Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Nhưng ta cũng bị hắn thúc một cái vào sống lưng, sự đau đớn, làm bộc phát toàn bộ thực lực của ta.
Ta gầm lên một tiếng chấn vỡ thiên địa, thân hình to lớn của Cự Nham bị ta vác bổng lên, ta ngửa người một cái, nương theo một thế vật của người Mông Cổ, vặn hắn ra đằng sau.
Đại kiếm từ trong tay Cự Nham văng ra, kiếm phong băng lãnh xẹt qua má của ta, cắm lên mặt đất.
Sống lưng của Cự Nham bị bẻ gãy, mặt nạ hổ rơi ra, máu tươi trào ra từ trên mặt của hắn.
Ta bò dậy rút đại kiếm lên khỏi mặt đất.
"Giết chết hắn!"
"Giết chết hắn!"
Toàn bộ đấu trường vang lên những tiếng gào khản cổ, ta nhìn vào trong đám người, thấy Toàn Tuệ Kiều dường như không đành lòng nhìn cảnh máu tanh trước mặt, hai mắt nhắm chặt lại.
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na tỏa ra quang mang kích động, nàng không chút nào che giấu sự thưởng thức đối với ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Hổ đỏ bừng lên, liều mạng gọi tên của ta.
Ta nắm lấy mái tóc vàng rối bời của Cự Nham, một kiếm chém đứt đầu của hắn, đối với hắn, đây chính là một sự giải thoát.
Cả đấu trường rung chuyển bởi những tiếng gào.
Ba ngày sau chính là trận chung kết, ta mơ hồ cảm thấy Ô Kỳ Thái dường như có điều gì đó lo lắng.
Trận đấu với Cự Nham đã làm tiêu hao rất lớn thể lực của ta, trong khi đó Bạo Long Cầu Tháp lại có được sự nghỉ ngơi khi A Đông bỏ cuộc, hay là Ô Kỳ Thái lo lắng chuyện này.
Đêm trước trận chung kết, Ô Kỳ Thái và Sát Cáp Thai đem rượu và thức ăn tới phòng của ta, chủ nhân chủ động cùng với nô lệ uống rượu, không thể nghi ngờ, đây chính là một chuyện vô cùng mới mẻ.
Ô Kỳ Thái dùng ngân đao cắt một chân con dê đưa cho cả, còn Sát Cáp Thai rót rượu.
"Thể lực khôi phục tới đâu rồi?"
Ô Kỳ Thái thân thiết hỏi.
Ta cười nhạt một tiếng nói:
"Chắc không có gì trở ngại."
Sát Cáp Thai khác hẳn ngày xưa, trong cách nói của hắn đã câu nệ hon trước rất nhiều.
Ô Kỳ Thái bưng bát rượu lên nói:
"Chúc ngươi ngày mai có thể giành lấy được tự do. Cạn!"
Ta bưng bát rượu lên định uống, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Sát Cáp Thai có cái gì đó toát ra, hình như là có nỗi khổ tâm.
Trong lòng ta chợt hiểu, chỉ đưa bát rượu lên miệng, cho dính, ướt môi, thình lình Ô Kỳ Thái giật lấy bát rượu trong tay ta, làm nó rơi xuống đất, nói:
"Không nên uống!"
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Ô Kỳ Thái.
Ô Kỳ Thái nắm chặt song quyền, thờ dài một tiếng, Sát Cáp Thai ở phía sau tỏ ra vui mừng.
Ô Kỳ Thái đứng đậy, đi lại trong phòng nhiều lần, dùng thanh âm trầm thấp nói:
"Gia Luật thừa tướng có tìm ta..."
Ta nhìn đôi mắt phúc tạp của hắn, nhất thời hiểu được ngọn nguồn.
Ô Kỳ Thái bỗng nhiên mở cửa phòng, gió đêm mang theo hơi lạnh của mùa xuân tràn vào, hắn hít một hơi thật sâu nói:
"Ba mươi năm trước, cũng có một nô lệ vào tới trận chung kết như ngươi, lúc đó trong lòng hắn tràn ngập tự tin có thể giành lấy chức quán quân, nhưng chủ nhân của hắn lại bảo hắn bỏ qua thi đấu, sau đó lấy sự tự do làm khuất phục hắn..."
