Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Câu chuyện bốn năm trước
Buổi tối tại dinh thự Âu gia.
Vốn dĩ Âu Duật Phong định tan làm là về thẳng nhà vì giờ không phải có một mình hắn ở như trước kia, vừa tan làm hắn nhận được cuộc gọi của Âu phu nhân nên miễn cưỡng quay về Âu gia một chuyến.
Không khí ở đây khá ngột ngạc so với những gia đình khác, Âu lão gia vô thẳng vấn đề chính "Duật Phong con cũng gần ba mươi tuổi rồi, việc hôn nhân của con ba sẽ..."
"Tạch.." Âu lão gia chưa kịp nói vế sau thì hắn đã đặt mạnh tách trà xuống bàn, ánh mắt lẫn giọng nói lạnh lùng như nhau "không cần bàn với tôi...ông muốn câu chuyện của bốn năm trước lập lại nữa à" Âu lão gia đột nhiên cứng họng, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Bốn năm trước, chỉ vì muốn "môn đăng hộ đối" mà Âu lão gia đã bắt buộc Âu Mạt Nhi liên hôn với thiếu gia nhà họ Dương. Chỉ mới mười chín tuổi nhưng Âu Mạt Nhi khá hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn Âu Duật Phong rất nhiều, cô đồng ý liên hôn theo ý muốn của gia tộc. Trước ngày đính hôn, Dương Tả Sáng không những nhậu say quát mắng Âu Mạt Nhi mà còn đuổi cô ra khỏi biệt thự giữa đêm khuya mà đưa tình nhân về nhà. Trong lúc uất ức hoảng loạn, trong giữa đêm thì có thể tìm thấy xe sao? biệt thự của Dương Tả Sáng cách Âu gia rất xa, điện thoại thì cũng bị hắn đập nát. Trong lúc loay hoay giữa đường cô bị một chiếc xe lớn đâm phải mà ngất đi, khi tỉnh dậy thì mắt đã mờ dần đi đầu thì đau nhức không ngừng. Âu Mạt Nhi đã rơi vào trầm cảm một thời gian rất lâu, lúc đó Âu Duật Phong còn du học ở Anh hắn không hề biết một chút gì về cuộc liên hôn này.
Khó khăn lắm Âu Mạt Nhi mới bình phục tinh thần lại một chút, chuyện này khiến Âu lão gia hối hận vô cùng từ ngày hôm đó ông luôn chiều theo ý của Âu Mạt Nhi, không ngăn cấm hay ép buột cô bất cứ điều gì nữa. Âu phu nhân thì suýt nữa lên cơn đau tim khi nghe con gái mình trãi qua chuyện như thế. Đối với một thiên kim cành vàng lá ngọc như Âu Mạt Nhi sao có thể không bị ảnh hưởng tinh thần chứ.
Âu Duật Phong cố tình nhắc lại, Âu lão gia ngay lập tức cứng miệng mà xoay đi chỗ khác. Hắn cứ như thế rồi rời đi không nói thêm gì nữa.
____________________________________________________
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện
Phương Bách Giao dường như đã quen dần với những người ở đây, cô còn nhờ bọn họ mua giúp cô một cây xương rồng nhỏ để trong phòng cô. Buổi tối ở đây khá yên tĩnh mọi người ái nấy đều rất an phận việc ai nấy làm không nhiều chuyện hay bàn tán linh tinh như cô nghĩ. Căn nhà rộng lớn thế này một mình hắn ở quả thật rất lãng phí và vô cùng cô đơn, mà người như hắn sao lại cô đơn được chứ xung quanh bốn hướng ở đâu mà chẳng có phụ nữ.
Âu Duật Phong về đến nhà, điều đầu tiên hắn hỏi là cô đang ở đâu. Bà quản gia hiểu ý nhanh chóng nói "thiếu gia Phương tiểu thư vừa dùng cơm xong đang ở trên lầu" hắn quăng áo khoác qua một bên rồi đi thẳng lên lầu.
Buổi tối ở đây rất lạnh, từ trên ban công nhìn ra có thể thấy cảnh quang đằng xa mập mờ ánh đèn đẹp biết bao nhiêu, từng đợt gió thổi qua nhè nhẹ qua tóc cô và bộ váy trắng tinh đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp mê người hút hồn, cảnh tượng trước mặt của Âu Duật Phong khiến hắn đột nhiên ngập ngừng tim đập nhanh hơn một nhịp. Cô đẹp như thiên sứ nhưng lại nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo xa cách vô cùng, mỗi khi hắn nhìn cô y như rằng không thể cưỡng lại mà làm tổn thương cô.
Phương Bách Giao giật mình nhìn Âu Duật Phong.
