-
Chương 1190
Nàng vẫn luôn nhập định.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Bỗng nhiên, linh khí bao phủ chung quanh Tô Lạc dần dần ít lại. Hóa ra là trong khi hô hấp, những luồng linh khí bao phủ bên ngoài đều bị Tô Lạc hấp thu vào trong người.
Sau khi hấp thụ hết linh khí bao phủ ở bên ngoài, Tô Lạc chậm rãi mở mắt ra.
Trong đôi mắt sáng ngời trong suốt, một tia sáng chợt lóe qua.
“Lạc Lạc, chúc mừng!” Tử Nghiên chân thành vui mừng cho nàng.
“Không ngờ ngươi trong yên lặng mà đột phá cấp tám, rất nhanh thôi ngươi sẽ vượt qua cả ta đấy.” Bắc Thần Ảnh cười hì hì bước đến cạnh nàng.
Có thể một lèo đột phá cấp tám, Tô Lạc cũng rất hài lòng, nàng cười cười: “Chẳng qua cũng chỉ là cấp tám mà thôi, không có gì phải đắc ý cả, không phải ngươi cũng cấp tám sao?”
Bắc Thần Ảnh bị đả kích trầm trọng. Cấp tám của hắn có thể so với cấp tám của nàng sao? Hắn từ lúc trong bụng mẹ đã được đặc biệt chiếu cố rồi, được dùng qua dược liệu tẩy linh phạt tuỷ. Còn Tô Lạc đến năm mười lăm tuổi vẫn còn là một phế vật có được không!
Bắc Thần Ảnh cạn lời nhìn trời. Theo tốc độ này, nếu như nàng tiếp tục phát huy, thì nội trong một năm tiến đến cấp mười cũng không phải không được.
Mọi người ở đây đang hết sức vui vẻ, lại có người cố tình nhảy ra làm mất hứng.
“Tô Lạc, Tam sư huynh vì ngươi mà sống chết không rõ còn nằm ở kia kìa, ngươi còn có thể đứng đó cười sao? Ta chưa bao giờ thấy qua loại người ích kỷ như ngươi!” Lý Dao Dao che lại cái miệng bị tát đến sưng đỏ, thở phì phì mà trừng mắt với Tô Lạc.
Tô Lạc tức giận liếc nàng ta một cái, nàng chưa từng thấy qua người nào thích chứng tỏ sự tồn tại, luôn phải chứng minh “mình còn sống” như nàng ta.
Điện chủ điện Cửu Trùng cười tủm tỉm nhìn Tô Lạc: “Bổn điện chủ cho ngươi cơ hội cuối cùng, bỏ qua lần này, Nam Cung của ngươi có thể sẽ mất mạng thật đấy.”
Tô Lạc cười như không cười mà hất cằm: “Ngươi chết rồi, nhưng Nam Cung của ta sẽ không chết.”
Nụ cười của điện chủ điện Cửu Trùng cứng ngắc treo trên khoé miệng. Nha đầu này đối với hắn một chút khách khí cũng không có, lẽ nào…
Tô Lạc cũng không thèm để ý đến hắn, nàng trực tiếp ngồi xổm bên người Nam Cung Lưu Vân, chuyên chú mà vuốt ve gương mặt hắn.
“Nam Cung, ngươi cô phụ người trong thiên hạ, đối họ lòng lang dạ sói, nhưng lại moi tim moi phổi thật lòng với ta, Tô Lạc ta sao lại phụ lòng ngươi được chứ?” Ngón tay trắng tinh của Tô Lạc nhẹ nhàng mơn trớn làn da tiều tuỵ của hắn: “Ngươi yên tâm, rất nhanh thôi ngươi sẽ phản lão hoàn đồng, còn có thể kéo dài tuổi thọ.”
Mọi người không rõ những lời này của Tô Lạc có nghĩa là gì, nhưng điện chủ điện Cửu Trùng nghe xong thì biến đổi sắc mặt trong nháy mắt. Nha đầu này sao lại đột nhiên thông suốt mọi chuyện như vậy? Sao nàng ta cái gì cũng biết hết vậy?
Trong lúc điện chủ điện Cửu Trùng có vắt óc suy nghĩ trăm ngàn lần cũng nghĩ không ra, thì Tô Lạc từ trong tay áo rút ra một con dao găm.
Dao găm “Nghiên Hoa” sắc bén bức người, lướt ngang liền có thể cắt đứt lọn tóc. Dao găm toả ra một cổ khí lành lạnh quanh thân.
Tô Lạc không chút nghĩ ngợi, nàng giơ dao găm lên, xẹt qua cổ tay trắng tinh như ngọc!
“Phụt!” Dao găm cắt một đường thật sâu, máu đỏ tươi ngay lập tức phun ra như suối.
“Lạc Lạc!” Tử Nghiên kinh hoảng la lên: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Tô Lạc quay đầu lại, nở một nụ cười tái nhợt với Tử Nghiên: “Yên tâm, ta đang cứu Nam Cung, các ngươi đừng nóng vội.”
Điện chủ điện Cửu Trùng buồn bực đỡ trán. Nha đầu này biết, nàng ấy thật sự biết dùng phương pháp này để cứu Nam Cung Lưu Vân! Xem ra hắn không lừa được nha đầu này. Ôi, thật quá đáng tiếc!
Tô Lạc cười như không cười nhìn điện chủ điện Cửu Trùng đang ngậm ngùi tiếc hận, sau đó vô cùng chuyên tâm mà cứu chữa Nam Cung Lưu Vân.
Máu đỏ tươi tuôn ra như suối, cuồn cuộn chảy xuống trên người Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân lúc này dường như được ngâm trong bể máu loãng, trên người loang lổ những mảng màu đỏ lớn, kiều diễm mị hoặc như hoa bỉ ngạn nở rộ bên cầu Nại Hà.