-
Chương 26: Có chuyện yêu đương muốn nói với anh
Tiết tự học tối của Tam Trung chỉ có học sinh nội trú là có thể tham dự, cho nên có rất nhiều học sinh cho dù có nhà ở Hành thị, khoảng cách giữa trường với nhà cũng không quá xa, nhưng phụ huynh vì muốn con cái mình có thêm thời gian học tập ở trường mà khi khai giảng đã vận dụng đủ loại quan hệ để có thể ghi tên con mình vào danh sách nội trú trong trường, để có thể danh chính ngôn thuận tới trường học tiết tự học buổi tối.
Đại đa số những học sinh này, thời gian tối đều sẽ không lựa chọn ở lại KTX trong trường, nhiều lắm là lúc giữa trưa ngại về nhà nên mới ở lại nghỉ ngơi mà thôi, có điều cứ tới tối là hầu hết các phòng KTX đều trống rỗng.
Phong cách dạy học của Tam Trung khá cởi mở, học sinh được cấu thành từ đủ các thể thoại, nếu không phải là học sinh ngoan có thành tích nổi bật ưu tú thì chính là con ông cháu cha có gia cảnh khá giả không phú cũng quý, nhóm trước thì cơ hồ là sẽ không gây chuyện, không cần thầy cô nhọc lòng quá nhiều, nhưng nhóm sau nếu mà có gây chuyện thì nhất định cũng là chuyện mà thầy cô bình thường không thể quản nổi, không thể phòng bị, cho nên không có quá nhiều trói buộc.
Cũng vì thế nên KTX của Tam Trung không có cái gọi là người đi tuần hay gác đêm, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người sẽ giống như chim non sải cánh điên cuồng phóng túng thả mình bay lượn.
Trần Thiến Dao và Tiếu Mộng Văn đêm nay ngủ ở phòng bên cạnh, lúc sắp đi ngủ, Trần Thiến Dao nhìn chằm chằm túi bánh kem kia đến xuất thần, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh.
Phòng ngủ của Thời Lạc đêm nay không có ai, nhưng phòng KTX của Đường Kỳ Thâm lại vô cùng náo nhiệt.
Đường Kỳ Thâm mới chuyển tới hai ngày, sau khi Độ Ngang biết chuyện thì cũng cảm thấy việc trọ trong trường vô cùng thú vị.
Thế là ngày hôm sau cậu ta đã vứt bỏ căn phòng trong biệt thự cao cấp có thể so với mười cái KTX này, kéo vali hành lí, tới đây ăn nhờ ở đậu phòng Thâm ca của mình.
Tính tình Đường Kỳ Thâm trầm, chuyển tới đã hai ngày mà lời nói anh nói ra cộng lại còn chưa tới 10 chữ, hơn nữa trong KTX còn có một Kỷ Tu lá gan vừa nhỏ vừa rụt rè nội liễm, cậu đối với Đường Kỳ Thâm vừa cảm kích lại sùng bái, Đường Kỳ Thâm không nói lời nào, cậu lại càng không dám hó hé nhiều thêm một tiếng.
Ngay cả một người anh em khác trong KTX cũng thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Người anh em này cũng học cùng lớp với Đường Kỳ Thâm và Kỷ Tu, ở trong lớp chính là tay ăn chơi già đời, hồi cấp hai cũng bởi vì thường xuyên nói mấy chuyện tục tĩu này trong lớp mà bị thầy giáo điểm danh trào phúng.
Lại cố tình, da mặt hắn lại dày như tường thành, không cho rằng đó là trào phúng mà ngược lại còn cảm thấy rất tự hào, kết quả trước đó mấy ngày, hắn và tên bạn ngưu tầm ngưu mã tầm mã tâm đầu ý hợp của mình, cũng vừa là bạn cùng bàn vừa là bạn cùng phòng bị người nhà sắp xếp chuyển tới trường bên cạnh để bồi dưỡng học thể thao, trong lúc nhất thời, vô luận là ở KTX hay ở phòng học, hắn muốn hát muốn diễn cũng không có người nào diễn với hắn, thật sự quá cô đơn.
Trong lúc nhất thời, phòng KTX vốn là chỉ có hai người bọn họ cũng có thể hát ra cả một tuồng kịch nay lại biến thành cái lò luyện thị đại học buồn tẻ chán chả muốn kể, hắn cả ngày còn phải đối diện với cái bản mặt quan tài tự mang uy nghiêm của Đường Kỳ Thâm, có rất nhiều lúc hắn còn xuất hiện ảo giác, ảo tưởng rằng bản thân thực sự đang ở trong lò luyện thi đại học, an tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, vẻ mặt Đường Kỳ Thâm lại như kiểu: Đừng có chơi bời nữa, làm xong bài thì kiếm bài khác mà luyện đi, xem thêm một video thì có thể làm cậu tăng thêm một điểm thi không. Làm hắn sợ tới mức ngay cả đi ngủ cũng không ngủ yên, tự kỉ tới mức sắp thành cái tai nghe chống ồn, cảm thấy ngay cả tiếng hít thở của bản thân cũng trở thành tội lỗi, chỉ hận không thể qua đời ngay tại chỗ.
Vừa vặn ngày hôm đó,bạn cùng phòng tiền nhiệm đã xa cách mấy chục tiếng đồng hồ của hắn từ bên trường thể thao gửi qua một “món quà an ủi lớn”, nói là sau khi qua đó được bạn cùng KTX bên ấy tặng cho làm lễ gặp mặt, tay già đời vừa mở ra, mẹ nó, thằng chó này, thế mà lại là mấy chục file đen có tiêu đề “Phân tích các bước vận động của học sinh trường thể dục thể thao” cùng “Học sinh thể dục thể thao sẽ dạy bạn cách kéo co đưa đẩy mà không tốn oxy nhất”.
Không hổ là bạn cùng bàn của hắn mà, vào thời điểm này rồi mà suy nghĩ đầu tiên vẫn là muốn tạo phúc cho người nhà của mình, tay già đời tự nhận bản thân là một thiếu niên ba tốt yêu cuộc sống yêu học tập yêu dưỡng sinh, đương nhiên là vào ban đêm sẽ yên lặng download hết “món quà lớn” của bạn mình về, tập luyện lý thuyết trước.
Chuẩn bị bài như vậy khó tránh khỏi có chút phấn khích, hắn cá chép lộn mình bật dậy khỏi giường, mặt mũi hồng hào quay đầu nhìn xung quanh bốn góc giường trong KTX, sau một lát mới tỉnh táo lại, nếu thứ này mà kéo Kỷ Tu xem cùng, thằng nhóc kia tám phần là sẽ đỏ bừng cả mặt hết nửa tháng mất, không cẩn thận còn có khả năng để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho thiếu niên ngây thơ này, nhưng nếu mà để cho Đường Kỳ Thâm xem cùng, khẳng định anh sẽ trực tiếp xách cổ hắn, mặt không đổi sắc quăng người từ cửa sổ KTX xuống dưới mất.
Cái thứ đồ không sạch sẽ gì chứ.
Đây chỉ là bài tập thể dục kéo co giãn cơ thể của người bình thường mà thôi, bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau cường thân kiện thể nha, không rên một tiếng đã có thể phát d*c tốt đẹp như thế, ai mà không muốn chứ.
Đại đa số những học sinh này, thời gian tối đều sẽ không lựa chọn ở lại KTX trong trường, nhiều lắm là lúc giữa trưa ngại về nhà nên mới ở lại nghỉ ngơi mà thôi, có điều cứ tới tối là hầu hết các phòng KTX đều trống rỗng.
Phong cách dạy học của Tam Trung khá cởi mở, học sinh được cấu thành từ đủ các thể thoại, nếu không phải là học sinh ngoan có thành tích nổi bật ưu tú thì chính là con ông cháu cha có gia cảnh khá giả không phú cũng quý, nhóm trước thì cơ hồ là sẽ không gây chuyện, không cần thầy cô nhọc lòng quá nhiều, nhưng nhóm sau nếu mà có gây chuyện thì nhất định cũng là chuyện mà thầy cô bình thường không thể quản nổi, không thể phòng bị, cho nên không có quá nhiều trói buộc.
Cũng vì thế nên KTX của Tam Trung không có cái gọi là người đi tuần hay gác đêm, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, mọi người sẽ giống như chim non sải cánh điên cuồng phóng túng thả mình bay lượn.
Trần Thiến Dao và Tiếu Mộng Văn đêm nay ngủ ở phòng bên cạnh, lúc sắp đi ngủ, Trần Thiến Dao nhìn chằm chằm túi bánh kem kia đến xuất thần, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh.
Phòng ngủ của Thời Lạc đêm nay không có ai, nhưng phòng KTX của Đường Kỳ Thâm lại vô cùng náo nhiệt.
Đường Kỳ Thâm mới chuyển tới hai ngày, sau khi Độ Ngang biết chuyện thì cũng cảm thấy việc trọ trong trường vô cùng thú vị.
Thế là ngày hôm sau cậu ta đã vứt bỏ căn phòng trong biệt thự cao cấp có thể so với mười cái KTX này, kéo vali hành lí, tới đây ăn nhờ ở đậu phòng Thâm ca của mình.
Tính tình Đường Kỳ Thâm trầm, chuyển tới đã hai ngày mà lời nói anh nói ra cộng lại còn chưa tới 10 chữ, hơn nữa trong KTX còn có một Kỷ Tu lá gan vừa nhỏ vừa rụt rè nội liễm, cậu đối với Đường Kỳ Thâm vừa cảm kích lại sùng bái, Đường Kỳ Thâm không nói lời nào, cậu lại càng không dám hó hé nhiều thêm một tiếng.
Ngay cả một người anh em khác trong KTX cũng thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Người anh em này cũng học cùng lớp với Đường Kỳ Thâm và Kỷ Tu, ở trong lớp chính là tay ăn chơi già đời, hồi cấp hai cũng bởi vì thường xuyên nói mấy chuyện tục tĩu này trong lớp mà bị thầy giáo điểm danh trào phúng.
Lại cố tình, da mặt hắn lại dày như tường thành, không cho rằng đó là trào phúng mà ngược lại còn cảm thấy rất tự hào, kết quả trước đó mấy ngày, hắn và tên bạn ngưu tầm ngưu mã tầm mã tâm đầu ý hợp của mình, cũng vừa là bạn cùng bàn vừa là bạn cùng phòng bị người nhà sắp xếp chuyển tới trường bên cạnh để bồi dưỡng học thể thao, trong lúc nhất thời, vô luận là ở KTX hay ở phòng học, hắn muốn hát muốn diễn cũng không có người nào diễn với hắn, thật sự quá cô đơn.
Trong lúc nhất thời, phòng KTX vốn là chỉ có hai người bọn họ cũng có thể hát ra cả một tuồng kịch nay lại biến thành cái lò luyện thị đại học buồn tẻ chán chả muốn kể, hắn cả ngày còn phải đối diện với cái bản mặt quan tài tự mang uy nghiêm của Đường Kỳ Thâm, có rất nhiều lúc hắn còn xuất hiện ảo giác, ảo tưởng rằng bản thân thực sự đang ở trong lò luyện thi đại học, an tĩnh tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, vẻ mặt Đường Kỳ Thâm lại như kiểu: Đừng có chơi bời nữa, làm xong bài thì kiếm bài khác mà luyện đi, xem thêm một video thì có thể làm cậu tăng thêm một điểm thi không. Làm hắn sợ tới mức ngay cả đi ngủ cũng không ngủ yên, tự kỉ tới mức sắp thành cái tai nghe chống ồn, cảm thấy ngay cả tiếng hít thở của bản thân cũng trở thành tội lỗi, chỉ hận không thể qua đời ngay tại chỗ.
Vừa vặn ngày hôm đó,bạn cùng phòng tiền nhiệm đã xa cách mấy chục tiếng đồng hồ của hắn từ bên trường thể thao gửi qua một “món quà an ủi lớn”, nói là sau khi qua đó được bạn cùng KTX bên ấy tặng cho làm lễ gặp mặt, tay già đời vừa mở ra, mẹ nó, thằng chó này, thế mà lại là mấy chục file đen có tiêu đề “Phân tích các bước vận động của học sinh trường thể dục thể thao” cùng “Học sinh thể dục thể thao sẽ dạy bạn cách kéo co đưa đẩy mà không tốn oxy nhất”.
Không hổ là bạn cùng bàn của hắn mà, vào thời điểm này rồi mà suy nghĩ đầu tiên vẫn là muốn tạo phúc cho người nhà của mình, tay già đời tự nhận bản thân là một thiếu niên ba tốt yêu cuộc sống yêu học tập yêu dưỡng sinh, đương nhiên là vào ban đêm sẽ yên lặng download hết “món quà lớn” của bạn mình về, tập luyện lý thuyết trước.
Chuẩn bị bài như vậy khó tránh khỏi có chút phấn khích, hắn cá chép lộn mình bật dậy khỏi giường, mặt mũi hồng hào quay đầu nhìn xung quanh bốn góc giường trong KTX, sau một lát mới tỉnh táo lại, nếu thứ này mà kéo Kỷ Tu xem cùng, thằng nhóc kia tám phần là sẽ đỏ bừng cả mặt hết nửa tháng mất, không cẩn thận còn có khả năng để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho thiếu niên ngây thơ này, nhưng nếu mà để cho Đường Kỳ Thâm xem cùng, khẳng định anh sẽ trực tiếp xách cổ hắn, mặt không đổi sắc quăng người từ cửa sổ KTX xuống dưới mất.
Cái thứ đồ không sạch sẽ gì chứ.
Đây chỉ là bài tập thể dục kéo co giãn cơ thể của người bình thường mà thôi, bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau cường thân kiện thể nha, không rên một tiếng đã có thể phát d*c tốt đẹp như thế, ai mà không muốn chứ.