Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Tuy rằng không biết nàng có nhận ra ta không, nhưng mà ta cũng vô ý thức cúi đầu xuống.
Hai gã binh lính kia cuống quýt hành lễ với nàng, nói:
"Vân Na tướng quân!"
Trong lòng ta ngơ ngác, không nghĩ tới vị mỹ nữ trước mắt kia lại là một trong 4 dũng tướng của Đông Hồ, Hoàn Nhan Vân Na.
Ô Kỳ Thái bước lên tạ lỗi, Hoàn Nhan VânNa khoát tay áo nói:
"Quên đi! Sau này bảo võ sĩ thủ hạ đối đãi với tiểu hài tử tốt một chút."
Nàng cầm lấy cánh tay của hài đồng nhẹ giọng quát lên:
"Dực Hổ, ai bảo đệ chạy tới nơi này?"
Hài đồng gọi là Dực Hổ kia thè lưỡi, cười hi hi nói:
"Đệ tới để xem Băng Báo thúc thúc."
Hắn hướng ta lớn tiếng nói:
"Băng Báo thúc thúc, ta có thể sờ mũ của thúc thúc không?"
Ta cúi người, Dực Hổ dùng bàn tay nhỏ bé, sờ lên mũ ta, thần tình mừng rỡ vô cùng.
"Đệ muốn nhìn khuôn mặt của thúc thúc!"
Hai bàn tay nhỏ bé của Dực Hổ sờ vào cái mặt nạ hoàng kim, tiểu tử này đúng là được đằng chân, lân đằng đầu.
Hoàn Nhan Vân Na quát lên:
"Dực Hổ! Không được vô lễ!"
Ta lấy một tâm huy chương xuống, đây là thứ mà ta được thưởng trong trận chiến thắng tiến vào vòng chung kết, đeo lên vai của Dực Hổ, vỗ vỗ vai hắn, rồi đứng thẳng người.
Toàn Tuệ Kiều đi tới bên người Dực Hổ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, ánh mắt của ta và nàng chạm nhau, nàng không khỏi ngẩn ngơ, Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Băng Báo thúc thúc, thúc thúc nhất định có thể chiến thắng tất cả đối thủ!"
Ta gật đầu, ưỡn ngực, long hành hổ bộ (đi như rồng hổ) đi tiến vô trong cửa vào.
Ta vạn lần không ngờ, A Đông lại chủ động xin thua, Cầu Tháp vì vậy mà thuận lợi tiến vào trận sau, ta đã hiểu là tại sao hắn lại nói với ta như vậy.
Vì hắn đã chuẩn bị tâm lý chết trong tay của Ô Kỳ Thái, hắn xin thua là vì muốn giữ thể lực tốt nhất cho đối thủ, Cầu Tháp sẽ có hi vọng thắng lớn hơn, như vậy hắn đã có thể trả thù.
Đây là phương thức duy nhất mà hắn có thể làm trong lúc này.
Đôi mắt hổ của Ô Kỳ Thái toàn bộ biến thành màu đỏ, khi A Đông vừa đi trở về phòng nghỉ, hắn đã đấm một quyền trúng ngay cằm của A Đông, khiến hắn bay ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường. A Đông bắt đầu ho khan kịch liệt, máu miệng, máu mũi trào ra.
Hắn thoải mái cười:
"Ngươi không cách nào nắm giữ được ta, ta sẽ cho ngươi phải trả một cái giá rất lớn..."
Ô Kỳ Thái nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân đạp lên ngực của hắn.
Sát Cáp Thai cuống quít ngăn cản ở hắn:
"Chủ nhân, hắn hiện tại một lòng muốn chết, người làm như vậy, sẽ thỏa mãn cho tâm nguyện của hắn."
Ô Kỳ Thái cố sức kiềm chế cơn nóng giận của mình, xoay người, đấm một quyền lên vách tường, vách tường được xây bằng đã cẩm thạch, bị hắn đấm một quyên lún sâu xuống, bụi bay mù mịt.
A Đông đột nhiên xin thua, làm áp lực trên vai của ta tăng lên rất lớn.
Ô Kỳ Thái đi tới bên người ta, hai tay đặt lên vai ta nói:
"Ta tất cả hi vọng đều đặt lên người của ngươi, chỉ cần ngươi đoạt quán quân, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!"
Ta cổ sức xiết chặt đai lưng, hai mắt không biểu hiện gì cả.
Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu, vỗ vỗ vai ta nói:
"Ngươi nhất định có thể làm được!"
Đối thủ của ta đến từ Hoàn Nhan hoàng tộc, Cự Nham, thân thể của hắn cao lớn hơn ta rất nhiều, hắn ngạo nghễ đứng giữa đấu trường, một thanh đại kiếm dài chừng 6 xích cắm ở trước mặt.
Hắn mang mặt nạ hổ, tóc vang tung bay, ta từ từ đi vào trong đấu trường, đôi mắt của hắn chưa rời khỏi ta một chút nào.
Tay trái ta cầm Hộ thuẫn, tay phải cầm trường đao, chỉ xéo xuống mặt đất.
Ta đã đoán được lực lượng của Cự Nham khẳng định trên rất nhiều, nên phương pháp đối phó của ta là dùng Hộ thuẫn, giảm lực công kích của hắn.
Cự Nham gầm lớn một tiếng, tâm tình của khán giả lập tức bị kích động tới mức cuồng nhiệt.
Khi ta bước chân vào trong đấu trường, Hoàn Nhan Vân Na và Toàn Tuệ Kiều đang ngồi trên khán đài, đôi mắt quan tâm nhìn thẳng vào ta, Dực Hổ liều mạng khua khua đôi tay nhỏ bé.
Ta nở nụ cười, “đinh” một tiếng, trận đấu bắt đầu, tâm tình của ta trở nên căng thẳng, trong tầm mắt chỉ còn lại một người đó là Cự Nham.
Hắn rút đại kiếm, gầm lên một tiếng hướng ta vọt tới, ta xoay người chạy quanh đấu trường, trong đấu trường nhất thời yên tĩnh, không ngờ trận đấu lại diễn ra như vậy, đâu có chém giết thảm liệt.
Ý của ta là muốn tiêu hao thể lực của Cự Nham, Cự Nham tuy rằng thân cao chân dài, thế nhưng động tác lại chậm, luôn cách ta một khoảng, sự phẫn nộ của hắn lên tới cực điểm, những từ gầm gừ đã phát ra trong miệng.
Trong sân đã có người bắt đầu ồn ào, sách lược của ta như vậy, không khác gì lùi bước.
Cự Nham đang vững tin là ta chạy trốn, nhưng thân hình ta đột ngột dừng lại, nhảy xéo sang một bên, tới bên cạnh của hắn, mà Cự Nham theo quán tính, vẫn phóng đi theo phương hướng cũ.
Trường đao trong tay của ta đâm tới sườn trái của hắn, muốn một kích giết địch.
Trong lúc nguy cấp, Cự Nham trở nên tỉnh táo dị thường. Hắn lấy hộ thuẫn ở cánh tay trái che lại, nhưng ta lại biến đổi thế đao, đao phong tà tà đâm về phía trước, mũi đao đâm vào cánh tay của hắn.
Cự Nham không hề hay biết, đại kiếm trong tay phải quét tới, ta rút trường đao, lui lại phía sau.
Cự Nham bị ta đâm trúng cánh tay, máu tươi lập tức phụt ra, nhát kiếm của hắn vừa rồi thất bại, ta tận dụng thời cơ, đâm thêm một đao vào ngực của hắn.
Tốc độ của Cự Nham tương đối chậm, mũi đao xuyên qua bì giáp, đâm vào cơ ngực, nhưng chỉ vào được nửa thốn, rồi không cách nào vào thêm được nữa, bởi tay trái của hắn đã tóm được thân đao.
Hắn mạnh mẽ dùng lực rút đao, máu tươi theo đao chảy ồ ồ ra. Dường như hắn không có cảm giác đau đớn, “đương" một tiếng, thanh đao gãy làm hai đoạn, đại kiếm chém vào cổ của ta.
Ta lại lui về phía sau mấy bước, né tránh một kiếm của hắn, sau đó nhìn trường đao trong tay, bây giờ nó chi còn lại chừng một xích.
Cự Nham cười lên đắc ý, hắn bỗng nhiên nhảy tới một bước, ta rõ ràng cảm giác được mặt đất rung động, đại kiếm lấy thế của vạn quân bổ tới ta.
Thân hình của ta nhích sang bên trái, dùng hộ thuẫn trong tay cản kiếm, một lực lượng vô cùng khổng lồ truyền tới, làm cho thân hình của ta bay vọt về phía sau chừng 3 trượng, ngã xuống mặt đất. Lực lượng khổng lồ này, làm ta không cách nào dự đoán được.
Cự Nham gia tốc chạy về phía ta, hắn muốn nhân cơ hội, tước đoạt sinh mệnh của đối thủ.
Ta bò dậy, lấy đoạn kiếm còn lại, toàn lực chém tới Cự Nham, thân hình của ta bay ngược ra sau, nhưng khác với lần trước, là lần này ta tận dụng lực lượng của Cự Nham.
Ta vững vàng rơi sát vào biên giới của tấm lưới bảo hộ, cánh tay cầm đao run lên, hổ khẩu đã rách toạc, tóe máu.
Cự Nham thấy ta bị dồn tới góc, hắn đi từng bước tới cạnh ta, hộ thuẫn trong tay đã bị rách, ta toàn lực ném vào hắn, nhưng lại bị hắn đánh bay sang một bên.
Ta đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cước bộ của Cự Nham.
Cự Nham dừng lại, sau đó nhanh chóng hướng ta vọt tới, đồng thời ta cũng phóng tới chỗ hắn, nhưng mục tiêu của ta không phải là đầu hắn, mà lại là hạ bàn.
Đòn đánh của ta đã vượt ra ngoài dự liệu của Cự Nham, thế kiếm của hắn đã mất, vội vàng xoay lại, đâm xuống dưới.
Thân hình ta dán chặt vào mặt đất, cánh tay toàn lực đâm tới xuyên thủng bì giáp, đâm vào tiểu phúc của hắn.
Cự Nham gào lên một tiếng thảm thiết, thân hình không còn duy trì được nữa, lập tức ngã xuống dưới đất, hắn run rẩy rút đoạn đao ra, ta thừa dịp này, lại đấm thêm một quyền vào chỗ đó.
Cự Nham bị thương nặng như vậy, nhưng hắn vẫn tóm được tay của ta. Song chưởng của hắn như một cái vòng sắt xiết chặt, dường như muốn nghiền nát tay của ta.
Ta liều mạng ngửa ra sau, dùng đầu đập vào mũi của hắn. Cự Nham đau đớn, nới lỏng cánh tay, ta nhanh chóng thoát ra.
Do mất một lượng máu lớn, nên hành động của Cự Nham đã trở nên chậm chạp, thể lực của ta cũng không còn, biết chiêu vừa rồi đã hao tổn rất nhiều sức lực.
Cự Nham cầm lấy đại kiếm một lần nữa dồn ta vào góc, dưới sự chiến đấu của chúng ta, tấm lưới đã rách thành những mảnh nhỏ.
Ánh sáng trùng hợp chiếu lên thân hình của ta và Cự Nham, hợp hai cái bóng lại làm một, Cự Nham lại giơ đại kiếm lên, hắn thấy ta đã không còn đường lui, nên ước tính, một kiếm này sẽ chém ta thành hai đoạn.
