-
Chương 528
Tô Khê đau đến mức nước mắt chảy không ngừng, một tay che trán, một tay chỉ vào Tô Lạc lên án: “Đại ca nói rất đúng, ngươi chính là muốn bức tử toàn bộ chúng ta! Đầu tiên là Tam tỷ, rồi đến Nhị tỷ, bây giờ ngươi lại muốn hại chết ta, Tô Lạc! Ngươi thật đáng sợ! Thật đáng sợ!”
Tô Lạc híp mắt lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ đang kích động run rẩy trước mặt.
Tô Lạc nhìn Tô Khê: “Mắng vô cùng sung sức, xem ra vết thương không có trở ngại gì.”
“Ngươi!” Tô Khê giận dữ.
Tô Lạc khoanh tay trước ngực, hơi nhướng mày, thờ ơ mở miệng: “Nói xong rồi?”
Tô Tịnh Vũ cũng phát hiện đôi mắt Tô Khê không có gì, lúc này mới bớt lo lắng.
“Tô Lạc! Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức xin lỗi Tô Khê! Bây giờ, xin lỗi ngay!” Tô Tịnh Vũ giận dữ ra lệnh, một cánh tay chỉ vào Tô Lạc.
Xú nha đầu vênh váo hống hách, ngươi nghĩ ngươi là ai! Vốn để người khác miệt thị là đồ bẩn thỉu mà thôi.
Nhưng mà sau hành trình đi Tử Kinh đảo, Tô Lạc đã không phải là Tô Lạc của ngày xưa, bây giờ Tô Tĩnh Vũ căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Hai tay Tô Lạc chuẩn xác giữ chặt bàn tay của Tô Tĩnh Vũ, khóe miệng cười như không cười, nhẹ nhàng châm biếm nói ba chữ: “Ngươi xác định?”
Sắc mặt Tô Tĩnh Vũ xám xịt giống như có thể nhỏ ra nước.
Không lâu trước hắn còn đạp người khác dưới chân, còn diễu võ dương oai với người trước mặt đang khống chế mình, thật là quá mất mặt rồi.
Hơn nữa, khuôn mặt Tô Lạc đang cười châm chọc, càng khiến Tô Tĩnh Vũ tức điên lên.
Tô Khê nhìn thấy Tô Tĩnh Vũ đang rơi vào thế bất lợi, không nói một lời quăng roi da đánh tới trước mặt Tô Lạc!
Tô khê nghĩ sức mạnh của Tô Lạc và đại ca cỡ như nhau, như vậy, nếu mình tham gia vào, cơ hội thắng Tô Lạc sẽ nắm chắc trong tay.
Nhưng mà roi da của Tô Khê còn chưa quất tới Tô Lạc thì Tô Lạc đã nhẹ giơ hai ngón tay, túm chặt roi da của Tô Khê.
Tô Lạc quay đầu lại, cười sáng lạng với Tô Khê.
Không đợi Tô Khê khôi phục tinh thần, Tô Lạc đã kẹp đuôi roi kia, dùng sức kéo một cái!
Cả người Tô Khê bị cuốn lại đây, hung hăng đụng vào Tô Tĩnh Vũ.
Tay của Tô Tĩnh Vũ bị Tô Lạc cầm trong tay, không động đậy được, mắt thấy Tô Khê sắp đụng tới, hắn muốn tránh cũng không tránh được.
“Ầm!” Tô Khê bị kéo bay về phía Tô Tĩnh Vũ, dọc theo cổ hắn cuốn một vòng, sau đó song song ngã xuống mặt đất.
Cả người Tô Khê giống như sợi dây thừng siết chặt cổ Tô Tĩnh Vũ, Tô Tĩnh Vũ sùi bọt mép, thiếu chút nữa tắt thở.
Tô Khê càng thảm hại hơn.
Bởi vì Tô Lạc kéo đuôi roi kia, sau đó thuận tay quất dây roi đó vào người nàng.
Vì thế, dây roi hung hăng quật vào sau lưng Tô Khê.
Roi của Tô Khê cũng không phải là roi bình thường, mà là do Luyện Khí Sư chuyên môn chế tạo ra, thân roi bọc kín gai, vô cùng sắc bén, lực sát thương rất lớn.
Tô Lạc siết chặt dây roi, nháy mắt xé rách quần áo Tô Khê thành hai mảnh.
Miệng vết rách thẳng tắp như vậy, giống như dùng kéo cắt đều ra, vết rách rất dài, giống như là rách đến vị trí cái mông rồi. Tô Lạc nhìn, lại thấy giống như bộ lễ phục để hở lưng thời hiện đại.
Tô Khê cảm thấy phía sau lưng nóng rát, dùng một tay sờ, lại phát hiện quần áo sau lưng bị roi da quất thành hai mảnh, mà từ đốt sống cổ đến đốt sống lưng của nàng toàn bộ đều hở ra.
Giờ phút này, hiện trường tuy chỉ có huynh muội ba người, nhưng phía xa là một đám đầy tớ trong nhà đang đứng vây quanh, sau bức tường, sau song cửa sổ, sau chậu hoa... Toàn bộ là đầy tớ đang nhìn.