• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tài Năng Tuyệt Sắc (1 Viewer)

  • Chương 152

Đối với sự chào đón không đứng đắn này, Thích Ngạo Sương giận quá hóa cười, trêu đùa: “Tây Tư Tháp Nhĩ, ngươi chào đón ta thế này à? Phái nhiều kỵ sĩ tới đón ta thế? Còn nữa, tên ta bây giờ là Thích Ngạo Sương. Hình như ta đã từng nói rất rõ cho ngươi rồi thì phải?” trong giọng nói có chứa nguy hiểm.


“Ha ha, ta thất lễ rồi.” giọng của Tây Tư Tháp Nhĩ càng ngày càng gần. Những kỵ sĩ Hắc Ám đang vây quanh họ lui sang hai bên một cách chỉnh tề, tạo thành một lối đi ở giữa.


Một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu đen từ từ đi tới trên con đường này.


Thích Ngạo Sương híp mắt nhìn nam tử đang từ từ tới gần. Đây chính là thần Hắc Ám – Tây Tư Tháp Nhĩ?


Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đôi mắt màu đỏ đẹp như bảo thạch, mái tóc đen nhánh mềm mại, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo như một dòng nước xoáy rất cuốn hút. Hơi thở lạnh lẽo tỏa ra quanh người hắn. Hắn tuấn mỹ đến mức khiến người ta than thở, khiến người ta không thể dời được tầm mắt. Trên vạt áo màu đen có thêu hoa văn cổ, lộ ra sự quý khí mà thần bí.


Hắn cứ bước từng bước tới gần Thích Ngạo Sương, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười vô cùng tà mị. Người cao quý như hắn đi chính giữa, hai bên là kỵ sĩ Hắc Ám càng tôn lên sự xuất sắc của hắn, rất thu hút ánh mắt.


“Tiểu Sương Sương, đã lâu không gặp, tới đây ôm cái nào ~~~” Tây Tư Tháp Nhĩ tới trước mặt Thích Ngạo Sương, làm ra một hành động khiến người ta mở rộng tầm mắt. Đó chính là vươn tay muốn ôm Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương cau mày, nhấc chân định đạp lên mặt Tây Tư Tháp Nhĩ theo bản năng, nhưng có người còn nhanh hơn nàng! Chỉ thấy được một luồng dư ảnh màu trắng xẹt qua.


Meo hu! Mèo tầm bảo gầm lên một tiếng, phi thân lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tau mà chụp mạnh lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Tây Tư Tháp Nhĩ.


Mèo tầm bảo làm xong, bay nhanh trở lại, nằm trên lưng Thích Ngạo Sương. Sau đó nó lộ ra nửa cái đầu từ vai Thích Ngạo Sương, đôi mắt màu hổ phách nhìn Tây Tư Tháp Nhĩ chằm chằm.


Xung quanh yên lặng tới mức mọi người có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.


Thích Ngạo Sương lẳng lặng nhìn Tây Tư Tháp Nhĩ đang hóa đá.


Mã Lệ Liên và bốn thiên sứ sau lưng nàng cũng đều kinh ngạc mà nhìn mọi chuyện.


Thần Hắc Ám xảo quyệt độc ác – Tây Tư Tháp Nhĩ - ở trước mặt mọi người bị một con mèo nhỏ cào nát mặt!


Bị một con mèo nhỏ…Một con mèo nhỏ…Vọng lại…Tí tách…Vết máu chảy từ gương mặt của Tây Tư Tháp Nhĩ xuống đất, tiếng động nhẹ nhàng này phá vỡ không gian đang yên lặng.


“Chuyện này, khụ, khụ ~~~” Thích Ngạo Sương ho khan, đánh tan sự lúng túng. Dù nói thế nào thì thân phận của Tây Tư Tháp Nhĩ rất cao quý, dưới tình huống thế này, trước mặt bao nhiêu thuộc hạ bị a Bảo của mình cào nát mặt, quả thật rất mất mặt. Dù sao cũng phải cho hắn chút mặt mũi. Bây giờ…Rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ của Tây Tư Tháp Nhĩ giật giật, tuy vết thương đang lành lại rất nhanh nhưng chuyện vừa rồi như một thước phim quay chậm. Tất cả mọi người ở đây đều thấy rất rõ ràng.


