Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Vết thương càng ngày càng đau đớn, gió lạnh cộng với băng tuyết đang tra tấn da thịt của ta, một lần nữa, ta trở lại với hiện thực.
Dưới sự thúc dục của Đông Hồ thiết kỵ, ta với đám tù nhân binh sĩ Đại Tần đang khó khăn đi lên một gò đất.
Ta rốt cục cũng ý thức được mình còn sống, máu và gió lạnh đã làm cho ta ý thức được mọi chuyện, thân thể đau nhức vì bị nhiều vết thương, nhưng ta vẫn cố sức cắn chặt môi chịu đựng.
Một binh sĩ Đại Tần ngã xuống, làm cho ta ngã theo, cắm đầu vào hậu tâm của hắn.
Sinh mệnh ở trên chiến trường trở nên vô cùng nhỏ bé, để bảo trụ tính mạng của mình thì ai cũng phải cố gắng.
Tám vạn Tần binh bị bắt, được chia làm 3 đội ngũ, Tần binh trọng thương bị giết chết tại chỗ, ta theo đám người đi tới chỗ của thương binh nhẹ, đi lại càng trở nên khó khăn.
Người Hồ binh kiểm tra, lấy thanh loan đao đang đeo ở lưng ta ra, đây chính là thanh đao mà Yến Hưng Khải dùng 8 vạn lượng mua được từ trong tay Bạch Quỹ.
Người Hồ binh này nhìn ta một cái, đem chuôi đao đập mạnh vào tiểu phúc của ta, ta đau đớn quỵ ngay xuống đất.
Người Hồ binh này đã rút loan đao, đang muốn chém đầu ta, thì đột nhiên bị một người gọi: “Chậm đã!”
Hắn nhìn chuôi đao, hồ nghi nhìn ta nhiều lần rồi nói: “Cây đao này, ngươi từ đâu có được?”
Ta biết thanh đao này là do Bạch Quỹ giết Đông Hồ danh tướng Hoàn Nhan Ô Tư thu được.
Ta đương nhiên không dám nói thật, lên tiếng nói: “Ta ở trên chiến trường nhặt được…”
Người Hồ binh này hồ nghi nhìn ta một cái, cuối cùng không tiếp tục hỏi, thô bạo đẩy ta vào trong đám tù binh.
Trong lòng ta thầm kêu may mắn, vô tình tránh thoát được một lần chết. Ta yếu ớt đi tới chỗ đội ngũ đang ngồi, vết thương trên đùi phải máu đã ngừng chảy, cộng thêm với ống quần dính nước đã dính lại với nhau. Tuy rằng không trúng gân cốt, nhưng để lâu vẫn sẽ bị nguy hiểm.
Bên người hai gã Tần binh nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Không biết người Hồ định xử lý chúng ta như thế nào?”
“Việc này còn hỏi hay sao, khẳng định là mang chúng ta bán làm nô lấy tiến…”
Hai người bỗng nhiên ngừng lai, vì thấy một thiếu nữ đi về phía bên này, khi ta nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ này, thì cả người giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, kinh ngạc tới ngây người.
Cô gái đầu đội mũ da, mặc áo da bó sát người, cổ tay dùng lông cừu kết lại, bộ quần áo lông cáo làm cho nàng thanh lệ tuyệt luân, băng cơ ngọc cốt, thân thể lả lướt, cánh tay nhỏ nhắn, trong suốt, đúng là xuất trần.
Đây rõ ràng là Thái Y Triều Tiên bị ta bắn chết Toàn Tuệ Kiều.
Ta cố sức cắn cắn môi dưới vững tin chuyện trước mắt mình không phải là ảo giác.
Hai gã binh sĩ Đông Hồ lưng đeo hòm thuốc, Toàn Tuệ Kiều đang kiểm tra thương binh, lấy thuốc trị thương.
“Không có khả năng!”
Trong lòng ta kêu to, ta rõ ràng bắn trúng hậu tâm của nàng, nhưng hiện giờ sao nàng có thể ở trong quân Đông Hồ được?
Toàn Tuệ Kiều đi tới chỗ ta, ta hoảng sợ vội vàng cúi đầu, rất sợ bị nàng nhận ra.
Nàng dừng lại bên người ta, một tên binh sĩ Đông Hồ rút ngân đao. Trong lòng ta hoảng sợ, lẽ nào nàng nhận ra ta, đang định thi triển thủ đoạn độc ác nào đó?
Nàng nhẹ giọng nói: “Vết thương của ngươi cần phải xử lý một chút, nếu không thì cái chân sẽ bị phế!”
Từ thanh âm, động tác của nàng ta, ta có thể hoàn toàn kết luận, nàng chính là Toàn Tuệ Kiều.
Thế nhưng nàng dường như không nhận rat a, nàng dùng ngân đao, cắt ống quần, tẩy rửa vết thương và băng lại.
Ta to gan đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của nàng, Tuệ Kiều ánh mắt chuyên chú nhìn vào vết thương của ta, đôi lông mi nhăn lại, dường như có điều gì đó thấp thỏm bất an.
Long mi của nàng nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, dịu dàng cười nói: “Ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ khang phục.”
Ta nhất thời nghi hoặc, nàng có phải là Toàn Tuệ Kiều hay không?
Giọng nói và dáng điệu nụ cười thì không có gì khác nhau cả, trên đời này lại có người giống nhau tới vậy sao, hay là nàng không nhớ được chuyện trước kia?
Sau đó nàng lại băng bó kỹ vết thương trên vai của ta.
Tên Hồ binh ở phía sau nói: “Hoàn Nhan đại phu, nếu như thương thế của hắn quá nặng, thì không cần chữa trị!”
Toàn Tuệ Kiều nhẹ giọng nói: “Người này chưa tổn thương gân cốt, sẽ nhanh chóng bình phục thôi!”
Nàng băng kỹ vết thương cho ta, lại lưu lại một quyển lụa trắng và một bình rượu thuốc nhỏ, dặn dò: “Ngươi đúng giờ rửa vết thương, chú ý giữ ấm, thì không có gì đáng ngại.”
Ta cảm kích gật đầu, nhìn theo nàng đi xa, lúc này mới đem lụa trắng và rượu thuốc cẩn thận thu vào.
Trải qua một phen kiểm tra, 8 vạn binh sĩ bị bắt không còn lại được 3 vạn, binh sĩ Đông Hồ giết những binh sĩ Đại Tần không có giá trị, còn những việc như thu dọn và đốt xác thì giao lại cho chúng ta.
Chúng ta đem vũ khí nộp lên trên, binh sĩ Đông Hồ cho phép chúng ta lấy quần áo của người chết mặc chống lạnh, ta lột lấy hai cái áo bong, tạm thời có thể giữ được ấm.
Sau khi dọn dẹp chiến trường, 2 vạn tù binh theo Ngốc Nhan quân đoàn phản hồi Truân Lưu, lần này quân Ngốc Nhan tổn thất thảm trọng nhất, 20 vạn đại quân của hắn tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại hhơn 5 vạn binh sĩ.
Đi bộ gian nan khoảng 4 ngày đường, chúng ta cách Truân Lưu thành chỉ khoảng 50 dặm.
Ngốc Nhan cũng không vội thúc giục, để chúng ta hạ trại ngoài thành nghỉ ngơi.
Lương thực cung cấp cho chúng ta môi này đều rất ít, nên ai nất đều bị đói.
Ta và 49 tên tù binh ngồi thành một vòng tròn, ở giữa đốt một đống lửa trại, hai binh sĩ Đông Hồ đi tới, một người trong đó la lớn: “Tối nay tướng quân có lệnh, mỗi một tổ có một đùi dê, về phần ai có lộc ăn, thì phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi.”
Ta hiểu bọn họ có ý bảo chúng ta ra đấu, lấy niềm vui cho họ.
Ta thấp giọng nói: “Mọi người không ra, người Hồ rõ ràng là đang trêu chúng ta…”
Hai gã Hồ binh cầm đùi dê nướng vàng, thơm phức đi tới tổ của chúng ta, ta phát hiện ý chí của mình trở nên yếu đuối, ánh mắt nhìn thẳng vào cá đùi dê, hận không thể xông lên đoạt tới trong tay của mình.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào đó, nhân tính và lòng tự tôn đã bị cái đói thiêu cháy hoàn toàn.
Một gã Hồ binh cười đem đùi dê ném tới trên đống lửa, hai gã bắt tù binh hầu như đồng thời xông tới, không tiếc tất cả đưa tay giành lấy cái đùi dê trong đống lửa.
Có một gã bị bỏng tay, nhấc chân đá vào đối phương, nhưng người phía sau lại nhào tới, mục tiêu vẫn là cái đùi dê.
Hơn mười tên Hồ binh nhìn chúng ta đấu đá, thoải mái cười to. Bọn họ giám sát những tù binh này, nếu như ai có ý định chạy trốn, thì sẽ giết không tha.
Ta đứng ở ngoài đám người, lẳng lặng đợi cơ hội, ta tin tưởng trận hỗn chiến này sẽ không kết thúc quá sớm.
Quả nhiên đúng như ta dự liệu, để có thức ăn, mọi người tranh nhau tới lúc kiệt sức, một nửa đám tù binh đã nằm trên đất, không còn sức mà đứng dậy nữa.
Tranh đoạt vẫn đan tiếp tục, một gã tù binh vóc người cường tráng cướp được đùi dê, vừa cắn một cái, đã bị tên tù binh phía sau đẩy một cái, đùi dê tuột tay, bay tới chân của ta.
Ta cầm lấy đùi dê chạy quanh đống lửa căn một miếng lớn, mục tiêu của mọi người nhất thời tập trung lên người ta, hơn 10 tên tù binh trước sau vây công ta vào giữa.
Ta tay phải nắm chặt đùi dê, tay trái thúc cùi trỏ một cái, một tên đau đớn kêu lên thảm thiết.
Ta nhân cơ hội chạy qua một bên, thoát khỏi vòng vây của họ, lại cắn một cái, còn chưa chạy được hai bước, đã bị người phía sau đánh một cái, thân thể ta mất cân đối, đùi dê tuột tay bay ra, ta liều lĩnh bò qua, cánh tay nắm lấy đùi dê.
Cái đùi dê bị một tên cường tráng khác tóm được, ta đấm một đấm vào mặt hắn, nhưng cũng bị một quyền vào tiểu phúc, miếng thịt dê chưa kịp nuốt đã bắn ra ngoài.
Chúng ta không ai công kích lần thứ hai, liều mạng xé cái đùi dê, đút vào trong miệng.
Miệng vết thương ở vai đau nhức, suýt chút nữa làm ta bất tỉnh, ba gã tù binh vây quanh, nỗ lực đoạt đoạn đùi dê trong tay chúng ta, một người hung hăng đá vào vết thương trên đùi của ta.
Hai này nay họ đi cùng ta, đương nhiên biết miệng vết thương, hạ thủ âm độc và chuẩn xác.
Lửa giận của ta bị đau đớn kích phát, hét lớn một tiếng đem đoạn đùi dê hung hăng cắm vào mắt của người kia, xương đùi dê gãy, sắc bén vô cùng, cắm sâu vào trong mắt người này.
Người này thê thảm kêu to một tiếng, lấy tay che lấy đoạn đùi dê đã dính đầy máu, tay chân không ngừng co quắp, không bao lâu thì chết đi.
Tình hình trước mắt làm cho lửa giận trong lòng ta lạnh đi, một cảm giác hối hận tràn đầy trong nội tâm, tại sao ta có thể tước đi tính mạng của đồng bạn, cảnh tượng thê thảm trước mắt làm cho tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, đám tù binh đứng đó, không còn ai đi tranh đoạt đùi dê nữa.
Mấy tên Hồ binh không ngờ sự việc lại diễn biến tới mức gây tai nạn chết người, nhanh chóng tiến lên vây quanh ta, dùng cán mâu nện vào đầu ta, ta lập tức lấy hai tay ôm đầu, tránh cho bị tổn thương trí mạng.
“Giết chết hắn!” một gã binh sĩ người Hồ hô to.
“Giết chết hắn!” lần này thì lại có nhiều người la to hơn, có nhiều tù binh cũng vây quanh ta.
Mấy tên Hồ binh thay đổi đầu mâu, hiển nhiên bọn họ muốn giết ta bằng được.
Ta thống khổ vạn phần nhắm nghiền hai mắt, tại sao mình có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ? Trải qua thiên tân vạn khổ mới bảo trụ được cái mạng, giờ đây lại để mất đi đơn giản như vậy.
“Buông hắn ra!”
