• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (1 Viewer)

  • Chương 70

Đông Hồ và Trung Nguyên khác nhau, nhưng mà cho dù là vương triều, bách tính, đều ưa chuộng hùng sư, dùng nó làm nhiều ký hiệu khác nhau.
Hoàn Nhan Liệt Thái cởi áo ngoài, thay một bộ trang phục võ sĩ, đúng là cũng tăng thêm vài phần anh khí.
Ta từ từ tiến vào đấu trường, vô cùng thận trọng chờ đổi thủ tấn công.
Hoàn Nhan Liệt Thái lạnh lùng nói:
"Trên đấu trường, ngươi đừng coi ta là quốc quân, nếu có ý nhường nhịn, thì người thiệt chính là ngươi."
Ta thẩm nghĩ trong lòng:
"Nếu ta đả thương ngươi, sợ rằng còn thiệt thòi nhiều hơn."
Hoàn Nhan Liệt Thái và ta đồng thời cầm lấy một thanh mộc kiếm, ta và hắn chạm mộc kiếm vào nhau, sau đó lùi ra xa, Hoàn Nhan Liệt Thái gầm lên một tiếng, bắt đầu thế tiến công.
Hắn cầm kiếm bằng hai tay, toàn lực chém xuống người ta, mộc kiếm của ta đưa ngang, ngăn được một kích của hắn, Hoàn Nhan Liệt Thái lực lượng rất lớn, hơn nữa hắn không lo chuyện phòng thủ, cho nên tiến công như vũ bạo vào người của ta.
Trước mặt hắn, ta xuất thủ phải cẩn thận, mặc dù là có tấn công, nhưng chỉ làm giả bộ, đa phần đều là phòng thủ, thế nhưng Hoàn Nhan Liệt Thái kiếm pháp tinh diệu, dưới thế công liên tiếp của hắn, ta bắt buộc phải lùi lại phía sau.
Gia Luật Xích Mi và Ngốc Nhan ở bên ngoài liên tục trầm trồ khen ngợi trợ uy trợ uy cho Hoàn Nhan Liệt Thái, trong đôi mắt của Hoàn Nhan Vân Na lộ ra vẻ lo lắng, nàng đang rất khó xử.
Ta bị Hoàn Nhan Liệt Thái bức bách tới sát mép đấu trường, cười khổ nói:
"Bệ hạ võ công cái thế, tiểu nhân không phải là đối thủ, cam nguyện chịu thua!"
Hoàn Nhan Liệt Thái cười lạnh nói:
"Thắng bại chưa phân, tại sao ngươi lại nhận thua?"
Mộc kiếm trong tay của hắn không dừng lại, chém ngang vào lưng của ta, ta dùng tay đấm lên mộc kiếm một cái, Hoàn Nhan Liệt Thái toàn lực đè xuống.
Xem ra hắn không đánh bại ta trước mặt mọi người, thì tuyệt đối sẽ không dừng tay.
Ta thấy đùi phải hắn khẽ giơ lên, trong lòng biết là hắn muốn đá, thầm nghĩ: "Chuyện cho tới bây giờ, đành phải nhận của hắn một cước vậy."
Hoàn Nhan Liệt Thái chân phải đá ra, thân hình ta hơi nghiêng, ngạnh đỡ hắn một cước, lập tức kêu to một tiếng, ngửa đầu ngã nhào ra đất, mộc kiếm tuột khỏi tay, bay ra ngoài.
Không nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt Thái lúc này đáng hận, mộc kiếm đâm vào tiểu phúc của ta. Thế kiếm này mà đàm vào, thì đúng là vô cùng nguy hiểm.
Hoàn Nhan Vân Na cả kinh kêu lên:
"Đừng mà!"
Trước nguy cơ như vậy, ta đành phải dùng tay trái đỡ kiếm của hắn. Hoàn Nhan Liệt Thái hừ lạnh một tiếng, đổi đâm thành chém, thân kiếm nặng nề chém vào tay của ta.
Một cảm giác đau đón truyền tới, ta rõ ràng nghe được âm thanh xương gãy, mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán.
Hoàn Nhan Liệt Thái lúc này mới dừng thế tiến công, đem mộc kiếm vứt trên mặt đất, mỉm cười nói: "Quả nhiên là một gã dũng sĩ!"
Trong lời nói tràn đầy vị châm chọc.
Ta cố nén đau đớn từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, Hoàn Nhan Vân Na đi tới bên ta, ân cần nói:
"Ngươi không có chuyện gì chứ?"
Hoàn Nhan Liệt Thái trong lòng ghen ghét dữ dội, nhịn không được hừ lạnh một tiếng nói:
"Vân Na hình như rất quan tâm tới tên thuộc hạ này."
Ta dùng tay phải lau mồ hôi trên đầu, chỗ xương gãy đau đớn khiến tay của ta run lên một cái.
Hoàn Nhan Vân Na không để ý tới mọi người ở đấy, đỡ lấy cánh tay trái của ta, nói: "Hình như là xương gãy rồi!"
Hoàn Nhan Liệt Thái cười lạnh nói:
"Bị thương trên đấu trường là chuyện khó tránh, tìm ngự y trị cho hắn là được rồi."
Hoàn Nhan Vân Na bất mãn nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
"Mạt tướng xin cáo từ trước."
Hoàn Nhan Liệt Thái ha hả cười nói:
"Ngự y trong cung, chẳng nhẽ lại kém y sinh trong phủ của nàng sao?"
