-
Chương 73: Nhớ anh
Trước khi có kết quả, Thời Lạc đã quậy một trận lớn.
Trừ lúc ở nhà dính lấy Đường Kỳ Thâm ra thì thời gian còn lại cô đều lôi kéo Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm ra ngoài điên cuồng hoan lạc.
Ba người còn hẹn cùng ra tiệm cắt tóc đổi kiểu tóc mới.
Kết quả, mái tóc rong biển trời sinh đã dễ xù của Thời Lạc lại đi tìm một thợ cắt tóc chưa có nhiều kinh nghiệm, giờ quả đầu trông ngố tới mức không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.
Ngay cả Đường Kỳ Thâm cũng bị cô từ chối gặp, tuyên bố nếu còn chưa dài thêm 10 cm thì đời này hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đường Kỳ Thâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, canh ở ngoài cửa phòng cô cầu xin mấy tiếng liền vẫn không có kết quả, anh đã dùng hết những lời ngon ngọt mà cả đời này học được mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Thời Sơn Hải thỉnh thoảng bưng tách trà đi ngang qua, trông thấy dáng vẻ này của Đường Kỳ Thâm thì chỉ có thể để lại một ánh mắt đồng tình, giờ tới cả ông cũng không giúp được anh rồi.
Hôm sau, Thời Lạc liền rủ Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm ra đảo chơi, có điều vẫn quyết tâm không chịu gặp mặt Đường Kỳ Thâm.
Mình xấu xí thế nào thì bạn thân cũng có thể nhìn, nhưng mà bạn trai thì tuyệt đối không thể!
Diệp Tầm Tầm bởi vì có thành tích ưu tú cho nên đã sớm đỗ theo phương thức xét tuyển thẳng của Càn đại, đợi tới tháng chín khai giảng là cô nàng sẽ phải về Càn thị học, thế nên là cả kỳ nghỉ của cô nàng đều dành trọn ở Hành thị, thỏa thích cùng hai chị em tốt bắt đầu điên cuồng hoan lạc, nghe được Thời Lạc nói muốn đi ra đảo, cô ấy lập tức đáp ứng luôn.
Cha của Ôn Vũ đã sớm chuẩn bị sẵn con đường du học sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba, cho nên Ôn Vũ căn bản cũng không có quá nhiều lo lắng.
Cũng nhờ có cô ấy bí mật nhờ mẹ mình thổi gió bên gối ba Ôn cho nên ba Ôn đã đặc biệt cho người dò hỏi xem trong nhà Tiếu Hoặc sắp xếp cho cậu tới trường nào, sau đó cũng liền sắp xếp cho đứa con gái ngốc nhà mình tới cùng một nơi, lại mượn chuyện hợp tác dự án với Tiếu thị mà hiện tại hai nhà đã thiết lập quan hệ ngoại giao hòa thuận, thường xuyên mời nhau đi đánh golf, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Ba cậu ấy nói, chờ khai giảng kỳ mới sẽ để cho bọn tớ đi cùng một chuyến bay, cậu ấy cũng có thể chăm sóc tớ nhiều hơn.” Ôn Vũ vừa híp mắt li3m kem lạnh, vừa hàm hàm hồ hồ nhịn không được mà khoe khoang.
Thời Lạc cũng giống thế, tay trái tay phải mỗi bên cầm một ly kem bơ, điên cuồng nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa đáp lại cô ấy” “Tiếu Hoặc thì có thể chăm cậu được cái gì, ngay cả bản thân cậu ta còn chả lo được nữa là, cậu ta không giống Phạm Vũ Triết đâu, cậu đừng nhìn Phạm Vũ Triết trông đần đần như vậy, tâm tư cậu ta rất tinh tế đó, tính tình cũng tốt hơn Tiếu Hoặc nhiều, làm việc cũng đáng tin cậy hơn, trước giờ đều không ra tay với con gái, sao cậu lại có thể nhìn trúng Tiếu Hoặc được thế.”
Lúc này Ôn Vũ đã bị tình yêu lấp mất trí não, vô cùng bất mãn đoạt lấy miếng socola trên ly kem của Thời Lạc: “Tiếu Hoặc thì sao chứ? Cậu ấy rất tốt, có phải cậu đang thiên vị đúng không, trọng bên này khinh bên kia!”
Thời Lạc cũng lớn lên từ nhỏ với Tiếu Hoặc, cũng biết bản tính của cậu ta không xấu, có điều tính cách của cậu tương đối hung hăng bộp chôp, sợ rằng sau này Ôn Vũ sẽ chịu nhiều đau khổ cho nên mới nhắc nhở đôi câu: “Dù sao thì cậu cứ biết vậy đi, có thích cũng đừng để mình chịu khổ.”
Ôn Vũ cũng biết cô là lo cho mình, vội gật đầu, lại nhịn không được cảm thán: “Thật ra nếu tủi thân ấm ức như cậu lúc đó lại có thể đổi lấy một người giống như Đường Kỳ Thâm, có thể đối xử tốt với tớ như vậy thì chút tủi thân đó có gì là không tốt đâu?”
Diệp Tầm Tầm đại khái là người có đầu óc tỉnh táo nhất trong ba người, nghe cô ấy nói thế thì liền quay qua: “Cậu cũng đừng ngốc như thế chứ, cậu ta có thể giống được với Đường Kỳ Thâm sao? Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, chỉ có chút hiểu lầm ở giữa mà thôi, Đường Kỳ Thâm ngay từ nhỏ đã yêu cậu ấy muốn chết rồi, chính vì thế nên sau này anh ấy mới có thể luôn yêu thương Thời Lạc, sẽ không để cậu ấy chịu chút ấm ức trong chuyện tình cảm, chỉ có cậu ấy tự mình đa tình tự mình chuốc khổ thôi không phải sao. Còn cậu, cậu là một đại tiểu thư hàng thật giá thật, đừng để mình chịu thiệt quá nhiều, có biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ cậu cơ mà.”
Ôn Vũ lầm bầm một câu “biết rồi”, Thời Lạc cũng gật đầu như gà con mổ thóc, trong lòng bị câu “Đường Kỳ Thâm ngay từ nhỏ đã yêu cậu ấy muốn chết” dỗ cho mặt mày hớn hở, vừa li3m kem vừa khuyên nhủ: “Cậu cho là lúc ấy tớ dễ chịu lắm sao? Hiện tại nhớ lại, tớ chỉ hận không thể cắn chết Đường Kỳ Thâm mà thôi!”
Ôn Vũ lại hiểu sai, trong đầu toàn những thứ bậy bạ, cười hì hì đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ ba người có thể nghe thấy nói: “Được nha, giờ không phải anh ấy chỉ ước gì cậu có thể cắn anh ấy còn gì, cắn càng mạnh càng tốt, đủ loại tư thế, đủ loại nặng nhẹ, đủ mọi góc độ!”
Thời Lạc trước giờ đều phách lối, bị cô ấy nói vậy, mặt liền đỏ bừng lên, vô cùng ngây thơ chạy theo đuổi đánh cô nàng.
Diệp Tầm Tầm đi ở một bên, bị Thời Lạc nhét kem vào trong tay lạnh tới mức rùng cả mình, nhìn hai đại tiểu thư nhỏ tuổi không biết thân thể đắt giá thế nào trước mắt, thế là liền thay bọn họ chịu lạnh tới phát run.
Ôn Vũ dừng lại cười đến không thở ra hơi, thở hổn hển mấy cái, thuận tay nhét kem vào miệng Diệp Tầm Tầm, Diệp Tầm Tầm nếm được vị kem liền cau mày: “Tớ không ăn đâu, lạnh lắm, chịu không được, đến lúc tới kỳ sẽ rất khó chịu, tớ không giống như các cậu, dì cả tới mà còn có bạn trai chăm sóc đâu nhé.”
Diệp Tầm Tầm nói xong liền mập mờ nháy mắt ra hiệu, ánh mắt không ngừng liếc về phía Thời Lạc bên kia.
Ôn Vũ cũng cười nham hiểm chọc cô.
Trên mặt Thời Lạc hiện lên chút đắc ý, bị hai người chọc như vậy, nụ cười cũng không thể giấu được nữa, liền dứt khoát không thèm giả vờ.
Diệp Tầm Tầm vội nhét kem lại cho cô, Thời Lạc cầm lấy phồng má nói: “Không ăn thì để tớ ăn.”
“Đường Kỳ Thâm đồng ý để cậu ăn mấy thứ này sao? Tớ nhớ là trước kia anh ấy quản cậu nghiêm lắm mà, ngay cả uống trà sữa cũng không cho cậu thêm nhiều đá, gia giáo quá nghiêm khắc rồi.”
Thời Lạc mặt một thân quần yếm đai đeo xinh đẹp, hất cằm thon, mang theo chút đắc ý, cần cổ dài nhỏ trắng nõn hết sức bắt mắt dưới ánh mặt trời: “Sợ cái gì, đây đều là quẹt bằng thẻ của anh ấy đấy.”
Ôn Vũ “chậc” một tiếng, ghen tị hâm mộ đều viết hết ở trên mặt: “Xưa đâu bằng nay chứ, đại lão đã không còn là đại lão của quá khứ nữa rồi, Lạc Lạc chỉ cần nũng nịu nhiều thêm một tiếng là anh ấy có muốn quản cũng không quản nổi nữa là, giờ chắc là không thể kiểm soát được cậu ấy nữa, cậu nhìn cái vẻ đắc ý phách lối của cậu ấy đi, không biết còn tưởng là cậu ấy muốn đi mua cả hòn đảo này đấy.”
Thời Lạc chớp chớp đôi mắt tiểu hồ ly xinh đẹp, vô hại hiền lành đứng ngớ ra một chút, bỗng nhiên nói: “Ừm… hòn đảo này hình như là của nhà Đường Kỳ Thâm thì phải, tớ nhớ là ông bà nội anh ấy trước kia có ở đây dưỡng lão hai năm, sau đó nói là thích khung cảnh cầu nhỏ nước chảy cho nên mới tới bên vùng Giang Nam sống.”
Diệp Tầm Tầm dù đã sớm biết trong nhà mấy người này tài đại khí thô tới mức nào nhưng lúc này vẫn nhịn không được giật giật khóe môi, sau đó quyết định, vô cùng không có chí khí nói: “Tối nay tớ muốn ăn mười phần kem sữa dừa! Tớ phải ăn cho chủ nhân cái đảo này phá sản thì thôi!”
Thời Lạc gật gật đầu, dù sao cũng là dùng tiền của Đường Kỳ Thâm, cô cũng không hề chớp mắt chút nào: “Được, cho cậu ăn mười cây dừa luôn.”
Diệp Tầm Tầm: “…”
*
Thời Lạc biết chuyện Vương Dịch Đồng bày trò bôi đen cô ở trên mạng là vào lúc nửa đêm.
Nhưng mà đợi cô biết chuyện thì Đường Kỳ Thâm đã gần như xử lý xong mọi chuyện rồi.
Đêm đó, cô cùng Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm chơi ở bãi biển tư nhân, gọi một đống rượu champagne vị trái cây có màu sắc hiếm lạ lại xinh đẹp, vừa nói chuyện vừa uống rượu, hóng drama, thong dong tự tại đến cực điểm.
Diệp Tầm Tầm biết rất nhiều tin tức sốt dẻo, cô nàng ôm quả dừa kem sữa mà Thời Lạc gọi tới, ngoài miệng thì dong dong dài dài liên tục nói không ngừng, câu sau so với câu trước càng thêm hung bạo hơn.
“Hôm mà liên hoan kết thúc cấp ba của lớp bên, có hai nam sinh uống say rồi hôn nhau luôn cơ mà, nghe nói là bọn họ là bạn cùng bàn ba năm, thân thiết tới mức không muốn chia tay nhau, mấy bạn nam khác cố kéo hai người ra cũng không được.”
“Còn đại diện môn tiếng Anh của ban 15 ấy, các cậu biết không? Cái bạn mà tóc chỉ tới tai, trên cằm còn có một cái nốt ruồi ấy, cậu ấy thế mà lại thích thầy giáo dạy Tiếng Anh của lớp, đêm đó sau khi cậu ấy uống say xong thì không ngừng ôm lấy thầy Tiếng Anh rồi khóc lóc, tỏ tình phải nói là thâm tình không chịu nổi.”
“Làm cho thầy giáo vô cùng xấu hổ, đã vậy thầy còn có vợ có con rồi chứ…”
Thời Lạc vừa uống rượu trái câu vừa cảm thán: “Rượu vào hại người!”
Ôn Vũ: “Hại người mà cậu còn uống… Đừng có say rượu rồi lại gây chuyện cho chúng tớ đấy, Đường Kỳ Thâm không nỡ làm gì cậu nhưng bọn tớ thì chọc không nổi đâu nhé.”
“Còn nữa còn nữa, cái bạn của ban 9 mà bỏ học hai tháng trước kỳ thi đại học ấy, nghe nói là không chú tâm vào học hành, nhân lúc trọ ở trường không có ba mẹ quản nên cuối tuần đã chạy ra khỏi trường sống chung với bạn trai ngoài xã hội, kết quả lại mang thai luôn, còn phá nữa…”
“CMN… quá đáng sợ rồi, mới bao lớn chứ, thế mà đã sống chung luôn!?”
Ôn Vũ vừa thốt ra lời cảm thán thì lập tức dừng một chút, sau đó ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thời Lạc.
Thời Lạc vừa mới uống vào một ngụm rượu, bị nhìn chằm chằm như thế thì ho khan một tiếng, nói tới sống chung, cô với Đường Kỳ Thâm còn quá phận hơn so với bất cứ ai khác kìa.
Lúc còn chưa ở bên nhau, cô cũng thỉnh thoảng ngủ ở trên giường người ta, sau khi ở bên nhau thì lại càng quang minh chính đại, gần như là đêm nào cũng nằm chung một ổ chăn, đã sớm không còn phân biệt giường anh giường em nữa.
Thời Lạc bị nhìn đến đỏ mặt, mất tự nhiên rót rượu cho hai con rùa đen lưu manh có tư tưởng bại hoại này hai ly rượu, máu nóng toàn thân từ trên xuống dưới đều đang sôi trào.
“Bọn tớ cũng chưa có làm chuyện gì khác người!” Cô vừa giày vò bọn họ, vừa thanh minh cho bản thân.
Bọn họ chỉ ngủ một cách đơn thuần thôi có được không, mặc dù ngày ngày nằm chung trên một cái giường nhưng vẫn luôn giữ khuôn phép chuẩn mực đó.
Ôn Vũ là người không có đầu óc nhất, kinh ngạc hít vào một hơi: “Các cậu thế mà còn chưa có làm?!”
Đừng nhìn Thời Lạc bình thường diễu võ giương oai, thật ra nói về phương diện này, da mặt cô còn mỏng hơn so với bất cứ ai khác: “Cậu mà nói thêm một câu nữa là tớ sẽ diệt khẩu cậu ngay trên hòn đảo này!”
Diệp Tầm Tầm quậy đủ rồi, đến cùng vẫn là người tỉnh táo nhất, bày ra dáng vẻ thanh niên ba tốt, trung thành với gia đình truyền thống: “Cậu ấy còn chưa trưởng thành mà, làm vậy quá nhanh rồi!”
“Đường đại lão có thể nhịn được sao?”
Thời Lạc: “Ôn Vũ! Tớ giết cậu!”
Đám người nhịn không được phá lên cười, Diệp Tầm Tầm cứ một chốc lại pahri đề phòng Ôn Vũ miệng tiện và Thời Lạc thích động thủ động cước, để tránh cho thật sự gây ra huyết án, cô ấy rất ngại phiền phức.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Ôn Vũ khoanh tay lướt mạng một chốc, vài ngày không có lên mạng, đúng lúc vừa mới nghe tin tức nóng hổi từ chỗ Diệp Tầm Tầm, cô nàng dự định vào diễn đàn trường tiếp tục mò mẫm hóng drama tiếp.
Kết quả không nghĩ tới là còn chưa ăn được dưa của người khác thì ngược lại đã nhìn thấy dưa tới từ người đang ở ngay bên cạnh mình.
Cô ấy đưa điện thoại tới trước mặt Thời Lạc, lúc này Thời Lạc đã hơi say, mơ mơ màng màng mở to mắt, trong video là Vương Dịch Đồng đang ngồi trong sở cảnh sát vừa viết tường trình vừa lên tiếng xin lỗi.
Đường Kỳ Thâm xử lý mọi chuyện nhiều khi cất giấu rất nhiều thủ đoạn hung ác mà người ngoài nhìn vào không thể đoán được, lúc mà anh đã có tâm tư đả kích một người thì hậu quả của đối phương đều tương đối khó coi.
Chuyện Vương Dịch Đồng tung tin đồn nhảm về Thời Lạc không có kết quả, vốn là chỉ có thể lưu lại vào hồ sơ công dân của cô ta, thực tế thì cũng không có làm ra trừng phạt gì quá đáng, cũng may là anh tốn chút tâm tư suy nghĩ, đem chuyện một năm nay cô ta thông qua thân phận chủ phòng live stream trên mạng lừa một số tiền lớn của các fan hâm mộ, vốn là số tiền lừa được của một người không đủ để báo án, có điều nhiều người cùng báo án cô ta thì lại có thể phán cô ta không nhiều không ít ba năm tù liền.
Ba năm thanh xuân, đối với một thiếu nữ ở độ tuổi hoa quý nhất thì chính là một đòn đả kích trí mạng.
Nhưng cô ta dám động tới Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm thật sự cảm thấy rằng, ba năm này là đáng giá cho Vương Dịch Đồng.
Trong video xin lỗi, cô ta không có bộ lọc làm đẹp của hot girl mạng, khuôn mặt trở nên tiều tụy, quầng tâm mắt xanh thẫm che kín quanh mắt, nhìn ra được trạng thái tinh thần của cô ta cực kỳ kém, rõ ràng mới chỉ có hai mươi mà lại mặt một thân áo khoác màu da cam, nhìn qua không khác gì một người phụ nữ đã qua tuổi bốn mươi.
Ánh mắt cô ta đờ đẫn, đầu rũ xuống, nhẹ giọng nói thầm mang theo chút khàn khàn, nhắc lại những chuyện làm sai trái của mình trong thời gian dài vừa qua.
Thời Lạc vừa xem vừa nhỏ giọng thì thào: “Trên mạng đều nói, Đường Kỳ Thâm thức mấy đêm liền vừa tìm video giám sát vừa tìm bằng chứng, anh ấy lại không nói với tớ câu nào…”
Diệp Tầm Tầm nói: “Trước khi mọi chuyện còn chưa được xử lý tốt, anh ấy đương nhiên sẽ không nguyện ý để cậu lên mạng nhìn đống bình luận chửi rủa đó rồi.”
Thời Lạc cắn cắn môi: “Trước đó tớ còn hiểu lầm anh ấy thích Vương Dịch Đồng.”
Diệp Tầm Tầm thấy cô đã say tới ngớ ngẩn, nhắc tới chuyện này còn hơi sụt sịt mũi, trái tim cũng mềm xuống, thuận tay vò vò mái tóc rong biển rối bời bị thợ cắt tóc biến thành cái kiểu ngố ngố này của cô: “Ngốc, Đường Kỳ Thâm thích cậu nhất đó.”
Đợt đó Thời Lạc khó chịu thế nào, Diệp Tầm Tầm sao có thể không biết, sao có thể không đau lòng cho cô.
Thời Lạc hít mũi: “Tớ có hơi nhớ anh ấy…”
Thật ra cô mới tới đảo có hai ngày, nhưng mà chỉ một ngày không gặp anh thôi, dù chơi có điên tới mức nào thì trong lòng vẫn rất nhớ nhung.
Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ tự động tránh sang một góc, để lại cho tiểu công chúa Thời Lạc đủ không gian để có thể dính dính nhão nhão với người kia.
Thời Lạc ngây ngốc ngồi khoanh chân bên bờ cát, gọi video cho Đường Kỳ Thâm ở bên kia đại dương, bên kia rất nhanh đã có người nhận, trên đảo và trong nước chênh nhau hai tiếng, bên này của cô đang là mười một giờ đên, chỗ của Đường Kỳ Thâm đã là rạng sáng.
Nhưng hiển nhiên, anh còn chưa có ngủ.
Video vừa được tiếp thông, quả đầu rối bù mà Thời Lạc nhất quyết không cho anh nhìn thấy lập tức xuất hiện trên màn hình.
Đường Kỳ Thâm cong môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô trong màn hình.
“Kỳ Thâm ca ca, em nhớ anh.” Gió biển khẽ vuốt qua mặt cô, làm cho mái tóc mềm mại của cô thổi tung lên, hiển nhiên không khác gì một con điên.
Đường Kỳ Thâm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cũng cảm thấy kỳ quái, dù có thế này thì cô vẫn rất xinh đẹp mà, thanh âm thiếu niên mang theo chút trầm khàn: “Còn biết nhớ tới anh?”
Thời Lạc ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ vậy, đã muộn thế rồi mà…”
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, tiện nay chuyển ống kính tới nửa bên giường trống rỗng.
Thời Lạc: “?”
Đường Kỳ Thâm: “Đã quen có người nào đó nằm ở đây dính lấy anh rồi, hai ngày nay đột nhiên biến mất, có chút khó ngủ.”
Thời Lạc uống đến say khướt, ánh mắt cũng hơi mê ly, tình cảm lại rất dạt dào, mắt thấy Đường Kỳ Thâm thì trong lòng lại càng ngứa ngáy khó nhịn.
Anh khẽ thở dài một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tóc mới của em rất đẹp.”
Lúc này Thời Lạc mới phản ứng được mái tóc xù như tổ quạ của mình đã bị lộ ra ánh sáng, vội vàng dùng cánh tay che, nhưng làm thế nào cũng không kịp nữa.
Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười khẽ, nhưng mà tiếng cười từ tính vừa truyền tới liền dừng lại.
Thời Lạc liếc qua màn hình, biểu tình Đường Kỳ Thâm lập tức lạnh xuống.
“Sao thế? Cô hỏi, “Có phải lại thấy rất xấu rồi đúng không!”
Đường Kỳ Thâm giật giật môi, một lúc sau mới mở miệng: “Em đang mặc cái gì trên người?”
Trong nháy mắt, Thời Lạc cảm thấy tê dại cả da đầu, đây là chiến bào của cô, hôm nay cô và đám Ôn Vũ đã mua mấy bộ liền, ban đêm nhân lúc thưởng rượu, lại nghĩ tới đây là bãi biển tư, sẽ không có người ngoài, lúc này mới cả gan lấy ra thử kiểu phong cách này.
Chỗ nên che ở trên người gần như đều là nửa kín nửa hở.
Thời Lạc vội vàng mở miệng giải thích: “Là cái đảo của nhà anh đó, còn ở bãi biển tư nữa, không có người ngoài…”
Đường Kỳ Thâm đen mặt, hầu kết nhúc nhích lên xuống: “Lập tức, ngay bây giờ, về nhà cho anh!”
Trừ lúc ở nhà dính lấy Đường Kỳ Thâm ra thì thời gian còn lại cô đều lôi kéo Ôn Vũ với Diệp Tầm Tầm ra ngoài điên cuồng hoan lạc.
Ba người còn hẹn cùng ra tiệm cắt tóc đổi kiểu tóc mới.
Kết quả, mái tóc rong biển trời sinh đã dễ xù của Thời Lạc lại đi tìm một thợ cắt tóc chưa có nhiều kinh nghiệm, giờ quả đầu trông ngố tới mức không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.
Ngay cả Đường Kỳ Thâm cũng bị cô từ chối gặp, tuyên bố nếu còn chưa dài thêm 10 cm thì đời này hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.
Đường Kỳ Thâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, canh ở ngoài cửa phòng cô cầu xin mấy tiếng liền vẫn không có kết quả, anh đã dùng hết những lời ngon ngọt mà cả đời này học được mà cũng chẳng có tác dụng gì.
Thời Sơn Hải thỉnh thoảng bưng tách trà đi ngang qua, trông thấy dáng vẻ này của Đường Kỳ Thâm thì chỉ có thể để lại một ánh mắt đồng tình, giờ tới cả ông cũng không giúp được anh rồi.
Hôm sau, Thời Lạc liền rủ Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm ra đảo chơi, có điều vẫn quyết tâm không chịu gặp mặt Đường Kỳ Thâm.
Mình xấu xí thế nào thì bạn thân cũng có thể nhìn, nhưng mà bạn trai thì tuyệt đối không thể!
Diệp Tầm Tầm bởi vì có thành tích ưu tú cho nên đã sớm đỗ theo phương thức xét tuyển thẳng của Càn đại, đợi tới tháng chín khai giảng là cô nàng sẽ phải về Càn thị học, thế nên là cả kỳ nghỉ của cô nàng đều dành trọn ở Hành thị, thỏa thích cùng hai chị em tốt bắt đầu điên cuồng hoan lạc, nghe được Thời Lạc nói muốn đi ra đảo, cô ấy lập tức đáp ứng luôn.
Cha của Ôn Vũ đã sớm chuẩn bị sẵn con đường du học sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba, cho nên Ôn Vũ căn bản cũng không có quá nhiều lo lắng.
Cũng nhờ có cô ấy bí mật nhờ mẹ mình thổi gió bên gối ba Ôn cho nên ba Ôn đã đặc biệt cho người dò hỏi xem trong nhà Tiếu Hoặc sắp xếp cho cậu tới trường nào, sau đó cũng liền sắp xếp cho đứa con gái ngốc nhà mình tới cùng một nơi, lại mượn chuyện hợp tác dự án với Tiếu thị mà hiện tại hai nhà đã thiết lập quan hệ ngoại giao hòa thuận, thường xuyên mời nhau đi đánh golf, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Ba cậu ấy nói, chờ khai giảng kỳ mới sẽ để cho bọn tớ đi cùng một chuyến bay, cậu ấy cũng có thể chăm sóc tớ nhiều hơn.” Ôn Vũ vừa híp mắt li3m kem lạnh, vừa hàm hàm hồ hồ nhịn không được mà khoe khoang.
Thời Lạc cũng giống thế, tay trái tay phải mỗi bên cầm một ly kem bơ, điên cuồng nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa đáp lại cô ấy” “Tiếu Hoặc thì có thể chăm cậu được cái gì, ngay cả bản thân cậu ta còn chả lo được nữa là, cậu ta không giống Phạm Vũ Triết đâu, cậu đừng nhìn Phạm Vũ Triết trông đần đần như vậy, tâm tư cậu ta rất tinh tế đó, tính tình cũng tốt hơn Tiếu Hoặc nhiều, làm việc cũng đáng tin cậy hơn, trước giờ đều không ra tay với con gái, sao cậu lại có thể nhìn trúng Tiếu Hoặc được thế.”
Lúc này Ôn Vũ đã bị tình yêu lấp mất trí não, vô cùng bất mãn đoạt lấy miếng socola trên ly kem của Thời Lạc: “Tiếu Hoặc thì sao chứ? Cậu ấy rất tốt, có phải cậu đang thiên vị đúng không, trọng bên này khinh bên kia!”
Thời Lạc cũng lớn lên từ nhỏ với Tiếu Hoặc, cũng biết bản tính của cậu ta không xấu, có điều tính cách của cậu tương đối hung hăng bộp chôp, sợ rằng sau này Ôn Vũ sẽ chịu nhiều đau khổ cho nên mới nhắc nhở đôi câu: “Dù sao thì cậu cứ biết vậy đi, có thích cũng đừng để mình chịu khổ.”
Ôn Vũ cũng biết cô là lo cho mình, vội gật đầu, lại nhịn không được cảm thán: “Thật ra nếu tủi thân ấm ức như cậu lúc đó lại có thể đổi lấy một người giống như Đường Kỳ Thâm, có thể đối xử tốt với tớ như vậy thì chút tủi thân đó có gì là không tốt đâu?”
Diệp Tầm Tầm đại khái là người có đầu óc tỉnh táo nhất trong ba người, nghe cô ấy nói thế thì liền quay qua: “Cậu cũng đừng ngốc như thế chứ, cậu ta có thể giống được với Đường Kỳ Thâm sao? Bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, chỉ có chút hiểu lầm ở giữa mà thôi, Đường Kỳ Thâm ngay từ nhỏ đã yêu cậu ấy muốn chết rồi, chính vì thế nên sau này anh ấy mới có thể luôn yêu thương Thời Lạc, sẽ không để cậu ấy chịu chút ấm ức trong chuyện tình cảm, chỉ có cậu ấy tự mình đa tình tự mình chuốc khổ thôi không phải sao. Còn cậu, cậu là một đại tiểu thư hàng thật giá thật, đừng để mình chịu thiệt quá nhiều, có biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ cậu cơ mà.”