Một thanh âm uy nghiêm vang lên, một lão giả cao lớn không biết xuất hiện từ lúc nào, mái tóc màu vàng được bệnh thành những sợi nhỏ, tung bay ở sau hai vai, đôi mắt thâm thuý, mi cong như hình cung, râu thì có màu vàng nhạt.
Người này hiển nhiên không phải người trong quân ngũ, vì bách tính Đông Hồ bình thường mặc đồ bằng da.
Mấy tên binh sĩ này dường như có chút kính nể với hắn, thu hồi trường mâu hướng hắn nói: “Ô Kỳ Thái lão gia, người này giết chết một gã đồng bạn, dựa theo quân quy phải xử tử tại chỗ.”
Ô Kỳ Thái cười nói: “Chỉ là giết chết một tên tù binh, có cái gì to tát đâu chứ, hơn nữa là binh sĩ Tần quốc, thì làm sao có thể dùng chế tài của chúng ta được, tính mạng của người này, ta muốn, lấy quan hệ giữa ta và Ngốc Nhan tướng quân, thì điều này chắc không có vấn đề gì chứ.”
Mấy tên binh sĩ Đông Hồ nhìn nhau, đồng thời gật đầu, hiển nhiên quan hệ giữa Ô Kỳ Thái và Ngốc Nhan không phải là bình thường.
Đi theo phía sau Ô Kỳ Thái có 4 hán tử người Hồ cao lớn, chúng kéo ta lên khỏi mặt tuyết, hướng ra phía ngoài doanh trại.
Đi ra ngoài quân doanh khoảng chừng 1 dặm, thì thấy có hơn 10 cái doanh trướng sát phế tích gần biên giớ, có lẽ đây là doanh địa của Ô Kỳ Thái.
Lúc này ta mới phát hiện, mình không phải là người duy nhất được mang tới nơi này, đi cùng với ta còn có hơn 20 binh sĩ Tần quốc, ta bỗng nhiên ý thực được có lẽ ta đã trở thành thương phẩm buôn bán, giống như Ngốc Nhan từng làm.
Giữa doanh trại có một cái hoả lò, chúng ta xếp hàng đi tới đó, hơn nữa còn bị dùng xiềng xích chân lại, xiềng chân dùng kim loại đặc thù chế thành, giữa hai cái cùm là một đoạn dây xích vô cùng mảnh khảnh, nhưng lại cứng rắn dị thường, nên không ảnh hưởng tới việc đi lại của chúng ta.
Sau khi hoàn thành hết các trình trự, chúng ta được đưa tới bên cạnh đống lửa, hai gã hán tử người Hồ bắt đầu phân phát thức ăn cho chúng ta.
Đối với tù binh chúng ta mà nói, thực vật lần này đã là vô cùng phong phú rồi, chẳng những có thịt quay, ruột xông khói, đồng thời còn chuẩn bị cho chúng ta một ít rượu.
Tên tù binh nào cũng tỏ ra vui mừng như điên, ở trong quân đội của địch còn được đãi ngộ như thế này, quả thực là một sự hạnh phúc.
Sau khí lấp đầy dạ dày, ta bắt đầu uống thêm ngụm rượu, lúc ta bắt đầu nhớ tới Ô Kỳ Thái, hắn từ trong tay Ngốc Nhan lấy chúng ta tới đây làm gì?
Dựa vào trực giác, ta cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với việc tranh đoạt đùi dê nướng hôm nay, hay đây chính là một trò được bọn họ đạo diễn tỉ mĩ?
Sau khi hơn 20 người chúng ta ăn uống no nê, Ô Kỳ Thái mới trở lại doanh địa, ánh mắt của hắn đảo qua tất cả chúng ta, nói: “Ta mặc kệ các ngươi là người phương nào, có loại thân phận gì, từ hôm nay trở đi, các ngươi chỉ có một chủ nhân, chính là ta!” Giọng nói của hắn như chuông đồng, vang ông ông trong cánh đồng bát ngát.
“Các ngươi là nô lệ mà ta dùng tiền mua được, sinh mệnh các ngươi thuộc về Ô Kỳ Thái ta, phục tùng ta, ta sẽ cho các ngươi có tài phú, nữ nhân và những điều các ngươi mơ ước, phản bội ta, ta sẽ cho các ngươi chịu hình phạt còn kinh khủng hơn so với cái chết!”
Ô Kỳ Thái từ trong hoả lò lấy ra một cái Thiết Lạc (dấu ấn bằng sắt), hắn hét lớn nói: “Cởi áo của các ngươi ra, để ngực trần, ta sẽ đích thân lưu lại Ô thị ấn ký, các ngươi sẽ là tài sản của ta!”
Ô Kỳ Thái chỉ thiết lạc vào một gã tù binh, tên Tần binh này nhắm hai mắt lại, thanh âm thịt cháy và mùi khét lẹt bốc lên, một cái ấn ký được in lên trán hắn.
Hắn chỉ hướng vào tên tù binh tiếp theo, tên này hst lớn: “Sĩ khả sát bất khả nhục! Ta cho dù chết cũng không để cho bọn Hồ cẩu các ngươi vũ nhục!”
Tên tù binh này liều lĩnh hướng Ô Kỳ Thái phóng đi, nhưng lại bị cái xiền chân làm ngã trên tuyết.
Ô Kỳ Thái cười nói: “Hay cho một anh hùng hảo hán tử!”
Hắn đi nhanh tới trước người tên tù binh này, giơ chân phải hung hăng đạp lên sống lưng hắn một cái, chỉ nghe “cách” một tiếng, xương sống của tên tù binh này lập tức bị gãy đôi, mất mạng tại chỗ. Hắn cầm thiết lạc dí lên trán nói: “Cho dù chết, cũng phải lưu lại ấn ký của Ô thị.”
Hắn lập tức lại cảm thán nói: “500 lượng bạc cứ như vậy biến mất!”
Chiêu thúc ấy của Ô Kỳ Thái chấn nhiếp được toàn bộ đám tù binh, khiến cho họ phải phục tùng.
Ô Kỳ Thái cầm thiết lạc nung đỏ tới trước mặt của ta, ta không sợ nhìn chăm chú vào hắn, Ô Kỳ Thái có chút trào phúng hỏi: “Ngươi có phải không muốn hay không?”
Ta hỏi ngược lại: “Chủ nhân mua ta hết bao nhiêu ngân lượng?”
Ô Kỳ Thái vươn 3 ngón tay: “Ba nghìn hai!”
“Nếu như ấn cái thiết lạc này lên mặt ta, chủ nhân không những chỉ mất đi một tên nô lệ trung tâm, hơn nữa còn mất đi số tiền lớn gấp nhiều lần số tiền mua ta!”
“Thật không? Cho ta một cái lý do!”
Ta gật đầu: “Nô lệ cũng có tự tôn, có giá trị hơn rất nhiều so với một nô lệ mất đi tự tôn!”
Trong hai mắt Ô Kỳ Thái toát ra một tia quang mang kinh dị, hắn giật mình, không đem thiết lạc khắc lên trán của ta, thấp giọng nói: “Te để lại cho ngươi sự tôn nghiêm, mong là ngươi sẽ chứng minh được mình khác với những người khác!”
Ta là người duy nhất không bị lưu lại dấu ấn nô lệ, mà từ giờ phút này, trong ánh mắt của đám tù binh, họ đã bắt đầu cừu hận ta, chỉ qua cảm giác thôi, ta cũng cảm nhận được điều này.
Ô Kỳ Thái dẫn theo chúng ta đi về phía bắc, qua nửa tháng tới một cái trấn nhỏ ở bắc bộ Đông Hồ. Trải qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể của ta đã dần dần bình phục, sự ưu đãi của Ô Kỳ Thái cho chúng ta cũng hậu hĩnh vô cùng, cuộc sống hàng ngày không có gì là không chu toàn.
Trấnh nhỏ này cách đô thành Đông Hồ là Hắc Sa thành không tới 50 dặm.
Ở đây chỉ có những mái nhà nhỏ, một năm trước Ô Kỳ Thái mua nơi này, sau đó thiết lập trạm giác ở xung quanh.
Đi vào trong trấn, phảng phất như đi vào một cái lao ngục, bốn phía trấn nhỏ là những bức tường đá xây thành, mặt trên cắm đầy chông sắt, nam bắc đều có một cổng ra, hai bên cổng ra đều có vọng lâu (chòi gác). Trên cái vọng lâu này, đêm hay ngày đều có người gác.
Chúng ta ở trấn nhỏ này tắm rửa và thay quần áo, đồ dùng hàng này, mấy tên nô bộc dùng nwóc lạnh dội lên người chúng ta, trong khi đó, khí trời cực kỳ lạnh, làm cho những giọt nước hình thành những đám băng trên người, cho tới khi tan hết thì nhiệt độ cơ thể mới dần dần tăng lên.
Ô Kỳ Thái híp mắt quan sát khí lực và sức chịu đựng của chúng ta, sau đó nở nụ cười thoả mãn.
Trên tiểu lâu phía bên phải đột nhiên vang lên một tiếng cười khanh khách.
Điều đó đã hấp dẫn ánh mắt của chúng ta, ở trên lan can tiêu lâu, có một đám hồ nữ dung mạo xinh đẹp đang nhìn chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng còn liếc tới những ánh mắt siêu hồn lạc phách.
Một số người trong chúng ta lập tức quên mất hoàn cảnh của mình, hướng đám hồ nữ kia biểu diễn khí lực, gầm lên một tiếng rung trời.
Đám hồ nữ kia lại càng cười vui vẻ, ánh mắt chẳng kiêng kị gì nhìn thẳng vào thân thể chúng ta.
Hầu như ánh mắt của đám hồ nữ này đều dừng lại ở trên mặt của ta, vì ta không có dấu vết nô lệ.
Thương thế trên cơ thể của ta hầu như là đã khỏi hẳn, để lộ ra những đường cong rắn chắc trên cơ thể, màu da đồng cổ dưới ánh mặt trời của Bắc quốc sáng rực lên, những vết sẹo trên chiến trường không ảnh hưởng gì, mà lại càng làm tăng thêm mị lực nam tính.
Ô Kỳ Thái ha ha cười nói: “Cái trấn nhỏ này tên là Tam Đỉnh Tập, cũng là nơi nhiều người lui tới, thế nhưng 5 năm trước xảy ra một trận ôn dịch, dân cư ở đây chết mất một nửa, nửa còn lại trốn đi nơi khác, Tam Đỉnh Tập đã trở nên trống không, ta dùng 5000 lượng bạc mua nó.” Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn thẳng vào chúng ta nói: “Các ngươi còn đáng giá hơn cái trấn này, t among muốn các ngươi báo đáp lại ta nhiều hơn những gì mà các ngươi đã nói.”
Ô Kỳ Thái chỉ đám hồ nữ trên lầu nói: “Trong vòng 3 tháng tới, ta sẽ cung cấp cho các ngươi tất cả những gì mác các ngươi muốn, nhưng mà chuyện các ngươi phải làm chính là dùng toàn bộ sức lực luyện tập cho ta, ta muốn các ngươi trở thành một trong những đấu sĩ dũng mãnh nhất Hắc Sa thành!”
Trước đây ta mơ hồ đoán được mục đích của Ô Kỳ Thái, thì nay đã được xác nhận.
Hắn mua chúng ta, để bồi dưỡng chúng ta thành những đấu sĩ, mục đích là mua vui cho mọi người.
Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một tia mong muốn, Ô Kỳ Thái muốn đạt được lợi ích càng cao, thì nhất định sẽ làm mọi cách để cho ta có tư cách tham gia thi đấu tốt nhất.
Hắc Sa thành là nơi tập trung nhiều quyền quý, hiển nhiên sẽ là nơi mà hắn chú ý nhất.
Với ta mà nói đây là một cơ hội không thể buông tha, đám nô lệ chúng ta chỉ có ở nơi này trổ hết tài năng thì mới có cơ hội phục hồi tự do.
Những ngày máu tanh ở Tam Đỉnh Tập bắt đầu, trong vòng 10 ngày đầu, Ô Kỳ Thái bắt đầu khôi phục huấn luyện cho chúng ta, đồng thời truyền thụ cho chúng ta một số kỹ xảo cách đấu (đánh nhau).
Bản thân ta có Vô Gian Huyền Công, lợi dụng cơ hội này, ta dựa theo lời chỉ điểm của Thu Nguyệt Hàn khổ tu, trong khoảng thời gian này thực lực tăng mạnh.
Đám nô lệ chúng ta ai cũng ý thức được việc, nguy cơ đã cận kề, nên tận dụng mọi thời gian tranh thủ luyện tập.
Quyển 1 : Tiềm Long
Dưới sự thúc dục của Đông Hồ thiết kỵ, ta với đám tù nhân binh sĩ Đại Tần đang khó khăn đi lên một gò đất.
Ta rốt cục cũng ý thức được mình còn sống, máu và gió lạnh đã làm cho ta ý thức được mọi chuyện, thân thể đau nhức vì bị nhiều vết thương, nhưng ta vẫn cố sức cắn chặt môi chịu đựng.
Một binh sĩ Đại Tần ngã xuống, làm cho ta ngã theo, cắm đầu vào hậu tâm của hắn.
Sinh mệnh ở trên chiến trường trở nên vô cùng nhỏ bé, để bảo trụ tính mạng của mình thì ai cũng phải cố gắng.
Tám vạn Tần binh bị bắt, được chia làm 3 đội ngũ, Tần binh trọng thương bị giết chết tại chỗ, ta theo đám người đi tới chỗ của thương binh nhẹ, đi lại càng trở nên khó khăn.
Người Hồ binh kiểm tra, lấy thanh loan đao đang đeo ở lưng ta ra, đây chính là thanh đao mà Yến Hưng Khải dùng 8 vạn lượng mua được từ trong tay Bạch Quỹ.
Người Hồ binh này nhìn ta một cái, đem chuôi đao đập mạnh vào tiểu phúc của ta, ta đau đớn quỵ ngay xuống đất.
Người Hồ binh này đã rút loan đao, đang muốn chém đầu ta, thì đột nhiên bị một người gọi: “Chậm đã!”
Hắn nhìn chuôi đao, hồ nghi nhìn ta nhiều lần rồi nói: “Cây đao này, ngươi từ đâu có được?”
Ta biết thanh đao này là do Bạch Quỹ giết Đông Hồ danh tướng Hoàn Nhan Ô Tư thu được.
Ta đương nhiên không dám nói thật, lên tiếng nói: “Ta ở trên chiến trường nhặt được…”
Người Hồ binh này hồ nghi nhìn ta một cái, cuối cùng không tiếp tục hỏi, thô bạo đẩy ta vào trong đám tù binh.
Trong lòng ta thầm kêu may mắn, vô tình tránh thoát được một lần chết. Ta yếu ớt đi tới chỗ đội ngũ đang ngồi, vết thương trên đùi phải máu đã ngừng chảy, cộng thêm với ống quần dính nước đã dính lại với nhau. Tuy rằng không trúng gân cốt, nhưng để lâu vẫn sẽ bị nguy hiểm.
Bên người hai gã Tần binh nhỏ giọng nói chuyện với nhau: “Không biết người Hồ định xử lý chúng ta như thế nào?”
“Việc này còn hỏi hay sao, khẳng định là mang chúng ta bán làm nô lấy tiến…”
Hai người bỗng nhiên ngừng lai, vì thấy một thiếu nữ đi về phía bên này, khi ta nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ này, thì cả người giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, kinh ngạc tới ngây người.
Cô gái đầu đội mũ da, mặc áo da bó sát người, cổ tay dùng lông cừu kết lại, bộ quần áo lông cáo làm cho nàng thanh lệ tuyệt luân, băng cơ ngọc cốt, thân thể lả lướt, cánh tay nhỏ nhắn, trong suốt, đúng là xuất trần.
Đây rõ ràng là Thái Y Triều Tiên bị ta bắn chết Toàn Tuệ Kiều.
Ta cố sức cắn cắn môi dưới vững tin chuyện trước mắt mình không phải là ảo giác.
Hai gã binh sĩ Đông Hồ lưng đeo hòm thuốc, Toàn Tuệ Kiều đang kiểm tra thương binh, lấy thuốc trị thương.
“Không có khả năng!”
Trong lòng ta kêu to, ta rõ ràng bắn trúng hậu tâm của nàng, nhưng hiện giờ sao nàng có thể ở trong quân Đông Hồ được?
Toàn Tuệ Kiều đi tới chỗ ta, ta hoảng sợ vội vàng cúi đầu, rất sợ bị nàng nhận ra.
Nàng dừng lại bên người ta, một tên binh sĩ Đông Hồ rút ngân đao. Trong lòng ta hoảng sợ, lẽ nào nàng nhận ra ta, đang định thi triển thủ đoạn độc ác nào đó?
Nàng nhẹ giọng nói: “Vết thương của ngươi cần phải xử lý một chút, nếu không thì cái chân sẽ bị phế!”
Từ thanh âm, động tác của nàng ta, ta có thể hoàn toàn kết luận, nàng chính là Toàn Tuệ Kiều.
Thế nhưng nàng dường như không nhận rat a, nàng dùng ngân đao, cắt ống quần, tẩy rửa vết thương và băng lại.
Ta to gan đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của nàng, Tuệ Kiều ánh mắt chuyên chú nhìn vào vết thương của ta, đôi lông mi nhăn lại, dường như có điều gì đó thấp thỏm bất an.
Long mi của nàng nhảy lên một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, dịu dàng cười nói: “Ngươi yên tâm, rất nhanh sẽ khang phục.”
Ta nhất thời nghi hoặc, nàng có phải là Toàn Tuệ Kiều hay không?
Giọng nói và dáng điệu nụ cười thì không có gì khác nhau cả, trên đời này lại có người giống nhau tới vậy sao, hay là nàng không nhớ được chuyện trước kia?
Sau đó nàng lại băng bó kỹ vết thương trên vai của ta.
Tên Hồ binh ở phía sau nói: “Hoàn Nhan đại phu, nếu như thương thế của hắn quá nặng, thì không cần chữa trị!”
Toàn Tuệ Kiều nhẹ giọng nói: “Người này chưa tổn thương gân cốt, sẽ nhanh chóng bình phục thôi!”
Nàng băng kỹ vết thương cho ta, lại lưu lại một quyển lụa trắng và một bình rượu thuốc nhỏ, dặn dò: “Ngươi đúng giờ rửa vết thương, chú ý giữ ấm, thì không có gì đáng ngại.”
Ta cảm kích gật đầu, nhìn theo nàng đi xa, lúc này mới đem lụa trắng và rượu thuốc cẩn thận thu vào.
Trải qua một phen kiểm tra, 8 vạn binh sĩ bị bắt không còn lại được 3 vạn, binh sĩ Đông Hồ giết những binh sĩ Đại Tần không có giá trị, còn những việc như thu dọn và đốt xác thì giao lại cho chúng ta.
Chúng ta đem vũ khí nộp lên trên, binh sĩ Đông Hồ cho phép chúng ta lấy quần áo của người chết mặc chống lạnh, ta lột lấy hai cái áo bong, tạm thời có thể giữ được ấm.
Sau khi dọn dẹp chiến trường, 2 vạn tù binh theo Ngốc Nhan quân đoàn phản hồi Truân Lưu, lần này quân Ngốc Nhan tổn thất thảm trọng nhất, 20 vạn đại quân của hắn tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại hhơn 5 vạn binh sĩ.
Đi bộ gian nan khoảng 4 ngày đường, chúng ta cách Truân Lưu thành chỉ khoảng 50 dặm.
Ngốc Nhan cũng không vội thúc giục, để chúng ta hạ trại ngoài thành nghỉ ngơi.
Lương thực cung cấp cho chúng ta môi này đều rất ít, nên ai nất đều bị đói.
Ta và 49 tên tù binh ngồi thành một vòng tròn, ở giữa đốt một đống lửa trại, hai binh sĩ Đông Hồ đi tới, một người trong đó la lớn: “Tối nay tướng quân có lệnh, mỗi một tổ có một đùi dê, về phần ai có lộc ăn, thì phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi.”
Ta hiểu bọn họ có ý bảo chúng ta ra đấu, lấy niềm vui cho họ.
Ta thấp giọng nói: “Mọi người không ra, người Hồ rõ ràng là đang trêu chúng ta…”
Hai gã Hồ binh cầm đùi dê nướng vàng, thơm phức đi tới tổ của chúng ta, ta phát hiện ý chí của mình trở nên yếu đuối, ánh mắt nhìn thẳng vào cá đùi dê, hận không thể xông lên đoạt tới trong tay của mình.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào đó, nhân tính và lòng tự tôn đã bị cái đói thiêu cháy hoàn toàn.
Một gã Hồ binh cười đem đùi dê ném tới trên đống lửa, hai gã bắt tù binh hầu như đồng thời xông tới, không tiếc tất cả đưa tay giành lấy cái đùi dê trong đống lửa.
Có một gã bị bỏng tay, nhấc chân đá vào đối phương, nhưng người phía sau lại nhào tới, mục tiêu vẫn là cái đùi dê.
Hơn mười tên Hồ binh nhìn chúng ta đấu đá, thoải mái cười to. Bọn họ giám sát những tù binh này, nếu như ai có ý định chạy trốn, thì sẽ giết không tha.
Ta đứng ở ngoài đám người, lẳng lặng đợi cơ hội, ta tin tưởng trận hỗn chiến này sẽ không kết thúc quá sớm.
Quả nhiên đúng như ta dự liệu, để có thức ăn, mọi người tranh nhau tới lúc kiệt sức, một nửa đám tù binh đã nằm trên đất, không còn sức mà đứng dậy nữa.
Tranh đoạt vẫn đan tiếp tục, một gã tù binh vóc người cường tráng cướp được đùi dê, vừa cắn một cái, đã bị tên tù binh phía sau đẩy một cái, đùi dê tuột tay, bay tới chân của ta.
Ta cầm lấy đùi dê chạy quanh đống lửa căn một miếng lớn, mục tiêu của mọi người nhất thời tập trung lên người ta, hơn 10 tên tù binh trước sau vây công ta vào giữa.
Ta tay phải nắm chặt đùi dê, tay trái thúc cùi trỏ một cái, một tên đau đớn kêu lên thảm thiết.
Ta nhân cơ hội chạy qua một bên, thoát khỏi vòng vây của họ, lại cắn một cái, còn chưa chạy được hai bước, đã bị người phía sau đánh một cái, thân thể ta mất cân đối, đùi dê tuột tay bay ra, ta liều lĩnh bò qua, cánh tay nắm lấy đùi dê.
Cái đùi dê bị một tên cường tráng khác tóm được, ta đấm một đấm vào mặt hắn, nhưng cũng bị một quyền vào tiểu phúc, miếng thịt dê chưa kịp nuốt đã bắn ra ngoài.
Chúng ta không ai công kích lần thứ hai, liều mạng xé cái đùi dê, đút vào trong miệng.
Miệng vết thương ở vai đau nhức, suýt chút nữa làm ta bất tỉnh, ba gã tù binh vây quanh, nỗ lực đoạt đoạn đùi dê trong tay chúng ta, một người hung hăng đá vào vết thương trên đùi của ta.
Hai này nay họ đi cùng ta, đương nhiên biết miệng vết thương, hạ thủ âm độc và chuẩn xác.
Lửa giận của ta bị đau đớn kích phát, hét lớn một tiếng đem đoạn đùi dê hung hăng cắm vào mắt của người kia, xương đùi dê gãy, sắc bén vô cùng, cắm sâu vào trong mắt người này.
Người này thê thảm kêu to một tiếng, lấy tay che lấy đoạn đùi dê đã dính đầy máu, tay chân không ngừng co quắp, không bao lâu thì chết đi.
Tình hình trước mắt làm cho lửa giận trong lòng ta lạnh đi, một cảm giác hối hận tràn đầy trong nội tâm, tại sao ta có thể tước đi tính mạng của đồng bạn, cảnh tượng thê thảm trước mắt làm cho tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, đám tù binh đứng đó, không còn ai đi tranh đoạt đùi dê nữa.
Mấy tên Hồ binh không ngờ sự việc lại diễn biến tới mức gây tai nạn chết người, nhanh chóng tiến lên vây quanh ta, dùng cán mâu nện vào đầu ta, ta lập tức lấy hai tay ôm đầu, tránh cho bị tổn thương trí mạng.
“Giết chết hắn!” một gã binh sĩ người Hồ hô to.
“Giết chết hắn!” lần này thì lại có nhiều người la to hơn, có nhiều tù binh cũng vây quanh ta.
Mấy tên Hồ binh thay đổi đầu mâu, hiển nhiên bọn họ muốn giết ta bằng được.
Ta thống khổ vạn phần nhắm nghiền hai mắt, tại sao mình có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ? Trải qua thiên tân vạn khổ mới bảo trụ được cái mạng, giờ đây lại để mất đi đơn giản như vậy.
“Buông hắn ra!”
Một thanh âm uy nghiêm vang lên, một lão giả cao lớn không biết xuất hiện từ lúc nào, mái tóc màu vàng được bệnh thành những sợi nhỏ, tung bay ở sau hai vai, đôi mắt thâm thuý, mi cong như hình cung, râu thì có màu vàng nhạt.
Người này hiển nhiên không phải người trong quân ngũ, vì bách tính Đông Hồ bình thường mặc đồ bằng da.
Mấy tên binh sĩ này dường như có chút kính nể với hắn, thu hồi trường mâu hướng hắn nói: “Ô Kỳ Thái lão gia, người này giết chết một gã đồng bạn, dựa theo quân quy phải xử tử tại chỗ.”
Ô Kỳ Thái cười nói: “Chỉ là giết chết một tên tù binh, có cái gì to tát đâu chứ, hơn nữa là binh sĩ Tần quốc, thì làm sao có thể dùng chế tài của chúng ta được, tính mạng của người này, ta muốn, lấy quan hệ giữa ta và Ngốc Nhan tướng quân, thì điều này chắc không có vấn đề gì chứ.”
Mấy tên binh sĩ Đông Hồ nhìn nhau, đồng thời gật đầu, hiển nhiên quan hệ giữa Ô Kỳ Thái và Ngốc Nhan không phải là bình thường.
Đi theo phía sau Ô Kỳ Thái có 4 hán tử người Hồ cao lớn, chúng kéo ta lên khỏi mặt tuyết, hướng ra phía ngoài doanh trại.
Đi ra ngoài quân doanh khoảng chừng 1 dặm, thì thấy có hơn 10 cái doanh trướng sát phế tích gần biên giớ, có lẽ đây là doanh địa của Ô Kỳ Thái.
Lúc này ta mới phát hiện, mình không phải là người duy nhất được mang tới nơi này, đi cùng với ta còn có hơn 20 binh sĩ Tần quốc, ta bỗng nhiên ý thực được có lẽ ta đã trở thành thương phẩm buôn bán, giống như Ngốc Nhan từng làm.
Giữa doanh trại có một cái hoả lò, chúng ta xếp hàng đi tới đó, hơn nữa còn bị dùng xiềng xích chân lại, xiềng chân dùng kim loại đặc thù chế thành, giữa hai cái cùm là một đoạn dây xích vô cùng mảnh khảnh, nhưng lại cứng rắn dị thường, nên không ảnh hưởng tới việc đi lại của chúng ta.
Sau khi hoàn thành hết các trình trự, chúng ta được đưa tới bên cạnh đống lửa, hai gã hán tử người Hồ bắt đầu phân phát thức ăn cho chúng ta.
Đối với tù binh chúng ta mà nói, thực vật lần này đã là vô cùng phong phú rồi, chẳng những có thịt quay, ruột xông khói, đồng thời còn chuẩn bị cho chúng ta một ít rượu.
Tên tù binh nào cũng tỏ ra vui mừng như điên, ở trong quân đội của địch còn được đãi ngộ như thế này, quả thực là một sự hạnh phúc.
Sau khí lấp đầy dạ dày, ta bắt đầu uống thêm ngụm rượu, lúc ta bắt đầu nhớ tới Ô Kỳ Thái, hắn từ trong tay Ngốc Nhan lấy chúng ta tới đây làm gì?
Dựa vào trực giác, ta cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với việc tranh đoạt đùi dê nướng hôm nay, hay đây chính là một trò được bọn họ đạo diễn tỉ mĩ?
Sau khi hơn 20 người chúng ta ăn uống no nê, Ô Kỳ Thái mới trở lại doanh địa, ánh mắt của hắn đảo qua tất cả chúng ta, nói: “Ta mặc kệ các ngươi là người phương nào, có loại thân phận gì, từ hôm nay trở đi, các ngươi chỉ có một chủ nhân, chính là ta!” Giọng nói của hắn như chuông đồng, vang ông ông trong cánh đồng bát ngát.
“Các ngươi là nô lệ mà ta dùng tiền mua được, sinh mệnh các ngươi thuộc về Ô Kỳ Thái ta, phục tùng ta, ta sẽ cho các ngươi có tài phú, nữ nhân và những điều các ngươi mơ ước, phản bội ta, ta sẽ cho các ngươi chịu hình phạt còn kinh khủng hơn so với cái chết!”
Ô Kỳ Thái từ trong hoả lò lấy ra một cái Thiết Lạc (dấu ấn bằng sắt), hắn hét lớn nói: “Cởi áo của các ngươi ra, để ngực trần, ta sẽ đích thân lưu lại Ô thị ấn ký, các ngươi sẽ là tài sản của ta!”
Ô Kỳ Thái chỉ thiết lạc vào một gã tù binh, tên Tần binh này nhắm hai mắt lại, thanh âm thịt cháy và mùi khét lẹt bốc lên, một cái ấn ký được in lên trán hắn.
Hắn chỉ hướng vào tên tù binh tiếp theo, tên này hst lớn: “Sĩ khả sát bất khả nhục! Ta cho dù chết cũng không để cho bọn Hồ cẩu các ngươi vũ nhục!”
Tên tù binh này liều lĩnh hướng Ô Kỳ Thái phóng đi, nhưng lại bị cái xiền chân làm ngã trên tuyết.
Ô Kỳ Thái cười nói: “Hay cho một anh hùng hảo hán tử!”
Hắn đi nhanh tới trước người tên tù binh này, giơ chân phải hung hăng đạp lên sống lưng hắn một cái, chỉ nghe “cách” một tiếng, xương sống của tên tù binh này lập tức bị gãy đôi, mất mạng tại chỗ. Hắn cầm thiết lạc dí lên trán nói: “Cho dù chết, cũng phải lưu lại ấn ký của Ô thị.”
Hắn lập tức lại cảm thán nói: “500 lượng bạc cứ như vậy biến mất!”
Chiêu thúc ấy của Ô Kỳ Thái chấn nhiếp được toàn bộ đám tù binh, khiến cho họ phải phục tùng.
Ô Kỳ Thái cầm thiết lạc nung đỏ tới trước mặt của ta, ta không sợ nhìn chăm chú vào hắn, Ô Kỳ Thái có chút trào phúng hỏi: “Ngươi có phải không muốn hay không?”
Ta hỏi ngược lại: “Chủ nhân mua ta hết bao nhiêu ngân lượng?”
Ô Kỳ Thái vươn 3 ngón tay: “Ba nghìn hai!”
“Nếu như ấn cái thiết lạc này lên mặt ta, chủ nhân không những chỉ mất đi một tên nô lệ trung tâm, hơn nữa còn mất đi số tiền lớn gấp nhiều lần số tiền mua ta!”
“Thật không? Cho ta một cái lý do!”
Ta gật đầu: “Nô lệ cũng có tự tôn, có giá trị hơn rất nhiều so với một nô lệ mất đi tự tôn!”
Trong hai mắt Ô Kỳ Thái toát ra một tia quang mang kinh dị, hắn giật mình, không đem thiết lạc khắc lên trán của ta, thấp giọng nói: “Te để lại cho ngươi sự tôn nghiêm, mong là ngươi sẽ chứng minh được mình khác với những người khác!”
Ta là người duy nhất không bị lưu lại dấu ấn nô lệ, mà từ giờ phút này, trong ánh mắt của đám tù binh, họ đã bắt đầu cừu hận ta, chỉ qua cảm giác thôi, ta cũng cảm nhận được điều này.
Ô Kỳ Thái dẫn theo chúng ta đi về phía bắc, qua nửa tháng tới một cái trấn nhỏ ở bắc bộ Đông Hồ. Trải qua nửa tháng điều dưỡng, thân thể của ta đã dần dần bình phục, sự ưu đãi của Ô Kỳ Thái cho chúng ta cũng hậu hĩnh vô cùng, cuộc sống hàng ngày không có gì là không chu toàn.
Trấnh nhỏ này cách đô thành Đông Hồ là Hắc Sa thành không tới 50 dặm.
Ở đây chỉ có những mái nhà nhỏ, một năm trước Ô Kỳ Thái mua nơi này, sau đó thiết lập trạm giác ở xung quanh.
Đi vào trong trấn, phảng phất như đi vào một cái lao ngục, bốn phía trấn nhỏ là những bức tường đá xây thành, mặt trên cắm đầy chông sắt, nam bắc đều có một cổng ra, hai bên cổng ra đều có vọng lâu (chòi gác). Trên cái vọng lâu này, đêm hay ngày đều có người gác.
Chúng ta ở trấn nhỏ này tắm rửa và thay quần áo, đồ dùng hàng này, mấy tên nô bộc dùng nwóc lạnh dội lên người chúng ta, trong khi đó, khí trời cực kỳ lạnh, làm cho những giọt nước hình thành những đám băng trên người, cho tới khi tan hết thì nhiệt độ cơ thể mới dần dần tăng lên.
Ô Kỳ Thái híp mắt quan sát khí lực và sức chịu đựng của chúng ta, sau đó nở nụ cười thoả mãn.
Trên tiểu lâu phía bên phải đột nhiên vang lên một tiếng cười khanh khách.
Điều đó đã hấp dẫn ánh mắt của chúng ta, ở trên lan can tiêu lâu, có một đám hồ nữ dung mạo xinh đẹp đang nhìn chúng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, thỉnh thoảng còn liếc tới những ánh mắt siêu hồn lạc phách.
Một số người trong chúng ta lập tức quên mất hoàn cảnh của mình, hướng đám hồ nữ kia biểu diễn khí lực, gầm lên một tiếng rung trời.
Đám hồ nữ kia lại càng cười vui vẻ, ánh mắt chẳng kiêng kị gì nhìn thẳng vào thân thể chúng ta.
Hầu như ánh mắt của đám hồ nữ này đều dừng lại ở trên mặt của ta, vì ta không có dấu vết nô lệ.
Thương thế trên cơ thể của ta hầu như là đã khỏi hẳn, để lộ ra những đường cong rắn chắc trên cơ thể, màu da đồng cổ dưới ánh mặt trời của Bắc quốc sáng rực lên, những vết sẹo trên chiến trường không ảnh hưởng gì, mà lại càng làm tăng thêm mị lực nam tính.
Ô Kỳ Thái ha ha cười nói: “Cái trấn nhỏ này tên là Tam Đỉnh Tập, cũng là nơi nhiều người lui tới, thế nhưng 5 năm trước xảy ra một trận ôn dịch, dân cư ở đây chết mất một nửa, nửa còn lại trốn đi nơi khác, Tam Đỉnh Tập đã trở nên trống không, ta dùng 5000 lượng bạc mua nó.” Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn thẳng vào chúng ta nói: “Các ngươi còn đáng giá hơn cái trấn này, t among muốn các ngươi báo đáp lại ta nhiều hơn những gì mà các ngươi đã nói.”
Ô Kỳ Thái chỉ đám hồ nữ trên lầu nói: “Trong vòng 3 tháng tới, ta sẽ cung cấp cho các ngươi tất cả những gì mác các ngươi muốn, nhưng mà chuyện các ngươi phải làm chính là dùng toàn bộ sức lực luyện tập cho ta, ta muốn các ngươi trở thành một trong những đấu sĩ dũng mãnh nhất Hắc Sa thành!”
Trước đây ta mơ hồ đoán được mục đích của Ô Kỳ Thái, thì nay đã được xác nhận.
Hắn mua chúng ta, để bồi dưỡng chúng ta thành những đấu sĩ, mục đích là mua vui cho mọi người.
Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một tia mong muốn, Ô Kỳ Thái muốn đạt được lợi ích càng cao, thì nhất định sẽ làm mọi cách để cho ta có tư cách tham gia thi đấu tốt nhất.
Hắc Sa thành là nơi tập trung nhiều quyền quý, hiển nhiên sẽ là nơi mà hắn chú ý nhất.
Với ta mà nói đây là một cơ hội không thể buông tha, đám nô lệ chúng ta chỉ có ở nơi này trổ hết tài năng thì mới có cơ hội phục hồi tự do.
Những ngày máu tanh ở Tam Đỉnh Tập bắt đầu, trong vòng 10 ngày đầu, Ô Kỳ Thái bắt đầu khôi phục huấn luyện cho chúng ta, đồng thời truyền thụ cho chúng ta một số kỹ xảo cách đấu (đánh nhau).
Bản thân ta có Vô Gian Huyền Công, lợi dụng cơ hội này, ta dựa theo lời chỉ điểm của Thu Nguyệt Hàn khổ tu, trong khoảng thời gian này thực lực tăng mạnh.
Đám nô lệ chúng ta ai cũng ý thức được việc, nguy cơ đã cận kề, nên tận dụng mọi thời gian tranh thủ luyện tập.
Quyển 1 : Tiềm Long