Ta là một thứ nữ không được yêu thương.
Đích mẫu xuất thân cao quý, là thanh mai trúc mã với cha ta, nhưng hai người một lần xảy ra cãi nhau, cha ta nửa đêm uống say, mẹ ta nhân đó lợi dụng cha ta.
Vốn dĩ là đích mẫu có thai, bà nội muốn đuổi mẹ ta đi, nào ngờ mẹ ta lại cũng trúng thưởng, trong bụng cũng có một thai nhi là ta.
Càng hoang đường hơn nữa là, ta lại sinh cùng một ngày với đích nữ.
Vào ngày bọn ta sinh ra, khí tượng vốn rất xấu, nào ngờ khi ta và Thẩm Minh Nhu chào đời, bầu trời lại sáng sủa, mây hồng trải khắp.
Mọi người đều nói, Thẩm Minh Nhu sinh ra khác thường, ắt có mệnh phượng hoàng, cao sang khó tường.
Mà ta mặc dù sinh ra cùng ngày cùng tháng, lại bởi vì có một người mẹ gây chướng mắt, bị coi là sao chổi, từ nhỏ đã bị ném đến thôn dã tự mình bươn chải.
2.
Thẩm Minh Nhu mang trong mình mệnh phượng hoàng, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay Thẩm gia.
Từ nhỏ nàng ta đã được giáo dục tốt, áo quần không phải lụa gấm không mặc, trà nước không phải từ sương sớm không uống.
Trong phủ có đồ gì tốt, nàng ta luôn là người đầu tiên lấy được.
Những chiếc trâm hoa vô giá được đặt ngẫu nhiên trong hộp gỗ đỏ, những chiếc trâm hoa chế tác tinh xảo từ bàn tay tài hoa của các nghệ nhân trong cung, một cánh hoa nở rộ, cài trên tóc sống động như thật.
Đây là đồ được thưởng cho nhị ca Thẩm Minh Đường làm thư đồng trong cung, ở bên ngoài có tiền có thế cũng khó tìm được.
Thẩm Minh Nhu cầm lấy một chiếc, cài nó lên búi tóc của ta nhẹ nhàng luồn những đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng ta lên mái tóc đen của ta, mỉm cười hỏi ta.
“Minh Uyển có phải cũng thích không, muội cầm đi đi.”
Thẩm Minh Nhu tốt tính, mặc dù trong phủ ta không được sủng ái, hạ nhân cũng không coi ta ra gì, nhưng nàng ta lại luôn giữ phong phạm của một trưởng tỷ, có thứ gì tốt đều sẽ nhớ đến ta một phần.
Thế nhưng nàng ta đối với ta càng tốt, mọi người trong phủ càng nhìn ta không thuận mắt.
3.
“Minh Uyển trời sinh xinh đẹp, đeo cái này vừa đẹp, không như ta thân thể yếu ớt, có đeo cũng chẳng ra dạng gì.”
Thẩm Minh Nhu nhẹ nhàng nói, nhưng chiếc trâm cài lại vô tình giật giật đâm thẳng vào da đầu của ta, sưng lên chảy máu.
Ta gắng nhịn đau, không dám nói gì.
Thẩm Minh Nhu rất hài lòng, tiếp tục từ từ cắm cây trâm vào sâu hơn.
“Trời, đẹp làm sao.”
4.
“Tiểu thư, một thứ nữ, sao đeo vật phẩm tốt như này được chứ?”
“Nếu không phải vì nàng ta, sức khoẻ của người sao lại không tốt như vậy được.”
Nữ tì của Thẩm Minh Nhu mỉa mai nói.
Thẩm Minh Nhu sinh ra thân thể không tốt, mọi người đều nói rằng là do đích mẫu lúc mang thai bị kích động.
Mẹ ta chết rồi, đời cha ăn mặn đời con khát nước.
Ta trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của Thẩm gia, ai ai cũng đề phòng ta hãm hại Thẩm Minh Nhu.