Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Tiết Vô Kị thân hình đang trên không trung, ngón giữa tay phải chợt búng ra một viên bi thiếc, một tiếng “đan” vang lên trúng ngay vào thanh đoản kiếm Yên Lâm vừa chém ra, Yên Lâm hô to lên một tiếng, thanh đoản kiếm rời khỏi tay nàng bay tới hướng Dận Không cắm sâu vào cái cột sau lung hắn, Dận Không toàn thân tiết ra mồ hôi lạnh
Tiết Vô Kị tay phải chụp vào yết hầu Yên Lâm, lạnh lùng nói:
-Nói! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế
Thanh âm run run nhè nhẹ, cho thấy “thất nhật tuý” đang bắt đầu phát tác
Nghe được động tĩnh, cung nữ cùng các thái giám cuốn quít chạy đến, thấy tình cảnh trước mắt , đều thất kinh ,nhưng không dám nhào tới.
Yên Lâm lớn tiếng trách mắng:
-Nghịch tặc! Uổng công ta đối xử tốt với ngươi, ngươi lại dám vô lễ với ta?
Tiết Vô Kị hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm bức ra, khiến hai gã thái giám phía sau không khỏi thối lui sang hai bên, quyết tâm bảo vệ chủ nhân, hai thái giám này tháo binh khí trên tường, cầm trên tay, vọt tới hướng Tiết Vô Kị
Dận Không nhìn thấy trên trán Tiết Vô Kị ra đầy mồ hôi, lòng thầm nghĩ, chẳng lẻ hắn đang dùng công lực để trục xuất dược lực?
Dận Không nói lớn:
-Tất cả hãy cầm lấy binh khí, cùng nhau xông tới, lúc này phải liều mạng, nếu hắn thoát khỏi công hiệu của dược lực, mọi người chúng ta tại đây đều vô cùng nguy hiểm
Tiết Vô Kị lại hừ lạnh một tiếng, hai mắt đầy hàn quang, một tay đem Yên Lâm hướng Dận Không đẩy tới, Dận Không cuốn quít thu hôi thanh đao lại, đở lấy Yên Lâm
Trong nháy mắt ,Tiết Vô Kị đã xoay người sang hướng khác, giơ tay đoạt thanh đao trên tay một gã thái giám, thanh trường đao run lên phát ra tiếng “ ông ông”, nội tâm của Tiết Vô Kị đang phẫn nộ cực điểm, sát khí trên người hắn toả ra khắp đại sảnh.
Hai gã tiểu thái giám, dưới hổ uy của Tiết Vô Kị ngơ ngạc đứng im, không làm chủ được mình, liền bị Tiết Vô Kị vung trường đao , một làn đao quang loé lên, hai cái đầu liền rơi xuống đất.
Yên Lâm sợ hãi mặt mày thất sắc, Dận Không cũng không thua gì nàng, tay cầm kiếm không ngừng run rẫy, nghĩ không ra được, Tiết Vô Kị lại cường hãn như thế.
Tiết Vô Kị giận dữ hét:
-Dận Không??
Thanh âm bao trùm sự nổi giận lẫn ngạc nhiên
Hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, người đứng đằng sau chủ mưu việc này là Dận Không.
Chuyện đã tới nước này, Dận Không còn có cách khác lựa chọn, liền khởi động thanh kiếm, hướng ngực Tiết Vô Kị đâm tới. Tiết Vô Kị vung thanh đao lên phía trước , bổ ngang một phát, hàn quang loé lên, đem thanh kiếm chặt ra làm hai nửa, sau đó hướng Dận Không chém xuống
-Không được!
Yên Lâm nhào tới trước Dận Không, đở cho hắn nhát đao này
Tiết Vô Kị bối rồi, trường đao dừng ngay trên không, miệng thốt:
-Các ngươi….
Phảng phất như hiểu ra mọi sự, trong nháy mắt, đôi mắt hổ của Tiết Vô Kị hiện lên màu đỏ rực.
Nhân cơ hội hắn dừng tay , Dận Không cầm nửa thanh kiếm trong tay, ném về phía hắn, sau đó cầm tay Dận Không chạy ra theo hướng cửa cung
Tiết Vô Kị vung đao gạt thanh kiêm, vung chân đuổi theo, do dược lực đã có tác dụng, cước bộ của hắn trở nên xiêu vẹo, nhưng do thân thể cường hản, trong lòng lại đang tột cùng phẫn nộ, nên khoảng cách giữa hắn và bọn Dận Không hai người càng lúc càng gần
Một cung nữ xông lên chặn hắn lại, liền bị Tiết Vô Ki vung đao chém hạ
Ngay tại thời khắc “ ngàn cân treo sợi tóc” bên tai Dận Không vang lên một thanh âm phẫn nộ :
-Tiết Vô Kị ! Ngươi muốn làm cái gì?
Thì ra là Kỳ vương Yên Nguyên Tông vừa tới nơi này.
Tiết Vô Ki ngẫn lên nhìn Kỳ vương, nhưng hai tay vẫn vung đao bổ xuống
Yên Nguyên Tông giận dữ gầm lên một tiếng, toàn thân vọt lên, bắt được cổ tay Tiết Vô Kị. Nếu là lúc bình thường Yên Nguyên Tông không thể là đối thủ của Tiết Vô Kị, nhưng lúc này họ Tiết đã thấm mê dược, hắn còn có sức cố gắng vung đao, chỉ là do nổi phẫn nộ cùng cực trong lòng
Yên Nguyên Tông sớm đối với Tiết Vô Ki hận đến thấu xương, ra tay không hề lưu tình, toàn lực vung ra một cước trúng vào hạ thân , trường đao “ đương” một tiếng rơi xuống mặt đất, thân hình chậm rãi ngã xuống .
Yên Nguyên Tông không nghĩ tới mình, một cước lại đắc thủ, hai mắt hiện lên vẻ mơ hồ
Dận Không cuốn quít buông tay Yên Lâm, đem dây trói Tiết Vô Kị thật chặt
Yên Lâm kinh hãi quá độ, không khỏi khóc lên từng hồi, Kỳ vương nhẹ nhàng vỗ vai nàng , giọng an ủi nhè nhẹ. Dận Không từ đáy lòng vô cùng ghét tên Kỳ vương này, cái tên hỗn đản này không thèm nghĩ tới tình huynh muội, động cơ xấu xa cực điễm, nhưng mặt ngoài hắn không dám biểu hiện ra thái độ .
Bên trong Ninh Tú cung hỗn loạn cực điểm, hai cung nữ sợ hại đến nỗi đi không được té nằm trên mặt đất, Dận Không dặn các nàng không được tiết lộ việc này ra ngoài, sau đó mới mang thi thể vài tên thái giám cùng cung nữ đi vào trong.
Làm xong mọi việc, Dận Không đi vào đại sảnh, Yên Lâm tâm tình đã bình tĩnh trở lại, Yên Nguyên Tông thấy hắn, liền nói:
-Ngươi làm thế nào lại ở chổ này?
Dận Không nhỏ giọng đáp:
-Mẫu hậu kêu tiểu đệ tai đây, dựng cái bẫy để cầm trụ tên nghịch tặc.
-Mẫu hậu!
Yên Nguyên Tông khó hiểu thốt lên, hắn suy nghĩ không ra, tại sao Tinh hậu lại đi đối phó với Tiết Vô Kị.
Dận Không lúc này mới đem kế hoạch của Tinh hậu nhất nhất nói ra
Yên Nguyên Tông sau khi nghe, nét mặt đang tràn ngập nghi ngờ, nhất thời dịu xuống. Từ hành động của hắn đối với Tiết Vô Kị có thể thấy, người này có tâm ghen ghét rất nặng, nếu không có giãi thích hợp lí, khẳng định hắn sẽ nghi nghờ Yên Lâm với Dận Không có quan hệ gì đó.
Dận Không đột nhiên nhớ lại, Yên Nguyên Tông hình như đang bị giam lỏng tại Húc Dương cung, không biết làm sao hắn lại tới nơi này, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Vương huynh vì sao lại tới nơi này?
Yên Nguyên Tông nói:
-Mẫu hậu đem ta giam lỏng tại Húc Dương cung, ta thừa dịp tên thái giám giữ cửa không chú ý,lén ra ngoài, trong lòng muốn đến Ninh Tú cung gặp cửu muội đề hỏi tình hình bệnh tình của phụ hoàng, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Thì ra, Kỳ vương không tới Dục Đức cung, nên không biết Tần đế đã băng hà
Yên Nguyên Tông nhìn Tiết Vô Kị đang hôn mê trên mặt đất, nói:
-Chúng ta phải làm sao với hắn bây giờ?
Dận Không thấp giọng nói:
-Người này tự ý xông vào cấm cung, có ý đồ phi lễ với công chúa, tội vô cùng lớn, trước phải giam giữ hắn nghiêm ngặt, sau đó hướng mẫu hậu xem xét
Yên Nguyên Tông khoé miệng lộ ra nét mỉm cười, lời Dận Không nói, cũng chính là ý hắn, Nguyên Tông sỡ dĩ trái ý với Tinh hậu , chính là vì hôn sự của Yên Lâm, bây giờ Tiết Vô Kị bị nắm, đương nhiên hôn sự sẽ giãi trừ, trong lòng hắn sự hài lòng vui sướng có thể nhìn thấy được.
