Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
Địch Thản Tư rối rắm dĩ nhiên là không có ai biết, một đêm này Địch Thản Tư chưa chợp mắt một lần nào, ngồi xếp bằng trên giường lẳng lặng đợi cả đêm.
Mà kẻ đầu sọ khiến Địch Thản Tư rối rắm như thế lại có cảm giác thoải mái ngủ thẳng tới trời sáng. Trời sáng, Thích Ngạo Sương vặn eo bẻ cổ rời giường, Tẫn Diêm chờ chuyện của Vi Ân Tư bên kia ổn định lại trở lại đây cũng vừa đúng một ngày. Ăn sáng xong, Thích Ngạo Sương nói hết tất cả cho Tẫn Diêm, Tẫn Diêm cũng không giật mình. Bởi trước đó hắn đã thấy qua nam tử áo trắng thần bí.
"Tẫn Diêm, không biết vì sao, người kia cho ta cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà ta lại xác định ta không biết hắn, ta chưa từng thấy hắn." Thích Ngạo Sương vuốt cằm của mình suy tư.
"Tiểu thư cũng có cảm giác như thế?" Tẫn Diêm có chút kinh ngạc.
"Ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng có cảm giác như thế?" Thích Ngạo Sương vừa nghe lời này của Tẫn Diêm thì ngây ngẩn cả người.
"Đúng vậy, hơn nữa hắn đối với tiểu thư hình như không giống bình thường." Tẫn Diêm lúc này mới đem chuyện đêm hôm đó nói với Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương trầm tư nói: "Hắn cũng nói cảm thấy ta quen thuộc, hơn nữa hắn không có trí nhớ. Ta thật sự có chút không hiểu nổi hắn rốt cuộc là ai." ( pê ét: Áo trắng là người rất quen đó ~~)
"Mặc kệ như thế nào hắn đối với tiểu thư không có địch ý" Tẫn Diêm trấn an nói "Còn nữa, tiểu thư, một tuần lễ sau phải đi tầng thứ chín rồi, đến lúc đó nhìn thấy hắn tất cả đều sáng tỏ rồi."
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không nói gì nữa. Lúc này nơi xa truyền đến tiếng kêu của Kiều Nạp Sâm: "Ngạo Sương, Ngạo Sương ~~~"
Tẫn Diêm cau mày nhìn Kiều Nạp Sâm đi tới mặt không hề vui mừng.
"Hắc, các ngươi đang nói cái gì đó?" Kiều Nạp Sâm đặt mông ngồi ngay chính giữa hai người.
“ Nói gì không liên quan tới huynh." Thích Ngạo Sương nói.
"Làm sao lại không liên quan tới ta được? Đệ phải biết, một tuần lễ sau ta cũng muốn đi đến tầng thứ chín." Kiều Nạp Sâm cười hì hì nói.
" Huynh có thể sẽ không cần phải đi." Thích Ngạo Sương lười cùng Kiều Nạp Sâm nói nhảm, người này kể từ khi biết thân phận thực sự của nàng thì lại tỏ thái độ rất kì quái. Nhìn một cái là biết có vấn đề.
"Làm sao ta có thể để cho một mình đệ mạo hiểm được!" Kiều Nạp Sâm không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên.
"Ta không phải một mình. Có Tẫn Diêm, còn có người kia." Thích Ngạo Sương liếc nhìn Kiều Nạp Sâm.
Tẫn Diêm càng nghe càng có cái gì không đúng, cái tên Kiều Nạp Sâm này tại sao lại nói chuyện với tiểu thư nhà mình càng ngày càng tùy tiện thế.
"Đi thôi, Tẫn Diêm." Thích Ngạo Sương chẳng thèm cùng Kiều Nạp Sâm nói nhảm, đứng dậy kêu Tẫn Diêm cùng đi, Kiều Nạp Sâm cũng không ngại, dù sao thì cứ như vậy vui vẻ đi theo là được.
Một tuần lễ nháy mắt đã trôi qua rồi, Thích Ngạo Sương ở nơi này một tuần lễ thực lực lại tăng lên không ít, hơn nữa cũng loáng thoáng cảm thấy chuẩn bị đột phá. Ở nơi này trong một tuần lễ, Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, chỉ cùng Vi Ân Tư nói một chút chuyện, nữa chúc phúc cho hắn và Bối Sắt Phân Ni. Vi Ân Tư không hiểu, không biết Thích Ngạo Sương đến cùng là đang làm cái quỷ gì. Mà Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na, Thích Ngạo Sương quyết định viết cho họ một bức thư, cuối cùng là thư chúc Phá Thiên và A Bảo hạnh phúc. Cuối cùng cuối thư lưu lại câu: Có duyên chắc chắn gặp lại lần nữa. Phá Thiên xem xong thư nở nụ cười, nhất định có duyên gặp lại thôi! quyết định của Thích Ngạo Sương thì Phá Thiên không có nói cho A Bảo, hắn sợ A Bảo thương cảm. Hắn sợ nhất chính là nước mắt A Bảo.
Một tuần lễ sau, Tẫn Diêm không cùng Thích Ngạo Sương đi thẳng vào tháp, mà là đi đường khác lẻn vào. Kiều Nạp Sâm dĩ nhiên là theo Thích Ngạo Sương cùng lúc đi vào. Khi Thích Ngạo Sương cùng Kiều Nạp Sâm đi vào về sau phát hiện rõ ràng Địch Thản Tư ở bên trong. Hắn đứng lẳng lặng đó, hình như đã sớm đợi ở đó. Thời điểm hắn nhìn thấy Thích Ngạo Sương thân thể có chút chậm lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
"Địch Thản Tư, huynh đến thật là sớm." Kiều Nạp Sâm ngáp dài chào hỏi Địch Thản Tư.
Địch Thản Tư chỉ nhìn Thích Ngạo Sương không nói gì. Thích Ngạo Sương quay mặt, không tính sẽ cùng Địch Thản Tư nói chuyện, bước về phía trước.
"Thích Ngạo Sương!" Vậy mà Địch Thản Tư lại nắm cánh tay Thích Ngạo Sương, kéo trở lại.
( Thực ra tuấn nam mĩ nữ có lôi kéo cũng không sao. Nhưng mà đây là thân thể tiểu Phong nha, lôi kéo tiểu Phong nhà ta cái gì ~~~ phi phi ~ cất tay, cất tay. Tiểu Sương mau đánh nó, nó ăn đậu hũ tiểu Phong rồi kìa >.
Thích Ngạo Sương bị hắn kéo mà không đề phòng, sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại tránh tay Địch Thản Tư, cau mày nói: "Huynh làm gì vậy?"
Kiều Nạp Sâm cũng trừng to mắt mà nhìn Địch Thản Tư, phải biết Địch Thản Tư ghét nhất cùng người khác tiếp xúc thân thể, mặc kệ là ai! Nhưng là hôm nay hắn cư nhiên chủ động đi kéo tay Thích Ngạo Sương. Xong đời! Chuyện có biến rồi!
Địch Thản Tư trầm mặc, cứ như vậy nhìn Thích Ngạo Sương, hồi lâu mới thở ra một câu: "Mặc kệ đệ là nam nhân hay là nữ nhân, con đường của tương lai đệ nhất định phải đồng hành cùng ta." Dứt lời, không cần nhìn phản ứng của Thích Ngạo Sương, trực tiếp xoay người đi về phía trước.
Kiều Nạp Sâm ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Địch Thản Tư, giựt giựt khóe miệng, trong lòng chợt dâng lên một ý tưởng hoang đường: Địch Thản Tư yêu. Không biết yêu là gì nhưng Địch Thản Tư chỉ sợ là yêu rồi! Chỉ là người này không biết biểu đạt ý nghĩ của mình, cho nên dùng phương pháp kì cục vậy mà diễn tả. Thật là hắn quá ngu ngốc rồi, dùng cách vậy theo đuổi, con gái nhà người ta chịu hắn mới lạ.
Quả nhiên, quay đầu liền nhìn thấy Thích Ngạo Sương ở một bên cau mày phủi phủi bàn tay bị Địch Thản Tư Lạp nắm, hừ lạnh trong miệng. Kiều Nạp Sâm nhún vai buông tay. Tẫn Diêm rất nhanh cũng xuất hiện ở trong tháp, một hàng ba người đi tới. Cái tháp này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lên tới tầng thứ chín họ tốn 4 ngày. Đến cổng vào Tầng thứ chín, Ca ca của Mạt Lý Na đã sớm đúng hẹn chờ ở đó. Địch Thản Tư cả quãng đường chỉ lặng lặng và trầm mặc đi trước.( Trầm Mặc còn là tên con rùa của Bạc Cận Ngôn nè ~ ta rất thích tên này)
Thích Ngạo Sương nhìn xung quanh thây nam tử áo trắng chưa xuất hiện.
Địch Thản Tư thấy Thích Ngạo Sương đến, ánh mắt sáng lên, chuẩn bị đứng lên, Thích Ngạo Sương lại ngồi xuống nói: "Hắn còn chưa tới, đợi thêm lát nữa."
Sắc mặt của Địch Thản Tư khẽ chìm, không nói gì, vẫn là tiếp tục ngồi chờ đợi.
Không bao lâu, một hồi gió nhẹ thổi qua, nam tử áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Thích Ngạo Sương vừa thấy, lộ ra nụ cười nghênh đón: "Huynh đã đến rồi."
"Ta đến rồi." Áo trắng nam tử mỉm cười gật đầu.
"Ta còn chưa biết tên của huynh." Thích Ngạo Sương chợt hiểu nhớ tới cái vấn đề này.
"Ta cũng không biết tên của mình." nam tử áo trắng có chút bất đắc dĩ trả lời.
"Vậy thì cứ gọi huynh là Áo Trắng đi. Dù sao huynh cũng luôn mặc màu này mà." Thích Ngạo Sương cười trả lời. Không biết vì sao cùng nam tử áo trắng này ở chung một chỗ, Thích Ngạo Sương cảm thấy trong lòng cực kì thanh thản, bình yên.
"Được. Áo Trắng, Áo Trắng......" Nam tử áo trắng ngay lập tức đồng ý, lẩm bẩm hai chữ này.
Kiều Nạp Sâm ở một bên nhìn thẳng bĩu môi, mắt trợn trắng, định quay người sang không nhìn bọn họ nữa. Mà Địch Thản Tư khẽ cau mày, hắn không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy không thoải mái. Đây là từ trước đến nay chưa từng có cảm giác này. Giống như, trân bảo của mình bị người khác đoạt đi mất.Cảm giác rất trống rỗng.
"Vậy chúng ta vào đi thôi. Ai không muốn đi vào thì có thể ra khỏi cửa ngay lúc này." Áo Trắng xoay người nói với những người đằng sau. Không có người nói chuyện, Kiều Nạp Sâm vẫn như cũ mắt trợn trắng.
Áo Trắng thấy không có ai phản đối, quay đầu gật đầu với Thích Ngạo Sương một cái, đi vào tầng thứ chín, Thích Ngạo Sương cũng đi sát phía sau. Những người khác nối đuôi mà vào.
Trước mắt Thích Ngạo Sương một màu chói mắt cơ hồ làm nàng không tài nào mở mắt được, khi nàng lần nữa mở mắt ra cúi đầu mà xem xét dưới chân của mình cư nhiên không có bất kì cái gì chống đỡ, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Thân thể Thích Ngạo Sương vừa rớt xuống dưới, hai bên hai tay nàng bị người khác kéo lên.
"Không cần lo lắng, chỉ là đầu tiên hơi hoảng hốt, ý chí của chúng ta có thể khống chế nó. Chúng ta nghĩ nơi này là gì thì nó sẽ là như vậy, do ý thức tự điều khiển." Áo Trắng trầm giọng nói.
Người đang rơi xuống dưới là ca ca của Mạt Lý Na và cả Tấn Diễm lập tức hiểu được, điều chỉnh thân hình dần dần đi lên.
Thích Ngạo Sương hai cánh tay vừa túm mình, một bên là Địch Thản Tư, một bên là Áo Trắng. Mà Kiều Nạp Sâm ở phía sau vò đầu bứt tai, không có chỗ cho hắn nắm nữa. Ra tay chậm chính là bi kịch. Cơ hội thể hiện đều bị đoạt mất còn đâu.
"Ta, ta biết rồi." Thích Ngạo Sương cũng lập tức điều chỉnh thân hình trôi lơ lững ở giữa không trung. Địch Thản Tư và Áo Trắng cùng rút tay lại
Mọi người cùng nhau lơ lửng ở trên một đường thẳng, nhìn về phía trước đi. Thích Ngạo Sương nhìn phía trước trước mặt cảnh tượng, có chút rung động. Tầng thứ chín cũng đơn giản vậy thôi, chỗ này nhìn thật giống vũ trụ! Mênh mông bát ngát, vô số vì sao, còn một ít thiên thạch bay lơ lửng, lấy mắt thường rất khó phát giác rằng chúng đang chuyển động. Thậm chí! Còn có cả hố đen nữa!
"Chỉ cần qua đây là có thể đến Vị Diện khác. Nhưng là muốn thông qua nơi này, nhất định phải đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không." Áo Trắng tóc dài nhẹ nhàng phất phới, nhìn về phía trước nhẹ nhàng nói, "Ở cuối, có một nơi rực rỡ chói mắt hào quang, đó chính là cửa ra."
"Cẩn thận những tảng đá kia cùng các xoáy nước màu đen." Địch Thản Tư vào lúc này cũng trầm thấp mở miệng.
Thích Ngạo Sương trông về phía xa, thấy Địch Thản Tư đang nhắc nhở chính là thiên thạch và hố đen.
"Không tệ, tảng đá kia xem ra tốc độ rất chậm, nhưng chỉ cần đến gần sẽ phát hiện tốc độ nó nhanh khác thường. Hoặc là có một cỗ lực hấp dẫn đáng sợ nào đó hút vào, mãi mãi không thoát ra được. Mà những hố đen kia cũng một dạng, là hút người vào. Người nào bị hút vào thì vĩnh viễn không thể ra được." Áo Trắng giải thích cặn kẽ.
Kiều Nạp Sâm nháy mắt nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, nhìn áo trắng và Địch Thản Tư một trái một phải thủ hộ ở hai bên Thích Ngạo Sương, trong lòng khó chịu tới cực điểm. Tẫn Diêm sắc mặt ngoại trừ đen thui, vẫn là đen thui.
"Muốn an toàn thông qua khu vực này sẽ tốn không ít thời gian. Mọi người không cần tách rời nhau, cũng cẩn thận chút." Áo Trắng nói xong quay đầu lại nói với Thích Ngạo Sương, "Đi, đi theo phía sau ta, không cần đứng xa quá."
"Được" Thích Ngạo Sương nụ cười tủm tỉm, gật đầu một cái.
Đoàn người bước vào khu vực hiểm ác....
Mà kẻ đầu sọ khiến Địch Thản Tư rối rắm như thế lại có cảm giác thoải mái ngủ thẳng tới trời sáng. Trời sáng, Thích Ngạo Sương vặn eo bẻ cổ rời giường, Tẫn Diêm chờ chuyện của Vi Ân Tư bên kia ổn định lại trở lại đây cũng vừa đúng một ngày. Ăn sáng xong, Thích Ngạo Sương nói hết tất cả cho Tẫn Diêm, Tẫn Diêm cũng không giật mình. Bởi trước đó hắn đã thấy qua nam tử áo trắng thần bí.
"Tẫn Diêm, không biết vì sao, người kia cho ta cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà ta lại xác định ta không biết hắn, ta chưa từng thấy hắn." Thích Ngạo Sương vuốt cằm của mình suy tư.
"Tiểu thư cũng có cảm giác như thế?" Tẫn Diêm có chút kinh ngạc.
"Ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng có cảm giác như thế?" Thích Ngạo Sương vừa nghe lời này của Tẫn Diêm thì ngây ngẩn cả người.
"Đúng vậy, hơn nữa hắn đối với tiểu thư hình như không giống bình thường." Tẫn Diêm lúc này mới đem chuyện đêm hôm đó nói với Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương trầm tư nói: "Hắn cũng nói cảm thấy ta quen thuộc, hơn nữa hắn không có trí nhớ. Ta thật sự có chút không hiểu nổi hắn rốt cuộc là ai." ( pê ét: Áo trắng là người rất quen đó ~~)
"Mặc kệ như thế nào hắn đối với tiểu thư không có địch ý" Tẫn Diêm trấn an nói "Còn nữa, tiểu thư, một tuần lễ sau phải đi tầng thứ chín rồi, đến lúc đó nhìn thấy hắn tất cả đều sáng tỏ rồi."
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, không nói gì nữa. Lúc này nơi xa truyền đến tiếng kêu của Kiều Nạp Sâm: "Ngạo Sương, Ngạo Sương ~~~"
Tẫn Diêm cau mày nhìn Kiều Nạp Sâm đi tới mặt không hề vui mừng.
"Hắc, các ngươi đang nói cái gì đó?" Kiều Nạp Sâm đặt mông ngồi ngay chính giữa hai người.
“ Nói gì không liên quan tới huynh." Thích Ngạo Sương nói.
"Làm sao lại không liên quan tới ta được? Đệ phải biết, một tuần lễ sau ta cũng muốn đi đến tầng thứ chín." Kiều Nạp Sâm cười hì hì nói.
" Huynh có thể sẽ không cần phải đi." Thích Ngạo Sương lười cùng Kiều Nạp Sâm nói nhảm, người này kể từ khi biết thân phận thực sự của nàng thì lại tỏ thái độ rất kì quái. Nhìn một cái là biết có vấn đề.
"Làm sao ta có thể để cho một mình đệ mạo hiểm được!" Kiều Nạp Sâm không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên.
"Ta không phải một mình. Có Tẫn Diêm, còn có người kia." Thích Ngạo Sương liếc nhìn Kiều Nạp Sâm.
Tẫn Diêm càng nghe càng có cái gì không đúng, cái tên Kiều Nạp Sâm này tại sao lại nói chuyện với tiểu thư nhà mình càng ngày càng tùy tiện thế.
"Đi thôi, Tẫn Diêm." Thích Ngạo Sương chẳng thèm cùng Kiều Nạp Sâm nói nhảm, đứng dậy kêu Tẫn Diêm cùng đi, Kiều Nạp Sâm cũng không ngại, dù sao thì cứ như vậy vui vẻ đi theo là được.
Một tuần lễ nháy mắt đã trôi qua rồi, Thích Ngạo Sương ở nơi này một tuần lễ thực lực lại tăng lên không ít, hơn nữa cũng loáng thoáng cảm thấy chuẩn bị đột phá. Ở nơi này trong một tuần lễ, Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, chỉ cùng Vi Ân Tư nói một chút chuyện, nữa chúc phúc cho hắn và Bối Sắt Phân Ni. Vi Ân Tư không hiểu, không biết Thích Ngạo Sương đến cùng là đang làm cái quỷ gì. Mà Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na, Thích Ngạo Sương quyết định viết cho họ một bức thư, cuối cùng là thư chúc Phá Thiên và A Bảo hạnh phúc. Cuối cùng cuối thư lưu lại câu: Có duyên chắc chắn gặp lại lần nữa. Phá Thiên xem xong thư nở nụ cười, nhất định có duyên gặp lại thôi! quyết định của Thích Ngạo Sương thì Phá Thiên không có nói cho A Bảo, hắn sợ A Bảo thương cảm. Hắn sợ nhất chính là nước mắt A Bảo.
Một tuần lễ sau, Tẫn Diêm không cùng Thích Ngạo Sương đi thẳng vào tháp, mà là đi đường khác lẻn vào. Kiều Nạp Sâm dĩ nhiên là theo Thích Ngạo Sương cùng lúc đi vào. Khi Thích Ngạo Sương cùng Kiều Nạp Sâm đi vào về sau phát hiện rõ ràng Địch Thản Tư ở bên trong. Hắn đứng lẳng lặng đó, hình như đã sớm đợi ở đó. Thời điểm hắn nhìn thấy Thích Ngạo Sương thân thể có chút chậm lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
"Địch Thản Tư, huynh đến thật là sớm." Kiều Nạp Sâm ngáp dài chào hỏi Địch Thản Tư.
Địch Thản Tư chỉ nhìn Thích Ngạo Sương không nói gì. Thích Ngạo Sương quay mặt, không tính sẽ cùng Địch Thản Tư nói chuyện, bước về phía trước.
"Thích Ngạo Sương!" Vậy mà Địch Thản Tư lại nắm cánh tay Thích Ngạo Sương, kéo trở lại.
( Thực ra tuấn nam mĩ nữ có lôi kéo cũng không sao. Nhưng mà đây là thân thể tiểu Phong nha, lôi kéo tiểu Phong nhà ta cái gì ~~~ phi phi ~ cất tay, cất tay. Tiểu Sương mau đánh nó, nó ăn đậu hũ tiểu Phong rồi kìa >.
Thích Ngạo Sương bị hắn kéo mà không đề phòng, sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại tránh tay Địch Thản Tư, cau mày nói: "Huynh làm gì vậy?"
Kiều Nạp Sâm cũng trừng to mắt mà nhìn Địch Thản Tư, phải biết Địch Thản Tư ghét nhất cùng người khác tiếp xúc thân thể, mặc kệ là ai! Nhưng là hôm nay hắn cư nhiên chủ động đi kéo tay Thích Ngạo Sương. Xong đời! Chuyện có biến rồi!
Địch Thản Tư trầm mặc, cứ như vậy nhìn Thích Ngạo Sương, hồi lâu mới thở ra một câu: "Mặc kệ đệ là nam nhân hay là nữ nhân, con đường của tương lai đệ nhất định phải đồng hành cùng ta." Dứt lời, không cần nhìn phản ứng của Thích Ngạo Sương, trực tiếp xoay người đi về phía trước.
Kiều Nạp Sâm ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Địch Thản Tư, giựt giựt khóe miệng, trong lòng chợt dâng lên một ý tưởng hoang đường: Địch Thản Tư yêu. Không biết yêu là gì nhưng Địch Thản Tư chỉ sợ là yêu rồi! Chỉ là người này không biết biểu đạt ý nghĩ của mình, cho nên dùng phương pháp kì cục vậy mà diễn tả. Thật là hắn quá ngu ngốc rồi, dùng cách vậy theo đuổi, con gái nhà người ta chịu hắn mới lạ.
Quả nhiên, quay đầu liền nhìn thấy Thích Ngạo Sương ở một bên cau mày phủi phủi bàn tay bị Địch Thản Tư Lạp nắm, hừ lạnh trong miệng. Kiều Nạp Sâm nhún vai buông tay. Tẫn Diêm rất nhanh cũng xuất hiện ở trong tháp, một hàng ba người đi tới. Cái tháp này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lên tới tầng thứ chín họ tốn 4 ngày. Đến cổng vào Tầng thứ chín, Ca ca của Mạt Lý Na đã sớm đúng hẹn chờ ở đó. Địch Thản Tư cả quãng đường chỉ lặng lặng và trầm mặc đi trước.( Trầm Mặc còn là tên con rùa của Bạc Cận Ngôn nè ~ ta rất thích tên này)
Thích Ngạo Sương nhìn xung quanh thây nam tử áo trắng chưa xuất hiện.
Địch Thản Tư thấy Thích Ngạo Sương đến, ánh mắt sáng lên, chuẩn bị đứng lên, Thích Ngạo Sương lại ngồi xuống nói: "Hắn còn chưa tới, đợi thêm lát nữa."
Sắc mặt của Địch Thản Tư khẽ chìm, không nói gì, vẫn là tiếp tục ngồi chờ đợi.
Không bao lâu, một hồi gió nhẹ thổi qua, nam tử áo trắng xuất hiện trước mặt mọi người. Thích Ngạo Sương vừa thấy, lộ ra nụ cười nghênh đón: "Huynh đã đến rồi."
"Ta đến rồi." Áo trắng nam tử mỉm cười gật đầu.
"Ta còn chưa biết tên của huynh." Thích Ngạo Sương chợt hiểu nhớ tới cái vấn đề này.
"Ta cũng không biết tên của mình." nam tử áo trắng có chút bất đắc dĩ trả lời.
"Vậy thì cứ gọi huynh là Áo Trắng đi. Dù sao huynh cũng luôn mặc màu này mà." Thích Ngạo Sương cười trả lời. Không biết vì sao cùng nam tử áo trắng này ở chung một chỗ, Thích Ngạo Sương cảm thấy trong lòng cực kì thanh thản, bình yên.
"Được. Áo Trắng, Áo Trắng......" Nam tử áo trắng ngay lập tức đồng ý, lẩm bẩm hai chữ này.
Kiều Nạp Sâm ở một bên nhìn thẳng bĩu môi, mắt trợn trắng, định quay người sang không nhìn bọn họ nữa. Mà Địch Thản Tư khẽ cau mày, hắn không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy không thoải mái. Đây là từ trước đến nay chưa từng có cảm giác này. Giống như, trân bảo của mình bị người khác đoạt đi mất.Cảm giác rất trống rỗng.
"Vậy chúng ta vào đi thôi. Ai không muốn đi vào thì có thể ra khỏi cửa ngay lúc này." Áo Trắng xoay người nói với những người đằng sau. Không có người nói chuyện, Kiều Nạp Sâm vẫn như cũ mắt trợn trắng.
Áo Trắng thấy không có ai phản đối, quay đầu gật đầu với Thích Ngạo Sương một cái, đi vào tầng thứ chín, Thích Ngạo Sương cũng đi sát phía sau. Những người khác nối đuôi mà vào.
Trước mắt Thích Ngạo Sương một màu chói mắt cơ hồ làm nàng không tài nào mở mắt được, khi nàng lần nữa mở mắt ra cúi đầu mà xem xét dưới chân của mình cư nhiên không có bất kì cái gì chống đỡ, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng. Thân thể Thích Ngạo Sương vừa rớt xuống dưới, hai bên hai tay nàng bị người khác kéo lên.
"Không cần lo lắng, chỉ là đầu tiên hơi hoảng hốt, ý chí của chúng ta có thể khống chế nó. Chúng ta nghĩ nơi này là gì thì nó sẽ là như vậy, do ý thức tự điều khiển." Áo Trắng trầm giọng nói.
Người đang rơi xuống dưới là ca ca của Mạt Lý Na và cả Tấn Diễm lập tức hiểu được, điều chỉnh thân hình dần dần đi lên.
Thích Ngạo Sương hai cánh tay vừa túm mình, một bên là Địch Thản Tư, một bên là Áo Trắng. Mà Kiều Nạp Sâm ở phía sau vò đầu bứt tai, không có chỗ cho hắn nắm nữa. Ra tay chậm chính là bi kịch. Cơ hội thể hiện đều bị đoạt mất còn đâu.
"Ta, ta biết rồi." Thích Ngạo Sương cũng lập tức điều chỉnh thân hình trôi lơ lững ở giữa không trung. Địch Thản Tư và Áo Trắng cùng rút tay lại
Mọi người cùng nhau lơ lửng ở trên một đường thẳng, nhìn về phía trước đi. Thích Ngạo Sương nhìn phía trước trước mặt cảnh tượng, có chút rung động. Tầng thứ chín cũng đơn giản vậy thôi, chỗ này nhìn thật giống vũ trụ! Mênh mông bát ngát, vô số vì sao, còn một ít thiên thạch bay lơ lửng, lấy mắt thường rất khó phát giác rằng chúng đang chuyển động. Thậm chí! Còn có cả hố đen nữa!
"Chỉ cần qua đây là có thể đến Vị Diện khác. Nhưng là muốn thông qua nơi này, nhất định phải đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không." Áo Trắng tóc dài nhẹ nhàng phất phới, nhìn về phía trước nhẹ nhàng nói, "Ở cuối, có một nơi rực rỡ chói mắt hào quang, đó chính là cửa ra."
"Cẩn thận những tảng đá kia cùng các xoáy nước màu đen." Địch Thản Tư vào lúc này cũng trầm thấp mở miệng.
Thích Ngạo Sương trông về phía xa, thấy Địch Thản Tư đang nhắc nhở chính là thiên thạch và hố đen.
"Không tệ, tảng đá kia xem ra tốc độ rất chậm, nhưng chỉ cần đến gần sẽ phát hiện tốc độ nó nhanh khác thường. Hoặc là có một cỗ lực hấp dẫn đáng sợ nào đó hút vào, mãi mãi không thoát ra được. Mà những hố đen kia cũng một dạng, là hút người vào. Người nào bị hút vào thì vĩnh viễn không thể ra được." Áo Trắng giải thích cặn kẽ.
Kiều Nạp Sâm nháy mắt nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, nhìn áo trắng và Địch Thản Tư một trái một phải thủ hộ ở hai bên Thích Ngạo Sương, trong lòng khó chịu tới cực điểm. Tẫn Diêm sắc mặt ngoại trừ đen thui, vẫn là đen thui.
"Muốn an toàn thông qua khu vực này sẽ tốn không ít thời gian. Mọi người không cần tách rời nhau, cũng cẩn thận chút." Áo Trắng nói xong quay đầu lại nói với Thích Ngạo Sương, "Đi, đi theo phía sau ta, không cần đứng xa quá."
"Được" Thích Ngạo Sương nụ cười tủm tỉm, gật đầu một cái.
Đoàn người bước vào khu vực hiểm ác....