• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tài Năng Tuyệt Sắc (3 Viewers)

  • Chương 140

"Ngu ngốc!" Hắc Vũ thu vũ khí, nhìn những thi thể dưới đất hừ lạnh.


Bạch Đế thở dài, không biết đây là nhóm Yêu tộc thứ mấy tập kích bọn họ rồi? Thứ 7 hay thứ 8? Ánh mắt những Yêu nhân này sáng lên khi nhìn thấy bọn họ, thấy Thích Ngạo Sương thì hai mắt tỏa sáng còn nước miếng thì chảy dài. Cũng không thể trách họ khi nhìn thấy Thích Ngạo Sương được, đột nhiên xuất hiện một Nhân loại, còn là ngươi tuyệt sắc nữa, tất nhiên họ sẽ them thuồng.


"Không hết, phiền thật." Hắc Vũ khó chịu hừ lạnh. Đầu tiên là Tuyết Yêu muốn giết bọn họ sao đó bắt Thích Ngạo Sương, nhưng sau những Yêu Tộc chỉ đến vì Thích Ngạo Sương. Không cần đợi bọn họ đến đã tự động tập kích bọn họ, không thể tưởng tượng kế tiếp bọn họ sẽ bị bao nhiêu lần tập kích nữa.


Cục diện này không cách thay đổi, bởi vì Thích Ngạo Sương là loài người. Hơi thở của loài người, mà yêu tộc rất nhạy bén với hơi thở này. Khi Thích Ngạo Sương mới đến Yêu tộc, mọi người không biết được thực lực của Hắc Vũ và Bạch Đế, nên bọn họ mới anh dũng tiến lên, kết quả chỉ có một là chết, tới một đôi chết một đôi.


Bọn họ tối đây, liền xử lý họ, nhưng mà, tre già măng mọc thật làm người khác buồn phiền mà.


"Lại tới nữa kìa." Hắc Vũ cau mày rất khó chịu hừ lạnh nói.


Bạch Đế trầm ngâm, lạnh nhạt nói: "Một đội Yêu tộc, thực lực không yếu."


"Vì Ngạo Sương mà tới." Hắc Vũ nhẹ vung tay, vũ khí xuất hiện trong tay.


"Đợi chút, không phải." Bạch Đế khẽ cau mày nhẹ giọng nói.


Hắc Vũ điểm nhẹ mủi chân, nhảy lên ngọn cây bên cạnh nhìn về phía trước, sau đó nhảy xuống khinh thường nói: "Là người quen cũ."


"Ai?" Bạch Đế có chút kinh ngạc, nơi vắng vẻ này lại gặp người quen.


Thích Ngạo Sương cũng có chút tò mò, nghe giọng điệu Bạch Đế và Hắc Vũ, bọn họ đã rời khỏi Yêu Giới hơn ngàn năm rồi, vẫn có người quen biết họ.


"Là tên ngốc Vạn Phong Lưu." Hắc Vũ cười lạnh.


Hắc Vũ vừa nói, một giọng nói từ phía trước truyền tới, như có tiếng cười: "Hắc Vũ, ngươi còn sống à, ta tưởng là ngươi đã chết rồi."


Sau đó, Thích Ngạo Sương chỉ nghe thấy một giong nói như gió thoảng, một mùi hương truyền đến. Một nam tử tuấn mỹ xuất hiện trước mặt 3 người họ, trên tay nam tử cầm một bông hoa hồng, đặt bên bên mặt, một đôi mê người, ánh mắt đào hoa, mê ly nhìn Hắc Vũ. Mái tóc màu vàng, quần áo quý tộc, hơi thở cao ngạo. Mê người. Nhưng mà, phía sau hắn một đại đoàn hoa hồng là chuyện gì xảy ra? Thích Ngạo Sương nhìn kỹ một chút, không khỏi thấy buồn cười. Hình như nam tử tuấn mỹ này dùng ma pháp để tạo nên một đám hoa hồng sau lưng để tạo nên vẻ phong lưu tuấn mỹ của hắn. Ngay lập tức Thích Ngạo Sương biết, hắn là một Yêu tộc rất mạnh, tự nhiên có thể vận dụng ma pháp như vậy.


"Bạch Đế, ngươi cũng ở đây à, ha ha." Vạn Phong Lưu khẽ cười, ánh mắt rơi vào người Thích Ngạo Sương, hai mắt chợt tỏa sáng.


Thích Ngạo Sương cảm thấy hoa mắt, thì Vạn Phong Lưu cũng đã xuất hiện trước mặt nàng. Thích Ngạo Sương có chút kinh hãi với thực lực của Yêu tộc này.


"Ai nha, tiểu thư loài người xinh đẹp, có thể mời ngươi một ly Trà Hoa không?" Vạn Phong Lưu nhã lộ mỉm cười mê người lễ phép hỏi, "Tên ta là Vạn Phong Lưu, tiểu thư có thể gọi ta Phong Lưu."


Khóe miệng Thích Ngạo Sương co quắp, Yêu Tộc này, không đơn giản!


"Ngươi đi chết đi!" Hắc Vũ vung mạnh lưỡi hái màu đen khổng lồ trong tay đánh úp về phía sau lưng Vạn Phong Lưu.


Vạn Phong Lưu xoay mình đưa tay kẹp vũ khí của Hắc Vũ bằng 2 ngón tay, lại lộ ra nụ cười mê người: "Hắc Vũ, lâu rồi không gặp, ngươi đối đãi với bạn cũ của ngươi thế sao?"


"Ngươi hạ lưu vô sỉ." Hắc Vũ mặt lạnh khẽ quát.


"Không phải á, ta là Phong Lưu đâu phải Hạ lưu." Vạn Phong Lưu cười tà mị, nhưng tràn đầy giễu cợt. Đám hoa hồng sau lưng càng thêm sinh động. Tôn lên vẻ tuấn mỹ mê người của Vạn Phong Lưu.


"Hạ tiện." Vẻ mặt Bạch Đế bình tĩnh nhàn nhạt phun ra hai chữ. Sau khi nói xong, gương mặt tuyệt mỹ của Bạch Đế vẫn lạnh lùng, giống như 2 chữ kinh thiên động địa kia không phải do hắn nói vậy.


Thích Ngạo Sương ——囧. Coi như nàng đã biết, quan hệ của 3 người không phải đơn giản như thế. Ít nhất, bọn họ rất thân với nhau. Hơn nữa khá hiểu......


"Như đã nói, sao 2 ngươi lại xuất hiện ở đây? Sao vị tiểu thư xinh đẹp này phải ở cùng tột chổ với các ngươi? Không phải là hoa lài cấm bãi phân trâu sao?" Vạn Phong Lưu lắc lắc cành hoa hồng trên tay, vẻ mặt trịnh trọng hỏi vấn đề này.


"Rốt cuộc Yêu Giới xảy ra chuyện gì? Khi chúng ta rời đi đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Đế cau mày phía trước thì thủ hạ của Van Phong Lưu cũng đã tới.


"Cái vấn đề này......" Vạn Phong Lưu ngửi ngủi cành hoa hồng trong tay nhưng lại không trả lời vấn đề này, ngược lại cười tủm tỉm nhìn về phía Thích Ngạo Sương.


Khóe miệng Bạch Đế và Hắc Vũ co quắp, Bạch Đế buồn bực nói: "Nàng là người có khế ước với chúng ta, thích Ngạo Sương."


"Ngạo Sương, đây là tên hạ tiện Vạn Phong Lưu." Hắc Vũ quay đầu lại giới thiệu với Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương có chút xấu hổ, không biết nên làm thế nào chỉ gật đầu với Vạn Phong Lưu: "Ngươi khỏe."


"Ấy da da, giai nhân tuyệt sắc, ngay cả giọng nói cũng để nghe. Tiểu thư Ngạo Sương, nếu như không ghét bỏ ta, xin mời tiêu thư về phủ của ta uống chén trà Hoa." Vạn Phong Lưu cười tủm tỉm đưa cành hoa hồng trong tay cho Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của Bạch Đế một chút, nhận lấy cành hoa hồng.


"Ha ha, xong rồi, thế này không phải tốt hơn sao." Vạn Phong Lưu híp đôi mắt nở nụ cưới khi thấy Thích Ngạo Sương nhận cành hoa hồng, mạnh mẽ nói, "Từ lần Thánh Chiến trước, khi 2 người các ngươi biến mất, Đại Yêu Vương cũng phong ấn bản thân. Yêu Giới bắt đầu rối loạn, các hộ pháp và Đại Yêu Vương cùng nhau biến mất. Mọi chuyện như thế nào thì không ai biết. Tám vị Yêu Vương nội đấu, chia thành nhiều thế lực, đấu tranh không nghỉ, ai cũng muốn làm Đại Yêu Vương, nhưng không ai phục ai. Thánh Chiến cũng sắp đến, cho nên bọn họ tổ chức tranh tài, người thánh sẽ trở thành Đại Yêu Vương dẫn đầu Yêu giới tham gia Thánh Chiến."


Hắc Vũ và Bạch Đế trầm mặc, không ngờ sau khi bọn họ rời khỏi Yêu Giới lại xảy ra nhiều chuyện như thế.


"Vậy bây giờ có bao nhiêu thế lực ở Yêu Giới?" Hắc Vũ lạnh giọng hỏi, "Ngươi thuộc thế lực nào?"


"Chia làm ba, tự xưng Đại Yêu Vương." Trên tay Vạn Phong Lưu lại xuất hiện một cành hoa hồng, đám hoa hồng phía sau lưng đã biết mất, Vạn Phong Lưu thâm tình khẩn thiết nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Ta không thuộc bất kỳ thế lực nào hết, ta là một nhân vật cường đại tuyệt đỉnh phong lưu tất nhiên sẽ có rất nhiều thế lực muốn có được ta, nhưng ta không thích. Tiểu thư Ngạo Sương, chỉ cần người đi theo ta, ngươi sẽ tuyệt đồi an toàn ở Yêu Giới này a——~~~~~" sao tiếng a là một tiềng kêu thảm thiết. Lưỡi hái khổng lồ trong tay Hắc Vũ đâm vào đầu hắn, đau đến nổi khiến hắn quên mất hình tượng nhảy dựng lên.


"Ngươi muốn chết sao? Hắc Vũ, đám làm loạn tóc của ta." Khuôn mặt Vạn Phong Lưu không gợn sóng quát lớn, nhưng dùng ánh mắt ác độc tức giận nhìn về phía Hắc Vũ, vô cùng tức giận.


"Là ngươi muốn chết." Hắc Vũ âm trầm nói.


"Hừ!" Vạn Phong Lưu mỉm cười nhẹ vung cành hoa hồng trong tay, nháy mắt cành hoa hồng biến thành cây roi, rất nhẹ nhàng, nhưng lại bén nhọn gào thét quất về hướng Hắc Vũ.


Hắc Vũ cười lạnh, quơ vũ khí nghênh đón.


Hai người đấu với nhau, trời đất mù mịt, cát đá bay lung tung.


Chiêu thức của Vạn Phong Lưu rất hoa lệ, mỗi khi quơ roi đều hiện ra vố số cánh hoa hồng, xa hoa. Vừa đánh Vạn Phong Lưu vừa ưu nhã mỉm cười: "Cái người này vẫn thô bạo thế, thô lỗ đến chịu không nổi, ngươi nhìn xem roi hoa hồng của ta này, xem Mưa Hoa Hồng này." Vạn Phong Lưu nói xong quay đầu mỉm cười mê người khoe khoang với Thích Ngạo. Rất thản nhiên nghênh đón công kích mãnh liệt của Hắc Vũ.


Một đám Yêu Tộc bên cạnh Vạn Phong Lưu giống như đã sớm quen với cảnh tượng này, thậm chí Thích Ngạo Sương còn nhìn thấy bọn họ đang bàn luận xôn xao, trên tay còn cầm kim tệ, bọn họ đang đánh cuộc xem Hắc Vũ thắng hay chủ nhân mình thắng.


Bạch Đế bình tĩnh đứng sang một bên chờ bọn họ đánh xong.


"Cứ để cho bọn họ đánh nhau sao?" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nghi hoặc nhìn 2 người họ.


"Không cần phải để ý đến bọn họ." Bạch Đế nhàn nhạt nói. Chân mày lại nhíu lại, nghĩ đến những lời vừa rồi của Vạn Phong Lưu. Bây giờ Yêu Giới đã loạn thành như vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hắn tự phong ấn bản thân? Tứ Đại Hộ Pháp cũng biến mất, chẳng lẽ tại hắn tự phong ấn nên họ cũng biến mất? Tứ Đại Hộ Pháp rất trung thành với hắn.


Mèo tầm bảo ngáp, nhàm chán nhìn bọn họ, nheo mắt đừng trên vai Thích Ngạo Sương đầu vai.


Cũng không biết bao lâu, Hắc Vũ và Vạn Phong Lưu cũng ngừng lại, Vạn Phong Lưu ưu nhã thu roi hoa hồng, cười nói: "Người thô lỗ, hình như ngươi hơi yếu nha."


Ánh mắt Hắc Vũ trầm xuống, nắm chặt vũ khí trên tay.


"Thôi, không cần ồn ào, ta có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi." Bạch Đế lạnh giọng ngăn cản hai người họ.


"Ta cũng không biết rõ nhiều chuyện." Vạn Phong Lưu đi đến, trên tay cầm một cành hoa hồng, mỉm cười nhìn về phía Thích Ngạo Sương, "Ta lại rất hiếu kỳ, vị tiểu thư xinh đẹp này không biết 2 ngươi chỉ là một đống phân thôi à?" Thật ra thì trong lòng Vạn Phong Lưu rất kinh ngạc là sao Bạch Đế và Hắc Vũ có thể hòa bình sống chung một chỗ, cùng một chỗ với một cô gái. Phải biết 2 ngươi họ là ‘Thủy Hỏa Bất Dung’, hơn nữa rất kinh người, bên cạnh 2 người bọn họ chưa bao giờ có một nữ nhân!


"Mắc mớ gì tới ngươi!" Hắc Vũ bước tời che trước mặt Thích Ngạo Sương Thích tức giận mắng.


"Ngươi tới đây làm gì?" Bạch Đế lạnh giọng hỏi. Hắn không rõ lắm về tính tình của Vạn Phong Lưu nhưng, Vạn Phong Lưu tuyệt đồi sẽ không tự nhiên mà chạy đến nơi vắng vẻ này, thời gian của hắn rất quý giá thời gian của hắn là để ỡ cùng với các cô gái Yêu tộc xinh đẹp, ăn chơi đàng điếm, ngắm hoa dưới trăng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom