-
Chương 942
Ban Tô Lạc cho Vân Khởi làm thiếp, mà vẫn là trèo cao?
Lời Lý Quý phi vừa nói ra, bốn phía càng yên tĩnh, không tiếng động.
Lão Hoàng đế thật sự nhìn không được nữa.
Cô nương trước mắt này có dung mạo giống như đúc với dung mạo của người nọ, có khả năng rất cao, đây là con gái của người nọ.
Con gái của nàng làm thiếp cho người khác? Chuyện này không phải là chuyện đáng chê cười nhất trên đời sao? Làm như vậy là khinh nhờn nàng.
Cho nên, lão Hoàng đế ngước mắt, lạnh lùng trừng mắt Lý Quý phi, liếc một cái, thanh âm ông ta lạnh nhạt vô tình: “Câm miệng!”
Tâm thần Lý Quý phi chấn động.
Bệ hạ tức giận… Ông ta vì chuyện hôm nay mà nổi giận với bà ta, hay là ông ta… Thật sao?
Nghĩ như vậy, thần sắc Lý Quý phi vô cùng phức tạp.
Sau đó, thần sắc nàng hết sức bất an.
Thần sắc Vân Khởi lãnh đạm mà nhìn Lý Quý phi: “Nếu có thể cưới nàng làm chính phi, thì đó là vinh hạnh của Vân Khởi. Thỉnh Lý Quý phi ăn nói cẩn thận.”
Tiểu Công chúa Ngọc Lâm cười nhạo một tiếng: “Bản thân mình vô dụng, thì cũng không nên xem thường người khác.”
“Các ngươi…” Lý Quý phi bị răn dạy đến á khẩu, không trả lời được.
Bà ta cảm thấy mình xui xẻo tột đỉnh.
Nhưng mà lời bà ta nói là sự thật thôi, tại sao mấy người bọn họ đều nhìn chằm chằm bà ta như sói đói vậy chứ? Bà ta đã trêu chọc ai sao?
“Ta chỉ có lòng tốt mà đề nghị như vậy thôi, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú.” Lý Quý phi đầu hàng mà giơ hai tay lên.
Bà ta coi như là đã hiểu rõ ràng. Cả đám người này đều đồng lòng với nhau, đều hướng về cung nữ không rõ lai lịch, tên Vân Lạc.
Tô Lạc nhàn nhạt cười, con ngươi linh động hơi mang nét trào phúng: “Ta đã có ý trung nhân rồi, cho nên, lòng tốt của Lý Quý phi cứ để dành cho mình đi.”
Ai cũng không ngờ rằng, nữ nhân xinh đẹp khuynh quốc này, sẽ thừa nhận nàng có ý trung nhân trước mặt mọi người.
Tuy rằng văn hóa Tây Tấn cởi mở, nhưng cũng không mở đến mức độ này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, tò mò mà nhìn chằm chằm Tô Lạc.
Tô Lạc chỉ bình tĩnh mà đứng thẳng, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt thong dong, thoải mái, phóng khoáng, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn mà để mặc bọn họ nhìn.
Thần sắc Vân Khởi lại bỗng nhiên cứng đờ.
Đôi mắt đen nhánh lập tức lóe lên tia lạnh lẽo, tất cả đều hướng về phía Tô Lạc.
Sau khi hắn vừa nói xong câu kia, thì nàng lại không chút do dự thừa nhận rằng, nàng đã có ý trung nhân.
Vân Khởi sẽ không ngu ngốc nghĩ rằng, ý trung nhân của nàng là hắn.
Đi theo nàng đến thế giới này, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với đủ loại khó khăn và đả kích.
Nhưng khi nghe thấy những lời này của nàng… Trong lồng ngực bên trái đột nhiên xuất hiện cơn đau thắt.
Trái tim như bị bàn tay khổng lồ bóp chặt khiến hắn gần như hít thở không thông.
Nếu hỏi lúc này, người hưng phấn nhất ở đây là ai. Vậy thì chắc chắn là Lý Quý phi.
Nhiệm vụ của bà ta là bài trừ tất cả nữ nhân nào dám đến gần Hoàng đế.
Tâm tình bà ta rất tốt, nhấp môi cười với Tô Lạc: “A, Vân Lạc thật đúng là đáng ngưỡng mộ. Nhưng mà, ý trung nhân của ngươi là ai, có thể nói cho mọi người biết không? Nói không chừng, bệ hạ vui vẻ sẽ ban cho các ngươi một thánh chỉ tứ hôn. Đó là vinh dự rất lớn.”
Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người đều tập trung về phía Tô Lạc.
Nhưng Tô Lạc vẫn như cũ, lẳng lặng mà đứng.
Gió thổi tới, làm tà váy bay lên như mây sương mù, nhìn nàng tựa như tiên nữ, lộng lẫy huyến lệ.
Khóe miệng Tô Lạc hơi nhếch, ánh mắt như có như không mà liếc Vân Khởi một cái, chậm rãi nói: “Người đó không phải là người Tây Tấn. Nếu bệ hạ muốn tứ hôn, thì chỉ sợ là không ban được thánh chỉ.”
Không phải người Tây Tấn?
Lý Quý phi lập tức mừng như điên, thậm chí bà ta suýt chút nữa vỗ tay.
Không phải người Tây Tấn thì rất tốt, quả thực rất tốt.
Nếu nàng đã nói như vậy, mà bệ hạ vẫn còn tâm tư gì với nàng, thì quá mất mặt rồi.
Lý Quý phi nhìn về phía Hoàng đế.
Chỉ thấy mày Hoàng đế hơi hơi nhíu lại, cỏ vẻ không vui, nhưng lại không phải đang tức giận…