-
Chương 990
Đương nhiên, ở thời điểm ném đi, hắn dùng chút sức lực cuối cùng bao bọc lấy nàng, cho nên lúc nàng rơi xuống, cũng không đến mức bị thương.
“Phanh!”
Lôi quang lan tràn cả người Nam Cung Lưu Vân.
Đã sớm bị trọng thương, Nam Cung Lưu Vân rốt cuộc chống đỡ không nổi, lảo đảo một cái, lăn xuống vách núi.
Nam Cung Lưu Vân gian nan mở mắt ra.
Lúc này mưa gió dữ dội đã sớm dừng lại.
Mây đen dày đặc cũng tan đi.
Ngẩng đầu là trời xanh mênh mông, cúi đầu là thấy bãi chiến trường hoang tàn.
“Lạc Lạc!” Nam Cung Lưu Vân nôn nóng ngồi dậy.
Bởi vì đứng dậy quá nhanh, vết thương trên người hắn khẽ động, Nam Cung Lưu Vân lại phun một ngụm máu tươi ra.
Lúc nãy chiến đấu với Yên Hà tiên tử, từ trước đến nay là trận chiến kịch liệt nhất đối với hắn.
Hơn nữa cuối cùng lại chịu trận lôi cầu lan đến, nội thương của Nam Cung Lưu Vân vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà ở trên mặt hắn, lại nhìn không ra dấu vết bị trọng thương.
Nam Cung Lưu Vân một tay che ngực, vội vàng đứng lên, ánh mắt nôn nóng nhìn xung quanh tìm kiếm.
Tuy rằng ném Tô Lạc đi, hắn đã dùng sức mạnh cuối cùng để bảo vệ nàng.
Nhưng mà toàn thân Lạc Lạc suy yếu như vậy, bị trọng thương như vậy, chỉ cần có biến động nhỏ thôi cũng đã vô cùng nguy hiểm đến tính mạng.
Nam Cung Lưu Vân vội vàng đi về phía trước, nhưng dưới chân trơn trượt, hắn bị thương nghiêm trọng như vậy không chống đỡ được liền chật vật té ngã xuống đất.
Khóe miệng hắn tràn ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn không quan tâm, vội vàng đứng dậy, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm xung quanh.
“Lạc Lạc! Lạc Lạc!”
Mỗi một lần gọi như vậy khóe miệng hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý, tiếp tục đi tìm nàng lúc gọi lại phun ra máu.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng yếu ớt ở nơi xa.
Dung nhan tuyệt mỹ kia ngấm nước mưa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy không còn chút máu nào.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, thân mình mỏng manh yếu ớt.
Đôi chân Nam Cung Lưu Vân như được đúc kim loại chì muốn đứng thẳng cũng không được.
Yết hầu hắn càng thêm khô khốc.
Ngón tay Tô Lạc hơi giật giật.
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân bắn ra tia hy vọng.
Hai chân như bị mọc rễ kia gắng sức bước nhanh về phía Tô Lạc.
Chung quanh vô số hòn đá lởm chởm, cục cao cục thấp, vậy mà Tô Lạc lại nằm trên bãi cỏ mềm mại.
Nam Cung Lưu Vân ngồi xổm trước mặt Tô Lạc, cầm tay nàng, vô cùng khẩn trương mà nhìn nàng.
Sắc mặt Tô Lạc trắng bệch như tờ giấy, hơi thở yếu ớt mong manh, phảng phất giống như sau đó sẽ đoạn tuyệt…
Trong nháy mắt, Nam Cung Lưu Vân cảm thấy lồng ngực đau nhức.
Cơn đau này càng ngày càng đau, đến cuối nóng rực như rượu.
“Lạc Lạc!” Nam Cung Lưu Vân cố gắng kéo ra nụ cười nhẹ nhàng: “Lạc Lạc! Là ta, mau tỉnh lại.”
Nhưng mà, đáp lại hắn, chỉ có hơi thở suy yếu của Tô Lạc gần như muốn đứt quãng…
Giọng nói Nam Cung Lưu Vân có chút khó khăn, cầm chặt tay Tô Lạc: “Lạc Lạc…”
Tâm tình Nam Cung Lưu Vân trước nay chưa từng hoảng sợ, nhưng bây giờ, thấy Tô Lạc như vậy tâm tình hắn vô cùng rối loạn, là sợ hãi lo lắng.
Hơi thở nàng rất nhẹ, rất nhẹ… Gần như không cảm nhận được.
Giờ phút này, hốc mắt Nam Cung Lưu Vân có chút đỏ, nước mắt ngưng trào bao quanh khóe mắt.
“Lạc Lạc, xin lỗi, xin lỗi…” Nam Cung Lưu Vân ôm chặt nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng, không ngừng xin lỗi.
Nếu không phải hắn cố chấp rời đi, nếu không phải hắn quay lại quá trễ, làm sao hiện tại hắn có thể trở thành bộ dạng thế này?
Nam Cung Lưu Vân khó kiềm chế âm thanh nức nở, cứ như vậy đứt quãng truyền ra ngoài.
Nhưng mà đáp lại hắn cũng chỉ có hai mắt nhắm chặt và thân thể dần lạnh như băng của Tô Lạc.
Trong giây lát hắn phát hiện thân thể Tô Lạc có chút thay đổi, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt như băng tuyết.
“Lạc Lạc! Lạc Lạc! Ngươi mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!” Nam Cung Lưu Vân kích động mà lay lay người nàng.