Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Ta bảo Lang Thứ dẫn Dực Hổ theo đi ra ngoài, Sát Cáp Thai sợ hãi đi tới gần ta, nói:
"Chúng ta đánh Cáp Di, thì phiền phức này lớn rồi, nhất định là Gia Luật Xích Mi sẽ không buông tha đâu."
Ta mỉm cười nói:
"Vậy còn phải xem chủ nhân của nó là ai. Hắn thân là Đông Hồ thừa tướng, tổng quản bị đánh khẳng định sẽ nuốt không trôi."
"Vậy chủ nhân còn…”
Sát Cáp Thai thấy ta mỉm cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hạ giọng nói:
"Chủ nhân muốn kéo Hoàn Nhan tướng quân vào.”
Ta hướng hắn chớp chớp mắt nói:
"Gia Luật Xích Mi không bao lâu nữa sẽ phái người bao vây nơi đây, trước khi Hoàn Nhan Vân Na chạy tới đây, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị."
Sát Cáp Thai không hiểu nói:
"Lẽ nào chủ nhân định quyết đấu với Gia Luật Xích Mi một trận?"
Ta cười lắc đầu:
"Nguy cơ của chuyện này còn chưa hóa giải, ta không muốn mang thêm một tội danh phản nghịch nữa. Bảo mọi người thu toàn bộ đao kiếm lại, Gia Luật Xích Mi tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không dám ở trong Hắc Sa thành thực hiện việc diệt môn, huống hồ... Dực Hổ còn đang ở trong tay của chúng ta."
Sát Cáp Thai liên tục gật đầu.
Cũng không bao lâu, Đột Tạ được chúng ta phái đi thám thính đã trở về, nói:
"Chủ nhân! Có hơn ngàn binh mã đang xông tới Ô thị hành quán của chúng ta!"
Ta nói:
"Mọi người lui về hành quán, đóng đại môn, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Đại môn vừa mới đóng, thì đã nghe tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, ta và Sát Cáp Thai đi tới trên Vọng lâu, thì thấy hơn ngàn binh mã Đông Hồ võ trang đầy đủ, đang bao vây hành quán lại.
Một gã Đông Hồ đầu trọc, phóng ngựa tới trước cửa hành quán, cao giọng quát lớn:
"Người bên trong nghe đây, ta là thống lĩnh thành Tây của Hắc Sa thành Mẫu Cửu Nguyệt, hoài nghi các người mưu phản, mau bỏ toàn bộ vũ khí, mở cửa ra cho ta!"
Ta và Sát Cáp Thai liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, Mẫu Cửu Nguyệt này rõ ràng là bị Gia Luật Xích Mi sai sử.
Mẫu Cửu Nguyệt gầm lớn nói:
"Ta cho các ngươi một nén hương thời gian, nếu không đầu hàng, đứng trách ta hạ thủ vô tình."
Ta yên lặng tính toán thời gian, thời gian mà A Đông đi báo tin cũng đã tới, nguy cơ trước mắt này, chỉ có Hoàn Nhan Vân Na mới có thể hóa giải.
Dực Hổ cũng đứng trên vọng lâu, nhìn ra phía ngoài, tình cảnh trước mắt chẳng làm cho nó sợ hãi, tức giận nói:
"Bọn họ đều là do tên mập mạp chết bầm kia phái tới hay sao? Nếu để cho tỷ tỷ của ta biết, nhất định sẽ suất lĩnh đại quân, giết sạch cả nhà bọn họ.”
Ta vỗ vỗ vai nó nói:
"Ở trên này rất nguy hiểm."
Sau đó xoay người hướng Lang Thứ nói:
"Lang Thứ! Mang Dực Hổ đến chỗ an toàn."
Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Ta nhất định phải ở lại chỗ này, quyết tử chiến với đám hỗn đản kia."
Thời gian cũng đã hết, Mẫu Cửu Nguyệt phẫn nộ quát:
"Chuẩn bị hỏa tiễn!"
Hơn ngàn binh sĩ, tay cầm cung, châm hỏa tiễn, tình thế khẩn trương tới cực điểm, ta bảo mọi người không nên nôn nóng, Hoàn Nhan Vân Na bây giờ vẫn chưa tới, lẽ nào A Đông không mang tin tức thông báo cho nàng?