Xử lý xong Tiết Vô Kị, Dận Không rời Ninh Tú cung. Yên Nguyên Tông lấy cớ Yên Lâm còn hoảng sợ, ở lại chăm sóc nàng. Dận Không cảm thấy hơi tức trong lòng, nhưng lấy thân phận mà nói, hắn không thể nói lời phản đối, hơn nữa Yên Nguyên Tông chỉ là tình đơn phương , trước mặt Yên Lâm , hắn vẫn nén giấu đi tình cảm của mình, biểu hiện bên ngoài chỉ là tình cảm của huynh trưởng đối với muội muội
Quay về Dục Đức cung thì trời đã vào hoàng hôn, Tinh hậu vẫn đang toạ vị tại vị trí hồi sáng, phảng phất hình như đang đợi Dận Không quay về.
Nàng đã thay một bộ đồ cung trang màu trắng, thoạt nhìn tựa như đoá hoa không nhiễm bụi trần, thanh nhã mà cao ngạo, nhưng trên nét mặt lại toát lên vẻ cô đơn.
Dận Không nhận ra Tinh hậu trước mặt vô cùng kiên cường, sau lưng lại ẩn dấu vẻ cô đơn tĩnh mịch, ngồi yên trong căn phòng trống trãi bên cạnh thi thể của Tần đế, có lẽ đối với nàng mà nói, từ khi vào hậu cung Đại Tần, cuộc sống như thế này cũng đã bắt đầu, lựa chọn cuộc sống trong hoàng thất, chính là chọn cho mình con đường cô độc
Tinh hậu đang trầm tư, thấy Dận Không vào, ánh mắt liền chuyển tới hắn, miệng nói:
-Thế nào rồi?
Dận Không cung kính đáp:
-Mẫu hậu! Tiết Vô Kị tự ý xông vào cấm cung, có ý đồ cưỡng đoạt công chúa, bây giờ đã bị bắt, chờ mẫu hậu phát lạc.
Tinh hậu chậm rãi gật đậu, từ vẻ mặt nàng cũng không nhìn ra nhìêu lắm vui mừng hay sợ hãi:
-Ta đã sớm biết, ngươi nhất định không làm cho ta thất vọng.
Dận Không tiến lên từng bước, thấp giọng nói:
-Lần này có thể cầm chế được Tiết Vô Kị, toàn dựa vào sức của Kỳ vương.
Nét mặt của Tinh hậu hiện lên một tia vui mừng lẫn kinh ngạc:
-Nguyên Tông?
Dận Không gật đầu nói:
-Kỳ vương hiện giờ đang ở Ninh Tú Cung, thần nhi đã đem một phen khổ tâm tư của mẫu hậu nói cho Kỳ vương biết
Tinh hậu bùi ngùi thở dài nói:
-Chỉ mong hắn có thề hiểu ra rõ ràng
Nàng đứng dậy nói:
-Ngươi chuẩn bị ,một chút nữa theo ta xuất cung đi làm một việc
Dận Không thầm ngạc nhiên, Tinh hậu lại ngay thời điểm này xuất cung, không biết vì chuyện trọng yếu gì?
Bóng đêm phủ xuống khắp nơi, Dận Không cùng Tinh hậu sóng vai ngồi trên xe ngựa, đây là lần đầu tiên, hắn ngồi ngang hàng với nàng. Tinh hậu khoát lên mình cái aó lông đen, càng làm nổi bật làn da trắng ngần, ánh mắt thâm thuý không thể nắm bắt ý nghĩ, loại phụ nữ như vậy làm cho lòng Dận Không cảm thấy vô cùng hấp dẫn
Tinh hậu vén màn xe lên, nhìn ra ngoài cửa sổ , bên ngoài gió thổi vu vu, cảnh vật trong đêm tối trở nên mông lung mơ hồ
Nàng nhẹ giọng cảm thán:
-Đã lâu rồi, ta không có rời khỏi hoàng cung.
Dận Không im lặng, đối với nàng mà nói, dù là ở Tần cung hay toàn bộ cuộc sống, cả đời nàng cũng phải luôn cố gắng phấn đấu.
-Không khí bên ngoài so với hoàng cung quả nhiên khác biệt
Tinh hậu lộ ra nét cười yếu ớt, vẻ tuyệt đại phong tư làm cho hô hấp của Dận Không đình trệ lại
Xe ngựa chạy tới quán trà phía tây thành thì dừng lại, Dận Không bước xuống trước, sau đó cẩn thận đở Tinh hậu xuống xe, cầm bàn tay nhu mì, mềm mại, nội tâm hắn bổng bộc lộ cảm xúc vô cùng khó miêu tả
Trà xá trang trí vô cùng đơn sơ, tường đất, nền đất, trên tường ngoại trừ hai bức thư hoạ, ngoài ra không có gì. Hơn nữa, một khách nhân uống trà cũng không có, chỉ có một lão bản râu tóc bạc phơ đang dựa vào cây cột cạnh lò sưởi, nghiêng đầu lim dim.
Tinh hậu tựa hồ đối với nơi này có chút quen thuộc, trực tiếp hướng tấm rèm cửa đông đi vào
Bên trong gian phòng có một vị trung niên đang ngồi dựa vào cửa sổ, nhấm nháp nước trà , thấy Tinh hậu đi tới, liền đứng dậy khom người, Tinh hậu nhàn nhạt khoát tay áo, đi tới trước bàn ngồi xuống.
Người này cao lớn, tuấn vĩ, khuôn mặt đường đường chính chính, da tay trắng nõn, trên người mặc trường bào màu xám, ánh mắt thâm thuý khó dò. Từ ánh mắt cho đến bộ dáng, trắng bệch như đang mắc bệnh tạo nên vẻ cao thâm khó nắm bắt
Tinh hậu hướng hắn nói:
-Đại tướng quân quả nhiên nể mặt mũi ai da!
Dận Không thầm chấn động, chẳng lẻ đây là Tần quốc đại tướng quân Bạch Quỹ
Người nọ lạnh nhạt cười nói:
-Hoàng hậu tuyên triệu, vi thần không thể không đến.!
Dận Không đứng im lặng một bên, lúc này Tinh hậu mới giới thiệu Bạch Quỹ với hắn
-Dận Không! Vị này là Bạch Quỹ tướng quân.
Bạch Quỹ hướng Dận Không gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.
Tinh hậu nhấp ngụm trà, nói:
-Hoàng thượng đã băng hà.
Nét mặt Bạch Quỹ hình như không ngạc nhiên lắm, miệng nói:
-Hoàng hậu! Vi thần đã điều hai van quân Long Tướng, năm ngàn Hổ Dực quân đang ở ngoài thành chờ đợi, chỉ cần hoàng hậu ra lệnh, liền đem bọn Tiết An Triệu một lưới bắt hết.
Tinh hậu quả nhiên đã chuẩn bị chu đáo, có Bạch Quỹ giúp đở, đối phó với phe thái tử hẳn là không khó
Đôi mắt Tinh hậu chớp nhẹ, giọng thở dài nói:
-Ai da vì chuyện này mà lo lắng, thật không muốn thấy việc máu nhuộm hoàng thành xảy ra.
Bạch Quỹ thất thần, hắn không hiểu tại sao Tinh hậu lại đột nhiên thay đổi chủ ý
Tinh hậu thanh thản nói:
-Bê hạ vừa băng hà, trong ngoài hoàng cung tất nhiên ai cũng sợ hãi bất an, xung quanh các nước đều muốn nhân cơ hội này mà quật khởi, nếu lúc này lại dùng biện pháp huyết tẩy, chỉ khiến cho thần dân Đại Tần thêm lo lắng kinh sợ, ta không muốn nhìn thấy cục diện này xuất hiện
Đôi mặt đẹp của nàng ứa ra chút lệ quang, nếu không biết đây là toàn bộ kế hoạch của nàng, chắc Dận Không nghĩ rằng, nàng đang vì dân chúng mà lo lắng.
Bạch Quỹ nói:
-Tiết An Triệu ngoan cố không chịu buông tha, thuỷ chung đứng về phía thái tử, hoàng hậu nếu nương tay, sợ rằng hậu hoạn khó lường.
Tinh hậu nói:
-Ai da không phải không lo lắng việc này, nhưng mọi việc cũng không thể xuống tay nhẫn tâm quá
Tinh hậu chỉ tay về hướng Dận Không nói:
-Dận Không hôm nay giúp ta cầm chế Tiết Vô Kị, có hắn trong tay có thể kiềm chế được Tiết An Triệu, lúc đó sẽ dễ dàng làm mọi chuyện
Bạch Quỹ kinh ngạc nhìn Dận Không, hiển nhiên không tin tưởng hắn có thể địch lại Tiết Vô Kị anh dũng vô địch, nhưng từ miệng Tinh hậu nói ra, hắn không thể không tin. Bạch Quỹ nói:
-Hoàng hậu từ tâm,vi thần quả thật vô cùng hỗ thẹn
Tinh hậu nói:
-Ta hồi cung, lập tức đem chuyện hoàng thượng băng hà công bố ra, Tần đô lúc ây tất sẽ rung chuyễn, Bạch tướng quân nên giúp ta không kế cục diện trong kinh thành
Bạch Quỹ cung kính nói:
-Hoàng hậu yên tâm, ngư lâm quân thống lĩnh Chu Siêu chính một tay vi thần đề bạt, hoàng thành tuyệt đối an toàn
Tinh hậu còn chút lo lắng nói:
-Thái tử nắn giữ chức thuỷ quân đô đốc, quân phương Đại Tần nhất định sẽ ủng hộ….
Bạch Quỹ khinh thường nói:
-Cái chức đó chĩ là hữu danh vô thực, nắm quyền thuỷ quân trong tay chính là phó đô thống Vương Nguyên Đức. Vương Nguyên Đức cùng vi thần quan hệ như thế nào hẳn hoàng hậu biết rất rõ!
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Ta làm sao quên được, Vương đô thống chính là huynh đệ với Bạch đại tướng quân cơ chứ
Bạch Quỹ nói:
-Vi thần đã an bài chu đáo, hoàng hậu không cần phải lo lắng
Dận Không thầm nghĩ : “ xem ra lão này sớm đã tới Tần đô, âm thầm chuẩn bị mọi việc”
Bạch Quỹ do dự một chút, miệng nói:
-Lợi dụng Tiết Vô Kị để trấn áp Tiết An Triệu quả là diệu kế, nhưng vi thần vẫn thiên về việc trảm thảo trừ căn.
Tinh hậu gật đầu nói:
-Mọi việc chờ khi Kỳ vương đăng cơ rồi hãy tính, ta không muốn các vị đại thần trong cung sinh ra lòng phản cảm
Bạch Quỹ im lặng, ánh mắt thâm thuý, làm cho người khác khó hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì
Tinh hậu nói:
-Hết thảy mọi việc ta nhờ vào Bạch tướng quân.
Bạch Quỹ cung kính nói:
-Vi thần tuân mệnh
Tinh hậu xoay người hướng cửa đi ra, Bạch Quỹ mỉm cười nhìn Dận Không, hai mắt đầy thâm ý gật đầu, Dận Không nhìn hắn cười cười, rồi mới đi theo Tinh hậu
Lên xe ngựa, Tinh hậu có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói:
-Ta mệt mỏi, muốn nghĩ ngơi một chút, khi nào tới nhớ đánh thức ta.
Thần thái của nàng quả có chút mệt mỏi, tựa vào thành xe, nhanh chóng tiến vào mộng điệp, Dận Không nép sang một bên, tạo cho Tinh hậu chổ nghĩ rộng hơn, thân thể mềm mại của nàng một lúc liền lệch sang, trán nàng tựa vào vai hắn. Hơi thở nhàn nhạt mùi thơm nồng, hắn không nhịn được có chút phản ứng. Tinh hậu kiên cường, mưu kế thâm sâu, trong cơn ngủ say ,vẻ nhu mì nữ tính hiện ra trước mắt Dận Không.
Mấy ngày qua, Tinh hậu quả thực đã lao tâm khổ tứ, Dận Không thầm cảm thán nhìn nàng,vẻ cao quý xinh đep bên ngoài, nét lo âu, tiều tuỵ lại ẩn sâu bên trong
Tiết Vô Kị đã trở thành vương bài trong tay Tinh hậu, lợi dung hắn có thể thay đổi lập trường của Tiết An Triệu. Bất quá nếu có Bạch Quỹ giúp đở , tai sao nàng không một mẻ bắt gọn nhóm người kia để trừ hậu hoạn?
Dận Không biết Tinh hậu nhất định còn có suy nghĩ khác, nàng không muốn cục diện huyết tẫy này xảy ra, khẳng định còn có ý đồ khác
Chiếc áo khoát màu đen có chút trề xuống, trên cao nhìn xuống có thể thấy được bờ vai mượt mà của nàng, Dận Không yên lặng hít một hơi, cố gắng nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn không sao thoát khỏi cám dỗ trước mặt
Tinh hậu nhẹ nhàng ê a một tiếng, trán nàng tại vai hăn ma sát qua lại, điều nguy hiểm xảy ra là cánh tay nàng lúc say ngủ vô tình đặt vào vị trí mẫn cảm nơi hạ thân hắn
Dận Không dùng sức cắn môi dưới, liều mạng khống chế cảm xúc dâng lên, Tinh hậu vẩn ngủ say, không biết người bên cạnh đang một phen khốn đốn.
Dận Không qua một hồi vất vả mới khống chế chính mình
Xe ngựa cuối cùng đã tới hoàng cung, đoạn đường vừa qua đối với Dận Không mà nói tựa như trãi qua một trăm năm
Tinh hậu tỉnh lại, từ vai hắn ngẫng đầu lên, hướng Dận Không ôn nhu cười nói:
-Cái tên hài nhi này, sao không đánh thức ta?
Dận Không nhu thuận hồi đáp:
-Thần nhi thấy mẫu hậu mệt mõi, nên không muốn đánh thức người
Tinh hậu gật đầu, sửa sang lại trang phục , nói nhỏ:
-Đêm nay nhất định vô cùng nhiệt náo
Quay về Dục Đức cung, từ bên ngoài vẫn yên tĩnh bình yên như không có chuyện gì xãy ra, nhưng bên trong mới phát hiện ra Hứa công công đã an bài chu đáo linh đường, khắp nơi một màu trắng, không khí tang thương dâng lên cực điểm
Thấy Tinh hậu quay lại,Hứa công công cuốn quít đi tới thấp giọng nói:
-Thái tử vừa rồi mới tới, muốn vào trong cung thăm hỏi bệnh tình hoàng thượng, lão nô liều chết ngăn cản
Tinh hậu khe khẽ thở dài nói:
-Khó được hắn có vài phần hiếu tâm, Hứa công công, cho người mời Tiết tướng quốc tới, nói hoàng thượng có chuyện muốn phó thác cho hắn.
Hứa công công ngạc nhiên nói:
-Ý của hoàng hậu là…
Tinh hậu nói:
-Chuyện hoàng thượng băng hà cũng đã đến lúc cho vạn dân được biết
Nửa canh giờ sau, Tiết An Triệu tới Dục Đức cung, đi vao bên trong, thấy cảnh tượng trước mặt, nhất thời kinh hãi, tiêng bi ai kêu lớn, hai mắt rưng rưng, quỳ rạp xuống đất khóc:
-Bệ hạ! Lão thần tới trễ, không thề nhìn mặt người lần cuối….
Tiết An Triệu vừa khóc vừa vái lạy không ngừng
Tinh hậu vẻ mặt vô cảm nhìn Tiết An Triệu biểu diễn, Hứa công công đi tới phía sau nàng, thấp giọng nói:
-Tiết tương quốc đã tập hợp các đại thần trong triều tại Chính Đức cung, thái tử sẽ tới ngay lập tức…
Hứa công công nói tiếp:
-Các đại thần vẫn chưa biết tin hoàng thượng đã băng hà…
Nét mặt Tinh hậu thoáng hiện tia cười lạnh, Dận Không thầm nghĩ : “Tiết An Triệu quả nhiên chu đáo, sợ hoàng hậu nhân cơ hội xuống tay với hắn, nên đã tạo sẵn đường lui, nhưng vạn vạn lần không thề nghĩ ra, Tiết Vô Kị đã lọt vào tay Tinh hậu”
Tiết An Triệu rưng rưng đi tới, trong nháy mắt hắn đã hồi phục sự tĩnh táo, thấp giọng nói:
-Hoàng hậu muốn gặp lão thần?
Tinh hậu nói:
-Ta gọi tướng quốc vào đây trước, hẳn là ngươi đã biết chuyện gì?
Tiết An Triệu ra vẻ hồ đồ, nói:
-Xin thứ cho lão thần ngu muội!
Tinh hậu lạnh lùng nói:
-Ta muốn cùng tướng quốc thương nghị một chút, cuối cùng là ai kế thừa ngôi vị Tần đế?
Tiết An Triệu ra vẻ ngạc nhiên nói:
-Hôm nay , lão thần đã đại diện đề xuất việc này, hoàng hậu không phải đã cự tuyệt hay sao?
Tinh hậu nói:
-Lúc đó khác, bây giờ khác, đêm qua thân thể hoàng thượng có chút chuyển biến tốt, tự nhiên ta không vội chấp nhận chuyện đó, nhưng chính lúc này…
Nàng cố ý dừng lại một chút
-Hoàng thượng…
Nước mắt Tiết An Triệu lại chảy ra, không biết nội tâm hắn có thật sự bi thương hay không, lau khô nước mắt, đột nhiên hé ra khuôn mặt, cả giận nói:
-Hoàng hậu! Hoàng thượng băng hà chuyện lớn như vậy, mà người tính che mưa dấu mây, không biết tột cùng là có mục đích gì?
Tinh hậu lạnh nhạt cười nói:
-Ai da làm mọi chuyện tất cả đều vì sơn hà xã tắc Đại Tần, Tiết tướng quốc cho rằng ta có dã tâm gì?
Tiết An Triệu lạnh lùng nói:
-Hôm nay tại triều đình, hoàng hậu hẳn đã chứng kiến các đại thần trong triều đều ủng hộ thái tử kế vị, hoàng hậu che dấu chuyện hoàng thượng băng hà, phải chăng là có ý khác?
Tinh hậu mặt phượng tỏ ra uy nghiêm, ánh mắt toả ra hàn quang lạnh lẻo nói:
-Xem ra tướng quốc muốn lấy quần thần tiếp tục làm khó ai da?
Tiết An Triệu cười nói:
-Không dám! Lão thân chỉ làm việc mình nên làm
Hắn cung kính vài chào, miệng nói:
-Hoàng thượng băng hà, trời đất đều đau buồn, thần phải đem việc này nói lại cho quần thần
Tiết An Triệu không hề sợ hãi, nói tiếp:
-Chúng thần đang tập trung tại Chính Đức điện, lão thần phải lập tức tới đó báo cho bọn họ.
Tinh hậu lạnh lùng nói:
-Ta nghĩ có chuyện ngươi cũng nên biết.
Ánh mắt nàng hướng về Dận Không
Dận Không từ tồn nói:
-Tiết tướng quốc, xế chiều hôm nay Tiết vệ uý mạnh mẽ xông vào Ninh Tú cung, có ý đồ cường bạo công chua, bây giờ đang giam giữ tại thiên lao.
Đồng tử của Tiết An Triệu chợt co rút lại, ánh mắt trở nên vô cùng tức giận, chuyển hướng Tinh hậu nói:
-Ngươi…..
Sóng mắt Tinh hậu nhẹ nhàng , tay chỉ ghế ngồi bên cạnh, miệng nói:
-Tiết tướng quốc, chẳng lẻ muốn thấy một phen máu nhuộm hoàng thành?
Vẻ mặt Tiết An Triệu biến hoá tới cực điểm, chân bước tới do dự một chút, liền quay lại ngồi trên ghế
Tinh hậu giọng chân thành nói:
-Ta vốn muốn dùng vũ lực, nhưng làm như vậy , dù thành công thì Đại Tần nguyên khí sẽ bị tổn thương, các nước lân bang thừa dịp sẽ quật khởi, làm như vậy, ta làm sao có thể đối diện với lời trăn trối của hoàng thượng
Đôi mắt đẹp ứa ra chút nước mặt, bộ dáng toát ra vẻ vì nước vì dân
Tinh hậu nói tiếp:
-Công tâm mà nói, Nguyên Tịch có năng lực xuất sắc hơn Nguyên Tông nhiều điểm, nhưng hoàng thượng trước lúc lâm chung , đã dặn dò ta rằng, quyết không cho Nguyên Tịch đăng cơ ngôi vị
Dận Không âm thầm cười, Tần đế lâm chung, hắn đã đứng bên cạnh, nào có nghe Tần đế thốt ra được lời nào, Tinh hậu nói ra những lời này chính là “ tử vô đối chứng”, bây giờ nàng muốn nói gì thì nói, không ai phản bác được
Tinh hậu nói tiếp:
-Hoàng thượng nói: Nguyên Tịch mặc dù có năng lực, nhưng lòng dạ hẹp hòi, đấy chính là cái tính mà người làm đế vương cố kỵ nhất, trong lòng không dung huynh đệ thân thuộc, càng không dung quần thần chúng tướng, lúc đó làm sao có thể quản ngàn dặm cương vực, làm sao cho vạn dân an khang?
Tiết An Triệu nghe vậy, không nhịn được nói:
-Xem ra Tinh hậu chỉ coi Kỳ vương là người xứng đáng
Tinh hậu nói:
-Nguyên Tông mặc dù trời sinh thích đạm bạc, thiếu đi cái oai của bậc đế vương, nhưng trạch tâm nhân hậu, làm người khẳng khái, nếu hắn lên ngôi đế vị, tất nhiên sẽ yêu dân như con. Hoàng thượng chính là coi trọng điểm này, mới chọn Nguyên Tông làm Đại Tần tân quốc quân
Những lời này mới chính là trọng tâm của câu chuyện
Tiết An Triệu ngơ ngác đến xuất thần, một lúc lâu mới nói:
-Hoàng hậu định xử trí như thế nào đối với thái tử điện hạ?
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Chuyện này tuỳ thuộc vào thái độ của tướng quốc….
Tiết An Triệu nói:
-Lão thần không rõ ý tứ của hoàng hậu..
Tinh hậu xuất ra một đạo chiếu chỉ, nói:
-Đây là thánh chì của hoàng thượng, Tiết tướng quốc có thể xem trước.
Tiết An Triệu cung kính tiếp nhận thánh chỉ, hai tay mở ra, liền thấy trên đó viết: “ Vương thất không dung, thiên hoạ khó tránh… trước mặt hoàng đế, dám gây dựng nghiệp riêng, làm việc thiên vị, gây nhiều ai oán,tự lập quyền lực, sản nghiệp hơn đế, làm việc tự tiện ,kết bè kế phái, lũng đoạn triều cương,không dâng tấu chương, tàn ác với dân chúng, hình phạt hà khắc, khiến dân thán thần oán, xã tắc lâm nguy, nay phế ngôi thái tử, phong làm Doanh Dương vương. Kỳ vương Yên Nguyên Tông bản tính nhân hậu , thương dân như con, mến trọng hiền tài, chính thức thừa kế đế vị, nay thông báo cho toàn dân được biết.
Dận Không thầm cười, xem ra Tinh hậu đã tốn một phen công phu từ trước, ngay cả một phen tiểu sử của Nguyên Tịch cũng toàn bộ bới móc
Tiết An Triệu xem xong, trên trán toát mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn thẳng Tinh hậu nói:
-Này….
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Tướng quốc đã xem kĩ, thái tử như thế sao lại là người thừa kế đại nghiệp của Tần quốc
Tiết An Triệu cười khổ nói:
-Đã muốn trị tội, thì không thề thoát
Hắn thu lại chiếu chỉ, hướng Tinh hậu nói:
-Không biết hoàng hậu muốn xử trí lão thần như thế nào?
Tinh hậu nói:
-Tướng quốc chính là rường cột nước nhà, nay tân hoàng vừa đăng cơ, lúc này rất cần người phụ tá, ai da nhất định đối đãi với ngươi trước đây với sau này đều giống nhau
Những lời này ngay lúc này, chắc chỉ có chính nàng mới có thề tin tưởng
Tiết An Triệu nói:
-Hoàng hậu đã nói như vậy, lão thần cũng muốn nói cho rõ, Vô Kị là đứa con duy nhất của thần, xin tha mạng cho hắn
Tinh hậu gật đầu nói:
-Tướng quốc không cần lo lắng, chỉ cần Nguyên Tông đăng cơ, Tiết vệ uý dĩ nhiên bình an vô sự
Tiết An Triệu nói:
-Tinh hậu yên tâm, Kỳ vương đăng cơ, lão thần lập tức mang theo Vô Kị quay về Tề quốc, một bước cũng không vào biên cảnh Đại Tần
Tiết An Triệu xuất thân từ Tề quốc, được Tần đế Yên Uyên trọng dụng thưởng thức, trãi qua hơn mười năm lao tâm khổ tứ mới lên được vị trí tướng quốc
Tiết An Triệu rời đi, Tinh hậu xoay người lại hướng Dận Không nói:
-Dận Không! Theo ngươi, có thề tin được Tiết An Triệu hay không?
Dận Không cung kính nói:
-Tiết Vô Kị đang nằm trong tay chúng ta, hắn sẽ không dám làm chuyện gì, bất quá Tinh hậu thật sự buông tha phụ tử bọn họ?
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Ai da có thể cho thái tử làm Doanh Dương vương, thì làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt phụ tử họ
Dận Không thầm nghĩ, nếu Tinh hậu thật sự buông tha phụ tử Tiết An Triệu, sợ rằng sẽ như lời của Bạch Quỹ chính là thả hổ về rừng
Tinh hậu hướng Hứa công công nói:
-Ngươi đi báo cho chúng hoàng tử vương tôn, chuyện này phải cho bọn họ biết
Tinh hậu đưa cho Dận Không một cái lệnh bài, nói:
-Ngươi tự mình đi một chuyến tới Ninh Tú cung, thông tri cho Nguyên Tông cùng Yên Lâm lập tức tới đây, thuận tiện xem Tiết Vô Kị như thế nào
Kì thật mục đích chủ yếu của Tinh hậu chính là đi xem xét Tiết Vô Kị , bảo đảm hắn vẫn còn trong cầm chế
Dận Không gật đầu, ân cần nói:
-Mẫu hậu không nên vất vả quá mức, vẫn còn chút thời gian để nghĩ ngơi
Tinh hậu nhắc nhở nói: Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Ninh Tú cung có một hầm băng, vị trí bí ẩn, ngươi nên cho người đem Tiết Vô Kị tạm thời giam giữ trong đó
Dận Không mang Tôn Tam Phân cùng đi tới Ninh Tú cung, Kỳ vương cùng Yên Lâm đã nghe phong phanh diễn biến trong cung, khi Dận Không đem chuyện Tần đế băng hà nói ra, hai người liền khóc lớn chạy tới Dục Đức cung, xem ra Tần đế Yên Uyên trong mắt bọn họ vẫn còn thập phần trọng yếu
Tiết Vô Kị vẫn còn đang bất tỉnh, phụ trách trông coi chính là sau gã đại nội thị vệ, tất cả đều là thân tín của Tinh hậu. Dận Không lấy ra lệnh bài, đưa cho gã thống lĩnh Nguỵ Ngọc Sơn, nói ra lời Tinh hậu phân phó, đem Tiết Vô Kị vào hầm băng
Tôn Tam Phân kiểm tra thân thể Tiết Vô Kị, sau khi xem xét mạch môn, liền cười khổ lắc đầu, hướng Dận Không thấp giọng nói:
-Công tử đã cho hắn uống bao nhiêu phân lượng?
Dận Không kinh ngạc nhìn Tôn Tam Phân một chút, liền tỉnh ngộ, khẳng định Yên Lâm sợ không đủ liều lượng, nên đã bỏ vào trà thật nhiều
-Hắn có thể xảy ra việc gì hay không?
Dận Không nhất thời khẩn trương, nếu độc chết Tiết Vô Kị chỉ sợ gây ra phiền toái.
