11.
Cuối cùng Lý Kình vẫn không nói hắn sẽ đối phó Nam Cung Thanh như thế nào.
Tiến độ chế tạo của nàng ta cực kì chậm.
Ta dựa vào người của Lý Kình, xem đi xem lại vài lần, cũng không thấy nàng ta có tiến triển gì.
“Nam Cung tiểu thư hẳn là không nói dối chứ?”
“Hoàng thượng, súng ngắn rất khó chế tạo. Loại binh khí này cần có kỹ thuật phức tạp, tay nghề của thợ lại không thuần thục. Vì vậy tiến độ mới hơi chậm một chút.”
Ánh mắt Nam Cung Thanh chớp chớp giống như muốn trốn tránh trách nhiệm.
Ta nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy được sự lo lắng, bất an của nàng ta.
Ta cười lạnh:
“Đã ba tháng rồi, đến cả da lông(*) ngươi còn chưa làm được. Trẫm làm sao có thể tin tưởng ngươi được?”
(*): chỉ mức cơ bản, tối thiểu nên có
Đúng là Nam Cung Thanh đang cố tình kéo dài thời gian.
Thứ nhất, lúc trước nàng ta chỉ vội vàng xem qua bản vẽ chế tạo súng ngắn khi còn ở trong nhóm, vậy nên có một số chi tiết nàng ta không thể nhớ rõ.
Thứ hai, nàng ta muốn nhiều hơn nữa.
Thời gian ở trong cung lâu hơn, nàng ta sẽ có nhiều cơ hội để gặp hoàng thượng hơn.
Nam Cung Thanh đảo tròng mắt, tạm thời không chế tạo được súng ngắn, vậy thì làm cái khác khác lừa cho qua chuyện. Chẳng phải cũng đều như nhau sao.
Dù sao thì thời đại này cũng còn lạc hậu.
“Ta vẫn còn một bản vẽ chế tạo vũ khí. Loại vũ khí này có thể đồng thời bắn ra mười mũi tên, độ sát thương của nó là cực lớn, độ chính xác cũng cao.!”
“Loại này chế tạo khá nhanh, chỉ cần nửa tháng, ta nhất định sẽ làm xong.”
Nam Cung Thanh đắc ý hếch cằm dâng bản vẽ lên. Vừa nhìn thấy, khoé miệng ta cong lên: “Được, Trẫm chờ tin tức tốt của ngươi.”
Nam Cung Thanh nhìn thấy nụ cười của ta liền đỏ mặt.
Lý Kình có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao ráo thẳng tắp, khí thế bá đạo. Đây cũng chính là lí do mà Nam Cung Thanh muốn tiến cung làm hoàng hậu.
Ta đương nhiên hiểu rõ điểm này.
Ta nhướng nhướng mày, hạ thấp giọng, dùng “nhan sắc” tấn công nàng ta: “Nam Cung tiểu thư có chuyện gì sao?”
“Ta… Ta có thể cùng ngài đi dạo Ngự Hoa Viên không?”
Lời mời của Nam Cung Thanh vừa bạo gan lại vừa nhiệt huyết.
Lý Kình vừa tiến vào đã nghe thấy câu này.
Mặt hắn lạnh tanh: “Không được!”
“Liên quan gì đến tỷ? Sao tỷ lại nhiều chuyện vậy, chuyện gì cũng muốn chõ mũi vào.”
Nam Cung Thanh thấy “ta” liền tức giận.
“Điêu phụ.”
Lý Kình đi đến bên cạnh nắm chặt lấy tay ta rồi kéo theo ta rời đi.
Nam Cung Thanh ở phía sau vẫn còn tức giận:
“Tỷ cứ đợi đó mà xem!”
12.
“Nếu không phải do binh khí, ta từ sớm đã gi.ết ả ta rồi.”
Lý Kình ngồi phịch xuống ghế, miệng lẩm bẩm.
Ta liếc nhìn bàn tay phải đang giấu trong ống tay áo.
Bàn tay này là bàn tay khi nãy hắn nắm.
Khoé miệng không tự chủ được cong lên, nhưng rất nhanh đã bị ta đè xuống.
Ba ngày sau.
Hoàng cung tổ chức một buổi tiệc rượu long trọng.
Nam Cung Thanh múa một điệu khiến trăm người kinh ngạc.
Điệu múa nàng ta biểu diễn chính là Điệu múa Đôn Hoàng.
Trên người Nam Cung Thanh từ trên xuống dưới đều là trang sức lộng lẫy, trên đầu còn cài thêm tua rua. Nàng ta mặc bộ váy bó sát màu đỏ tươi, lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn và mắt cá chân trắng ngần.
Trang phục mang đậm phong tình dị vực cùng với điệu múa uyển chuyển khiến cho mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng ta.
Ta ngồi trên ghế chủ vị, mắt không chớp mà đón nhận mị nhãn(*) nàng ta ném tới. Khoé mắt ta lướt sang phía Lý Kình, mặt hắn đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
(*): ánh mắt quyến rũ
Điệu múa kết thúc.
Nam Cung Thanh tuyên chiến:
“Hoàng hậu nương nương, không biết tỷ có dám tiếp nhận lời thách đấu của ta không?”
Vừa dứt lời, mọi người trong buổi tiệc đều kinh ngạc.
Lý Kình nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Mọi người không dám thở mạnh.
Vốn mọi người đang đắm chìm vào điệu múa kinh hãi thế tục của nàng ta. Nhưng Nam Cung Thanh chỉ cần thốt lên một câu cũng đủ làm bọn họ tỉnh táo lại ngay lập tức.
Nam Cung Thanh này hẳn là mất não rồi!
Nam Cung Nguyệt là hoàng hậu.
Thân phận của hoàng hậu vô cùng tôn quý, là bậc mẫu nghi thiên hạ dưới một người trên vạn người. Người sở hữu thân phận này làm sao có thể mặc loại quần áo bó sát thân thể, không biết liêm sỉ mà uốn éo nhảy nhót như vũ nương trước mặt mọi người chứ.
Rõ ràng là cùng xuất thân từ dòng chính của gia tộc Nam Cung, nhưng trí tuệ lại khác nhau một trời một vực.
Mọi người trong buổi tiệc đều oán thầm trong lòng.
Nam Cung Thanh cảm nhận được mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía nàng ta, càng trở nên hăng hái:
“Hoàng hậu vừa tài giỏi lại xinh đẹp, cả thiên hạ không ai sánh bằng, chắc sẽ không từ chối lời mời của ta chứ?”
13.
Lý Kình cười lạnh, không thèm đáp lại.
Thái hậu đen mặt quát: “Làm càn!”
Một đời của bà đều tuân theo phép tắc, lễ nghi. Trước nay chưa từng gặp nữ nhân nào vừa ngu xuẩn lại vừa ngang ngược như vậy.
Trước kia tuy rằng bà ta rất thích Nam Cung Thanh. Nhưng hiện tại xem ra lúc trước bà bị mỡ heo che mắt, đã nhìn nhầm người rồi!
Nam Cung Thanh thấy Thái hậu nổi giận liền vội vàng quỳ xuống.
Ta nhìn một màn này, chỉ thấy buồn cười.
Nam Cung Thanh không phải tự cao tự đại, nói gì mà dưới đầu gối có vàng, không thể tuỳ tiện quỳ xuống sao?
Nhưng bây giờ, chẳng phải nàng ta cũng thuần thục, sảng khoái mà quỳ sao?
Nhanh như vậy đã bị đồng hoá rồi?
Ta cụp mắt cười nhẹ. Nam Cung Thanh thấy bốn bề đều lạnh tanh, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
Mẫu thân cũng không nhìn nàng nữa.
Thái hậu trước nay đều hoà nhã với nàng, nhưng hôm nay lại bày ra sắc mặt u ám.
Nam Cung Thanh nghĩ mãi vẫn không hiểu, nàng ta nói sai ở đâu rồi?
Buổi tiệc rượu kết thúc một cách vội vàng.