"Bắn cung!"
Mẫu Cửu Nguyệt chợt quát một tiếng, hòa tiễn như mưa rào bắn vào bên trong, chúng ta cuống quít dùng thuẫn che kín thân thể.
Sau một lần bắn, Hành quán nhiều chỗ đã bốc cháy, Mẫu Cửu Nguyệt bảo thủ hạ tạm thời dừng công kích, lớn tiếng hô:
"Phong tỏa cửa ra, ai xông ra giết không cần hỏi!"
Nhưng từ xa đã vọng lại nhưng âm thanh ồn ã, ta đưa mắt nhìn lại, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bì giáp màu đỏ, tóc đỏ phấp phơ theo gió, cả người giống như một ngọn lửa, dẫn đầu đội ngũ.
Có hơn mười tên kim giáp võ sĩ đi theo nàng, A Đông đi cuối cùng.
Mẫu Cửu Nguyệt xoay người nhìn lại, sự xuất hiện của Hoàn Nhan Vân Na cũng không làm hắn kinh hãi.
Hắn làm một cái thủ thế, binh lính thủ hạ của Hoàn Nhan Vân Na vây hắn vào giữa.
Hoàn Nhan Vân Na mi liễu dựng thẳng, nói:
"To gan! Còn chưa tránh ra!"
Mẫu Cửu Nguyệt ha hả cười nói:
“Hoàn Nhan tướng quân, ty chức phụng mệnh tới đây bắt nghịch tặc mưu phản, việc này tốt nhất ngài không nên tham dự vào.”
Hoàn Nhan Vân Na giơ cao ngân sắc trường mâu trong tay, cả giận nói:
"Ngươi có chứng cứ gì nói họ mưu phản?"
Mẫu Cửu Nguyệt cười lạnh nói:
"Gia Luật thừa tướng đã điều tra, Ô thị hành quán đào tạo Đấu Sĩ, ý đồ mưu sát quốc quân, tại hạ chi là phụng mệnh hành sự, kính xin Hoàn Nhan tướng quân không nên cản trở."
Mỗi câu nói của hắn đều mang Gia Luật Xích Mi ra, hiển nhiên là nhắc Hoàn Nhan Vân Na không nên nhiều chuyện.
Ta thấy Hoàn Nhan Vân Na thần tình do dự, trong lòng biết là không ổn, nàng chỉ quan tâm tới Dực Hổ, chứ địa vị của chúng ta chẳng là cái gì, nếu như nàng có thể mang Dực Hổ đi, thì chẳng thèm quan tâm tới sống chết của chúng ta.
Ta hướng Lang Thứ len lén nháy mắt với hắn, Lang Thứ hiểu ý ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ lớn tiếng kêu lên:
"Tỷ tỷ! những người này bất kính với đệ, còn nhục mạ tỷ tỷ."
Lúc này, từ phía ngoài hành quán đột nhiên bắn ra một mũi tên, ta hét lớn một tiếng vung đao chém tới cái mũi tên kia đao phong xoay tròn một vòng, xảo diệu đập vào mũi tên, mũi tên lập tức cải biến góc bộ, bắn về phía Dực Hổ.
Trải qua sự găn chặn của ta, mũi tên đã giảm bớt phân nửa lực lượng, nhưng vẫn cắm vào đầu vai của Dực Hổ.
Lang Thứ bi phẫn kêu lên:
"Dực Hổ thiếu gia!"
"Dực Hổ!"
Hoàn Nhan Vân Na thấy Dực Hổ trúng tiễn, làm gì còn lo lắng nữa, lập tức xoay tròn trường mâu, đây hai gã Hồ binh ở phía trước ngã lăn ra.
Hoàn Nhan Vân Na chiến công hiển hách, có uy danh cực cao trong binh sĩ Đông Hồ, đám binh sĩ này thấy nàng nổi giận, đều không tự chủ được lùi lại.
Mẫu Cửu Nguyệt thấy tình thế không ổn, cuống quít lui sang một bên, Hoàn Nhan Vân Na giục ngựa với tốc độ cao nhất vọt vào trong hành quán, lúc đi ngang qua chỗ Mẫu Cửu Nguyệt, lạnh lùng nói:
"Nếu như Dực Hổ có chuyện gì không may xảy ra, thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn đâu!”