“Chuyện này…Tây Tư Tháp Nhĩ, chuyện này, a Bảo nhà ta không cố ý. Với thân phận và địa vị của ngươi, chắc tuyệt đối sẽ không tính toán với nó chứ?” Thích Ngạo Sương cười ngượng ngùng, mặt dày mày dạn mà nói.


“Ta…Ta không để ý.” Mặt của Tây Tư Tháp Nhĩ vẫn đang giật giật, miễn cưỡng nặn ra một câu qua kẽ răng.


“A, vậy thì tốt. Lần này tới tìm ngươi là để thương lượng chuyện quan trọng.” Thích Ngạo Sương còn chưa kịp nói thì Tây Tư Tháp Nhĩ đã bùng nổ.


“Ta không để ý? Ai nói ta không để ý hả? Cái con mèo thối tha khốn kiếp quỷ tha ma bắt này, dám cào nát mặt ta! Ta muốn chưng nó lên! Ta muốn kho tàu nó!” Tây Tư Tháp Nhĩ giậm chân đầy giận dữ, định mắt mèo tầm bảo trên lưng Thích Ngạo Sương. Lúc này hắn đâu còn sự bí hiểm và tao nhã cao quý như vừa nãy nữa.


“Được rồi! Tây Tư Tháp Nhĩ, lần này ta tìm ngươi thật sự là có chuyện. Ngươi không thấy Nữ Thần Quang Minh cũng ở đây sao?” Thích Ngạo Sương đau đầu đọ sức với Tây Tư Tháp Nhĩ. Không ngờ hắn lại nhỏ mọn như vậy, có thù tất báo như vậy, không cần chút hình tượng nào mà làm như vậy trước mặt thuộc hạ của mình. Có điều mặt của những kỵ sĩ Hắc Ám kia rất bình tĩnh, dường như bọn họ đã thấy quen nên không để ý nữa.


“À?” lúc này Tây Tư Tháp Nhĩ mới lấy lại tinh thần, dừng động tác lại, liếc mắt nhìn Mã Lệ Liên bên cạnh Thích Ngạo Sương và mấy thiên sứ sau lưng nàng, nhíu mày rồi cười lạnh, “Sao, Nữ Thần Quang Minh vĩ đại mà lại trở nên xấu xí thế này à? Đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”


Sắc mặt Mã Lệ Liên biến thành tái nhợt ngay lập tức, mà sắc mặt của đám Hạ Lạc Đặc sau lưng nàng biến thành màu gan heo, ào ào rút kiếm, quơ kiếm về phía Tây Tư Tháp Nhĩ.


Đám kỵ sĩ Hắc Ám sau lưng Tây Tư Tháp Nhĩ quát khẽ, ào ào chỉ mũi kiếm về phía đoàn người Mã Lệ một cách chỉnh tề, mà chiến mã màu đen dưới thân họ cũng phun ra hơi thở nặng nề.


Trong nhất thời, tình thế hết sức căng thẳng.


Mã Lệ Liên căng thẳng tới mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Nếu thần Hắc Ám bộc phát ở đây thì tất cả sẽ trở về số không.


“Được rồi, Tây Tư Tháp Nhĩ. Ta không tới để ôn chuyện với ngươi.” Sắc mặt Thích Ngạo Sương khẽ trầm xuống, nhẹ nhàng giơ tay lên. Một luồng hơi thở nóng rực lan ra từ chỗ nàng đứng.


Ngay lập tức, tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy có một luồng cảm giác áp bức đến mức khó thở, trên người nóng rực như sắp bốc cháy.


“Tiểu Sương Sương, nhưng ta lại muốn ôn chuyện với ngươi. Được rồi, chúng ta vào rồi nói chuyện. Có trà ướp hoa mà ngươi thích nhất đấy.” Tây Tư Tháp Nhĩ cười híp mắt, phất tay, ra hiệu cho các kỵ sĩ Hắc Ám sau lưng thu hết vũ khí lại.


Thích Ngạo Sương cũng thu hồi lại luồng hơi thở nóng rực kia.


Mã Lệ Liên nhéo nhéo lòng bàn tay, cảm thấy ướt đẫm, thầm thở phào một cái trong lòng. Bây giờ sức mạnh Quang Minh của nàng ít đến đáng thương. Đám người Hạ Lạc Đặc cũng thu vũ khí lại.


