• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 72

"Sư phụ! Đúng là không biết xấu hổ, nằm mơ mà vẫn gọi tên tỷ tỷ của ta."
Khuôn mặt dày của ta đỏ lên, đúng là không cẩn thận bị tiểu tử này nghe được, nhưng ta vẫn cố ý già mồm nói:
"Dực Hổ, chớ có nói bậy, ta sao có thể gọi tên các nàng được chứ?"
Dực Hổ cười ha hả nói:
"Su phụ nếu như không thừa nhận, ta gọi tỷ tỷ tới đối chất với người."
Hắn làm bộ đi ra ngoài cửa.
Ta cuống quít ngăn cản hắn nói:
"Dực Hổ, quay lại đi!"
Dực Hổ lúc này mới cười tủm tỉm quay lại, đặt áo sạch của ta ở một bên, đưa cho ta một cái khăn tắm, nói:
"Nếu như không muốn ta nói cho tỷ tỷ biết, thì hai ngày tới, sư phụ phải dạy cho ta mấy công phu lợi hại."
Ta lau khô nước trên thân mình, mặc quần áo vào, nói:
"Sao tiểu quỷ này lại chạy tới đây?"
Dực Hổ nói:
"Su phụ còn chưa đáp ứng ta đâu đấy."
"Được!"
Ta cố sức gật đầu.
Dực Hổ hớn hở nâng cánh tay của ta lên, nói:
"Thanh Thanh tỷ tỷ bảo ta vào hỏi thăm sư phụ một chút, vì sư phụ ở bên trong đã hơn 1 canh giờ rồi."
Hắn chợt nhớ tới một việc, ngẩng đẩu hỏi: "Tuệ Kiều là ai?"
Ta làm bộ như không muôn giải thích, nói:
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai."
Dực Hổ thần bí nói:
"Chẳng lẽ là tình nhân của sư phụ?"
Ta trách mắng:
"Tiêu hài tử này, nói bậy bạ cái gì đó?"
Dực Hổ xua xua tay nói:
"Dực Hổ tuy nhỏ, nhưng có thể nhận ra rất nhiều chuyện."
Ta bỗng nhiên có hứng thú nói:
"Ngươi có thể nhận ra được cái gì?"
Dực Hổ thần bí cười tới gập cả lưng, sau đó kề sát vào tai của tạ nhỏ giọng nói:
"Sư phụ thích tỷ tỷ của ta đúng không?"
Ta kéo tai Dực Hổ nói:
"Hảo tiểu tử dám nói bậy."
Dực Hổ khanh khách cười rộ lên, miệng không ngừng xin tha, nói:
"Sư phụ tha mạng, sư phụ tha mạng, Thanh Thanh tỷ tỷ, cứu ta!"
Ta ngẩng đẩu nhìn lại, thì thấy Toàn Tuệ Kiều đã đứng ở bên từ lâu, lúc này ta mới buông Dực Hổ, Dực Hổ trốn sau lưng Toàn Tuệ Kiều, sau đó nhìn ta làm mặt quỷ.
"Thanh Thanh cô nương!"
Ta kêu lên.
Toàn Tuệ Kiều ôn nhu cười nói:
"Xem tình hình của ngươi, thù hình như thương thế đã hoàn toàn hồi phục."
Ta mỉm cười nói:
"Trong cơ thể của ta đã không còn cảm thấy lạnh nữa, chắc chắn sẽ rất nhanh hồi phục như cũ, tất cả nhờ có Thanh Thanh cô nương. Tại hạ vô cùng cảm kích."
Dực Hổ chỉ nói:
"Ngoài miệng cảm kích thì có ích lợi gì, nếu như sư phục thực sức muốn cảm ơn Thanh Thanh thì mời chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm."
"Hảo tiểu tử, lại còn dám đòi cơm sư phụ." Ta trừng mắt nhìn hắn.
Toàn Tuệ Kiều nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Dực Hổ, không nên đùa nữa."
Dực Hổ nói:
"Mấy ngày nay, tỷ tỷ vì chữa thương cho sư phụ, suốt ngày nhốt đệ trong phòng, đệ đã buồn muốn chết rồi, hôm nay vừa vặn tỷ ấy không có ở nhà, nói gì thì nói, sư phụ cũng phải mang ta ra ngoài chơi."
Ta cười nói:
"Được, ra ngoài giải sầu cũng tốt!"
Nhưng mà ánh mắt của ta lại nhìn vào Toàn Tuệ Kiều, mong đợi đáp án từ nàng.
Dực Hổ cầm tay nàng, kéo ra ngoài cửa nói:
"Hôm nay có hội chùa Lục Thường, chúng ta ngoài ra xem náo nhiệt đi."
Hội chùa Lục Thường diễn ra ở phía Tây của Hắc Sa thành, ba người chúng ta sau khi đi tới chùa Lục Thường, thì mặt trời đã lên cao, khắp nơi toàn là khách tiểu thương hoặc dân chúng, chen vai thích cánh, náo nhiệt vô cùng.
Vốn tưởng rằng có thể cùng Toàn Tuệ Kiều đơn độc ở chung, thế nhưng tiểu tử Dực Hổ này lại nghịch ngợm vô cùng, đông thì nhìn, tây thì cười. Tinh lực của hai người chúng ta đểu đặt trên mình nói, không có thời gian rảnh mà nói chuyện với nhau.
Phía trước vang lên những tiếng trống, chiêng đã hấp dẫn sự chú ý của Dực Hổ, nó kéo chúng ta vào trong đám người, có một lão giả đang làm xiếc khỉ. Dực Hổ thấy vậy thì thích thú, bắt chước động tác của con khỉ đang vò đầu bứt tai.
Ta hướng Tuệ Kiều nói:
"Tiểu thư ở đây với nó, ta đi mua một chút thức ăn vặt."
Ở cách đó không xa, có một hàng ăn vặt, ta mua mấy que mứt quả, thì lại nghe lời tiếng thét của Dực Hổ. Trong lòng ta ngẩn ra cuống quít bò lại tất cả, nhanh chóng chạy tới chỗ Dực Hổ.
Lúc này, có một đám người vây quanh Toàn Tuệ Kiều và Dực Hổ vào giữa, ở bên cạnh có một tiểu tử tai to mặt lớn, không ngừng hét lên:
"Đánh chúng cho ta, nữ nhân thì bắt về trong phủ làm thiếp."
Dực Hổ che ở trước người Tuệ Kiều, nổi giận đùng đùng nói:
"Ai dám tới đây, cẩn thận sư phụ ta lấy mạng chó của chúng."
Tiểu tử kia cười quái dị nói:
"Ngươi có biết ta là ai không? Đương triều thừa tướng chính là nghĩa phụ của ta, đại tướng quân là cha ta, ai dám không nể thể diện của ta, mà dám tìm ta gây phiền phức."
Ta đã biết đại khái tình hình từ trong đám người đang đứng bàn luận, tiểu tử này là con của Đại tướng quân Ngốc Nhan, tên là Thiện Đô, lúc nãy là do hắn đùa giỡn lão giả xiếc khỉ, Dực Hổ đứng ra bênh vực kè yếu, cho nên mới rước lấy tai họa này.
Ta cười đi tới trước mặt Thiện Đô, nói:
"Công tử, sao lại tính toán cùng với trẻ con như vậy."
Thiện Đô xoay người nhìn ta một cái, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường nói:
"Ngươi là sư phụ của nó?"
Hắn đột nhiên mở miệng, phun một cục đờm tới chỗ ta.
Ta đã sớm đề phòng, khi hắn phun cục đờm ra, tay phải nhanh chóng đấm một quyền lên mặt hắn, làm cho thân hình của mập mạp này bay ra ngoài.
Hai gã thủ hạ cầm mộc côn xông tới, ta tuy rằng bị thương, nhưng đối phó với hai gã tay chân này vẫn còn thừa sức, tay chân này vẫn còn thừa sức.
Cho nên tay phải túm lấy một cây mộc côn, kéo về phía trước, đoạt lấy mộc côn từ trong tay của hắn, ngăn cản công kích của một người. Chân phải thì nhanh như chớp, đá trúng thân hình của hai người.
Những tên thủ hạ này bình thường chỉ ỷ thế hiếp người, đâu có chịu vị đắng bao giờ. Khi thấy ta liên tiếp ra đòn, thì kêu cha gọi mẹ, bỏ chạy.
Thiện Đô thấy tình thế không ổn, lẩn vào trong đám người.
Ta cầm mộc côn bẻ gãy đi tới trước mặt Toàn Tuệ Kiều hỏi:
"Tiểu thư có sao không?"
Tuệ Kiều lắc đầu, Dực Hổ ở bên cạnh nói:
"Su phụ thực không công bằng, tại sao người không hỏi, ta có sao không"
Ta trách mắng:
"Ngươi gây chuyện khắp nơi, trở về ta tính sổ với người."
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
"Chúng ta mau rời đi, nếu không những người kia sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."
Ta gật đầu, Toàn Tuệ Kiều nói rất có lý, dù sao thì mình vẫn còn mang thương tích, nếu như đám người kia tìm người tới giúp đỡ, thì rất phiên phức, nên chúng ta lập tức cùng bọn họ rời khỏi chùa Lục Thường.
Vừa ra tới cửa chùa, thì đã thấy Thiện Đô trở lại, hắn mang theo hơn trăm võ sĩ, tay cầm vũ khí, vây chúng ta lại.
Thiện Đô cười lớn:
"Tiểu tử, ngày chết của ngươi tới rồi."
Dực Hổ cả giận nói:
"Sư phụ, chúng ta liều mạng với bọn họ."
Ta hơi nhíu mày, tiểu tử này tính tình kích động, sau này nhất định phải giáo huấn một phen.
Hơn trăm võ sĩ này tay đểu cầm cương đao sáng loáng, hướng chúng ta vọt tới, hảo hán không sợ thiệt trước mắt, ta nhân cơ hội này nắm tay Toàn Tuệ Kiều chạy vào trong chùa.
Dực Hổ chạy theo phía sau chúng ta, hổn hển nói:
"Su phụ... Đúng là không có nghĩa khí, chỉ lo cho Thanh Thanh mà mặc kệ ta ư?"
Chúng ta chui vào trong đám người, mọi người thấy tình hình trước mắt, thì ai cũng sợ trốn mất, cục diện nhất thời lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Toàn Tuệ Kiều đang chạy thì hai chân mềm nhũn, té ngã trên mặt đất, ta cuống quít nâng nàng dậy, chỉ mới dừng lại một chút, những võ sĩ kia đã chạy tới, vung đao chém vào đầu của ta.
Ta ôm lấy cái eo nhỏ của Toàn Tuệ Kiều, kéo nàng dậy sau đó xoay mình một cái lùi lại phía sau, tránh thoát khỏi đòn công kích của đối phương.
Đồng thời thúc cùi chỏ vào ngực của một tên, đánh cho tên võ sĩ kia lảo đảo lùi lại phía sau.
Dực Hổ vốn trốn ở trong đám người, nhưng khi nhìn thấy ta và Toàn Tuệ Kiều bị vây, thì muốn trở lại cứu chúng ta, ta lớn tiếng nói:
"Không cần lo cho ta, chạy mau!"
Hơn hai tên võ sĩ vây quanh ta và Toàn Tuệ Kiều, vòng vây dần dần co lại.
Ta kéo Toàn Tuệ Kiều về phía sau lưng, thấp giọng nói:
"Theo ta, không cần sợ hãi."
Toàn Tuệ Kiều cố sức dùng bàn tay nhỏ nhắn, nắm chặt lấy tay của ta, nhẹ giọng nói:
"Có người ở bên cạnh ta, ta không sợ!"
Ta quay đầu lại nhìn, thì thấy ánh mắt của Toàn Tuệ Kiều ôn nhu như nước, trong lòng không khỏi kích động.
Đao phong lạnh thấu xương hợp lại, những suy nghĩ hào hùng trong lòng ta bốc lên, ta lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, sát khí bức nhân chậm rãi tản mát.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom