Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Huỷ hợp đồng
Nhưng hình như lời nói cô ta hoàn toàn không có một chút trọng lượng nào đến Âu Duật Phong, cô ta tức giận nhưng cố tỏ ra dáng vẻ quý phái bước lại gần Âu Duật Phong.
"Duật Phong...hôm nay anh có phải quên đúng không, buổi xem mắt anh không đến nên bác trai đã bảo em đến đây gặp anh.."
Một cô gái gần đó bỉu môi khinh bỉ.
Rõ ràng là hắn không quan tâm đến cô ta, cố ý ăn bánh uống trà ở đây không đến buổi xem mắt vớ vẫn đó vậy mà ả cứ tỏ ra mình quan trọng với hắn lắm vậy..
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên hắn nhìn dãy số hiện trên màn hình cười đắc ý.
"Sao? suy nghĩ kĩ rồi à"
Mặc dù không biết hắn đang nói chuyện với ai mà lại vui vẻ đến thế Ngô Ái Ngọc vẫn kiên quyết ở lại đó cùng với đám tình nhân của hắn.
"Anh dùng chuyện đoàn phim uy hiếp tôi? anh nghĩ tôi sẽ sợ và quỳ phục dưới chân anh sao"
"Có thể chứ..."
"Anh đúng là đê tiện"
"Đừng có mà giở trò đấy nhé"
Tiếng cúp máy khiến hắn có chút bất ngờ, khi nãy quả thật hắn có bảo Giản Huân đến đoàn phim tạm ngưng làm việc để cô có thể nhanh đến đây hơn...không ngờ lại ra thế này, cô thậm chí không đến còn quát ngược lại hắn.
Sắc mặt của hắn sầm tối lại bọn người tình nhân của hắn nhanh chóng tìm cách rời đi vì quá quen thuộc với trạng thái này của hắn, nếu ở lại...vô ý trái ý của hắn kết quả lại thê thảm nữa.
Ngô Ái Ngọc không biết những điều đó cứ nghĩ bọn họ rời đi vì sợ ả ta, đây là lần đầu tiên cô ta được tiếp xúc với Âu Duật Phong gần như thế, ả đắc ý ngồi xuống áp sát người vào hắn.
"Duật Phong em yêu anh"
Tiếng thì thầm của cô ta vừa dứt, bàn tay đang để trên ngực hắn bị hắn nắm chặt lại.
"vậy à?"
Bàn tay bị một lực mạnh siết chặt khiến cô ta đau đến chảy mồ hôi lạnh.
"Em đau...Phong.."
Lúc này cô ta mới nhìn thấy sắc mặt của hắn kém đến mức nào...hoá ra đây là lí do mà bọn người đó chạy đi mất, hắn đúng thật rất đẹp trai đến mức cô ta muốn lên giường ngay với hắn nhưng...
"Cô nghe cho rõ đây, đối với tôi cô chỉ là một món đồ, một món hàng trao đổi mà thôi...muốn làm Âu phu nhân sao?cô nằm mơ cũng đừng nghĩ tới"
Hắn vung mạnh bàn tay ra cô ta ngã sập xuống đất suýt nữa thì ngã xuống hồ bơi, Âu Duật Phong thản nhiên mặc áo lại chỉnh tề rồi rời đi không nhìn cô ta một cái.
Đúng như lời đồn, Âu Duật Phong đáng sợ hơn cô ta nghĩ gấp trăm lần, đến giờ cô ta vẫn còn run lẫy bẫy chưa đứng lên vững mà đi được.
_______________________________________
Ở đoàn phim như chiến tranh, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu của Phương Bách Giao tất cả bọn họ đều cho rằng cô là nguyên nhân khiến họ gặp rắc rối như vậy. Đạo diễn tức giận đến mức như điên lên chị Lâm cố hết sức đàm phán...Cô cũng như phát bệnh luôn, một lát sau đạo diễn lên tiếng.
"Phương Bách Giao, tôi rất tiếc vì phải nói với cô, tôi sẽ huỷ hợp đồng với cô ngay bây giờ"
Ông ta nghĩ cô đã đắc tội với thái tử Âu gia thì chỉ cần đuổi đi là xong, ông ta nhanh chóng đem bảng hợp đồng xé bỏ. Chị Lâm cũng nghĩ là hết cách thật rồi nên đành phải chấp nhận để ông ta huỷ hợp đồng.
Phương Bách Giao ủ rủ quay về nhà cô nghĩ đến gương mặt hóng hách của Âu Duật Phong thì lại càng ghét cay ghét đắng hắn, chết tiệt...hắn có cần phải ép cô đến mức này không.
"Duật Phong...hôm nay anh có phải quên đúng không, buổi xem mắt anh không đến nên bác trai đã bảo em đến đây gặp anh.."
Một cô gái gần đó bỉu môi khinh bỉ.
Rõ ràng là hắn không quan tâm đến cô ta, cố ý ăn bánh uống trà ở đây không đến buổi xem mắt vớ vẫn đó vậy mà ả cứ tỏ ra mình quan trọng với hắn lắm vậy..
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên hắn nhìn dãy số hiện trên màn hình cười đắc ý.
"Sao? suy nghĩ kĩ rồi à"
Mặc dù không biết hắn đang nói chuyện với ai mà lại vui vẻ đến thế Ngô Ái Ngọc vẫn kiên quyết ở lại đó cùng với đám tình nhân của hắn.
"Anh dùng chuyện đoàn phim uy hiếp tôi? anh nghĩ tôi sẽ sợ và quỳ phục dưới chân anh sao"
"Có thể chứ..."
"Anh đúng là đê tiện"
"Đừng có mà giở trò đấy nhé"
Tiếng cúp máy khiến hắn có chút bất ngờ, khi nãy quả thật hắn có bảo Giản Huân đến đoàn phim tạm ngưng làm việc để cô có thể nhanh đến đây hơn...không ngờ lại ra thế này, cô thậm chí không đến còn quát ngược lại hắn.
Sắc mặt của hắn sầm tối lại bọn người tình nhân của hắn nhanh chóng tìm cách rời đi vì quá quen thuộc với trạng thái này của hắn, nếu ở lại...vô ý trái ý của hắn kết quả lại thê thảm nữa.
Ngô Ái Ngọc không biết những điều đó cứ nghĩ bọn họ rời đi vì sợ ả ta, đây là lần đầu tiên cô ta được tiếp xúc với Âu Duật Phong gần như thế, ả đắc ý ngồi xuống áp sát người vào hắn.
"Duật Phong em yêu anh"
Tiếng thì thầm của cô ta vừa dứt, bàn tay đang để trên ngực hắn bị hắn nắm chặt lại.
"vậy à?"
Bàn tay bị một lực mạnh siết chặt khiến cô ta đau đến chảy mồ hôi lạnh.
"Em đau...Phong.."
Lúc này cô ta mới nhìn thấy sắc mặt của hắn kém đến mức nào...hoá ra đây là lí do mà bọn người đó chạy đi mất, hắn đúng thật rất đẹp trai đến mức cô ta muốn lên giường ngay với hắn nhưng...
"Cô nghe cho rõ đây, đối với tôi cô chỉ là một món đồ, một món hàng trao đổi mà thôi...muốn làm Âu phu nhân sao?cô nằm mơ cũng đừng nghĩ tới"
Hắn vung mạnh bàn tay ra cô ta ngã sập xuống đất suýt nữa thì ngã xuống hồ bơi, Âu Duật Phong thản nhiên mặc áo lại chỉnh tề rồi rời đi không nhìn cô ta một cái.
Đúng như lời đồn, Âu Duật Phong đáng sợ hơn cô ta nghĩ gấp trăm lần, đến giờ cô ta vẫn còn run lẫy bẫy chưa đứng lên vững mà đi được.
_______________________________________
Ở đoàn phim như chiến tranh, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu của Phương Bách Giao tất cả bọn họ đều cho rằng cô là nguyên nhân khiến họ gặp rắc rối như vậy. Đạo diễn tức giận đến mức như điên lên chị Lâm cố hết sức đàm phán...Cô cũng như phát bệnh luôn, một lát sau đạo diễn lên tiếng.
"Phương Bách Giao, tôi rất tiếc vì phải nói với cô, tôi sẽ huỷ hợp đồng với cô ngay bây giờ"
Ông ta nghĩ cô đã đắc tội với thái tử Âu gia thì chỉ cần đuổi đi là xong, ông ta nhanh chóng đem bảng hợp đồng xé bỏ. Chị Lâm cũng nghĩ là hết cách thật rồi nên đành phải chấp nhận để ông ta huỷ hợp đồng.
Phương Bách Giao ủ rủ quay về nhà cô nghĩ đến gương mặt hóng hách của Âu Duật Phong thì lại càng ghét cay ghét đắng hắn, chết tiệt...hắn có cần phải ép cô đến mức này không.