Tin đồn Nam Cung Thanh mất não nhanh chóng lan truyền đến mọi ngóc ngách của hoàng thành.
Gia tộc Nam Cung vốn dĩ đông đúc người qua kẻ lại, nay trở nên vô cùng vắng vẻ.
“Bà xem bà đi, sinh được một nữ nhi tốt quá nhỉ!”
Gia chủ gia tộc Nam Cung chỉ vào vẻ mặt không chịu nhận thua của Nam Cung Thanh, tức đến mức trợn mắt ngất xỉu.
Nam Cung phu nhân hoảng sợ.
Trên dưới cả phủ đều hỗn loạn.
Đến lúc ta biết được tin phụ thân bị trúng gió, hôn mê bất tỉnh, đã là ngày thứ hai rồi.
14.
“Nàng không tính trở về xem thử sao?”
Lý Kình nhìn về phía ta với ánh mắt lo lắng.
Ta lắc đầu: “Nơi đó trước nay đều không có chỗ cho ta.”
“Ta đi hay không đi, cũng chẳng quan trọng.”
“Nếu chàng lo lắng ta sẽ trở thành đích ngắm cho người đời chỉ trích, ta chỉ có thể nói điều đó là không cần thiết.”
“Ta trước nay đều không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.”
“Hoàng hậu trái lại rất thông tuệ. Thế này đi, nàng không đi thì ta đi. Ta muốn xem thử Nam Cung thừa tướng đây là bệnh thật hay giả bệnh!”
Ta nhìn bóng lưng của Lý Kình.
Những lời hắn vừa nói…
Liệu có phải do ta suy nghĩ nhiều rồi không? Ta luôn cảm thấy, mục đích của hắn không đơn giản như vậy.
Thật sự… chỉ là đi thăm bệnh thôi sao?
Hay là… hắn không muốn những ngày sau ta bị chỉ trích lạnh nhạt, bất hiếu?
Đầu ngón tay của ta khẽ run lên, những rung động trong lòng càng lúc càng khó khống chế.
15.
Lý Kình mang về một tin xấu.
Phụ thân ta là bị trúng gió thật.
Ta nghe xong cũng không có cảm giác gì.
Phụ thân cùng mẫu thân đều như nhau, trước nay chỉ yêu thương muội muội.
Ta rõ ràng là đích trưởng nữ, nhưng lại chẳng khác nào một người vô hình.
Khi còn nhỏ, có lần ta bị lạc ở hội hoa đăng. Ta đã đợi rất lâu, rất lâu… nhưng chẳng có ai đến tìm ta.
Sau đó ta vì đuổi theo một tên trộm mới ngoài ý muốn mà tìm thấy bọn họ.
Nhìn thấy mẫu thân cùng muội muội vẫn đang nói cười, hoàn toàn không hề nhận ra sự mất tích của ta, trái tim của ta dần dần trở nên lạnh lẽo.
Từ lần đó trở đi, ta trở nên không mặn không nhạt với mọi thứ trên đời.
Cho đến khi gặp Hạc Thân vương.
Đáng tiếc thay những suy nghĩ ta giấu trong lòng đều bị Nam Cung Thanh phát hiện rồi hủy hoại.
Chẳng qua ta cũng không mấy để tâm.
Trên đời này ngoại trừ tình yêu, còn biết bao nhiêu điều đáng để ta yêu thích.
Ví như…
Ánh mắt ta không khống chế được mà lướt về phía Lý Kình.
Hắn cũng nhìn ta, ánh mắt lấp lánh ánh cười.
Một cảnh tượng ấm áp như vậy lại bị Nam Cung Thanh đột ngột xông vào phá vỡ.
“Hoàng thượng đâu, ta muốn gặp hoàng thượng!”
Nghe được thanh âm ồn ào của nàng ta, mặt của ta lẫn Lý Kình đều đen lại.
Lý Kình bước tới, trực tiếp tát bôm bốp lên mặt nàng hai cái.
Nam Cung Thanh sửng sốt: “Tỷ dám đánh ta?!”
Lý Kình cười lạnh: “Tại sao lại không dám? Bản cung muốn đánh thì đánh, cần phải chọn ngày sao?”
“Tỷ… tỷ… tỷ… là đồ độc phụ!”
Nam Cung Thanh chạy đến trước mặt ta, trưng ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp: “Hoàng thượng, tỷ tỷ thật là quá quắt!”
“Quá quắt ư?”
Ta chớp chớp mắt.
“Ta lại cảm thấy nàng làm rất tốt.”
“Nói đi, ngươi xông vào để làm gì?”
Nam Cung Thanh bị Lý Kình tát sưng mặt, yếu ớt nói: “Ta thành công rồi.”
Ta nén cười, theo nàng ta đi xem binh khí.
Khoảnh khắc nhìn thấy nỏ thần, ánh mắt ra sáng lên.
Lý Kình cầm lấy nỏ thần, chuẩn bị bắn thử.
Nam Cung Thanh thấy vậy, vội vàng ngăn lại:
“Ngu ngốc! Tỷ đã không biết dùng còn cầm lên làm gì? Mau bỏ xuống, đừng phá hư nỏ của ta!”
“Ta không bỏ xuống đấy thì sao?”
Lý Kình khiêu khích.
Ta nhìn ra được, hắn trêu chọc Nam Cung Thanh đến nghiện rồi.
Ta ở một bên xem kịch.
Nam Cung Thanh thấy ta không có biểu tình gì, tức giận nói:
“Tỷ có biết nỏ thần rất khó chế tạo không, ta phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể làm được một cái như vậy. Tỷ dám phá hư, ta sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
Ánh mắt Lý Kình lạnh lùng.
Nam Cung Thanh sợ đến mức không dám lên tiếng.
Gương mặt nàng ta vẫn còn sưng đấy.
Đố phụ như Nam Cung Nguyệt thật sự không dễ chọc, nói đánh là đánh.
Nam Cung Thanh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ánh mắt nàng ta dán chặt lên người ta, nhưng ta nhìn trời, nhìn đất, tuyệt nhiên không nhìn nàng.
Nàng ta tức đến mức giậm chân, nhưng lại không làm gì được.
“Tỷ đánh ta sưng mặt, ta sẽ chống mắt lên xem tỷ dùng nỏ thần kiểu gì!”
Nam Cung Thanh vừa dứt lời, Lý Kình đã bắn xong cung tên.
Mũi tên lao vun vút cắm vào hồng tâm.
Nam Cung Thanh chết lặng.
Ta nén cười.
Lý Kình vốn là thần xạ. Nếu không phải Thái hậu một mực ngăn cản, hắn đã ra trận đánh giặc từ lâu.
Làm gì đến lượt Nam Cung Thanh khoa tay múa chân chỉ dạy cho hắn chứ.
16.
Lý Kình nhìn nỏ thần trên tay, có chút ghét bỏ:
“Hơi nặng, không thích hợp để đánh trận lâu dài.”
Nam Cung Thanh nghe được liền không phục.
“Tỷ thì biết cái gì. Đây chỉ mới là bản đầu tiên thôi. Đợi đến lúc ta cải tiến xong, nó sẽ trở nên gọn nhẹ, linh hoạt hơn.”
“Được rồi, ngươi không cần cải tiến nữa. Về nhà đợi gả đi.”
Lý Kình mân mê nỏ thần một lúc liền tìm ra được quy luật của nó.
Nam Cung Thanh nghe vậy liền lập tức vui vẻ ra mặt:
“Tỷ nghĩ kỹ rồi sao? Chuẩn bị nhường lại Hậu vị cho ta ư?”
Lý Kình cười tủm tỉm, không nói gì.
Hắn chỉ nhìn Nam Cung Thanh vui vẻ hớn hở rời khỏi cung.
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của hắn, ta không khỏi hỏi:
“Hoàng thượng đang tính toán giải quyết nàng ta như nào?”
“Nước lân bang có ý cầu hoà. Ta muốn cử Nam Cung Thanh sang đó hoà thân.”
