Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Chuyện gì sẽ xảy ra khi một người lạnh lùng, phúc hắc như nàng xuyên qua trở thành một đại tiểu thư quý tộc háo sắc lại vô dụng?
Đại tiểu thư là một người ngu ngốc, háo sắc. Vì đuổi theo nhị hoàng tử mà rơi xuống ngựa rồi hôn mê bất tỉnh. Lần nữa mở mắt lại trở nên lạnh lùng, bức người.
Không lâu sau đó, tài năng hiện ra, khiến cho lòng người khiếp sợ.
Ở nơi này, người có ma pháp, đấu khí sẽ trở nên mạnh mẽ, kiêu ngạo. Nàng muốn đi con đường nào?
Vả lại, sắc đẹp của nàng thật thần bí, khiến cho thiên hạ chấn động, mở ra một cái đường phản nghịch.
Nhị hoàng tử tuấn mĩ chịu sự khiển trách của hoàng thượng, bất đắc dĩ phải đến phủ Công Tước thăm hỏi đại tiểu thư háo sắc đang bị thương vì rơi xuống ngựa. Lại nghe nha hoàn kia nói, tiểu thư không rãnh. Đến khi nhìn thấy đại tiểu thư đang nhàn nhã uống trà ở đình viện, hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, khuôn mặt nhị hoàng tử bỗng nhiên có phần run rẩy.
Kỵ sĩ bảo vệ cho nàng – Tẫn Diêm, vẫn luôn dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn nàng. Nhìn thấy tài năng của nàng thì kinh ngạc, hoài nghi. Nàng, thật sự vẫn là nàng như trước đây sao?
Trong rừng, bị một tên nam nhân ngăn lại: “Đừng giả bộ, ngươi không phải luôn khao khát muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”. Hắn cợt nhã, nhíu mày, giơ tay nắm lấy cánh tay của nàng. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, đáy mắt liền nổi lên dục vọng ham muốn. Trước kia hắn tránh nàng còn không kịp, không ngờ bây giờ nàng lại khiến cho người ta động lòng như thế. Sau một khắc, trong rừng truyền đến một tiếng kêu như heo bị giết, vang tận mây xanh, khiến cho tất cả loài chim trong rừng kinh hãi bay đi.
Truyện này 1vs 1
Đại lục Tích Lan: Năm quốc gia, theo thứ tự là:
1. Đế đô của An Mạt Cách Lan là thành Bối Nhĩ Đặc
2. Bối Lỗ Khoa
3. Tư Duy Nặc
4. Lạp Cách Tạp
5. Vưu Ô Tát Lợi
Nhân vật:
Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã: nữ chính
Tẫn Diêm Lôi Mông: Kỵ sĩ của Khắc Lôi Nhã
Á Đức Lý Nam Hi: nhị hoàng tử nước An Mạt Cách Lan, là một mỹ nam
Hi Nhĩ Cổ Đốn: tộc trưởng Hy gia tộc, là công tước đại nhân – gia gia của Khắc Lôi Nhã
Hi Nhĩ Lạp Cách: phụ thân của Khắc Lôi Nhã, hầu tước đại nhân
Hi Nhĩ Khố Ân: đại ca của Khắc Lôi Nhã, nam tước
Hi Nhĩ Á Lực Khắc: nhị ca của Khắc Lôi Nhã
Hi Nhĩ Lạp Tây Á: muội muội của Khắc Lôi Nhã
Hi Nhĩ Khải Sắt Lâm: mẫu thân của Khắc Lôi Nhã, dịu dàng hiền thục.
Á Đức Lý Mã Lệ Ti: công chúa duy nhất, là muội muội của Nam Hi và Vưu Lý Tư
Á Đức Lý Vưu Lý Tư: luôn bình tĩnh, là người thừa kế thứ nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế - đại hoàng tử.
o O o
Nghề nghiệp:
*Ma Pháp Sư:
1. Ma Pháp Học Đồ
2. Kiến Tập pháp sư
3. Sơ cấp pháp sư
4. Trung cấp pháp sư
5. Cao cấp pháp sư
6. Đại Pháp Sư
7. Ma Đạo Sĩ
8. Ma Đạo Sư
9. Thánh Ma Đạo Sư
10.Pháp Thần
o O o
*Kiếm sĩ:
1. Kiếm Sĩ Học Đồ
2. Kiến tập kiếm sĩ
3. Sơ cấp kiếm sĩ
4. Trung cấp kiếm sĩ
5. Cao cấp Kiếm Sĩ
6. Đại Kiếm Sĩ
7. Kiếm Sư
8. Đại Kiếm Sư
9. Kiếm Thánh
10. Kiếm Thần
Còn có Triệu Hoán Sư, Mục Sư, Cung tiễn thủ, Tuần Thú Sư, đạo tặc …
Tước vị: chủ yếu chia làm Công Tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước.
Ở trong quý tộc, Công Tước là bậc cấp thứ nhất. Hầu tước là bậc cấp thứ hai. Bá tước thứ ba, Tử tước thứ tư và Nam tước thứ năm.
Mở đầu:
"Nhanh lên một chút!"
"Tên mập mạp chết bầm kia, nhanh lên một chút. Không đi nhanh, để cho sát tinh kia thức tỉnh, trở lại Thiên Đình, chúng ta sẽ không được ăn ngon ngủ yên rồi.”
“Thật là, tốc độ của ngươi nhanh như rùa. Nhanh lên một chút đi.”
