Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 134
Tay Thích Ngạo Sương cứ như vậy thần kỳ xuyên qua mặt ngoài của kết tinh màu đỏ kia, thời điểm tay Thích Ngạo Sương muốn đụng vào Hỏa Hồn, thì nổi lên dị biến!
Ngọn lửa đó chợt khẽ run lên, giống như có sinh mạng, chậm rãi di động, di động đến trên tay của Thích Ngạo Sương.
Một luồng nhiệt lưu cứ như vậy từ trên tay Thích Ngạo Sương truyền khắp toàn thân của nàng.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu còn đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương, quay đầu nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương. Nó cho dù có kết giới của yêu mị nam tử bảo vệ, nhưng cũng làm cho nó cảm thấy nóng bỏng.
"A Bảo, trở lại." Yêu mị nam tử lên tiếng kêu gọi.
Chiêu Tài Bảo Miêu nghi ngờ nhìn Thích Ngạo Sương một chút, lại hướng nhìn yêu mị nam tử, lần này không có chuyện sẽ không nghe lời, mà vèo một tiếng liền nhanh chóng chạy đến trên bả vai yêu mị nam tử. Yêu mị nam tử cười híp mắt đem Chiêu Tài Bảo Miêu trên bả vai ôm xuống, vui vui mừng mừng ôm vào trong lòng.
( Sau này A Bảo biến thành hình người mới thấy anh này là một bình dấm siêu chua)
"Ngạo Sương!"
"Ngạo Sương......"
Bạch Đế và Hắc Vũ đồng thời nhỏ giọng hô ra tiếng, khẩn trương nhìn Thích Ngạo Sương đang trôi lơ lửng ở giữa không trung. Bởi vì giờ khắc này tình hình thật sự quá quỷ dị. Cả người Thích Ngạo Sương cũng bị ngọn lửa màu đỏ bao vây lại ở bên trong, nhưng là y phục là hoàn hảo không tổn hao gì. Mà Thích Ngạo Sương cũng không có vẻ gì khác thường.
Từ từ, cả người Thích Ngạo Sương cũng thay đổi đỏ bừng. Mà ở trên tay nàng ngọn lửa chậm rãi chui từ bàn tay vào miệng của nàng.
Một cỗ nóng bỏng không thể tưởng tượng bao bọc lấy toàn thân Thích Ngạo Sương, ngọn lửa ở toàn thân Thích Ngạo Sương không chút kiêng kỵ mà bốc cháy lên. Thích Ngạo Sương cứ như vậy lẳng lặng trôi lơ lững ở giữa không trung không hề nhúc nhích.
Bạch Đế và Hắc Vũ vô cùng lo lắng nhìn Thích Ngạo Sương giữa không trung, nàng bây giờ đang gặp nguy hiểm hay an toàn, bọn họ đã không thể nào kết luận được gì.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêunghi ngờ cầm móng vuốt đụng một cái vào bộ ngực của yêu mị nam tử. Yêu mị nam tử híp mắt nhìn Thích Ngạo Sương lại không để ý đến nó.
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu hơi tức giận, đưa móng vuốt ra bất chấp tất cả bắt đầu ở trước ngực yêu mị nam tử mà cào cấu. Trong một nháy mắt, áo khoác trắng liền bị nó xé thành từng mảnh vải vụn, lộ ra lồng ngực tinh tráng.
"Ai da, A Bảo của ta, đừng kích động. Đó là thời điểm quan trọng nàng ta và ngọn lửa dung hợp không được làm loạn. Ngọn lửa này là thứ có linh tính, tự nhiên có ý thức, đang khảo nghiệm nàng ta xem nàng ta có đủ tư cách dung hợp hay không." Yêu mị nam tử thấy A Bảo nhà mình nổi giận, lúc này mới liên tục không ngừng giải thích. Ôi chà thì ra là tức giận đến nỗi lỗ mũi cũng méo sẹo hết rồi, A Bảo nhà mình trừ lúc lo lắng cho mình ra, chưa từng lo lắng cho người nào như vậy? Hôm nay cứ như vậy mà lo lắng cho một đứa trẻ xa lạ, thật là tức chết đi được!
( thế có ai thấy dấm đã đổ ra chưa)
Lời của yêu mị nam tử nói ra, Chiêu Tài Bảo Miêu lúc này mới yên tĩnh lại, nó dùng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương đang trôi lơ lửng ở trong không trung.
Mà Bạch Đế và Hắc Vũ nghe lời yêu mị nam tử nói, cũng hơi yên tâm, nhưng ánh mắt cũng không có rời khỏi người của Thích Ngạo Sương.
Yêu mị nam tử nói không sai, giờ phút này Thích Ngạo Sương đang chịu đựng một khảo nghiệm. Xuất hiện tại trước mặt nàng là một thiếu nữ mỹ lệ một thân Hồng Y. Trên đầu thiếu nữ phất phới tóc đen, một thân y phục đỏ rực, đứng ở đó diêm dúa lẳng lơ như những đóa hoa đầy gai nở trong bụi rậm mỉm cười nhìn Thích Ngạo Sương.
"Ngươi muốn lấy lực lượng của ta mục đích là vì cái gì đây?"Nữ tử áo đỏ mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, tháo xuống một đóa lửa đỏ như đóa hoa nhàn nhạt hỏi.
Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, cảnh tượng trước mắt đều là do nữ tử này tạo thành, mà nữ tử chỉ sợ sẽ chính là linh hồn ngọn lửa.
Mục đích là gì ư?
Còn không đợi Thích trả lời Ngạo Sương, trước mắt không khí giống như lưu động, cảnh tượng lần nữa biến hóa xảy ra.
Mà xuất hiện lần nữa người xuất hiện ở trước mặt ThíchNgạo Sương khiến Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra.
Là Cổ Đốn Công Tước!
Đây là ảo giác, Thích Ngạo Sương biết rõ đây là ảo giác.
Nhưng Thích Ngạo Sương mặt không đổi sắc vươn tay ra, nhẹ nhàng thoáng một cái, một thanh Kiếm khổng lồ xuất hiện trong tay Thích Ngạo Sương.
"Khắc Lôi Nhã, con rốt cuộc đã trở lại, con hãy nghe ta giải thích, ta......" Cổ Đốn Công Tước có chút hoảng hốt vội vàng nói.
Trả lời hắn là một kích bén nhọn của Thích Ngạo Sương, gọn gàng linh hoạt đem hắn một kiếm chém thành hai đoạn. Ảo giác về Cổ Đốn Công Tước vì vậy biến mất.
"Khắc Lôi Nhã, cái đồ tiện nhân, ngươi quyến rũ Lăng Vân của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!" Không cần phải nói, kẻ thốt ra lời này, chính là Liễu Tuyết Tình.
Thích Ngạo Sương lần nữa mặt không vẻ gì huy kiếm giải quyết hết cái này huyễn tượng.
" Nữ Thần Quang Minh vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta, xin người hãy phù hộ cho chúng con......" Toàm bộ đều một thân áo trắng người của Thần điện đang cầu nguyện, cầu nguyện còn chưa dứt lời đã bị Thích Ngạo Sương một kiếm chém hết.
Thích Ngạo Sương lạnh lùng đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏ cầm một thanh kiếm sắc bén trong tay cứ như vậy đâm tới Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, mặc cho thanh kiếm sắc bén kia nhắm thẳng vào cổ họng của nàng.
Thời điểm kiếm đó cách cổ họng Thích Ngạo Sương một tấc đành dừng lại, trên mặt Thích Ngạo Sương không hề có chút sợ hãi nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt trên mặt nàng ta có chút kinh ngạc.
Nữ tử áo đỏ đem kiếm thu hồi lại, đứng lại về sau nghi ngờ nói: "Vì sao ngươi có thể đánh chết ba người kia, lại không tránh né công kích của ta?"
"Trước đó hai người kia là kẻ thù của ta, cho dù là ảo giác, ta cũng không nương tay." Thích Ngạo Sương thản nhiên nói.
"Này còn kẻ thứ ba kia? Không phải kẻ thù của ngươi sao?" Nữ tử áo đỏ khẽ cau mày hỏi, trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ.
"Ta thấy hắn không vừa mắt, chỉ đơn giản như vậy thôi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra một câu.
Hả? Nữ tử áo đỏ thấy Thích Ngạo Sương thẳng thắn nói ra như vậy thì rất sửng sốt, tiếp đó lại gấp gáp hỏi: "vậy tại sao không né tránh công kích của ta, cũng không có ra tay với ta?"
"Bởi vì ta muốn có được lực lượng của ngươi, không thể đắc tội ngươi.!" Thích Ngạo Sương thản nhiên nói những lời này
Phốc!
Trong lòng nữ tử áo đỏ đã cười điên cuồng. Chỉ là ngoài mặt nàng cố nhịn.
"Ngươi, ngươi thật là một người thú vị, rất thẳng thắn." Nữ tử áo đỏ khẽ mỉm cười " ngọn lửa này cho ngươi thôi."
Nữ tử áo đỏ nói xong, nàng liền biến mất.
Mà Thích Ngạo Sương lần nữa trở về thực tế, trước mắt là một mảnh đỏ tươi vách đá thủy tinh, nàng vẫn như cũ còn trôi lơ lửng ở giữa không trung. Chậm rãi cúi đầu, thấy lòng bàn tay mình một ngọn lửa đỏ rực cứ như vậy nhanh chóng lan tràn ra,bám vào cánh tay. Viên Hỏa Ngọc kia đã biến mất không thấy. Toàn thân nàng có một cỗ cảm giác thoải mái không nói ra được.
"Ơ, vận khí của đứa trẻ này không tệ, cư nhiên đem toàn bộ ngọn lửa hấp thu " yêu mị nam tử nhìn Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở giữa không trung, híp mắt nói. Không đợi Chiêu Tài Bảo Miêu trong ngực có điều động tác gì, yêu mị nam tử vội vàng tiếp tục giải thích " Ngọn lửa này năm trăm năm ngưng kết ra một viên ngọc, có người tới nơi này nghĩ có được nó thì cũng không phải là có thể hấp thu hoàn toàn, nếu khiến linh hồn ngọn lửa không hài lòng, thì chỉ có thể lấy được một ngọn lửa không có bất kì lực lượng nào, tốt một chút thì có thể hấp thu 70%. Đứa trẻ này lại có thể toàn bộ hấp thu. Chẳng lẽ linh hồn ngọn lửa là nam nhân, bị nàng dung sắc dụ rồi hả?"
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu mất hứng kêu lên.
"Ta đùa giỡn nha, A Bảo, ngươi xem nàng vẫn chỉ là tiểu hài tử, có nam nhân nào mù mắt mới để ý nàng nha?"Yêu mị nam tử cười ha hả nói.
"Hắt xì!"
Tại một nơi xa xôi, đế quốc Lạp Cách Tạp, Phong Dật Hiên hung hăng hắt hơi một cái.
"Thiếu gia? Thế nào? Bị cảm sao?" Những người bên cạnh ân cần hỏi han.
"Không có." Phong Dật Hiên lắc đầu, sau đó ác khẩu nhìn chằm chằm về phía Thiên Không Đạo" không biết là tên khốn kiếp nào đang nói xấu ta"
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
Sự thật là không chỉ một mình Phong Dật hiên nhảy mũi......
( Há há há…..đoán xem là ai nhảy mũi nữa đây)
Bạch Đế và Hắc Vũ nghe thấy lời yêu mị nam tử, tảng đá nặng nề trong lòng buông xuống. Xem ra, lần này Ngạo Sương có thể thuận lợi hấp thu lực lượng của Hỏa Hồn, có thể đem thực lực tăng lên không ít rồi.
Mà Thích Ngạo Sương vẫn còn cảm thấy cực nóng trong người mình.
Nhiệt, rất nóng, vô cùng nóng......
Thích Ngạo Sương từ từ nhíu mày.
Trong cơ thể dường như muốn bốc cháy lên.
"Không phải chứ?" Yêu mị nam tử nhìn còn Thích Ngạo Sương còn trôi lơ lửng ở giữa không trung, giựt giựt khóe miệng nói " Hỏa Hồn cư nhiên thích nàng như vậy sao? Ta xác định Hỏa Hồn tuyệt đối là đàn ông!"
Bạch Đế và Hắc Vũ không rõ chân tướng, vô cùng lo lắng nhìn Thích Ngạo Sương vẫn còn đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, lỗ tai lại chống lên nghe yêu mị nam nói. Yêu mị nam tử đang cố gắng giải thích cho A Bảo nhà hắn hiểu tình hình.
"Ngươi xem, A Bảo, màu sắc ngọn lửa trên người đứa trẻ đó có phải đang thay đổi, đang biến hóa hay không?" Yêu mị nam tử đem Chiêu Tài Bảo Miêu đặt ở trên vai của mình rồi nói. Chiêu Tài Bảo Miêu trợn to con ngươi xinh đẹp màu hổ phách nhìn biến hóa trên người Thích Ngạo Sương.
Ngọn lửa trên người Thích Ngạo Sương, từ lúc mới bắt đầu từ màu đỏ biến thành màu vàng kim, tiếp theo là màu trắng, nữa sau đó là màu xanh, màu xanh dương...... chuyện này thật li kì.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu sững sờ nhìn ngọn lửa trên người Thích Ngạo Sương cuối cùng biến thành màu đen.
"Vương giả chi diễm!" Yêu mị nam tử khẽ nhíu mày. Những thứ này mặc dù đối với hắn mà nói hắn căn bản cũng không để vào mắt, nhưng thứ này đối với đứa trẻ đó mà nói, có thể là một bước đột phá rất lớn!
Vương giả chi diễm!!!
Bạch Đế và Hắc Vũ kinh hãi liếc nhau một cái, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Rất nhiều người không biết là, ngọn lửa cũng có Vương
Ngọn lửa màu đen chính là Hỏa Diễm Chi Vương. Ngọn lửa có màu sắc khác khi gặp phải ngọn lửa màu đen thì không phải công kích, mà là cúng bái. Nếu như hai Pháp Sư Hỏa Hệ đối chiến, người có Vương Giả Chi Diễm không đánh cũng thắng. Bởi vì dù gì ngọn lửa gặp phải Vương Giả Chi Diễm chỉ biết cúng bái, làm sao có thể giao thủ?
" Lực công kích Vương Giả Chi Diễm rất cao sao?" Hắc vũ nhỏ giọng hỏi câu.
"Không." Yêu mị nam tử tốt bụng nheo mắt lại, nở nụ cười" một chút tổn thương cũng không có."
"Cái gì?" Hắc vũ hô nhỏ một tiếng, Bạch Đế cũng khẽ cau mày. Vương Giả Chi Diễm bọn họ cũng nghe nói qua, nhưng là cũng không có gặp qua. Cũng không biết lực công kích của Vương Giả Chi Diễm rốt cuộc như thế nào.
"Vương Giả Chi Diễm không có một lực công kích nào." Yêu mị nam tử híp mắt cười" nhưng tất cả hỏa diễm khác gặp phải hắn đều phải cúng bái, đều muốn né tránh."
“Hả?” Bạch Đế cùng hắc vũ khẽ co quắp khóe miệng "….."
"Ai biểu người ta là Vương? Vương phải không cần động thủ." Yêu mị nam tử khóe miệng nâng lên nụ cười hài hước.
Đang ở thời điểm yêu mị nam tử hào hứng bừng bừng giải thích, thích Ngạo Sương trên người của lại xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
"hầy….”
Một tiếng thở dài dằng dặc từ trong miệng Thích Ngạo Sương phát ra, giống như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, làm cho lòng người rung động thật sâu.
Toàn thân Thích Ngạo Sương cũng được bao phủ bởi một cỗ ngọn lửa màu vàng, mà trên lưng của nàng, mở rộng ra một đôi cánh bằng ngọn lửa cũng màu vàng. Con ngươi của nàng một mảnh hư vô, mái tóc màu đen trong nháy mắt chợt thay đổi rất dài, dài qua cả cổ chân của nàng, sau đó tung bay.
"Hả? Có chút ý tứ a ~."Yêu mị nam tử híp mắt nhìn biến hóa của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương chậm rãi xoay người lại, mặt hờ hững nhìn mấy người phía dưới.
Đúng lúc ánh mắt mọi người đang kinh ngạc, đôi cánh trên lưng của Thích Ngạo Sương thay đổi lớn, màu sắc cũng biến hóa.
Trong nháy mắt, đôi cánh trên lưng Thích Ngạo Sương đã biến thành màu đen, chiều dài cũng tăng lên gấp ba lần, bao gồm cả ngọn lửa toàn thân nàng cũng từ màu vàng kim toàn bộ biến thành màu đen.
Tóc đen, tròng mắt đen, màu đen cánh, ngọn lửa màu đen. ( Giống Ác Ma thế??)
Diêm dúa lẳng lơ đến mức tận cùng, mĩ lệ tới mức làm cho người ta hít thở không thông.
Bạch Đế bỗng nhiên có cảm giác chung quanh khác thường. Chung quanh một mảnh Ma Pháp Nguyên Tố cực nóng, vốn là cả hạp cốc đều là màu đỏ. Vào giờ khắc này, hạp cốc màu đỏ đang rút đi, hoặc là nói đúng ra, toàn bộ đang hướng về chỗ Thích Ngạo Sương mà hội tụ.
Dưới chân bọn cảm giác nóng bỏng đang chậm rãi biến mất, mặt đất cũng từ màu đỏ dần dần khôi phục thành màu sắc nguyên thủy. Chung quanh hoa cỏ cây cối cùng các động vật nhỏ trên người bọn chúng màu đỏ cũng toàn bộ bị rút đi hết.
Lực lượng khổng lồ, điên cuồng mang quyền năng vô hạn, giống như Thượng đế, Chúa Trời, giống như nước lũ theo phương hướng của Thích Ngạo Sương mà nhào tới
Thích Ngạo Sương chậm rãi đáp xuống, từ từ mở rộng hai cánh tay của mình, ngẩng đầu lên hai mắt nhắm nghiền. Ở trước mặt nàng bỗng nhiên đã xuất hiện một cột sáng màu đỏ, trong nháy mắt nhiễm đỏ nửa bầu trời, cột sáng cứ như vậy hội tụ vào một chỗ, Thích Ngạo Sương bay bên trên sau đó lao xuống. Những dòng chảy đó tiếp xúc được với thân thể Thích Ngạo Sương liền biến mất, cũng nàng dung hợp một chỗ.
Bạch Đế và Hắc Vũ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Miêu Nhãn của A Bảo cũng không có nháy một cái nào thẳng tắp nhìn biến hóa của Thích Ngạo Sương.
Cứ như vậy trong nháy mắt chung quanh mát mẻ lên, tất cả màu đỏ đều biến mất. Chỉ có hạp cốc cái vách thủy tinh của hạp cốc này là vẫn còn màu đỏ nhưng màu sắc đã phai nhạt đi nhiều.
Hô
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy trong thân thể tất cả đều là lực lượng, giống như thiên binh vạn mã, lại giống như sóng to gió lớn.
Toàn thân Hắc Sắc Hỏa Diễm từ từ thối lui, ngọn lửa màu đen cánh cũng từ từ thu hồi.
Thích Ngạo Sương chợt chợt mở mắt, cau mày nhỏ giọng nói: "Lên cấp rồi! là Thiên Lôi......"
Vừa mới nói xong, bầu trời trong xanh tối sầm lại, tiếng sấm ầm ầm từ xa đến gần, mây đen cuồn cuộn mà đến.
"Nha~ " Yêu mị nam tử nhìn trời, mỉm cười nói " có lửa đây rồi tất phải có khói thôi?" Ý hắn là Thiên Lôi khi thấy có lửa thì lập tức đến xem.
"Mẹ!" vào lúc này Kim Liên nhảy lên ra ngoài nói " không cần sợ, có ta ở đây, ha ha...... Lần này vận khí thật là tốt a. Nếu như không phải là cái địa phương này, con còn không thể tỉnh lại nhanh như vậy."
"A?" ánh mắt của Yêu mị nam tử rơi vào trên người của Kim Liên. Chẳng lẽ cái vật nhỏ này chính là đứa trẻ đó kêu ra sao? Yêu mị nam tử híp mắt nhìn Kim Liên, trong lòng chợt hiểu được tại sao A Bảo nhà mình vẫn đuổi theo Thích Ngạo Sương không chịu buông. Thì ra là trong mắt của A Bảo vật nhỏ đó chính là bảo vật, là một bảo vật di động còn sống. Lần này chắc không dễ dàng rồi,... Yêu mị nam tử có chút phiền não cau mày. Nhưng nếu A Bảo nhà mình muốn chạy theo đứa trẻ này thì thế nào đây? Chẳng lẽ sẽ xuất hiện tình huống mình lo lắng nhất?
Tiếng sấm ầm ầm cắt đứt suy nghĩ của yêu mị nam tử, Thiên Lôi đã mãnh liệt đánh xuống. Mà Thích Ngạo Sương lại bị một đóa hoa sen rực rỡ khổng lồ màu vàng kim bao bọ tại bên trong. Đạo thiên lôi này đánh vào người Kim Liên trong nháy mắt biến mất, hình như là đã bị hấp thu.
"Meo meo meo meo ~~" Chiêu Tài Bảo Miêu rất hưng phấn, ở trên bả vai yêu mị nam tử nhảy lên, tiếp đó lại chạy đến đầu yêu mị nam tử, lay tóc yêu mị của nam tử, hai mắt tỏa ánh sáng kích động nhìn đóa Kim Liên khổng lồ.
"Tốt lắm, A Bảo." Yêu mị nam tử có chút im lặng, A Bảo hôm nay thật là hưng phấn hơi quá rồi.
Mười một đạo thiên lôi cứ như vậy bị Kim Liên hấp thu toàn bộ, rất nhanh, mây đen tán đi, bầu trời lần nữa tĩnh lặng. Có Kim Liên ở đây thiên lôi căn bản không là cái gì. Thế nhưng cái tên nhóc này mỗi lần hấp thu Thiên Lôi sẽ phải ngủ say tu luyện.
Hoa sen khổng lồ màu vàng kim biến mất, Kim Liên khôi phục hình người đứng ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.
" Mẹ, nấc ~~" Kim Liên lại là dáng vẻ say xỉn, cơ hồ đứng không vững, lôi kéo vạt áo của Thích Ngạo Sương mà nấc.
"Kim Liên, Con không sao chớ?" Thích Ngạo Sương ôm lấy Kim Liên, có chút lo lắng mà hỏi.
"Không có việc gì, không có, không có......" Kim Liên lại ợ lên, sau đó mắt cơ hồ không mở ra được, " mẹ, ta...... Ta buồn ngủ...... buồn ngủ......" Kim Liên nói xong cứ như vậy biến mất ở trong ngực Thích Ngạo Sương
"Meo meo ~" Chiêu Tài Bảo Miêu hưng phấn kêu một tiếng, nháy mắt sau đó đã từ đầu yêu mị nam tử nhảy lên đầu Thích Ngạo Sương mà kêu lên, lôi lôi tóc nàng.
Thích Ngạo Sương quay đầu, thấy trong mắt yêu mị nam tử buồn bã cùng ghen tị. Thích Ngạo Sương rùng mình một cái, trong mắt một người đàn ông mà lại thấy cảm xúc phức tạp như vậy, thật đúng là làm cho người ta có chút không chịu nổi.
Thích Ngạo Sương mang Chiêu Tài Bảo Miêu trên đầu mình ôm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó mỉm cười nói: "A Bảo, ta cũng vậy rất thích ngươi, nhưng mà ta phải về thế giới của ta"
"Meo meo" Chiêu Tài Bảo Miêu hai móng trước béo múp míp ôm lấy ngón tay Thích Ngạo Sương không thả con ngươi màu hổ phách mở ra thật to còn lưu luyến không nguôi. Ở trong mắt Chiêu Tài Bảo Miêu, đây chính là cái bảo vật cực lớn, kẻ luôn xem bảo vật là tính mạng như nó thì làm sao nguyện ý buông tay đây?
Thích Ngạo Sương mỉm cười, vuốt vuốt lỗ tai Chiêu Tài Bảo Miêu, ôm nó đi tới bên cạnh yêu mị nam tử,
"Mặc dù ta hiện tại thì không biết tên của ngươi, nhưng cám ơn ngươi đã hộ tống."
"Ta không phải......" Yêu mị nam tử híp mắt lạnh lùng mở miệng định nói.
"Ta hiểu biết rõ ngươi không phải muốn hộ tống chúng ta, ngươi là vì nó." Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu siêu cấp đáng yêu cười cười" nhưng mặc kệ ngươi từ mục đích gì, thì ngươi cũng đã hộ tống ta đi tới nơi này. Nếu như không có ngươi, ta không thể nào lấy được ngọn lửa thuận lợi như vậy "
"Dừng!" Yêu mị nam tử khó chịu phun ra một tiếng, sau đó vươn tay muốn ôm Chiêu Tài Bảo Miêu trở về.
"Meo meo meo meo ~ meo meo!" Ai ngờ, Chiêu Tài Bảo Miêu liều mạng kêu lên, đưa hai cái móng trước béo múp míp ôm chặt ngón tay Thích Ngạo Sương không thả. Mắt thả ra lục quang trần trụi, bảo vật a ~, đây là bảo vật thuộc về của nó a, nó không thể rời đi bảo vật của mình mà đi được!
( Bảo vật >>> Logic của A Bảo có chút…… ừm khó hiểu)
Thích Ngạo Sương có chút xấu hổ nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu ôm tay mình không chịu thả, nhìn lại trước mắt mặt yêu mị nam tử cũng chuyển sang màu xanh lá, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Ngươi, thẳng tay mang nó về đi, ta cũng vậy lập tức phải về thế giới của chính ta”.
"Không" mặt Yêu mị nam tử mặc dù đã xanh như tàu lá lại dứt khoát một tiếng cự tuyệt.
"À?" Thích Ngạo Sương có chút không rõ.
"A Bảo coi ngươi là bảo vật khổng lồ có thể di động được, nàng là người xem bảo vật như tính mạng."Yêu mị nam tử có chút nhức đầu nói
" Ngươi cứ mang theo A Bảo đi ra ngoài chơi một chút đi, dù sao thực lực tăng lên cũng rất mau chóng, ngươi sớm muộn gì cũng quay lại thế giới này. Đến lúc đó A Bảo cũng nên hiểu ngươi không phải là thứ bảo vật mà nàng mong muốn..., tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh ta thôi." Yêu mị nam tử nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trong tay Thích Ngạo Sương, trong con ngươi nổi lên điểm dịu dàng, hắn nhịn đau để Thích Ngạo Sương mang A Bảo, chỉ có một nguyên nhân, là không muốn A Bảo mất hứng.
"Này? Ngươi có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương có chút mờ mịt. Yêu mị nam tử những lời này rốt cuộc là có ý gì đây? Cái gì gọi là mình sớm muộn gì cũng tới cái thế giới này?
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Yêu mị nam tử mỉm cười, ánh mắt hắn đắm đuối nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trong tay Thích Ngạo Sương, vươn tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Chiêu Tài Bảo Miêu lại quay sang hỏi nói " Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?"
"Thích Ngạo Sương.!" Thích Ngạo Sương ngắn gọn trả lời.
"Ừ, cũng coi là ngươi và A Bảo nhà ta hữu duyên. Ngươi tốt nhất hãy quý trọng đoạn này duyên phận này!" Yêu mị nam tử trong lòng nhẹ nhàng than thở, cùng A Bảo tách ra một thời gian quả nhiên là đã được định sẵn? Yêu mị nam tử ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương tiếp tục nói" A Bảo có chút kiêng ăn, không thích ăn rau dưa, chỉ thích ăn thịt. Ăn trái cây nhất định phải ngọt, chua là không ăn."
Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc, yêu mị nam tử những lời này chẳng lẽ là thật lòng muốn cho Chiêu Tài Bảo Miêu đi theo mình sao?
"Cái người này tại sao ngươi lại giao A Bảo cho ta, ngươi sẽ không sợ ta không thể chăm sóc tốt nàng được sao? Nàng có thể tìm bảo vật, Thần Thú như vậy sẽ có rất nhiều người cướp đoạt đúng không?" Thích Ngạo Sương hỏi dò.
"Ha ha, A Bảo không cần ngươi bảo vệ, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Yêu mị nam tử cưng chiều sờ sờ đầu Chiêu Tài Bảo Miêu, nhẹ nhàng nói" A Bảo, ngươi phải ngoan nha. Ta sẽ chờ ngươi mà trở về, ngươi đúng là vật nhỏ nghịch ngợm."
"Meo meo ~~" Chiêu Tài Bảo Miêu hưởng thụ bàn tay đang vuốt ve của yêu mị nam tử, gương mặt vừa lòng, cái lỗ tai hơi hơi rung động mà nhếch lên.
"Tốt lắm, các ngươi trở về đi. Tên của ta là Phá Thiên." Yêu mị nam tử mỉm cười nói" chờ ngươi có được lực lượng tự đi tới nơi này thì chúng ta sẽ gặp lại thôi.”
Phá Thiên? Đây chính là tên của yêu mị nam tử trước mắt sao? Thích Ngạo Sương ôm Chiêu Tài Bảo Miêu, cảm thụ A Bảo mềm mại nằm trong ngực.
"Còn các ngươi, thân là Yêu Tộc cao cấp lại bị phong ấn lực lượng, cũng thật là khôi hài." Yêu mị nam tử xoay người nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ hài hước nói một câu.
Sắc mặt Bạch Đế và Hắc Vũ của hơi đổi, hiển nhiên bị yêu mị nam tử nói trúng sự thật.
"Phong ấn lực lượng? Các ngươi, thật sự là Yêu Tộc cao cấp?!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, nhẹ giọng hỏi. Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới không hiểu tại sao Bạch Đế và cả Hắc Vũ bị giáng xuống làm Thần Thú. Bọn họ lúc bắt đầu đều cùng mình ký kết khế ước chủ tớ, rồi sau đó bị chính mình xoay ngược lại lấy được quyền bình đẳng. Ngay từ ban đầu, thì Bạch Đế không phải là muốn tìm chủ nhân, mà là đang tìm đầy tớ. Thực lực của bọn họ Thích Ngạo Sương đã biết, cũng một mực nghi ngờ thân phận của bọn họ. Yêu mị nam tử lần nữa nói bọn họ là Yêu Tộc, hơn nữa lại còn là Yêu Tộc cao cấp nữa.
(Ở đây chia ra làm 3 tộc: Yêu Tộc ( Bạch Đế, Hắc Vũ), Ma Tộc ( Thiếu chủ ma giới mà lần trước tiểu sương gặp đó) và Thần Tộc ( Thần Hắc Ám, Nữ Thần Quang Minh…)…. Dần dần thân phận của các nhân vật đang được tiết lộ. Riêng Tạp Mễ Nhĩ thì chính là một bí ẩn cho tới cuối truyện mới được tiết lộ.. khụ khụ…. Ai Gia đã nói nhiều quá rồi)
"Vì A Bảo nhà ta, ta sẽ giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn." Phá Thiên thản nhiên nói.
Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương mơ hồ thấy được kích động.
"Thật sự ngươi có thể giúp chúng ta cởi bỏ phong ấn?" Bạch Đế nhìn chằm chằm vào Phá Thiên nghĩ xác nhận lần nữa.
"Không phải giúp các ngươi, mà là A Bảo nhà ta muốn đi theo đứa trẻ kia ra ngoài, các ngươi cùng đứa trẻ kia có kế ước. Tóm lại, nếu bên cạnh đứa trẻ đó có nhiều kẻ thực lực không được cao cường thì có phải là rất mắt mặt không." Phá Thiên không chút để ý nói, vừa nói vừa động thủ.
Hai tay của Phá Thiên dừng ở giữa không trung vẽ ra hai nét đơn giản, không trung liền bày biện ra hai cái ấn kí kì quái.
"Đi!"Phá Thiên khẽ quát một tiếng, hai tay đẩy nhanh về phía trước, hai ấn ký cứ như vậy đột nhiên bắn vào người Bạch Đế và Hắc Vũ.
Bạch Đế và Hắc Vũ hô nhỏ một tiếng, tiếp đó hai người cũng khẽ cau mày hai mắt nhắm nghiền.
Thích Ngạo Sương có chút khẩn trương nhìn đứng thẳng hai người đang đứng thẳng bất động.
Hai người cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó, chung quanh Bạch Đế tỏa ra một mảng sương mù màu trắng đem hắn bao vây thật chặt bên trong, Hắc Vũ thì xung quanh cũng có một mảng sương mù màu đen vây lấy.
"Tốt lắm, ta đi, nhớ chăm sóc A Bảo nhà ta, cái này cho ngươi, là cái đệm mà nàng thích nhất." Phá Thiên đem cái nệm tinh xảo mà Chiêu Tài Bảo Miêu hay ngủ cho Thích Ngạo Sương
"Nên rời đi khỏi nơi này sớm một chút. Nơi này không phải là nơi các ngươi các ngươi có thể ở lâu được." Lời nói của Phá Thiên cũng giống với lời nhắc nhỏ của Tạp Mễ Nhĩ.
Thích Ngạo Sương nghiêm túc gật đầu một cái, đồng ý: "Chờ phong ấn của bọn hắn được cởi ra chúng ta sẽ lập tức đi ngay."
"Vậy thì tốt."Phá Thiên gật đầu một cái, sờ sờ cái đầu nhỏ của Chiêu Tài Bảo Miêu nói"A Bảo, khi nào muốn thì hãy quay về với ta"
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu có chút mờ mịt, nhưng vẫn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Phá Thiên.
Đáy mắt Phá Thiên tất cả đều là lưu luyến không thôi, đột nhiên hắn nhắm mắt lại, cứ như vậy biến mất trong nháy mắt trước mặt của Thích Ngạo Sương.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu nhảy xuống trên đất, chuyển cổ nhìn chung quanh một lần, nhưng không có tìm được Phá Thiên.
"Meo meo meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu có chút nóng nảy, nhảy lên cắn cắn vạt áo Thích Ngạo Sương, ý tứ hình như muốn Thích Ngạo Sương giúp nàng tìm Phá Thiên.
"A Bảo, chúng ta sẽ gặp lại Phá Thiên nhanh thôi. Ngươi đừng lo lắng quá" Thích Ngạo Sương ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Chiêu Tài Bảo Miêu.
"Meo meo” Chiêu Tài Bảo Miêu có chút nghi ngờ, sau đó ngẩng đầu cầm đầu nhỏ cọ xát bàn tay của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương đem Chiêu Tài Bảo Miêu dịu dàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của nàng, an ủi nàng.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, hai người vẫn duy trì trạng thái đó. Cặp mắt đều đóng chặt, hình như chịu rất nhiều khổ sở
Việc Thích Ngạo Sương bây giờ có thể làm cũng chỉ có lẳng lặng chờ đợi. Vừa lúc đó, trên bầu trời lại truyền đến một thanh âm nghi ngờ, là một cô gái có thanh âm bén nhọn: "A, Hỏa Hồn ở đây sao?"
Ngọn lửa đó chợt khẽ run lên, giống như có sinh mạng, chậm rãi di động, di động đến trên tay của Thích Ngạo Sương.
Một luồng nhiệt lưu cứ như vậy từ trên tay Thích Ngạo Sương truyền khắp toàn thân của nàng.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu còn đứng ở trên vai Thích Ngạo Sương, quay đầu nghi hoặc nhìn Thích Ngạo Sương. Nó cho dù có kết giới của yêu mị nam tử bảo vệ, nhưng cũng làm cho nó cảm thấy nóng bỏng.
"A Bảo, trở lại." Yêu mị nam tử lên tiếng kêu gọi.
Chiêu Tài Bảo Miêu nghi ngờ nhìn Thích Ngạo Sương một chút, lại hướng nhìn yêu mị nam tử, lần này không có chuyện sẽ không nghe lời, mà vèo một tiếng liền nhanh chóng chạy đến trên bả vai yêu mị nam tử. Yêu mị nam tử cười híp mắt đem Chiêu Tài Bảo Miêu trên bả vai ôm xuống, vui vui mừng mừng ôm vào trong lòng.
( Sau này A Bảo biến thành hình người mới thấy anh này là một bình dấm siêu chua)
"Ngạo Sương!"
"Ngạo Sương......"
Bạch Đế và Hắc Vũ đồng thời nhỏ giọng hô ra tiếng, khẩn trương nhìn Thích Ngạo Sương đang trôi lơ lửng ở giữa không trung. Bởi vì giờ khắc này tình hình thật sự quá quỷ dị. Cả người Thích Ngạo Sương cũng bị ngọn lửa màu đỏ bao vây lại ở bên trong, nhưng là y phục là hoàn hảo không tổn hao gì. Mà Thích Ngạo Sương cũng không có vẻ gì khác thường.
Từ từ, cả người Thích Ngạo Sương cũng thay đổi đỏ bừng. Mà ở trên tay nàng ngọn lửa chậm rãi chui từ bàn tay vào miệng của nàng.
Một cỗ nóng bỏng không thể tưởng tượng bao bọc lấy toàn thân Thích Ngạo Sương, ngọn lửa ở toàn thân Thích Ngạo Sương không chút kiêng kỵ mà bốc cháy lên. Thích Ngạo Sương cứ như vậy lẳng lặng trôi lơ lững ở giữa không trung không hề nhúc nhích.
Bạch Đế và Hắc Vũ vô cùng lo lắng nhìn Thích Ngạo Sương giữa không trung, nàng bây giờ đang gặp nguy hiểm hay an toàn, bọn họ đã không thể nào kết luận được gì.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêunghi ngờ cầm móng vuốt đụng một cái vào bộ ngực của yêu mị nam tử. Yêu mị nam tử híp mắt nhìn Thích Ngạo Sương lại không để ý đến nó.
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu hơi tức giận, đưa móng vuốt ra bất chấp tất cả bắt đầu ở trước ngực yêu mị nam tử mà cào cấu. Trong một nháy mắt, áo khoác trắng liền bị nó xé thành từng mảnh vải vụn, lộ ra lồng ngực tinh tráng.
"Ai da, A Bảo của ta, đừng kích động. Đó là thời điểm quan trọng nàng ta và ngọn lửa dung hợp không được làm loạn. Ngọn lửa này là thứ có linh tính, tự nhiên có ý thức, đang khảo nghiệm nàng ta xem nàng ta có đủ tư cách dung hợp hay không." Yêu mị nam tử thấy A Bảo nhà mình nổi giận, lúc này mới liên tục không ngừng giải thích. Ôi chà thì ra là tức giận đến nỗi lỗ mũi cũng méo sẹo hết rồi, A Bảo nhà mình trừ lúc lo lắng cho mình ra, chưa từng lo lắng cho người nào như vậy? Hôm nay cứ như vậy mà lo lắng cho một đứa trẻ xa lạ, thật là tức chết đi được!
( thế có ai thấy dấm đã đổ ra chưa)
Lời của yêu mị nam tử nói ra, Chiêu Tài Bảo Miêu lúc này mới yên tĩnh lại, nó dùng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương đang trôi lơ lửng ở trong không trung.
Mà Bạch Đế và Hắc Vũ nghe lời yêu mị nam tử nói, cũng hơi yên tâm, nhưng ánh mắt cũng không có rời khỏi người của Thích Ngạo Sương.
Yêu mị nam tử nói không sai, giờ phút này Thích Ngạo Sương đang chịu đựng một khảo nghiệm. Xuất hiện tại trước mặt nàng là một thiếu nữ mỹ lệ một thân Hồng Y. Trên đầu thiếu nữ phất phới tóc đen, một thân y phục đỏ rực, đứng ở đó diêm dúa lẳng lơ như những đóa hoa đầy gai nở trong bụi rậm mỉm cười nhìn Thích Ngạo Sương.
"Ngươi muốn lấy lực lượng của ta mục đích là vì cái gì đây?"Nữ tử áo đỏ mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, tháo xuống một đóa lửa đỏ như đóa hoa nhàn nhạt hỏi.
Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần lại, cảnh tượng trước mắt đều là do nữ tử này tạo thành, mà nữ tử chỉ sợ sẽ chính là linh hồn ngọn lửa.
Mục đích là gì ư?
Còn không đợi Thích trả lời Ngạo Sương, trước mắt không khí giống như lưu động, cảnh tượng lần nữa biến hóa xảy ra.
Mà xuất hiện lần nữa người xuất hiện ở trước mặt ThíchNgạo Sương khiến Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra.
Là Cổ Đốn Công Tước!
Đây là ảo giác, Thích Ngạo Sương biết rõ đây là ảo giác.
Nhưng Thích Ngạo Sương mặt không đổi sắc vươn tay ra, nhẹ nhàng thoáng một cái, một thanh Kiếm khổng lồ xuất hiện trong tay Thích Ngạo Sương.
"Khắc Lôi Nhã, con rốt cuộc đã trở lại, con hãy nghe ta giải thích, ta......" Cổ Đốn Công Tước có chút hoảng hốt vội vàng nói.
Trả lời hắn là một kích bén nhọn của Thích Ngạo Sương, gọn gàng linh hoạt đem hắn một kiếm chém thành hai đoạn. Ảo giác về Cổ Đốn Công Tước vì vậy biến mất.
"Khắc Lôi Nhã, cái đồ tiện nhân, ngươi quyến rũ Lăng Vân của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!" Không cần phải nói, kẻ thốt ra lời này, chính là Liễu Tuyết Tình.
Thích Ngạo Sương lần nữa mặt không vẻ gì huy kiếm giải quyết hết cái này huyễn tượng.
" Nữ Thần Quang Minh vĩnh viễn tồn tại cùng chúng ta, xin người hãy phù hộ cho chúng con......" Toàm bộ đều một thân áo trắng người của Thần điện đang cầu nguyện, cầu nguyện còn chưa dứt lời đã bị Thích Ngạo Sương một kiếm chém hết.
Thích Ngạo Sương lạnh lùng đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng của nữ tử áo đỏ, nữ tử áo đỏ cầm một thanh kiếm sắc bén trong tay cứ như vậy đâm tới Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương vẫn không nhúc nhích, mặc cho thanh kiếm sắc bén kia nhắm thẳng vào cổ họng của nàng.
Thời điểm kiếm đó cách cổ họng Thích Ngạo Sương một tấc đành dừng lại, trên mặt Thích Ngạo Sương không hề có chút sợ hãi nhìn nữ tử áo đỏ trước mắt trên mặt nàng ta có chút kinh ngạc.
Nữ tử áo đỏ đem kiếm thu hồi lại, đứng lại về sau nghi ngờ nói: "Vì sao ngươi có thể đánh chết ba người kia, lại không tránh né công kích của ta?"
"Trước đó hai người kia là kẻ thù của ta, cho dù là ảo giác, ta cũng không nương tay." Thích Ngạo Sương thản nhiên nói.
"Này còn kẻ thứ ba kia? Không phải kẻ thù của ngươi sao?" Nữ tử áo đỏ khẽ cau mày hỏi, trong lòng nàng tràn đầy nghi ngờ.
"Ta thấy hắn không vừa mắt, chỉ đơn giản như vậy thôi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra một câu.
Hả? Nữ tử áo đỏ thấy Thích Ngạo Sương thẳng thắn nói ra như vậy thì rất sửng sốt, tiếp đó lại gấp gáp hỏi: "vậy tại sao không né tránh công kích của ta, cũng không có ra tay với ta?"
"Bởi vì ta muốn có được lực lượng của ngươi, không thể đắc tội ngươi.!" Thích Ngạo Sương thản nhiên nói những lời này
Phốc!
Trong lòng nữ tử áo đỏ đã cười điên cuồng. Chỉ là ngoài mặt nàng cố nhịn.
"Ngươi, ngươi thật là một người thú vị, rất thẳng thắn." Nữ tử áo đỏ khẽ mỉm cười " ngọn lửa này cho ngươi thôi."
Nữ tử áo đỏ nói xong, nàng liền biến mất.
Mà Thích Ngạo Sương lần nữa trở về thực tế, trước mắt là một mảnh đỏ tươi vách đá thủy tinh, nàng vẫn như cũ còn trôi lơ lửng ở giữa không trung. Chậm rãi cúi đầu, thấy lòng bàn tay mình một ngọn lửa đỏ rực cứ như vậy nhanh chóng lan tràn ra,bám vào cánh tay. Viên Hỏa Ngọc kia đã biến mất không thấy. Toàn thân nàng có một cỗ cảm giác thoải mái không nói ra được.
"Ơ, vận khí của đứa trẻ này không tệ, cư nhiên đem toàn bộ ngọn lửa hấp thu " yêu mị nam tử nhìn Thích Ngạo Sương trôi lơ lửng ở giữa không trung, híp mắt nói. Không đợi Chiêu Tài Bảo Miêu trong ngực có điều động tác gì, yêu mị nam tử vội vàng tiếp tục giải thích " Ngọn lửa này năm trăm năm ngưng kết ra một viên ngọc, có người tới nơi này nghĩ có được nó thì cũng không phải là có thể hấp thu hoàn toàn, nếu khiến linh hồn ngọn lửa không hài lòng, thì chỉ có thể lấy được một ngọn lửa không có bất kì lực lượng nào, tốt một chút thì có thể hấp thu 70%. Đứa trẻ này lại có thể toàn bộ hấp thu. Chẳng lẽ linh hồn ngọn lửa là nam nhân, bị nàng dung sắc dụ rồi hả?"
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu mất hứng kêu lên.
"Ta đùa giỡn nha, A Bảo, ngươi xem nàng vẫn chỉ là tiểu hài tử, có nam nhân nào mù mắt mới để ý nàng nha?"Yêu mị nam tử cười ha hả nói.
"Hắt xì!"
Tại một nơi xa xôi, đế quốc Lạp Cách Tạp, Phong Dật Hiên hung hăng hắt hơi một cái.
"Thiếu gia? Thế nào? Bị cảm sao?" Những người bên cạnh ân cần hỏi han.
"Không có." Phong Dật Hiên lắc đầu, sau đó ác khẩu nhìn chằm chằm về phía Thiên Không Đạo" không biết là tên khốn kiếp nào đang nói xấu ta"
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
Sự thật là không chỉ một mình Phong Dật hiên nhảy mũi......
( Há há há…..đoán xem là ai nhảy mũi nữa đây)
Bạch Đế và Hắc Vũ nghe thấy lời yêu mị nam tử, tảng đá nặng nề trong lòng buông xuống. Xem ra, lần này Ngạo Sương có thể thuận lợi hấp thu lực lượng của Hỏa Hồn, có thể đem thực lực tăng lên không ít rồi.
Mà Thích Ngạo Sương vẫn còn cảm thấy cực nóng trong người mình.
Nhiệt, rất nóng, vô cùng nóng......
Thích Ngạo Sương từ từ nhíu mày.
Trong cơ thể dường như muốn bốc cháy lên.
"Không phải chứ?" Yêu mị nam tử nhìn còn Thích Ngạo Sương còn trôi lơ lửng ở giữa không trung, giựt giựt khóe miệng nói " Hỏa Hồn cư nhiên thích nàng như vậy sao? Ta xác định Hỏa Hồn tuyệt đối là đàn ông!"
Bạch Đế và Hắc Vũ không rõ chân tướng, vô cùng lo lắng nhìn Thích Ngạo Sương vẫn còn đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, lỗ tai lại chống lên nghe yêu mị nam nói. Yêu mị nam tử đang cố gắng giải thích cho A Bảo nhà hắn hiểu tình hình.
"Ngươi xem, A Bảo, màu sắc ngọn lửa trên người đứa trẻ đó có phải đang thay đổi, đang biến hóa hay không?" Yêu mị nam tử đem Chiêu Tài Bảo Miêu đặt ở trên vai của mình rồi nói. Chiêu Tài Bảo Miêu trợn to con ngươi xinh đẹp màu hổ phách nhìn biến hóa trên người Thích Ngạo Sương.
Ngọn lửa trên người Thích Ngạo Sương, từ lúc mới bắt đầu từ màu đỏ biến thành màu vàng kim, tiếp theo là màu trắng, nữa sau đó là màu xanh, màu xanh dương...... chuyện này thật li kì.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu sững sờ nhìn ngọn lửa trên người Thích Ngạo Sương cuối cùng biến thành màu đen.
"Vương giả chi diễm!" Yêu mị nam tử khẽ nhíu mày. Những thứ này mặc dù đối với hắn mà nói hắn căn bản cũng không để vào mắt, nhưng thứ này đối với đứa trẻ đó mà nói, có thể là một bước đột phá rất lớn!
Vương giả chi diễm!!!
Bạch Đế và Hắc Vũ kinh hãi liếc nhau một cái, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Rất nhiều người không biết là, ngọn lửa cũng có Vương
Ngọn lửa màu đen chính là Hỏa Diễm Chi Vương. Ngọn lửa có màu sắc khác khi gặp phải ngọn lửa màu đen thì không phải công kích, mà là cúng bái. Nếu như hai Pháp Sư Hỏa Hệ đối chiến, người có Vương Giả Chi Diễm không đánh cũng thắng. Bởi vì dù gì ngọn lửa gặp phải Vương Giả Chi Diễm chỉ biết cúng bái, làm sao có thể giao thủ?
" Lực công kích Vương Giả Chi Diễm rất cao sao?" Hắc vũ nhỏ giọng hỏi câu.
"Không." Yêu mị nam tử tốt bụng nheo mắt lại, nở nụ cười" một chút tổn thương cũng không có."
"Cái gì?" Hắc vũ hô nhỏ một tiếng, Bạch Đế cũng khẽ cau mày. Vương Giả Chi Diễm bọn họ cũng nghe nói qua, nhưng là cũng không có gặp qua. Cũng không biết lực công kích của Vương Giả Chi Diễm rốt cuộc như thế nào.
"Vương Giả Chi Diễm không có một lực công kích nào." Yêu mị nam tử híp mắt cười" nhưng tất cả hỏa diễm khác gặp phải hắn đều phải cúng bái, đều muốn né tránh."
“Hả?” Bạch Đế cùng hắc vũ khẽ co quắp khóe miệng "….."
"Ai biểu người ta là Vương? Vương phải không cần động thủ." Yêu mị nam tử khóe miệng nâng lên nụ cười hài hước.
Đang ở thời điểm yêu mị nam tử hào hứng bừng bừng giải thích, thích Ngạo Sương trên người của lại xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
"hầy….”
Một tiếng thở dài dằng dặc từ trong miệng Thích Ngạo Sương phát ra, giống như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, làm cho lòng người rung động thật sâu.
Toàn thân Thích Ngạo Sương cũng được bao phủ bởi một cỗ ngọn lửa màu vàng, mà trên lưng của nàng, mở rộng ra một đôi cánh bằng ngọn lửa cũng màu vàng. Con ngươi của nàng một mảnh hư vô, mái tóc màu đen trong nháy mắt chợt thay đổi rất dài, dài qua cả cổ chân của nàng, sau đó tung bay.
"Hả? Có chút ý tứ a ~."Yêu mị nam tử híp mắt nhìn biến hóa của Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương chậm rãi xoay người lại, mặt hờ hững nhìn mấy người phía dưới.
Đúng lúc ánh mắt mọi người đang kinh ngạc, đôi cánh trên lưng của Thích Ngạo Sương thay đổi lớn, màu sắc cũng biến hóa.
Trong nháy mắt, đôi cánh trên lưng Thích Ngạo Sương đã biến thành màu đen, chiều dài cũng tăng lên gấp ba lần, bao gồm cả ngọn lửa toàn thân nàng cũng từ màu vàng kim toàn bộ biến thành màu đen.
Tóc đen, tròng mắt đen, màu đen cánh, ngọn lửa màu đen. ( Giống Ác Ma thế??)
Diêm dúa lẳng lơ đến mức tận cùng, mĩ lệ tới mức làm cho người ta hít thở không thông.
Bạch Đế bỗng nhiên có cảm giác chung quanh khác thường. Chung quanh một mảnh Ma Pháp Nguyên Tố cực nóng, vốn là cả hạp cốc đều là màu đỏ. Vào giờ khắc này, hạp cốc màu đỏ đang rút đi, hoặc là nói đúng ra, toàn bộ đang hướng về chỗ Thích Ngạo Sương mà hội tụ.
Dưới chân bọn cảm giác nóng bỏng đang chậm rãi biến mất, mặt đất cũng từ màu đỏ dần dần khôi phục thành màu sắc nguyên thủy. Chung quanh hoa cỏ cây cối cùng các động vật nhỏ trên người bọn chúng màu đỏ cũng toàn bộ bị rút đi hết.
Lực lượng khổng lồ, điên cuồng mang quyền năng vô hạn, giống như Thượng đế, Chúa Trời, giống như nước lũ theo phương hướng của Thích Ngạo Sương mà nhào tới
Thích Ngạo Sương chậm rãi đáp xuống, từ từ mở rộng hai cánh tay của mình, ngẩng đầu lên hai mắt nhắm nghiền. Ở trước mặt nàng bỗng nhiên đã xuất hiện một cột sáng màu đỏ, trong nháy mắt nhiễm đỏ nửa bầu trời, cột sáng cứ như vậy hội tụ vào một chỗ, Thích Ngạo Sương bay bên trên sau đó lao xuống. Những dòng chảy đó tiếp xúc được với thân thể Thích Ngạo Sương liền biến mất, cũng nàng dung hợp một chỗ.
Bạch Đế và Hắc Vũ kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, Miêu Nhãn của A Bảo cũng không có nháy một cái nào thẳng tắp nhìn biến hóa của Thích Ngạo Sương.
Cứ như vậy trong nháy mắt chung quanh mát mẻ lên, tất cả màu đỏ đều biến mất. Chỉ có hạp cốc cái vách thủy tinh của hạp cốc này là vẫn còn màu đỏ nhưng màu sắc đã phai nhạt đi nhiều.
Hô
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy trong thân thể tất cả đều là lực lượng, giống như thiên binh vạn mã, lại giống như sóng to gió lớn.
Toàn thân Hắc Sắc Hỏa Diễm từ từ thối lui, ngọn lửa màu đen cánh cũng từ từ thu hồi.
Thích Ngạo Sương chợt chợt mở mắt, cau mày nhỏ giọng nói: "Lên cấp rồi! là Thiên Lôi......"
Vừa mới nói xong, bầu trời trong xanh tối sầm lại, tiếng sấm ầm ầm từ xa đến gần, mây đen cuồn cuộn mà đến.
"Nha~ " Yêu mị nam tử nhìn trời, mỉm cười nói " có lửa đây rồi tất phải có khói thôi?" Ý hắn là Thiên Lôi khi thấy có lửa thì lập tức đến xem.
"Mẹ!" vào lúc này Kim Liên nhảy lên ra ngoài nói " không cần sợ, có ta ở đây, ha ha...... Lần này vận khí thật là tốt a. Nếu như không phải là cái địa phương này, con còn không thể tỉnh lại nhanh như vậy."
"A?" ánh mắt của Yêu mị nam tử rơi vào trên người của Kim Liên. Chẳng lẽ cái vật nhỏ này chính là đứa trẻ đó kêu ra sao? Yêu mị nam tử híp mắt nhìn Kim Liên, trong lòng chợt hiểu được tại sao A Bảo nhà mình vẫn đuổi theo Thích Ngạo Sương không chịu buông. Thì ra là trong mắt của A Bảo vật nhỏ đó chính là bảo vật, là một bảo vật di động còn sống. Lần này chắc không dễ dàng rồi,... Yêu mị nam tử có chút phiền não cau mày. Nhưng nếu A Bảo nhà mình muốn chạy theo đứa trẻ này thì thế nào đây? Chẳng lẽ sẽ xuất hiện tình huống mình lo lắng nhất?
Tiếng sấm ầm ầm cắt đứt suy nghĩ của yêu mị nam tử, Thiên Lôi đã mãnh liệt đánh xuống. Mà Thích Ngạo Sương lại bị một đóa hoa sen rực rỡ khổng lồ màu vàng kim bao bọ tại bên trong. Đạo thiên lôi này đánh vào người Kim Liên trong nháy mắt biến mất, hình như là đã bị hấp thu.
"Meo meo meo meo ~~" Chiêu Tài Bảo Miêu rất hưng phấn, ở trên bả vai yêu mị nam tử nhảy lên, tiếp đó lại chạy đến đầu yêu mị nam tử, lay tóc yêu mị của nam tử, hai mắt tỏa ánh sáng kích động nhìn đóa Kim Liên khổng lồ.
"Tốt lắm, A Bảo." Yêu mị nam tử có chút im lặng, A Bảo hôm nay thật là hưng phấn hơi quá rồi.
Mười một đạo thiên lôi cứ như vậy bị Kim Liên hấp thu toàn bộ, rất nhanh, mây đen tán đi, bầu trời lần nữa tĩnh lặng. Có Kim Liên ở đây thiên lôi căn bản không là cái gì. Thế nhưng cái tên nhóc này mỗi lần hấp thu Thiên Lôi sẽ phải ngủ say tu luyện.
Hoa sen khổng lồ màu vàng kim biến mất, Kim Liên khôi phục hình người đứng ở trước mặt của Thích Ngạo Sương.
" Mẹ, nấc ~~" Kim Liên lại là dáng vẻ say xỉn, cơ hồ đứng không vững, lôi kéo vạt áo của Thích Ngạo Sương mà nấc.
"Kim Liên, Con không sao chớ?" Thích Ngạo Sương ôm lấy Kim Liên, có chút lo lắng mà hỏi.
"Không có việc gì, không có, không có......" Kim Liên lại ợ lên, sau đó mắt cơ hồ không mở ra được, " mẹ, ta...... Ta buồn ngủ...... buồn ngủ......" Kim Liên nói xong cứ như vậy biến mất ở trong ngực Thích Ngạo Sương
"Meo meo ~" Chiêu Tài Bảo Miêu hưng phấn kêu một tiếng, nháy mắt sau đó đã từ đầu yêu mị nam tử nhảy lên đầu Thích Ngạo Sương mà kêu lên, lôi lôi tóc nàng.
Thích Ngạo Sương quay đầu, thấy trong mắt yêu mị nam tử buồn bã cùng ghen tị. Thích Ngạo Sương rùng mình một cái, trong mắt một người đàn ông mà lại thấy cảm xúc phức tạp như vậy, thật đúng là làm cho người ta có chút không chịu nổi.
Thích Ngạo Sương mang Chiêu Tài Bảo Miêu trên đầu mình ôm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó mỉm cười nói: "A Bảo, ta cũng vậy rất thích ngươi, nhưng mà ta phải về thế giới của ta"
"Meo meo" Chiêu Tài Bảo Miêu hai móng trước béo múp míp ôm lấy ngón tay Thích Ngạo Sương không thả con ngươi màu hổ phách mở ra thật to còn lưu luyến không nguôi. Ở trong mắt Chiêu Tài Bảo Miêu, đây chính là cái bảo vật cực lớn, kẻ luôn xem bảo vật là tính mạng như nó thì làm sao nguyện ý buông tay đây?
Thích Ngạo Sương mỉm cười, vuốt vuốt lỗ tai Chiêu Tài Bảo Miêu, ôm nó đi tới bên cạnh yêu mị nam tử,
"Mặc dù ta hiện tại thì không biết tên của ngươi, nhưng cám ơn ngươi đã hộ tống."
"Ta không phải......" Yêu mị nam tử híp mắt lạnh lùng mở miệng định nói.
"Ta hiểu biết rõ ngươi không phải muốn hộ tống chúng ta, ngươi là vì nó." Thích Ngạo Sương cúi đầu nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu siêu cấp đáng yêu cười cười" nhưng mặc kệ ngươi từ mục đích gì, thì ngươi cũng đã hộ tống ta đi tới nơi này. Nếu như không có ngươi, ta không thể nào lấy được ngọn lửa thuận lợi như vậy "
"Dừng!" Yêu mị nam tử khó chịu phun ra một tiếng, sau đó vươn tay muốn ôm Chiêu Tài Bảo Miêu trở về.
"Meo meo meo meo ~ meo meo!" Ai ngờ, Chiêu Tài Bảo Miêu liều mạng kêu lên, đưa hai cái móng trước béo múp míp ôm chặt ngón tay Thích Ngạo Sương không thả. Mắt thả ra lục quang trần trụi, bảo vật a ~, đây là bảo vật thuộc về của nó a, nó không thể rời đi bảo vật của mình mà đi được!
( Bảo vật >>> Logic của A Bảo có chút…… ừm khó hiểu)
Thích Ngạo Sương có chút xấu hổ nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu ôm tay mình không chịu thả, nhìn lại trước mắt mặt yêu mị nam tử cũng chuyển sang màu xanh lá, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Ngươi, thẳng tay mang nó về đi, ta cũng vậy lập tức phải về thế giới của chính ta”.
"Không" mặt Yêu mị nam tử mặc dù đã xanh như tàu lá lại dứt khoát một tiếng cự tuyệt.
"À?" Thích Ngạo Sương có chút không rõ.
"A Bảo coi ngươi là bảo vật khổng lồ có thể di động được, nàng là người xem bảo vật như tính mạng."Yêu mị nam tử có chút nhức đầu nói
" Ngươi cứ mang theo A Bảo đi ra ngoài chơi một chút đi, dù sao thực lực tăng lên cũng rất mau chóng, ngươi sớm muộn gì cũng quay lại thế giới này. Đến lúc đó A Bảo cũng nên hiểu ngươi không phải là thứ bảo vật mà nàng mong muốn..., tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh ta thôi." Yêu mị nam tử nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trong tay Thích Ngạo Sương, trong con ngươi nổi lên điểm dịu dàng, hắn nhịn đau để Thích Ngạo Sương mang A Bảo, chỉ có một nguyên nhân, là không muốn A Bảo mất hứng.
"Này? Ngươi có ý tứ gì?" Thích Ngạo Sương có chút mờ mịt. Yêu mị nam tử những lời này rốt cuộc là có ý gì đây? Cái gì gọi là mình sớm muộn gì cũng tới cái thế giới này?
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Yêu mị nam tử mỉm cười, ánh mắt hắn đắm đuối nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu trong tay Thích Ngạo Sương, vươn tay nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Chiêu Tài Bảo Miêu lại quay sang hỏi nói " Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?"
"Thích Ngạo Sương.!" Thích Ngạo Sương ngắn gọn trả lời.
"Ừ, cũng coi là ngươi và A Bảo nhà ta hữu duyên. Ngươi tốt nhất hãy quý trọng đoạn này duyên phận này!" Yêu mị nam tử trong lòng nhẹ nhàng than thở, cùng A Bảo tách ra một thời gian quả nhiên là đã được định sẵn? Yêu mị nam tử ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương tiếp tục nói" A Bảo có chút kiêng ăn, không thích ăn rau dưa, chỉ thích ăn thịt. Ăn trái cây nhất định phải ngọt, chua là không ăn."
Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc, yêu mị nam tử những lời này chẳng lẽ là thật lòng muốn cho Chiêu Tài Bảo Miêu đi theo mình sao?
"Cái người này tại sao ngươi lại giao A Bảo cho ta, ngươi sẽ không sợ ta không thể chăm sóc tốt nàng được sao? Nàng có thể tìm bảo vật, Thần Thú như vậy sẽ có rất nhiều người cướp đoạt đúng không?" Thích Ngạo Sương hỏi dò.
"Ha ha, A Bảo không cần ngươi bảo vệ, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Yêu mị nam tử cưng chiều sờ sờ đầu Chiêu Tài Bảo Miêu, nhẹ nhàng nói" A Bảo, ngươi phải ngoan nha. Ta sẽ chờ ngươi mà trở về, ngươi đúng là vật nhỏ nghịch ngợm."
"Meo meo ~~" Chiêu Tài Bảo Miêu hưởng thụ bàn tay đang vuốt ve của yêu mị nam tử, gương mặt vừa lòng, cái lỗ tai hơi hơi rung động mà nhếch lên.
"Tốt lắm, các ngươi trở về đi. Tên của ta là Phá Thiên." Yêu mị nam tử mỉm cười nói" chờ ngươi có được lực lượng tự đi tới nơi này thì chúng ta sẽ gặp lại thôi.”
Phá Thiên? Đây chính là tên của yêu mị nam tử trước mắt sao? Thích Ngạo Sương ôm Chiêu Tài Bảo Miêu, cảm thụ A Bảo mềm mại nằm trong ngực.
"Còn các ngươi, thân là Yêu Tộc cao cấp lại bị phong ấn lực lượng, cũng thật là khôi hài." Yêu mị nam tử xoay người nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ hài hước nói một câu.
Sắc mặt Bạch Đế và Hắc Vũ của hơi đổi, hiển nhiên bị yêu mị nam tử nói trúng sự thật.
"Phong ấn lực lượng? Các ngươi, thật sự là Yêu Tộc cao cấp?!" Thích Ngạo Sương kinh ngạc nhìn Bạch Đế và Hắc Vũ, nhẹ giọng hỏi. Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới không hiểu tại sao Bạch Đế và cả Hắc Vũ bị giáng xuống làm Thần Thú. Bọn họ lúc bắt đầu đều cùng mình ký kết khế ước chủ tớ, rồi sau đó bị chính mình xoay ngược lại lấy được quyền bình đẳng. Ngay từ ban đầu, thì Bạch Đế không phải là muốn tìm chủ nhân, mà là đang tìm đầy tớ. Thực lực của bọn họ Thích Ngạo Sương đã biết, cũng một mực nghi ngờ thân phận của bọn họ. Yêu mị nam tử lần nữa nói bọn họ là Yêu Tộc, hơn nữa lại còn là Yêu Tộc cao cấp nữa.
(Ở đây chia ra làm 3 tộc: Yêu Tộc ( Bạch Đế, Hắc Vũ), Ma Tộc ( Thiếu chủ ma giới mà lần trước tiểu sương gặp đó) và Thần Tộc ( Thần Hắc Ám, Nữ Thần Quang Minh…)…. Dần dần thân phận của các nhân vật đang được tiết lộ. Riêng Tạp Mễ Nhĩ thì chính là một bí ẩn cho tới cuối truyện mới được tiết lộ.. khụ khụ…. Ai Gia đã nói nhiều quá rồi)
"Vì A Bảo nhà ta, ta sẽ giúp các ngươi cởi bỏ phong ấn." Phá Thiên thản nhiên nói.
Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đối phương mơ hồ thấy được kích động.
"Thật sự ngươi có thể giúp chúng ta cởi bỏ phong ấn?" Bạch Đế nhìn chằm chằm vào Phá Thiên nghĩ xác nhận lần nữa.
"Không phải giúp các ngươi, mà là A Bảo nhà ta muốn đi theo đứa trẻ kia ra ngoài, các ngươi cùng đứa trẻ kia có kế ước. Tóm lại, nếu bên cạnh đứa trẻ đó có nhiều kẻ thực lực không được cao cường thì có phải là rất mắt mặt không." Phá Thiên không chút để ý nói, vừa nói vừa động thủ.
Hai tay của Phá Thiên dừng ở giữa không trung vẽ ra hai nét đơn giản, không trung liền bày biện ra hai cái ấn kí kì quái.
"Đi!"Phá Thiên khẽ quát một tiếng, hai tay đẩy nhanh về phía trước, hai ấn ký cứ như vậy đột nhiên bắn vào người Bạch Đế và Hắc Vũ.
Bạch Đế và Hắc Vũ hô nhỏ một tiếng, tiếp đó hai người cũng khẽ cau mày hai mắt nhắm nghiền.
Thích Ngạo Sương có chút khẩn trương nhìn đứng thẳng hai người đang đứng thẳng bất động.
Hai người cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó, chung quanh Bạch Đế tỏa ra một mảng sương mù màu trắng đem hắn bao vây thật chặt bên trong, Hắc Vũ thì xung quanh cũng có một mảng sương mù màu đen vây lấy.
"Tốt lắm, ta đi, nhớ chăm sóc A Bảo nhà ta, cái này cho ngươi, là cái đệm mà nàng thích nhất." Phá Thiên đem cái nệm tinh xảo mà Chiêu Tài Bảo Miêu hay ngủ cho Thích Ngạo Sương
"Nên rời đi khỏi nơi này sớm một chút. Nơi này không phải là nơi các ngươi các ngươi có thể ở lâu được." Lời nói của Phá Thiên cũng giống với lời nhắc nhỏ của Tạp Mễ Nhĩ.
Thích Ngạo Sương nghiêm túc gật đầu một cái, đồng ý: "Chờ phong ấn của bọn hắn được cởi ra chúng ta sẽ lập tức đi ngay."
"Vậy thì tốt."Phá Thiên gật đầu một cái, sờ sờ cái đầu nhỏ của Chiêu Tài Bảo Miêu nói"A Bảo, khi nào muốn thì hãy quay về với ta"
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu có chút mờ mịt, nhưng vẫn đưa đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay Phá Thiên.
Đáy mắt Phá Thiên tất cả đều là lưu luyến không thôi, đột nhiên hắn nhắm mắt lại, cứ như vậy biến mất trong nháy mắt trước mặt của Thích Ngạo Sương.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu nhảy xuống trên đất, chuyển cổ nhìn chung quanh một lần, nhưng không có tìm được Phá Thiên.
"Meo meo meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu có chút nóng nảy, nhảy lên cắn cắn vạt áo Thích Ngạo Sương, ý tứ hình như muốn Thích Ngạo Sương giúp nàng tìm Phá Thiên.
"A Bảo, chúng ta sẽ gặp lại Phá Thiên nhanh thôi. Ngươi đừng lo lắng quá" Thích Ngạo Sương ngồi chồm hổm xuống nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Chiêu Tài Bảo Miêu.
"Meo meo” Chiêu Tài Bảo Miêu có chút nghi ngờ, sau đó ngẩng đầu cầm đầu nhỏ cọ xát bàn tay của Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương đem Chiêu Tài Bảo Miêu dịu dàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của nàng, an ủi nàng.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, hai người vẫn duy trì trạng thái đó. Cặp mắt đều đóng chặt, hình như chịu rất nhiều khổ sở
Việc Thích Ngạo Sương bây giờ có thể làm cũng chỉ có lẳng lặng chờ đợi. Vừa lúc đó, trên bầu trời lại truyền đến một thanh âm nghi ngờ, là một cô gái có thanh âm bén nhọn: "A, Hỏa Hồn ở đây sao?"