-
Chương 6
23.
Cha ta phạt đánh ta hai mươi roi.
“Người ta hay nói trộm nhà khó phòng, ngươi không biết liêm sỉ, đến đồ của tỷ muội nhà mình mà cũng trộm, hôm nay ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ!”
Mỗi đòn giáng xuống của cha đều không chút thương tiếc, máu thấm qua bộ quần áo đơn bạc của ta, ta nằm sấp trên băng ghế, không thể đứng thẳng dậy.
Mặt mày ông ấy lạnh lùng nghiêm khắc, ta hại cho bảo bối trong tay ông ấy ốm bệnh nằm bẹp trên giường, ông ấy giận đến như vậy cũng phải thôi.
Trong sân viện các tì nữ vây quanh, ai nấy đều khoanh tay vui vẻ xem ta chịu trận.
Sau này cho dù có đặt ngọc quý ngàn vàng khó mua trước mặt ta, ta cũng chỉ coi như thứ đồ vỡ ra thì dễ nghe mà thôi.
24.
Qua hai mươi roi, ta đã mất cả giọng.
Nhưng bọn họ vẫn không hài lòng, đòi ta phải xin lỗi Thẩm Minh Nhu.
Đến cả Thẩm Minh Đường vốn ở trong Quốc tử giám cũng không biết từ lúc nào đã trở về nhà, ta chưa từng thấy Thẩm Minh Đường tức giận đến như vậy, sắc mặt y âm trầm tối đi, xông đến giáng cho ta một cái tát.
Mãi đến khi ta bị tát đến lệch cả mặt xong, một giọng nói bình tĩnh mới từ đâu vang lên, ngăn cánh tay đang đưa lên lần nữa của Thẩm Minh Đường.
“Đủ rồi, Minh Đường.”
Ta liếc mắt qua nhìn, người vừa cất tiếng là huynh trưởng, Thẩm Minh Kính.
25.
Thẩm Minh Nhu đang nằm trên giường, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay chìm trong chiếc chăn gấm, mỏng manh mà xinh đẹp.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, có thể chỉ là hiểu lầm.”
Nàng ta cố chống người ngồi dậy giúp ta giải thích, nhưng cơ thể nàng ta không khỏi khẽ run lên vì gió lạnh, nàng ta ho khan như tiếng mèo kêu, mỗi một lần nàng ta cất tiếng ho, cơn giận dữ của những người xung quanh ta lại càng thêm dữ dội.
Đích mẫu xót xa ôm nàng ta vào lòng mình, cao quý ưu nhã dùng khăn lau nhẹ nước mắt.
“Nghiệt chủng, còn không mau cảm tạ tỷ tỷ ngươi!”
Cha ta cố nén giận.
Phải, Thẩm Minh Nhu tốt như vậy, thân thể lại yếu nhược, làm sao có ai sẽ nghĩ rằng nàng ta bất chấp sức khoẻ của mình để bỏ miếng ngọc bội đó vào phòng ta chứ.
26.
Kể từ hôm đó, cuộc sống của ta ngày càng khó khăn.
Ai ai cũng biết rằng nàng ta đối với ta rất tốt, ngay cả khi ta trộm đồ của nàng ta, nàng ta cũng sẵn lòng bỏ qua.
Trong học đường không ai dám đến gần ta, chỉ có Thẩm Minh Nhu sẵn sàng ở bên cạnh ta, trở thành tỷ tỷ tốt của ta.
Ta nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy biết ơn.
27.
Kể cả như vậy, Thẩm Minh Nhu vẫn không bỏ qua cho ta.
Nàng ta thường cố ý hoặc vô tình biến ta thành vật so sánh.
Ta cũng thuận theo ý nàng ta, nàng ta thông minh dĩnh ngộ, ta ngu ngốc khó dạy, nàng ta xinh đẹp rộng lượng, ta nhút nhát tiểu nhân.
Ngày qua tháng lại, Thẩm Minh dần cũng không chú ý mấy đến ta nữa.
28.
Ta dành dụm tiền tiêu hàng tháng, nhờ người mua rượu, tặng cho ma ma canh cửa uống.
“Ma ma uống đi.” - Ta cười cười đẩy li rượu đến trước mặt ma ma.
“Nhị tiểu thư, thế này sao được?” - Ma ma từ chối, nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào đó không rời.
Ta làm sao mà không biết tính cách của bà ta, liền cười nói mấy câu dỗ dành, bà ta cũng yên tâm uống cạn một cách thoả mãn.
Trong khi buôn chuyện với bà ta, ta giả vờ lật qua quyển sổ bên cạnh bà ta, trong đó có danh sách những người ra vào phủ.
Lật đến ngày ta vào trong viện của Thẩm Minh Nhu, mắt ta ghim lại một cái tên.
Chính là người hồi nhỏ ta gặp qua mấy lần, là người tình nghĩa như tỷ muội với mẹ ta, Tô Khinh Mạn.
Tỷ muội tốt của mẹ ta, hiếm khi đến thăm phủ, không đến thăm ta, mà lại đi vào trong viện của Thẩm Minh Nhu.