Tôn Tam Phân lắc đầu nói:
-Thân thể hắn không có gì đáng ngại, bất qua phải mười ngày, nửa tháng hắn mới tỉnh lại
Dận Không như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ nhỏm, hầm băng vô cùng lạnh, không thể đứng lâu bên trong. Dận Không sai bảo Nguỵ Ngọc Sơn tìm một vị trí tương đối ít lạnh, đắp cho hắn cái chăn, bây giờ không phải là lúc đoạt đi tánh mạng của hắn
Quyển 1 : Tiềm Long
Tiết Vô Kị tay phải chụp vào yết hầu Yên Lâm, lạnh lùng nói:
-Nói! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế
Thanh âm run run nhè nhẹ, cho thấy “thất nhật tuý” đang bắt đầu phát tác
Nghe được động tĩnh, cung nữ cùng các thái giám cuốn quít chạy đến, thấy tình cảnh trước mắt , đều thất kinh ,nhưng không dám nhào tới.
Yên Lâm lớn tiếng trách mắng:
-Nghịch tặc! Uổng công ta đối xử tốt với ngươi, ngươi lại dám vô lễ với ta?
Tiết Vô Kị hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm bức ra, khiến hai gã thái giám phía sau không khỏi thối lui sang hai bên, quyết tâm bảo vệ chủ nhân, hai thái giám này tháo binh khí trên tường, cầm trên tay, vọt tới hướng Tiết Vô Kị
Dận Không nhìn thấy trên trán Tiết Vô Kị ra đầy mồ hôi, lòng thầm nghĩ, chẳng lẻ hắn đang dùng công lực để trục xuất dược lực?
Dận Không nói lớn:
-Tất cả hãy cầm lấy binh khí, cùng nhau xông tới, lúc này phải liều mạng, nếu hắn thoát khỏi công hiệu của dược lực, mọi người chúng ta tại đây đều vô cùng nguy hiểm
Tiết Vô Kị lại hừ lạnh một tiếng, hai mắt đầy hàn quang, một tay đem Yên Lâm hướng Dận Không đẩy tới, Dận Không cuốn quít thu hôi thanh đao lại, đở lấy Yên Lâm
Trong nháy mắt ,Tiết Vô Kị đã xoay người sang hướng khác, giơ tay đoạt thanh đao trên tay một gã thái giám, thanh trường đao run lên phát ra tiếng “ ông ông”, nội tâm của Tiết Vô Kị đang phẫn nộ cực điểm, sát khí trên người hắn toả ra khắp đại sảnh.
Hai gã tiểu thái giám, dưới hổ uy của Tiết Vô Kị ngơ ngạc đứng im, không làm chủ được mình, liền bị Tiết Vô Kị vung trường đao , một làn đao quang loé lên, hai cái đầu liền rơi xuống đất.
Yên Lâm sợ hãi mặt mày thất sắc, Dận Không cũng không thua gì nàng, tay cầm kiếm không ngừng run rẫy, nghĩ không ra được, Tiết Vô Kị lại cường hãn như thế.
Tiết Vô Kị giận dữ hét:
-Dận Không??
Thanh âm bao trùm sự nổi giận lẫn ngạc nhiên
Hắn vô luận thế nào cũng không nghĩ ra, người đứng đằng sau chủ mưu việc này là Dận Không.
Chuyện đã tới nước này, Dận Không còn có cách khác lựa chọn, liền khởi động thanh kiếm, hướng ngực Tiết Vô Kị đâm tới. Tiết Vô Kị vung thanh đao lên phía trước , bổ ngang một phát, hàn quang loé lên, đem thanh kiếm chặt ra làm hai nửa, sau đó hướng Dận Không chém xuống
-Không được!
Yên Lâm nhào tới trước Dận Không, đở cho hắn nhát đao này
Tiết Vô Kị bối rồi, trường đao dừng ngay trên không, miệng thốt:
-Các ngươi….
Phảng phất như hiểu ra mọi sự, trong nháy mắt, đôi mắt hổ của Tiết Vô Kị hiện lên màu đỏ rực.
Nhân cơ hội hắn dừng tay , Dận Không cầm nửa thanh kiếm trong tay, ném về phía hắn, sau đó cầm tay Dận Không chạy ra theo hướng cửa cung
Tiết Vô Kị vung đao gạt thanh kiêm, vung chân đuổi theo, do dược lực đã có tác dụng, cước bộ của hắn trở nên xiêu vẹo, nhưng do thân thể cường hản, trong lòng lại đang tột cùng phẫn nộ, nên khoảng cách giữa hắn và bọn Dận Không hai người càng lúc càng gần
Một cung nữ xông lên chặn hắn lại, liền bị Tiết Vô Ki vung đao chém hạ
Ngay tại thời khắc “ ngàn cân treo sợi tóc” bên tai Dận Không vang lên một thanh âm phẫn nộ :
-Tiết Vô Kị ! Ngươi muốn làm cái gì?
Thì ra là Kỳ vương Yên Nguyên Tông vừa tới nơi này.
Tiết Vô Ki ngẫn lên nhìn Kỳ vương, nhưng hai tay vẫn vung đao bổ xuống
Yên Nguyên Tông giận dữ gầm lên một tiếng, toàn thân vọt lên, bắt được cổ tay Tiết Vô Kị. Nếu là lúc bình thường Yên Nguyên Tông không thể là đối thủ của Tiết Vô Kị, nhưng lúc này họ Tiết đã thấm mê dược, hắn còn có sức cố gắng vung đao, chỉ là do nổi phẫn nộ cùng cực trong lòng
Yên Nguyên Tông sớm đối với Tiết Vô Ki hận đến thấu xương, ra tay không hề lưu tình, toàn lực vung ra một cước trúng vào hạ thân , trường đao “ đương” một tiếng rơi xuống mặt đất, thân hình chậm rãi ngã xuống .
Yên Nguyên Tông không nghĩ tới mình, một cước lại đắc thủ, hai mắt hiện lên vẻ mơ hồ
Dận Không cuốn quít buông tay Yên Lâm, đem dây trói Tiết Vô Kị thật chặt
Yên Lâm kinh hãi quá độ, không khỏi khóc lên từng hồi, Kỳ vương nhẹ nhàng vỗ vai nàng , giọng an ủi nhè nhẹ. Dận Không từ đáy lòng vô cùng ghét tên Kỳ vương này, cái tên hỗn đản này không thèm nghĩ tới tình huynh muội, động cơ xấu xa cực điễm, nhưng mặt ngoài hắn không dám biểu hiện ra thái độ .
Bên trong Ninh Tú cung hỗn loạn cực điểm, hai cung nữ sợ hại đến nỗi đi không được té nằm trên mặt đất, Dận Không dặn các nàng không được tiết lộ việc này ra ngoài, sau đó mới mang thi thể vài tên thái giám cùng cung nữ đi vào trong.
Làm xong mọi việc, Dận Không đi vào đại sảnh, Yên Lâm tâm tình đã bình tĩnh trở lại, Yên Nguyên Tông thấy hắn, liền nói:
-Ngươi làm thế nào lại ở chổ này?
Dận Không nhỏ giọng đáp:
-Mẫu hậu kêu tiểu đệ tai đây, dựng cái bẫy để cầm trụ tên nghịch tặc.
-Mẫu hậu!
Yên Nguyên Tông khó hiểu thốt lên, hắn suy nghĩ không ra, tại sao Tinh hậu lại đi đối phó với Tiết Vô Kị.
Dận Không lúc này mới đem kế hoạch của Tinh hậu nhất nhất nói ra
Yên Nguyên Tông sau khi nghe, nét mặt đang tràn ngập nghi ngờ, nhất thời dịu xuống. Từ hành động của hắn đối với Tiết Vô Kị có thể thấy, người này có tâm ghen ghét rất nặng, nếu không có giãi thích hợp lí, khẳng định hắn sẽ nghi nghờ Yên Lâm với Dận Không có quan hệ gì đó.
Dận Không đột nhiên nhớ lại, Yên Nguyên Tông hình như đang bị giam lỏng tại Húc Dương cung, không biết làm sao hắn lại tới nơi này, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Vương huynh vì sao lại tới nơi này?
Yên Nguyên Tông nói:
-Mẫu hậu đem ta giam lỏng tại Húc Dương cung, ta thừa dịp tên thái giám giữ cửa không chú ý,lén ra ngoài, trong lòng muốn đến Ninh Tú cung gặp cửu muội đề hỏi tình hình bệnh tình của phụ hoàng, ai ngờ lại gặp chuyện này.
Thì ra, Kỳ vương không tới Dục Đức cung, nên không biết Tần đế đã băng hà
Yên Nguyên Tông nhìn Tiết Vô Kị đang hôn mê trên mặt đất, nói:
-Chúng ta phải làm sao với hắn bây giờ?
Dận Không thấp giọng nói:
-Người này tự ý xông vào cấm cung, có ý đồ phi lễ với công chúa, tội vô cùng lớn, trước phải giam giữ hắn nghiêm ngặt, sau đó hướng mẫu hậu xem xét
Yên Nguyên Tông khoé miệng lộ ra nét mỉm cười, lời Dận Không nói, cũng chính là ý hắn, Nguyên Tông sỡ dĩ trái ý với Tinh hậu , chính là vì hôn sự của Yên Lâm, bây giờ Tiết Vô Kị bị nắm, đương nhiên hôn sự sẽ giãi trừ, trong lòng hắn sự hài lòng vui sướng có thể nhìn thấy được.
Xử lý xong Tiết Vô Kị, Dận Không rời Ninh Tú cung. Yên Nguyên Tông lấy cớ Yên Lâm còn hoảng sợ, ở lại chăm sóc nàng. Dận Không cảm thấy hơi tức trong lòng, nhưng lấy thân phận mà nói, hắn không thể nói lời phản đối, hơn nữa Yên Nguyên Tông chỉ là tình đơn phương , trước mặt Yên Lâm , hắn vẫn nén giấu đi tình cảm của mình, biểu hiện bên ngoài chỉ là tình cảm của huynh trưởng đối với muội muội
Quay về Dục Đức cung thì trời đã vào hoàng hôn, Tinh hậu vẫn đang toạ vị tại vị trí hồi sáng, phảng phất hình như đang đợi Dận Không quay về.