Ôn Vũ lầm bầm một câu “biết rồi”, Thời Lạc cũng gật đầu như gà con mổ thóc, trong lòng bị câu “Đường Kỳ Thâm ngay từ nhỏ đã yêu cậu ấy muốn chết” dỗ cho mặt mày hớn hở, vừa li3m kem vừa khuyên nhủ: “Cậu cho là lúc ấy tớ dễ chịu lắm sao? Hiện tại nhớ lại, tớ chỉ hận không thể cắn chết Đường Kỳ Thâm mà thôi!”
Ôn Vũ lại hiểu sai, trong đầu toàn những thứ bậy bạ, cười hì hì đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ ba người có thể nghe thấy nói: “Được nha, giờ không phải anh ấy chỉ ước gì cậu có thể cắn anh ấy còn gì, cắn càng mạnh càng tốt, đủ loại tư thế, đủ loại nặng nhẹ, đủ mọi góc độ!”
Thời Lạc trước giờ đều phách lối, bị cô ấy nói vậy, mặt liền đỏ bừng lên, vô cùng ngây thơ chạy theo đuổi đánh cô nàng.
Diệp Tầm Tầm đi ở một bên, bị Thời Lạc nhét kem vào trong tay lạnh tới mức rùng cả mình, nhìn hai đại tiểu thư nhỏ tuổi không biết thân thể đắt giá thế nào trước mắt, thế là liền thay bọn họ chịu lạnh tới phát run.
Ôn Vũ dừng lại cười đến không thở ra hơi, thở hổn hển mấy cái, thuận tay nhét kem vào miệng Diệp Tầm Tầm, Diệp Tầm Tầm nếm được vị kem liền cau mày: “Tớ không ăn đâu, lạnh lắm, chịu không được, đến lúc tới kỳ sẽ rất khó chịu, tớ không giống như các cậu, dì cả tới mà còn có bạn trai chăm sóc đâu nhé.”
Diệp Tầm Tầm nói xong liền mập mờ nháy mắt ra hiệu, ánh mắt không ngừng liếc về phía Thời Lạc bên kia.
Ôn Vũ cũng cười nham hiểm chọc cô.
Trên mặt Thời Lạc hiện lên chút đắc ý, bị hai người chọc như vậy, nụ cười cũng không thể giấu được nữa, liền dứt khoát không thèm giả vờ.
Diệp Tầm Tầm vội nhét kem lại cho cô, Thời Lạc cầm lấy phồng má nói: “Không ăn thì để tớ ăn.”
“Đường Kỳ Thâm đồng ý để cậu ăn mấy thứ này sao? Tớ nhớ là trước kia anh ấy quản cậu nghiêm lắm mà, ngay cả uống trà sữa cũng không cho cậu thêm nhiều đá, gia giáo quá nghiêm khắc rồi.”
Thời Lạc mặt một thân quần yếm đai đeo xinh đẹp, hất cằm thon, mang theo chút đắc ý, cần cổ dài nhỏ trắng nõn hết sức bắt mắt dưới ánh mặt trời: “Sợ cái gì, đây đều là quẹt bằng thẻ của anh ấy đấy.”
Ôn Vũ “chậc” một tiếng, ghen tị hâm mộ đều viết hết ở trên mặt: “Xưa đâu bằng nay chứ, đại lão đã không còn là đại lão của quá khứ nữa rồi, Lạc Lạc chỉ cần nũng nịu nhiều thêm một tiếng là anh ấy có muốn quản cũng không quản nổi nữa là, giờ chắc là không thể kiểm soát được cậu ấy nữa, cậu nhìn cái vẻ đắc ý phách lối của cậu ấy đi, không biết còn tưởng là cậu ấy muốn đi mua cả hòn đảo này đấy.”
Thời Lạc chớp chớp đôi mắt tiểu hồ ly xinh đẹp, vô hại hiền lành đứng ngớ ra một chút, bỗng nhiên nói: “Ừm… hòn đảo này hình như là của nhà Đường Kỳ Thâm thì phải, tớ nhớ là ông bà nội anh ấy trước kia có ở đây dưỡng lão hai năm, sau đó nói là thích khung cảnh cầu nhỏ nước chảy cho nên mới tới bên vùng Giang Nam sống.”
Diệp Tầm Tầm dù đã sớm biết trong nhà mấy người này tài đại khí thô tới mức nào nhưng lúc này vẫn nhịn không được giật giật khóe môi, sau đó quyết định, vô cùng không có chí khí nói: “Tối nay tớ muốn ăn mười phần kem sữa dừa! Tớ phải ăn cho chủ nhân cái đảo này phá sản thì thôi!”
Thời Lạc gật gật đầu, dù sao cũng là dùng tiền của Đường Kỳ Thâm, cô cũng không hề chớp mắt chút nào: “Được, cho cậu ăn mười cây dừa luôn.”
Diệp Tầm Tầm: “…”
*
Thời Lạc biết chuyện Vương Dịch Đồng bày trò bôi đen cô ở trên mạng là vào lúc nửa đêm.
Nhưng mà đợi cô biết chuyện thì Đường Kỳ Thâm đã gần như xử lý xong mọi chuyện rồi.
Đêm đó, cô cùng Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm chơi ở bãi biển tư nhân, gọi một đống rượu champagne vị trái cây có màu sắc hiếm lạ lại xinh đẹp, vừa nói chuyện vừa uống rượu, hóng drama, thong dong tự tại đến cực điểm.
Diệp Tầm Tầm biết rất nhiều tin tức sốt dẻo, cô nàng ôm quả dừa kem sữa mà Thời Lạc gọi tới, ngoài miệng thì dong dong dài dài liên tục nói không ngừng, câu sau so với câu trước càng thêm hung bạo hơn.
“Hôm mà liên hoan kết thúc cấp ba của lớp bên, có hai nam sinh uống say rồi hôn nhau luôn cơ mà, nghe nói là bọn họ là bạn cùng bàn ba năm, thân thiết tới mức không muốn chia tay nhau, mấy bạn nam khác cố kéo hai người ra cũng không được.”
“Còn đại diện môn tiếng Anh của ban 15 ấy, các cậu biết không? Cái bạn mà tóc chỉ tới tai, trên cằm còn có một cái nốt ruồi ấy, cậu ấy thế mà lại thích thầy giáo dạy Tiếng Anh của lớp, đêm đó sau khi cậu ấy uống say xong thì không ngừng ôm lấy thầy Tiếng Anh rồi khóc lóc, tỏ tình phải nói là thâm tình không chịu nổi.”
“Làm cho thầy giáo vô cùng xấu hổ, đã vậy thầy còn có vợ có con rồi chứ…”
Thời Lạc vừa uống rượu trái câu vừa cảm thán: “Rượu vào hại người!”
Ôn Vũ: “Hại người mà cậu còn uống… Đừng có say rượu rồi lại gây chuyện cho chúng tớ đấy, Đường Kỳ Thâm không nỡ làm gì cậu nhưng bọn tớ thì chọc không nổi đâu nhé.”
“Còn nữa còn nữa, cái bạn của ban 9 mà bỏ học hai tháng trước kỳ thi đại học ấy, nghe nói là không chú tâm vào học hành, nhân lúc trọ ở trường không có ba mẹ quản nên cuối tuần đã chạy ra khỏi trường sống chung với bạn trai ngoài xã hội, kết quả lại mang thai luôn, còn phá nữa…”
“CMN… quá đáng sợ rồi, mới bao lớn chứ, thế mà đã sống chung luôn!?”
Ôn Vũ vừa thốt ra lời cảm thán thì lập tức dừng một chút, sau đó ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thời Lạc.
Thời Lạc vừa mới uống vào một ngụm rượu, bị nhìn chằm chằm như thế thì ho khan một tiếng, nói tới sống chung, cô với Đường Kỳ Thâm còn quá phận hơn so với bất cứ ai khác kìa.
Lúc còn chưa ở bên nhau, cô cũng thỉnh thoảng ngủ ở trên giường người ta, sau khi ở bên nhau thì lại càng quang minh chính đại, gần như là đêm nào cũng nằm chung một ổ chăn, đã sớm không còn phân biệt giường anh giường em nữa.
Thời Lạc bị nhìn đến đỏ mặt, mất tự nhiên rót rượu cho hai con rùa đen lưu manh có tư tưởng bại hoại này hai ly rượu, máu nóng toàn thân từ trên xuống dưới đều đang sôi trào.
“Bọn tớ cũng chưa có làm chuyện gì khác người!” Cô vừa giày vò bọn họ, vừa thanh minh cho bản thân.
Bọn họ chỉ ngủ một cách đơn thuần thôi có được không, mặc dù ngày ngày nằm chung trên một cái giường nhưng vẫn luôn giữ khuôn phép chuẩn mực đó.
Ôn Vũ là người không có đầu óc nhất, kinh ngạc hít vào một hơi: “Các cậu thế mà còn chưa có làm?!”
Đừng nhìn Thời Lạc bình thường diễu võ giương oai, thật ra nói về phương diện này, da mặt cô còn mỏng hơn so với bất cứ ai khác: “Cậu mà nói thêm một câu nữa là tớ sẽ diệt khẩu cậu ngay trên hòn đảo này!”
Diệp Tầm Tầm quậy đủ rồi, đến cùng vẫn là người tỉnh táo nhất, bày ra dáng vẻ thanh niên ba tốt, trung thành với gia đình truyền thống: “Cậu ấy còn chưa trưởng thành mà, làm vậy quá nhanh rồi!”
“Đường đại lão có thể nhịn được sao?”
Thời Lạc: “Ôn Vũ! Tớ giết cậu!”
Đám người nhịn không được phá lên cười, Diệp Tầm Tầm cứ một chốc lại pahri đề phòng Ôn Vũ miệng tiện và Thời Lạc thích động thủ động cước, để tránh cho thật sự gây ra huyết án, cô ấy rất ngại phiền phức.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Ôn Vũ khoanh tay lướt mạng một chốc, vài ngày không có lên mạng, đúng lúc vừa mới nghe tin tức nóng hổi từ chỗ Diệp Tầm Tầm, cô nàng dự định vào diễn đàn trường tiếp tục mò mẫm hóng drama tiếp.
Kết quả không nghĩ tới là còn chưa ăn được dưa của người khác thì ngược lại đã nhìn thấy dưa tới từ người đang ở ngay bên cạnh mình.
Cô ấy đưa điện thoại tới trước mặt Thời Lạc, lúc này Thời Lạc đã hơi say, mơ mơ màng màng mở to mắt, trong video là Vương Dịch Đồng đang ngồi trong sở cảnh sát vừa viết tường trình vừa lên tiếng xin lỗi.
Đường Kỳ Thâm xử lý mọi chuyện nhiều khi cất giấu rất nhiều thủ đoạn hung ác mà người ngoài nhìn vào không thể đoán được, lúc mà anh đã có tâm tư đả kích một người thì hậu quả của đối phương đều tương đối khó coi.
Chuyện Vương Dịch Đồng tung tin đồn nhảm về Thời Lạc không có kết quả, vốn là chỉ có thể lưu lại vào hồ sơ công dân của cô ta, thực tế thì cũng không có làm ra trừng phạt gì quá đáng, cũng may là anh tốn chút tâm tư suy nghĩ, đem chuyện một năm nay cô ta thông qua thân phận chủ phòng live stream trên mạng lừa một số tiền lớn của các fan hâm mộ, vốn là số tiền lừa được của một người không đủ để báo án, có điều nhiều người cùng báo án cô ta thì lại có thể phán cô ta không nhiều không ít ba năm tù liền.
Ba năm thanh xuân, đối với một thiếu nữ ở độ tuổi hoa quý nhất thì chính là một đòn đả kích trí mạng.
