6.
“Mẫu hậu có phải luôn khiến nàng khó xử không?”
“Là vì chuyện khai chi tán diệp đúng không?”
Ta cười cười: “Hoàng thượng, người đã biết rõ, hà cớ gì lại cố ý hỏi thần thiếp làm gì?”
Hắn là hoàng thượng. Thâm cung này tuy rộng lớn, nhưng đâu đâu cũng có tai mắt của hắn.
Nếu hắn đã muốn biết, làm sao có ai có thể che giấu được kia chứ.
“Từ trước đến nay ta thật sự không biết có chuyện này. Bởi vì mẫu hậu vẫn rất yêu thương ta, mà nàng lại là thê tử của ta, ta vẫn tưởng người cũng sẽ yêu thương nàng.”
“Là ta đã suy nghĩ không chu toàn.”
Lý Kình chán nản.
Ta cũng không phủ nhận.
Có những việc, có những tình huống, phải tự trải qua mới hiểu được gian khổ ở trong đó.
“Sau này, ta sẽ không để những việc này xảy ra lần nữa.”
Lý Kình đột ngột đưa ra lời hứa hẹn khiến cho ta sững người.
Nhưng ta rất nhanh đã dập tắt những cảm xúc hỗn loạn chợt loé lên trong lòng.
Lý Kình có một ánh trăng sáng.
Chờ cho việc này qua đi, ta và hắn cũng sẽ lại đâu vào đấy, rồi mọi thứ cũng sẽ trở lại quỹ đạo như trước.
Phu thê hai người chúng ta sẽ tiếp tục cuộc sống không liên quan gì đến nhau.
Ta nào dám mơ tưởng viễn vông đến những thứ vốn không thuộc về mình.
7.
Ta mang một chồng tấu chương về.
Lý Kình vùi đầu phê duyệt tấu chương, ta thì nhàn nhã ngồi một bên uống trà.
Đột nhiên hắn thở dài.
“Miền bắc đang có hạn hán nghiêm trọng, đã ba tháng không có mưa rồi. Triều đình đã gửi rất nhiều lương thực cứu trợ, nhưng vẫn chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc.”
“Nàng nói xem, ta nên làm gì bây giờ?”
Ta chớp chớp mắt:
“Thần thiếp nào có hiểu mấy chuyện đại sự này. Huống chi, nên làm như nào, thiếp tin trong lòng hoàng thượng hẳn đã có đáp án.”
Mặt Lý Kình đen lại, tức tối quay đầu.
Thật không hiểu câu nào của ta đã chọc giận hắn.
Chẳng phải hắn ta nên thấy vui khi ta biết thân biết phận không nhúng tay vào chuyện triều chính ư?
Tại sao hắn lại giận ngược lại ta?
Đúng là lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển mà.
Ta vừa mắng thầm trong lòng vài câu thì hắn lại mở miệng:
“Nàng lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt, trước nay chưa bao giờ thể hiện buồn vui. Nhiều lúc ta tự hỏi, ai mới là người có thể khiến nàng mở lòng ra.”
Lý Kình nhìn đau đáu vào ta:
“Hạc thân vương ư?”
Tim ta nảy lên lộp bộp.
Không phải đang nói chuyện quốc gia đại sự sao?
Sao đột nhiên lại nói tới chuyện riêng của ta rồi?
Khi ta đang nghĩ liệu hắn có ẩn ý gì khi nói những lời này thì hắn lại bắt đầu đùng đùng tức giận. Hắn quay người đi không thèm nhìn ta nữa.
Trước nay ta không hề biết hoàng thượng lại có lúc ngây thơ như vậy.
Ta không nhịn được mà bật cười.
Hắn ta vẫn tiếp tục dỗi, không thèm nói chuyện với ta.
Ta và hắn ở chung như thế cho đến khi có thái giám đến bẩm báo:
“Bẩm hoàng thượng, Tả phi nương nương bị bệnh rồi. Thỉnh người bãi giá đến thăm nương nương một lát.”
“Được.”
Ta vừa định đứng dậy định đi thì bị Lý Kình giữ lại.
Thái giám đã sớm lui ra ngoài sân, cả đại sảnh chỉ còn lại hai người chúng ta.
Thấy hắn mặt nhăn mày nhó, ta vội nói:
“Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ không làm gì đâu.”
Nói xong, ta nhịn không được trêu:
“Hoàng thượng sợ thần thiếp ăn đậu hủ(*) của các vị nương nương đến thế sao?”
(*): sà.m s.ỡ
Khoé miệng Lý Kình giật giật.
