Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
"Tạp Mễ Nhĩ hiện tại thế nào?" Thích Ngạo Sương khẩn trương hỏi.
"Mẹ, người đừng nóng vội, Tạp Mễ Nhĩ hiện tại nhất định là an toàn." Kim Liên vội vàng an ủi, "Hắn có thể tùy ý xuyên qua, có thể tránh thoát khỏi người kia. Ngược lại mẹ thì sao, mẹ hãy nói một chút làm sao mẹ tới đấy được? Còn ai đi chung với mẹ không?"
"Lãnh Lăng Vân! Tẫn Diêm!" Thích Ngạo Sương có chút lo lắng đứng lên, nhìn chung quanh, "Còn có Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm nữa, bọn họ đều không thấy."
Kim Liên lôi kéo y phục của Thích Ngạo Sương: "Mẹ, bây giờ người gấp gáp cũng không có tác dụng gì, ngồi xuống trước đã. Nói cho bọn con biết cụ thể chuyện là thế nào. Ở đây, bọn họ sẽ không thể nào chết được đâu. Nếu như bị kẹt trong khe hở thời gian, thì nó sẽ đưa họ về một thời điểm không xác định nào đó, cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng. Không nên gấp gáp, mẹ, không có chuyện không giải quyết được."
Thích Ngạo Sương khẽ giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ non nớt của Kim Liên, giờ khuôn mặt đó chỉ còn lại nét ổn định cùng trầm tĩnh. Thích Ngạo Sương bỗng nhiên có cảm giác, Kim Liên đã trưởng thành lên nhiều, đã có thể đảm đương được mọi việc.
"Kim Liên, Lưu Ly, khi các con và Phong Dật Hiên biến mất, ta liền......" Thích Ngạo Sương bắt đầu kể cặn kẽ mọi chuyện, hai người mang vẻ mặt khó lường. Một hồi là lo lắng, một hồi là khẩn trương, một hồi vừa lúng túng. Nghe tới chuyện Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương thì cười đến nội thương. Kim Liên nghẹn cười đến nỗi chảy cả nước mắt, mẹ dùng thân thể Phong Dật Hiên giết hại không ít tâm hồn thiếu nữ nha. Món nợ này tình thế nào với Phong Thiếu đây? Cuối cùng nói đến đoạn Áo Trắng chính là Lãnh Lăng Vân, mà Lãnh Lăng Vân cuối cùng dung hợp với bông tai màu tím, cứu bọn họ, Kim Liên và Lưu Ly liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người lóe lên tia phức tạp.
"Mẹ, chúng ta bây giờ ở thế giới này, chính là do Tạp Mễ Nhĩ dẫn chúng ta tới đây. Cái thế giới này rất đẹp." Kim Liên khẽ cau mày có chút nghi ngờ nói, "Nhưng con và Lưu Ly mới biết được đây là một Vị Diện cao cấp. Chúng con cũng cảm thấy thật kỳ quái."
"Đúng vậy a, bà bà, có thể tới vị diện này chỉ có thể là cao thủ thôi. Thế nào lúc đầu chúng con lại bị ném vào đây?" Lưu Ly cũng là cảm thấy lẫn lộn.
"Vị diện này, là gì thế?" Thích Ngạo Sương bây giờ muốn biết là vị diện này rốt cuộc là như thế nào.
"Thiên Vương là người thống trị cao nhất, kế tiếp có bảy nơi được phân chia ranh giới do bảy vị thần khác quản lý." Kim Liên nói liên tục, "Mỗi Vương đều có thực lực rất cao, nhưng bọn họ đều trung thành với Thiên Vương. Thiên Vương sống ở trong một tòa thành xa hoa, xây ở trên một mặt hồ khổng lồ. Mỗi năm một lần Thất Vương hội tụ, trừ việc dâng cống phẩm cho Thiên Vương, còn phải thể hiện lòng trung thành."
"Tạp Mễ Nhĩ đâu rồi, hắn có vị trí gì ở đây?" Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là chuyện này.