Nàng đã thay một bộ đồ cung trang màu trắng, thoạt nhìn tựa như đoá hoa không nhiễm bụi trần, thanh nhã mà cao ngạo, nhưng trên nét mặt lại toát lên vẻ cô đơn.
Dận Không nhận ra Tinh hậu trước mặt vô cùng kiên cường, sau lưng lại ẩn dấu vẻ cô đơn tĩnh mịch, ngồi yên trong căn phòng trống trãi bên cạnh thi thể của Tần đế, có lẽ đối với nàng mà nói, từ khi vào hậu cung Đại Tần, cuộc sống như thế này cũng đã bắt đầu, lựa chọn cuộc sống trong hoàng thất, chính là chọn cho mình con đường cô độc
Tinh hậu đang trầm tư, thấy Dận Không vào, ánh mắt liền chuyển tới hắn, miệng nói:
-Thế nào rồi?
Dận Không cung kính đáp:
-Mẫu hậu! Tiết Vô Kị tự ý xông vào cấm cung, có ý đồ cưỡng đoạt công chúa, bây giờ đã bị bắt, chờ mẫu hậu phát lạc.
Tinh hậu chậm rãi gật đậu, từ vẻ mặt nàng cũng không nhìn ra nhìêu lắm vui mừng hay sợ hãi:
-Ta đã sớm biết, ngươi nhất định không làm cho ta thất vọng.
Dận Không tiến lên từng bước, thấp giọng nói:
-Lần này có thể cầm chế được Tiết Vô Kị, toàn dựa vào sức của Kỳ vương.
Nét mặt của Tinh hậu hiện lên một tia vui mừng lẫn kinh ngạc:
-Nguyên Tông?
Dận Không gật đầu nói:
-Kỳ vương hiện giờ đang ở Ninh Tú Cung, thần nhi đã đem một phen khổ tâm tư của mẫu hậu nói cho Kỳ vương biết
Tinh hậu bùi ngùi thở dài nói:
-Chỉ mong hắn có thề hiểu ra rõ ràng
Nàng đứng dậy nói:
-Ngươi chuẩn bị ,một chút nữa theo ta xuất cung đi làm một việc
Dận Không thầm ngạc nhiên, Tinh hậu lại ngay thời điểm này xuất cung, không biết vì chuyện trọng yếu gì?
Bóng đêm phủ xuống khắp nơi, Dận Không cùng Tinh hậu sóng vai ngồi trên xe ngựa, đây là lần đầu tiên, hắn ngồi ngang hàng với nàng. Tinh hậu khoát lên mình cái aó lông đen, càng làm nổi bật làn da trắng ngần, ánh mắt thâm thuý không thể nắm bắt ý nghĩ, loại phụ nữ như vậy làm cho lòng Dận Không cảm thấy vô cùng hấp dẫn
Tinh hậu vén màn xe lên, nhìn ra ngoài cửa sổ , bên ngoài gió thổi vu vu, cảnh vật trong đêm tối trở nên mông lung mơ hồ
Nàng nhẹ giọng cảm thán:
-Đã lâu rồi, ta không có rời khỏi hoàng cung.
Dận Không im lặng, đối với nàng mà nói, dù là ở Tần cung hay toàn bộ cuộc sống, cả đời nàng cũng phải luôn cố gắng phấn đấu.
-Không khí bên ngoài so với hoàng cung quả nhiên khác biệt
Tinh hậu lộ ra nét cười yếu ớt, vẻ tuyệt đại phong tư làm cho hô hấp của Dận Không đình trệ lại
Xe ngựa chạy tới quán trà phía tây thành thì dừng lại, Dận Không bước xuống trước, sau đó cẩn thận đở Tinh hậu xuống xe, cầm bàn tay nhu mì, mềm mại, nội tâm hắn bổng bộc lộ cảm xúc vô cùng khó miêu tả
Trà xá trang trí vô cùng đơn sơ, tường đất, nền đất, trên tường ngoại trừ hai bức thư hoạ, ngoài ra không có gì. Hơn nữa, một khách nhân uống trà cũng không có, chỉ có một lão bản râu tóc bạc phơ đang dựa vào cây cột cạnh lò sưởi, nghiêng đầu lim dim.
Tinh hậu tựa hồ đối với nơi này có chút quen thuộc, trực tiếp hướng tấm rèm cửa đông đi vào
Bên trong gian phòng có một vị trung niên đang ngồi dựa vào cửa sổ, nhấm nháp nước trà , thấy Tinh hậu đi tới, liền đứng dậy khom người, Tinh hậu nhàn nhạt khoát tay áo, đi tới trước bàn ngồi xuống.
Người này cao lớn, tuấn vĩ, khuôn mặt đường đường chính chính, da tay trắng nõn, trên người mặc trường bào màu xám, ánh mắt thâm thuý khó dò. Từ ánh mắt cho đến bộ dáng, trắng bệch như đang mắc bệnh tạo nên vẻ cao thâm khó nắm bắt
Tinh hậu hướng hắn nói:
-Đại tướng quân quả nhiên nể mặt mũi ai da!
Dận Không thầm chấn động, chẳng lẻ đây là Tần quốc đại tướng quân Bạch Quỹ
Người nọ lạnh nhạt cười nói:
-Hoàng hậu tuyên triệu, vi thần không thể không đến.!
Dận Không đứng im lặng một bên, lúc này Tinh hậu mới giới thiệu Bạch Quỹ với hắn
-Dận Không! Vị này là Bạch Quỹ tướng quân.
Bạch Quỹ hướng Dận Không gật đầu, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.
Tinh hậu nhấp ngụm trà, nói:
-Hoàng thượng đã băng hà.
Nét mặt Bạch Quỹ hình như không ngạc nhiên lắm, miệng nói:
-Hoàng hậu! Vi thần đã điều hai van quân Long Tướng, năm ngàn Hổ Dực quân đang ở ngoài thành chờ đợi, chỉ cần hoàng hậu ra lệnh, liền đem bọn Tiết An Triệu một lưới bắt hết.
Tinh hậu quả nhiên đã chuẩn bị chu đáo, có Bạch Quỹ giúp đở, đối phó với phe thái tử hẳn là không khó
Đôi mắt Tinh hậu chớp nhẹ, giọng thở dài nói:
-Ai da vì chuyện này mà lo lắng, thật không muốn thấy việc máu nhuộm hoàng thành xảy ra.
Bạch Quỹ thất thần, hắn không hiểu tại sao Tinh hậu lại đột nhiên thay đổi chủ ý
Tinh hậu thanh thản nói:
-Bê hạ vừa băng hà, trong ngoài hoàng cung tất nhiên ai cũng sợ hãi bất an, xung quanh các nước đều muốn nhân cơ hội này mà quật khởi, nếu lúc này lại dùng biện pháp huyết tẩy, chỉ khiến cho thần dân Đại Tần thêm lo lắng kinh sợ, ta không muốn nhìn thấy cục diện này xuất hiện
Đôi mặt đẹp của nàng ứa ra chút lệ quang, nếu không biết đây là toàn bộ kế hoạch của nàng, chắc Dận Không nghĩ rằng, nàng đang vì dân chúng mà lo lắng.
Bạch Quỹ nói:
-Tiết An Triệu ngoan cố không chịu buông tha, thuỷ chung đứng về phía thái tử, hoàng hậu nếu nương tay, sợ rằng hậu hoạn khó lường.
Tinh hậu nói:
-Ai da không phải không lo lắng việc này, nhưng mọi việc cũng không thể xuống tay nhẫn tâm quá
Tinh hậu chỉ tay về hướng Dận Không nói:
-Dận Không hôm nay giúp ta cầm chế Tiết Vô Kị, có hắn trong tay có thể kiềm chế được Tiết An Triệu, lúc đó sẽ dễ dàng làm mọi chuyện
Bạch Quỹ kinh ngạc nhìn Dận Không, hiển nhiên không tin tưởng hắn có thể địch lại Tiết Vô Kị anh dũng vô địch, nhưng từ miệng Tinh hậu nói ra, hắn không thể không tin. Bạch Quỹ nói:
-Hoàng hậu từ tâm,vi thần quả thật vô cùng hỗ thẹn
Tinh hậu nói:
-Ta hồi cung, lập tức đem chuyện hoàng thượng băng hà công bố ra, Tần đô lúc ây tất sẽ rung chuyễn, Bạch tướng quân nên giúp ta không kế cục diện trong kinh thành
Bạch Quỹ cung kính nói:
-Hoàng hậu yên tâm, ngư lâm quân thống lĩnh Chu Siêu chính một tay vi thần đề bạt, hoàng thành tuyệt đối an toàn
Tinh hậu còn chút lo lắng nói:
-Thái tử nắn giữ chức thuỷ quân đô đốc, quân phương Đại Tần nhất định sẽ ủng hộ….
Bạch Quỹ khinh thường nói:
-Cái chức đó chĩ là hữu danh vô thực, nắm quyền thuỷ quân trong tay chính là phó đô thống Vương Nguyên Đức. Vương Nguyên Đức cùng vi thần quan hệ như thế nào hẳn hoàng hậu biết rất rõ!
