-
Chương 429
Tô Lạc vui quá hoá buồn.
Vận khí tốt của nàng đã tiêu hao hết sạch, còn dư lại đều là vận đen.
Linh Đạn Cầu nổ mạnh, uy lực vô cùng mạnh mẽ, Lý Ngạo Thiên bị nổ không thấy người đâu nữa.
Nhưng Tô Lạc lại xem thường dư chấn của Linh Đạn Cầu, mà những chuyện kế tiếp còn có ảnh hưởng rất lớn đến nàng.
Chỉ thấy chung quanh nổ mạnh, trong nháy mắt, sóng lớn cao ngập trời, hàng ngàn bọt sóng cuồn cuộn tung bay, thanh âm ầm ầm vang lên như dã thú từ bốn phương tám hướng cùng chạy đến.
Tô Lạc lúc trước bị Lý Ngạo Thiên hung hăng ném ra xa, hơn nữa do mặt đất nhẵn nhụi nên liền bị trượt đến bên rìa quảng trường.
Thật ra, ngay lúc đó Tô Lạc đã lơ lửng bên bờ vực rồi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thì cũng đủ khiến nàng rơi xuống biển.
Huống hồ hiện tại là gió to sóng lớn động trời đang thổi về phía nàng!
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia kinh hãi, trong lòng sốt rột kêu lên, thôi tiêu rồi tiêu rồi...
Ngón tay đột phá được lớp băng kia gắt gao níu lấy bờ vực, cố gắng dùng hết sức bình sinh mà níu lấy, chỉ cần buông lỏng tay, nàng liền sẽ rơi xuống biển.
Nhưng đáng tiếc là phần tay đột phá ra ngoài lớp băng cũng chỉ có hai đầu ngón tay, chứ không phải cả bàn tay, nên sức lực vô cùng yếu ớt.
Một đám bọt sóng gào thét bay về phía nàng, lúc này, Tô Lạc có muốn kiên trì cũng không thể kiên trì thêm được nữa, ngón tay rời khỏi bờ vực nham thạch. Sau đó, nàng trơ mắt nhìn tượng băng cũng là chính mình rơi xuống biển, ầm một tiếng, trực tiếp bị sóng biển cuốn đi.
Vì băng nhẹ hơn lực đẩy của nước biển, nên tượng băng Tô Lạc trôi lơ lửng ở trên mặt biển, chứ không phải trực tiếp bị chìm xuống đáy biển, đây cũng xem như trong cái rủi có cái may.
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy thống khổ mà bi tráng chính là...
Phía trước có một chiếc du thuyền, cơ hồ chỉ cần duỗi tay ra là chạm tới.
Nhưng mà...
Bị bọt sóng đánh một cái, nàng trơ mắt nhìn chính mình bị trôi đi, trơ mắt mà nhìn chính mình bị trôi theo phương hướng ngày càng xa du thuyền, trơ mắt mà nghĩ đến vận mệnh phiêu bạt trên mặt biển của chính mình.
Chuyện này thật quá ngược tâm, quá tuyệt vọng... Tô Lạc bất lực muốn khóc.
Đông Hải biển rộng mênh mông, có trời mới biết mình sẽ bị sóng biển cuốn trôi đến nơi nào... Chỉ cần nghĩ đến điều này, nước mắt Tô Lạc liền âm thầm lặng lẽ chảy dài.
Song, chỉ với hai ngón tay thì nàng có thể làm được gì? Ở trên biển mênh mông vô tận, nàng chỉ có thể mặc cho số phận nước chảy bèo trôi.
Trước mặt thiên nhiên, thực lực của nàng không đáng nhắc đến, hoàn toàn không có đường nào để phản kháng.
Tô Lạc đáng thương còn hoàn toàn không biết rằng vận rủi của nàng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lúc này lại là ban đêm.
Trời đêm tịch liêu, không một ánh sao, đến cả trăng non ảm đạm cũng bị tầng mây dày thật dày che khuất, bốn phía một mảnh đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón.
Trong lòng Tô Lạc thầm kêu khổ.
Bị sóng biển đánh về đông trôi về tây, phiêu bạt vô định, nước chảy bèo trôi còn chưa nói, bây giờ đến cả việc đơn giản là nằm trôi giữa biển ngắm bầu trời đêm cũng không cho nàng toại nguyện?
Nhìn phương hướng cũng không biết là trôi theo hướng nào... Tô Lạc càng ngày càng tuyệt vọng, dần dần mơ màng muốn ngủ.
Nhưng mà, bi kịch luôn xảy đến vào lúc Tô Lạc không ngờ nhất.
Bỗng nhiên.
Một tia chớp như rồng như rắn lóe lên ở phía chân trời xa xa, lưu lại một tia sáng chói mắt.
Trong lòng Tô Lạc lúc này bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Không phải đúng như nàng nghĩ chứ? Sẽ không phải vậy đi? Vừa lúc giông bão trên biển ập đến thật sao?
Song, không có thê thảm nhất, chỉ có thê thảm hơn.
Có thể nói, người đến lúc xui xẻo thì uống nước cũng sẽ tắc kẽ răng, Tô Lạc chính là điển hình.