-
Chương 12 END
61.
Ngày sinh thần của ta, Tiêu Dực ban lệnh xuống, cho phép Thẩm phu nhân vào cung thăm ta.
Thẩm phu nhân ngồi một bên, nhìn ta một thân vàng ngọc cao quý, trong mắt lộ ra mấy phần không hài lòng.
“Nương nương, cho dù người được sủng ái ngập trời, làm thế này cũng có chút hơi quá rồi.”
“Ta nghe người nói, hoàng thượng lúc nào cũng đến cung của người, như thế không thoả đáng.”
Nghe người nói?
Chắc là Vân Quý phi bị ta làm mất mặt, gọi bà ấy đến giáo huấn ta.
“Thẩm phu nhân gan to thật đấy, đến chuyện của hoàng thượng cũng muốn nhúng tay vào.” - Ta uể oải bóc một quả nho cho vào miệng.
Thẩm phu nhân hoảng hốt, nhìn ta khó hiểu cùng bối rối.
“Ta cũng chỉ là cùng con nói chuyện phiếm như mẹ con với nhau, con đừng như vậy với ta.”
“Thẩm phu nhân hình như nhớ sai rồi, mẹ ta, là Thẩm di nương.”
Lúc ta vào cung gấp đến nỗi còn chưa kịp đổi tên họ trong gia phả.
Càng không nói người Thẩm gia chỉ để tâm đến mỗi Thẩm Minh Nhu, cũng chẳng thèm nhớ đến mấy chuyện vặt vãnh này.
Thẩm phu nhân cuối cùng cũng ý thức được rằng bản thân thống hận Thẩm di nương, nếu không đã chẳng đối xử bài xích với ta đến như vậy. Nghe được lời ta vừa nói, mắt bà đỏ lên.
“Ta mới là mẹ của con, nếu không phải do ả đàn bà Thẩm Thích Yến kia, mẹ con chúng ta sao phải chia cắt mười sáu năm chứ.”
“Chia cắt mười sáu năm thì sao, không phải Thẩm phu nhân còn coi con gái của bà ấy như nâng trứng hứng hoa sao?”
“Lại nói, người thật sự cho rằng, Thẩm Minh Nhu không biết người sinh ra mình là ai sao?”
Ánh mắt của Thẩm phu nhân giãn ra, như thể bà đã nhận ra điều gì đó.
Bà mím môi.
“Ta biết lòng con oán hận, nhưng Minh Nhu giờ đã gả cho thất hoàng tử, là hoàng tử phi danh chính ngôn thuận, con bây giờ đắc sủng, nhưng mai kia… con vẫn phải có cái gì đó để dựa vào.”
Để dựa vào á?
Ta nhìn Thẩm phu nhân đang lui ra ngoài, sờ bụng dưới của mình, nhờ nữ tì bên cạnh đưa đồ ăn cho ta.
62.
Thẩm Minh Nhu thành hôn với thất hoàng tử.
Thẩm Minh Nhu thân thể yếu nhược, cho dù bên ngoài giả vờ hào phóng độ lượng, nhưng tính cách ghê gớm từ trong xương tuỷ vẫn là không đổi.
Tiêu Nguyên Hạo là hoàng tử, trong phủ không thể thiếu thê thiếp khác.
Con gái của Hoài Viễn đại tướng quân vào phủ hoàng tử hai tháng sau Thẩm Minh Nhu, danh phận trắc phi.
Con gái của võ tướng, sức khoẻ đương nhiên không tồi, vào phủ muộn hơn Thẩm Minh Nhu hai tháng, lại hoài thai trước nàng ta.
Chính phi còn chưa có thai, trắc phi lại mang thai trước, Thẩm Minh Nhu làm sao chịu nổi, lén sai người bỏ thuốc vào canh bổ của Từ Như Tuyền.
Đứa trẻ không còn, nhưng Thẩm Minh Nhu cũng chẳng được thảnh thơi mà thở.
Từ Như Tuyền cảm thấy có gì đó không ổn, tìm bằng chứng lập tức xông vào viện của Thẩm Minh Nhu, định lôi nàng ta đi gặp quan.
Ta nhịn không nổi cười.
Lúc còn làm bạn đồng hành bên cạnh nàng ta, ta chỉ là cố gắng che giấu đi sự sắc sảo của mình, nàng ta lại thật sự nghĩ rằng bản thân thông minh tinh quái, người khác chỉ là kẻ ngốc còn mình thì có thể kiểm soát được tất cả.
Người nhà họ Thẩm hoảng hồn, không ngờ rằng Thẩm Minh Nhu lại làm ra được chuyện như vậy.
Vân Quý phi đóng cửa không gặp, Thẩm Minh Nhu mặc dù là chính phi, nhưng cháu trai của nàng ta lại không còn nữa.
Nhiều lần cầu gặp không được, Thẩm gia đành phải muối mặt đến cầu xin ta.
63.
Thẩm Minh Đường cũng vào cung, y hùng hổ nói rằng chắc chắn là ả đàn bà Từ Như Tuyền kia đã vu khống Minh Nhu:
“Chốn hậu viện của hoàng tử, những thủ đoạn tranh sủng bẩn thỉu chắc chắn không thiếu, làm sao Minh Nhu có thể chống đỡ lại được.”
“Minh Uyển, muội là muội muội của Minh Nhu, muội ấy từ nhỏ đã đối xử với muội rất tốt, muội phải thay muội ấy làm chủ!”
Tôi khẽ mở mắt ra:
"Đối xử tốt với ta? Chẳng những cố ý đem ngọc bội đặt trong phòng của ta, khiến cha đánh ta hai chục roi trước mặt người hầu trong nhà, còn hủy hoại thanh danh của ta ở nhà."
“Đừng nói nhảm nữa.” - Thẩm phu nhân liếc ta một cái, thở dài nói: “Mặc dù Minh Nhu có chút khúc mắc với con, nhưng nàng cũng không phải loại người như vậy.”
"Mẹ, mẹ đang nói nhảm cái gì vậy, làm sao Minh Nhu có thể có lỗi với muội ta được?”
Đương nhiên, bà không muốn tin rằng đứa con gái nổi tiếng mà bà nuôi dạy ra lại thực ra là một kẻ phản diện với trái tim rắn rết bọ cạp.
"Nàng ta từ nhỏ đã biết mình không phải con của người, có thể ở trước mặt người làm ra vẻ con gái ngoan, người cho rằng nàng ta có thể tốt đến mức nào?"
“Muội đang nói cái gì? Từ nhỏ đã biết không phải con của mẹ là có ý gì?"
Thẩm Minh Đường sững người tại chỗ, không thể tin được.
64.
Ta không để ý đến Thẩm Minh Đường đang sững sờ tại chỗ, chỉ cười nhẹ: “Lấy ân báo oán, sao có thể được, Thẩm phu nhân, bà đang muốn khiến bổn cung đi ngược lại lời dạy bảo của thánh nhân đấy.”
"Ta là mẹ con, con không thể đối với ta như vậy!”
Thẩm phu nhân, người luôn tỏ ra trang nghiêm và cao quý, có vẻ vô cùng buồn bã.
Ta phẩy phẩy chiếc quạt lông vũ mỏng manh của mình: “Trong gia phả, tên mẹ ta viết là Thẩm di nương, sau này cho dù có ban thưởng, cũng sẽ là cho Thẩm di nương, di nương chính là mẹ ta.”
Đương nhiên, kể cả là người phụ nữ đó, Thẩm di nương, ta cũng sẽ không để bà ta được hưởng vinh dự.
Nhưng điều đó không ngăn cản ta tận hưởng khuôn mặt thất vọng của Thẩm phu nhân.
65.
Thẩm gia kể từ đó làm hết mọi cách cố để Từ gia cho qua chuyện này.
Kể từ ngày đó, Thẩm Minh Đường thỉnh thoảng lại gửi một số thứ vào cung.
