Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Món ăn bình dị
Cô vừa tỉnh dậy sau một đêm mệt mõi thì mặt trời đã lên cao rồi, cô vừa cử động thì bàn tay to lớn từ phía sau ôm lại. Phương Bách Giao thật sự rất mệt nếu như hắn muốn nữa thì chắc chắn cô sẽ ngất xỉu ngây lập tức. Âu Duật Phong siết chặt eo cô "hôm nay ở nhà đi" cô đã nghỉ một ngày rồi vã lại hôm qua chị Lâm vừa báo là cô nhận được một hợp đồng quảng cáo nên hôm nay không thể không đi làm được.
Cô đẩy đẩy hắn ra nhỏ tiếng "tôi không phải giàu như anh, tôi phải tự lực nuôi sống mình" cô cố ngồi dậy đi xuống giường thì lại bị Âu Duật Phong kéo về sau lần nữa "tôi không thiếu tiền" hắn nhìn cô phức tạp nói.
Phương Bách Giao rất hiểu rõ câu nói này của hắn, ý hắn là muốn bao nuôi cô sao, đúng vậy hắn không hề thiếu tiền ngược lại tiền của hắn có thể ba đời sài còn chưa hết nữa ấy chứ. Vậy thì sao, cô thà nhịn đói chết còn hơn dùng những đồng tiền của một tên ác quỷ như hắn.
Cô cười lạnh một cái nhìn hắn, cô im lặng mặc quần áo vào ra khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ làm cho ớn lạnh như vậy, nụ cười có vẻ nhạt nhoà nhưng lại khiến người ta đau lòng u mê nó.
Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, quá khứ của Phương Bách Giao hoàn toàn đau thương. Cô không có người thân thậm chí một người bạn cũng không có, mười hai tuổi đã bắt đầu đi làm thuê kím sống cho đến khi mười tám tuổi cô vào ngành giải trí rồi hai mươi tuổi lại gặp và bán cả thể xác cho hắn. Một cô gái hai mươi tuổi có thể trãi qua hết quá khứ đau khổ đó đúng là khiến cho người ta nể phục.
Âu Duật Phong đột nhiên thấy hơi đau lòng thương cảm cho cô, cả hắn cũng không hiểu nỗi hắn nữa rồi.
Lúc Âu Duật Phong xuống lầu thì Phương Bách Giao đã ăn sáng và rời đi mất. Bà quản gia cẩn thận "thiếu gia...đồ ăn sáng" hắn không suy nghĩ mà nói luôn "tôi tới công ty ăn" bà quản gia và đám người hầu lui lại về sau, hắn vừa định đi thì đột nhiên ngưng lại, hai cô gái phía sau không để ý cứ nghĩ hắn đã đi nên tự nhiên nói "Phương tiểu thư không ngờ lại làm đồ ăn ngon như vậy, tiếc là thiếu gia không ăn..thiếu..gia.." nhìn thấy hắn hai cô gái sợ đến run lập cập cả bà quản gia cũng xúc mồ hôi lạnh luôn. Hắn lạnh lùng hỏi "món này ai nấu?" không dám suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời hắn "dạ..là..Phương..tiểu thư ạ..cô ấy nói là thiếu gia nên đổi khẩu vị đi...ăn quài mấy món tây đó rất nhàm chán...dạ.." sợ quá nên cô gái này phun ra một ào ngôn từ những gì không nên nói cũng nói ra luôn.
Ai nấy cứ nghĩ hai cô gái này chết chắc rồi, đuổi việc là sớm muộn thôi. Hắn ngồi xuống bàn, vẻ mặt hắn đã thay đổi không còn lạnh lùng và đáng sợ như lúc nãy nữa "đem ra đây" bà quản gia không chần chừ đem đồ ăn mà Phương Bách Giao làm bày ra bàn cho hắn. Bà đã làm quản gia cho Âu gia từ lúc hắn còn nhỏ đương nhiên ít nhiều bà cũng hiểu rõ Âu Duật Phong chút ít.
Đây là món trứng xào vô cùng đơn giản nhưng lại thật sự rất ngon hắn không hề biết Phương Bách Giao còn biết nấu ăn nữa cơ đấy "ra ngoài đi" hắn nhẹ ra lệnh mọi người nhanh chóng giải tán ra ngoài hết.
Cô đẩy đẩy hắn ra nhỏ tiếng "tôi không phải giàu như anh, tôi phải tự lực nuôi sống mình" cô cố ngồi dậy đi xuống giường thì lại bị Âu Duật Phong kéo về sau lần nữa "tôi không thiếu tiền" hắn nhìn cô phức tạp nói.
Phương Bách Giao rất hiểu rõ câu nói này của hắn, ý hắn là muốn bao nuôi cô sao, đúng vậy hắn không hề thiếu tiền ngược lại tiền của hắn có thể ba đời sài còn chưa hết nữa ấy chứ. Vậy thì sao, cô thà nhịn đói chết còn hơn dùng những đồng tiền của một tên ác quỷ như hắn.
Cô cười lạnh một cái nhìn hắn, cô im lặng mặc quần áo vào ra khỏi phòng. Đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ làm cho ớn lạnh như vậy, nụ cười có vẻ nhạt nhoà nhưng lại khiến người ta đau lòng u mê nó.
Lúc này hắn mới chợt nhớ ra, quá khứ của Phương Bách Giao hoàn toàn đau thương. Cô không có người thân thậm chí một người bạn cũng không có, mười hai tuổi đã bắt đầu đi làm thuê kím sống cho đến khi mười tám tuổi cô vào ngành giải trí rồi hai mươi tuổi lại gặp và bán cả thể xác cho hắn. Một cô gái hai mươi tuổi có thể trãi qua hết quá khứ đau khổ đó đúng là khiến cho người ta nể phục.
Âu Duật Phong đột nhiên thấy hơi đau lòng thương cảm cho cô, cả hắn cũng không hiểu nỗi hắn nữa rồi.
Lúc Âu Duật Phong xuống lầu thì Phương Bách Giao đã ăn sáng và rời đi mất. Bà quản gia cẩn thận "thiếu gia...đồ ăn sáng" hắn không suy nghĩ mà nói luôn "tôi tới công ty ăn" bà quản gia và đám người hầu lui lại về sau, hắn vừa định đi thì đột nhiên ngưng lại, hai cô gái phía sau không để ý cứ nghĩ hắn đã đi nên tự nhiên nói "Phương tiểu thư không ngờ lại làm đồ ăn ngon như vậy, tiếc là thiếu gia không ăn..thiếu..gia.." nhìn thấy hắn hai cô gái sợ đến run lập cập cả bà quản gia cũng xúc mồ hôi lạnh luôn. Hắn lạnh lùng hỏi "món này ai nấu?" không dám suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời hắn "dạ..là..Phương..tiểu thư ạ..cô ấy nói là thiếu gia nên đổi khẩu vị đi...ăn quài mấy món tây đó rất nhàm chán...dạ.." sợ quá nên cô gái này phun ra một ào ngôn từ những gì không nên nói cũng nói ra luôn.
Ai nấy cứ nghĩ hai cô gái này chết chắc rồi, đuổi việc là sớm muộn thôi. Hắn ngồi xuống bàn, vẻ mặt hắn đã thay đổi không còn lạnh lùng và đáng sợ như lúc nãy nữa "đem ra đây" bà quản gia không chần chừ đem đồ ăn mà Phương Bách Giao làm bày ra bàn cho hắn. Bà đã làm quản gia cho Âu gia từ lúc hắn còn nhỏ đương nhiên ít nhiều bà cũng hiểu rõ Âu Duật Phong chút ít.
Đây là món trứng xào vô cùng đơn giản nhưng lại thật sự rất ngon hắn không hề biết Phương Bách Giao còn biết nấu ăn nữa cơ đấy "ra ngoài đi" hắn nhẹ ra lệnh mọi người nhanh chóng giải tán ra ngoài hết.