“Đi nào tiểu Sương Sương. Ta vẫn chờ ngươi đấy.” Tây Tư Tháp Nhĩ nói một câu không hiểu nổi như vậy rồi dẫn đầu đi về phía trước, quay lại, mỉm cười, nói với Thích Ngạo Sương, “Lại đây nhanh lên.”


Nụ cười này đầy phong tình khiến người thân điên đảo. Tây Tư Tháp Nhĩ này thật đúng là một nam nhân đẹp trai tới cực điểm, không ai chống lại được sức quyến rũ của hắn. Đáng tiếc là Thích Ngạo Sương lại không hề cảm kích, không nhìn hắn lấy một cái, không chút để ý đi theo phía sau.


Mã Lệ Liên và bốn thiên sứ cũng vội vàng đi theo. Mã Lệ Liên tuyệt không dám cách Thích Ngạo Sương quá xa. Ở chỗ này, chỉ có ở bên cạnh Thích Ngạo Sương nàng mới có cảm giác an toàn.


Tây Tư Tháp Nhĩ vẫn đi về phía trước. Trên đường đi, Thích Ngạo Sương thấy tất cả mọi thứ đều là màu đen, kể cả thực vật và động vật cũng toàn là hơi thở u ám. Kỵ sĩ Hắc Ám bước chậm theo sau. Tiếng vó ngựa đều đặn nghe rất khí thế.


Đi tới cuối đường, một tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ. Cung điện xa hoa lộng lẫy đến mức người ta phải líu lưỡi. Thích Ngạo Sương thầm than trong lòng rằng tên gia hỏa Tây Tư Tháp Nhĩ này thật biết hưởng thụ.


Trên đường đi, Tây Tư Tháp Nhĩ nói nói cười cười với Thích Ngạo Sương, không hề để ý tới đám người Mã Lệ Liên sau lưng, tựa như bọn họ không tồn tại vậy.


Bên trong cung điện, thị nữ mặc váy áo màu đen, không giống với tưởng tượng của Thích Ngạo Sương. Những thị nữ này không ăn mặc thoải mái như nàng tưởng mà là quấn rất kỹ, hết sức cung kính với Tây Tư Tháp Nhĩ.


Tây Tư Tháp Nhĩ dẫn mọi người qua đại sảnh, qua hành lang dài, tới trước cửa một phòng khách nhỏ.


Cửa được nhẹ nhàng đẩy ra. Căn phòng này được trang hoàng hết sức lịch sự tao nhã. Chưa vào cửa, Thích Ngạo Sương đã ngửi thấy được mùi thơm quen thuộc của trà ướp hoa hồng.


Bước vào, Thích Ngạo Sương liền sửng sốt.


Bởi vì trong phòng có một người nàng hết sức quen thuộc.


Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười đầy dịu dàng cực kỳ quen thuộc, ấm áp. Trên tay hắn là một bình trà tinh xảo. Mùi thơm của trà hoa hồng bay tới từ đó.


Tạp Mễ Nhĩ cũng ở đây?


“Này! Đồ chơi nhỏ, ngươi đến muộn quá đấy!” một giọng nói thô lỗ kéo suy nghĩ của Thích Ngạo Sương trở lại.


Thích Ngạo Sương kinh ngạc quay lại, thấy Thiếu chủ đứng đó! Bên cạnh nàng ta là Phong Dật Hiên với khuôn mặt đầy phức tạp. Trong đôi mắt đen láy của Phong Dật Hiên là sự đau khổ sâu sắc. Nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc, hắn từ từ quay đầu đi, không nhìn Thích Ngạo Sương thêm cái nào nữa.


Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên…Vì sao mà cho tới bây giờ vẫn không muốn nhận mình? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?


Mấy người Phong Dật Hiên ở đây, vậy những người khác đâu?


Thích Ngạo Sương quét mắt khắp căn phòng khách nhỏ nhưng không nhìn thấy những người khác.


“Đừng nhìn nữa, tới đây ngồi với chúng ta. Mấy người ngu ngốc đi cùng với chúng ta chẳng biết đâu rồi.” Thiếu chủ trừng Thích Ngạo Sương, nói đầy không vui, “Còn đứng đấy làm gì? Tới đây, ngồi xuống!”


Thích Ngạo Sương hơi sững sờ, rồi cười nhạt, quay lại nói với Mã Lệ Liên: “Lại đây.”


Trong mắt Mã Lệ Liên có sự bối rối. Nàng ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Thích Ngạo Sương, thoảng ổn định lại cảm xúc rồi nghe lời đi theo Thích Ngạo Sương, cùng ngồi xuống với nàng.


“A, ngươi thật không tệ. Vừa tới đã lừa được Nữ Thần Quang Minh tới đây rồi.” Thiếu chủ nhảy khỏi chỗ ngồi, chạy tới trước mặt Thích Ngạo Sương, chợt cúi người nhìn xuống Mã Lệ Liên.


Mã Lệ Liên đối mắt với Thiếu chủ, kinh ngạc, đứng bật dậy, kêu lên đầy vẻ khó tin: “Ma tộc?!!”


“Được rồi! Kêu la cái gì!” Thiếu chủ không nhịn được mà quát khẽ, “Ma tộc thì sao? Ma tộc tốt hơn Thần tộc giả dối nhiều.”


Mã Lệ Liên cắn chặt hàm răng trắng như tuyết, người run lên, nước mắt khuất nhục dâng lên trong mắt. Ngày hôm nay nàng ta phải nhận sự châm chọc nhiều nhất trong đời.


“Được rồi, Thiếu chủ, đừng nói nữa.” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói, “Lần này, tình cảnh của Mã Lệ Liên không tốt, đừng làm thế với nàng ấy. Nàng ấy là nhân tố quyết định để kết thúc Thánh Chiến.”


Mặt Thiếu chủ chợt biến sắc, vỗ mạnh bàn một cái, nhìn Thích Ngạo Sương đầy căm tức: “Còn không phải là vì…”


“Lạp Địch Nhã!!!” chợt lúc này Phong Dật Hiên gầm lên, khiến Thiếu chủ nuốt những lời định nói lại.


Sắc mặt của Thiếu chủ đầy tức giận không chỗ phát, nhìn Thích Ngạo Sương đầy dữ tợn, giống như muốn xẻ thịt lóc da nàng ra vậy. Cuối cùng, ánh mắt dần ảm đạm lại, rồi biến thành bất đắc dĩ. Nàng ta quay lại ngồi bên cạnh Phong Dật Hiên đầy giận dữ, im lặng, cúi đầu, không nói thêm lời nào nữa.


Tên thiếu chủ là Lạp Địch Nhã?


Thích Ngạo Sương ngớ ra, nhìn Phong Dật Hiên. Hắn quay đầu sang chỗ khác, không nhìn thẳng vào mắt nàng. Thiếu chủ cúi đầu đầy bực bội.


Thế, đến cùng là có chuyện gì?


Rốt cuộc Phong Dật Hiên giấu diếm mình cái gì? Hắn có nỗi khổ tâm gì?


Chân mày Thích Ngạo Sương cau chặt, trong lòng càng thêm nghi ngờ và lo lắng.


“Dật Hiên…” Thích Ngạo Sương vừa nhẹ nhàng gọi, Tạp Mễ Nhĩ đã mỉm cười, đi tới trước mặt nàng, ngăn lại ánh mắt đang nhìn Phong Dật Hiên của nàng.


“Tiểu Ngạo Sương, con đi đường mệt rồi, uống chén trà đi.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười dịu dàng như vậy, động tác tao nhã rót một chén trà hoa hồng thơm ngát cho Thích Ngạo Sương, đặt vào tay nàng.


Thích Ngạo Sương thu hồi tầm mắt, nhìn trà hoa hồng trong tay đến ngẩn người. Trong đầu nàng toàn là cảnh tượng vừa rồi. Rốt cuộc Phong Dật Hiên đang giấu diếm điều gì? Tại sao Thiếu chủ lại phản ứng mạnh như vậy?


“Tiểu thư xinh đẹp, nàng cũng cực khổ rồi, mời uống trà.” Nụ cười dịu dàng của Tạp Mễ Nhĩ vô cùng có sức cuốn hút và thân thiện, châm cho Mã Lệ Liên chén trà nóng.


Mã Lệ Liên thụ sủng nhược kinh, nhìn người tuấn mỹ trước mặt. Từ khi tới nơi của thần Hắc Ám vẫn thấy cực kỳ áp lực. Người này là người đầu tiên thân thiện với nàng như vậy. Hắn dịu dàng, tao nhã như ánh mặt trời. Hắn là người của thần Hắc Ám sao?


“Vâng, cám ơn…” Mã Lệ Liên trả lời hơi mất tự nhiên.


Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, không nói lời thừa.


Hạ Lạc Đặc cúi đầu đứng sau Mã Lệ Liên. Có một tia sáng không dễ phát hiện thoáng qua đáy mắt hắn.


“Meo meo hu?” mèo Tầm Bảo nhảy từ trên đầu Thích Ngạo Sương xuống bàn, nhìn nàng đang ngẩn người, nâng móng vuốt lên chạm vào nàng.


Thích Ngạo Sương phục hồi tinh thần lại, cười cười với mèo Tầm Bảo, nâng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn mọi người, lạnh nhạt nói: “Các ngươi chắc cũng đoán được nhất định ta sẽ tới đây nên chờ ta?”


“Ừ.” Tạp Mễ Nhĩ gật nhẹ đầu, săn sóc rót thêm trà cho Thích Ngạo Sương.


“Có điều, ta không ngờ ngươi sẽ đưa Nữ Thần Quang Minh tới.” lời nói của Tây Tư Tháp Nhĩ vẫn lạnh lùng.


“Ta đưa nàng ấy tới là có mục đích.” Thích Ngạo Sương cũng không cho Tây Tư Tháp Nhĩ mặt mũi, giọng nàng lạnh lẽo, nói hơi châm chọc, “Tây Tư Tháp Nhĩ, ngươi bị thần Quang Minh đuổi đánh nhiều năm như vậy mà vẫn muốn giữ vững cục diện này à?”


Sắc mặt Tây Tư Tháp Nhĩ xanh mét, nhìn Mã Lệ Liên đầy độc ác. Hiển nhiên hắn cho rằng tin này là Mã Lệ Liên nói cho Thích Ngạo Sương.


Mã Lệ Liên trừng mắt nhìn đầy vô tội, rất uất ức. Nàng chưa từng nói những điều này. Những điều này đều là do thiếu nữ sắc sảo tóc đen mắt đen này đoán được, hoàn toàn không liên quan tới mình!


“Vậy thì sao?” Tây Tư Tháp Nhĩ cắn răng nghiến lợi hỏi, “Chẳng lẽ ngươi có thể thay đổi cục diện đã duy trì mấy vạn năm này?”


Thiếu chút nữa thì Thích Ngạo Sương nói tục. Mấy vạn năm? Tây Tư Tháp Nhĩ bị thần Quang Minh đuổi đánh mấy vạn năm, khó trách hắn có nỗi oán hận sâu sắc như thế với thần đình Quang Minh, khó trách hắn có nỗi hận sâu sắc như vậy với Nữ Thần Quang Minh, khó trách hắn châm chọc Mã Lệ Liên như thế.


Thì ra đây là nỗi tức giận mấy vạn năm. Khó trách, khó trách…Thích Ngạo Sương nhìn Tây Tư Tháp Nhĩ đầy đồng tình. Đứa trẻ đáng thương…Tây Tư Tháp Nhĩ hung hăng trừng Thích Ngạo Sương, không chấp nhận sự đồng tình của nàng.


“Đừng nhìn ta như thế. Không phải ta ức hiếp ngươi mấy vạn năm qua.” Thích Ngạo Sương đùa, rồi nói, “Ta tới là để chuẩn bị thay đổi cục diện này. Mà người quan trọng nhất có thể thay đổi được chính là Nữ Thần Quang Minh – Mã Lệ Liên.”


“Cái gì?!” Tây Tư Tháp Nhĩ cau mày, kêu thất thanh, “Nàng ta đã thành ra thế này, có thể thay đổi được gì?”


Dứt lời, sắc mặt của Mã Lệ Liên tái nhợt đến mức đáng thương. Lòng tin và tôn nghiêm của nàng đã bị Tây Tư Tháp Nhĩ chà đạp chỉ còn là số lẻ. À, không, thành số âm rồi!


“Đừng nói chắc chắn như thế.” Thích Ngạo Sương nói chậm rãi, rồi nhẹ giọng nói với Mã Lệ Liên, “Xin lượng thứ. Tính tình của người này vẫn xấu xa thế.”


Mã Lệ Liên gật đầu một cái đầy đáng thương, không dám nói tiếp. Nàng sợ vừa nói sẽ khiến mình khó xử hơn. Tâm hồn yếu đuối của nàng không chịu nổi một lần chà đạp vô tình nào nữa.


“Cho bọn họ xem thứ tượng trưng cho thân phận của ngươi đi.” Thích Ngạo Sương gật đầu với Mã Lệ Liên.


Mã Lệ Liên lập tức lấy ra thủy tinh bảy màu, để nó lơ lửng giữa trán mình.


“Cái này có thể làm được gì?” Tây Tư Tháp Nhĩ thấy rất rõ. Đó chính là vật để Nữ Thần Quang Minh tiếp nhận lực tín ngưỡng và ổn định nó, là tượng trưng cho thân phận của Nữ Thần Quang Minh tiền nhiệm. Nhưng tín đồ của Nữ Thần Quang Minh ở Nhân giới đã giảm rất nhiều, sức mạnh của nàng cũng yếu đi. Vật này có thể làm gì được? Nữ Thần Quang Minh nhỏ bé yếu ớt như thế mà muốn cản trở đối chiến, người ngốc nói mê à?


“Nàng ấy mới là Nữ Thần Quang Minh thật sự.” Thích Ngạo Sương nói đầy sâu sắc, “Có tín vật này mới là Nữ Thần Quang Minh thật. Nàng ấy mới là chủ nhân chân chính của thần đình Quang Minh…”


“Ý ngươi là…?!” Tây Tư Tháp Nhĩ không hổ là người gian trá âm hiểm, hơi suy nghĩ một chút liền biết kế hoạch của Thích Ngạo Sương khi tới đây. Lúc hắn tỉnh lại thì tâm tình hơi kích động. Làm lớn như thế? Thật định làm thế?


“Ngươi là người thông minh. Mã Lệ Liên cũng vậy.” Thích Ngạo Sương nhấp trà ướp hoa, cười như không cười mà nhìn Tây Tư Tháp Nhĩ.


Tây Tư Tháp Nhĩ vuốt cằm, nhìn Mã Lệ Liên không nói gì. Hình như hắn đang suy nghĩ.


Mã Lệ Liên hơi lo lắng không yên, bấm vào lòng bàn tay, mở miệng nói lần đầu tiên: “Tây Tư Tháp Nhĩ, ta trịnh trọng hứa tai đây, nếu để ta thống trị thần đình Quang Minh, nhất định thần đình sẽ chung sống hòa bình với ngươi, dừng bao vây diệt trừ từ xưa tới nay.”


Tây Tư Tháp Nhĩ không nói gì mà chỉ cau mày suy nghĩ, tính toán.


Mã Lệ Liên căng thẳng tới mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Thành bại là ở đây. Nếu thần Hác Ám không phối hợp, không giúp nàng lập một thần đình Quang Minh mới thì tất cả chỉ là số không.


“Có bóng tối mới có ánh sáng. Ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại. Ngài Tây Tư Tháp Nhĩ, ta đã hiểu đạo lý này rất sâu. Mong rằng có thể được ngươi ủng hộ lật đổ hội Trưởng lão bảo thủ vô sỉ, thành lập một thần đình Quang Minh mới là chuyện vô cùng cấp bách. Nếu ta thống trị thần đình Quang Minh thì ta sẽ giúp Thần giới hòa bình, sẽ dừng trận Thánh Chiến vô nghĩa này lại. Tiểu thư Thích Ngạo Sương tới đây cũng là vì dừng Thánh Chiên lại.” Mã Lệ Liên vội vàng nói tiếp.


Nàng ta thấy được quan hệ của Thích Ngạo Sương và Tây Tư Tháp Nhĩ không tầm thường, cũng biết hắn là người thông minh. Nói chuyện với người thông minh rất nhẹ nhàng. Nói như thế, hẳn Tây Tư Tháp Nhĩ sẽ hiểu rõ ý của nàng.


“Để ta suy nghĩ đã.” Tây Tư Tháp Nhĩ không mặn không nhạt đáp lại, rồi quay sang nhìn Thích Ngạo Sương, cười híp mắt, nói: “Tiểu Ngạo Sương này, ngươi mới tới chỗ này của ta, chưa đi thăm cung của ta. Ta dẫn ngươi đi tham quan, tối sẽ đãi tiệc tẩy trần cho ngươi.”


Mã Lệ Liên thấy Tây Tư Tháp Nhĩ phản ứng như thế thì hơi vội vàng, định nói gì đó.


Thích Ngạo Sương lại quay sang, nháy mắt với Mã Lệ Liên, chặn lời của nàng ta lại.


Tính cách Tây Tư Tháp Nhĩ vô sỉ xảo trá, Thích Ngạo Sương hiểu rất rõ. Hắn không đồng ý lập tức mà đổi sang chủ đề nhỏ nhặt khác, không phải là hắn không đồng ý mà đang cố trả giá. Mài mòn lòng kiên nhẫn của Mã Lệ Liên, khiến nàng ta hoảng hốt, hắn càng có lợi.


Mã Lệ Liên ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.


Tây Tư Tháp Nhĩ gọi thị nữ dẫn Mã Lệ Liên và thiên sứ của nàng đi nghỉ ngơi. Lúc này mới nói chuyện nghiêm túc với Thích Ngạo Sương.


“Ngươi quá âm hiểm.” Tây Tư Tháp Nhĩ đi tới đi lui trong phòng, lời này là nói với Thích Ngạo Sương, “Ngươi lại nhét củ khoai nóng này vào đây, không phải là hại ta sao?”


“Ta có âm hiểm vô sỉ như ngươi nói à?” Thích Ngạo Sương hờ hững nói, “Là ai vô sỉ đến mức lợi dụng ta xong thì bỏ đi?”


“Chuyện này…” Tây Tư Tháp Nhĩ trợn to mắt, không nói nên lời.


“Bây giờ ngươi thật nở mày nở mặt, thần Trật Tự, lực tín ngưỡng cũng vô cùng dồi dào.” Thích Ngạo Sương châm chọc, “Nhưng vẫn không thoát được sự truy đuổi của người của thần đình Quang Minh. Bây giờ ngươi có thể dùng thần điện Trật Tự để thay thế thần điện Quang Minh của người ta ở Nhân giới, vài ngày nữa, người khác cũng có thể ngóc đầu lên lại như thế. Lần này là cơ hội rất tốt, còn nói ta hại ngươi?”


Tây Tư Tháp Nhĩ cau mày, sau đó đi tới đi lui, dường như đang bối rối.


“Được rồi, đừng giả vờ nữa.” Thích Ngạo Sương miễn cưỡng nói, “Ta muốn nghỉ ngơi, ta muốn ngủ. Hãy hợp tác với Nữ Thần Quang Minh để lập lại thần đình Quang Minh một lần nữa đi. Duc nhiên, ngươi phải để lại một đường. Với tính cách âm hiểm vô sỉ của ngươi, không cần ta phải nhắc nữa nhỉ?”


Tây Tư Tháp Nhĩ giựt giựt khóe miệng, rầu rĩ mà nhìn Thích Ngạo Sương, nói không nên lời.


“Tới đây nào tiểu Ngạo Sương. Ta dẫn con tới phòng khách.” Tạp Mễ Nhĩ đứng lên, mỉm cười, nói với Thích Ngạo Sương.


Mèo Tầm Bảo leo lên vai Thích Ngạo Sương, híp mắt, meo hai tiếng, ý tứ rất rõ ràng rằng nó cũng mệt rồi.


Thích Ngạo Sương theo Tạp Mễ Nhĩ rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, nàng nhìn theo bóng lưng Phong Dật Hiên, nhưng hắn không hề quay lại nhìn nàng, chỉ im lặng ngồi đó không nhúc nhích.


Thích Ngạo Sương khẽ thở dài trong lòng, xoay người rời đi.


Phòng khách xa hoa, giường lớn thoải mái. Thích Ngạo Sương tắm xong cho mình và mèo Tầm Bảo, nằm cùng nó trên giường. Nàng nhìn đỉnh màn xa hoa trên đầu đến ngẩn người.


Phong Dật Hiên…Sao lại không nhận mình?


Không nhịn được, nhịn không được nữa rồi!


Không chờ được tự hắn nói với mình nữa!


Nhất định tối nay phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.


Nhất định phải hỏi thẳng mặt hắn, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra.


Rốt cuộc hắn có gì khó nói?


Tại sao trong đáy mắt luôn chứa đau đớn không xua tan đi được. Là bởi vì mình ư?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom