Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Từ ngày thứ mười bắt đầu, cứ hai người trong chúng ta được biên thành một tổ đội, bắt đầu tiến hành huấn luyện cường hóa.
Ta cùng với một hán tử tên là A Đông được biên thành một tổ, ta và hắn cũng thử giao thủ, biết là năng lực của hắn kém xa ta, nhưng ta không dám biểu lộ ra, trong khoảng thời gian ở cùng hắn,ta luôn giấu diếm thực lực của mình.
Mỗi lần đói chiến ta luôn tỏ ra bất phân thắng bại với hắn.
Mỗi khi tới thời gian nghỉ, A Đông lại chủ động nói chuyện với ta, nhưng ta lãnh đạm bỏ qua, một ngày nào đó kết quả sẽ là chúng ta phải đối mặt.
Ta sẽ đích thân kết liễu tính mạng của hắn, do vậy không nên có bất cứ tình cảm nào hết.
Trong nháy mắt đã qua một tháng, Ô Kỳ Thái lại tập trung chúng ta tới sân huấn luyện, ở đó, mỗi người chọn ngẫu nhiên cho mình một đối thủ.
Vũ khí toàn bộ rút ra, đao phong, hàn mang lạnh người
Đối thủ của ta là một gã người Tần cao lớn vạm vỡ, mấy ngày nay liên tục luyện tập khí lực, làm cho tinh thần của ta cũng trở nên cứng cỏi. Đứng trước địch thủ, ta không có bất cứ sự mất bình tĩnh nào, ta biết, đây đang đặt những bước chân trên con đường sinh tử của mình, dù sao thì nhân từ với địch cũng là tàn nhẫn với chính mình.
Ta chỉ cần dùng một hiệp, lưỡi đao đã vô tình cắt đứt yết hầu của đối thủ, nhìn một sinh mệnh bị biến mất trong tay của ta, ta cũng chẳng có chút gì bi thương, bởi lẽ ta đã tiến gần tới tự do thêm một bước.
Hai mươi sáu tên nô lệ, trải qua lần đầu tiên sàng chọn chỉ vẻn vẹn còn 15 tên. Hai tên nô lệ bị trọng thương, rất nhanh cũng bị biến thành xác chết.
Chúng ta còn 13 người, tiếp tục tiến vào đơt huấn luyện thứ hai, đồng thời kéo dài thêm một tháng sinh mệnh.
Điều làm ta ngoài ý muốn chính là A Đông cũng thành công bảo tồn được mang sống, thực lực của hắn ta cũng biết nhưng không ngờ hắn cũng ẩn giấu thực lực như ta.
A Đông nhìn ta tươi cười sáng lạn, hắn đi tới bên cạnh ta thấp giọng nói : "Đao nhanh thật"
"Cũng vậy, cũng vậy". khóe môi ta nở nụ cười.
Trong khi đang ăn cơm, có một tên nô lệ đi ngang qua phía sau ta, bỗng nhiên, hắn dùng cái dĩa từ sau lưng đam thẳng vào yết hầu ta.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh ta căn bản không phản ứng kịp.
Đúng lúc này A Đông kịp thời xuất hiện, tóm lấy cổ tay tên kia, đánh rơi cái dĩa xuống đất.
Hai tay của ta đồng thời đập lên cánh tay cua tên đánh lén, khiến hắn gập người lại, đầu gối của ta đạp mạnh vào các khớp ngón tay của hắn, âm thanh xương vỡ vang lên, hắn đau quá gập người xuống đất.
Ta cầm cái bát trên bàn, toàn lực đập vào mặt hắn, hắn dùng cánh tay còn lại, thống khổ đưa lên che mặt.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Ô Thái Kỳ tươi cười xuất hiện ở ngoài cửa lớn, hắn lớn tiếng nói:
"Tên nô lệ mà hôm nay ngươi giết chính là ca ca của hắn."
Ta cố sức cắn môi dưới, hai tay vặn cổ tên đánh lén, hắn hét lên một tiếng, xương cổ bị gãy, chết ngay lập tức.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, trong ánh mắt của A Đông hiện lên sự sợ hãi.
Ta lau vết máu đứng dậy, vưa vặn bắt gặp ánh mắt nóng rực của Ô Kỳ Thái, hắn thưởng thức gật đầu, xoay người đi ra cửa.
Ánh trăng mông lung chiếu vào trên giường của ta, sau khi ta tắm rửa, ta lẳng lặng nằm trên tấm da thú, hưởng thụ hơi ấm từ bếp sưởi phả ra, trong thời tiết giá lạnh này, ta khó mà tin được đây lại là phương Bắc giá lạnh.
Lòng bàn tay của ta do cầm khiếm nhiều, đã chai sạn, ta vuốt vuốt nó, một cảm giác thô ráp hiện lên, giờ ta khó mà tin được, đây lại là bàn tay từng có những bút pháp thần kỳ.
Không biết Tiêu Trấn Kỳ có thoát hiểm hay không, nếu như hắn chết đi, không biết trên đời này còn ai lo lắng cho ta nữa không? Hàng loạt cac s vấn đề xuất hiện trong đầu của ta làm ta khó ngủ vô cùng.
Cánh cửa bị đóng đột nhiên mở ra, âm thanh ken két vang lên.
Một nữ tử người Hồ xinh xắn đi vào trong phòng, cánh cửa sắt sau lưng nàng đóng lại, mái tóc vàng chập chờn trong áo khoác dài, đôi mắt màu lam trông như dòng suối mát nhộn nhạo, cái mũi đinh khác hẳn với nữ tử phương Nam.
Đôi mắt kiều mị liếc nhìn ta, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi tháo thắt lưng, cái áo choàng màu hồng chậm rãi rơi xuống, da thịt nàng trắng như tuyết, đôi nhũ phong ngạo nghễ, thẳng tắp đúng là vưu vật của nhân gian.
Nàng uyển chuyển đi lại, chân nhỏ khẽ đặt lên trên giường, thản nhiên cười, hai má hiện lên những lúm đồng tiền mê người.
Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy cái vòng, buộc mái tóc vàng óng ở đằng sau lên, động tác này càng làm hiện lộ bộ ngực ngạo nhân, hai điểm đỏ rung động, động tác đơn giản này đang trêu chọc, tạo áp lực tinh thần cho ta.
Nàng nhạy cảm phát hiện biến hóa trên thân thể ta, cái thân mềm mại nằm trên hai chân, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má ta, thân thể mềm mại đè xuống, mùi hương mê người phảng phất trong phòng.
Nhiệt độ cơ thể của ta dưới sự ma sát của nàng nhanh chóng tăng cao, hai tay của ta đặt lên đôi mông đầy ắp của nàng, nhẹ nhàng ấn xuống dưới.
Một tiếng ngâm khẽ mê người vang lên, thân thể mềm mại đã bao phủ lấy ta, động tác của nàng đã trở nên nhún nhảy, nhanh chóng tạo cho chúng ta hưng phấn cao độ.
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đột nhiên kịch liệt chuyển động.
Hồ nữ thấy động tác của ta chuyển sang kịch liệt, lập tức quấn chặt lấy thân hình ta, nàng đương nhiên đã trải qua thuật phòng the, những tiếng rên vang lên thật đúng lúc.
Đối mặt với một vưu vật nước khác như vậy, ta chẳng có cảm giác gì là thương hương tiếc ngọc, có lẽ do phải chịu áp lực lâu rồi, nên ta thoải mái bạo phát....
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Hồ nữ nhẹ nhàng cựa mình đúng dậy mặc quần áo, nhưng vừa mới đi được một bước, thân hình cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng a lên một tiếng.
Ta ân cần nói: " Ngươi có sao không."
Nàng xoay người lại thản nhiên cười, trên áo còn đọng lại những vết máu, đương nhiên là do tối hôm qua ta phát tiết trên người nàng
"Ngươi là một con dã thú..."
Nàng nói nhỏ một tiếng, nhưng sau đó lại tươi cười ngượng ngùng.
"Ngươi còn tới hay không?" Thanh âm của ta tràn đầy chờ mong.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút: "Có lẽ sẽ...."
Sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài
Một đêm như thế này, đối với ta đã là một giấc mơ, nhưng ngay sau đó, ta đã trở lại thế giới hiện thực, cường độ huấn luyện bắt đầu gia tăng, đối thủ của chúng ta dần biến thành hai người, bốn người, sáu người.
Tam Đỉnh Tập không bao giờ thiếu nô lệ tập cùng chúng ta, mỗi ngày có rất nhiều người chết đi trước mặt chúng ta, trong đó không chỉ có tù binh, mà có nhiều nô lệ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau.
Sau khi tháng thứ 3 gần kết thúc, 26 người trong nhóm chúng ta chỉ còn vẻn vẹn có 4 người, mà ta và A Đông đều là những người sống sót
Khi tiết trời bắt đầu ấm, tuyết dưới chân đã dần tan, trên mặt Ô Kỳ Thái lúc này lại càng tươi cười, đối với tiến độ của chúng ta, hắn tương đối thỏa mãn, hiện giờ đang tính toán những khoản hồi báo kếch xù.
Tâm tình của ta càng lúc càng ngưng trọng, rời khỏi Tam Đỉnh Tập, chính là lúc phải đối mặt với những trận quyết đấu sinh tử.
Từ biểu hiện của A Đông ta thấy được, đao pháp của hắn chẳng thua ta chút nào, nếu như chọn hai người chúng ta quyết đấu, thì thắng bại thực khó nói.
Quyển 1 : Tiềm Long
Ta cùng với một hán tử tên là A Đông được biên thành một tổ, ta và hắn cũng thử giao thủ, biết là năng lực của hắn kém xa ta, nhưng ta không dám biểu lộ ra, trong khoảng thời gian ở cùng hắn,ta luôn giấu diếm thực lực của mình.
Mỗi lần đói chiến ta luôn tỏ ra bất phân thắng bại với hắn.
Mỗi khi tới thời gian nghỉ, A Đông lại chủ động nói chuyện với ta, nhưng ta lãnh đạm bỏ qua, một ngày nào đó kết quả sẽ là chúng ta phải đối mặt.
Ta sẽ đích thân kết liễu tính mạng của hắn, do vậy không nên có bất cứ tình cảm nào hết.
Trong nháy mắt đã qua một tháng, Ô Kỳ Thái lại tập trung chúng ta tới sân huấn luyện, ở đó, mỗi người chọn ngẫu nhiên cho mình một đối thủ.
Vũ khí toàn bộ rút ra, đao phong, hàn mang lạnh người
Đối thủ của ta là một gã người Tần cao lớn vạm vỡ, mấy ngày nay liên tục luyện tập khí lực, làm cho tinh thần của ta cũng trở nên cứng cỏi. Đứng trước địch thủ, ta không có bất cứ sự mất bình tĩnh nào, ta biết, đây đang đặt những bước chân trên con đường sinh tử của mình, dù sao thì nhân từ với địch cũng là tàn nhẫn với chính mình.
Ta chỉ cần dùng một hiệp, lưỡi đao đã vô tình cắt đứt yết hầu của đối thủ, nhìn một sinh mệnh bị biến mất trong tay của ta, ta cũng chẳng có chút gì bi thương, bởi lẽ ta đã tiến gần tới tự do thêm một bước.
Hai mươi sáu tên nô lệ, trải qua lần đầu tiên sàng chọn chỉ vẻn vẹn còn 15 tên. Hai tên nô lệ bị trọng thương, rất nhanh cũng bị biến thành xác chết.
Chúng ta còn 13 người, tiếp tục tiến vào đơt huấn luyện thứ hai, đồng thời kéo dài thêm một tháng sinh mệnh.
Điều làm ta ngoài ý muốn chính là A Đông cũng thành công bảo tồn được mang sống, thực lực của hắn ta cũng biết nhưng không ngờ hắn cũng ẩn giấu thực lực như ta.
A Đông nhìn ta tươi cười sáng lạn, hắn đi tới bên cạnh ta thấp giọng nói : "Đao nhanh thật"
"Cũng vậy, cũng vậy". khóe môi ta nở nụ cười.
Trong khi đang ăn cơm, có một tên nô lệ đi ngang qua phía sau ta, bỗng nhiên, hắn dùng cái dĩa từ sau lưng đam thẳng vào yết hầu ta.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh ta căn bản không phản ứng kịp.
Đúng lúc này A Đông kịp thời xuất hiện, tóm lấy cổ tay tên kia, đánh rơi cái dĩa xuống đất.
Hai tay của ta đồng thời đập lên cánh tay cua tên đánh lén, khiến hắn gập người lại, đầu gối của ta đạp mạnh vào các khớp ngón tay của hắn, âm thanh xương vỡ vang lên, hắn đau quá gập người xuống đất.
Ta cầm cái bát trên bàn, toàn lực đập vào mặt hắn, hắn dùng cánh tay còn lại, thống khổ đưa lên che mặt.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay, Ô Thái Kỳ tươi cười xuất hiện ở ngoài cửa lớn, hắn lớn tiếng nói:
"Tên nô lệ mà hôm nay ngươi giết chính là ca ca của hắn."
Ta cố sức cắn môi dưới, hai tay vặn cổ tên đánh lén, hắn hét lên một tiếng, xương cổ bị gãy, chết ngay lập tức.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, trong ánh mắt của A Đông hiện lên sự sợ hãi.
Ta lau vết máu đứng dậy, vưa vặn bắt gặp ánh mắt nóng rực của Ô Kỳ Thái, hắn thưởng thức gật đầu, xoay người đi ra cửa.
Ánh trăng mông lung chiếu vào trên giường của ta, sau khi ta tắm rửa, ta lẳng lặng nằm trên tấm da thú, hưởng thụ hơi ấm từ bếp sưởi phả ra, trong thời tiết giá lạnh này, ta khó mà tin được đây lại là phương Bắc giá lạnh.
Lòng bàn tay của ta do cầm khiếm nhiều, đã chai sạn, ta vuốt vuốt nó, một cảm giác thô ráp hiện lên, giờ ta khó mà tin được, đây lại là bàn tay từng có những bút pháp thần kỳ.
Không biết Tiêu Trấn Kỳ có thoát hiểm hay không, nếu như hắn chết đi, không biết trên đời này còn ai lo lắng cho ta nữa không? Hàng loạt cac s vấn đề xuất hiện trong đầu của ta làm ta khó ngủ vô cùng.
Cánh cửa bị đóng đột nhiên mở ra, âm thanh ken két vang lên.
Một nữ tử người Hồ xinh xắn đi vào trong phòng, cánh cửa sắt sau lưng nàng đóng lại, mái tóc vàng chập chờn trong áo khoác dài, đôi mắt màu lam trông như dòng suối mát nhộn nhạo, cái mũi đinh khác hẳn với nữ tử phương Nam.
Đôi mắt kiều mị liếc nhìn ta, bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi tháo thắt lưng, cái áo choàng màu hồng chậm rãi rơi xuống, da thịt nàng trắng như tuyết, đôi nhũ phong ngạo nghễ, thẳng tắp đúng là vưu vật của nhân gian.
Nàng uyển chuyển đi lại, chân nhỏ khẽ đặt lên trên giường, thản nhiên cười, hai má hiện lên những lúm đồng tiền mê người.
Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy cái vòng, buộc mái tóc vàng óng ở đằng sau lên, động tác này càng làm hiện lộ bộ ngực ngạo nhân, hai điểm đỏ rung động, động tác đơn giản này đang trêu chọc, tạo áp lực tinh thần cho ta.
Nàng nhạy cảm phát hiện biến hóa trên thân thể ta, cái thân mềm mại nằm trên hai chân, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má ta, thân thể mềm mại đè xuống, mùi hương mê người phảng phất trong phòng.
Nhiệt độ cơ thể của ta dưới sự ma sát của nàng nhanh chóng tăng cao, hai tay của ta đặt lên đôi mông đầy ắp của nàng, nhẹ nhàng ấn xuống dưới.
Một tiếng ngâm khẽ mê người vang lên, thân thể mềm mại đã bao phủ lấy ta, động tác của nàng đã trở nên nhún nhảy, nhanh chóng tạo cho chúng ta hưng phấn cao độ.
Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đột nhiên kịch liệt chuyển động.
Hồ nữ thấy động tác của ta chuyển sang kịch liệt, lập tức quấn chặt lấy thân hình ta, nàng đương nhiên đã trải qua thuật phòng the, những tiếng rên vang lên thật đúng lúc.
Đối mặt với một vưu vật nước khác như vậy, ta chẳng có cảm giác gì là thương hương tiếc ngọc, có lẽ do phải chịu áp lực lâu rồi, nên ta thoải mái bạo phát....
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Hồ nữ nhẹ nhàng cựa mình đúng dậy mặc quần áo, nhưng vừa mới đi được một bước, thân hình cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng a lên một tiếng.
Ta ân cần nói: " Ngươi có sao không."
Nàng xoay người lại thản nhiên cười, trên áo còn đọng lại những vết máu, đương nhiên là do tối hôm qua ta phát tiết trên người nàng
"Ngươi là một con dã thú..."
Nàng nói nhỏ một tiếng, nhưng sau đó lại tươi cười ngượng ngùng.
"Ngươi còn tới hay không?" Thanh âm của ta tràn đầy chờ mong.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút: "Có lẽ sẽ...."
Sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài
Một đêm như thế này, đối với ta đã là một giấc mơ, nhưng ngay sau đó, ta đã trở lại thế giới hiện thực, cường độ huấn luyện bắt đầu gia tăng, đối thủ của chúng ta dần biến thành hai người, bốn người, sáu người.
Tam Đỉnh Tập không bao giờ thiếu nô lệ tập cùng chúng ta, mỗi ngày có rất nhiều người chết đi trước mặt chúng ta, trong đó không chỉ có tù binh, mà có nhiều nô lệ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau.
Sau khi tháng thứ 3 gần kết thúc, 26 người trong nhóm chúng ta chỉ còn vẻn vẹn có 4 người, mà ta và A Đông đều là những người sống sót
Khi tiết trời bắt đầu ấm, tuyết dưới chân đã dần tan, trên mặt Ô Kỳ Thái lúc này lại càng tươi cười, đối với tiến độ của chúng ta, hắn tương đối thỏa mãn, hiện giờ đang tính toán những khoản hồi báo kếch xù.
Tâm tình của ta càng lúc càng ngưng trọng, rời khỏi Tam Đỉnh Tập, chính là lúc phải đối mặt với những trận quyết đấu sinh tử.
Từ biểu hiện của A Đông ta thấy được, đao pháp của hắn chẳng thua ta chút nào, nếu như chọn hai người chúng ta quyết đấu, thì thắng bại thực khó nói.
Quyển 1 : Tiềm Long