"Tạp Mễ Nhĩ......" Kim Liên ngồi xuống, "Thật ra thì chúng con đều không rõ. Chỗ ở của hắn rất thần kì. Thiên vương xây một tòa thành trên mặt hồ, tòa thành kia có một cái bóng, Tạp Mễ Nhĩ sống ở trong đó."
"Cái bóng!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc.
"Chúng con nghĩ lại một chút, chỗ đó chắc không phải là cái bóng mà là một không gian khác, một không gian vặn vẹo, do một tòa thành giống tòa thành của Thiên Vương đụng vào tạo ra không gian này, Tạp Mễ Nhĩ đang ở đó." Lưu Ly nghiêm túc hồi đáp.
"Này Tạp Mễ Nhĩ có phải....." trong lòng của Thích Ngạo Sương mồ hồ lóe lên gì đó.
"Chúng con cho là, Tạp Mễ Nhĩ là người mạnh nhất ở thế giới này. Nhưng có một ngày Tạp Mễ Nhĩ tâm trạng nặng nề và rất thận trọng nói với chúng con, hắn đã tìm tới cửa rồi, cho nên phải đưa chúng con đi nơi khác." Kim Liên hồi tưởng lại những thứ này trên mặt có chút lo lắng.
" Tạp Mễ Nhĩ liền đem chúng con đưa vào đây, để cho chúng con sống trong một khe hở không gian. Tạo ra cấm chú xung quanh và dặn là nhất định không được ngủ gật. Dặn dò chúng ta không nên lộn xộn, nói nhất định sẽ tới đón. Nhưng mà chúng con không đợi được hắn, cấm chú ngày càng yếu đi và chúng con đã ngủ thiếp đi mất."
(Cấm chú của Tạp Mễ Nhĩ yếu đi >>>>> chứng tỏ Tạp Mễ Nhĩ đang yếu đi >>>>> Tạp Mễ Nhĩ đang gặp nguy hiểm )
Lưu Ly lòng vẫn còn sợ hãi đáp trả "Nhưng nếu chúng ta ngủ ngộ nhỡ có ngườ dời thân thể của bà bà đi nơi khác thì chúng con sẽ không được gặp lại bà bà nữa."
"Nhưng cuối cùng lại gặp được ta và Trường Không phải không? Các ngươi và Trường Không liền quyết định mạo hiểm đánh cuộc tráo đổi thân thể. Và chúng ta đã thoát khỏi đó." Thích Ngạo Sương dần dần hiểu được.
"Không sai. Thật ra như vậy rất mạo hiểm, nhưng nếu thất bại, không chỉ chúng con sẽ biến mất, mẹ và Phong Thiếu, linh hồn và thân thể vĩnh viễn chia lìa, cũng chia ra đi đến các không gian không biết tên." Kim Liên vẫn còn sợ hãi, bây giờ suy nghĩ một chút thật đúng là đáng sợ.
"Phải như thế nào tìm được những người khác?" trong lòng của Thích Ngạo Sương rất loạn, Phong Dật hiên, thậm chí còn chưa kịp cùng hắn gặp mặt một lần, cứ như vậy vội vã tách ra. Mà lãnh Lăng Vân, là gặp được lại không nhận ra hắn. Tẫn Diêm cùng những người khác hiện tại tung tích không rõ.
(Yên tâm Tẫn Diêm giờ này đang ăn ngon mặc đẹp, có mĩ nữ hầu hạ. Hắc Hắc..)
"Mẹ, chớ có mặt mày ủ ê như vậy. Có biện pháp tìm được bọn họ! Chúng ta chỉ cần mạo hiểm tái tiến nhập không gian kia, tìm được Tạp Mễ Nhĩ thì xong rồi." Kim Liên vội vàng an ủi.
"Ngươi là heo à, hiện tại Tạp Mễ Nhĩ đang chạy trốn làm sao tìm được? Vào đó không cẩn thận cũng sẽ bị mang tới không gian, thời gian không biết tên nào đó! Đến lúc đó làm thế nào?" Lưu Ly duỗi ngón tay hung hăng đâm cái trán Kim Liên giận dữ mắng mỏ.
"Không nhất định làm vậy, chúng ta đi tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ trước đã. Chỗ đó vốn chính là một cái không gian méo mó. Hơn nữa Tạp Mễ Nhĩ nói không chừng đã quay lại đó rồi để lại thứ gì thì sao?" Kim Liên nói xong cũng chợt lui về phía sau, rồi thình lình tiến lên trước, cắn một cái ở ngón tay Lưu Ly. Lưu Ly khóc to.
"Là ai có thể ép Tạp Mễ Nhĩ chạy trốn......" Thích Ngạo Sương nhẹ giọng nói ra, hình như hỏi t Kim Liên, lại giống như tự lẩm bẩm.
"Mẹ, hiện tại biện pháp duy nhất chính là đến tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ. Chúng ta cũng không biết người kia là ai, lại có thể đem Tạp Mễ Nhĩ vạn năng ép thành như vậy, tuyệt đối không dễ trêu chọc vào." Kim Liên nhún vai đứng lên, "Nơi này hình như là lãnh địa của Mễ Tu Vương, tên ẻo lả đáng chết con đã thấy trong bữa tiệc lần trước Tạp Mễ Nhĩ dẫn bọn con tham gia."
"Mễ Tu Vương?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn xanh thẳm bầu trời, nhẹ nhàng nói, "Hắn là hạng người gì, cùng chúng ta không liên quan, đi thôi, nói cho ta biết phương hướng của tòa thành kia."
"Mẹ......"
"Bà bà......"
Kim Liên và Lưu Ly sắc mặt phức tạp, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
"Chuyện gì?" Thích Ngạo Sương quay đầu, nghi hoặc nhìn hai đứa đang bất động.
" Mẹ hãy thử xem còn có thể bay được không? Xem lực lượng còn có trong cơ thể không." Kim Liên có chút không nhẫn tâm nói.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ chung quanh, sắc mặt chợt thay đổi. Lực lượng trong cơ thể so với lần cuối cảm nhận ở Yêu Giới yếu hơn nhiều, còn chưa tới một nửa! đừng bảo là bay, chính là lơ lửng trên không trung cũng khó khăn rồi.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương kinh hãi. Thói quen trong thân thể Phong Dật Hiên, giờ trở lại thân thể có chút không thích ứng được.
"Ở khe hở thời không kia lực lượng người mất bớt một chút, sau đó thời điểm tráo đổi lại thân thể bọn con cũng dùng lực lượng của người, lực lượng của mình bọn con là không đủ." Kim Liên thuật lại chi tiết.
"Thôi, tu hành tiếp là được mà." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng than thở, mặc dù không thể phi hành nhanh chóng đến chỗ kia, nhưng cũng không phải là không có biện pháp khác, không phải sao? Hơn nữa, giờ Thích Ngạo Sương có thể chạy tới chạy lui, bọn họ vui mừng còn không kịp. Tạp Mễ Nhĩ trốn vào bên trong Không Gian Thời Không, ai biết hắn trốn vào không gian, thời gian nao chứ?
"Mẹ, trước mắt chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây thôi." Chợt Kim Liên xụ mặt.
"Có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương nghe được chỗ không đúng.
"Mễ Tu Vương éo lả đó, là một sắc lang. Cái chỗ này là hoa viên nhà hắn, trước kia Tạp Mễ Nhĩ dẫn chúng con đi tới đây rồi. Người này......" Kim Liên muốn nói lại thôi.
"Người này, có thể...... Có thể......" Lưu Ly cũng giựt giựt khóe miệng, "Có thể ngửi hương thấy người, chúng ta phải nhanh chóng…..!"
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, từ trong miệng Kim Liên đã đại khái biết Mễ Tu Vương là hạng người gì rồi. Hiện tại đổi lại thân thể, giờ quả thực có chút phiền toái. Vẫn là nghe lời Kim Liên rời đi sớm một chút, bởi vì lực lượng của nàng mất hơn phân nửa rồi, tương đương với việc bị giáng xuống nhiều tầng. Nếu như gặp phải xung đột, thì với thực lực này quả thực rất bất lợi.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, cùng Kim Liên Lưu Ly chuẩn bị rời đi. Bọn họ thấy chỗ này rất đẹp, không khí rất yên bình. Động vật nhỏ không sợ người, ngược lại là tò mò nhìn ba người đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Mẹ, người xa bọn con có nhớ bọn con không?"
"Nhớ" Thích Ngạo Sương nghiêm túc trả lời.
"Vậy có nhớ Lãnh Lăng Vân, Phong Thiếu và Tạp Mễ Nhĩ không?" Kim Liên lại đột ngột hỏi như thế nói.
Thích Ngạo Sương vẫn như cũ gật đầu: "Nhớ."
"Vậy người nhớ ai nhất?" sắc mặt của Kim Liên lại nghiêm túc.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, ngừng lại, nhìn Kim Liên.
"Mẹ, người nhớ nhất là ai?" Kim Liên cũng không buông tha, tiếp tục hỏi.
Thích Ngạo Sương nhìn Kim Liên, một hồi lâu không nói gì. Hồi lâu, Thích Ngạo Sương chợt cười, nụ cười ấy rực rỡ đẹp mắt, tiếp ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhẹ giọng nói ra: "Thật ra thì, ta nhớ nhất chính là......"
"Ah, vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng lạc đường sao?" Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương thản nhiên muốn nói ra lời trong lòng của bản thân thì một thanh âm của nam nhân cắt đứt lời nói. Chỉ là cái thanh âm này, nghe thế nào cũng không thoải mái. Rõ ràng là thanh âm nam nhân mà lại có chút kiều mị.
"Mẹ, người đừng nóng vội, Tạp Mễ Nhĩ hiện tại nhất định là an toàn." Kim Liên vội vàng an ủi, "Hắn có thể tùy ý xuyên qua, có thể tránh thoát khỏi người kia. Ngược lại mẹ thì sao, mẹ hãy nói một chút làm sao mẹ tới đấy được? Còn ai đi chung với mẹ không?"
"Lãnh Lăng Vân! Tẫn Diêm!" Thích Ngạo Sương có chút lo lắng đứng lên, nhìn chung quanh, "Còn có Địch Thản Tư, Kiều Nạp Sâm nữa, bọn họ đều không thấy."
Kim Liên lôi kéo y phục của Thích Ngạo Sương: "Mẹ, bây giờ người gấp gáp cũng không có tác dụng gì, ngồi xuống trước đã. Nói cho bọn con biết cụ thể chuyện là thế nào. Ở đây, bọn họ sẽ không thể nào chết được đâu. Nếu như bị kẹt trong khe hở thời gian, thì nó sẽ đưa họ về một thời điểm không xác định nào đó, cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng. Không nên gấp gáp, mẹ, không có chuyện không giải quyết được."
Thích Ngạo Sương khẽ giật mình, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ non nớt của Kim Liên, giờ khuôn mặt đó chỉ còn lại nét ổn định cùng trầm tĩnh. Thích Ngạo Sương bỗng nhiên có cảm giác, Kim Liên đã trưởng thành lên nhiều, đã có thể đảm đương được mọi việc.
"Kim Liên, Lưu Ly, khi các con và Phong Dật Hiên biến mất, ta liền......" Thích Ngạo Sương bắt đầu kể cặn kẽ mọi chuyện, hai người mang vẻ mặt khó lường. Một hồi là lo lắng, một hồi là khẩn trương, một hồi vừa lúng túng. Nghe tới chuyện Kiều Nạp Sâm và Thích Ngạo Sương thì cười đến nội thương. Kim Liên nghẹn cười đến nỗi chảy cả nước mắt, mẹ dùng thân thể Phong Dật Hiên giết hại không ít tâm hồn thiếu nữ nha. Món nợ này tình thế nào với Phong Thiếu đây? Cuối cùng nói đến đoạn Áo Trắng chính là Lãnh Lăng Vân, mà Lãnh Lăng Vân cuối cùng dung hợp với bông tai màu tím, cứu bọn họ, Kim Liên và Lưu Ly liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người lóe lên tia phức tạp.
"Mẹ, chúng ta bây giờ ở thế giới này, chính là do Tạp Mễ Nhĩ dẫn chúng ta tới đây. Cái thế giới này rất đẹp." Kim Liên khẽ cau mày có chút nghi ngờ nói, "Nhưng con và Lưu Ly mới biết được đây là một Vị Diện cao cấp. Chúng con cũng cảm thấy thật kỳ quái."
"Đúng vậy a, bà bà, có thể tới vị diện này chỉ có thể là cao thủ thôi. Thế nào lúc đầu chúng con lại bị ném vào đây?" Lưu Ly cũng là cảm thấy lẫn lộn.
"Vị diện này, là gì thế?" Thích Ngạo Sương bây giờ muốn biết là vị diện này rốt cuộc là như thế nào.
"Thiên Vương là người thống trị cao nhất, kế tiếp có bảy nơi được phân chia ranh giới do bảy vị thần khác quản lý." Kim Liên nói liên tục, "Mỗi Vương đều có thực lực rất cao, nhưng bọn họ đều trung thành với Thiên Vương. Thiên Vương sống ở trong một tòa thành xa hoa, xây ở trên một mặt hồ khổng lồ. Mỗi năm một lần Thất Vương hội tụ, trừ việc dâng cống phẩm cho Thiên Vương, còn phải thể hiện lòng trung thành."
"Tạp Mễ Nhĩ đâu rồi, hắn có vị trí gì ở đây?" Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là chuyện này.
"Tạp Mễ Nhĩ......" Kim Liên ngồi xuống, "Thật ra thì chúng con đều không rõ. Chỗ ở của hắn rất thần kì. Thiên vương xây một tòa thành trên mặt hồ, tòa thành kia có một cái bóng, Tạp Mễ Nhĩ sống ở trong đó."
"Cái bóng!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc.
"Chúng con nghĩ lại một chút, chỗ đó chắc không phải là cái bóng mà là một không gian khác, một không gian vặn vẹo, do một tòa thành giống tòa thành của Thiên Vương đụng vào tạo ra không gian này, Tạp Mễ Nhĩ đang ở đó." Lưu Ly nghiêm túc hồi đáp.
"Này Tạp Mễ Nhĩ có phải....." trong lòng của Thích Ngạo Sương mồ hồ lóe lên gì đó.
"Chúng con cho là, Tạp Mễ Nhĩ là người mạnh nhất ở thế giới này. Nhưng có một ngày Tạp Mễ Nhĩ tâm trạng nặng nề và rất thận trọng nói với chúng con, hắn đã tìm tới cửa rồi, cho nên phải đưa chúng con đi nơi khác." Kim Liên hồi tưởng lại những thứ này trên mặt có chút lo lắng.
" Tạp Mễ Nhĩ liền đem chúng con đưa vào đây, để cho chúng con sống trong một khe hở không gian. Tạo ra cấm chú xung quanh và dặn là nhất định không được ngủ gật. Dặn dò chúng ta không nên lộn xộn, nói nhất định sẽ tới đón. Nhưng mà chúng con không đợi được hắn, cấm chú ngày càng yếu đi và chúng con đã ngủ thiếp đi mất."
(Cấm chú của Tạp Mễ Nhĩ yếu đi >>>>> chứng tỏ Tạp Mễ Nhĩ đang yếu đi >>>>> Tạp Mễ Nhĩ đang gặp nguy hiểm )
Lưu Ly lòng vẫn còn sợ hãi đáp trả "Nhưng nếu chúng ta ngủ ngộ nhỡ có ngườ dời thân thể của bà bà đi nơi khác thì chúng con sẽ không được gặp lại bà bà nữa."
"Nhưng cuối cùng lại gặp được ta và Trường Không phải không? Các ngươi và Trường Không liền quyết định mạo hiểm đánh cuộc tráo đổi thân thể. Và chúng ta đã thoát khỏi đó." Thích Ngạo Sương dần dần hiểu được.
"Không sai. Thật ra như vậy rất mạo hiểm, nhưng nếu thất bại, không chỉ chúng con sẽ biến mất, mẹ và Phong Thiếu, linh hồn và thân thể vĩnh viễn chia lìa, cũng chia ra đi đến các không gian không biết tên." Kim Liên vẫn còn sợ hãi, bây giờ suy nghĩ một chút thật đúng là đáng sợ.
"Phải như thế nào tìm được những người khác?" trong lòng của Thích Ngạo Sương rất loạn, Phong Dật hiên, thậm chí còn chưa kịp cùng hắn gặp mặt một lần, cứ như vậy vội vã tách ra. Mà lãnh Lăng Vân, là gặp được lại không nhận ra hắn. Tẫn Diêm cùng những người khác hiện tại tung tích không rõ.
(Yên tâm Tẫn Diêm giờ này đang ăn ngon mặc đẹp, có mĩ nữ hầu hạ. Hắc Hắc..)
"Mẹ, chớ có mặt mày ủ ê như vậy. Có biện pháp tìm được bọn họ! Chúng ta chỉ cần mạo hiểm tái tiến nhập không gian kia, tìm được Tạp Mễ Nhĩ thì xong rồi." Kim Liên vội vàng an ủi.
"Ngươi là heo à, hiện tại Tạp Mễ Nhĩ đang chạy trốn làm sao tìm được? Vào đó không cẩn thận cũng sẽ bị mang tới không gian, thời gian không biết tên nào đó! Đến lúc đó làm thế nào?" Lưu Ly duỗi ngón tay hung hăng đâm cái trán Kim Liên giận dữ mắng mỏ.
"Không nhất định làm vậy, chúng ta đi tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ trước đã. Chỗ đó vốn chính là một cái không gian méo mó. Hơn nữa Tạp Mễ Nhĩ nói không chừng đã quay lại đó rồi để lại thứ gì thì sao?" Kim Liên nói xong cũng chợt lui về phía sau, rồi thình lình tiến lên trước, cắn một cái ở ngón tay Lưu Ly. Lưu Ly khóc to.
"Là ai có thể ép Tạp Mễ Nhĩ chạy trốn......" Thích Ngạo Sương nhẹ giọng nói ra, hình như hỏi t Kim Liên, lại giống như tự lẩm bẩm.
"Mẹ, hiện tại biện pháp duy nhất chính là đến tòa thành của Tạp Mễ Nhĩ. Chúng ta cũng không biết người kia là ai, lại có thể đem Tạp Mễ Nhĩ vạn năng ép thành như vậy, tuyệt đối không dễ trêu chọc vào." Kim Liên nhún vai đứng lên, "Nơi này hình như là lãnh địa của Mễ Tu Vương, tên ẻo lả đáng chết con đã thấy trong bữa tiệc lần trước Tạp Mễ Nhĩ dẫn bọn con tham gia."
"Mễ Tu Vương?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn xanh thẳm bầu trời, nhẹ nhàng nói, "Hắn là hạng người gì, cùng chúng ta không liên quan, đi thôi, nói cho ta biết phương hướng của tòa thành kia."
"Mẹ......"
"Bà bà......"
Kim Liên và Lưu Ly sắc mặt phức tạp, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
"Chuyện gì?" Thích Ngạo Sương quay đầu, nghi hoặc nhìn hai đứa đang bất động.
" Mẹ hãy thử xem còn có thể bay được không? Xem lực lượng còn có trong cơ thể không." Kim Liên có chút không nhẫn tâm nói.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ chung quanh, sắc mặt chợt thay đổi. Lực lượng trong cơ thể so với lần cuối cảm nhận ở Yêu Giới yếu hơn nhiều, còn chưa tới một nửa! đừng bảo là bay, chính là lơ lửng trên không trung cũng khó khăn rồi.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Thích Ngạo Sương kinh hãi. Thói quen trong thân thể Phong Dật Hiên, giờ trở lại thân thể có chút không thích ứng được.
"Ở khe hở thời không kia lực lượng người mất bớt một chút, sau đó thời điểm tráo đổi lại thân thể bọn con cũng dùng lực lượng của người, lực lượng của mình bọn con là không đủ." Kim Liên thuật lại chi tiết.
"Thôi, tu hành tiếp là được mà." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng than thở, mặc dù không thể phi hành nhanh chóng đến chỗ kia, nhưng cũng không phải là không có biện pháp khác, không phải sao? Hơn nữa, giờ Thích Ngạo Sương có thể chạy tới chạy lui, bọn họ vui mừng còn không kịp. Tạp Mễ Nhĩ trốn vào bên trong Không Gian Thời Không, ai biết hắn trốn vào không gian, thời gian nao chứ?
"Mẹ, trước mắt chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây thôi." Chợt Kim Liên xụ mặt.
"Có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương nghe được chỗ không đúng.
"Mễ Tu Vương éo lả đó, là một sắc lang. Cái chỗ này là hoa viên nhà hắn, trước kia Tạp Mễ Nhĩ dẫn chúng con đi tới đây rồi. Người này......" Kim Liên muốn nói lại thôi.
"Người này, có thể...... Có thể......" Lưu Ly cũng giựt giựt khóe miệng, "Có thể ngửi hương thấy người, chúng ta phải nhanh chóng…..!"
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, từ trong miệng Kim Liên đã đại khái biết Mễ Tu Vương là hạng người gì rồi. Hiện tại đổi lại thân thể, giờ quả thực có chút phiền toái. Vẫn là nghe lời Kim Liên rời đi sớm một chút, bởi vì lực lượng của nàng mất hơn phân nửa rồi, tương đương với việc bị giáng xuống nhiều tầng. Nếu như gặp phải xung đột, thì với thực lực này quả thực rất bất lợi.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, cùng Kim Liên Lưu Ly chuẩn bị rời đi. Bọn họ thấy chỗ này rất đẹp, không khí rất yên bình. Động vật nhỏ không sợ người, ngược lại là tò mò nhìn ba người đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Mẹ, người xa bọn con có nhớ bọn con không?"
"Nhớ" Thích Ngạo Sương nghiêm túc trả lời.
"Vậy có nhớ Lãnh Lăng Vân, Phong Thiếu và Tạp Mễ Nhĩ không?" Kim Liên lại đột ngột hỏi như thế nói.
Thích Ngạo Sương vẫn như cũ gật đầu: "Nhớ."
"Vậy người nhớ ai nhất?" sắc mặt của Kim Liên lại nghiêm túc.
Thích Ngạo Sương sửng sốt, ngừng lại, nhìn Kim Liên.
"Mẹ, người nhớ nhất là ai?" Kim Liên cũng không buông tha, tiếp tục hỏi.
Thích Ngạo Sương nhìn Kim Liên, một hồi lâu không nói gì. Hồi lâu, Thích Ngạo Sương chợt cười, nụ cười ấy rực rỡ đẹp mắt, tiếp ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nhẹ giọng nói ra: "Thật ra thì, ta nhớ nhất chính là......"
"Ah, vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng lạc đường sao?" Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương thản nhiên muốn nói ra lời trong lòng của bản thân thì một thanh âm của nam nhân cắt đứt lời nói. Chỉ là cái thanh âm này, nghe thế nào cũng không thoải mái. Rõ ràng là thanh âm nam nhân mà lại có chút kiều mị.