Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Hai gã khác đối thủ khác vẫn chưa thắng bại, bọn họ đã sớm bị khí phách của ta làm cho kinh sợ, bọn họ xuất thủ vô cùng chậm chạp, bởi ai thắng sẽ là người bị chết dưới đao của ta.
Rốt cục cũng có một Đấu Sĩ đâm đao vào tiểu phúc của đối thủ, nhưng ngực của hắn cũng bị trường đao của đối phương đâm trúng, ta từng bước một đi tới chỗ hai người, toàn đấu trường lặng ngắt như tờ.
Hai người đột nhiên rống to một tiếng, đồng thời hướng tới ta mà công kích.
Thân hình ta nhanh chóng tiến lên trước một bước, tay trái kéo trường mâu, một đối thủ ngã lăn ra đất.
Trường đao của ta chặn loan đao của một người còn lại, đầu gối hung hăng thúc vào tiểu phúc của hắn, trường đao lập tức chém xuống đầu người này.
Không đợi trường đao chém tới, đao phong đã chặt đứt hậu tâm của người này, trong cổ hắn kêu lên những tiếng ặc ặc.
Toàn bộ đấu trường Thiên Bộc đồng loạt hô lớn: "Băng Báo! Băng Báo!"
Sau đó tất cả mọi người cùng đứng dậy.
Ta rút trường đao, cắm sâu vào trong đất, sau đó đi ra ngoài, khi ta trở lại phòng nghỉ, mọi người vẫn còn hét tên của ta, ta đã lấy thực lực của mình, chinh phục những người ở đây.
Đôi mắt thâm thúy của Ô Kỳ Thái lạnh lùng nhìn thẳng ta, biểu hiện của ta đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
"Vì sao?"
Ô Kỳ Thái thấp giọng hỏi, hắn thậm chí không quan tâm tới ai sẽ tham gia thi đấu tiếp theo.
Ta kéo mặt nạ bằng da xuống, trên môi nở nụ cười tràn ngập tự tin:
“Ta sẽ vì người lấy tất cả, nhưng ta sẽ đoạt lấy tự do của mình!"
Ô Kỳ Thái ha hả nớ nụ cười lạnh:
"Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta ư?"
"Bây giờ thì không có, nhưng lập tức sẽ có!"
Ô Kỳ Thái nhăm mặt lại, một lúc sau mới nói:
"Ngươi có biết không, ta giết ngươi chỉ như giết một con sơn dương?"
Ta gật đầu, đáp lễ nói:
"Giết một con sơn dương thì tổn thất của ngươi... chỉ như một con dê. Nhưng ý nghĩa của ta đối với ngươi mà nói, thì đó là tất cả tài phú."
Ta đã đánh trúng điều mà Ô Kỳ Thái suy nghĩ ở trong lòng, nên hắn nở nụ cười: "Ngươi quả nhiên là khác với những nô lệ khác, dám tạo áp lực với ta."
Ta lạnh nhạt nói:
"Ta ở trong áp lực giành lại tự do, còn ngươi là muốn có lợi ích, hai điều này hoàn toàn khác nhau."
Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu:
"Đoạt được quán quân, ta cho ngươi tự do!"
Sát Cáp Thai ở phía sau hai mắt tỏa sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Ô Kỳ Thái mặc cả với một tên đầy tớ.
Lần đấu loại này, 4 gã Đấu Sĩ chúng ta đều giành được thắng lợi, ai cũng gia nhập vào vòng chung kết, cho nên những gia tộc khác không có nhiều đấu sĩ mới được tham gia, Ô Kỳ Thái hiện giờ đang có thực lực hùng hậu.
Danh tiếng của ta bắt đẩu có ở Hắc Sa thành, Ô Kỳ Thái đương nhiên sẽ không cho ta lộ diện, hình dạng, thậm chí là quốc gia của ta cũng là đề tài được bàn tán nơi trà dư tửu hậu.
Trận chung kết và trận đấu loại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa còn có thêm 2 gã Đấu Sĩ tự động tấn cấp.
Tổng cộng Ô Kỳ Thái có 6 Đấu Sĩ tiếp nhập vào trận chung kết, Hoàn Nhan Gia Tộc thân là hoàng thất, khí thế đương nhiên là khác, gia tộc này phái ra 10 tên Đấu Sĩ gia nhập vòng chiến.
Gia Luật Xích Mi cũng không kém chút nào, hắn phái ra đội ngũ thi đấu gồm có 9 người, trong đó có cả quán quán năm trước.
Phú thương Hách Liên gia tộc phái ra 9 Đấu Sĩ, nếu như so sánh mà nói thì đội ngũ 6 người của Ô Kỳ Thái thực lực đơn bạc nhất.
Những đấu sĩ còn lại tập trung ở đấu trường Sư Tâm để tiến hành trận quyết đấu tập thể.
Sát Cáp Thai đưa cho chúng ta mỗi người hai bản kế hoạch, hắn đã điều tra toàn bộ thể chất và tập quán, thói quen của các Đấu Sĩ.
Đương nhiên, Ô Kỳ Thái rất coi trọng lần thi đấu này, qua miệng của Đột Tạ được biết, thủ hạ Đấu Sĩ của Ô Kỳ Thái trong vòng 6 năm liên tiếp chỉ giành được có hạng ba.
Từ sau vòng đấu loại, thái độ của Sát Cáp Thai tỏ ra khách khí hơn nhiều với ta, bằng trực giác của mình, ta cảm thấy, hắn đã coi ta là người bằng vai, chứ không hề coi như là nô lệ nữa.
Đêm trước trận chung kết. khi chúng ta ăn cơm xong, Sát Cáp Thai tiến tới phòng của ta, hắn mang tới cho ta một bộ áp giáp mới chế tạo, được làm từ Tinh cương, những chỗ khác thì hoàn toàn được may từ da thú.
Sát Cáp Thai cười nói:
"Mong là ngươi có thể mặc bộ áp giáp này, tiến vào trận chung kết."
Ta cười nhạt một tiếng, cởi áo giáp ra, sau đó Sát Cáp Thai lại đưa cho ta một cái mặt nạ hoàng kim:
“Trận chung kết không giống như trận đấu loại, các đối thủ của ngươi vô cùng cường đại"
Ta đối với lần này đã có chuẩn bị tâm lý, cởi mặt nạ ra, đặt trên bàn, rồi nói:
"Vào trận chung kết, thì ý nghĩa của ta cũng thay đổi."
Sát Cáp Thai gật đầu:
"Chủ nhân rất xem trọng ngươi."
Ta nở nụ cười, hướng Sát Cáp Thai nói:
"Ngươi tin hắn sẽ trả lại tự do cho ta?"
Sát Cáp Thai thâm ý đáp:
"Nếu như ngươi có thể mang lại hồi báo hậu hĩnh cho chủ nhân, thì tin tưởng chủ nhân sẽ làm như vậy."
Ta nhạy cảm nắm bắt được nghi ngờ của hắn, ngay cả hắn cũng không tin, Ô Kỳ Thái lại bỏ qua một nô lệ như ta.
Ta cảm thán nói:
"Làm kiếp nô lệ, chỉ có chết đi, mới hoàn toàn có được tự do."
Thân thể Sát Cáp Thai chấn động, quang mang trong ánh mắt hiện ra, hồi lâu mới nói:
"Thân phận của ngươi ở Đại Tần là thế nào?"
Ta trầm mặc hồi lâu mới hồi đáp:
"Ta đã quên từ lâu rồi, hiện giờ ta chỉ còn là một tên nô lệ tên là Băng Báo."
Khi đao phong đâm vào thân thể của ngươi khác, ta đã không còn hưng phấn cuồng nhiệt như trước kia, càng ngày ta càng trở nên lạnh lùng, đối thủ mất đi sinh mạng, ta cũng đồng nghĩa mà mất đi nhân tính thiện lương.
Khi ta thắng trận thứ 3, mọi người đã nhận ra, không ai có thể ngăn cản ta tiến nhập vào vòng chung kết.
Cái tên Băng Báo đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Hắc Sa thành, tên của ta đã thành một truyền kỳ.
Đột Tạ và Lang Thứ đều dừng lại ở top Tứ cường, cùng với hai gã đấu sĩ khác tiến nhập vào vòng chung kết.
Đột Tạ bị đám trúng tiểu phúc, nhưng do phản ứng kịp thời, nên không nguy hiểm tới tính mạng.
Con mắt trái của Lang Thứ bị kiếm phong đâm trúng. Điều này làm cho gương mặt hắn có vẻ dữ tợn.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng A Đông có thể tiến vào hàng ngũ Bát cường, thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn Đột Tạ và Lang Thứ.
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng đánh bại đối thủ của mình, một sự tàn nhẫn hiện lên.
Ta rốt cục cũng hiểu vì sao Ô Kỳ Thái lại giết hồ nữ kia, chỉ có cừu hận mới có thể làm cho hắn trong thời gian ngắn tiến lên cảnh giới cao nhất. Ta cần tự do, mà cái A Đông cần là báo thù.
A Đông càng ngày càng trở nên trầm mặc, khoảng cách giữa hắn và ta ngày một xa, sinh mạng và sức sống của hắn như bị cuốn đi theo cái chết của Hồ nữ.
Xương sườn ở ngực trái của hắn bị chém gãy hai cái, ở đùi trái cũng bị thương, những vết thương lớn nhỏ khác thì vô số kể, nếu là người khác, thì đã ngã xuống rồi, nhưng hắn lại biểu hiện như mình chẳng có gì đau đớn.
Đối thủ tiếp theo của hắn chính là Bạo Long Cầu Tháp. Quá trình thi đấu làm cho Ô Kỳ Thái mừng rỡ như điên, cho dù kết quả thi đấu có như thế nào, chi cần làm tiêu hao thể lực của Bạo Long Cầu Tháp, thì hi vọng của ta ở trận chung kết lại tăng thêm một phần.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào cửa lớn của đấu trường Sư Tâm, bách tính hai bên đường hoan hô nhiệt liệt, đa số bọn họ đều hô tên của ta, A Đông từ trước tới nay vẫn không nói gì, thì bỗng nhiên mở miệng:
“Xin lỗi...”
Ta ngơ ngác, không hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của hắn:
“Ngươi có thể thắng....”
A Đông trầm thấp nói:
“Ta hiểu rõ tình cảnh của mình hơn bất cứ người nào, chắc chắn ta sẽ không chống đỡ được qua cửa ải này, nếu như ngươi có thể đi tới thắng lợi cuối cùng, thì xin hãy an táng ta và Ô Linh cùng một chỗ.”
Trong lòng ta không cách nào miêu tả cảm xúc của mình lúc này.
Khi xuống xe ngựa, đoàn người ở bên ngoài điên cuồng hô lên, binh lính phụ trách bảo vệ phải đẩy đoàn người này ra, ta và A Đông tiến vào trong tiếng hoan hô của mọi người.
Một hài đồng ăn mặc hoa mỹ, từ trong hàng ngũ của bọn lính canh chen vào, chạy thẳng tới ta, gương mặt vô cùng tươi tắn, nói:
"Băng Báo thúc thúc! Ta có thể sờ mũ của thúc thúc không?"
Trong lòng của hắn lúc này, ta chẳng khác nào một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Lúc này có hai binh lính đi tới, chia nhau nắm cánh tay của đứa bé đó, kéo ra ngoài.
"Thả người ra!"
Một thanh âm phẫn nộ vang lên.
Từ cửa bước ra một mỹ nữ, thân thể nàng có nàng da rám nắng, vóc người cao to, tóc màu đỏ buông xõa theo hai vai, da màu trắng giống như những người Đông Hồ khác, nhưng lại mịn màng như nữ tử Giang Nam, đôi mắt màu lam đẹp làm đắm say lòng người, phảng phất như một hồ nước trong suốt.
Cái miệng duyên dáng, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên, chứng tỏ nàng có một cá tính mạnh mẽ, rất khó bị người khác khống chế và phục tùng, đôi mắt nàng lãnh khốc và đầy lý trí!
Đây là lần đầu tiên, ta gặp một nữ tử giống như Tinh Hậu.
Rốt cục cũng có một Đấu Sĩ đâm đao vào tiểu phúc của đối thủ, nhưng ngực của hắn cũng bị trường đao của đối phương đâm trúng, ta từng bước một đi tới chỗ hai người, toàn đấu trường lặng ngắt như tờ.
Hai người đột nhiên rống to một tiếng, đồng thời hướng tới ta mà công kích.
Thân hình ta nhanh chóng tiến lên trước một bước, tay trái kéo trường mâu, một đối thủ ngã lăn ra đất.
Trường đao của ta chặn loan đao của một người còn lại, đầu gối hung hăng thúc vào tiểu phúc của hắn, trường đao lập tức chém xuống đầu người này.
Không đợi trường đao chém tới, đao phong đã chặt đứt hậu tâm của người này, trong cổ hắn kêu lên những tiếng ặc ặc.
Toàn bộ đấu trường Thiên Bộc đồng loạt hô lớn: "Băng Báo! Băng Báo!"
Sau đó tất cả mọi người cùng đứng dậy.
Ta rút trường đao, cắm sâu vào trong đất, sau đó đi ra ngoài, khi ta trở lại phòng nghỉ, mọi người vẫn còn hét tên của ta, ta đã lấy thực lực của mình, chinh phục những người ở đây.
Đôi mắt thâm thúy của Ô Kỳ Thái lạnh lùng nhìn thẳng ta, biểu hiện của ta đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
"Vì sao?"
Ô Kỳ Thái thấp giọng hỏi, hắn thậm chí không quan tâm tới ai sẽ tham gia thi đấu tiếp theo.
Ta kéo mặt nạ bằng da xuống, trên môi nở nụ cười tràn ngập tự tin:
“Ta sẽ vì người lấy tất cả, nhưng ta sẽ đoạt lấy tự do của mình!"
Ô Kỳ Thái ha hả nớ nụ cười lạnh:
"Ngươi có tư cách nói điều kiện với ta ư?"
"Bây giờ thì không có, nhưng lập tức sẽ có!"
Ô Kỳ Thái nhăm mặt lại, một lúc sau mới nói:
"Ngươi có biết không, ta giết ngươi chỉ như giết một con sơn dương?"
Ta gật đầu, đáp lễ nói:
"Giết một con sơn dương thì tổn thất của ngươi... chỉ như một con dê. Nhưng ý nghĩa của ta đối với ngươi mà nói, thì đó là tất cả tài phú."
Ta đã đánh trúng điều mà Ô Kỳ Thái suy nghĩ ở trong lòng, nên hắn nở nụ cười: "Ngươi quả nhiên là khác với những nô lệ khác, dám tạo áp lực với ta."
Ta lạnh nhạt nói:
"Ta ở trong áp lực giành lại tự do, còn ngươi là muốn có lợi ích, hai điều này hoàn toàn khác nhau."
Ô Kỳ Thái nặng nề gật đầu:
"Đoạt được quán quân, ta cho ngươi tự do!"
Sát Cáp Thai ở phía sau hai mắt tỏa sáng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Ô Kỳ Thái mặc cả với một tên đầy tớ.
Lần đấu loại này, 4 gã Đấu Sĩ chúng ta đều giành được thắng lợi, ai cũng gia nhập vào vòng chung kết, cho nên những gia tộc khác không có nhiều đấu sĩ mới được tham gia, Ô Kỳ Thái hiện giờ đang có thực lực hùng hậu.
Danh tiếng của ta bắt đẩu có ở Hắc Sa thành, Ô Kỳ Thái đương nhiên sẽ không cho ta lộ diện, hình dạng, thậm chí là quốc gia của ta cũng là đề tài được bàn tán nơi trà dư tửu hậu.
Trận chung kết và trận đấu loại hoàn toàn khác nhau, hơn nữa còn có thêm 2 gã Đấu Sĩ tự động tấn cấp.
Tổng cộng Ô Kỳ Thái có 6 Đấu Sĩ tiếp nhập vào trận chung kết, Hoàn Nhan Gia Tộc thân là hoàng thất, khí thế đương nhiên là khác, gia tộc này phái ra 10 tên Đấu Sĩ gia nhập vòng chiến.
Gia Luật Xích Mi cũng không kém chút nào, hắn phái ra đội ngũ thi đấu gồm có 9 người, trong đó có cả quán quán năm trước.
Phú thương Hách Liên gia tộc phái ra 9 Đấu Sĩ, nếu như so sánh mà nói thì đội ngũ 6 người của Ô Kỳ Thái thực lực đơn bạc nhất.
Những đấu sĩ còn lại tập trung ở đấu trường Sư Tâm để tiến hành trận quyết đấu tập thể.
Sát Cáp Thai đưa cho chúng ta mỗi người hai bản kế hoạch, hắn đã điều tra toàn bộ thể chất và tập quán, thói quen của các Đấu Sĩ.
Đương nhiên, Ô Kỳ Thái rất coi trọng lần thi đấu này, qua miệng của Đột Tạ được biết, thủ hạ Đấu Sĩ của Ô Kỳ Thái trong vòng 6 năm liên tiếp chỉ giành được có hạng ba.
Từ sau vòng đấu loại, thái độ của Sát Cáp Thai tỏ ra khách khí hơn nhiều với ta, bằng trực giác của mình, ta cảm thấy, hắn đã coi ta là người bằng vai, chứ không hề coi như là nô lệ nữa.
Đêm trước trận chung kết. khi chúng ta ăn cơm xong, Sát Cáp Thai tiến tới phòng của ta, hắn mang tới cho ta một bộ áp giáp mới chế tạo, được làm từ Tinh cương, những chỗ khác thì hoàn toàn được may từ da thú.
Sát Cáp Thai cười nói:
"Mong là ngươi có thể mặc bộ áp giáp này, tiến vào trận chung kết."
Ta cười nhạt một tiếng, cởi áo giáp ra, sau đó Sát Cáp Thai lại đưa cho ta một cái mặt nạ hoàng kim:
“Trận chung kết không giống như trận đấu loại, các đối thủ của ngươi vô cùng cường đại"
Ta đối với lần này đã có chuẩn bị tâm lý, cởi mặt nạ ra, đặt trên bàn, rồi nói:
"Vào trận chung kết, thì ý nghĩa của ta cũng thay đổi."
Sát Cáp Thai gật đầu:
"Chủ nhân rất xem trọng ngươi."
Ta nở nụ cười, hướng Sát Cáp Thai nói:
"Ngươi tin hắn sẽ trả lại tự do cho ta?"
Sát Cáp Thai thâm ý đáp:
"Nếu như ngươi có thể mang lại hồi báo hậu hĩnh cho chủ nhân, thì tin tưởng chủ nhân sẽ làm như vậy."
Ta nhạy cảm nắm bắt được nghi ngờ của hắn, ngay cả hắn cũng không tin, Ô Kỳ Thái lại bỏ qua một nô lệ như ta.
Ta cảm thán nói:
"Làm kiếp nô lệ, chỉ có chết đi, mới hoàn toàn có được tự do."
Thân thể Sát Cáp Thai chấn động, quang mang trong ánh mắt hiện ra, hồi lâu mới nói:
"Thân phận của ngươi ở Đại Tần là thế nào?"
Ta trầm mặc hồi lâu mới hồi đáp:
"Ta đã quên từ lâu rồi, hiện giờ ta chỉ còn là một tên nô lệ tên là Băng Báo."
Khi đao phong đâm vào thân thể của ngươi khác, ta đã không còn hưng phấn cuồng nhiệt như trước kia, càng ngày ta càng trở nên lạnh lùng, đối thủ mất đi sinh mạng, ta cũng đồng nghĩa mà mất đi nhân tính thiện lương.
Khi ta thắng trận thứ 3, mọi người đã nhận ra, không ai có thể ngăn cản ta tiến nhập vào vòng chung kết.
Cái tên Băng Báo đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Hắc Sa thành, tên của ta đã thành một truyền kỳ.
Đột Tạ và Lang Thứ đều dừng lại ở top Tứ cường, cùng với hai gã đấu sĩ khác tiến nhập vào vòng chung kết.
Đột Tạ bị đám trúng tiểu phúc, nhưng do phản ứng kịp thời, nên không nguy hiểm tới tính mạng.
Con mắt trái của Lang Thứ bị kiếm phong đâm trúng. Điều này làm cho gương mặt hắn có vẻ dữ tợn.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng A Đông có thể tiến vào hàng ngũ Bát cường, thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn Đột Tạ và Lang Thứ.
Thế nhưng hắn lại nhanh chóng đánh bại đối thủ của mình, một sự tàn nhẫn hiện lên.
Ta rốt cục cũng hiểu vì sao Ô Kỳ Thái lại giết hồ nữ kia, chỉ có cừu hận mới có thể làm cho hắn trong thời gian ngắn tiến lên cảnh giới cao nhất. Ta cần tự do, mà cái A Đông cần là báo thù.
A Đông càng ngày càng trở nên trầm mặc, khoảng cách giữa hắn và ta ngày một xa, sinh mạng và sức sống của hắn như bị cuốn đi theo cái chết của Hồ nữ.
Xương sườn ở ngực trái của hắn bị chém gãy hai cái, ở đùi trái cũng bị thương, những vết thương lớn nhỏ khác thì vô số kể, nếu là người khác, thì đã ngã xuống rồi, nhưng hắn lại biểu hiện như mình chẳng có gì đau đớn.
Đối thủ tiếp theo của hắn chính là Bạo Long Cầu Tháp. Quá trình thi đấu làm cho Ô Kỳ Thái mừng rỡ như điên, cho dù kết quả thi đấu có như thế nào, chi cần làm tiêu hao thể lực của Bạo Long Cầu Tháp, thì hi vọng của ta ở trận chung kết lại tăng thêm một phần.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào cửa lớn của đấu trường Sư Tâm, bách tính hai bên đường hoan hô nhiệt liệt, đa số bọn họ đều hô tên của ta, A Đông từ trước tới nay vẫn không nói gì, thì bỗng nhiên mở miệng:
“Xin lỗi...”
Ta ngơ ngác, không hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của hắn:
“Ngươi có thể thắng....”
A Đông trầm thấp nói:
“Ta hiểu rõ tình cảnh của mình hơn bất cứ người nào, chắc chắn ta sẽ không chống đỡ được qua cửa ải này, nếu như ngươi có thể đi tới thắng lợi cuối cùng, thì xin hãy an táng ta và Ô Linh cùng một chỗ.”
Trong lòng ta không cách nào miêu tả cảm xúc của mình lúc này.
Khi xuống xe ngựa, đoàn người ở bên ngoài điên cuồng hô lên, binh lính phụ trách bảo vệ phải đẩy đoàn người này ra, ta và A Đông tiến vào trong tiếng hoan hô của mọi người.
Một hài đồng ăn mặc hoa mỹ, từ trong hàng ngũ của bọn lính canh chen vào, chạy thẳng tới ta, gương mặt vô cùng tươi tắn, nói:
"Băng Báo thúc thúc! Ta có thể sờ mũ của thúc thúc không?"
Trong lòng của hắn lúc này, ta chẳng khác nào một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Lúc này có hai binh lính đi tới, chia nhau nắm cánh tay của đứa bé đó, kéo ra ngoài.
"Thả người ra!"
Một thanh âm phẫn nộ vang lên.
Từ cửa bước ra một mỹ nữ, thân thể nàng có nàng da rám nắng, vóc người cao to, tóc màu đỏ buông xõa theo hai vai, da màu trắng giống như những người Đông Hồ khác, nhưng lại mịn màng như nữ tử Giang Nam, đôi mắt màu lam đẹp làm đắm say lòng người, phảng phất như một hồ nước trong suốt.
Cái miệng duyên dáng, khóe môi lúc nào cũng nhếch lên, chứng tỏ nàng có một cá tính mạnh mẽ, rất khó bị người khác khống chế và phục tùng, đôi mắt nàng lãnh khốc và đầy lý trí!
Đây là lần đầu tiên, ta gặp một nữ tử giống như Tinh Hậu.