Hắn hiển nhiên là đang kể chuyện của mình.
Ô Kỳ Thái bỗng nhiên xoay người lại, mở áo ngực của mình ra, trên ngực toàn những vết sẹo chằng chịt, hai mắt hắn ươn ướt nói:
"Những vết sẹo vinh hạnh này của ta, đã biến thành những nỗi sỉ nhục suốt đời."
Trong đôi mắt của hắn hiện lên sự thống khổ:
"Hiện giờ ta mới hiểu được một đạo lý, tự do tuy đáng quý, nhưng không thể hi sinh sự tôn nghiêm để đổi lấy nó!"
Hắn nhìn thẳng vào ta nói:
"Tên Xích Mi kia đặt cược một số tiền lớn mà trận đấu ngày mai, nên hắn không muốn có sự sơ xuất gì."
Ta gật đầu nói:
"Cho nên ngươi đã nghĩ ra chủ ý hạ độc vào trong rượu?"
Sát Cáp Thai từ trước tới giờ không mở miệng, thì nay bỗng nói:
"Việc này không có liên quan tới chủ nhân, là chủ ý của ta, hơn nữa trong rượu kia cũng không phải độc dược gì cả, chỉ là Tùng Cốt Tán, khiến cho tứ chi mềm nhũn vô lực."
Ta cười lạnh nói:
"Tùng Cốt Tán và độc dược có khác gì nhau đâu, đều đoạt đi tính mệnh của ta, chẳng qua chỉ là vấn đê sớm hay muộn mà thôi."
Trên mặt Sát Cáp Thai hiện lên sự xấu hổ, kỳ thực hắn một lòng suy nghĩ cho Ô Kỳ Thái, chuyện này không thể trách hắn được.
Sát Cáp Thai có chút u sầu, lo lắng, nói:
"Nếu như chúng ta thắng trận quyết đấu này, sợ rằng Gia Luật Xích Mi sẽ không bỏ qua ý đồ đâu."
Ô Kỳ Thái chuyển hướng nhìn ta lớn tiếng hỏi:
"Ngươi có sợ không?"
Ta lắc đầu, thế cục đã phát triển tới mức này, sợ có lợi ích gì chứ?
Ô Kỳ Thái cười ha ha nói:
"Hảo hán tử! Dũng cảm hơn nhiều so với ta năm đó."
Hắn lấy ra một tờ giấy ở trong ngực, nói:
"Đây là từ khế ước ta mua ngươi từ trong tay Ngốc Nhan, chỉ cần ngày mai ngươi thắng lợi, ta cho ngươi tự do."
Sát Cáp Thai thở dài một tiếng:
"Chủ nhân nếu như kiên trì thì sẽ phải trả một cái giá rất thảm trọng!"
Ta cười nhạt nói:
"Chỉ cần bước vào trận quyết đấu, ta chỉ có một lựa chọn, đó là nhanh chóng kết liễu đối thủ, dùng thòi gian ngắn nhất trận đấu, điểm này không ai có thể thay đổi..."
Ta dừng lại một chút nói:
"Bao gồm cả chính ta!"
Mưa phùn kéo dài, nhưng không vì vậy làm cản trở trận quyết đấu, cách tự do chỉ một bước chân, đã khơi dậy sự hưng phấn đã đánh mất từ lâu trong lòng của ta.
Ta có thể đó được tự do không? Khi còn ở Đại Khang, vì có được tự do, tránh khỏi bị người ta khống chế, ta tới Tần.
Làm thân phận con tin ở Tần, ta lại càng không có gì tự do của chính mình, bây giờ làm nô lệ của Ô Kỳ Thái, hình như ta cách tự do không còn xa nữa rồi.
Cho dù ta có đánh bại Cầu Tháp, thì cũng không cách nào có được tự do chân chính.
Ta ngửa đầu nhìn thẳng lên trời cao, chỉ có trở thành vương giả hùng bá thiên hạ, thì mới mong có được tự do của chính mình, mới có thể tùy tâm sở dục, chi phối vạn dân thiên hạ.
Ta càng kiên định bước đi, trong mặt nạ hoàng kim rất tối nhưng bầu trời thì lại rất sáng, tiếng hoan hô trong nháy mắt đạt tới đỉnh.
Ta nhìn xuyên quan mặt nạ hoàng kim, chuẩn xác nhìn vào vị trí của Toàn Tuệ Kiều.
Đôi mắt đẹp của nàng lóe sáng khi ta xuất hiện, ngoài ra quan tâm tới ta còn có Hoàn Nhan Vân Na, Toàn Tuệ Kiều thì còn rụt rè một chút, nhưng thiếu nữ bắc quốc thì nhiệt tình hơn nhiều.
Nàng và Dực Hổ đồng thời hét tên của ta, hai chữ Băng Báo đã làm cho tim ta dậy sóng.
Trong lòng ta dâng lên một sự ấm áp từ lâu không có, sự ôn nhu mà ta đã quên lại một lần nữa, trở lại trong tim của ta, ta nắm chặt trường đao băng lãnh, phải đoạt lại những gì đã mất.
Đất trong trường đấu bị mưa nhuộm thành một màu đỏ, máu trong trường đấu như được cát đỏ hút dần đi.
Bạo Long Cầu Tháp nghiêng nghiêng đi vào trong đấu trường, thân hình của hắn và ta tương đương nhau, bì giáp màu đen làm cho hắn trông rắn chắc, bước chân của chúng ta đi chậm chậm, gặp nhau ở giữa trận đấu.
Trường đao của ta và đoản kiếm của Cầu Tháp chạm khẽ vào mau, mượn cơ hội này, chúng ta đều quan sát đối phương, trong đôi mắt của Cầu Tháp là sự lý trí và tỉnh táo, trong đó ta không nhìn thấy bất luận một thứ gì gọi là cuồng nhiệt, những âm thanh ngoài kia không có một chút ảnh hướng nào với hắn cả.
"Mong rằng máu của ngươi sẽ xứng với đoản kiếm trong tay của ta."
Thanh âm băng lãnh của Bạo Long vang lên.
"Ta sẽ đạp qua thi thể của ngươi, để nghênh tiếp tự do!"
Ta gầm lên một tiếng chấn vỡ thiên địa, thân hình to lớn của Cự Nham bị ta vác bổng lên, ta ngửa người một cái, nương theo một thế vật của người Mông Cổ, vặn hắn ra đằng sau.
Đại kiếm từ trong tay Cự Nham văng ra, kiếm phong băng lãnh xẹt qua má của ta, cắm lên mặt đất.
Sống lưng của Cự Nham bị bẻ gãy, mặt nạ hổ rơi ra, máu tươi trào ra từ trên mặt của hắn.
Ta bò dậy rút đại kiếm lên khỏi mặt đất.
"Giết chết hắn!"
"Giết chết hắn!"
Toàn bộ đấu trường vang lên những tiếng gào khản cổ, ta nhìn vào trong đám người, thấy Toàn Tuệ Kiều dường như không đành lòng nhìn cảnh máu tanh trước mặt, hai mắt nhắm chặt lại.
Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na tỏa ra quang mang kích động, nàng không chút nào che giấu sự thưởng thức đối với ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dực Hổ đỏ bừng lên, liều mạng gọi tên của ta.
Ta nắm lấy mái tóc vàng rối bời của Cự Nham, một kiếm chém đứt đầu của hắn, đối với hắn, đây chính là một sự giải thoát.
Cả đấu trường rung chuyển bởi những tiếng gào.
Ba ngày sau chính là trận chung kết, ta mơ hồ cảm thấy Ô Kỳ Thái dường như có điều gì đó lo lắng.
Trận đấu với Cự Nham đã làm tiêu hao rất lớn thể lực của ta, trong khi đó Bạo Long Cầu Tháp lại có được sự nghỉ ngơi khi A Đông bỏ cuộc, hay là Ô Kỳ Thái lo lắng chuyện này.
Đêm trước trận chung kết, Ô Kỳ Thái và Sát Cáp Thai đem rượu và thức ăn tới phòng của ta, chủ nhân chủ động cùng với nô lệ uống rượu, không thể nghi ngờ, đây chính là một chuyện vô cùng mới mẻ.
Ô Kỳ Thái dùng ngân đao cắt một chân con dê đưa cho cả, còn Sát Cáp Thai rót rượu.
"Thể lực khôi phục tới đâu rồi?"
Ô Kỳ Thái thân thiết hỏi.
Ta cười nhạt một tiếng nói:
"Chắc không có gì trở ngại."
Sát Cáp Thai khác hẳn ngày xưa, trong cách nói của hắn đã câu nệ hon trước rất nhiều.
Ô Kỳ Thái bưng bát rượu lên nói:
"Chúc ngươi ngày mai có thể giành lấy được tự do. Cạn!"
Ta bưng bát rượu lên định uống, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Sát Cáp Thai có cái gì đó toát ra, hình như là có nỗi khổ tâm.
Trong lòng ta chợt hiểu, chỉ đưa bát rượu lên miệng, cho dính, ướt môi, thình lình Ô Kỳ Thái giật lấy bát rượu trong tay ta, làm nó rơi xuống đất, nói:
"Không nên uống!"
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Ô Kỳ Thái.
Ô Kỳ Thái nắm chặt song quyền, thờ dài một tiếng, Sát Cáp Thai ở phía sau tỏ ra vui mừng.
Ô Kỳ Thái đứng đậy, đi lại trong phòng nhiều lần, dùng thanh âm trầm thấp nói:
"Gia Luật thừa tướng có tìm ta..."
Ta nhìn đôi mắt phúc tạp của hắn, nhất thời hiểu được ngọn nguồn.
Ô Kỳ Thái bỗng nhiên mở cửa phòng, gió đêm mang theo hơi lạnh của mùa xuân tràn vào, hắn hít một hơi thật sâu nói:
"Ba mươi năm trước, cũng có một nô lệ vào tới trận chung kết như ngươi, lúc đó trong lòng hắn tràn ngập tự tin có thể giành lấy chức quán quân, nhưng chủ nhân của hắn lại bảo hắn bỏ qua thi đấu, sau đó lấy sự tự do làm khuất phục hắn..."
Hắn hiển nhiên là đang kể chuyện của mình.
Ô Kỳ Thái bỗng nhiên xoay người lại, mở áo ngực của mình ra, trên ngực toàn những vết sẹo chằng chịt, hai mắt hắn ươn ướt nói:
"Những vết sẹo vinh hạnh này của ta, đã biến thành những nỗi sỉ nhục suốt đời."
Trong đôi mắt của hắn hiện lên sự thống khổ:
"Hiện giờ ta mới hiểu được một đạo lý, tự do tuy đáng quý, nhưng không thể hi sinh sự tôn nghiêm để đổi lấy nó!"
Hắn nhìn thẳng vào ta nói:
"Tên Xích Mi kia đặt cược một số tiền lớn mà trận đấu ngày mai, nên hắn không muốn có sự sơ xuất gì."
Ta gật đầu nói:
"Cho nên ngươi đã nghĩ ra chủ ý hạ độc vào trong rượu?"
Sát Cáp Thai từ trước tới giờ không mở miệng, thì nay bỗng nói:
"Việc này không có liên quan tới chủ nhân, là chủ ý của ta, hơn nữa trong rượu kia cũng không phải độc dược gì cả, chỉ là Tùng Cốt Tán, khiến cho tứ chi mềm nhũn vô lực."
Ta cười lạnh nói:
"Tùng Cốt Tán và độc dược có khác gì nhau đâu, đều đoạt đi tính mệnh của ta, chẳng qua chỉ là vấn đê sớm hay muộn mà thôi."
Trên mặt Sát Cáp Thai hiện lên sự xấu hổ, kỳ thực hắn một lòng suy nghĩ cho Ô Kỳ Thái, chuyện này không thể trách hắn được.
Sát Cáp Thai có chút u sầu, lo lắng, nói:
"Nếu như chúng ta thắng trận quyết đấu này, sợ rằng Gia Luật Xích Mi sẽ không bỏ qua ý đồ đâu."
Ô Kỳ Thái chuyển hướng nhìn ta lớn tiếng hỏi:
"Ngươi có sợ không?"
Ta lắc đầu, thế cục đã phát triển tới mức này, sợ có lợi ích gì chứ?
Ô Kỳ Thái cười ha ha nói:
"Hảo hán tử! Dũng cảm hơn nhiều so với ta năm đó."
Hắn lấy ra một tờ giấy ở trong ngực, nói:
"Đây là từ khế ước ta mua ngươi từ trong tay Ngốc Nhan, chỉ cần ngày mai ngươi thắng lợi, ta cho ngươi tự do."
Sát Cáp Thai thở dài một tiếng:
"Chủ nhân nếu như kiên trì thì sẽ phải trả một cái giá rất thảm trọng!"
Ta cười nhạt nói:
"Chỉ cần bước vào trận quyết đấu, ta chỉ có một lựa chọn, đó là nhanh chóng kết liễu đối thủ, dùng thòi gian ngắn nhất trận đấu, điểm này không ai có thể thay đổi..."
Ta dừng lại một chút nói:
"Bao gồm cả chính ta!"
Mưa phùn kéo dài, nhưng không vì vậy làm cản trở trận quyết đấu, cách tự do chỉ một bước chân, đã khơi dậy sự hưng phấn đã đánh mất từ lâu trong lòng của ta.
Ta có thể đó được tự do không? Khi còn ở Đại Khang, vì có được tự do, tránh khỏi bị người ta khống chế, ta tới Tần.
Làm thân phận con tin ở Tần, ta lại càng không có gì tự do của chính mình, bây giờ làm nô lệ của Ô Kỳ Thái, hình như ta cách tự do không còn xa nữa rồi.
Cho dù ta có đánh bại Cầu Tháp, thì cũng không cách nào có được tự do chân chính.
Ta ngửa đầu nhìn thẳng lên trời cao, chỉ có trở thành vương giả hùng bá thiên hạ, thì mới mong có được tự do của chính mình, mới có thể tùy tâm sở dục, chi phối vạn dân thiên hạ.
Ta càng kiên định bước đi, trong mặt nạ hoàng kim rất tối nhưng bầu trời thì lại rất sáng, tiếng hoan hô trong nháy mắt đạt tới đỉnh.
Ta nhìn xuyên quan mặt nạ hoàng kim, chuẩn xác nhìn vào vị trí của Toàn Tuệ Kiều.
Đôi mắt đẹp của nàng lóe sáng khi ta xuất hiện, ngoài ra quan tâm tới ta còn có Hoàn Nhan Vân Na, Toàn Tuệ Kiều thì còn rụt rè một chút, nhưng thiếu nữ bắc quốc thì nhiệt tình hơn nhiều.
Nàng và Dực Hổ đồng thời hét tên của ta, hai chữ Băng Báo đã làm cho tim ta dậy sóng.
Trong lòng ta dâng lên một sự ấm áp từ lâu không có, sự ôn nhu mà ta đã quên lại một lần nữa, trở lại trong tim của ta, ta nắm chặt trường đao băng lãnh, phải đoạt lại những gì đã mất.
Đất trong trường đấu bị mưa nhuộm thành một màu đỏ, máu trong trường đấu như được cát đỏ hút dần đi.
Bạo Long Cầu Tháp nghiêng nghiêng đi vào trong đấu trường, thân hình của hắn và ta tương đương nhau, bì giáp màu đen làm cho hắn trông rắn chắc, bước chân của chúng ta đi chậm chậm, gặp nhau ở giữa trận đấu.
Trường đao của ta và đoản kiếm của Cầu Tháp chạm khẽ vào mau, mượn cơ hội này, chúng ta đều quan sát đối phương, trong đôi mắt của Cầu Tháp là sự lý trí và tỉnh táo, trong đó ta không nhìn thấy bất luận một thứ gì gọi là cuồng nhiệt, những âm thanh ngoài kia không có một chút ảnh hướng nào với hắn cả.
"Mong rằng máu của ngươi sẽ xứng với đoản kiếm trong tay của ta."
Thanh âm băng lãnh của Bạo Long vang lên.
"Ta sẽ đạp qua thi thể của ngươi, để nghênh tiếp tự do!"