Mặt đất bạch ngọc, cột trụ hoàng ngọc, bên trong Thiên cung xa hoa, lộng lẫy bỗng bị tiếng la hét, huyên náo thành một đoàn. Mỗi gương mặt của vị thần đều trở nên hoang mang, hốt hoảng. Tất cả bọn họ đều tụ họp ở đây để thúc giục cái tên thần tiên mập mạp kia.
Xung quanh một mảnh tối đen, thân thể nàng nhẹ nhàng
Mình đã chết rồi sao? Nàng trợn tròn mắt nhìn lên phía trên, vẫn là một mảnh tối sầm.
Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một đạo quang.
Một khuôn mặt tươi cười, mập mạp với cái đầu trọc xuất hiện. Phía sau lưng có một vòng sáng nhàn nhạt, nhu hoà. Thoạt nhìn giống như thần tiên, không thể xâm phạm.
"Ngươi là ai?" - Nàng cau mày nhìn tên đầu trọc trước mắt. Nàng chết, không phải đầu tiên sẽ gặp mấy tên đầu trâu mặt ngựa, sau đó đem nàng kéo đi gặp Diêm Vương sao?
“Con gái, không cần hoài nghi. Con thật ra đã chết. Khi sống làm nhiều điều xấu, đáng lẽ ra con sớm phải xuống mười tám tầng địa ngục rồi.” – Tên mập mạp, đầu trọc kia cười híp mắt, đằng sau có vòng sáng nhìn giống
“Ta vẫn chưa xuống địa ngục sao?” – Nàng nhàn nhạt tiếp lấy lời hắn
“Còn nữa, ta không phải là con gái của ngươi, ngươi là của chung. Ngươi cũng không sinh ra được người lớn như ta.”
Cái ót nhỏ của hắn bỗng nhiên chảy mồ hô lạnh, sắc mặt có chút khó coi. Quả nhiên, tên sát tinh này cũng không phải dễ dàng đối phó.Coi như mất đi tất cả trí nhớ nhưng vẫn khiến cho người ta nhức đầu như vậy. Cho nên đám thần kia mới quyết định dùng phương pháp rút thăm để chọn một người đi ra, thật tức chết, làm sao hắn lại rút được cái thăm đó.
"Khụ, khụ …" – Tên mập trọc đầu ho khan một cái, chỉnh sửa sắc mặt một chút rồi nghiêm túc nói:
“Trách không được, trời rất có lòng thương người, con cũng có một tư chất ưu tú. Cho nên chúng ta đã thương lượng với nhau, quyết định cho con cơ hội lấy công chuộc tội, cho con đến thế giới khác để tiếp tục tu luyện.”
Cái gì? Trời có lòng thương người? Tư chất ưu tú? Là có ý tứ gì? Cái gì lấy công chuộc tội? Đi đến một thế giới khác để tu luyện? Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
"Đi đi, con gái. Hi vọng con sẽ sống tốt.” – Tên mập trọc đầu không nói những lời vô nghĩa nữa mà thuận tay nhẹ nhàng đưa tay vung lên. Một tia sáng cứ như vậy đánh úp về phía nàng, còn thuận tiện quét sạch trí nhớ của nàng về cuộc nói chuyện vừa rồi.
Sau một khắc, nàng biến mất. Tên mập trọc đầu thở dài, vươn tay xoa mồ hôi trên trán mình. Ngay sau đó, bên cạnh hắn có rất nhiều vị thần xuất hiện. Một đám hèn hạ cười rộ lên, vỗ vỗ vai hắn, khen hắn làm rất tốt.
"Thật tốt quá, như vậy là cái sát tinh đó liền cách xa chúng ta rồi.”
"Ngươi được lắm đấy, bịa ra nhiều lí do buồn cười như vậy liền đuổi được nàng đi.”
"Rất tốt, rất tốt, ta sẽ ghi cho công ngươi” – Lời nói này dĩ nhiên là do người nắm nắm quyền của Thiên Đình nói rồi.
Tên mập trọc đầu lại cười không nổi. Đuổi là đuổi, nhưng nếu có ngày sát tinh kia trở về thì người chết đầu tiên lại là mình!
"Lo lắng cái gì? Nàng nếu muốn trở lại thì còn phải tu luyện rất lâu. Còn không biết chuyện này là chuyện của mấy vạn năm sau rồi.” – Lập tức có người an ủi
Cũng đúng. Nghe vậy, tên mập trọc đầu cũng hèn hạ cười.
Sát tinh, tại cái thế giới đó, tự ngươi cầu phúc đi. Tốt nhất là cái gì cũng không nhớ tới, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có quay trở lại.
“Đức Lý, chờ ta một chút.” – Một thiếu nữ có mái tóc vàng xinh đẹp đang cầm váy, giọng nói nũng nịu. Thanh âm này cơ hồ có thể khiến cho người ta nổi cả da gà. Nàng vội vàng chạy lên phía trước. Đuổi theo một nam nhân đang nhanh chóng rời đi. Trước mặt nàng là một thân thể nam nhân thon dài, mái tóc màu nâu phiêu dật, lay động lòng người, nhưng hắm cũng không có ý tứ dừng bước hay quay đầu lại. Cứ như vậy dứt khoát mà thiếu nữ kia vẫn như cũ nhanh chóng đuổi theo phía sau lưng hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp thấy thế, thái độ bỗng trở nên vội vàng hơn, nhanh chóng chạy theo. Phía sau nàng là một nam nhân mặc áo đen rất tuấn tú. Bước chân của nam nhân này vững vàng, hơi thở kín đáo, bên hông có một thanh bội kiếm, hắn không có biểu lộ gì cứ như vậy mà đi theo thiếu nữ kia. Cả người lại toả ra một loại lạnh lẽo bức người khiến cho những người cách cả ngàn dặm cũng có cảm giác.
"Tẫn Diêm, mau giúp ta ngăn nhị hoàng tử điện hạ! Nhanh lên một chút! Điện hạ sắp đi rồi!” – Thiếu nữ xinh đẹp dừng bước lại, cực kỳ tức giận chạy đến chỗ tên nam nhân kia dậm chân nói
“Ngươi chết rồi sao? Không nghe ta nói gì hả? “
“Tiểu thư, trách nhiệm của ta là bảo nệ cho người an toàn.”- Nam tử anh tuấn, trẻ tuổi kia không kiêu ngạo, không tự ti, nhàn nhạt nói một câu. Đáy mắt hắn hiện lên sự chán ghét, khinh thường nhưng thiếu nữ xinh đẹp kia cũng không nhìn ra. Ngụ ý của hắn cũng rất rõ ràng, ta chỉ phụ trách bảo vệ nàng an toàn, cũng không có nhiệm vụ phải giúp nàng đuổi theo nam nhân.
"Ngươi!!!" – Sắc nặt của thiếu nữ xinh đẹp bỗng trở nên tức giận, hung hăng dậm chân một cái rồi bỏ lại một lời nói tàn nhẫn:
“Ngươi lại dám cãi lời của ta! Ngươi chờ đó, ta sẽ nói với gia gia. Ngươi làm kỵ sĩ của ta lại có thái độ kiêu ngạo như vậy!” – Vừa dứt lời, thiếu nữ xinh đẹp liền vội vàng xách váy đuổi theo nhị hoàng tử.
Tẫn Diêm không nói một lời, lạnh lùng đi theo. Trò cười này vẫn xảy ra thường xuyên, vị đại tiểu thư háo sắc này thấy mỹ nam thì giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, nhất định sẽ đuổi theo, kêu gọi không ngừng. Khiến cho những mỹ nam kia đúng là khổ không thể tả. Nhị hoàng tử điện hạ cũng bị làm phiền vài lần. Lần này đến phủ công tước gặp phải đại tiểu thư, thật đúng là bất hạnh. Tẫn Diêm nhìn gương mặt hoảng hốt của nhị hoàng tử phía trước, đáy mắt hiện lên một tia đồng tình.
Nhị hoàng tử chạy thật nhanh ra cửa, ngồi lên xe ngựa liền vội vàng kêu phu xe hồi cung. Phu xe có chút nóng nảy, buồn bực nhìn nhị hoàng tử, lại ngẩng đầu lên liền hìn thấy một thiếu nữ tóc vàng đang đuổi theo, lập tức hiểu rõ. Thì ra là Đại tiểu thư háo sắc. Mặc dù cái đại tiểu thư háo sắc này ở nhà không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là cháu gái của công tước đại nhân. Phu xe đương nhiên hiểu nhị hoàng tử ngại vì tình cảm giữa ngài và công tước đại nhân, không muốn vị đại tiểu thư háo sắc này mất thể diện, cũng không đối với nàng quá mức cứng rắn. Phu xe chợt kéo roi ngựa, xe ngựa bay nhanh rời đi. Thiếu nữ xinh đẹp đuổi tới cửa đại môn liền tức giận, nhìn xe ngựa đang rời đi, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, cả người khẽ run. Đột nhiên thấy một người hầu vừa lúc dắt một con ngựa đến đây, liền đoạt lấy dây cương, xoay người ngồi lên ngựa rồi kéo dây cương đuổi theo.
"Tiểu thư!" – Sắc mặt Tẫn Diêm đột nhiên biến hoá. Cái đại tiểu thư háo sắc này thật bốc đồng, chẳng lẽ nàng quên nàng căn bản cũng không biết cởi ngựa sao? Vì đuổi theo nam nhân cư nhiên có thể kích động như vậy? Tẫn Diêm hừ lạnh một tiếng, trong lòng khinh thường, nhưng lại không thể không để ý đến sự an toàn của nàng liền chuẩn bị đuổi theo. Trước cửa không có ngựa, bóng dáng của đại tiểu thư cũng càng ngày càng xa.
Một đám người hầu thì ngây ngốc nhìn một màn này không cách nào phục hồi lại tinh thần. Ai cũng không ngờ, cái đại tiểu thư háo sắc kia, vì đuổi theo nam nhân lại bộc phát tiềm lực lớn như vậy. Ở Hy gia, vị đại tiểu thư này quả thật không xứng với danh hiu của nàng. Không biết cưỡi ngựa, chán ghét đi học, tóm lại, nàng chính là vô học. Đây cũng là nguyên nhân khiến Công tước không yêu thích nàng.
Tẫn Diêm khẽ cau mày, hắn phải dùng đấu khí đuổi theo. Vậy mà, một khắc sau, vị đại tiểu thư háo sắc đã bị ngựa quăng xuống. Trong tiếng kêu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn cứ như vậy mà rơi xuống đất. Mà xe của nhị hoàng tử điện hạ sớm đã đi xa.
Tẫn Diêm cau mày, nhanh chóng đuổi về phía trước, đi đến bên cạnh đại tiểu thư. Nhìn nàng đã hôn mê, Tẫn Diêm nhíu mày lại. Lần này, chính hắn thất trách. Thế nào cũng không nghĩ đến đại tiểu thư lại có thể hành động như vậy.
Khi đại tiểu thư được đưa về phủ, trong phủ liền náo loạn một hồi. Gia gia đại tiểu thư –Công tước Hy gia không có ở nhà, ngày cả phụ thân của nàng cũng không có ở nhà. Chỉ còn lại mẫu thân của nàng mà thôi.
Trong phòng ngủ tráng lệ, bốn cột trụ trên giường được khảm mạ vàng rất xa hoa, phô trương, được trải một bộ chăn gối mềm mại. Phía trên, đại tiểu thư vẫn còn hôn mê. Bên cạnh nàng là một nữ nhân tóc vàng đang lo lắng nhìn người trên giường. Người này cùng người trên giường có dung mạo tương tự nhau, nhìn vào liền hiểu rõ, đây chính là mẫu thân của đại tiểu thư- Khải Sắt Lâm. Nhưng so với đại tiểu thư háo sắc này thật khác biệt, nàng là một nữ nhân xinh đẹp, hiền thục. Giờ phút này, nàng đang lo lắng nhìn vị thiếu nữ trên giường, trong lòng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Nữ nhi này, phụ thân nàng, gia gia nàng ngay cả huynh trưởng của nàng cũng không thích nàng quá. Nguyên nhân là do tính tình của nàng. Cũng không biết đứa bé này tính tình giống ai.
Đại phu nhanh chóng chạy tới, cẩn thận kiểm tra một hồi liền đưa ra kết luận, đại tiểu thư bị thương nhẹ. Chỉ cần đợi nàng tỉnh lại là được.
"Phu nhân, là thuộc hạ thất trách khiến tiểu thư đã gặp phải chuyện như vậy." - Tẫn Diêm cúi đầu đứng ở một bên trầm giọng xin tội
"Xin phu nhân trách phạt."
“Không cần, Tẫn Diêm” - Khải Sắt Lâm mỉm cười lắc đầu, trong lời nói có bất đắc dĩ
“Tính tình của đứa nhỏ này, ta cũng biết. Ngươi không có liên quan, lui xuống đi.”
Tẫn Diêm do dự, sau đó vẫn cúi đầu lui xuống. Chỉ còn lại một mình Khải Sắt Lâm canh giữ bên giường.
Gần tối, thiếu nữ trên giường rốt cuộc chậm rãi giật giật ngón tay, hình như muốn tỉnh lại rồi.
“Khắc Lôi Nhã! “- Khải Sắt Lâm bên cạnh vui mừng lên tiếng. Nhanh chóng nắm tay tay của người nằm trên giường, gọi tên nàng.
Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt, không nói gì.
“Nhã nhi, con làm sao vậy? Để cho ta xem một chút.” - Khải Sắt Lâm vui mừng đỡ thiếu nữ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.
Vậy mà người trên giường vẫn như cũ không nói gì. Khải Sắt Lâm ôm lấy người trên giường, thanh âm có chút nức nở. Khắc Lôi Nhã, đứa bé bảo bối của nàng, ngay cả gia gia, phụ thân thậm chí cả huynh trưởng khi trở về cũng không có sang đây thăm nàng. Đối xử bất công như vậy, khiến cho lòng người thật chua xót.
Thiếu nữ tóc vàng trên giường mở mắt ra, lạnh lùng nhìn xung quanh, trong mắt loé lên một tia mê mang cùng nghi ngờ. Nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng sâu xa.
“Nhã nhi, hiện tại cảm thấy như thế nào? Đầu choáng váng sao? Có đói bụng không?” - Khải Sắt Lâm kìm nén nước mắt, ân cần hỏi.
Thiếu nữ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt nàng, trong phút chốc liền sáng tỏ. Nàng nhẹ nhàng nói:
“Ân, có chút đói.”
“Được rồi. Nhã nhi, chờ một chút, ta đi kêu người mang thức ăn lên. “- Khải Sắt Lâm vui mừng đứng dậy, đột nhiên nàng lảo đảo một chút, có lẽ là do ngồi quá lâu. Khuỷu tay nàng bỗng nhiên có một cỗ sức lực nâng lên, không ngã xuống được. Khải Sắt Lâm quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã. Là Nhã nhi đỡ nàng? Trong lòng Khải Sắt Lâm suy nghĩ một chút nhưng cũng không nhiều mà vội vàng đi ra cửa kêu gọi nha hoàn bên ngoài.
Trên giường, thiếu nữ chậm rãi quay đầu, nhìn khung cảnh xa lạ, khẽ chớp mắt, trong mắt một mảnh lạnh lùng. Khóe miệng gợi lên một chút nhưng cũng không dễ dàng phát giác độ cong, cũng là rất lạnh lùng.
Xem ra, mình thật đã chết rồi, mà linh hồn, hình như xuyên qua đến thế giới hoàn toàn xa lạ. Lại nhìn những món đồ xa xỉ kia, nàng xuyên qua một gia đình khá giàu có nha.
Khắc Lôi Nhã. Đây chính là tên của chủ nhân thân thể này sao? Người trên giường ánh mắt lạnh lùng, lấy tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. Nàng rất nhức đầu, ý thức cùng trí nhớ bắt đầu dung hợp.
Càng dung hợp, thái độ thiếu nữ càng kỳ lạ. Vì trong trí nhớ, những thứ hữu dụng rất ít. Ngược lại toàn là hình ảnh mỹ nam. Thật lộn xộn, lung tung, không có hữu dụng nào. Chỉ là gia tộc nàng ở thế giới này hình như có địa vị rất cao.
Thiếu nữ khẽ chớp mắt, thở dài một hơi.
Thiếu nữ cúi đầu, Khắc Lôi Nhã, từ này trở đi, đây chính là tên của nàng
Đại tiểu thư là một người ngu ngốc, háo sắc. Vì đuổi theo nhị hoàng tử mà rơi xuống ngựa rồi hôn mê bất tỉnh. Lần nữa mở mắt lại trở nên lạnh lùng, bức người.
Không lâu sau đó, tài năng hiện ra, khiến cho lòng người khiếp sợ.
Ở nơi này, người có ma pháp, đấu khí sẽ trở nên mạnh mẽ, kiêu ngạo. Nàng muốn đi con đường nào?
Vả lại, sắc đẹp của nàng thật thần bí, khiến cho thiên hạ chấn động, mở ra một cái đường phản nghịch.
Nhị hoàng tử tuấn mĩ chịu sự khiển trách của hoàng thượng, bất đắc dĩ phải đến phủ Công Tước thăm hỏi đại tiểu thư háo sắc đang bị thương vì rơi xuống ngựa. Lại nghe nha hoàn kia nói, tiểu thư không rãnh. Đến khi nhìn thấy đại tiểu thư đang nhàn nhã uống trà ở đình viện, hoàn toàn không đếm xỉa đến hắn, khuôn mặt nhị hoàng tử bỗng nhiên có phần run rẩy.
Kỵ sĩ bảo vệ cho nàng – Tẫn Diêm, vẫn luôn dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn nàng. Nhìn thấy tài năng của nàng thì kinh ngạc, hoài nghi. Nàng, thật sự vẫn là nàng như trước đây sao?
Trong rừng, bị một tên nam nhân ngăn lại: “Đừng giả bộ, ngươi không phải luôn khao khát muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”. Hắn cợt nhã, nhíu mày, giơ tay nắm lấy cánh tay của nàng. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, đáy mắt liền nổi lên dục vọng ham muốn. Trước kia hắn tránh nàng còn không kịp, không ngờ bây giờ nàng lại khiến cho người ta động lòng như thế. Sau một khắc, trong rừng truyền đến một tiếng kêu như heo bị giết, vang tận mây xanh, khiến cho tất cả loài chim trong rừng kinh hãi bay đi.
Truyện này 1vs 1
Đại lục Tích Lan: Năm quốc gia, theo thứ tự là:
1. Đế đô của An Mạt Cách Lan là thành Bối Nhĩ Đặc
2. Bối Lỗ Khoa
3. Tư Duy Nặc
4. Lạp Cách Tạp
5. Vưu Ô Tát Lợi
Nhân vật:
Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã: nữ chính
Tẫn Diêm Lôi Mông: Kỵ sĩ của Khắc Lôi Nhã
Á Đức Lý Nam Hi: nhị hoàng tử nước An Mạt Cách Lan, là một mỹ nam
Hi Nhĩ Cổ Đốn: tộc trưởng Hy gia tộc, là công tước đại nhân – gia gia của Khắc Lôi Nhã
Hi Nhĩ Lạp Cách: phụ thân của Khắc Lôi Nhã, hầu tước đại nhân
Hi Nhĩ Khố Ân: đại ca của Khắc Lôi Nhã, nam tước
Hi Nhĩ Á Lực Khắc: nhị ca của Khắc Lôi Nhã
Hi Nhĩ Lạp Tây Á: muội muội của Khắc Lôi Nhã
Hi Nhĩ Khải Sắt Lâm: mẫu thân của Khắc Lôi Nhã, dịu dàng hiền thục.
Á Đức Lý Mã Lệ Ti: công chúa duy nhất, là muội muội của Nam Hi và Vưu Lý Tư
Á Đức Lý Vưu Lý Tư: luôn bình tĩnh, là người thừa kế thứ nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế - đại hoàng tử.
o O o
Nghề nghiệp:
*Ma Pháp Sư:
1. Ma Pháp Học Đồ
2. Kiến Tập pháp sư
3. Sơ cấp pháp sư
4. Trung cấp pháp sư
5. Cao cấp pháp sư
6. Đại Pháp Sư
7. Ma Đạo Sĩ
8. Ma Đạo Sư
9. Thánh Ma Đạo Sư
10.Pháp Thần
o O o
*Kiếm sĩ:
1. Kiếm Sĩ Học Đồ
2. Kiến tập kiếm sĩ
3. Sơ cấp kiếm sĩ
4. Trung cấp kiếm sĩ
5. Cao cấp Kiếm Sĩ
6. Đại Kiếm Sĩ
7. Kiếm Sư
8. Đại Kiếm Sư
9. Kiếm Thánh
10. Kiếm Thần
Còn có Triệu Hoán Sư, Mục Sư, Cung tiễn thủ, Tuần Thú Sư, đạo tặc …
Tước vị: chủ yếu chia làm Công Tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước.
Ở trong quý tộc, Công Tước là bậc cấp thứ nhất. Hầu tước là bậc cấp thứ hai. Bá tước thứ ba, Tử tước thứ tư và Nam tước thứ năm.
Mở đầu:
"Nhanh lên một chút!"
"Tên mập mạp chết bầm kia, nhanh lên một chút. Không đi nhanh, để cho sát tinh kia thức tỉnh, trở lại Thiên Đình, chúng ta sẽ không được ăn ngon ngủ yên rồi.”
“Thật là, tốc độ của ngươi nhanh như rùa. Nhanh lên một chút đi.”
Mặt đất bạch ngọc, cột trụ hoàng ngọc, bên trong Thiên cung xa hoa, lộng lẫy bỗng bị tiếng la hét, huyên náo thành một đoàn. Mỗi gương mặt của vị thần đều trở nên hoang mang, hốt hoảng. Tất cả bọn họ đều tụ họp ở đây để thúc giục cái tên thần tiên mập mạp kia.
Xung quanh một mảnh tối đen, thân thể nàng nhẹ nhàng
Mình đã chết rồi sao? Nàng trợn tròn mắt nhìn lên phía trên, vẫn là một mảnh tối sầm.
Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một đạo quang.
Một khuôn mặt tươi cười, mập mạp với cái đầu trọc xuất hiện. Phía sau lưng có một vòng sáng nhàn nhạt, nhu hoà. Thoạt nhìn giống như thần tiên, không thể xâm phạm.
"Ngươi là ai?" - Nàng cau mày nhìn tên đầu trọc trước mắt. Nàng chết, không phải đầu tiên sẽ gặp mấy tên đầu trâu mặt ngựa, sau đó đem nàng kéo đi gặp Diêm Vương sao?
“Con gái, không cần hoài nghi. Con thật ra đã chết. Khi sống làm nhiều điều xấu, đáng lẽ ra con sớm phải xuống mười tám tầng địa ngục rồi.” – Tên mập mạp, đầu trọc kia cười híp mắt, đằng sau có vòng sáng nhìn giống
“Ta vẫn chưa xuống địa ngục sao?” – Nàng nhàn nhạt tiếp lấy lời hắn
“Còn nữa, ta không phải là con gái của ngươi, ngươi là của chung. Ngươi cũng không sinh ra được người lớn như ta.”
Cái ót nhỏ của hắn bỗng nhiên chảy mồ hô lạnh, sắc mặt có chút khó coi. Quả nhiên, tên sát tinh này cũng không phải dễ dàng đối phó.Coi như mất đi tất cả trí nhớ nhưng vẫn khiến cho người ta nhức đầu như vậy. Cho nên đám thần kia mới quyết định dùng phương pháp rút thăm để chọn một người đi ra, thật tức chết, làm sao hắn lại rút được cái thăm đó.
"Khụ, khụ …" – Tên mập trọc đầu ho khan một cái, chỉnh sửa sắc mặt một chút rồi nghiêm túc nói:
“Trách không được, trời rất có lòng thương người, con cũng có một tư chất ưu tú. Cho nên chúng ta đã thương lượng với nhau, quyết định cho con cơ hội lấy công chuộc tội, cho con đến thế giới khác để tiếp tục tu luyện.”
Cái gì? Trời có lòng thương người? Tư chất ưu tú? Là có ý tứ gì? Cái gì lấy công chuộc tội? Đi đến một thế giới khác để tu luyện? Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?
"Đi đi, con gái. Hi vọng con sẽ sống tốt.” – Tên mập trọc đầu không nói những lời vô nghĩa nữa mà thuận tay nhẹ nhàng đưa tay vung lên. Một tia sáng cứ như vậy đánh úp về phía nàng, còn thuận tiện quét sạch trí nhớ của nàng về cuộc nói chuyện vừa rồi.
Sau một khắc, nàng biến mất. Tên mập trọc đầu thở dài, vươn tay xoa mồ hôi trên trán mình. Ngay sau đó, bên cạnh hắn có rất nhiều vị thần xuất hiện. Một đám hèn hạ cười rộ lên, vỗ vỗ vai hắn, khen hắn làm rất tốt.
"Thật tốt quá, như vậy là cái sát tinh đó liền cách xa chúng ta rồi.”
"Ngươi được lắm đấy, bịa ra nhiều lí do buồn cười như vậy liền đuổi được nàng đi.”
"Rất tốt, rất tốt, ta sẽ ghi cho công ngươi” – Lời nói này dĩ nhiên là do người nắm nắm quyền của Thiên Đình nói rồi.
Tên mập trọc đầu lại cười không nổi. Đuổi là đuổi, nhưng nếu có ngày sát tinh kia trở về thì người chết đầu tiên lại là mình!
"Lo lắng cái gì? Nàng nếu muốn trở lại thì còn phải tu luyện rất lâu. Còn không biết chuyện này là chuyện của mấy vạn năm sau rồi.” – Lập tức có người an ủi
Cũng đúng. Nghe vậy, tên mập trọc đầu cũng hèn hạ cười.
Sát tinh, tại cái thế giới đó, tự ngươi cầu phúc đi. Tốt nhất là cái gì cũng không nhớ tới, tốt nhất là vĩnh viễn đừng có quay trở lại.
“Đức Lý, chờ ta một chút.” – Một thiếu nữ có mái tóc vàng xinh đẹp đang cầm váy, giọng nói nũng nịu. Thanh âm này cơ hồ có thể khiến cho người ta nổi cả da gà. Nàng vội vàng chạy lên phía trước. Đuổi theo một nam nhân đang nhanh chóng rời đi. Trước mặt nàng là một thân thể nam nhân thon dài, mái tóc màu nâu phiêu dật, lay động lòng người, nhưng hắm cũng không có ý tứ dừng bước hay quay đầu lại. Cứ như vậy dứt khoát mà thiếu nữ kia vẫn như cũ nhanh chóng đuổi theo phía sau lưng hắn.
Thiếu nữ xinh đẹp thấy thế, thái độ bỗng trở nên vội vàng hơn, nhanh chóng chạy theo. Phía sau nàng là một nam nhân mặc áo đen rất tuấn tú. Bước chân của nam nhân này vững vàng, hơi thở kín đáo, bên hông có một thanh bội kiếm, hắn không có biểu lộ gì cứ như vậy mà đi theo thiếu nữ kia. Cả người lại toả ra một loại lạnh lẽo bức người khiến cho những người cách cả ngàn dặm cũng có cảm giác.
"Tẫn Diêm, mau giúp ta ngăn nhị hoàng tử điện hạ! Nhanh lên một chút! Điện hạ sắp đi rồi!” – Thiếu nữ xinh đẹp dừng bước lại, cực kỳ tức giận chạy đến chỗ tên nam nhân kia dậm chân nói
“Ngươi chết rồi sao? Không nghe ta nói gì hả? “
“Tiểu thư, trách nhiệm của ta là bảo nệ cho người an toàn.”- Nam tử anh tuấn, trẻ tuổi kia không kiêu ngạo, không tự ti, nhàn nhạt nói một câu. Đáy mắt hắn hiện lên sự chán ghét, khinh thường nhưng thiếu nữ xinh đẹp kia cũng không nhìn ra. Ngụ ý của hắn cũng rất rõ ràng, ta chỉ phụ trách bảo vệ nàng an toàn, cũng không có nhiệm vụ phải giúp nàng đuổi theo nam nhân.
"Ngươi!!!" – Sắc nặt của thiếu nữ xinh đẹp bỗng trở nên tức giận, hung hăng dậm chân một cái rồi bỏ lại một lời nói tàn nhẫn:
“Ngươi lại dám cãi lời của ta! Ngươi chờ đó, ta sẽ nói với gia gia. Ngươi làm kỵ sĩ của ta lại có thái độ kiêu ngạo như vậy!” – Vừa dứt lời, thiếu nữ xinh đẹp liền vội vàng xách váy đuổi theo nhị hoàng tử.
Tẫn Diêm không nói một lời, lạnh lùng đi theo. Trò cười này vẫn xảy ra thường xuyên, vị đại tiểu thư háo sắc này thấy mỹ nam thì giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, nhất định sẽ đuổi theo, kêu gọi không ngừng. Khiến cho những mỹ nam kia đúng là khổ không thể tả. Nhị hoàng tử điện hạ cũng bị làm phiền vài lần. Lần này đến phủ công tước gặp phải đại tiểu thư, thật đúng là bất hạnh. Tẫn Diêm nhìn gương mặt hoảng hốt của nhị hoàng tử phía trước, đáy mắt hiện lên một tia đồng tình.
Nhị hoàng tử chạy thật nhanh ra cửa, ngồi lên xe ngựa liền vội vàng kêu phu xe hồi cung. Phu xe có chút nóng nảy, buồn bực nhìn nhị hoàng tử, lại ngẩng đầu lên liền hìn thấy một thiếu nữ tóc vàng đang đuổi theo, lập tức hiểu rõ. Thì ra là Đại tiểu thư háo sắc. Mặc dù cái đại tiểu thư háo sắc này ở nhà không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là cháu gái của công tước đại nhân. Phu xe đương nhiên hiểu nhị hoàng tử ngại vì tình cảm giữa ngài và công tước đại nhân, không muốn vị đại tiểu thư háo sắc này mất thể diện, cũng không đối với nàng quá mức cứng rắn. Phu xe chợt kéo roi ngựa, xe ngựa bay nhanh rời đi. Thiếu nữ xinh đẹp đuổi tới cửa đại môn liền tức giận, nhìn xe ngựa đang rời đi, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, cả người khẽ run. Đột nhiên thấy một người hầu vừa lúc dắt một con ngựa đến đây, liền đoạt lấy dây cương, xoay người ngồi lên ngựa rồi kéo dây cương đuổi theo.
"Tiểu thư!" – Sắc mặt Tẫn Diêm đột nhiên biến hoá. Cái đại tiểu thư háo sắc này thật bốc đồng, chẳng lẽ nàng quên nàng căn bản cũng không biết cởi ngựa sao? Vì đuổi theo nam nhân cư nhiên có thể kích động như vậy? Tẫn Diêm hừ lạnh một tiếng, trong lòng khinh thường, nhưng lại không thể không để ý đến sự an toàn của nàng liền chuẩn bị đuổi theo. Trước cửa không có ngựa, bóng dáng của đại tiểu thư cũng càng ngày càng xa.
Một đám người hầu thì ngây ngốc nhìn một màn này không cách nào phục hồi lại tinh thần. Ai cũng không ngờ, cái đại tiểu thư háo sắc kia, vì đuổi theo nam nhân lại bộc phát tiềm lực lớn như vậy. Ở Hy gia, vị đại tiểu thư này quả thật không xứng với danh hiu của nàng. Không biết cưỡi ngựa, chán ghét đi học, tóm lại, nàng chính là vô học. Đây cũng là nguyên nhân khiến Công tước không yêu thích nàng.
Tẫn Diêm khẽ cau mày, hắn phải dùng đấu khí đuổi theo. Vậy mà, một khắc sau, vị đại tiểu thư háo sắc đã bị ngựa quăng xuống. Trong tiếng kêu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn cứ như vậy mà rơi xuống đất. Mà xe của nhị hoàng tử điện hạ sớm đã đi xa.
Tẫn Diêm cau mày, nhanh chóng đuổi về phía trước, đi đến bên cạnh đại tiểu thư. Nhìn nàng đã hôn mê, Tẫn Diêm nhíu mày lại. Lần này, chính hắn thất trách. Thế nào cũng không nghĩ đến đại tiểu thư lại có thể hành động như vậy.
Khi đại tiểu thư được đưa về phủ, trong phủ liền náo loạn một hồi. Gia gia đại tiểu thư –Công tước Hy gia không có ở nhà, ngày cả phụ thân của nàng cũng không có ở nhà. Chỉ còn lại mẫu thân của nàng mà thôi.
Trong phòng ngủ tráng lệ, bốn cột trụ trên giường được khảm mạ vàng rất xa hoa, phô trương, được trải một bộ chăn gối mềm mại. Phía trên, đại tiểu thư vẫn còn hôn mê. Bên cạnh nàng là một nữ nhân tóc vàng đang lo lắng nhìn người trên giường. Người này cùng người trên giường có dung mạo tương tự nhau, nhìn vào liền hiểu rõ, đây chính là mẫu thân của đại tiểu thư- Khải Sắt Lâm. Nhưng so với đại tiểu thư háo sắc này thật khác biệt, nàng là một nữ nhân xinh đẹp, hiền thục. Giờ phút này, nàng đang lo lắng nhìn vị thiếu nữ trên giường, trong lòng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Nữ nhi này, phụ thân nàng, gia gia nàng ngay cả huynh trưởng của nàng cũng không thích nàng quá. Nguyên nhân là do tính tình của nàng. Cũng không biết đứa bé này tính tình giống ai.
Đại phu nhanh chóng chạy tới, cẩn thận kiểm tra một hồi liền đưa ra kết luận, đại tiểu thư bị thương nhẹ. Chỉ cần đợi nàng tỉnh lại là được.
"Phu nhân, là thuộc hạ thất trách khiến tiểu thư đã gặp phải chuyện như vậy." - Tẫn Diêm cúi đầu đứng ở một bên trầm giọng xin tội
"Xin phu nhân trách phạt."
“Không cần, Tẫn Diêm” - Khải Sắt Lâm mỉm cười lắc đầu, trong lời nói có bất đắc dĩ
“Tính tình của đứa nhỏ này, ta cũng biết. Ngươi không có liên quan, lui xuống đi.”
Tẫn Diêm do dự, sau đó vẫn cúi đầu lui xuống. Chỉ còn lại một mình Khải Sắt Lâm canh giữ bên giường.
Gần tối, thiếu nữ trên giường rốt cuộc chậm rãi giật giật ngón tay, hình như muốn tỉnh lại rồi.
“Khắc Lôi Nhã! “- Khải Sắt Lâm bên cạnh vui mừng lên tiếng. Nhanh chóng nắm tay tay của người nằm trên giường, gọi tên nàng.
Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt, không nói gì.
“Nhã nhi, con làm sao vậy? Để cho ta xem một chút.” - Khải Sắt Lâm vui mừng đỡ thiếu nữ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.
Vậy mà người trên giường vẫn như cũ không nói gì. Khải Sắt Lâm ôm lấy người trên giường, thanh âm có chút nức nở. Khắc Lôi Nhã, đứa bé bảo bối của nàng, ngay cả gia gia, phụ thân thậm chí cả huynh trưởng khi trở về cũng không có sang đây thăm nàng. Đối xử bất công như vậy, khiến cho lòng người thật chua xót.
Thiếu nữ tóc vàng trên giường mở mắt ra, lạnh lùng nhìn xung quanh, trong mắt loé lên một tia mê mang cùng nghi ngờ. Nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng sâu xa.
“Nhã nhi, hiện tại cảm thấy như thế nào? Đầu choáng váng sao? Có đói bụng không?” - Khải Sắt Lâm kìm nén nước mắt, ân cần hỏi.
Thiếu nữ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt nàng, trong phút chốc liền sáng tỏ. Nàng nhẹ nhàng nói:
“Ân, có chút đói.”
“Được rồi. Nhã nhi, chờ một chút, ta đi kêu người mang thức ăn lên. “- Khải Sắt Lâm vui mừng đứng dậy, đột nhiên nàng lảo đảo một chút, có lẽ là do ngồi quá lâu. Khuỷu tay nàng bỗng nhiên có một cỗ sức lực nâng lên, không ngã xuống được. Khải Sắt Lâm quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã. Là Nhã nhi đỡ nàng? Trong lòng Khải Sắt Lâm suy nghĩ một chút nhưng cũng không nhiều mà vội vàng đi ra cửa kêu gọi nha hoàn bên ngoài.
Trên giường, thiếu nữ chậm rãi quay đầu, nhìn khung cảnh xa lạ, khẽ chớp mắt, trong mắt một mảnh lạnh lùng. Khóe miệng gợi lên một chút nhưng cũng không dễ dàng phát giác độ cong, cũng là rất lạnh lùng.
Xem ra, mình thật đã chết rồi, mà linh hồn, hình như xuyên qua đến thế giới hoàn toàn xa lạ. Lại nhìn những món đồ xa xỉ kia, nàng xuyên qua một gia đình khá giàu có nha.
Khắc Lôi Nhã. Đây chính là tên của chủ nhân thân thể này sao? Người trên giường ánh mắt lạnh lùng, lấy tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. Nàng rất nhức đầu, ý thức cùng trí nhớ bắt đầu dung hợp.
Càng dung hợp, thái độ thiếu nữ càng kỳ lạ. Vì trong trí nhớ, những thứ hữu dụng rất ít. Ngược lại toàn là hình ảnh mỹ nam. Thật lộn xộn, lung tung, không có hữu dụng nào. Chỉ là gia tộc nàng ở thế giới này hình như có địa vị rất cao.
Thiếu nữ khẽ chớp mắt, thở dài một hơi.
Thiếu nữ cúi đầu, Khắc Lôi Nhã, từ này trở đi, đây chính là tên của nàng