Lời nói của Lý Kình khiến ta trầm mặc.
Ta đột nhiên mở lời: “Hoàng thượng nỡ sao?”
Lý Kình sửng sốt: “Sao ta lại không nỡ?”
Ta chua chát nói:
“Thế nhân đều đồn rằng trong lòng của Hoàng thượng có một nữ nhân. Nữ nhân mà người thương yêu không phải Nam Cung Thanh, muội muội tốt của ta sao.”
17.
“Hồ ngôn loạn ngữ!”(*)
(*): nói năng xằng bậy
Lý Kình thậm chí còn không biết tin đồn nực cười này làm thế nào lại đến tai hoàng hậu.
Hắn ta lo lắng đến mức tay chân luống cuống:
“Trong lòng ta không có người khác. Chỉ có nàng thôi, Nam Cung Nguyệt!”
Ta ngây người, có chút không thể tin nổi.
Ta và hắn trước nay đều chưa từng gặp mặt. Sau khi ta tiến cung, Lý Kình cũng chẳng tỏ vẻ gì là thích ta, dù chỉ là một chút.
Trên đời này làm gì có ai thích một người mà suốt ngày lại bày ra vẻ lạnh băng với người đó chứ.
Đến nỗi nhìn cũng không thèm nhìn nhiều hơn một cái.
Lúc nằm trên cùng một giường, cơ thể hắn căng chặt, cứng như x.á.c c.h.ế.t.
Cứ như ta là một thứ gì đó rất kinh tởm.
“Ta không động vào nàng là vì ta vẫn chưa đủ năng lực để bảo vệ nàng.”
“Thế lực của gia tộc Nam Cung phủ rộng khắp triều đình. Đây vẫn luôn là cái gai trong lòng thái hậu. Nếu hoàng hậu bắt buộc phải xuất thân từ gia tộc Nam Cung, vậy thì đứa nhỏ…”
“Không thể do ta sinh ra?”
Ta chợt bừng tỉnh: “Vậy nên dù ta có mang thai hay không, đứa nhỏ cũng đã được định trước là không thể lớn lên được?”
“Không sai.”
“Canh tránh thai hại thân, ta không muốn nàng ngày ngày phải uống nó.”
Lý Kình cụp mắt: “Mỗi lần nhìn thấy nàng, lòng ta đều thích muốn điên liên. Nhưng ta lại sợ mạo phạm nàng.”
“Vì thế, thái độ của ta đối với nàng có phần không thoả đáng.”
“Chàng nhịn lâu như vậy rồi, sao đột nhiên lại nói ra?”
Ta có chút mờ mịt.
Lý Kình: “Thế lực của gia tộc Nam Cung đang dần tan rã, ta tự nhiên không cần phải khổ sở giấu diếm nữa.”
Nói xong, tai hắn đỏ bừng, tháo một miếng ngọc bội từ trên cổ xuống.
“Nàng có còn nhớ cái này không?”
Ngọc bội trắng mịn được chạm khắc tinh xảo.
Dường như ngọc bội này không phải dành cho nam nhân đeo.
Ngược lại có phần giống với trang sức của nữ nhân hơn.
Lý Kình đã đeo miếng ngọc bội này từ ngày này qua tháng nọ.
Trước đây ta không nhìn kỹ, thế nhưng hôm nay khi nhìn kỹ lại, tim ta lập tức đập loạn.
18.
“Đây là… miếng ngọc bội ta đã làm mất khi còn nhỏ?”
“Chàng là… tiểu ca ca lúc đó?”
Mắt ta mở to: “Đồ ăn trộm!!!”
Năm đó, ta cùng mẫu thân và muội muội cùng nhau ra ngoài dạo chơi.
Đêm đó là hội hoa đăng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lần đầu tiên được ra ngoài dạo chơi, ta hưng phấn ngắm nhìn xung quanh, không cẩn thận liền lạc mất mẫu thân và muội muội.
Lúc đó, ta rất sợ hãi. Đột nhiên ta va phải một tiểu ca ca trông cực kì nhếch nhác.