"Chúng ta đánh Cáp Di, thì phiền phức này lớn rồi, nhất định là Gia Luật Xích Mi sẽ không buông tha đâu."
Ta mỉm cười nói:
"Vậy còn phải xem chủ nhân của nó là ai. Hắn thân là Đông Hồ thừa tướng, tổng quản bị đánh khẳng định sẽ nuốt không trôi."
"Vậy chủ nhân còn…”
Sát Cáp Thai thấy ta mỉm cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hạ giọng nói:
"Chủ nhân muốn kéo Hoàn Nhan tướng quân vào.”
Ta hướng hắn chớp chớp mắt nói:
"Gia Luật Xích Mi không bao lâu nữa sẽ phái người bao vây nơi đây, trước khi Hoàn Nhan Vân Na chạy tới đây, chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị."
Sát Cáp Thai không hiểu nói:
"Lẽ nào chủ nhân định quyết đấu với Gia Luật Xích Mi một trận?"
Ta cười lắc đầu:
"Nguy cơ của chuyện này còn chưa hóa giải, ta không muốn mang thêm một tội danh phản nghịch nữa. Bảo mọi người thu toàn bộ đao kiếm lại, Gia Luật Xích Mi tuy rằng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không dám ở trong Hắc Sa thành thực hiện việc diệt môn, huống hồ... Dực Hổ còn đang ở trong tay của chúng ta."
Sát Cáp Thai liên tục gật đầu.
Cũng không bao lâu, Đột Tạ được chúng ta phái đi thám thính đã trở về, nói:
"Chủ nhân! Có hơn ngàn binh mã đang xông tới Ô thị hành quán của chúng ta!"
Ta nói:
"Mọi người lui về hành quán, đóng đại môn, yên lặng theo dõi kỳ biến."
Đại môn vừa mới đóng, thì đã nghe tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, ta và Sát Cáp Thai đi tới trên Vọng lâu, thì thấy hơn ngàn binh mã Đông Hồ võ trang đầy đủ, đang bao vây hành quán lại.
Một gã Đông Hồ đầu trọc, phóng ngựa tới trước cửa hành quán, cao giọng quát lớn:
"Người bên trong nghe đây, ta là thống lĩnh thành Tây của Hắc Sa thành Mẫu Cửu Nguyệt, hoài nghi các người mưu phản, mau bỏ toàn bộ vũ khí, mở cửa ra cho ta!"
Ta và Sát Cáp Thai liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì, Mẫu Cửu Nguyệt này rõ ràng là bị Gia Luật Xích Mi sai sử.
Mẫu Cửu Nguyệt gầm lớn nói:
"Ta cho các ngươi một nén hương thời gian, nếu không đầu hàng, đứng trách ta hạ thủ vô tình."
Ta yên lặng tính toán thời gian, thời gian mà A Đông đi báo tin cũng đã tới, nguy cơ trước mắt này, chỉ có Hoàn Nhan Vân Na mới có thể hóa giải.
Dực Hổ cũng đứng trên vọng lâu, nhìn ra phía ngoài, tình cảnh trước mắt chẳng làm cho nó sợ hãi, tức giận nói:
"Bọn họ đều là do tên mập mạp chết bầm kia phái tới hay sao? Nếu để cho tỷ tỷ của ta biết, nhất định sẽ suất lĩnh đại quân, giết sạch cả nhà bọn họ.”
Ta vỗ vỗ vai nó nói:
"Ở trên này rất nguy hiểm."
Sau đó xoay người hướng Lang Thứ nói:
"Lang Thứ! Mang Dực Hổ đến chỗ an toàn."
Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Ta nhất định phải ở lại chỗ này, quyết tử chiến với đám hỗn đản kia."
Thời gian cũng đã hết, Mẫu Cửu Nguyệt phẫn nộ quát:
"Chuẩn bị hỏa tiễn!"
Hơn ngàn binh sĩ, tay cầm cung, châm hỏa tiễn, tình thế khẩn trương tới cực điểm, ta bảo mọi người không nên nôn nóng, Hoàn Nhan Vân Na bây giờ vẫn chưa tới, lẽ nào A Đông không mang tin tức thông báo cho nàng?
"Bắn cung!"
