Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Tức giận tột độ 2
Âu lão phu nhân nắm tay Âu Mạt Nhi tức giận nhìn sang Ngô Ái Ngọc quát "cô im lặng đi, từ khi nào mà chuyện nhà của Âu gia mà để người ngoài chen chen miệng vào xon xỏn ấy hả" Âu phu nhân cũng như Âu lão phu nhân vốn không có thiện cảm mấy về Ngô Ái Ngọc chỉ là do Âu lão gia cứ khăng khăng chuyện liên hôn nên bà không tiện nói, dù sao thì Âu Duật Phong cũng có cách giải quyết riêng của hắn.
Âu phu nhân từ tốn nói: "Duật Phong, con mang cô gái này về đây là có ý gì"
Phương Bách Giao lúc này thật sự muốn xỉu ngang cho xong chuyện, nếu cô mà biết chuyện thành ra thế này thì dù hắn có doạ giết cô cũng không đi đâu.
"Con có bạn gái rồi và đối tượng con muốn kết hôn là cô ấy" Âu Duật Phong không hề suy nghĩ dứt khoác nói thẳng luôn. Phương Bách Giao kinh ngạc xoay lại nhìn hắn chầm chầm mà không thể nói được gì.
Âu lão gia tức giận đập bàn một cái "mày điên rồi sao chuyện kết hôn ở Âu gia không phải là chuyện của một mình mày...mày..mày.." có thể thấy được sự tức giận của Âu lão gia lúc này phun trào bao nhiêu thậm trí ông mệt đến nỗi muốn ngất xỉu với hắn.
"Không..không..A Phong..anh đang nói đùa thôi đúng không sao anh có thể...cô ta là một người quê mùa thấp kém sao có thể..bốp.." Ngô Ái Ngọc nhìn cô sỉ vả thậm tệ nhưng không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Âu Duật Phong lại dán vào mặt cô ta một bạt tay đau đến đỏ tím mặt. Trước giờ Âu Duật Phong rất ít khi ra tay với phụ nữ hắn cũng chẳng có khái niệm nâng niu không đánh phụ nữ không hiểu sao khi nghe những lời nói thô tục chỉa về Phương Bách Giao thì hắn đột nhiên thấy vô cùng khó chịu bực tức.
Âu lão gia như muốn nín thở còn Âu phu nhân thì dường như quá hiểu con trai của mình, mối quan hệ giữa cô gái xinh đẹp này và con trai bà chắc chắn là không phải bình thường nếu không Âu Duật Phong sẽ không tức giận đến mức thế này.
"Cẩn thận cái miệng cho tôi, Giao Giao hiện giờ là vị hôn thê của Âu Duật Phong tôi bất cứ ai động vào dù là một sợi tóc tôi cũng sẽ không tha cho người đó" lời nói của Âu Duật Phong càng khiến mọi người lạnh gai óc hơn, Ngô Ái Ngọc thì đờ người ra nước mắt như sông chảy dài xuống ôm mặt khóc lóc.
"Chị Bách Giao, chị có thể dìu em và bà nội lên phòng nghỉ không" Âu Mạt Nhi đột nhiên lên tiếng khiến cô vừa mừng vừa lo với đề nghị này của cô bé. Cô cũng có thể thấy Âu lão phu nhân này có khi còn khó gần hơn cả hai người kia nữa ấy chứ nhưng...cô cũng đứng dậy cười nhẹ "được.." Âu lão gia vừa định ngăn cảng thì bị Âu phu nhân nhanh miệng chặn lại "đi cẩn thận phòng của Âu lão phu nhân là tầng hai còn của Mạt Nhi là ở cạnh bên" "dạ..tôi sẽ cẩn thận thưa phu nhân".
Ở dưới sảnh lúc này càng căng thẳng hơn, chỉ còn có bốn người ngồi đối diện với nhau. Âu lão gia và Âu phu nhân đến nước này không thể quản được thằng con này nữa rồi nên đành nói dù ông ta không hề bằng lòng một chút nào "được, huỷ hôn cũng được nhưng tuyệt đối đừng hòng tao cho phép con bé đó bước vào nhà họ Âu nữa bước". Dứt lời Âu lão gia và Âu phu nhân nóng giận quay lên lầu luôn, Ngô Ái Ngọc run rẫy giờ thì chỗ dựa duy nhất ở Âu Gia cũng không có nữa vậy thì cô ta sẽ như thế nào đây... "tiễn khách".
Ngay lập tức hai người bảo vệ chạy nhanh vào đưa Ngô Ái Ngọc ra ngoài, cô ta khóc lóc in ỏi nhìn Âu Duật Phong nhưng tận sâu ánh mắt của hắn lại thoát lên vẻ lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ.
Âu phu nhân từ tốn nói: "Duật Phong, con mang cô gái này về đây là có ý gì"
Phương Bách Giao lúc này thật sự muốn xỉu ngang cho xong chuyện, nếu cô mà biết chuyện thành ra thế này thì dù hắn có doạ giết cô cũng không đi đâu.
"Con có bạn gái rồi và đối tượng con muốn kết hôn là cô ấy" Âu Duật Phong không hề suy nghĩ dứt khoác nói thẳng luôn. Phương Bách Giao kinh ngạc xoay lại nhìn hắn chầm chầm mà không thể nói được gì.
Âu lão gia tức giận đập bàn một cái "mày điên rồi sao chuyện kết hôn ở Âu gia không phải là chuyện của một mình mày...mày..mày.." có thể thấy được sự tức giận của Âu lão gia lúc này phun trào bao nhiêu thậm trí ông mệt đến nỗi muốn ngất xỉu với hắn.
"Không..không..A Phong..anh đang nói đùa thôi đúng không sao anh có thể...cô ta là một người quê mùa thấp kém sao có thể..bốp.." Ngô Ái Ngọc nhìn cô sỉ vả thậm tệ nhưng không ngờ trước mặt nhiều người như vậy mà Âu Duật Phong lại dán vào mặt cô ta một bạt tay đau đến đỏ tím mặt. Trước giờ Âu Duật Phong rất ít khi ra tay với phụ nữ hắn cũng chẳng có khái niệm nâng niu không đánh phụ nữ không hiểu sao khi nghe những lời nói thô tục chỉa về Phương Bách Giao thì hắn đột nhiên thấy vô cùng khó chịu bực tức.
Âu lão gia như muốn nín thở còn Âu phu nhân thì dường như quá hiểu con trai của mình, mối quan hệ giữa cô gái xinh đẹp này và con trai bà chắc chắn là không phải bình thường nếu không Âu Duật Phong sẽ không tức giận đến mức thế này.
"Cẩn thận cái miệng cho tôi, Giao Giao hiện giờ là vị hôn thê của Âu Duật Phong tôi bất cứ ai động vào dù là một sợi tóc tôi cũng sẽ không tha cho người đó" lời nói của Âu Duật Phong càng khiến mọi người lạnh gai óc hơn, Ngô Ái Ngọc thì đờ người ra nước mắt như sông chảy dài xuống ôm mặt khóc lóc.
"Chị Bách Giao, chị có thể dìu em và bà nội lên phòng nghỉ không" Âu Mạt Nhi đột nhiên lên tiếng khiến cô vừa mừng vừa lo với đề nghị này của cô bé. Cô cũng có thể thấy Âu lão phu nhân này có khi còn khó gần hơn cả hai người kia nữa ấy chứ nhưng...cô cũng đứng dậy cười nhẹ "được.." Âu lão gia vừa định ngăn cảng thì bị Âu phu nhân nhanh miệng chặn lại "đi cẩn thận phòng của Âu lão phu nhân là tầng hai còn của Mạt Nhi là ở cạnh bên" "dạ..tôi sẽ cẩn thận thưa phu nhân".
Ở dưới sảnh lúc này càng căng thẳng hơn, chỉ còn có bốn người ngồi đối diện với nhau. Âu lão gia và Âu phu nhân đến nước này không thể quản được thằng con này nữa rồi nên đành nói dù ông ta không hề bằng lòng một chút nào "được, huỷ hôn cũng được nhưng tuyệt đối đừng hòng tao cho phép con bé đó bước vào nhà họ Âu nữa bước". Dứt lời Âu lão gia và Âu phu nhân nóng giận quay lên lầu luôn, Ngô Ái Ngọc run rẫy giờ thì chỗ dựa duy nhất ở Âu Gia cũng không có nữa vậy thì cô ta sẽ như thế nào đây... "tiễn khách".
Ngay lập tức hai người bảo vệ chạy nhanh vào đưa Ngô Ái Ngọc ra ngoài, cô ta khóc lóc in ỏi nhìn Âu Duật Phong nhưng tận sâu ánh mắt của hắn lại thoát lên vẻ lạnh lùng vô cảm đến đáng sợ.