Hoàn Nhan Vân Na lạnh nhạt nói:
"Thần không có ý này, Long Tắc Linh đã bị thương, ở chỗ này sẽ làm ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của bệ hạ."
Hoàn Nhan Liệt Thái nặng nề hừ một tiếng, hiển nhiên tức giận tới cực điểm:
"Nàng muốn làm thế nào, thì cứ làm như vậy đi!"
Sau đó xoay người, đi ra khỏi đấu trường.
Gia Luật Xích Mi có chút hả hê nhìn theo phương hướng của chúng ta, cùng với Ngốc Nhan đi theo phía sau của Hoàn Nhan Liệt Thái.
Ta buồn bã thở dài một hơi nói:
"Tướng quân tội gì phải làm như vậy?"
Hoàn Nhan Vân Na cắn cắn môi anh đào nói:
"Quốc quân rõ ràng là bị Gia Luật Xích Mi xúi giục, cố ý gia hại cho ngươi."
Nàng nhặt mộc kiếm trên mặt đất, bẻ gãy nó, cố định cánh tay cho ta, nhẹ giọng nói: "Ngươi còn đau không?"
Ta thấy nàng quan tâm với ta như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ nhu tình, to gan nói:
"Có nàng bên người, thống khổ mấy cũng chịu được."
Hoàn Nhan Vân Na giật mình, đôi mắt đẹp trợn to, nàng hiển nhiên là kinh ngạc vì ta chẳng kiêng nể chút nào biểu lộ tình cảm, khuôn mặt lập tức đỏ như mây, nhẹ giọng quát lên:
"Nếu không phải ngươi mang thương tích, ta nhất định phải trách phạt ngươi vì tội khinh cuồng, không kiêng kị gì cả."
Hai người chúng ta đi ra khỏi Ngọc Tuyền Cung, dọc theo sơn đạo chậm rãi đi xuống, ngựa đi lên thì được, nhưng đi xuống thì khó tránh khói xóc, nảy, làm cho vết thương của ta rất đau đớn. Đi chưa được bao xa, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nếu như có Thanh Thanh ở đây, nhất định có thể làm giảm bớt đau đớn cho ngươi."
Ta cố sức giơ khủy tay lau mồ hôi lạnh, trên trán, nhân cơ hội hỏi:
"Thanh Thanh cô nương và Hoàn Nhan tướng quân quen nhau được bao lâu rồi?"
Đây là câu hỏi mà ta đã nghĩ trong lòng lâu rồi, nhưng chưa có thời cơ để hỏi, nhớ lại mình đã bắn chết Toàn Tuệ Kiều, nhưng không ngờ cơ duyên trùng hợp kiểu gì mà nàng lại kết bạn được với Hoàn Nhan Vân Na.
Hoàn Nhan Vân Na u oán than thở:
"Ta quen Thanh Thanh cũng chỉ mới nửa năm, đó là lúc ta xuất chinh đi Tần quốc, cắm trại ở giữa đường, thấy binh lính bỏ trốn của Tần quốc cướp bóc thôn dân, tàn sát bách tính, nên mới cứu lại nàng được từ trong tay của đám đào binh này."
Trong lòng ta chợt hỏi, không biết vì sao Toàn Tuệ Kiều lại ở trong thôn dân này.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Lai lịch của Thanh Thanh ta không rõ ràng cho lắm, nghe cô ta nói, cô ta cũng không phải người trong thôn trang này, được thôn dân cứu lên từ một con sông gần đó, khi đó hậu tâm của nàng còn cắm một mũi tên."
Trong lòng ta xấu hổ, nếu như Hoàn Nhan Vân Na biết nguời bắn Toàn Tuệ Kiều là ta, thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Hoàn Nhan Vân Na nói:
"Nhưng mà bất hạnh ở chỗ, Thanh Thanh hầu như đã quên toàn bộ chuyện trước kia. Tên, tuổi, thậm chí cả quốc gia cũng không nhớ rõ, chỉ có một điểm không quên, chính là y thuật diệu thủ hồi xuân của nàng. Cũng vì vậy mà ta mang theo nàng bên người, sau đó chúng ta kết bái kim lan."
Ta mỉm cười nói:
"Đã lâu như vậy rồi, mà Thanh Thanh cô nương còn chưa khôi phục trí nhớ hay sao?"
Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, tức giận nói:
"Nếu để ta điều tra ra ai làm hại nàng, thì ta sẽ đem hắn băm thây vạn đoạn, để giải mối hận trong lòng ta."
Nội tâm ta không khỏi run lên, âm thầm hi vọng, Toàn Tuệ Kiều vĩnh viễn không nhớ ra chuyện cũ.
Ngựa của Hoàn Nhan Vân Na bỗng nhiên hí lên một tiếng dài, hai lỗ tai dựng thẳng lên, có vẻ vô cùng bất an, Hoàn Nhan Vân Na ghìm cương ngựa, tay phải cầm loan đao, thấp giọng nói:
"Trên cây có người..."
Lời còn chưa dứt, ba mũi tên đã theo hình chữ phẩm (品) bắn vào ngực của ta.
Hoàn Nhan Vân Na nổi giận quát một tiếng, thân thể mềm mại từ trên lưng ngựa bay lên, đánh rơi ba mũi tên.
Nhưng mà ngay sau đó, lại có ba mũi tên phóng tới từ phía sau của ta, cánh tay phải của ta đỡ trên lưng ngựa, thân hình nghiêng sang một bên, rơi xuống đất.
Mũi tên bắn thẳng vào con ngựa, làm nó hí lên một tiếng, ngã ầm xuống đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom