Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Ngươi muốn tự do, ngươi khát vọng tự do hơn bất kì người nào!" Ô Kỳ Thái một câu nói toạc ra suy nghĩ trong lòng ta.
Ta mỉm cười trào phúng nói: " Thế nhưng hiện tại ta là một nô lệ của củ nhân, một đấu sĩ không cách nào có được tự do."
Ô Kỳ Thái lớn tiếng nở nụ cười: " Ta đã từng giống như ngươi." Hắn kéo trường bào, để lộ trên thân hình những vết sẹo lớn.
Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Ô Kỳ Thái gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã từng là một nô lệ, Ô Kỳ Thái đứng trước mặt ngươi ngày hôm nay, đều là do hai bàn tay ta đoạt lại tự do cho mình."
Hắn dừng một chút lại nói: "Ta có thể, ngươi cũng có thể làm được."
"Ngày mai chúng ta sẽ đi 'Hắc Sa thành', ngươi sẽ khiêu chiến toàn bộ đấu sĩ của Hồ quốc."
Hắn nhìn thẳng vào ta đầy thâm ý: "Muốn đoạt được tự do, thì phải đoạt được quán quân đấu sĩ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi."
Ô Kỳ Thái sở dĩ nói cho ta biết điều này, là bởi vì hắn muốn khơi dậy chiến ý và khát vọng trong ta. Mặc dù ta có thể đoạt được quán quân nhưng chưa chắc hắn đã trả lại tự do cho ta.
Là một thương nhân làm gì có ai chủ động buông tha nguồn tài phú vô tận của mình cơ chứ.
A Đông cười: "Biết tại sao trong thời khắc mấu chốt Ô Kỳ Thái lưu lại tính mạng cho chúng ta không?"
Ta lắc đầu.
A Đông nói: "Trước khi tỉ võ, chúng ta một chết một trọng thương, vậy thì tiền của hắn vứt cho chó ăn hết rồi."
Hắn cảm thán nói: "Lại nói ta đúng là phải cám ơn họ...."
Ta lạnh nhạt nói: "Hay là Ô Kỳ Thái đã sớm nhìn thực lực của ngươi hơn xa ta."
A Đông lắc đầu, đang định nói câu gì, thì nghe thanh âm của một nữ tử vang lên: " A Đông.....A Đông..."
Chúng ta đồng thời xoay người nhìn lại phía cửa sổ, thì thấy một thiếu nữ người Hồ đang chạy tới, ta không biết tên Hồ nữ này, nhưng có lẽ là nữ nhân mà Ô Kỳ Thái ban cho A Đông.
A Đông bỗng nhiên đứng dậy, hai tay nắm chặt lớn tiếng nói: "Ô Linh.."
Hắn liều lĩnh định nhảy xuống xe.
Thanh âm lãnh khốc của Ô Kỳ Thái từ bên ngoài vọng tới: "Ta chỉ cung cấp nữ nhân cho ngươi để thả lỏng tinh thần, chứ không cho phép ngươi có tình cảm với nàng."
"Hỗn đản! Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi."
A Đông gầm lên một tiếng.
Ô Kỳ Thái cười ha ha, khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện lên ngoài song sắt: "Ta đúng là đang cần loại cừu hận này ở ngươi, thân tình, tình yêu, tình ái...ta không cần biết, nhưng mong ngươi mang nó phát tiết trên người đối thủ."
A Đông hét lớn một tiếng đập trán vào chấn song thép, máu tươi chậm chậm chảy xuống.
Thân thể hắn xụi lơ trên mặt đất, trong mắt hổ tràn đầy nước mắt, thì thào nói: "Ta...đã hại.....chết nàng!"
Ta lẳng lặng nhìn hắn, Ô Linh đúng là chết trong tay hắn, tình cảnh của chúng ta bây giờ, không xứng có người yêu.
Xa phu cố sức tung một roi ngựa, xe ngựa tung gió chạy như bay,mang theo cừu hận của chúng ta, tiến nhập vào trong thành thị phồn hoa...
'Hắc Sa thành' nằm ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, toàn bộ thành trì nằm trong Bắc Lộc thâm cốc thuộc dãy núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, bên ngoài có vách đá cao ngàn trượng, tuyết phong thấp thoáng.
Lối vào là một cái hẻm đen kịt, xà kính ruột dê, chỉ có một đường duy nhất, sau khi đi vào trong hơn 30 dặm. mới thấy đường lớn.
Hai bên cốc khẩu, vách núi hiểm trở, vực sâu hút hồn, đúng là 'Một người đủ để quan ải, chống lại thế tiến công của vạn người'.
Lại đi vào trong hơn 10 dặm nữa, thế núi bỗng nhiên chuyển biến, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
Đây chính là một bồn địa thuộc một cái hồ lưng chừng núi, xung quanh quần sơn bao phủ, giống như một tòa thành, ở bên ngoài có khí lạnh và rừng rậm ngăn trở, ở trên thượng lưu khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, khí hậu ấm áp, bốn mùa đều là mùa xuân.
Thành trì dựa vào vách núi mà xây, từ bên ngoài đi vào đếm được 5 bức tường thành, cái sau cao hơn cái trước, độ dạy đạt tới hơn 10 trượng.
Sông Hắc Thủy chậm rãi chảy qua vờn quanh thành trì, lại mang lại cho Hắc Sa Thành cái lá chắn thiên nhiên, mùa hè thì mát, mùa đông thì ấm, nơi nào cũng là mùa xuân.
Sau khi tiến nhập 'Hắc Sa Thành', Ô Kỳ Thái đã buông lỏng trông coi chúng ta.
A Đông vẫn chìm đắm trong đau khổ như cũ, ánh mắt hắn nhìn về phía Ô Kỳ Thái tràn đầy cừu hậu khắc cốt ghi tâm, loại sát khi này lần đầu tiên xuất hiện trên người hắn.
Thấy thành trì to lớn như vậy, ta phải lớn tiếng than thở, Ô Kỳ Thái ở trên ngựa mỉm cười nói:
"Tòa thành trì này được xây dựng hơn 300 năm, ai có thể chiếm được tòa thành này, coi như có thể chiếm được Tây bộ của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm."
Hắn vung roi, chỉ nước sông đang chảy nói:
"Người có thấy hai bên bờ sông Hắc Thủy không?" Ta xuống phía dưới, thì thấy hai bên bờ toàn Sa thạnh, có lấm tấm màu đen.
Ô Kỳ Thái nói:
"Trên Sa thạch không có bất kỳ loại thực vật nào sinh trưởng được, nhưng nó lại là tài liệu chế tạo vũ khí cực tốt!"
Ta nghe vậy thì mê mẩn cả người, thảo nào mà Đông Hồ nhanh chóng quật khởi.
"Đấu Sĩ mặc dù là nô lệ, nhưng họ vẫn được người dân tôn kính, một đấu sĩ thành công, có thể thu phục lòng tin của rất nhiều người."
Ô Kỳ Thái thâm ý nói.
Chỗ nghỉ ngơi của chúng ta là Ô thị hành quán, gần với đấu trường, đây cũng là sản nghiệp duy nhất của Ô Kỳ Thái ở Hắc Sa Thành, bởi vì trên mỗi tài sản, đều có lưu lại Ô thị ấn ký.
Tường viện cao lớn, thủ vệ sâm nghiêm, chẳng khác gì là một cái ngục giam cả.
Ta và A Đông là hai đấu sĩ mới gia nhập hành quán, ở đây ngoại trừ chúng ta thì còn có 26 tên Đấu Sĩ xuất sắc, Sát Cáp Thai là trợ thủ thân cận của Ô Kỳ Thái, phụ trách công việc ở Hành quán.
Hai mươi tám Đấu sĩ chúng ta, là do Ô Kỳ Thái tỉ mỉ tuyển chọn trong đám nô lệ. Mỗi người đều là những tay thân kinh bách chiến, mang lại cho Ô Kỳ Thái rất nhiều tài phú.
Nhìn biểu hiện của Ô Kỳ Thái với Sát Cáp Thai, chứng tỏ hắn vô cùng được tín nhiệm, mọi công việc lớn nhỏ đều được giao cho hắn.
Sát Cáp Thai phân 28 Đấu sĩ chúng ta thành những tổ riêng, cứ 4 người một tổ. Mỗi người đều có một gian phòng riêng, ở đây canh gác còn nghiêm trọng hơn cả ở Tam Đình Trấn.
Để phòng ngừa chúng ta phát sinh mâu thuẫn, dẫn tới việc dùng binh khí đánh nhau, Sát Cáp Thai ra lệnh cho thủ hạ tịch thu vũ khí, chỉ khi tới thời gian huấn luyện, mới có thể được sử dụng.
Ở cùng tiểu viện với ta còn có hai đấu sĩ khác, một tên là Lang Thứ người Đột Quyết, có thân hình cao lớn, tên còn lại là Đột Tạ người Đông Hồ, 4 người chúng ta là những đấu sĩ năm đầu tiên.
Đột Tạ là người địa phương, nên vô cùng hiểu nơi này.
Thức ăn chúng ta vô cùng phong phú, người ra còn có cả rượu.
Đối với chúng ta mà nói, buổi tối uống rượu chính là thời gian thả lỏng nhất trong ngày.
A Đông một mình ngồi ở trên cây, sương đã xuống, nhưng hắn vẫn không rời đi.
Ta và Đột Tạ, Lang Thứ ngồi vây quanh cái bàn đá trong tiểu viện.
Đột Tạ nói:
"Ta đi gọi hắn đạt tới."
Ta lắc đầu, A Đông cần một không gian tương đối yên tĩnh, để có thể tiêu hóa hết nỗi đau.
Lang Thứ đem tui rượu chia làm 3 phần, người mùi hương rượu, chúng ta dùng đầu lưỡi cảm nhận từng tí một hương thơm của nó.
Ta và Đột Tạ đồng thời nụ cười.
Lang Thứ cũng cười hàm hậu, hắn nói:
"Ta không dám uống nhiều, một bát rượu này đủ để uống mấy hôm."
Đột Tạ cười nói:
"Nếu như chúng ta thuận lợi tiến vào trận chung kết, vậy thì có thể uống thỏa thích rồi."
Lang Thứ không hiểu nói:
"Trong 28 đấu sĩ, vì sao chỉ chọn 4 người chúng ta đi thi đấu?"
Quyển 1 : Tiềm Long
Ta mỉm cười trào phúng nói: " Thế nhưng hiện tại ta là một nô lệ của củ nhân, một đấu sĩ không cách nào có được tự do."
Ô Kỳ Thái lớn tiếng nở nụ cười: " Ta đã từng giống như ngươi." Hắn kéo trường bào, để lộ trên thân hình những vết sẹo lớn.
Ta vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.
Ô Kỳ Thái gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đã từng là một nô lệ, Ô Kỳ Thái đứng trước mặt ngươi ngày hôm nay, đều là do hai bàn tay ta đoạt lại tự do cho mình."
Hắn dừng một chút lại nói: "Ta có thể, ngươi cũng có thể làm được."
"Ngày mai chúng ta sẽ đi 'Hắc Sa thành', ngươi sẽ khiêu chiến toàn bộ đấu sĩ của Hồ quốc."
Hắn nhìn thẳng vào ta đầy thâm ý: "Muốn đoạt được tự do, thì phải đoạt được quán quân đấu sĩ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi."
Ô Kỳ Thái sở dĩ nói cho ta biết điều này, là bởi vì hắn muốn khơi dậy chiến ý và khát vọng trong ta. Mặc dù ta có thể đoạt được quán quân nhưng chưa chắc hắn đã trả lại tự do cho ta.
Là một thương nhân làm gì có ai chủ động buông tha nguồn tài phú vô tận của mình cơ chứ.
A Đông cười: "Biết tại sao trong thời khắc mấu chốt Ô Kỳ Thái lưu lại tính mạng cho chúng ta không?"
Ta lắc đầu.
A Đông nói: "Trước khi tỉ võ, chúng ta một chết một trọng thương, vậy thì tiền của hắn vứt cho chó ăn hết rồi."
Hắn cảm thán nói: "Lại nói ta đúng là phải cám ơn họ...."
Ta lạnh nhạt nói: "Hay là Ô Kỳ Thái đã sớm nhìn thực lực của ngươi hơn xa ta."
A Đông lắc đầu, đang định nói câu gì, thì nghe thanh âm của một nữ tử vang lên: " A Đông.....A Đông..."
Chúng ta đồng thời xoay người nhìn lại phía cửa sổ, thì thấy một thiếu nữ người Hồ đang chạy tới, ta không biết tên Hồ nữ này, nhưng có lẽ là nữ nhân mà Ô Kỳ Thái ban cho A Đông.
A Đông bỗng nhiên đứng dậy, hai tay nắm chặt lớn tiếng nói: "Ô Linh.."
Hắn liều lĩnh định nhảy xuống xe.
Thanh âm lãnh khốc của Ô Kỳ Thái từ bên ngoài vọng tới: "Ta chỉ cung cấp nữ nhân cho ngươi để thả lỏng tinh thần, chứ không cho phép ngươi có tình cảm với nàng."
"Hỗn đản! Một ngày nào đó ta sẽ giết chết ngươi."
A Đông gầm lên một tiếng.
Ô Kỳ Thái cười ha ha, khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện lên ngoài song sắt: "Ta đúng là đang cần loại cừu hận này ở ngươi, thân tình, tình yêu, tình ái...ta không cần biết, nhưng mong ngươi mang nó phát tiết trên người đối thủ."
A Đông hét lớn một tiếng đập trán vào chấn song thép, máu tươi chậm chậm chảy xuống.
Thân thể hắn xụi lơ trên mặt đất, trong mắt hổ tràn đầy nước mắt, thì thào nói: "Ta...đã hại.....chết nàng!"
Ta lẳng lặng nhìn hắn, Ô Linh đúng là chết trong tay hắn, tình cảnh của chúng ta bây giờ, không xứng có người yêu.
Xa phu cố sức tung một roi ngựa, xe ngựa tung gió chạy như bay,mang theo cừu hận của chúng ta, tiến nhập vào trong thành thị phồn hoa...
'Hắc Sa thành' nằm ở thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, toàn bộ thành trì nằm trong Bắc Lộc thâm cốc thuộc dãy núi Khải Lạp Nhĩ Sơn, bên ngoài có vách đá cao ngàn trượng, tuyết phong thấp thoáng.
Lối vào là một cái hẻm đen kịt, xà kính ruột dê, chỉ có một đường duy nhất, sau khi đi vào trong hơn 30 dặm. mới thấy đường lớn.
Hai bên cốc khẩu, vách núi hiểm trở, vực sâu hút hồn, đúng là 'Một người đủ để quan ải, chống lại thế tiến công của vạn người'.
Lại đi vào trong hơn 10 dặm nữa, thế núi bỗng nhiên chuyển biến, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.
Đây chính là một bồn địa thuộc một cái hồ lưng chừng núi, xung quanh quần sơn bao phủ, giống như một tòa thành, ở bên ngoài có khí lạnh và rừng rậm ngăn trở, ở trên thượng lưu khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo, khí hậu ấm áp, bốn mùa đều là mùa xuân.
Thành trì dựa vào vách núi mà xây, từ bên ngoài đi vào đếm được 5 bức tường thành, cái sau cao hơn cái trước, độ dạy đạt tới hơn 10 trượng.
Sông Hắc Thủy chậm rãi chảy qua vờn quanh thành trì, lại mang lại cho Hắc Sa Thành cái lá chắn thiên nhiên, mùa hè thì mát, mùa đông thì ấm, nơi nào cũng là mùa xuân.
Sau khi tiến nhập 'Hắc Sa Thành', Ô Kỳ Thái đã buông lỏng trông coi chúng ta.
A Đông vẫn chìm đắm trong đau khổ như cũ, ánh mắt hắn nhìn về phía Ô Kỳ Thái tràn đầy cừu hậu khắc cốt ghi tâm, loại sát khi này lần đầu tiên xuất hiện trên người hắn.
Thấy thành trì to lớn như vậy, ta phải lớn tiếng than thở, Ô Kỳ Thái ở trên ngựa mỉm cười nói:
"Tòa thành trì này được xây dựng hơn 300 năm, ai có thể chiếm được tòa thành này, coi như có thể chiếm được Tây bộ của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm."
Hắn vung roi, chỉ nước sông đang chảy nói:
"Người có thấy hai bên bờ sông Hắc Thủy không?" Ta xuống phía dưới, thì thấy hai bên bờ toàn Sa thạnh, có lấm tấm màu đen.
Ô Kỳ Thái nói:
"Trên Sa thạch không có bất kỳ loại thực vật nào sinh trưởng được, nhưng nó lại là tài liệu chế tạo vũ khí cực tốt!"
Ta nghe vậy thì mê mẩn cả người, thảo nào mà Đông Hồ nhanh chóng quật khởi.
"Đấu Sĩ mặc dù là nô lệ, nhưng họ vẫn được người dân tôn kính, một đấu sĩ thành công, có thể thu phục lòng tin của rất nhiều người."
Ô Kỳ Thái thâm ý nói.
Chỗ nghỉ ngơi của chúng ta là Ô thị hành quán, gần với đấu trường, đây cũng là sản nghiệp duy nhất của Ô Kỳ Thái ở Hắc Sa Thành, bởi vì trên mỗi tài sản, đều có lưu lại Ô thị ấn ký.
Tường viện cao lớn, thủ vệ sâm nghiêm, chẳng khác gì là một cái ngục giam cả.
Ta và A Đông là hai đấu sĩ mới gia nhập hành quán, ở đây ngoại trừ chúng ta thì còn có 26 tên Đấu Sĩ xuất sắc, Sát Cáp Thai là trợ thủ thân cận của Ô Kỳ Thái, phụ trách công việc ở Hành quán.
Hai mươi tám Đấu sĩ chúng ta, là do Ô Kỳ Thái tỉ mỉ tuyển chọn trong đám nô lệ. Mỗi người đều là những tay thân kinh bách chiến, mang lại cho Ô Kỳ Thái rất nhiều tài phú.
Nhìn biểu hiện của Ô Kỳ Thái với Sát Cáp Thai, chứng tỏ hắn vô cùng được tín nhiệm, mọi công việc lớn nhỏ đều được giao cho hắn.
Sát Cáp Thai phân 28 Đấu sĩ chúng ta thành những tổ riêng, cứ 4 người một tổ. Mỗi người đều có một gian phòng riêng, ở đây canh gác còn nghiêm trọng hơn cả ở Tam Đình Trấn.
Để phòng ngừa chúng ta phát sinh mâu thuẫn, dẫn tới việc dùng binh khí đánh nhau, Sát Cáp Thai ra lệnh cho thủ hạ tịch thu vũ khí, chỉ khi tới thời gian huấn luyện, mới có thể được sử dụng.
Ở cùng tiểu viện với ta còn có hai đấu sĩ khác, một tên là Lang Thứ người Đột Quyết, có thân hình cao lớn, tên còn lại là Đột Tạ người Đông Hồ, 4 người chúng ta là những đấu sĩ năm đầu tiên.
Đột Tạ là người địa phương, nên vô cùng hiểu nơi này.
Thức ăn chúng ta vô cùng phong phú, người ra còn có cả rượu.
Đối với chúng ta mà nói, buổi tối uống rượu chính là thời gian thả lỏng nhất trong ngày.
A Đông một mình ngồi ở trên cây, sương đã xuống, nhưng hắn vẫn không rời đi.
Ta và Đột Tạ, Lang Thứ ngồi vây quanh cái bàn đá trong tiểu viện.
Đột Tạ nói:
"Ta đi gọi hắn đạt tới."
Ta lắc đầu, A Đông cần một không gian tương đối yên tĩnh, để có thể tiêu hóa hết nỗi đau.
Lang Thứ đem tui rượu chia làm 3 phần, người mùi hương rượu, chúng ta dùng đầu lưỡi cảm nhận từng tí một hương thơm của nó.
Ta và Đột Tạ đồng thời nụ cười.
Lang Thứ cũng cười hàm hậu, hắn nói:
"Ta không dám uống nhiều, một bát rượu này đủ để uống mấy hôm."
Đột Tạ cười nói:
"Nếu như chúng ta thuận lợi tiến vào trận chung kết, vậy thì có thể uống thỏa thích rồi."
Lang Thứ không hiểu nói:
"Trong 28 đấu sĩ, vì sao chỉ chọn 4 người chúng ta đi thi đấu?"
Quyển 1 : Tiềm Long