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Ta làm sao quên được, Vương đô thống chính là huynh đệ với Bạch đại tướng quân cơ chứ
Bạch Quỹ nói:
-Vi thần đã an bài chu đáo, hoàng hậu không cần phải lo lắng
Dận Không thầm nghĩ : “ xem ra lão này sớm đã tới Tần đô, âm thầm chuẩn bị mọi việc”
Bạch Quỹ do dự một chút, miệng nói:
-Lợi dụng Tiết Vô Kị để trấn áp Tiết An Triệu quả là diệu kế, nhưng vi thần vẫn thiên về việc trảm thảo trừ căn.
Tinh hậu gật đầu nói:
-Mọi việc chờ khi Kỳ vương đăng cơ rồi hãy tính, ta không muốn các vị đại thần trong cung sinh ra lòng phản cảm
Bạch Quỹ im lặng, ánh mắt thâm thuý, làm cho người khác khó hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì
Tinh hậu nói:
-Hết thảy mọi việc ta nhờ vào Bạch tướng quân.
Bạch Quỹ cung kính nói:
-Vi thần tuân mệnh
Tinh hậu xoay người hướng cửa đi ra, Bạch Quỹ mỉm cười nhìn Dận Không, hai mắt đầy thâm ý gật đầu, Dận Không nhìn hắn cười cười, rồi mới đi theo Tinh hậu
Lên xe ngựa, Tinh hậu có chút mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói:
-Ta mệt mỏi, muốn nghĩ ngơi một chút, khi nào tới nhớ đánh thức ta.
Thần thái của nàng quả có chút mệt mỏi, tựa vào thành xe, nhanh chóng tiến vào mộng điệp, Dận Không nép sang một bên, tạo cho Tinh hậu chổ nghĩ rộng hơn, thân thể mềm mại của nàng một lúc liền lệch sang, trán nàng tựa vào vai hắn. Hơi thở nhàn nhạt mùi thơm nồng, hắn không nhịn được có chút phản ứng. Tinh hậu kiên cường, mưu kế thâm sâu, trong cơn ngủ say ,vẻ nhu mì nữ tính hiện ra trước mắt Dận Không.
Mấy ngày qua, Tinh hậu quả thực đã lao tâm khổ tứ, Dận Không thầm cảm thán nhìn nàng,vẻ cao quý xinh đep bên ngoài, nét lo âu, tiều tuỵ lại ẩn sâu bên trong
Tiết Vô Kị đã trở thành vương bài trong tay Tinh hậu, lợi dung hắn có thể thay đổi lập trường của Tiết An Triệu. Bất quá nếu có Bạch Quỹ giúp đở , tai sao nàng không một mẻ bắt gọn nhóm người kia để trừ hậu hoạn?
Dận Không biết Tinh hậu nhất định còn có suy nghĩ khác, nàng không muốn cục diện huyết tẫy này xảy ra, khẳng định còn có ý đồ khác
Chiếc áo khoát màu đen có chút trề xuống, trên cao nhìn xuống có thể thấy được bờ vai mượt mà của nàng, Dận Không yên lặng hít một hơi, cố gắng nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn không sao thoát khỏi cám dỗ trước mặt
Tinh hậu nhẹ nhàng ê a một tiếng, trán nàng tại vai hăn ma sát qua lại, điều nguy hiểm xảy ra là cánh tay nàng lúc say ngủ vô tình đặt vào vị trí mẫn cảm nơi hạ thân hắn
Dận Không dùng sức cắn môi dưới, liều mạng khống chế cảm xúc dâng lên, Tinh hậu vẩn ngủ say, không biết người bên cạnh đang một phen khốn đốn.
Dận Không qua một hồi vất vả mới khống chế chính mình
Xe ngựa cuối cùng đã tới hoàng cung, đoạn đường vừa qua đối với Dận Không mà nói tựa như trãi qua một trăm năm
Tinh hậu tỉnh lại, từ vai hắn ngẫng đầu lên, hướng Dận Không ôn nhu cười nói:
-Cái tên hài nhi này, sao không đánh thức ta?
Dận Không nhu thuận hồi đáp:
-Thần nhi thấy mẫu hậu mệt mõi, nên không muốn đánh thức người
Tinh hậu gật đầu, sửa sang lại trang phục , nói nhỏ:
-Đêm nay nhất định vô cùng nhiệt náo
Quay về Dục Đức cung, từ bên ngoài vẫn yên tĩnh bình yên như không có chuyện gì xãy ra, nhưng bên trong mới phát hiện ra Hứa công công đã an bài chu đáo linh đường, khắp nơi một màu trắng, không khí tang thương dâng lên cực điểm
Thấy Tinh hậu quay lại,Hứa công công cuốn quít đi tới thấp giọng nói:
-Thái tử vừa rồi mới tới, muốn vào trong cung thăm hỏi bệnh tình hoàng thượng, lão nô liều chết ngăn cản
Tinh hậu khe khẽ thở dài nói:
-Khó được hắn có vài phần hiếu tâm, Hứa công công, cho người mời Tiết tướng quốc tới, nói hoàng thượng có chuyện muốn phó thác cho hắn.
Hứa công công ngạc nhiên nói:
-Ý của hoàng hậu là…
Tinh hậu nói:
-Chuyện hoàng thượng băng hà cũng đã đến lúc cho vạn dân được biết
Nửa canh giờ sau, Tiết An Triệu tới Dục Đức cung, đi vao bên trong, thấy cảnh tượng trước mặt, nhất thời kinh hãi, tiêng bi ai kêu lớn, hai mắt rưng rưng, quỳ rạp xuống đất khóc:
-Bệ hạ! Lão thần tới trễ, không thề nhìn mặt người lần cuối….
Tiết An Triệu vừa khóc vừa vái lạy không ngừng
Tinh hậu vẻ mặt vô cảm nhìn Tiết An Triệu biểu diễn, Hứa công công đi tới phía sau nàng, thấp giọng nói:
-Tiết tương quốc đã tập hợp các đại thần trong triều tại Chính Đức cung, thái tử sẽ tới ngay lập tức…
Hứa công công nói tiếp:
-Các đại thần vẫn chưa biết tin hoàng thượng đã băng hà…
Nét mặt Tinh hậu thoáng hiện tia cười lạnh, Dận Không thầm nghĩ : “Tiết An Triệu quả nhiên chu đáo, sợ hoàng hậu nhân cơ hội xuống tay với hắn, nên đã tạo sẵn đường lui, nhưng vạn vạn lần không thề nghĩ ra, Tiết Vô Kị đã lọt vào tay Tinh hậu”
Tiết An Triệu rưng rưng đi tới, trong nháy mắt hắn đã hồi phục sự tĩnh táo, thấp giọng nói:
-Hoàng hậu muốn gặp lão thần?
Tinh hậu nói:
-Ta gọi tướng quốc vào đây trước, hẳn là ngươi đã biết chuyện gì?
Tiết An Triệu ra vẻ hồ đồ, nói:
-Xin thứ cho lão thần ngu muội!
Tinh hậu lạnh lùng nói:
-Ta muốn cùng tướng quốc thương nghị một chút, cuối cùng là ai kế thừa ngôi vị Tần đế?
Tiết An Triệu ra vẻ ngạc nhiên nói:
-Hôm nay , lão thần đã đại diện đề xuất việc này, hoàng hậu không phải đã cự tuyệt hay sao?
Tinh hậu nói:
-Lúc đó khác, bây giờ khác, đêm qua thân thể hoàng thượng có chút chuyển biến tốt, tự nhiên ta không vội chấp nhận chuyện đó, nhưng chính lúc này…
Nàng cố ý dừng lại một chút
-Hoàng thượng…
Nước mắt Tiết An Triệu lại chảy ra, không biết nội tâm hắn có thật sự bi thương hay không, lau khô nước mắt, đột nhiên hé ra khuôn mặt, cả giận nói:
-Hoàng hậu! Hoàng thượng băng hà chuyện lớn như vậy, mà người tính che mưa dấu mây, không biết tột cùng là có mục đích gì?
Tinh hậu lạnh nhạt cười nói:
-Ai da làm mọi chuyện tất cả đều vì sơn hà xã tắc Đại Tần, Tiết tướng quốc cho rằng ta có dã tâm gì?
Tiết An Triệu lạnh lùng nói:
-Hôm nay tại triều đình, hoàng hậu hẳn đã chứng kiến các đại thần trong triều đều ủng hộ thái tử kế vị, hoàng hậu che dấu chuyện hoàng thượng băng hà, phải chăng là có ý khác?
Tinh hậu mặt phượng tỏ ra uy nghiêm, ánh mắt toả ra hàn quang lạnh lẻo nói:
-Xem ra tướng quốc muốn lấy quần thần tiếp tục làm khó ai da?
Tiết An Triệu cười nói:
-Không dám! Lão thân chỉ làm việc mình nên làm
Hắn cung kính vài chào, miệng nói:
-Hoàng thượng băng hà, trời đất đều đau buồn, thần phải đem việc này nói lại cho quần thần
Tiết An Triệu không hề sợ hãi, nói tiếp:
-Chúng thần đang tập trung tại Chính Đức điện, lão thần phải lập tức tới đó báo cho bọn họ.
Tinh hậu lạnh lùng nói:
-Ta nghĩ có chuyện ngươi cũng nên biết.
Ánh mắt nàng hướng về Dận Không
Dận Không từ tồn nói:
-Tiết tướng quốc, xế chiều hôm nay Tiết vệ uý mạnh mẽ xông vào Ninh Tú cung, có ý đồ cường bạo công chua, bây giờ đang giam giữ tại thiên lao.
Đồng tử của Tiết An Triệu chợt co rút lại, ánh mắt trở nên vô cùng tức giận, chuyển hướng Tinh hậu nói:
-Ngươi…..
Sóng mắt Tinh hậu nhẹ nhàng , tay chỉ ghế ngồi bên cạnh, miệng nói:
-Tiết tướng quốc, chẳng lẻ muốn thấy một phen máu nhuộm hoàng thành?
Vẻ mặt Tiết An Triệu biến hoá tới cực điểm, chân bước tới do dự một chút, liền quay lại ngồi trên ghế
Tinh hậu giọng chân thành nói:
-Ta vốn muốn dùng vũ lực, nhưng làm như vậy , dù thành công thì Đại Tần nguyên khí sẽ bị tổn thương, các nước lân bang thừa dịp sẽ quật khởi, làm như vậy, ta làm sao có thể đối diện với lời trăn trối của hoàng thượng
Đôi mắt đẹp ứa ra chút nước mặt, bộ dáng toát ra vẻ vì nước vì dân
Tinh hậu nói tiếp:
-Công tâm mà nói, Nguyên Tịch có năng lực xuất sắc hơn Nguyên Tông nhiều điểm, nhưng hoàng thượng trước lúc lâm chung , đã dặn dò ta rằng, quyết không cho Nguyên Tịch đăng cơ ngôi vị
Dận Không âm thầm cười, Tần đế lâm chung, hắn đã đứng bên cạnh, nào có nghe Tần đế thốt ra được lời nào, Tinh hậu nói ra những lời này chính là “ tử vô đối chứng”, bây giờ nàng muốn nói gì thì nói, không ai phản bác được
Tinh hậu nói tiếp:
-Hoàng thượng nói: Nguyên Tịch mặc dù có năng lực, nhưng lòng dạ hẹp hòi, đấy chính là cái tính mà người làm đế vương cố kỵ nhất, trong lòng không dung huynh đệ thân thuộc, càng không dung quần thần chúng tướng, lúc đó làm sao có thể quản ngàn dặm cương vực, làm sao cho vạn dân an khang?
Tiết An Triệu nghe vậy, không nhịn được nói:
-Xem ra Tinh hậu chỉ coi Kỳ vương là người xứng đáng
Tinh hậu nói:
-Nguyên Tông mặc dù trời sinh thích đạm bạc, thiếu đi cái oai của bậc đế vương, nhưng trạch tâm nhân hậu, làm người khẳng khái, nếu hắn lên ngôi đế vị, tất nhiên sẽ yêu dân như con. Hoàng thượng chính là coi trọng điểm này, mới chọn Nguyên Tông làm Đại Tần tân quốc quân
Những lời này mới chính là trọng tâm của câu chuyện
Tiết An Triệu ngơ ngác đến xuất thần, một lúc lâu mới nói:
-Hoàng hậu định xử trí như thế nào đối với thái tử điện hạ?
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Chuyện này tuỳ thuộc vào thái độ của tướng quốc….
Tiết An Triệu nói:
-Lão thần không rõ ý tứ của hoàng hậu..
Tinh hậu xuất ra một đạo chiếu chỉ, nói:
-Đây là thánh chì của hoàng thượng, Tiết tướng quốc có thể xem trước.
Tiết An Triệu cung kính tiếp nhận thánh chỉ, hai tay mở ra, liền thấy trên đó viết: “ Vương thất không dung, thiên hoạ khó tránh… trước mặt hoàng đế, dám gây dựng nghiệp riêng, làm việc thiên vị, gây nhiều ai oán,tự lập quyền lực, sản nghiệp hơn đế, làm việc tự tiện ,kết bè kế phái, lũng đoạn triều cương,không dâng tấu chương, tàn ác với dân chúng, hình phạt hà khắc, khiến dân thán thần oán, xã tắc lâm nguy, nay phế ngôi thái tử, phong làm Doanh Dương vương. Kỳ vương Yên Nguyên Tông bản tính nhân hậu , thương dân như con, mến trọng hiền tài, chính thức thừa kế đế vị, nay thông báo cho toàn dân được biết.
Dận Không thầm cười, xem ra Tinh hậu đã tốn một phen công phu từ trước, ngay cả một phen tiểu sử của Nguyên Tịch cũng toàn bộ bới móc
Tiết An Triệu xem xong, trên trán toát mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn thẳng Tinh hậu nói:
-Này….
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Tướng quốc đã xem kĩ, thái tử như thế sao lại là người thừa kế đại nghiệp của Tần quốc
Tiết An Triệu cười khổ nói:
-Đã muốn trị tội, thì không thề thoát
Hắn thu lại chiếu chỉ, hướng Tinh hậu nói:
-Không biết hoàng hậu muốn xử trí lão thần như thế nào?
Tinh hậu nói:
-Tướng quốc chính là rường cột nước nhà, nay tân hoàng vừa đăng cơ, lúc này rất cần người phụ tá, ai da nhất định đối đãi với ngươi trước đây với sau này đều giống nhau
Những lời này ngay lúc này, chắc chỉ có chính nàng mới có thề tin tưởng
Tiết An Triệu nói:
-Hoàng hậu đã nói như vậy, lão thần cũng muốn nói cho rõ, Vô Kị là đứa con duy nhất của thần, xin tha mạng cho hắn
Tinh hậu gật đầu nói:
-Tướng quốc không cần lo lắng, chỉ cần Nguyên Tông đăng cơ, Tiết vệ uý dĩ nhiên bình an vô sự
Tiết An Triệu nói:
-Tinh hậu yên tâm, Kỳ vương đăng cơ, lão thần lập tức mang theo Vô Kị quay về Tề quốc, một bước cũng không vào biên cảnh Đại Tần
Tiết An Triệu xuất thân từ Tề quốc, được Tần đế Yên Uyên trọng dụng thưởng thức, trãi qua hơn mười năm lao tâm khổ tứ mới lên được vị trí tướng quốc
Tiết An Triệu rời đi, Tinh hậu xoay người lại hướng Dận Không nói:
-Dận Không! Theo ngươi, có thề tin được Tiết An Triệu hay không?
Dận Không cung kính nói:
-Tiết Vô Kị đang nằm trong tay chúng ta, hắn sẽ không dám làm chuyện gì, bất quá Tinh hậu thật sự buông tha phụ tử bọn họ?
Tinh hậu mỉm cười nói:
-Ai da có thể cho thái tử làm Doanh Dương vương, thì làm sao có thể đuổi tận giết tuyệt phụ tử họ
Dận Không thầm nghĩ, nếu Tinh hậu thật sự buông tha phụ tử Tiết An Triệu, sợ rằng sẽ như lời của Bạch Quỹ chính là thả hổ về rừng
Tinh hậu hướng Hứa công công nói:
-Ngươi đi báo cho chúng hoàng tử vương tôn, chuyện này phải cho bọn họ biết
Tinh hậu đưa cho Dận Không một cái lệnh bài, nói:
-Ngươi tự mình đi một chuyến tới Ninh Tú cung, thông tri cho Nguyên Tông cùng Yên Lâm lập tức tới đây, thuận tiện xem Tiết Vô Kị như thế nào
Kì thật mục đích chủ yếu của Tinh hậu chính là đi xem xét Tiết Vô Kị , bảo đảm hắn vẫn còn trong cầm chế
Dận Không gật đầu, ân cần nói:
-Mẫu hậu không nên vất vả quá mức, vẫn còn chút thời gian để nghĩ ngơi
Tinh hậu nhắc nhở nói: Truyện "Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
-Ninh Tú cung có một hầm băng, vị trí bí ẩn, ngươi nên cho người đem Tiết Vô Kị tạm thời giam giữ trong đó
Dận Không mang Tôn Tam Phân cùng đi tới Ninh Tú cung, Kỳ vương cùng Yên Lâm đã nghe phong phanh diễn biến trong cung, khi Dận Không đem chuyện Tần đế băng hà nói ra, hai người liền khóc lớn chạy tới Dục Đức cung, xem ra Tần đế Yên Uyên trong mắt bọn họ vẫn còn thập phần trọng yếu
Tiết Vô Kị vẫn còn đang bất tỉnh, phụ trách trông coi chính là sau gã đại nội thị vệ, tất cả đều là thân tín của Tinh hậu. Dận Không lấy ra lệnh bài, đưa cho gã thống lĩnh Nguỵ Ngọc Sơn, nói ra lời Tinh hậu phân phó, đem Tiết Vô Kị vào hầm băng
Tôn Tam Phân kiểm tra thân thể Tiết Vô Kị, sau khi xem xét mạch môn, liền cười khổ lắc đầu, hướng Dận Không thấp giọng nói:
-Công tử đã cho hắn uống bao nhiêu phân lượng?
Dận Không kinh ngạc nhìn Tôn Tam Phân một chút, liền tỉnh ngộ, khẳng định Yên Lâm sợ không đủ liều lượng, nên đã bỏ vào trà thật nhiều
-Hắn có thể xảy ra việc gì hay không?
Dận Không nhất thời khẩn trương, nếu độc chết Tiết Vô Kị chỉ sợ gây ra phiền toái.
Tôn Tam Phân lắc đầu nói:
-Thân thể hắn không có gì đáng ngại, bất qua phải mười ngày, nửa tháng hắn mới tỉnh lại
Dận Không như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ nhỏm, hầm băng vô cùng lạnh, không thể đứng lâu bên trong. Dận Không sai bảo Nguỵ Ngọc Sơn tìm một vị trí tương đối ít lạnh, đắp cho hắn cái chăn, bây giờ không phải là lúc đoạt đi tánh mạng của hắn
Quyển 1 : Tiềm Long