Nhưng cô ta dám động tới Thời Lạc, Đường Kỳ Thâm thật sự cảm thấy rằng, ba năm này là đáng giá cho Vương Dịch Đồng.
Trong video xin lỗi, cô ta không có bộ lọc làm đẹp của hot girl mạng, khuôn mặt trở nên tiều tụy, quầng tâm mắt xanh thẫm che kín quanh mắt, nhìn ra được trạng thái tinh thần của cô ta cực kỳ kém, rõ ràng mới chỉ có hai mươi mà lại mặt một thân áo khoác màu da cam, nhìn qua không khác gì một người phụ nữ đã qua tuổi bốn mươi.
Ánh mắt cô ta đờ đẫn, đầu rũ xuống, nhẹ giọng nói thầm mang theo chút khàn khàn, nhắc lại những chuyện làm sai trái của mình trong thời gian dài vừa qua.
Thời Lạc vừa xem vừa nhỏ giọng thì thào: “Trên mạng đều nói, Đường Kỳ Thâm thức mấy đêm liền vừa tìm video giám sát vừa tìm bằng chứng, anh ấy lại không nói với tớ câu nào…”
Diệp Tầm Tầm nói: “Trước khi mọi chuyện còn chưa được xử lý tốt, anh ấy đương nhiên sẽ không nguyện ý để cậu lên mạng nhìn đống bình luận chửi rủa đó rồi.”
Thời Lạc cắn cắn môi: “Trước đó tớ còn hiểu lầm anh ấy thích Vương Dịch Đồng.”
Diệp Tầm Tầm thấy cô đã say tới ngớ ngẩn, nhắc tới chuyện này còn hơi sụt sịt mũi, trái tim cũng mềm xuống, thuận tay vò vò mái tóc rong biển rối bời bị thợ cắt tóc biến thành cái kiểu ngố ngố này của cô: “Ngốc, Đường Kỳ Thâm thích cậu nhất đó.”
Đợt đó Thời Lạc khó chịu thế nào, Diệp Tầm Tầm sao có thể không biết, sao có thể không đau lòng cho cô.
Thời Lạc hít mũi: “Tớ có hơi nhớ anh ấy…”
Thật ra cô mới tới đảo có hai ngày, nhưng mà chỉ một ngày không gặp anh thôi, dù chơi có điên tới mức nào thì trong lòng vẫn rất nhớ nhung.
Diệp Tầm Tầm và Ôn Vũ tự động tránh sang một góc, để lại cho tiểu công chúa Thời Lạc đủ không gian để có thể dính dính nhão nhão với người kia.
Thời Lạc ngây ngốc ngồi khoanh chân bên bờ cát, gọi video cho Đường Kỳ Thâm ở bên kia đại dương, bên kia rất nhanh đã có người nhận, trên đảo và trong nước chênh nhau hai tiếng, bên này của cô đang là mười một giờ đên, chỗ của Đường Kỳ Thâm đã là rạng sáng.
Nhưng hiển nhiên, anh còn chưa có ngủ.
Video vừa được tiếp thông, quả đầu rối bù mà Thời Lạc nhất quyết không cho anh nhìn thấy lập tức xuất hiện trên màn hình.
Đường Kỳ Thâm cong môi, ánh mắt nhìn chằm chằm cô trong màn hình.
“Kỳ Thâm ca ca, em nhớ anh.” Gió biển khẽ vuốt qua mặt cô, làm cho mái tóc mềm mại của cô thổi tung lên, hiển nhiên không khác gì một con điên.
Đường Kỳ Thâm thấy vẫn chưa thỏa mãn, cũng cảm thấy kỳ quái, dù có thế này thì cô vẫn rất xinh đẹp mà, thanh âm thiếu niên mang theo chút trầm khàn: “Còn biết nhớ tới anh?”
Thời Lạc ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ vậy, đã muộn thế rồi mà…”
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, tiện nay chuyển ống kính tới nửa bên giường trống rỗng.
Thời Lạc: “?”
Đường Kỳ Thâm: “Đã quen có người nào đó nằm ở đây dính lấy anh rồi, hai ngày nay đột nhiên biến mất, có chút khó ngủ.”
Thời Lạc uống đến say khướt, ánh mắt cũng hơi mê ly, tình cảm lại rất dạt dào, mắt thấy Đường Kỳ Thâm thì trong lòng lại càng ngứa ngáy khó nhịn.
Anh khẽ thở dài một tiếng, nói sang chuyện khác: “Tóc mới của em rất đẹp.”
Lúc này Thời Lạc mới phản ứng được mái tóc xù như tổ quạ của mình đã bị lộ ra ánh sáng, vội vàng dùng cánh tay che, nhưng làm thế nào cũng không kịp nữa.
Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười khẽ, nhưng mà tiếng cười từ tính vừa truyền tới liền dừng lại.
Thời Lạc liếc qua màn hình, biểu tình Đường Kỳ Thâm lập tức lạnh xuống.
“Sao thế? Cô hỏi, “Có phải lại thấy rất xấu rồi đúng không!”
Đường Kỳ Thâm giật giật môi, một lúc sau mới mở miệng: “Em đang mặc cái gì trên người?”
Trong nháy mắt, Thời Lạc cảm thấy tê dại cả da đầu, đây là chiến bào của cô, hôm nay cô và đám Ôn Vũ đã mua mấy bộ liền, ban đêm nhân lúc thưởng rượu, lại nghĩ tới đây là bãi biển tư, sẽ không có người ngoài, lúc này mới cả gan lấy ra thử kiểu phong cách này.
Chỗ nên che ở trên người gần như đều là nửa kín nửa hở.
Thời Lạc vội vàng mở miệng giải thích: “Là cái đảo của nhà anh đó, còn ở bãi biển tư nữa, không có người ngoài…”
Đường Kỳ Thâm đen mặt, hầu kết nhúc nhích lên xuống: “Lập tức, ngay bây giờ, về nhà cho anh!”