Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Sinh một đứa con
Cô về nhà lập tức có điện thoại gọi đến ngay, chị Lâm có vẻ vội vàng nói "Bách Giao à, ngày mai chúng ta sẽ đến kí hợp đồng bộ phim mới... em phải đến đúng giờ đấy nhé" "vâng ạ". Công việc bộn bề như thế mà hắn lại bắt cô đi làm mấy việc không đâu với hắn thật là rảnh rỗi mà.
Vừa nghĩ đến thì lại xuất hiện ngay, Âu Duật Phong đã ở nhà từ lúc nào mà cô không hay biết. Khuôn mặt hắn lộ vẻ không vui nhìn cô "tối nay đi cùng tôi đến buổi tiệc của Kim thị" "tôi biết rồi" cô cũng không còn gì ngạc nhiên nữa nên gật đầu đồng ý với hắn. Âu Duật Phong đột nhiên ôm trầm lấy cô hôn sát vào tai rồi đến cổ "em rất đáng bị phạt" hắn thì thầm vào tai cô bằng giọng nói vô cùng ám muội, không biết từ khi nào cô đã không cần khán cự lại hắn nữa ngược lại còn cảm thấy sự hoang ái dục vọng từ hắn hoà nhập vào cơ thể của mình.
Tập đoàn Âu Hoàng.
Âu Duật Phong đã bỏ ngang cuộc họp để quay về dinh thự chuyện này khiến các cổ đông có phần không mấy hài lòng nhưng không ai dám mở miệng nói, đây là lần thứ mấy rồi chứ chẳng phải lần đầu hắn bỏ ngang cuộc họp như thế.
Giản Huân nghiêm nghị thông báo "thật xin lỗi, việc mở rộng thị trường trên thành phố B Âu thiếu đã duyệt qua còn có sự hỗ trợ của Hoắc thị trong dự án này nên tất cả quyền hành trong đợt dự án này đều giao cho Hoắc tiên sinh" các cổ đông lập tức bàn luận xôn xao rồi cũng ngậm ngùi đồng ý.
Chuyện này truyền đến tai của Âu lão gia khiến ông tức giận vô cùng, không những giao quyền điều hành dự án cho Hoắc thị mà còn đầu tư vào ngành giải trí không biết bao nhiêu tiền của...chuyện này ông không muốn cũng phải can thiệp "gọi thằng nhóc đó về đây ngay cho tôi...nhanh lên.." ông quát lớn, người quản gia nhanh chóng đi gọi điện ngay.
Trên giường ngủ, một nam một nữ quấn quýt lấy nhau sau một cơn kích tình hoang lạc. Hắn nhận được điện thoại vẻ mặt cứ như dự đoán được trước nên chỉ cười nhạt rồi nói "tôi biết rồi". Phương Bách Giao tỉnh dậy cơ thể đau nhức muốn rã người, hắn cười cười ôm lấy cô lại trong lòng "ở đây nghĩ ngơi thêm một chút" thái độ dịu dàng này khác xa lúc nãy khi hắn bộc phát thú tính dục vọng như hai con người khác nhau khiến cô có chút không quen.
Phương Bách Giao nhẹ đẩy hắn ra "tôi cần phải uống thuốc tránh thai" lúc này đột nhiên hắn sầm tối mặt lại khi nghe cô nói câu đó, hắn không hề vui một chút nào ngược lại thấy khó chịu vô cùng. Hắn muốn cô mang thai con của hắn, sinh cho hắn một đứa con hắn không muốn thả cô đi, hắn đã quyết định giữ cô lại bằng mọi cách "không được uống nữa" giọng nói khàn lạnh làm cô giật mình quay người lại nhìn hắn "anh nói gì" cô cứ tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại, trước kia chẳng phải hắn còn chuẩn bị thuốc cho cô luôn sao, bây giờ lại bảo đừng uống...hắn có ý gì đây.
Âu Duật Phong nới lỏng bàn tay đang ôm lấy cô nhẹ nhàng nói "sinh cho tôi một đứa con, một đứa bé mang họ Âu, con của tôi và em" trong đầu cô lúc này hoang mang biết bao nhiêu, hắn bị thần kinh sao. Sinh con cho hắn à..nằm mơ đi.
Phương Bách Giao kiên định một câu "không bao giờ tôi sẽ không đời nào sinh con cho anh" cô bước vội xuống giường mặc lại quần áo, vừa ra khỏi mép cửa thì hắn lạnh giọng nói "vậy thì em đừng trách tôi" dứt lời hắn ngồi dậy kéo cô lại vào phòng khoá chặt cửa ngoài lại "em ở trong đây đi, buổi chiều tôi sẽ về" hắn điên rồi, hắn đang nghĩ cái gì thế...ép cô sinh con cho hắn sao thật là đê tiện.
Vừa nghĩ đến thì lại xuất hiện ngay, Âu Duật Phong đã ở nhà từ lúc nào mà cô không hay biết. Khuôn mặt hắn lộ vẻ không vui nhìn cô "tối nay đi cùng tôi đến buổi tiệc của Kim thị" "tôi biết rồi" cô cũng không còn gì ngạc nhiên nữa nên gật đầu đồng ý với hắn. Âu Duật Phong đột nhiên ôm trầm lấy cô hôn sát vào tai rồi đến cổ "em rất đáng bị phạt" hắn thì thầm vào tai cô bằng giọng nói vô cùng ám muội, không biết từ khi nào cô đã không cần khán cự lại hắn nữa ngược lại còn cảm thấy sự hoang ái dục vọng từ hắn hoà nhập vào cơ thể của mình.
Tập đoàn Âu Hoàng.
Âu Duật Phong đã bỏ ngang cuộc họp để quay về dinh thự chuyện này khiến các cổ đông có phần không mấy hài lòng nhưng không ai dám mở miệng nói, đây là lần thứ mấy rồi chứ chẳng phải lần đầu hắn bỏ ngang cuộc họp như thế.
Giản Huân nghiêm nghị thông báo "thật xin lỗi, việc mở rộng thị trường trên thành phố B Âu thiếu đã duyệt qua còn có sự hỗ trợ của Hoắc thị trong dự án này nên tất cả quyền hành trong đợt dự án này đều giao cho Hoắc tiên sinh" các cổ đông lập tức bàn luận xôn xao rồi cũng ngậm ngùi đồng ý.
Chuyện này truyền đến tai của Âu lão gia khiến ông tức giận vô cùng, không những giao quyền điều hành dự án cho Hoắc thị mà còn đầu tư vào ngành giải trí không biết bao nhiêu tiền của...chuyện này ông không muốn cũng phải can thiệp "gọi thằng nhóc đó về đây ngay cho tôi...nhanh lên.." ông quát lớn, người quản gia nhanh chóng đi gọi điện ngay.
Trên giường ngủ, một nam một nữ quấn quýt lấy nhau sau một cơn kích tình hoang lạc. Hắn nhận được điện thoại vẻ mặt cứ như dự đoán được trước nên chỉ cười nhạt rồi nói "tôi biết rồi". Phương Bách Giao tỉnh dậy cơ thể đau nhức muốn rã người, hắn cười cười ôm lấy cô lại trong lòng "ở đây nghĩ ngơi thêm một chút" thái độ dịu dàng này khác xa lúc nãy khi hắn bộc phát thú tính dục vọng như hai con người khác nhau khiến cô có chút không quen.
Phương Bách Giao nhẹ đẩy hắn ra "tôi cần phải uống thuốc tránh thai" lúc này đột nhiên hắn sầm tối mặt lại khi nghe cô nói câu đó, hắn không hề vui một chút nào ngược lại thấy khó chịu vô cùng. Hắn muốn cô mang thai con của hắn, sinh cho hắn một đứa con hắn không muốn thả cô đi, hắn đã quyết định giữ cô lại bằng mọi cách "không được uống nữa" giọng nói khàn lạnh làm cô giật mình quay người lại nhìn hắn "anh nói gì" cô cứ tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại, trước kia chẳng phải hắn còn chuẩn bị thuốc cho cô luôn sao, bây giờ lại bảo đừng uống...hắn có ý gì đây.
Âu Duật Phong nới lỏng bàn tay đang ôm lấy cô nhẹ nhàng nói "sinh cho tôi một đứa con, một đứa bé mang họ Âu, con của tôi và em" trong đầu cô lúc này hoang mang biết bao nhiêu, hắn bị thần kinh sao. Sinh con cho hắn à..nằm mơ đi.
Phương Bách Giao kiên định một câu "không bao giờ tôi sẽ không đời nào sinh con cho anh" cô bước vội xuống giường mặc lại quần áo, vừa ra khỏi mép cửa thì hắn lạnh giọng nói "vậy thì em đừng trách tôi" dứt lời hắn ngồi dậy kéo cô lại vào phòng khoá chặt cửa ngoài lại "em ở trong đây đi, buổi chiều tôi sẽ về" hắn điên rồi, hắn đang nghĩ cái gì thế...ép cô sinh con cho hắn sao thật là đê tiện.