“Ta là sợ bọn họ ăn đậu hủ của nàng!”
“Nàng vẫn chưa biết những nữ nhân này đi.ên cuồng đến mức nào đâu. Một khi đã bị bọn họ bám lấy thì rất khó để thoát thân đấy.”
Nói xong, Lý Kình buồn bực bĩu môi.
Ta nhấp một ngụm trà, im lặng rũ mắt.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lý Kình phát hiện có điều không đúng, vội vàng giải thích:
“Ta chưa từng động vào bọn họ, lật thẻ bài cũng là do bị ép buộc để ổn định triều đình thôi. Ta làm vậy vì chặn miệng những tên mồm mép nhàn rỗi, vì bảo vệ …”
Lý Kình bỗng im bặt rồi mất tự nhiên ho một tiếng.
“Dù sao thì, ta và các nàng ta là trong sạch.”
“Hoàng thượng muốn bảo vệ ai?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Nam Cung Thanh ư?”
Lý Kình sầm mặt: “Đừng nhắc đến ả ta!”
“Thật xúi quẩy.”
Ta ngạc nhiên: “Vậy rốt cuộc ngài muốn nói đến ai?”
Mắt Lý Kình đột nhiên đỏ lên: “Hoàng hậu, sao nàng vẫn không chịu hiểu?”
Hiểu?
Ta phải hiểu gì cơ?
Ta ngơ ngác.
Lý Kình nhìn thấy vẻ mặt của ta như vậy, càng nghĩ càng giận, cuối cùng dứt khoát quay người bỏ đi.
Cái tên này hoàn toàn quên rằng nơi này hiện tại vốn là địa bàn của hắn.
8.
Sau một thời gian tiếp xúc, ta và Lý Kình đã thống nhất với nhau, buổi sáng khi ta hạ triều sẽ mang theo tấu chương về để hắn phê duyệt.
Hắn cũng sẽ đem mấy chuyện hậu cung giao cho ta xử lý.
Vì vậy thời gian ở chung của bọn ta tăng lên thấy rõ.
Phi tần trong cung không ngồi yên được nữa, ngày ngày chạy đến chỗ ta thỉnh an.
“Thật phiền.”
Lý Kình lẩm bẩm rồi xua tay, ai cũng không muốn gặp.
Người đầu tiên cảm thấy khó chịu phải kể đến Nam Cung Thanh.
Nàng ta được đặc cách tiến cung thế nhưng đến nay vẫn không danh không phận, đã vậy ngày ngày còn phải nghiên cứu phát minh binh khí. Ban đầu nàng đưa ra đề xuất này, vốn chỉ là để có thể đến gần hoàng thượng hơn.
Nam Cung Thanh cảm thấy việc hoàng thượng bị nàng ta mê hoặc chỉ là vấn đề thời gian.
Dù sao nàng ta có những ý tưởng tân tiến, lại có thể tạo nên rất nhiều thứ có ích.
Trong một rừng nữ nhân ngu xuẩn không ra khỏi cửa kia, nàng ta là một sự tồn tại đặc biệt.
Nghĩ đến đây, Nam Cung Thanh lại càng bồn chồn.
“Đều là tại Nam Cung Nguyệt. Tỷ ấy thật giống mấy mụ đàn bà ghen tuông ngoài chợ, suốt ngày chỉ biết dán lên người hoàng thượng.”
“Không được, ta phải nghĩ biện pháp.”
Không cần đợi quá lâu, Nam Cung Thanh đã nghe được tin dịch bệnh đang bùng phát ở ngoại thành.
Nàng lập tức đứng ngồi không yên, trực tiếp đến cầu kiến.
“Hoàng thượng, ta có thể trị bệnh dịch này.”
“Ồ? Nam Cung tiểu thư, ngươi không chỉ biết chế tạo binh khí, lại còn biết chữa bệnh ư?” Ta có chút hứng thú nhìn nàng ta.
Ngay cả khi Nam Cung Thanh đến gần, ta cũng không hô ngừng.
Ngược lại, Lý Kình không chút kiêng dè, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào bọn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nam Cung Thanh đắc ý liếc nhìn Lý Kình: “Ta dĩ nhiên là biết. Ta làm sao sẽ giống một số người ngày ngày chỉ biết ăn với ngủ, ngoại trừ gương mặt đẹp ra thì không biết gì, suốt ngày an phận làm đồ vô tích sự.”
“Ồ, vậy ra ngươi cũng biết bản thân mình xấu xí à?”
Lý Kình chỉ nhẹ nhàng nói một câu cũng đã làm Nam Cung Thanh tức xanh mặt.
Đúng vậy.
Mọi người đều biết gia tộc Nam Cung có hai nữ nhi.
Đại tiểu thư Nam Cung Nguyệt có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Nhị tiểu thư Nam Cung Thanh lại có tài hoa hơn người.
Nói trắng ra là Nam Cung Thanh không đẹp bằng ta nên người ta chỉ có thể khen nàng ta tài hoa.
Nam Cung Thanh biết rất rõ điều này.
Vì thế trước nay nàng ta luôn muốn tranh cướp đồ vật mà ta thích để trả thù.
Ta nép ở một bên xem kịch hay. Tiếc thật, thiếu mất hạt dưa và đậu phộng rồi.
Thì ra bình thường hoàng thượng thường cảm thấy như thế này mỗi khi nhìn thấy các phi tần hậu cung tranh giành sủng ái. Cảm giác này chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, đó là:
Đã!
Nam Cung Thanh rất nhanh đã khôi phục lại nét mặt, tiếp tục chiến đấu:
“Đẹp đi nữa thì cũng không ăn được. Thật không biết tỷ đang đắc ý cái gì.”
“Ít ra thì cũng vui tai vui mắt, vừa ngắm vừa ăn cơm lại càng ngon.”
Lý Kình lại chọc đúng vào chỗ đau của nàng ta: “Không giống một số người, lớn lên xấu xí, người khác nhìn vào liền không nuốt nổi cơm.”
“Tỷ!”
Nam Cung Thanh tức đến mặt mũi đỏ bừng: “Nam Cung Nguyệt, tỷ đừng có mà quá đáng. Cái gì mà “một số người”, tỷ rõ ràng là đang mắng ta.”
Lý Kình: “Ồ, hoá ra “một số người" vẫn còn hiểu tiếng người à.”
“Nam Cung Nguyệt!!”
9.
Ta cố gắng nhịn cười.
Nếu có một ngày Nam Cung Thanh biết được người mà nàng ngày ngày chế giễu, làm khó dễ lại chính là nam nhân mà nàng ta vẫn luôn muốn lấy lòng, không biết nàng ta sẽ phản ứng thế nào.
Ta đột nhiên có chút mong chờ ngày đó, hẳn là sẽ đặc sắc lắm.
Ta bưng ly nhấp một ngụm trà nóng, hơi nóng nhẹ nhàng vấn vít, che lại niềm vui sướng trong mắt ta: “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Chuyện này giao cho ngươi làm.”
Ta cũng rất tò mò, không biết kẻ thay thế muội muội của ta có năng lực đến mức nào.
Nàng ta càng có nhiều bí mật, ta càng muốn đào bới.
Ngày mà ta đào hết bí mật của nàng ta, cũng là ngày nàng ta phải c.h.ế.t.
Nam Cung Thanh vẫn muốn nán lại lâu hơn, lê chân đi chầm chậm.
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Lý Kình đã không chịu được, trực tiếp kêu người mang nàng ta ra ngoài.
“Hừ, cuối cùng không khí cũng trong lành rồi.”
Lý Kình hừ một tiếng, lại quay đầu nhìn ta.
“Suy tính của hoàng hậu rất tốt. Giao cho ả ta phụ trách, chuyện thành thì là công lao của hoàng gia. Nếu bại, ả ta tự gánh vác hậu quả.”
“Hoàng thượng không cần khen ta, đều như nhau cả thôi.”
“Nhưng… mạng sống của bách tính, không thể lấy ra đùa được.”
Mặt Lý Kình tràn ngập lo âu: “Ngoại thành tuy xa, nhưng cũng trên nghìn người. Lỡ như không khống chế được cục diện…”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Hoàng thượng yên tâm, ta từ sớm đã an bài thái y đi theo. Bọn họ có nhiều kinh nghiệm đối đầu với dịch bệnh, sẽ không xảy ra việc gì. Bách tính nhất định sẽ qua được cửa ải khó khăn này.”
Lý Kình nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên cong môi cười.
Ta bị nụ cười của hắn làm cho phát ngốc.
“Cười cái gì.”
“Ta cười bởi vì ta vui. Thì ra hoàng hậu không lạnh lùng, vô tâm như ta đã tưởng.”
Mắt Lý Kình lấp lánh, ta không được tự nhiên mà nhìn nơi khác: “Vì hoàng thượng phân ưu vốn là bổn phận của thần thiếp.”
Lý Kình đột nhiên mở miệng: “Ta cảm thấy có một việc Nam Cung Thanh nói có đạo lý.”
Ta ngước lên: “Hả?”
“Một đời, một kiếp, một đôi người.”
Ánh nắng lấp lánh rơi trên người hắn.
Thấy được hắn không tự nhiên mà quay đầu rời đi, ta nhịn không được cười ra tiếng.
Thì ra đây là lí do hắn muốn giải tán hậu cung ư?
Quyền lực trong triều phân chia phức tạp, phía sau mỗi phi tần đều là một thế lực riêng.
Chỉ cần chạm vào một sợi tóc cũng sẽ gây ảnh hưởng đến toàn cục. Ta không tin hắn không hiểu đạo lý này.
Thế nhưng trước nay hắn vẫn luôn là kẻ nói là làm.
Hắn thật sự muốn làm như thế.
Lời nói của Nam Cung Thanh không làm nàng nổi bật hơn trong mắt hoàng thượng.
Thay vào đó, nó lại khiến hoàng thượng thức tỉnh, dùng chính phương thức này để sủng ái một người khác. Nếu nàng ta biết được, hẳn là sẽ tức hộc máu mất.
Không biết vì sao, ta đột nhiên có chút ghen tị.
Không biết vị nữ tử nào lại may mắn đến vậy, có thể nhận được sự toàn tâm toàn ý, sủng ái vạn phần của bậc đế vương.
10.
Bệnh dịch nhanh chóng được kiểm soát.
Nam Cung Thanh cũng khá có bản lĩnh đấy chứ.
Nếu không phải tầm nhìn của nàng ta hạn hẹp, không tôn trọng hoàng quyền, luôn thích khiêu chiến điểm mấu chốt của người khác, nàng ta có lẽ sẽ giành được một khoảng trời riêng cho mình ở thế giới này.
Thật đáng tiếc.
Nơi này đã được định sẵn là không dung được nàng ta.
Giẫm đạp lên các quy tắc, mạo phạm hoàng quyền, hành sự lỗ mãng; chọn bừa một điều cũng đủ để nàng ta đắc tội không ít người ở đây.
Đối phó với người ngoại tộc, cách tốt nhất là gi.ết.
Ta sai người ghi chép lại tất cả những gì nàng ta làm khi chữa dịch bệnh rồi mang nàng về hoàng cung.
“Ả ta đến giờ vẫn không biết có bao nhiêu người muốn giết ả, lại còn dám ở bên ngoài ngâm thơ bêu rếu, chống đối nàng.”
Ta lắc đầu thở dài: “Nàng ta thông minh nhưng cũng ngu ngốc. Đôi khi ta tự hỏi, liệu những ý tưởng tinh xảo này có phải thật sự do tự bản thân nàng ta nghĩ ra không?”
Lý Kình cười lạnh: “Chắc chắn không phải ả ta tự nghĩ ra.”
“Một người có bản lĩnh lớn như vậy, việc cơ bản nhất là nhìn ánh mắt người khác mà hành sự cũng không biết?”
“Mao Mao ta nuôi còn thông minh hơn ả ta.”
Mao Mao…
Là con chó Lý Kình nuôi.
Ta ho nhẹ một tiếng, nén cười: “Sau khi nàng chế tạo xong binh khí, hoàng thượng dự định an bài nàng ta như nào?”
“Hoàng hậu thấy sao?”
Lý Kình muốn để ta quyết định tương lai của Nam Cung Thanh.
Ta ngây ngẩn, nhìn hắn ta với ánh mắt kì lạ.
Lý Kình đột nhiên để ta chọn…
Hắn đang sợ ta buồn ư?
Không biết tại sao, tim ta bỗng dưng có những rung động không nên có. Nếu như…
Người hắn độc sủng là ta.
Người mà hắn toàn tâm toàn ý đối xử tốt là ta.
Vậy thì thật tốt biết mấy…
Ta bỗng nhiên có chút tham lam.
Nhưng rất nhanh ta lại nhớ đến cái gai đang ghim chặt trong tim.
Ánh trăng sáng.
Trong lòng hắn chất chứa một ánh trăng sáng.
Không được, ta không thể để bản thân sa ngã!
Ta không muốn trở thành oán phụ chốn thâm cung!
Ta không muốn như những phi tần kia, mỗi ngày trong mắt chỉ có hoàng thượng, mỗi ngày đều tự gặm nhấm nỗi chua xót trong lòng, mỗi ngày đều không có tự tôn của riêng mình.
Ta không thích như vậy.
Một chút cũng không!
Sắc mặt ta trở nên lạnh lẽo: “Hoàng thượng tự làm chủ là được.”
Bình luận facebook