Mẫu Cửu Nguyệt chợt quát một tiếng, hòa tiễn như mưa rào bắn vào bên trong, chúng ta cuống quít dùng thuẫn che kín thân thể.
Sau một lần bắn, Hành quán nhiều chỗ đã bốc cháy, Mẫu Cửu Nguyệt bảo thủ hạ tạm thời dừng công kích, lớn tiếng hô:
"Phong tỏa cửa ra, ai xông ra giết không cần hỏi!"
Nhưng từ xa đã vọng lại nhưng âm thanh ồn ã, ta đưa mắt nhìn lại, thì thấy Hoàn Nhan Vân Na mặc một bì giáp màu đỏ, tóc đỏ phấp phơ theo gió, cả người giống như một ngọn lửa, dẫn đầu đội ngũ.
Có hơn mười tên kim giáp võ sĩ đi theo nàng, A Đông đi cuối cùng.
Mẫu Cửu Nguyệt xoay người nhìn lại, sự xuất hiện của Hoàn Nhan Vân Na cũng không làm hắn kinh hãi.
Hắn làm một cái thủ thế, binh lính thủ hạ của Hoàn Nhan Vân Na vây hắn vào giữa.
Hoàn Nhan Vân Na mi liễu dựng thẳng, nói:
"To gan! Còn chưa tránh ra!"
Mẫu Cửu Nguyệt ha hả cười nói:
“Hoàn Nhan tướng quân, ty chức phụng mệnh tới đây bắt nghịch tặc mưu phản, việc này tốt nhất ngài không nên tham dự vào.”
Hoàn Nhan Vân Na giơ cao ngân sắc trường mâu trong tay, cả giận nói:
"Ngươi có chứng cứ gì nói họ mưu phản?"
Mẫu Cửu Nguyệt cười lạnh nói:
"Gia Luật thừa tướng đã điều tra, Ô thị hành quán đào tạo Đấu Sĩ, ý đồ mưu sát quốc quân, tại hạ chi là phụng mệnh hành sự, kính xin Hoàn Nhan tướng quân không nên cản trở."
Mỗi câu nói của hắn đều mang Gia Luật Xích Mi ra, hiển nhiên là nhắc Hoàn Nhan Vân Na không nên nhiều chuyện.
Ta thấy Hoàn Nhan Vân Na thần tình do dự, trong lòng biết là không ổn, nàng chỉ quan tâm tới Dực Hổ, chứ địa vị của chúng ta chẳng là cái gì, nếu như nàng có thể mang Dực Hổ đi, thì chẳng thèm quan tâm tới sống chết của chúng ta.
Ta hướng Lang Thứ len lén nháy mắt với hắn, Lang Thứ hiểu ý ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ lớn tiếng kêu lên:
"Tỷ tỷ! những người này bất kính với đệ, còn nhục mạ tỷ tỷ."
Lúc này, từ phía ngoài hành quán đột nhiên bắn ra một mũi tên, ta hét lớn một tiếng vung đao chém tới cái mũi tên kia đao phong xoay tròn một vòng, xảo diệu đập vào mũi tên, mũi tên lập tức cải biến góc bộ, bắn về phía Dực Hổ.
Trải qua sự găn chặn của ta, mũi tên đã giảm bớt phân nửa lực lượng, nhưng vẫn cắm vào đầu vai của Dực Hổ.
Lang Thứ bi phẫn kêu lên:
"Dực Hổ thiếu gia!"
"Dực Hổ!"
Hoàn Nhan Vân Na thấy Dực Hổ trúng tiễn, làm gì còn lo lắng nữa, lập tức xoay tròn trường mâu, đây hai gã Hồ binh ở phía trước ngã lăn ra.
Hoàn Nhan Vân Na chiến công hiển hách, có uy danh cực cao trong binh sĩ Đông Hồ, đám binh sĩ này thấy nàng nổi giận, đều không tự chủ được lùi lại.
Mẫu Cửu Nguyệt thấy tình thế không ổn, cuống quít lui sang một bên, Hoàn Nhan Vân Na giục ngựa với tốc độ cao nhất vọt vào trong hành quán, lúc đi ngang qua chỗ Mẫu Cửu Nguyệt, lạnh lùng nói:
"Nếu như Dực Hổ có chuyện gì không may xảy ra, thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn đâu!”