Hắn ta mặc quần áo bằng vải thô, gương mặt lấm lem bùn đất.
Tiểu ca ca đó giật lấy ngọc bội trên cổ ta rồi quay người bỏ chạy. Ta bị doạ đến mức ngây ngẩn.
Sau này, ta cũng chưa bao giờ gặp lại tiểu ca ca đó, ngọc bội này cũng vậy.
Ta cũng chẳng để câu chuyện cũ rích này trong lòng, một mực để nó phủ bụi trong tiềm thức.
Nếu không phải Lý Kình đột nhiên đem ngọc bội ra, có lẽ ta cũng đã quên mất rồi.
Hắn sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói:
“Khi phụ hoàng còn sống, ta vẫn luôn cảm thấy ông ấy rất bất công. Vậy nên một lần nọ trong cơn tức giận, ta liền lẻn ra khỏi cung. Nào ngờ vừa ra khỏi cung, ta liền đụng phải một tên buôn người, bị hắn mang đi. Sau đó ta dốc hết sức chạy ra khỏi nơi đó. Đến khi không còn đường để đi nữa, liền giật lấy ngọc bội của nàng.”
Lúc đó ta nhận ra nàng, đại tiểu thư của gia tộc Nam Cung. Có được ngọc bội của nàng, ta mới có thể thuận lợi hồi cung.
“Sau khi trở về, ta liền bị phụ hoàng phạt cấm túc một năm. Tiếp đến, phụ hoàng c.h.ế.t trận, ta dù không muốn cũng phải gánh vác trọng trách nặng nề trên vai.”
“Ta vốn muốn tìm nàng để trả lại ngọc bội. Nhưng tiếc thay, sự tình lại phản tác dụng.”
Ta nhẫn nhịn nửa ngày trời, cuối cùng lại không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
“Ôi, thì ra Hoàng thượng cũng sẽ chơi trò bỏ nhà ra đi.”
Ta chế nhạo hắn.
Lý Kình cũng bật cười.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của hắn, trái tim bất an của ta lắng lại.
Lý Kình… có vẻ là thích ta thật.
Rõ ràng có thể sai người mang ngọc bội trả lại, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Tại sao hắn lại muốn giữ ngọc bội lại bên người? Không cần phải nghĩ, đáp án cũng đã hiện lên trong đầu ta.
Hắn muốn gặp ta.
Muốn tự mình trả lại cho ta.
Muốn cùng ta thân thiết hơn nữa.
Càng đoán, lòng ta lại càng rối bời.
“Nàng thì sao?”
Lý Kình dừng một chút, cẩn thận nhìn về phía ta: “Nàng vẫn còn thích hắn chứ?”
Cả ta và hắn đều rõ ràng, “hắn" mà hắn đang nhắc đến là ai.
Ta trừng lại hắn: “Trong lòng chàng ta là người không hiểu chuyện như vậy sao?”
“Từ lúc hắn lựa chọn ở bên Nam Cung Thanh, hắn đã không còn là người trong lòng ta nữa rồi.”
Ta không ti tiện đến mức thích một người trong lòng đã có người khác, chỉ là thi thoảng có chút không cam lòng.
Ta hơi hổ thẹn về những gì đã qua.
Lẽ ra ta phải nhận ra tình cảm của Lý Kình sớm hơn.
“Ồ, thật sao?”
Lý Kình vờ như không quan tâm, nhưng khoé miệng lại nhếch lên tận trời.
Hừ, đồ khẩu thị tâm phi(*).
(*): nói một đằng nghĩ một nẻo
19.
Thánh chỉ hoà thân rất nhanh đã được ban xuống. Nam Cung Thanh vội vàng tìm đến.
“Nam Cung Nguyệt, ngươi là cái đồ đê tiện, vô sỉ.”
“Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta, đợi đến khi ta chế tạo xong binh khí, ngươi sẽ để ta làm hoàng hậu.”
Lý Kình cười âm hiểm: “Ta có đồng ý cho ngươi làm hoàng hậu, nhưng ta không có nói sẽ cho ngươi làm hoàng hậu của Chu quốc.”
