Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, bên ngoài mưa rơi lất phất, Dương Quýnh dậy từ rất sớm, đi vào nhà bếp mở nắp nồi cơm điện, vỉ hấp bên trong là món trứng luộc nước trà mà cậu tự học được cách ướp. Nếm thử thấy tư vị chưa vừa miệng, cậu bóc trần vỏ trứng, cho một chút nước tương và dầu mè đem chưng lên. Nồi cháo hạt kê cũng đang bắc trên bếp, bốc lên một tầng hơi nóng dày đặc.
Trong nhà chỉ có hai mẹ con cậu chung sống, Dương Bội Quỳnh cách đây mấy năm bận rộn công việc, sáng sớm thường không kịp đợi cơm bớt nóng đã ăn ngay cho kịp giờ làm, kết quả bị bỏng dạ dày. Những năm gần đây đã đỡ hơn, thế nhưng thói quen ăn vội ăn vàng vẫn như trước khó sửa đổi, Dương Quýnh nói bà không nghe, đành phải lúc ở nhà giúp bà làm cơm rồi để nguội.
Lúc trước khi cậu và Giang Chí Hoành mới quen, Giang Chí Hoành còn vì chuyện này mà khen ngợi cậu nhiều lần, nói hai người bọn họ giống nhau đều hiếu thuận, cho nên rất hợp là một đôi. Hiện giờ hai người đã chia tay, Dương Quýnh nên hiếu thuận thì vẫn phải hiếu thuận. Cậu đem đồ ăn dọn lên bàn, sau đó đi gõ cửa phòng Dương Bội Quỳnh gọi bà rời giường. Chờ đến khi bên trong có người đáp lại, cậu mới xoay người đi sửa soạn cho chính mình.
Dương Quýnh cũng không muốn vác bộ dạng thê thê thảm thảm đi ra ngoài, thay cả một bộ đồ lại cảm thấy quá mức trang trọng, sợ bị Dương Bội Quỳnh nhìn ra đầu mối gì, chọn lựa nửa ngày, cuối cùng mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái--sơ mi màu lam nhạt khoác bên ngoài áo may ô trắng, quần đen, giày đen, đều là kiểu trang phục đang thịnh hành, thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ và lanh lợi. Cậu mân mê soi gương thật kỹ, vẫn cảm giác không đủ, cuối cùng lại lôi từ trong ngăn kéo ra một cái vòng choker đeo vào.
Choker là bạn cậu cho, nói là kiểu trang sức mới nhất đang lưu hành, nam nữ đều đeo được, độ thời thượng cao.
Dương Quýnh vẫn cảm thấy món đồ này trông giống như vòng cổ cho chó, ngày hôm nay đeo thử một chút, không ngờ lại rất hợp. Cậu vẫn luôn không hài lòng với tướng mạo của mình cho lắm, cảm thấy đôi mắt hai mí của mình hơi nông, hẹp dần về phía đuôi mắt, kém xa kiểu mắt hữu thần, to tròn như chuông đồng của người ta. Hơn nữa trên mặt cậu còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, bên phải sâu bên trái nông, lúc không cười còn không nói, lúc cười rộ lên một cái liền trông ngốc nghếch đến phát bực.
Vì thế Dương Quýnh từng lén lút hỏi qua mấy người trong nghề, hỏi xem có chỗ nào làm đầy lúm đồng tiền, ai ngờ lời nói qua tai nhiều người biến đổi khó lường, rốt cuộc người khác đều cho rằng lúm đồng tiền của cậu là đi phẫu thuật thẩm mỹ. Còn nói cậu quả nhiên túng thiếu, không đi bệnh viện làm cho đàng hoàng, nên mới thành ra một bên to một bên nhỏ. May mà Dương Quýnh không thực sự có tiếng tăm, còn không có nổi một lượng fan ổn định, truyền thông cũng lười đem chuyện này lên mặt báo, sợ biến cậu thành đề tài hot lại chẳng thu về đồng nào. Cuối cùng việc này cũng bị bỏ qua, Dương Quýnh cũng không nhắc lời nào đến chuyện lúm đồng tiền nữa.
Dương Quýnh sửa soạn chỉnh tề, thư thả thời gian xuống dưới lầu mới phát hiện con đường dưới tiểu khu không một bóng người, Giang Chí Hoành dĩ nhiên chưa đến. Cậu ăn mặc quá ít, bị cóng đến rụt cổ lại, đợi thêm một lát, không nhịn được bấm số gọi cho Giang Chí Hoành.
Giang Chí Hoành ngược lại bắt máy rất nhanh, nói với cậu: "Xin lỗi em, Dương Quýnh, anh đang bận chút việc. Em gọi xe qua đó đi, đến sảnh Cục dân chính rồi nhá máy cho anh một cái, anh sẽ đến ngay."
Dương Quýnh: "..." Trước đây Giang Chí Hoành rất giữ lời, gần như chưa bao giờ đến muộn hay lỡ hẹn, vậy mà hiện tại đã liên tiếp hai lần làm thế.
Trái tim người đã không đặt ở nơi này, nói cái gì cũng đều là thừa hơi. Dương Quýnh im lặng cúp điện thoại, nhất thời không có cách nào khác, đành phải trước tiên dùng phần mềm đặt xe phát ra yêu cầu. May mà hôm nay phương Đông không sáng thì phương Tây rạng*, yêu cầu đặt xe mới vừa phát ra liền có người nhận.
*ý chỉ việc này không thành thì còn có việc khác bù lại
Dương Quýnh tức thì tâm tình chuyển biến tốt, đợi trong phút chốc, đã thấy trên bản đồ biểu tượng chiếc xe lòng vòng một hồi đến cửa tiểu khu, dừng tại đó. Sau đó liền thấy trên phần mềm đột nhiên nhảy một tin nhắn -- tài xế nói: Tôi đang ở trước cửa tiểu khu, cậu ra đi.
Trời rất lạnh, còn đang mưa, Dương Quýnh đành phải nhắn lại: Anh lái vào trong được không? Tôi ở tòa số 32, cách cửa nam của tiểu khu quá xa.
Tài xế hỏi: Nam hay nữ?
Dương Quýnh nói: Nam.
Tài xế nói: Vậy không tiếp.
Tuy lời nói ra như vậy, Dương Quýnh lại nhìn thấy biểu tượng xe quay đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến vào trong.
Phó Duy Diễn chậm rãi chuyển vô-lăng, ứng dụng chỉ đường trên xe đã được nâng cấp, đổi thành giọng của nữ ca sĩ hắn yêu thích - Tiểu Điền Điền, chỉ là giọng thì ngọt ngào hơn, nhưng độ thông minh thì không cải thiện -- "Điền Điền" nói cho hắn biết giao lộ phía trước rẽ phải, kết quả rẽ phải xong thì đến chỗ tập kết rác của tiểu khu. Phó Duy Diễn lúc thường ghét nhất là phải đi vào mấy cái tiểu khu này, đánh số tòa nhà không rõ ràng, đường cho xe ô tô đi lại quá hẹp, thường xuyên đút đầu vào thì kẹt cái mông, đùng đùng tích một bụng lửa giận.
Ngày hôm nay cũng là hắn đầu óc động kinh, không có việc gì tự dưng đi nhận một cuốc xe còn chưa nói, đã vậy còn tin lời tiểu "Điền Điền" chỉ đường vào.
Phó Duy Diễn thầm mắng một câu, quành xe lại, quay trở về đường lớn ban đầu.
Tiểu "Điền Điền" lại nói: "Ngài đã đi chệch hướng, đang thiết lập lại lộ trình."
Phó Duy Diễn: "... Mau câm miệng đi!"
Tiểu "Điền Điền": Phía trước giao lộ rẽ phải...
Phó Duy Diễn: "... Rẽ rẽ cái con khỉ!"
Tiểu "Điền Điền": Ngài đã đi chệch hướng...
"Tao tình nguyện!"
Dương Quýnh nhìn chằm chằm biểu tượng xe trên phần mềm, trơ mắt nhìn nó xoay vòng vòng rồi lại luẩn quẩn thêm một vòng nữa, sau đó lại xoay vòng vòng mà lái ra xa tòa nhà mình đang đứng... Cậu có chút không nói nên lời, cho rằng vị tài xế này đang bực nên điện thoại bận, ai dè vừa mới kết nối được liền bị người cúp.
Dương Quýnh gọi lại lần nữa, lại bị cúp.
Dương Quýnh: "..." Cái xe kia hình như đang quay đầu lái về...
Cậu khép chặt áo sơ mi, chờ đến lúc xe chạy tới trước mặt, tóc tai đã bị mưa phùn thấm ướt.
Dương Quýnh vươn tay kéo cửa xe ra, mũi chợt ngứa, nhịn không được, quay đầu ra bên ngoài liên tục hắt xì vài cái.
"Sao cậu lại mặc ít như thế?" Tài xế thối mặt ngồi trên ghế lái, tựa đầu lên tay lái hỏi cậu: "Mẹ cậu cũng không quản cậu sao?"
***
"Mẹ tôi không biết, " Dương Quýnh ngồi vào xe, lúc quay đầu sang mới sửng sốt một chút: "... Bác sĩ Phó?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng.
Mấy năm trước ông nội của Dương Quýnh sinh bệnh phải nhập viện, ở chung một phòng bệnh với cha của Phó Duy Diễn. Hai người thường xuyên qua lại thăm hỏi, bọn họ cũng nhìn nhau quen mắt, để lại phương thức liên hệ. Sau đó còn thêm cả Wechat lẫn QQ, tuy rằng không liên lạc gì, thế nhưng tình cờ vẫn có thể nhìn thấy đối phương đăng trạng thái.
Có điều sau này Dương Quýnh mới phát hiện, Phó Duy Diễn đăng Wechat không nhiều, thế nhưng không chỉ không bao giờ đăng ảnh, mà bài viết còn tràn ngập một loại cảm giác ưu việt, coi rẻ thiên hạ, khi thì nói điện ảnh nước nhà đều là rác rưởi, khi thì đăng bài nói, "tay không xé quỷ*" quá não tàn. Dương Quýnh lại là thanh niên với lòng yêu nước nồng cháy, mỗi lần nhìn thấy ngôn luận kiểu đó đều rất muốn bình luận phản bác, thế nhưng cậu với người ta không quen không thân, không thể tự tiện xông lên quơ tay múa chân nói đạo lý, cho nên sau đó cậu dứt khoát thiết lập ẩn để không phải thấy tin tức của người này nữa.
*nguyên văn 手撕鬼子, một phần của series phim võ thuật "Chiến binh chống Nhật", hình minh họa hơi gore một chút nên bạn nào hứng thú thì google thử xem nhé
"Thật không nghĩ tới là anh, " Dương Quýnh lịch sự nở nụ cười, lại nhìn chiếc xe cùng với kẹp điện thoại trước mặt, trên màn hình hiển thị phần mềm tài xế công nghệ, hơi tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Anh đổi công việc rồi sao?"
Phó Duy Diễn nghe vậy lại liếc nhìn cậu vài lần, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu ẩn tin tức của tôi đấy à?"
Dương Quýnh: "..." Cậu trong lúc nhất thời đầu óc xoay chuyển chậm, không rõ làm sao Phó Duy Diễn lại biết, tức khắc có chút chột dạ, đảo con ngươi nhìn sang chỗ khác.
Sắc mặt Phó Duy Diễn càng thối hơn, lại không nhiều lời, hỏi lần nữa: "Sao cậu mặc ít như thế? Nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay cũng chỉ sáu, bảy độ."
Dương Quýnh thật ra là vì tâm tình không tốt nên chẳng để ý dự báo thời tiết, thế nhưng chuyện này cũng không tiện nói cho người ngoài nghe, vì vậy mạnh miệng nói: "Cũng không lạnh lắm, thanh niên trẻ sức dài vai rộng, dựa cả vào thể lực cường tráng thôi."
Phó Duy Diễn bật cười, nhìn đến cổ cậu vài lần: "Dù sao cũng phải chú ý một chút, báo đài ngày hôm vừa mới đưa tin, có cô gái đi hẹn hò mặc quá ít, khuôn mặt bị đông cứng không cử động nổi." Hắn nói đến chỗ này đột nhiên nhớ ra, lái xe men theo đường cũ ra khỏi tiểu khu, hỏi Dương Quýnh: "Cậu muốn đi đâu đây?"
Dương Quýnh thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Cục dân chính."
"... Cậu sắp kết hôn?" Phó Duy Diễn thoáng giật mình: "Sớm vậy nha, chúc mừng chúc mừng."
"Không phải, " Dương Quýnh do dự một chút, sửa lời nói "Không phải kết hôn, là ly hôn."
"... Ồ."
Bầu không khí có chút lúng túng, Dương Quýnh ngoảnh mặt đi chỗ khác. Bên ngoài cửa xe, những mảng màu vàng tươi pha lẫn xanh lục đủ loại sắc độ đậm nhạt nối tiếp nhau, còn điểm xuyết sắc hoa xuân mới nở màu vàng dịu. Cậu giả vờ đang ngắm phong cảnh, đuôi mắt lại thoáng nhìn thấy Phó Duy Diễn nhấc tay lên, giống như đang muốn ấn cái gì.
Dương Quýnh nghĩ thầm, việc này quá xấu hổ, chắc là anh ta muốn mở nhạc an ủi cậu đi. Cũng không biết sẽ mở cái gì, mở tình ca nghe cũng được, nhưng đừng quá bi thương, vốn cậu đã buồn thảm lắm rồi.
Nào ngờ đợi qua hai giây, bên trong xe đột ngột vang lên một giọng nữ.
Tiểu "Điền Điền" nói: "... Tín hiệu GPS bình thường... Đề nghị nhắm thẳng con đường trước mặt mà chạy..."
Phó Duy Diễn tặc lưỡi một tiếng: "Phí lời, đoạn này vừa vặn chả có ngã ba nào."
Tiểu "Điền Điền" liền nhắc nhở: " Phía trước có máy bắn tốc độ, tốc độ giới hạn là 20 km/h, đề nghị lái xe cẩn thận."
"..." Phó Duy Diễn sửng sốt: "20?"
Hắn quay mặt sang hỏi Dương Quýnh: "Đoạn đường này giới hạn tốc độ 20km/h sao?"
"Hẳn là 30 đi, tôi không rõ lắm, " Dương Quýnh cũng có chút mơ hồ, nhanh chóng rút điện thoại ra tra cứu: "Là 30, có thể là mới đổi lại gần đây."
"... Chịu luôn đấy, làm sao mà chạy 20 km/h được, dắt chó đi dạo còn không chậm như vậy..."
Dương Quýnh: "..." Sao tự dưng anh lại so sánh với chó, 30km/h cũng không tính là nhanh mà.
Tiểu "Điền Điền" không rõ sự tình, tiếp tục nhắc nhở nói: "Ngài đã vượt quá tốc độ."
Phó Duy Diễn đã hết giữ nổi bình tĩnh, bang một tiếng ấn nút tắt phần mềm, ngoài miệng nói: "Đúng vậy, tao là đang phóng quá tốc độ, mau mau một chút trở về quăng cha mày đi..."
Hắn chạy một lát không quen đường, đành phải mở lên lại: "... Nhân nhượng cho mày thêm nửa giờ nữa..."
Dương Quýnh: "..."
Đoạn đường này Phó Duy Diễn lái như xe dù, đi hai lần đường vòng, còn hai lần lấn vào làn xe công cộng. Cũng may hữu kinh vô hiểm (chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm) tới điểm đến, Dương Quýnh vội vội vã vã nhảy xuống xe, còn chưa kịp cất bước, đã bị Phó Duy Diễn gọi giật lại.
Phó Duy Diễn túm lấy một cái áo khoác ở dãy ghế sau, ném cho cậu.
Dương Quýnh một đường ngồi nghe "Đại chiến tài xế và ứng dụng chỉ đường", đầu óc có chút choáng váng... Muốn cự tuyệt thì cảm thấy tài ăn nói của bản thân có vẻ như không so được với hắn. Vất vả do dự một lúc lâu, quần áo đã bị người từ trong xe ném ra, phủ lên trên người cậu.
Phó Duy Diễn cũng không khách khí, thấy Dương Quýnh nhận, ngoài miệng không quên đề thêm yêu cầu: "Nhớ đánh giá 5 sao đó, đừng phàn nàn tôi không biết đường, công việc mới kiếm tiền không dễ dàng, chở cậu chuyến này tôi còn lỗ vốn."
"... Được, " Dương Quýnh ôm quần áo, một mặt cảm kích hỏi: "Số điện thoại của anh là bao nhiêu, giặt xong tôi đem trả lại cho anh."
Phó Duy Diễn nói: "Vẫn vậy không đổi, cứ gọi tôi số cũ là được."
Dương Quýnh: "..."
Mấy năm qua cậu đổi số điện thoại quá nhiều lần, đã sớm mất phương thức liên hệ của Phó Duy Diễn, làm sao còn nhớ nổi số cũ của hắn là bao nhiêu. Nhưng lời này không thể nói ra, Dương Quýnh suy nghĩ một chút, bằng không thì cứ nhắn tin Wechat. Trong lòng cậu nghĩ như vậy, trên mặt nặn ra một nụ cười, làm bộ nói: "Được rồi. Vậy tôi sẽ liên lạc anh sau."
"Được, " Phó Duy Diễn gật đầu, vừa nổ máy chuẩn bị đi bỗng nhiên dừng lại, nhô đâu ra từ cửa sổ xe gọi: "Này!"
Dương Quýnh quay đầu lại: "Dạ?"
"... Áo này phải giặt khô, " Phó Duy Diễn không yên lòng, dặn dò: "Cậu đừng để ngấm nước."
============================================
*Mắt chuông đồng là như thế này
Editor: Bác sĩ Phó xuất hiện rồi =))
Ngày hôm sau, bên ngoài mưa rơi lất phất, Dương Quýnh dậy từ rất sớm, đi vào nhà bếp mở nắp nồi cơm điện, vỉ hấp bên trong là món trứng luộc nước trà mà cậu tự học được cách ướp. Nếm thử thấy tư vị chưa vừa miệng, cậu bóc trần vỏ trứng, cho một chút nước tương và dầu mè đem chưng lên. Nồi cháo hạt kê cũng đang bắc trên bếp, bốc lên một tầng hơi nóng dày đặc.
Trong nhà chỉ có hai mẹ con cậu chung sống, Dương Bội Quỳnh cách đây mấy năm bận rộn công việc, sáng sớm thường không kịp đợi cơm bớt nóng đã ăn ngay cho kịp giờ làm, kết quả bị bỏng dạ dày. Những năm gần đây đã đỡ hơn, thế nhưng thói quen ăn vội ăn vàng vẫn như trước khó sửa đổi, Dương Quýnh nói bà không nghe, đành phải lúc ở nhà giúp bà làm cơm rồi để nguội.
Lúc trước khi cậu và Giang Chí Hoành mới quen, Giang Chí Hoành còn vì chuyện này mà khen ngợi cậu nhiều lần, nói hai người bọn họ giống nhau đều hiếu thuận, cho nên rất hợp là một đôi. Hiện giờ hai người đã chia tay, Dương Quýnh nên hiếu thuận thì vẫn phải hiếu thuận. Cậu đem đồ ăn dọn lên bàn, sau đó đi gõ cửa phòng Dương Bội Quỳnh gọi bà rời giường. Chờ đến khi bên trong có người đáp lại, cậu mới xoay người đi sửa soạn cho chính mình.
Dương Quýnh cũng không muốn vác bộ dạng thê thê thảm thảm đi ra ngoài, thay cả một bộ đồ lại cảm thấy quá mức trang trọng, sợ bị Dương Bội Quỳnh nhìn ra đầu mối gì, chọn lựa nửa ngày, cuối cùng mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái--sơ mi màu lam nhạt khoác bên ngoài áo may ô trắng, quần đen, giày đen, đều là kiểu trang phục đang thịnh hành, thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ và lanh lợi. Cậu mân mê soi gương thật kỹ, vẫn cảm giác không đủ, cuối cùng lại lôi từ trong ngăn kéo ra một cái vòng choker đeo vào.
Choker là bạn cậu cho, nói là kiểu trang sức mới nhất đang lưu hành, nam nữ đều đeo được, độ thời thượng cao.
Dương Quýnh vẫn cảm thấy món đồ này trông giống như vòng cổ cho chó, ngày hôm nay đeo thử một chút, không ngờ lại rất hợp. Cậu vẫn luôn không hài lòng với tướng mạo của mình cho lắm, cảm thấy đôi mắt hai mí của mình hơi nông, hẹp dần về phía đuôi mắt, kém xa kiểu mắt hữu thần, to tròn như chuông đồng của người ta. Hơn nữa trên mặt cậu còn có hai lúm đồng tiền nhỏ, bên phải sâu bên trái nông, lúc không cười còn không nói, lúc cười rộ lên một cái liền trông ngốc nghếch đến phát bực.
Vì thế Dương Quýnh từng lén lút hỏi qua mấy người trong nghề, hỏi xem có chỗ nào làm đầy lúm đồng tiền, ai ngờ lời nói qua tai nhiều người biến đổi khó lường, rốt cuộc người khác đều cho rằng lúm đồng tiền của cậu là đi phẫu thuật thẩm mỹ. Còn nói cậu quả nhiên túng thiếu, không đi bệnh viện làm cho đàng hoàng, nên mới thành ra một bên to một bên nhỏ. May mà Dương Quýnh không thực sự có tiếng tăm, còn không có nổi một lượng fan ổn định, truyền thông cũng lười đem chuyện này lên mặt báo, sợ biến cậu thành đề tài hot lại chẳng thu về đồng nào. Cuối cùng việc này cũng bị bỏ qua, Dương Quýnh cũng không nhắc lời nào đến chuyện lúm đồng tiền nữa.
Dương Quýnh sửa soạn chỉnh tề, thư thả thời gian xuống dưới lầu mới phát hiện con đường dưới tiểu khu không một bóng người, Giang Chí Hoành dĩ nhiên chưa đến. Cậu ăn mặc quá ít, bị cóng đến rụt cổ lại, đợi thêm một lát, không nhịn được bấm số gọi cho Giang Chí Hoành.
Giang Chí Hoành ngược lại bắt máy rất nhanh, nói với cậu: "Xin lỗi em, Dương Quýnh, anh đang bận chút việc. Em gọi xe qua đó đi, đến sảnh Cục dân chính rồi nhá máy cho anh một cái, anh sẽ đến ngay."
Dương Quýnh: "..." Trước đây Giang Chí Hoành rất giữ lời, gần như chưa bao giờ đến muộn hay lỡ hẹn, vậy mà hiện tại đã liên tiếp hai lần làm thế.
Trái tim người đã không đặt ở nơi này, nói cái gì cũng đều là thừa hơi. Dương Quýnh im lặng cúp điện thoại, nhất thời không có cách nào khác, đành phải trước tiên dùng phần mềm đặt xe phát ra yêu cầu. May mà hôm nay phương Đông không sáng thì phương Tây rạng*, yêu cầu đặt xe mới vừa phát ra liền có người nhận.
*ý chỉ việc này không thành thì còn có việc khác bù lại
Dương Quýnh tức thì tâm tình chuyển biến tốt, đợi trong phút chốc, đã thấy trên bản đồ biểu tượng chiếc xe lòng vòng một hồi đến cửa tiểu khu, dừng tại đó. Sau đó liền thấy trên phần mềm đột nhiên nhảy một tin nhắn -- tài xế nói: Tôi đang ở trước cửa tiểu khu, cậu ra đi.
Trời rất lạnh, còn đang mưa, Dương Quýnh đành phải nhắn lại: Anh lái vào trong được không? Tôi ở tòa số 32, cách cửa nam của tiểu khu quá xa.
Tài xế hỏi: Nam hay nữ?
Dương Quýnh nói: Nam.
Tài xế nói: Vậy không tiếp.
Tuy lời nói ra như vậy, Dương Quýnh lại nhìn thấy biểu tượng xe quay đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến vào trong.
Phó Duy Diễn chậm rãi chuyển vô-lăng, ứng dụng chỉ đường trên xe đã được nâng cấp, đổi thành giọng của nữ ca sĩ hắn yêu thích - Tiểu Điền Điền, chỉ là giọng thì ngọt ngào hơn, nhưng độ thông minh thì không cải thiện -- "Điền Điền" nói cho hắn biết giao lộ phía trước rẽ phải, kết quả rẽ phải xong thì đến chỗ tập kết rác của tiểu khu. Phó Duy Diễn lúc thường ghét nhất là phải đi vào mấy cái tiểu khu này, đánh số tòa nhà không rõ ràng, đường cho xe ô tô đi lại quá hẹp, thường xuyên đút đầu vào thì kẹt cái mông, đùng đùng tích một bụng lửa giận.
Ngày hôm nay cũng là hắn đầu óc động kinh, không có việc gì tự dưng đi nhận một cuốc xe còn chưa nói, đã vậy còn tin lời tiểu "Điền Điền" chỉ đường vào.
Phó Duy Diễn thầm mắng một câu, quành xe lại, quay trở về đường lớn ban đầu.
Tiểu "Điền Điền" lại nói: "Ngài đã đi chệch hướng, đang thiết lập lại lộ trình."
Phó Duy Diễn: "... Mau câm miệng đi!"
Tiểu "Điền Điền": Phía trước giao lộ rẽ phải...
Phó Duy Diễn: "... Rẽ rẽ cái con khỉ!"
Tiểu "Điền Điền": Ngài đã đi chệch hướng...
"Tao tình nguyện!"
Dương Quýnh nhìn chằm chằm biểu tượng xe trên phần mềm, trơ mắt nhìn nó xoay vòng vòng rồi lại luẩn quẩn thêm một vòng nữa, sau đó lại xoay vòng vòng mà lái ra xa tòa nhà mình đang đứng... Cậu có chút không nói nên lời, cho rằng vị tài xế này đang bực nên điện thoại bận, ai dè vừa mới kết nối được liền bị người cúp.
Dương Quýnh gọi lại lần nữa, lại bị cúp.
Dương Quýnh: "..." Cái xe kia hình như đang quay đầu lái về...
Cậu khép chặt áo sơ mi, chờ đến lúc xe chạy tới trước mặt, tóc tai đã bị mưa phùn thấm ướt.
Dương Quýnh vươn tay kéo cửa xe ra, mũi chợt ngứa, nhịn không được, quay đầu ra bên ngoài liên tục hắt xì vài cái.
"Sao cậu lại mặc ít như thế?" Tài xế thối mặt ngồi trên ghế lái, tựa đầu lên tay lái hỏi cậu: "Mẹ cậu cũng không quản cậu sao?"
***
"Mẹ tôi không biết, " Dương Quýnh ngồi vào xe, lúc quay đầu sang mới sửng sốt một chút: "... Bác sĩ Phó?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng.
Mấy năm trước ông nội của Dương Quýnh sinh bệnh phải nhập viện, ở chung một phòng bệnh với cha của Phó Duy Diễn. Hai người thường xuyên qua lại thăm hỏi, bọn họ cũng nhìn nhau quen mắt, để lại phương thức liên hệ. Sau đó còn thêm cả Wechat lẫn QQ, tuy rằng không liên lạc gì, thế nhưng tình cờ vẫn có thể nhìn thấy đối phương đăng trạng thái.
Có điều sau này Dương Quýnh mới phát hiện, Phó Duy Diễn đăng Wechat không nhiều, thế nhưng không chỉ không bao giờ đăng ảnh, mà bài viết còn tràn ngập một loại cảm giác ưu việt, coi rẻ thiên hạ, khi thì nói điện ảnh nước nhà đều là rác rưởi, khi thì đăng bài nói, "tay không xé quỷ*" quá não tàn. Dương Quýnh lại là thanh niên với lòng yêu nước nồng cháy, mỗi lần nhìn thấy ngôn luận kiểu đó đều rất muốn bình luận phản bác, thế nhưng cậu với người ta không quen không thân, không thể tự tiện xông lên quơ tay múa chân nói đạo lý, cho nên sau đó cậu dứt khoát thiết lập ẩn để không phải thấy tin tức của người này nữa.
*nguyên văn 手撕鬼子, một phần của series phim võ thuật "Chiến binh chống Nhật", hình minh họa hơi gore một chút nên bạn nào hứng thú thì google thử xem nhé
"Thật không nghĩ tới là anh, " Dương Quýnh lịch sự nở nụ cười, lại nhìn chiếc xe cùng với kẹp điện thoại trước mặt, trên màn hình hiển thị phần mềm tài xế công nghệ, hơi tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Anh đổi công việc rồi sao?"
Phó Duy Diễn nghe vậy lại liếc nhìn cậu vài lần, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu ẩn tin tức của tôi đấy à?"
Dương Quýnh: "..." Cậu trong lúc nhất thời đầu óc xoay chuyển chậm, không rõ làm sao Phó Duy Diễn lại biết, tức khắc có chút chột dạ, đảo con ngươi nhìn sang chỗ khác.
Sắc mặt Phó Duy Diễn càng thối hơn, lại không nhiều lời, hỏi lần nữa: "Sao cậu mặc ít như thế? Nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay cũng chỉ sáu, bảy độ."
Dương Quýnh thật ra là vì tâm tình không tốt nên chẳng để ý dự báo thời tiết, thế nhưng chuyện này cũng không tiện nói cho người ngoài nghe, vì vậy mạnh miệng nói: "Cũng không lạnh lắm, thanh niên trẻ sức dài vai rộng, dựa cả vào thể lực cường tráng thôi."
Phó Duy Diễn bật cười, nhìn đến cổ cậu vài lần: "Dù sao cũng phải chú ý một chút, báo đài ngày hôm vừa mới đưa tin, có cô gái đi hẹn hò mặc quá ít, khuôn mặt bị đông cứng không cử động nổi." Hắn nói đến chỗ này đột nhiên nhớ ra, lái xe men theo đường cũ ra khỏi tiểu khu, hỏi Dương Quýnh: "Cậu muốn đi đâu đây?"
Dương Quýnh thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Cục dân chính."
"... Cậu sắp kết hôn?" Phó Duy Diễn thoáng giật mình: "Sớm vậy nha, chúc mừng chúc mừng."
"Không phải, " Dương Quýnh do dự một chút, sửa lời nói "Không phải kết hôn, là ly hôn."
"... Ồ."
Bầu không khí có chút lúng túng, Dương Quýnh ngoảnh mặt đi chỗ khác. Bên ngoài cửa xe, những mảng màu vàng tươi pha lẫn xanh lục đủ loại sắc độ đậm nhạt nối tiếp nhau, còn điểm xuyết sắc hoa xuân mới nở màu vàng dịu. Cậu giả vờ đang ngắm phong cảnh, đuôi mắt lại thoáng nhìn thấy Phó Duy Diễn nhấc tay lên, giống như đang muốn ấn cái gì.
Dương Quýnh nghĩ thầm, việc này quá xấu hổ, chắc là anh ta muốn mở nhạc an ủi cậu đi. Cũng không biết sẽ mở cái gì, mở tình ca nghe cũng được, nhưng đừng quá bi thương, vốn cậu đã buồn thảm lắm rồi.
Nào ngờ đợi qua hai giây, bên trong xe đột ngột vang lên một giọng nữ.
Tiểu "Điền Điền" nói: "... Tín hiệu GPS bình thường... Đề nghị nhắm thẳng con đường trước mặt mà chạy..."
Phó Duy Diễn tặc lưỡi một tiếng: "Phí lời, đoạn này vừa vặn chả có ngã ba nào."
Tiểu "Điền Điền" liền nhắc nhở: " Phía trước có máy bắn tốc độ, tốc độ giới hạn là 20 km/h, đề nghị lái xe cẩn thận."
"..." Phó Duy Diễn sửng sốt: "20?"
Hắn quay mặt sang hỏi Dương Quýnh: "Đoạn đường này giới hạn tốc độ 20km/h sao?"
"Hẳn là 30 đi, tôi không rõ lắm, " Dương Quýnh cũng có chút mơ hồ, nhanh chóng rút điện thoại ra tra cứu: "Là 30, có thể là mới đổi lại gần đây."
"... Chịu luôn đấy, làm sao mà chạy 20 km/h được, dắt chó đi dạo còn không chậm như vậy..."
Dương Quýnh: "..." Sao tự dưng anh lại so sánh với chó, 30km/h cũng không tính là nhanh mà.
Tiểu "Điền Điền" không rõ sự tình, tiếp tục nhắc nhở nói: "Ngài đã vượt quá tốc độ."
Phó Duy Diễn đã hết giữ nổi bình tĩnh, bang một tiếng ấn nút tắt phần mềm, ngoài miệng nói: "Đúng vậy, tao là đang phóng quá tốc độ, mau mau một chút trở về quăng cha mày đi..."
Hắn chạy một lát không quen đường, đành phải mở lên lại: "... Nhân nhượng cho mày thêm nửa giờ nữa..."
Dương Quýnh: "..."
Đoạn đường này Phó Duy Diễn lái như xe dù, đi hai lần đường vòng, còn hai lần lấn vào làn xe công cộng. Cũng may hữu kinh vô hiểm (chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm) tới điểm đến, Dương Quýnh vội vội vã vã nhảy xuống xe, còn chưa kịp cất bước, đã bị Phó Duy Diễn gọi giật lại.
Phó Duy Diễn túm lấy một cái áo khoác ở dãy ghế sau, ném cho cậu.
Dương Quýnh một đường ngồi nghe "Đại chiến tài xế và ứng dụng chỉ đường", đầu óc có chút choáng váng... Muốn cự tuyệt thì cảm thấy tài ăn nói của bản thân có vẻ như không so được với hắn. Vất vả do dự một lúc lâu, quần áo đã bị người từ trong xe ném ra, phủ lên trên người cậu.
Phó Duy Diễn cũng không khách khí, thấy Dương Quýnh nhận, ngoài miệng không quên đề thêm yêu cầu: "Nhớ đánh giá 5 sao đó, đừng phàn nàn tôi không biết đường, công việc mới kiếm tiền không dễ dàng, chở cậu chuyến này tôi còn lỗ vốn."
"... Được, " Dương Quýnh ôm quần áo, một mặt cảm kích hỏi: "Số điện thoại của anh là bao nhiêu, giặt xong tôi đem trả lại cho anh."
Phó Duy Diễn nói: "Vẫn vậy không đổi, cứ gọi tôi số cũ là được."
Dương Quýnh: "..."
Mấy năm qua cậu đổi số điện thoại quá nhiều lần, đã sớm mất phương thức liên hệ của Phó Duy Diễn, làm sao còn nhớ nổi số cũ của hắn là bao nhiêu. Nhưng lời này không thể nói ra, Dương Quýnh suy nghĩ một chút, bằng không thì cứ nhắn tin Wechat. Trong lòng cậu nghĩ như vậy, trên mặt nặn ra một nụ cười, làm bộ nói: "Được rồi. Vậy tôi sẽ liên lạc anh sau."
"Được, " Phó Duy Diễn gật đầu, vừa nổ máy chuẩn bị đi bỗng nhiên dừng lại, nhô đâu ra từ cửa sổ xe gọi: "Này!"
Dương Quýnh quay đầu lại: "Dạ?"
"... Áo này phải giặt khô, " Phó Duy Diễn không yên lòng, dặn dò: "Cậu đừng để ngấm nước."
============================================
*Mắt chuông đồng là như thế này
Editor: Bác sĩ Phó xuất hiện rồi =))