Căn phòng không mở đèn, gió thổi hiu hiu càng làm cho không khí trở nên mờ dịu hơn. Hắn không kiềm được mà ôm lấy cô hôn thô bạo, Phương Bách Giao kinh ngạc đẩy mạnh hắn ra "anh..anh buông..tôi ra".
Âu Duật Phong ngừng lại, cách tay ôm cô cũng nới lõng hơn một chút "Giao Giao..em rất đẹp" mặt cô đỏ ửng lên, đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng nói chuyện với cô như vậy, ánh mắt không hề có chút đùa dỡn hắn khác với mọi ngày rất nhiều, ngay giờ phút này tim cô cũng đập nhanh không hiểu vì sao "Giao Giao" chỉ gọi tên thôi mà...lại có chút gì đó lân lân không hiểu nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng làm hắn mê mẫn không kiềm chế được bản thân nữa mà bế cô đặt lên giường, trong mắt cô có chút gì đó sợ hãi tránh né hắn áp sát tai cô thì thầm "bảo bối ngoan...cởi cho tôi" hắn kiêu ngạo ra lệnh, có chạy thì cũng không thoát thôi thì cứ như hắn muốn đi thời hạn cũng sẽ qua nhanh thôi.
Cô từ từ cởi từng cúc áo cho hắn, bàn tay nhỏ bé của cô chạm lên da thịt hắn giống như đang thiêu đốt hắn vậy. Khi chiếc quần cuối cùng cởi ra, cô kinh sợ với thứ trước mắt cô...to như thế sẽ làm cô đau chết mất.
Hắn nhếch môi cười hài lòng "biểu hiện của em làm tôi thấy thật kiêu hãnh đấy" hắn đè lên cô hôn lên nụ hoa ngọc ngà trước ngực khiến cô rên lên một tiếng.
"Giao Giao..gọi tên tôi" hắn ghì sát vào môi cô ám mị nói, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể cô, từng tất thịt mà hắn chạm qua đều nóng rang lên thật khó chịu "Duật Phong..tôi.." Âu Duật Phong cố ý cười tà mị hỏi "em muốn không?" Hô hấp cả hai cũng bắt đầu khó thở hơn rồi cô không thể chịu được bàn tay hắn như đang đùa dỡn trên cơ thể của cô "muốn..tôi muốn.." vừa dứt lời thứ to lớn đang cương cứng của hắn tiến vào sâu trong cô, sự hoà huyện giữa thể xác khiến cho căn phòng tràn ngập hương vị của sự hoang ái dục vọng.
Vốn dĩ Âu Duật Phong định tan làm là về thẳng nhà vì giờ không phải có một mình hắn ở như trước kia, vừa tan làm hắn nhận được cuộc gọi của Âu phu nhân nên miễn cưỡng quay về Âu gia một chuyến.
Không khí ở đây khá ngột ngạc so với những gia đình khác, Âu lão gia vô thẳng vấn đề chính "Duật Phong con cũng gần ba mươi tuổi rồi, việc hôn nhân của con ba sẽ..."
"Tạch.." Âu lão gia chưa kịp nói vế sau thì hắn đã đặt mạnh tách trà xuống bàn, ánh mắt lẫn giọng nói lạnh lùng như nhau "không cần bàn với tôi...ông muốn câu chuyện của bốn năm trước lập lại nữa à" Âu lão gia đột nhiên cứng họng, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Bốn năm trước, chỉ vì muốn "môn đăng hộ đối" mà Âu lão gia đã bắt buộc Âu Mạt Nhi liên hôn với thiếu gia nhà họ Dương. Chỉ mới mười chín tuổi nhưng Âu Mạt Nhi khá hiểu chuyện và ngoan ngoãn hơn Âu Duật Phong rất nhiều, cô đồng ý liên hôn theo ý muốn của gia tộc. Trước ngày đính hôn, Dương Tả Sáng không những nhậu say quát mắng Âu Mạt Nhi mà còn đuổi cô ra khỏi biệt thự giữa đêm khuya mà đưa tình nhân về nhà. Trong lúc uất ức hoảng loạn, trong giữa đêm thì có thể tìm thấy xe sao? biệt thự của Dương Tả Sáng cách Âu gia rất xa, điện thoại thì cũng bị hắn đập nát. Trong lúc loay hoay giữa đường cô bị một chiếc xe lớn đâm phải mà ngất đi, khi tỉnh dậy thì mắt đã mờ dần đi đầu thì đau nhức không ngừng. Âu Mạt Nhi đã rơi vào trầm cảm một thời gian rất lâu, lúc đó Âu Duật Phong còn du học ở Anh hắn không hề biết một chút gì về cuộc liên hôn này.
Khó khăn lắm Âu Mạt Nhi mới bình phục tinh thần lại một chút, chuyện này khiến Âu lão gia hối hận vô cùng từ ngày hôm đó ông luôn chiều theo ý của Âu Mạt Nhi, không ngăn cấm hay ép buột cô bất cứ điều gì nữa. Âu phu nhân thì suýt nữa lên cơn đau tim khi nghe con gái mình trãi qua chuyện như thế. Đối với một thiên kim cành vàng lá ngọc như Âu Mạt Nhi sao có thể không bị ảnh hưởng tinh thần chứ.
Âu Duật Phong cố tình nhắc lại, Âu lão gia ngay lập tức cứng miệng mà xoay đi chỗ khác. Hắn cứ như thế rồi rời đi không nói thêm gì nữa.
____________________________________________________
Dinh thự Cảnh Hoàng Viện
Phương Bách Giao dường như đã quen dần với những người ở đây, cô còn nhờ bọn họ mua giúp cô một cây xương rồng nhỏ để trong phòng cô. Buổi tối ở đây khá yên tĩnh mọi người ái nấy đều rất an phận việc ai nấy làm không nhiều chuyện hay bàn tán linh tinh như cô nghĩ. Căn nhà rộng lớn thế này một mình hắn ở quả thật rất lãng phí và vô cùng cô đơn, mà người như hắn sao lại cô đơn được chứ xung quanh bốn hướng ở đâu mà chẳng có phụ nữ.
Âu Duật Phong về đến nhà, điều đầu tiên hắn hỏi là cô đang ở đâu. Bà quản gia hiểu ý nhanh chóng nói "thiếu gia Phương tiểu thư vừa dùng cơm xong đang ở trên lầu" hắn quăng áo khoác qua một bên rồi đi thẳng lên lầu.
Buổi tối ở đây rất lạnh, từ trên ban công nhìn ra có thể thấy cảnh quang đằng xa mập mờ ánh đèn đẹp biết bao nhiêu, từng đợt gió thổi qua nhè nhẹ qua tóc cô và bộ váy trắng tinh đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp mê người hút hồn, cảnh tượng trước mặt của Âu Duật Phong khiến hắn đột nhiên ngập ngừng tim đập nhanh hơn một nhịp. Cô đẹp như thiên sứ nhưng lại nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lẽo xa cách vô cùng, mỗi khi hắn nhìn cô y như rằng không thể cưỡng lại mà làm tổn thương cô.
Phương Bách Giao giật mình nhìn Âu Duật Phong.
Căn phòng không mở đèn, gió thổi hiu hiu càng làm cho không khí trở nên mờ dịu hơn. Hắn không kiềm được mà ôm lấy cô hôn thô bạo, Phương Bách Giao kinh ngạc đẩy mạnh hắn ra "anh..anh buông..tôi ra".
Âu Duật Phong ngừng lại, cách tay ôm cô cũng nới lõng hơn một chút "Giao Giao..em rất đẹp" mặt cô đỏ ửng lên, đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng nói chuyện với cô như vậy, ánh mắt không hề có chút đùa dỡn hắn khác với mọi ngày rất nhiều, ngay giờ phút này tim cô cũng đập nhanh không hiểu vì sao "Giao Giao" chỉ gọi tên thôi mà...lại có chút gì đó lân lân không hiểu nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng càng làm hắn mê mẫn không kiềm chế được bản thân nữa mà bế cô đặt lên giường, trong mắt cô có chút gì đó sợ hãi tránh né hắn áp sát tai cô thì thầm "bảo bối ngoan...cởi cho tôi" hắn kiêu ngạo ra lệnh, có chạy thì cũng không thoát thôi thì cứ như hắn muốn đi thời hạn cũng sẽ qua nhanh thôi.
Cô từ từ cởi từng cúc áo cho hắn, bàn tay nhỏ bé của cô chạm lên da thịt hắn giống như đang thiêu đốt hắn vậy. Khi chiếc quần cuối cùng cởi ra, cô kinh sợ với thứ trước mắt cô...to như thế sẽ làm cô đau chết mất.
Hắn nhếch môi cười hài lòng "biểu hiện của em làm tôi thấy thật kiêu hãnh đấy" hắn đè lên cô hôn lên nụ hoa ngọc ngà trước ngực khiến cô rên lên một tiếng.
"Giao Giao..gọi tên tôi" hắn ghì sát vào môi cô ám mị nói, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể cô, từng tất thịt mà hắn chạm qua đều nóng rang lên thật khó chịu "Duật Phong..tôi.." Âu Duật Phong cố ý cười tà mị hỏi "em muốn không?" Hô hấp cả hai cũng bắt đầu khó thở hơn rồi cô không thể chịu được bàn tay hắn như đang đùa dỡn trên cơ thể của cô "muốn..tôi muốn.." vừa dứt lời thứ to lớn đang cương cứng của hắn tiến vào sâu trong cô, sự hoà huyện giữa thể xác khiến cho căn phòng tràn ngập hương vị của sự hoang ái dục vọng.