-
Chương 599
Chỉ có điều, Thái Tử nợ ai cũng được, tại sao hắn lại cố tình nợ ngay đúng Tấn Vương điện hạ… Hắn thật sự chạy thoát được sao?
Quả nhiên, điều Mạnh Lương đệ lo lắng đã trở thành sự thật.
Chẳng được bao lâu, nàng liền thấy Thái Tử điện hạ tức giận đùng đùng trở về. Hắn sải bước thật dài, phóng vào trong sảnh lớn.
Mạnh Lương đệ vừa mới yên ổn ngồi xuống thì lập tức đã bị xách dậy, hai chân nàng treo lơ lửng giữa không trung.
Mạnh Lương đệ trước giờ chưa từng thấy qua bộ mặt thô bạo thế này của Thái Tử điện hạ. Trong nhất thời, nàng cảm thấy rất sợ hãi.
“Con tiện nhân này! Tất cả đều là ngươi hại ta! Bên ngoài có rất nhiều người. Bọn họ đều là người của Nam Cung Lưu Vân!” Thái Tử điện hạ hung hăng ném nàng xuống đất. Hắn ngồi ở trên ghế mà thở phì phì, cầm lấy chén rượu nốc cạn một hơi.
Hắn đường đường là Thái Tử điện hạ. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác dồn ép đến hoàn cảnh chật vật thế này.
Nam Cung Lưu Vân dám phái một đám cao thủ đến bao vây phủ Thái Tử của hắn. Toàn bộ phủ Thái Tử đều bị giám sát không kẽ hở. Hắn có muốn trốn cũng chỉ có chạy đằng trời.
Vừa rồi hắn nổi giận đùng đùng mà đi ra bên ngoài thì bị người nọ chặn lại. Trong ánh mắt của hắn hàm chứa tia châm chọc: “Thái Tử điện hạ, Tấn Vương điện hạ đã có lệnh. Trước khi ngài trả nợ xong thì ngài không cần phải đi lung tung ra ngoài đâu.”
Nghĩ đến một tên hộ vệ nho nhỏ lại dám có thái độ khinh bỉ hắn như vậy, Thái Tử hung hăng ném thẳng chén rượu trong tay vào tường.
Hắn là ai chứ? Hắn chính là Thái Tử điện hạ đó! Ngay cả tên Nam Cung Lưu Vân kia cũng chỉ là Tấn Vương điện hạ thôi. Vậy mà đường đường Thái Tử điện hạ như hắn lại bị một tên hộ vệ nhỏ bé đối xử như vậy!
Trong lòng Thái Tử điện hạ tức điên mà!
Mạnh Lương đệ thật vất vả mới bò dậy được, lại bị mấy mảnh vỡ nhỏ của chén rượu văng trúng vào mặt.
Nàng hét thảm một tiếng, lấy tay che đi dung nhan loang lổ máu tươi. Trong lòng nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Một tay bịt chặt miệng, nước mắt nàng cứ rào rào tuôn rơi mà nàng lại không dám khóc thành tiếng.
Dù vậy, Thái Tử cứ nhìn thấy nàng là cảm thấy bực bội muốn chết.
“Cút, cút, cút đi! Nhanh chóng cút đi cho lão tử!” Thái Tử càng nhìn Mạnh Lương đệ thì trong lòng càng tức giận. Nếu không phải tại nữ nhân xui xẻo này thì đống nợ vô cùng lớn kia có khả năng là không cần phải giải quyết nữa!
Nữ nhân này làm được việc thì ít, phá hỏng việc thì nhiều, toàn đi gây chuyện thị phi! Trong lòng Thái Tử điện hạ rất giận, giơ một chân lên rồi đá thẳng về phía Mạnh Lương đệ đang khóc lóc bi bi thương thương kìa.
Chỉ nghe một tiếng “bang” vang lên, Mạnh Lương đệ bị đá, bay theo một hình vòng cung rồi đáp xuống bên ngoài sảnh lớn. Cả thân người nàng đáp thật mạnh xuống mặt đất rồi sau đó bất động, không nhúc nhích gì nữa.
Lúc này, toàn bộ phủ Thái Tử đều trở nên yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Bọn hạ nhân chỉ biết trơ mắt nhìn thảm trạng xảy ra, mặt mũi cả đám tái mét không còn chút máu, chỉ trộm liếc nhau, trong lòng ai nấy đều bị dọa phát hoảng.
Thái Tử điện hạ ngày thường sủng ái nhất Mạnh Lương đệ mà có thể ra tay đánh nàng thành như vậy thì đám hạ nhân chẳng phải chỉ là tép riu thôi sao?
Trong lúc nhất thời, đám hạ nhân trong phủ đều biến thành đà điểu, chạy sạch sẽ, không ai dám lại gần sảnh lớn nửa bước chân. Mọi người đều không dám đi chọc giận Thái Tử điện hạ bây giờ.
Lúc này, chỉ còn mỗi Thái Tử điện hạ ở lại trong phòng. Nỗi buồn khổ trong lòng hắn không biết tìm ai để giải bày.
Thái Tử chỉ cần nghĩ tới ngày mai Nam Cung Lưu Vân sẽ tới trước cửa đòi nợ, chỉ cần nghĩ tới món nợ ba ngàn viên tinh thạch màu xanh lá kia là đầu hắn lại đau như muốn nổ tung.
Ba ngàn viên tinh thạch màu xanh lá… Số lượng nhiều như vậy thì cho dù hắn đập nồi bán sắt, thậm chí chạy đi tìm Hoàng Hậu cầu xin cũng còn lâu mới đủ!
Làm sao bây giờ? Hắn phải làm cái gì bây giờ?
Tới gần nửa đêm, Thái Tử điện hạ vẫn gấp gáp đi qua đi lại trong phòng, mồ hôi trên mặt cứ chảy hết một lượt lại thêm một lượt.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở Đa Bảo Các trên hoàng hoa lê mộc.
Xem ra, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp này… Trong mắt Thái Tử điện hạ hiện lên một tia vui mừng.
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Tô Lạc mới lười biếng chui ra từ trong ổ chăn.