Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
“Người nên tới rốt cuộc đã tới.” Áo trắng quay lại, nhìn ra ngoài hang động, cười một tiếng khinh bỉ, nhàn nhạt nói.
Sắc mặt mọi người khẽ biến, bởi vì bọn họ cảm thấy có mấy người đang tới gần, mà thực lực của họ thì đều không yếu.
“Người đó cũng tới.” Áo trắng khẽ cau mày, lạnh nhạt nói, “Chúng ta đi phá hủy pháp trận trước đi. Trước đây ta thiếu Ngõa Luân Đinh một nhân tình, ta không muốn ra tay với bọn họ ở đây.”
“Nhưng hình như bọn họ không định bỏ qua cho chúng ta.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, nói đầy bất đắc dĩ, “Chắc chắn bọn họ tới vì chúng ta. Họ định làm gì?”
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Khởi động pháp trận, bắt chúng ta lại, sau đó dâng lên cho người đứng sau lưng bọn họ.” Áo trắng trả lời ngắn gọn, “Đi nào, phá những pháp trận kia trước khi bọn họ tới. Bây giờ chúng ta có nhiều người thế này, chắc là phá những pháp trận đó dễ thôi.”
“Người đứng sau bọn họ…” Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, lẩm bẩm nhắc lại những lời này. Không biết vì sao nàng lại chợt nhớ tới lời của Kinh Phong. Dường như hắn biết người đứng sau những người này là ai. Tuy hắn không nói ra nhưng không sao, mình sẽ kiểm chứng xem người đó là ai rất nhanh thôi.
Áo trắng nói xong thì dẫn mọi người bay đi. Lúc này, Trường Không đang trong người Thích Ngạo Sương lên tiếng với nàng: “Thích Ngạo Sương! Thật khổ cho ngươi phải lừa gạt ta! Ngươi là nữ tử, hơn nữa, lại còn….” Tiếng của Trường Không như người mất hồn, “Lại còn là một đại mỹ nữ, oa a a a a, ta thật hạnh phúc, ta đang ở trong thân thể của một đại mỹ nữ.” Lời này thật vừa dâm đãng vừa ái muội.
“Ngươi…” Thích Ngạo Sương nghi ngờ trong lòng, thầm nói chuyện với Trường Không trong lòng.
“Ngươi đột phá thì không cho phép ta lại gần nữa hay sao?” Trường Không kêu lên oa oa để phản đối, “Ngươi lại không nói cho ta biết ngươi là đại mỹ nữ.”
“Sao ta phải nói với ngươi?” Thích Ngạo Sương trả lời đầy khinh thường.
“Hừ! Ta đã định ngươi rồi, sống chết gì ngươi cũng là người của ta, đừng có mơ bỏ rơi ta.” Trường Không lải nhải trong người Thích Ngạo Sương, “Còn nữa, Thích Ngạo Sương, bây giờ ta có hình dáng rồi đó. Ha ha, tiểu gia bây giờ là đại soái ca siêu cấp, ngọc thụ lâm phong rồi.”
“A, chúc mừng.” Nhưng Thích Ngạo Sương chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi tiếp tục bay theo mọi người về phía trước.
“Thích Ngạo Sương, chờ ngươi thấy được bộ dạng của ta thì đừng yêu ta đấy nhé.” Trường Không cười bỉ ổi.
“Thật ngu ngốc.” Thích Ngạo Sương quở mắng. Trường Không ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
Đoàn người bay theo sự hướng dẫn của áo trắng về phía trung tâm. Thích Ngạo Sương cũng cảm thấy có mấy người đang bay nhanh tới đó từ phía khác. Hai bên gặp nhau nơi ngõ hẹp.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Viện trưởng ngốc ở sau lưng mấy vị trưởng lão thấy vậy thì dừng lại, cười híp mắt, nhìn Thích Ngạo Sương, nói: “Chúc mừng các con, rốt cuộc đã bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không.”
“Thôi đi. Đừng giả mù sa mưa nữa.” Áo trắng nhàn nhạt mỉa mai, “Ai cũng biết một khi bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không sẽ có lực hấp dẫn từ phía trước kéo mạnh ngươi vào chỗ đó. Nhưng khu vực này đúng là khá tốt, có thể cho người ta dừng lại ở đây.”
“Ha ha, Địch Thản Tư, Thích Ngạo Sương, Kiều Nạp Sâm, Bối Lý Nhĩ, các con đừng nghe người này nói hươu nói vượn, chúng ta sẽ tiễn các con đến lối vào.” Viện trưởng cười híp mắt, nói rất thân thiện, nhưng bàn tay chắp sau lưng đã hoạt động.
“Cái cớ này thật gượng ép.” Kiều Nạp Sâm không vui mà nói, “Nếu đột phá được thì còn cần các vị đưa tiễn làm gì? Nơi mà các vị định đưa chúng ta tới chỉ sợ là không đơn giản.”
“Phải đưa tới nơi mà người kia chỉ định phải không?” Thích Ngạo Sương nhìn viện trưởng, thử dò xét mà nói.
Quả nhiên sắc mặt viện trưởng hơi đổi, sau đó tay chắp sau lưng kết xuất ra một thủ thế phức tạp hơn. Ngõa Luân Đinh thiếu một cánh tay vẫn cúi đầu, không có hành động gì.
“Quả nhiên. Người đứng sau các ngươi là ai? Các ngươi thành lập học viện Tinh Thần là để thu hút cường giả dâng lên cho người đứng sau các ngươi phải không? Hắn có mục đích gì?” Thích Ngạo Sương hỏi liên tiếp vài câu hỏi.
Viện trưởng mỉm cười, từ từ nói: “Sao con lại muốn biết? Ta sợ con biết rồi sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây mất.” Viện trưởng cười nhưng thực ra là đang kéo dài thời gian. Bởi vì ông phát hiện ra lúc này Ngõa Luân Đinh lại chần chừ, không ra tay. Chẳng lẽ thủ đoạn mà chủ nhân dạy cho bọn họ sẽ bị lãng phí sao?
“Ngõa Luân Đinh, nếu còn chần chừ thì ngươi có chịu được hậu quả không? Chẳng lẽ ngươi quên lời ta nói rồi hả? Dù ngươi không muốn trở về, ngươi tình nguyện chịu đựng loại thống khổ mà chủ nhân mang lại, không có nghĩa chúng ta cũng tình nguyện! Chủ nhân phái ngươi tới thật sai lầm! Bây giờ ngươi không đền bù thì còn đợi tới khi nào?!” mặt viện trưởng tối sầm, dùng mật âm trao đổi với Ngõa Luân Đinh. Sắc mặt Ngõa Luân Đinh thay đổi liên tục nhưng từ đầu tới cuối vẫn không muốn ra tay.
“Ngõa Luân Đinh!” viện trưởng bất chấp tất cả, kêu lên thành tiếng.
“Mở!!!” rốt cuộc Ngõa Luân Đinh quát lên một tiếng, giữa hai lông mày hiện lên đau đớn. Cả người tỏa ra hào quang vạn trượng trong nháy mắt, sau đó hóa thành lưới ánh sáng khổng lồ, bao vây toàn bộ đám người Thích Ngạo Sương lại. Viện trưởng và các trưởng lão khác hoa tay múa chân tạo thành dấu tay cuối cùng. Từng chùm ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra từ tay bọn họ, cố định tấm lưới lại, biến nó thành quả cầu ánh sáng, bao phủ lấy toàn bộ đám người Thích Ngạo Sương trong đó.
Sự thay đổi này khiến cả áo trắng cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
Một người, nói biến mất là biến mất, hóa thành tấm lưới ánh sáng bao vây bọn họ lại.
“Bối Tạp Mỗ. A, không, ngươi không phải là Bối Tạp Mỗ thật. Thậm chí chúng ta còn không biết tên của ngươi.” Lúc này viện trưởng mới đưa tay ra. Ánh sáng chói mắt chính là phát ra từ tay ông.
“Ngõa Luân Đinh sao vậy?” sắc mặt áo trắng càng ngày càng khó coi, gằn từng chữ, mắt sáng rực, hỏi.
“Như ngươi thấy đấy, đã chết rồi. A, phải nói là hoàn toàn biến mất. Cũng không đúng, thân thể và linh hồn hắn đã biến thành tấm lưới này bằng một phần sức cuối cùng để cống hiến cho chủ nhân. Bối Tạp Mỗ, có phải ngươi tưởng rằng chúng ta sẽ khởi động trận pháp để bắt các ngươi?” viện trưởng cười đầy khinh thường, hờ hững giải thích nguyên nhân cái chết của Ngõa Luân Đinh.
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Không bằng cầm thú! Lại đối xử như thế với người của mình!” khuôn mặt sóng nước chẳng xao của áo trắng từ từ biến thành đầy phẫn nộ.
“Lúc hắn sơ ý để cho ngươi chạy thoát là đã phạm vào một trong mười tội ác khó tha. Bây giờ làm thế là để chuộc tội mà thôi! Còn nữa, ta phải nói cho ngươi biết, mỗi một lần ngươi công kích vào tấm lưới này là một lần đánh vào người của ân nhân Ngõa Luân Đinh của ngươi đấy. Có phải rất có ý nghĩa không?” khuôn mặt anh tuấn của viện trưởng dần dần lan tràn ý cười dữ tợn.
Áo trắng nắm chặt nắm tay, cắn răng không nói thêm gì.
Sắc mặt Địch Thản Tư sắc lạnh, không nói hai lời liền bắt đầu công kích vào tấm lưới ánh sáng đang bao vây bọn họ. Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên đã xảy ra. Sức mạnh mà Địch Thản Tư đánh vào tấm lưới chỉ như hòn đá rơi vào biển khơi, không có phản ứng gì, tựa như bị hấp thu vậy!!
Địch Thản Tư khẽ cau mày như đang suy nghĩ gì đó. Kiều Nạp Sâm không tin có gì kỳ lạ, cũng tự mình ra tay nhưng chuyện vẫn giống trước. Tất cả sức mạnh bị hấp thu, mà tấm lưới ánh sáng này dường như càng ngày càng vững vàng.
“Bối Tạp Mỗ, ngươi thật ngây thơ. Lần trước dùng trận pháp nhưng không bắt được ngươi, ngươi nghĩ rằng lần này chúng ta còn mạo hiểm dùng cách cũ sao? Bây giờ các ngươi đừng phí sức giãy giụa nữa. Không ai trên thế giới này thoát được tấm lưới này đâu. Kể cả ở nơi đó cũng không có mấy người có thể làm gì được. Bởi vì đây là người kia ban tặng, ha ha…” Viện trưởng cười ha hả, sau đó nhìn Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư, cười nói, “Quả nhiên hai người các ngươi rất xuất sắc. Lần này, rốt cuộc chúng ta có thể trở về cố hương rồi. Chỉ cần hai người các ngươi là đủ.”
“Nói gì vậy? Có ý gì?” Thích Ngạo Sương giận tái mặt, lạnh giọng hỏi. Người kia rốt cuộc là người thế nào? Sao viện trưởng lại chắc chắn như thế?!
Bối Lý Nhĩ dùng hết sức mạnh toàn thân công kích tấm lưới ánh sáng xung quanh nhưng vẫn không làm được gì. Tẫn Diêm đánh ra một quyền nhưng nó chỉ hơi lõm vào một chút rồi lại trở lại nguyên dạng. Mà độ cong lõm vào kia rất khó thấy được bằng mắt thường. Kiều Nạp Sâm cũng dùng toàn lực đánh vào tấm lưới ánh sáng. Địch Thản Tư bình tĩnh lại, không ra tay nữa.
“Các ngươi sẽ biết nhanh thôi. Các ngươi sắp hóa thành hư vô, không bao giờ tồn tại nữa. Hình như không nên nói thế, mà phải nói là các ngươi sẽ trở về thuở ban đầu. Được rồi, đừng phí sức nữa.” viện trưởng đắc chí cười lớn quên cả hình tượng. Đùa gì chứ, nếu những người trước mặt này có thể phá giải được lưới ánh sáng của chủ nhân thì chi bằng bắt ông tin rằng thế giới này bị hủy diệt còn dễ hơn.
“Nằm mơ!” Áo trắng gầm lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt trong nháy mắt, cả người mờ dần đi.
“Không có tác dụng gì đâu. Khuyên ngươi đừng phí…” Viện trưởng chưa nói hết thì ngây ngẩn. Bởi vì ông phát hiện ra ánh sáng trên người áo trắng đang biến thành màu tím. Không đúng, là một luồng ánh sáng tím đang dung hợp với ánh sáng trên người áo trắng, nhuộm hắn thành màu tím. Viện trưởng sững sờ quay sang nhìn nơi phát ra ánh sáng màu tím này. Các trưởng lão sau lưng cũng cực kỳ kinh ngạc. Mọi người trong lưới ánh sáng cũng hướng tầm mắt tới nơi phát ra ánh sáng màu tím này thì phát hiện ra nó phát ra từ trên vành tai của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương cũng cực kỳ kinh ngạc, dư quang khóe mắt liếc nhìn ánh sáng màu tím tỏa ra từ trên vành tai của mình, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng chói mắt.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Là bông tai thủy tinh của Lãnh Lăng Vân! Cũng là đồng tử của hắn, là sức mạnh của hắn! Nhưng sao lại cộng hưởng với sức mạnh của áo trắng? Vì sao? Sắc mặt Tẫn Diêm chợt thay đổi, nhìn áo trắng đang được ánh sáng màu tím bao phủ, lại nhìn bông tai chói mắt trên vành tai của Thích Ngạo Sương, trong lòng như đã hiểu rõ gì đó.
“Không hay! Không gian thay đổi!” Sắc mặt viện trưởng thay đổi trong nháy mắt, trở nên khó coi khác thường. Ông cảm nhận rất rõ rằng không gian trong lưới ánh sáng đang điên cuồng khởi động, dường như sắp rách ra. “Đừng để bọn họ chạy thoát!”
Nhưng đã muộn.
Bông tai trên vành tai Thích Ngạo Sương chợt tự động bay ra, trực tiếp nhập vào người áo trắng. Sau đó tấm lưới ánh sáng bị một luồng ánh sáng màu tím rực rỡ bao phủ. Khi ánh sáng mờ dần thì toàn bộ người trong lưới ánh sáng đã biến mất!
Sắc mặt mọi người khẽ biến, bởi vì bọn họ cảm thấy có mấy người đang tới gần, mà thực lực của họ thì đều không yếu.
“Người đó cũng tới.” Áo trắng khẽ cau mày, lạnh nhạt nói, “Chúng ta đi phá hủy pháp trận trước đi. Trước đây ta thiếu Ngõa Luân Đinh một nhân tình, ta không muốn ra tay với bọn họ ở đây.”
“Nhưng hình như bọn họ không định bỏ qua cho chúng ta.” Kiều Nạp Sâm nhún vai, nói đầy bất đắc dĩ, “Chắc chắn bọn họ tới vì chúng ta. Họ định làm gì?”
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Khởi động pháp trận, bắt chúng ta lại, sau đó dâng lên cho người đứng sau lưng bọn họ.” Áo trắng trả lời ngắn gọn, “Đi nào, phá những pháp trận kia trước khi bọn họ tới. Bây giờ chúng ta có nhiều người thế này, chắc là phá những pháp trận đó dễ thôi.”
“Người đứng sau bọn họ…” Thích Ngạo Sương từ từ đứng lên, lẩm bẩm nhắc lại những lời này. Không biết vì sao nàng lại chợt nhớ tới lời của Kinh Phong. Dường như hắn biết người đứng sau những người này là ai. Tuy hắn không nói ra nhưng không sao, mình sẽ kiểm chứng xem người đó là ai rất nhanh thôi.
Áo trắng nói xong thì dẫn mọi người bay đi. Lúc này, Trường Không đang trong người Thích Ngạo Sương lên tiếng với nàng: “Thích Ngạo Sương! Thật khổ cho ngươi phải lừa gạt ta! Ngươi là nữ tử, hơn nữa, lại còn….” Tiếng của Trường Không như người mất hồn, “Lại còn là một đại mỹ nữ, oa a a a a, ta thật hạnh phúc, ta đang ở trong thân thể của một đại mỹ nữ.” Lời này thật vừa dâm đãng vừa ái muội.
“Ngươi…” Thích Ngạo Sương nghi ngờ trong lòng, thầm nói chuyện với Trường Không trong lòng.
“Ngươi đột phá thì không cho phép ta lại gần nữa hay sao?” Trường Không kêu lên oa oa để phản đối, “Ngươi lại không nói cho ta biết ngươi là đại mỹ nữ.”
“Sao ta phải nói với ngươi?” Thích Ngạo Sương trả lời đầy khinh thường.
“Hừ! Ta đã định ngươi rồi, sống chết gì ngươi cũng là người của ta, đừng có mơ bỏ rơi ta.” Trường Không lải nhải trong người Thích Ngạo Sương, “Còn nữa, Thích Ngạo Sương, bây giờ ta có hình dáng rồi đó. Ha ha, tiểu gia bây giờ là đại soái ca siêu cấp, ngọc thụ lâm phong rồi.”
“A, chúc mừng.” Nhưng Thích Ngạo Sương chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi tiếp tục bay theo mọi người về phía trước.
“Thích Ngạo Sương, chờ ngươi thấy được bộ dạng của ta thì đừng yêu ta đấy nhé.” Trường Không cười bỉ ổi.
“Thật ngu ngốc.” Thích Ngạo Sương quở mắng. Trường Không ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không lên tiếng nữa.
Đoàn người bay theo sự hướng dẫn của áo trắng về phía trung tâm. Thích Ngạo Sương cũng cảm thấy có mấy người đang bay nhanh tới đó từ phía khác. Hai bên gặp nhau nơi ngõ hẹp.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Viện trưởng ngốc ở sau lưng mấy vị trưởng lão thấy vậy thì dừng lại, cười híp mắt, nhìn Thích Ngạo Sương, nói: “Chúc mừng các con, rốt cuộc đã bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không.”
“Thôi đi. Đừng giả mù sa mưa nữa.” Áo trắng nhàn nhạt mỉa mai, “Ai cũng biết một khi bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không sẽ có lực hấp dẫn từ phía trước kéo mạnh ngươi vào chỗ đó. Nhưng khu vực này đúng là khá tốt, có thể cho người ta dừng lại ở đây.”
“Ha ha, Địch Thản Tư, Thích Ngạo Sương, Kiều Nạp Sâm, Bối Lý Nhĩ, các con đừng nghe người này nói hươu nói vượn, chúng ta sẽ tiễn các con đến lối vào.” Viện trưởng cười híp mắt, nói rất thân thiện, nhưng bàn tay chắp sau lưng đã hoạt động.
“Cái cớ này thật gượng ép.” Kiều Nạp Sâm không vui mà nói, “Nếu đột phá được thì còn cần các vị đưa tiễn làm gì? Nơi mà các vị định đưa chúng ta tới chỉ sợ là không đơn giản.”
“Phải đưa tới nơi mà người kia chỉ định phải không?” Thích Ngạo Sương nhìn viện trưởng, thử dò xét mà nói.
Quả nhiên sắc mặt viện trưởng hơi đổi, sau đó tay chắp sau lưng kết xuất ra một thủ thế phức tạp hơn. Ngõa Luân Đinh thiếu một cánh tay vẫn cúi đầu, không có hành động gì.
“Quả nhiên. Người đứng sau các ngươi là ai? Các ngươi thành lập học viện Tinh Thần là để thu hút cường giả dâng lên cho người đứng sau các ngươi phải không? Hắn có mục đích gì?” Thích Ngạo Sương hỏi liên tiếp vài câu hỏi.
Viện trưởng mỉm cười, từ từ nói: “Sao con lại muốn biết? Ta sợ con biết rồi sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây mất.” Viện trưởng cười nhưng thực ra là đang kéo dài thời gian. Bởi vì ông phát hiện ra lúc này Ngõa Luân Đinh lại chần chừ, không ra tay. Chẳng lẽ thủ đoạn mà chủ nhân dạy cho bọn họ sẽ bị lãng phí sao?
“Ngõa Luân Đinh, nếu còn chần chừ thì ngươi có chịu được hậu quả không? Chẳng lẽ ngươi quên lời ta nói rồi hả? Dù ngươi không muốn trở về, ngươi tình nguyện chịu đựng loại thống khổ mà chủ nhân mang lại, không có nghĩa chúng ta cũng tình nguyện! Chủ nhân phái ngươi tới thật sai lầm! Bây giờ ngươi không đền bù thì còn đợi tới khi nào?!” mặt viện trưởng tối sầm, dùng mật âm trao đổi với Ngõa Luân Đinh. Sắc mặt Ngõa Luân Đinh thay đổi liên tục nhưng từ đầu tới cuối vẫn không muốn ra tay.
“Ngõa Luân Đinh!” viện trưởng bất chấp tất cả, kêu lên thành tiếng.
“Mở!!!” rốt cuộc Ngõa Luân Đinh quát lên một tiếng, giữa hai lông mày hiện lên đau đớn. Cả người tỏa ra hào quang vạn trượng trong nháy mắt, sau đó hóa thành lưới ánh sáng khổng lồ, bao vây toàn bộ đám người Thích Ngạo Sương lại. Viện trưởng và các trưởng lão khác hoa tay múa chân tạo thành dấu tay cuối cùng. Từng chùm ánh sáng mạnh mẽ tỏa ra từ tay bọn họ, cố định tấm lưới lại, biến nó thành quả cầu ánh sáng, bao phủ lấy toàn bộ đám người Thích Ngạo Sương trong đó.
Sự thay đổi này khiến cả áo trắng cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
Một người, nói biến mất là biến mất, hóa thành tấm lưới ánh sáng bao vây bọn họ lại.
“Bối Tạp Mỗ. A, không, ngươi không phải là Bối Tạp Mỗ thật. Thậm chí chúng ta còn không biết tên của ngươi.” Lúc này viện trưởng mới đưa tay ra. Ánh sáng chói mắt chính là phát ra từ tay ông.
“Ngõa Luân Đinh sao vậy?” sắc mặt áo trắng càng ngày càng khó coi, gằn từng chữ, mắt sáng rực, hỏi.
“Như ngươi thấy đấy, đã chết rồi. A, phải nói là hoàn toàn biến mất. Cũng không đúng, thân thể và linh hồn hắn đã biến thành tấm lưới này bằng một phần sức cuối cùng để cống hiến cho chủ nhân. Bối Tạp Mỗ, có phải ngươi tưởng rằng chúng ta sẽ khởi động trận pháp để bắt các ngươi?” viện trưởng cười đầy khinh thường, hờ hững giải thích nguyên nhân cái chết của Ngõa Luân Đinh.
die»ndٿanl«equ»yd«on
“Không bằng cầm thú! Lại đối xử như thế với người của mình!” khuôn mặt sóng nước chẳng xao của áo trắng từ từ biến thành đầy phẫn nộ.
“Lúc hắn sơ ý để cho ngươi chạy thoát là đã phạm vào một trong mười tội ác khó tha. Bây giờ làm thế là để chuộc tội mà thôi! Còn nữa, ta phải nói cho ngươi biết, mỗi một lần ngươi công kích vào tấm lưới này là một lần đánh vào người của ân nhân Ngõa Luân Đinh của ngươi đấy. Có phải rất có ý nghĩa không?” khuôn mặt anh tuấn của viện trưởng dần dần lan tràn ý cười dữ tợn.
Áo trắng nắm chặt nắm tay, cắn răng không nói thêm gì.
Sắc mặt Địch Thản Tư sắc lạnh, không nói hai lời liền bắt đầu công kích vào tấm lưới ánh sáng đang bao vây bọn họ. Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên đã xảy ra. Sức mạnh mà Địch Thản Tư đánh vào tấm lưới chỉ như hòn đá rơi vào biển khơi, không có phản ứng gì, tựa như bị hấp thu vậy!!
Địch Thản Tư khẽ cau mày như đang suy nghĩ gì đó. Kiều Nạp Sâm không tin có gì kỳ lạ, cũng tự mình ra tay nhưng chuyện vẫn giống trước. Tất cả sức mạnh bị hấp thu, mà tấm lưới ánh sáng này dường như càng ngày càng vững vàng.
“Bối Tạp Mỗ, ngươi thật ngây thơ. Lần trước dùng trận pháp nhưng không bắt được ngươi, ngươi nghĩ rằng lần này chúng ta còn mạo hiểm dùng cách cũ sao? Bây giờ các ngươi đừng phí sức giãy giụa nữa. Không ai trên thế giới này thoát được tấm lưới này đâu. Kể cả ở nơi đó cũng không có mấy người có thể làm gì được. Bởi vì đây là người kia ban tặng, ha ha…” Viện trưởng cười ha hả, sau đó nhìn Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư, cười nói, “Quả nhiên hai người các ngươi rất xuất sắc. Lần này, rốt cuộc chúng ta có thể trở về cố hương rồi. Chỉ cần hai người các ngươi là đủ.”
“Nói gì vậy? Có ý gì?” Thích Ngạo Sương giận tái mặt, lạnh giọng hỏi. Người kia rốt cuộc là người thế nào? Sao viện trưởng lại chắc chắn như thế?!
Bối Lý Nhĩ dùng hết sức mạnh toàn thân công kích tấm lưới ánh sáng xung quanh nhưng vẫn không làm được gì. Tẫn Diêm đánh ra một quyền nhưng nó chỉ hơi lõm vào một chút rồi lại trở lại nguyên dạng. Mà độ cong lõm vào kia rất khó thấy được bằng mắt thường. Kiều Nạp Sâm cũng dùng toàn lực đánh vào tấm lưới ánh sáng. Địch Thản Tư bình tĩnh lại, không ra tay nữa.
“Các ngươi sẽ biết nhanh thôi. Các ngươi sắp hóa thành hư vô, không bao giờ tồn tại nữa. Hình như không nên nói thế, mà phải nói là các ngươi sẽ trở về thuở ban đầu. Được rồi, đừng phí sức nữa.” viện trưởng đắc chí cười lớn quên cả hình tượng. Đùa gì chứ, nếu những người trước mặt này có thể phá giải được lưới ánh sáng của chủ nhân thì chi bằng bắt ông tin rằng thế giới này bị hủy diệt còn dễ hơn.
“Nằm mơ!” Áo trắng gầm lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt trong nháy mắt, cả người mờ dần đi.
“Không có tác dụng gì đâu. Khuyên ngươi đừng phí…” Viện trưởng chưa nói hết thì ngây ngẩn. Bởi vì ông phát hiện ra ánh sáng trên người áo trắng đang biến thành màu tím. Không đúng, là một luồng ánh sáng tím đang dung hợp với ánh sáng trên người áo trắng, nhuộm hắn thành màu tím. Viện trưởng sững sờ quay sang nhìn nơi phát ra ánh sáng màu tím này. Các trưởng lão sau lưng cũng cực kỳ kinh ngạc. Mọi người trong lưới ánh sáng cũng hướng tầm mắt tới nơi phát ra ánh sáng màu tím này thì phát hiện ra nó phát ra từ trên vành tai của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương cũng cực kỳ kinh ngạc, dư quang khóe mắt liếc nhìn ánh sáng màu tím tỏa ra từ trên vành tai của mình, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng chói mắt.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Là bông tai thủy tinh của Lãnh Lăng Vân! Cũng là đồng tử của hắn, là sức mạnh của hắn! Nhưng sao lại cộng hưởng với sức mạnh của áo trắng? Vì sao? Sắc mặt Tẫn Diêm chợt thay đổi, nhìn áo trắng đang được ánh sáng màu tím bao phủ, lại nhìn bông tai chói mắt trên vành tai của Thích Ngạo Sương, trong lòng như đã hiểu rõ gì đó.
“Không hay! Không gian thay đổi!” Sắc mặt viện trưởng thay đổi trong nháy mắt, trở nên khó coi khác thường. Ông cảm nhận rất rõ rằng không gian trong lưới ánh sáng đang điên cuồng khởi động, dường như sắp rách ra. “Đừng để bọn họ chạy thoát!”
Nhưng đã muộn.
Bông tai trên vành tai Thích Ngạo Sương chợt tự động bay ra, trực tiếp nhập vào người áo trắng. Sau đó tấm lưới ánh sáng bị một luồng ánh sáng màu tím rực rỡ bao phủ. Khi ánh sáng mờ dần thì toàn bộ người trong lưới ánh sáng đã biến mất!