Hai gã binh lính kia cuống quýt hành lễ với nàng, nói:
"Vân Na tướng quân!"
Trong lòng ta ngơ ngác, không nghĩ tới vị mỹ nữ trước mắt kia lại là một trong 4 dũng tướng của Đông Hồ, Hoàn Nhan Vân Na.
Ô Kỳ Thái bước lên tạ lỗi, Hoàn Nhan VânNa khoát tay áo nói:
"Quên đi! Sau này bảo võ sĩ thủ hạ đối đãi với tiểu hài tử tốt một chút."
Nàng cầm lấy cánh tay của hài đồng nhẹ giọng quát lên:
"Dực Hổ, ai bảo đệ chạy tới nơi này?"
Hài đồng gọi là Dực Hổ kia thè lưỡi, cười hi hi nói:
"Đệ tới để xem Băng Báo thúc thúc."
Hắn hướng ta lớn tiếng nói:
"Băng Báo thúc thúc, ta có thể sờ mũ của thúc thúc không?"
Ta cúi người, Dực Hổ dùng bàn tay nhỏ bé, sờ lên mũ ta, thần tình mừng rỡ vô cùng.
"Đệ muốn nhìn khuôn mặt của thúc thúc!"
Hai bàn tay nhỏ bé của Dực Hổ sờ vào cái mặt nạ hoàng kim, tiểu tử này đúng là được đằng chân, lân đằng đầu.
Hoàn Nhan Vân Na quát lên:
"Dực Hổ! Không được vô lễ!"
Ta lấy một tâm huy chương xuống, đây là thứ mà ta được thưởng trong trận chiến thắng tiến vào vòng chung kết, đeo lên vai của Dực Hổ, vỗ vỗ vai hắn, rồi đứng thẳng người.
Toàn Tuệ Kiều đi tới bên người Dực Hổ, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, ánh mắt của ta và nàng chạm nhau, nàng không khỏi ngẩn ngơ, Dực Hổ lớn tiếng nói:
"Băng Báo thúc thúc, thúc thúc nhất định có thể chiến thắng tất cả đối thủ!"
Ta gật đầu, ưỡn ngực, long hành hổ bộ (đi như rồng hổ) đi tiến vô trong cửa vào.
Ta vạn lần không ngờ, A Đông lại chủ động xin thua, Cầu Tháp vì vậy mà thuận lợi tiến vào trận sau, ta đã hiểu là tại sao hắn lại nói với ta như vậy.
Vì hắn đã chuẩn bị tâm lý chết trong tay của Ô Kỳ Thái, hắn xin thua là vì muốn giữ thể lực tốt nhất cho đối thủ, Cầu Tháp sẽ có hi vọng thắng lớn hơn, như vậy hắn đã có thể trả thù.
Đây là phương thức duy nhất mà hắn có thể làm trong lúc này.
Đôi mắt hổ của Ô Kỳ Thái toàn bộ biến thành màu đỏ, khi A Đông vừa đi trở về phòng nghỉ, hắn đã đấm một quyền trúng ngay cằm của A Đông, khiến hắn bay ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường. A Đông bắt đầu ho khan kịch liệt, máu miệng, máu mũi trào ra.
Hắn thoải mái cười:
"Ngươi không cách nào nắm giữ được ta, ta sẽ cho ngươi phải trả một cái giá rất lớn..."
Ô Kỳ Thái nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân đạp lên ngực của hắn.
Sát Cáp Thai cuống quít ngăn cản ở hắn:
"Chủ nhân, hắn hiện tại một lòng muốn chết, người làm như vậy, sẽ thỏa mãn cho tâm nguyện của hắn."
Ô Kỳ Thái cố sức kiềm chế cơn nóng giận của mình, xoay người, đấm một quyền lên vách tường, vách tường được xây bằng đã cẩm thạch, bị hắn đấm một quyên lún sâu xuống, bụi bay mù mịt.
A Đông đột nhiên xin thua, làm áp lực trên vai của ta tăng lên rất lớn.
Ô Kỳ Thái đi tới bên người ta, hai tay đặt lên vai ta nói:
"Ta tất cả hi vọng đều đặt lên người của ngươi, chỉ cần ngươi đoạt quán quân, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!"
Ta cổ sức xiết chặt đai lưng, hai mắt không biểu hiện gì cả.
Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu, vỗ vỗ vai ta nói:
"Ngươi nhất định có thể làm được!"
Đối thủ của ta đến từ Hoàn Nhan hoàng tộc, Cự Nham, thân thể của hắn cao lớn hơn ta rất nhiều, hắn ngạo nghễ đứng giữa đấu trường, một thanh đại kiếm dài chừng 6 xích cắm ở trước mặt.
Hắn mang mặt nạ hổ, tóc vang tung bay, ta từ từ đi vào trong đấu trường, đôi mắt của hắn chưa rời khỏi ta một chút nào.
Tay trái ta cầm Hộ thuẫn, tay phải cầm trường đao, chỉ xéo xuống mặt đất.
Ta đã đoán được lực lượng của Cự Nham khẳng định trên rất nhiều, nên phương pháp đối phó của ta là dùng Hộ thuẫn, giảm lực công kích của hắn.
Cự Nham gầm lớn một tiếng, tâm tình của khán giả lập tức bị kích động tới mức cuồng nhiệt.
Khi ta bước chân vào trong đấu trường, Hoàn Nhan Vân Na và Toàn Tuệ Kiều đang ngồi trên khán đài, đôi mắt quan tâm nhìn thẳng vào ta, Dực Hổ liều mạng khua khua đôi tay nhỏ bé.
Ta nở nụ cười, “đinh” một tiếng, trận đấu bắt đầu, tâm tình của ta trở nên căng thẳng, trong tầm mắt chỉ còn lại một người đó là Cự Nham.
Hắn rút đại kiếm, gầm lên một tiếng hướng ta vọt tới, ta xoay người chạy quanh đấu trường, trong đấu trường nhất thời yên tĩnh, không ngờ trận đấu lại diễn ra như vậy, đâu có chém giết thảm liệt.
Ý của ta là muốn tiêu hao thể lực của Cự Nham, Cự Nham tuy rằng thân cao chân dài, thế nhưng động tác lại chậm, luôn cách ta một khoảng, sự phẫn nộ của hắn lên tới cực điểm, những từ gầm gừ đã phát ra trong miệng.
Trong sân đã có người bắt đầu ồn ào, sách lược của ta như vậy, không khác gì lùi bước.
Cự Nham đang vững tin là ta chạy trốn, nhưng thân hình ta đột ngột dừng lại, nhảy xéo sang một bên, tới bên cạnh của hắn, mà Cự Nham theo quán tính, vẫn phóng đi theo phương hướng cũ.
Trường đao trong tay của ta đâm tới sườn trái của hắn, muốn một kích giết địch.
Trong lúc nguy cấp, Cự Nham trở nên tỉnh táo dị thường. Hắn lấy hộ thuẫn ở cánh tay trái che lại, nhưng ta lại biến đổi thế đao, đao phong tà tà đâm về phía trước, mũi đao đâm vào cánh tay của hắn.
Cự Nham không hề hay biết, đại kiếm trong tay phải quét tới, ta rút trường đao, lui lại phía sau.
Cự Nham bị ta đâm trúng cánh tay, máu tươi lập tức phụt ra, nhát kiếm của hắn vừa rồi thất bại, ta tận dụng thời cơ, đâm thêm một đao vào ngực của hắn.
Tốc độ của Cự Nham tương đối chậm, mũi đao xuyên qua bì giáp, đâm vào cơ ngực, nhưng chỉ vào được nửa thốn, rồi không cách nào vào thêm được nữa, bởi tay trái của hắn đã tóm được thân đao.
Hắn mạnh mẽ dùng lực rút đao, máu tươi theo đao chảy ồ ồ ra. Dường như hắn không có cảm giác đau đớn, “đương" một tiếng, thanh đao gãy làm hai đoạn, đại kiếm chém vào cổ của ta.
Ta lại lui về phía sau mấy bước, né tránh một kiếm của hắn, sau đó nhìn trường đao trong tay, bây giờ nó chi còn lại chừng một xích.
Cự Nham cười lên đắc ý, hắn bỗng nhiên nhảy tới một bước, ta rõ ràng cảm giác được mặt đất rung động, đại kiếm lấy thế của vạn quân bổ tới ta.
Thân hình của ta nhích sang bên trái, dùng hộ thuẫn trong tay cản kiếm, một lực lượng vô cùng khổng lồ truyền tới, làm cho thân hình của ta bay vọt về phía sau chừng 3 trượng, ngã xuống mặt đất. Lực lượng khổng lồ này, làm ta không cách nào dự đoán được.
Cự Nham gia tốc chạy về phía ta, hắn muốn nhân cơ hội, tước đoạt sinh mệnh của đối thủ.
Ta bò dậy, lấy đoạn kiếm còn lại, toàn lực chém tới Cự Nham, thân hình của ta bay ngược ra sau, nhưng khác với lần trước, là lần này ta tận dụng lực lượng của Cự Nham.
Ta vững vàng rơi sát vào biên giới của tấm lưới bảo hộ, cánh tay cầm đao run lên, hổ khẩu đã rách toạc, tóe máu.
Cự Nham thấy ta bị dồn tới góc, hắn đi từng bước tới cạnh ta, hộ thuẫn trong tay đã bị rách, ta toàn lực ném vào hắn, nhưng lại bị hắn đánh bay sang một bên.
Ta đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cước bộ của Cự Nham.
Cự Nham dừng lại, sau đó nhanh chóng hướng ta vọt tới, đồng thời ta cũng phóng tới chỗ hắn, nhưng mục tiêu của ta không phải là đầu hắn, mà lại là hạ bàn.
Đòn đánh của ta đã vượt ra ngoài dự liệu của Cự Nham, thế kiếm của hắn đã mất, vội vàng xoay lại, đâm xuống dưới.
Thân hình ta dán chặt vào mặt đất, cánh tay toàn lực đâm tới xuyên thủng bì giáp, đâm vào tiểu phúc của hắn.
Cự Nham gào lên một tiếng thảm thiết, thân hình không còn duy trì được nữa, lập tức ngã xuống dưới đất, hắn run rẩy rút đoạn đao ra, ta thừa dịp này, lại đấm thêm một quyền vào chỗ đó.
Cự Nham bị thương nặng như vậy, nhưng hắn vẫn tóm được tay của ta. Song chưởng của hắn như một cái vòng sắt xiết chặt, dường như muốn nghiền nát tay của ta.
Ta liều mạng ngửa ra sau, dùng đầu đập vào mũi của hắn. Cự Nham đau đớn, nới lỏng cánh tay, ta nhanh chóng thoát ra.
Do mất một lượng máu lớn, nên hành động của Cự Nham đã trở nên chậm chạp, thể lực của ta cũng không còn, biết chiêu vừa rồi đã hao tổn rất nhiều sức lực.
Cự Nham cầm lấy đại kiếm một lần nữa dồn ta vào góc, dưới sự chiến đấu của chúng ta, tấm lưới đã rách thành những mảnh nhỏ.
Ánh sáng trùng hợp chiếu lên thân hình của ta và Cự Nham, hợp hai cái bóng lại làm một, Cự Nham lại giơ đại kiếm lên, hắn thấy ta đã không còn đường lui, nên ước tính, một kiếm này sẽ chém ta thành hai đoạn.