“Ngươi!!! Thái hậu đâu, ta muốn gặp thái hậu!”
Sự tình đến nước này, nàng ta vẫn không hiểu thời thế.
Thái hậu là người mà nàng ta muốn gặp là gặp sao?
Thấy nàng ta vừa khóc vừa nháo, ta từ từ cong môi.
Đến khi nhận ra ta đang cười, nàng ta liền ngừng khóc.
“Nam Cung Nguyệt, ta hận ngươi. Đều tại ngươi, nếu không phải tại ngươi đoạt đi ngôi vị Hoàng hậu của ta, người hiện tại ở cạnh Hoàng thượng chính là ta!”
“Rõ ràng chỉ có ta mới xứng đôi với hắn, nhưng ngươi lại khăng khăng một mực chen chân vào giữa chúng ta!”
“Câm miệng!”
Lý Kình luống cuống.
Hắn không muốn Hoàng hậu hiểu lầm dù chỉ một chút.
“Người duy nhất xứng đáng với ngôi vị Hoàng hậu nước Chu chỉ có một người, chính là Nam Cung Nguyệt.”
Khi ta nghe được lời này, trái tim lạnh lẽo của ta như được sưởi ấm.
Ta dường như không thể kìm hãm những rung động trong lòng nữa rồi.
Từng bước, từng bước, hắn khiến cho những rung động trong tận đáy lòng ta điên cuồng lớn lên.
20.
Lý Kình rời đi, để lại không gian cho ta và Nam Cung Thanh trò chuyện.
Ta đột nhiên mở lời: “Ngươi có biết tại sao Hoàng thượng không thích ngươi không?”
Nam Cung Thanh ngây ngẩn.
Ta chậm rãi cong môi, nở nụ cười xấu xa: “Bởi vì ta cùng hắn hoán đổi linh hồn. Thời gian qua, người mà ngươi lấy lòng vẫn luôn là ta, người mà ngươi làm khó dễ vẫn luôn là hắn.”
Nam Cung Thanh thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Không, không thể nào!”
“Có cái gì là không thể?”
“Ngươi đã có thể thay thế muội muội ta, nhập vào thân xác của nàng, tại sao ta cùng Hoàng thượng lại không thể hoán đổi linh hồn kia chứ?”
Nghe được những lời của ta, mặt nàng ta ngày một trắng bệch.
Môi Nam Cung Thanh run rẩy: “Ngươi… ngươi làm sao phát hiện được?”
“Ngươi đoán xem.”
Ta thực sự rất tán thưởng khả năng biến đổi sắc mặt của nàng.
Nam Cung Thanh trước kia tự đắc bao nhiêu, bây giờ liền sợ hãi bấy nhiêu.
Nhưng nàng ta lại không muốn tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn ta:
“Ta sẽ tố cáo ngươi, sẽ nói toàn bộ sự thật ra ngoài.”
“Ngươi bây giờ đã là một người mất trí, ngươi cho trằng sẽ có người tin lời ngươi sao?”
Ta vỗ vỗ mặt nàng ta, nhìn nàng dần dần phát điên, trong lòng ta dâng lên một trận sảng khoái.
“Đi lân bang mà hưởng thụ thật tốt nhé, muội muội tốt của ta.”
21.
Để ngăn Nam Cung Thanh chế tạo vũ khí cho nước lân bang, nàng ta bị hạ độc làm mù và câm rồi đưa đi hoà thân.
Trong khoảng thời gian này, Hạc thân vương, người đã ở bên Nam Cung Thanh vẫn chưa từng xuất hiện.
Lý Kình không biết là vô tình hay cố ý nói với ta: “Đệ đệ này của ta chính là vậy đấy. Bề ngoài nhìn ôn nhu, dịu dàng, nhưng thực chất lại là một tên cặn bã.”
“Rất nhiều nữ nhân bị hắn đùa giỡn tình cảm. Hắn thích nhất chính là chơi đùa các tiểu thư khuê các, suốt ngày không ra khỏi cửa. Bởi vì các nàng dễ bị lừa, cũng dễ dỗ dành.”
“Hoàng thượng nói với ta những thứ này để làm gì?”
Ta buồn cười nhìn hắn.
Lý Kình xấu hổ ho nhẹ: “Không có việc gì.”
“Ta chỉ đang giải thích cho nàng tính cách của người nhà ta thôi.”
“Ồ… người nhà à.”
Ta kéo dài ngữ điệu.
Hắn bị ta trêu chọc đến mức gương mặt đỏ bừng.
Nhìn bộ dạng hắn như vậy, ta cũng không ngăn nổi từng đợt tình ý đang lan tràn trong lòng nữa. Ta hôn hắn.
Lý Kình toàn thân căng cứng, ngây ngốc nhìn ta.
Ta lùi lại, cười khúc khích: “Đồ ngốc.”
Hắn tỉnh táo lại, trực tiếp ôm lấy eo ta, kéo ta dán chặt vào lòng.
Ta đâm sầm vào vòng tay của hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, linh hồn của ta và hắn trở về thân thể vốn có.
Lý Kình cũng phát hiện ra điều này, nhếch môi cười gian trá, nhẹ nhàng ôm ta đặt lên giường.
“Nguyệt Nhi à, nàng trốn không thoát rồi.”
“Một đời này, ta sẽ không bao giờ buông nàng ra.”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của hắn, ta cong môi, vươn tay ôm lấy cổ hắn.
“Được thôi, ta sẽ cùng chàng đi hết một đời.”
“Thật ư?”
Bên ngoài từng đợt gió xuân thổi, trên cao lại có ánh sao lập loè.
Lý Kình dùng hành động để chứng minh những lời hắn nói.
Đêm đó, rèm đỏ rung động, che lại dáng vẻ kiều diễm bên trong đến tận bình minh.
Ngoại truyện
Ta và Lý Kình đã hoán đổi linh hồn về lại thân x.á.c vốn có của mình.
Ngày ngày trôi qua thật bình thường. Cho đến một ngày nọ, ta phát hiện bản thân đã có thai.
Ta sợ hãi, nhưng cũng vui mừng.
Hiện tại, gia tộc Nam Cung đại thế đã mất. Thái độ của Thái hậu với ta cũng dần dần tốt lên, phi tần trong hậu cung đều bị phế bỏ.
Nhưng… ta vẫn lo sợ rằng hài tử không thể bình yên ra đời.
Nghĩ đến việc hài tử này là hài tử của ta cùng Lý Kình, ta rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
Sau khi Lý Kình biết được tin ta mang thai, hắn hạ triều liền chạy như bay về, cẩn thận từng li từng tí ôm ta lấy ta.
“Hớ hớ hớ, hài tử của chúng ta.”
Dáng vẻ hắn cười trông như một tên ngốc.
Ta vậy mà lại bị hắn lây cho, miệng ngoác ra tận mang tai mà cười.
Vui không được bao lâu, một chuyện hoang đường đã xảy ra.
Ta và Lý Kình lại hoán đổi linh hồn cho nhau rồi!
“Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng đã đổi lại rồi mà, sao lại đổi nữa rồi?”
Ta có hơi ngạc nhiên, nhưng luống cuống lại chiếm phần nhiều hơn.
Bây giờ thân thể của ta không giống như mọi khi, ta đang mang thai.
Lý Kình là nam nhân. Hơn nữa, hắn lại là Hoàng thượng, sao có thể để hắn…
Ta luống cuống.
Nhưng Lý Kình lại khá bình tĩnh.
Hắn chậm rãi cười nói: “Như vậy là tốt rồi, Nguyệt Nhi không cần chịu tội.”
“Hả?”
Ta sững người, một lúc sau vẫn chưa phản ứng kịp.
Hắn hôn ta: “Có thể thay nàng sinh hài tử, chính là vinh hạnh của ta.”
“Ta không muốn nàng phải đau đớn.”
“Chàng…”
Bình luận facebook