Cung nhân đặt đồ trước mặt ta, ta cũng không thèm nhìn: “Về sau cứ lấy ra chia cho mọi người là được rồi, cũng chẳng phải đồ đáng giá gì.”
66.
Yến tiệc trung thu trong cung, ta ngồi bên cạnh Tiêu Dực, đến cả Vân Quý phi cũng chỉ có thể ngồi dưới ta.
Long sủng đặt ở đâu, liếc một cái là biết.
Tiêu Dực dùng đũa gắp cá mú cho ta, thấy sắc mặt của ta không đúng, liền hỏi: “Sao vậy?”
Môi ta tái nhợt, ta che miệng mũi: “Thần thiếp chỉ hơi khó chịu một chút, không sao cả.”
Tiêu Dực ngước mắt nhìn thái giám bên cạnh, vội vàng gọi thái y đến chẩn bệnh cho ta.
Vị ngự y đặt tay lên cổ tay ta rồi lùi lại một bước với vẻ mặt vui mừng.
"Chúc mừng bệ hạ, nương nương mang thai rồi.”
Môi ta hơi hé mở, không tin nổi.
Tiêu Dực không thể không nở một nụ cười trên khuôn mặt thường ngày lạnh lùng, ngay lập tức hạ lệnh phong ta lên làm Trân phi.
Trước kia vẫn luôn là Vân Quý phi dưới một người, trên vạn người.
Ta nhìn từ xa, Vân Quý phi ngồi bên cạnh ta, trong mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm bụng của ta.
Nhưng ta cũng bắt đầu thấy nàng ta hơi chướng mắt.
Người vào cung chính là để tranh sủng, ta cố gắng giấu mình hèn mọn nhiều năm như vậy, cho dù chỉ có một người hơn ta đứng ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không thoải mái.
67.
Thai của ta lớn dần, Vân Quý phi thường xuyên mời Thẩm Minh Nhu vào cung thăm ta.
Nàng ta biết rằng bọn ta không hợp nhau, nhưng nàng ta muốn hãm hại ta.
Ta không thể không đáp lại lòng tốt của nàng ta.
68.
Mùa đông ngày càng lạnh, Thẩm Minh Nhu nhìn tôi rồi nói mấy lời khó nghe như thường lệ.
“Người ta nói sinh con là cửa tử, không biết nương nương có thể kham nổi hay không.”
Ngay khi Thẩm Minh Nhu định nói thêm, con mèo trong cung điện đã nhảy ra và túm lấy quần áo của nàng ta.
"Con mèo từ đâu đến?"
Thẩm Minh Nhu kêu lên, cau mày chán ghét.
Con mèo chạy xung quanh làm vỡ chiếc bình ngọc, một quả bóng rơi ra khỏi đó.
Cung nhân run rẩy đưa thứ đó cho ta.
Ta nhìn hình nhân thế mạng, hét lên bất tỉnh.
69.
Khi tỉnh lại, ta đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tiêu Dực.
"Trẫm phái người đi tra xét, là thất hoàng tử phi mang hình nhân đó vào trong cung của nàng.”
"Nhưng Minh Nhu là tỷ tỷ của thiếp, làm sao nàng ấy có thể hại thiếp.”
Ta lao vào vòng tay của Tiêu Dực, rấm rứt khóc.
Nếu không phải Thẩm Minh Nhu làm hại ta, vậy đương nhiên là người khác làm hại ta rồi.
Bằng chứng nhanh chóng được đưa ra cho Tiêu Dực, chỉ vào Tiêu Nguyên Hạo.
Tiêu Nguyên Hạo là hoàng tử, vì vậy theo lý không có lí do phải đi làm hại một phi tần, nhưng nếu đó là một phi tần cao quý mang thai hoàng tử thì mọi chuyện lại không đơn giản như vậy nữa.
Nhưng ta biết rằng những điều này là chưa đủ.
Tra xét về chuyện phù phép này, cấm vệ quân tìm thấy một căn phòng bí mật trong phủ thất hoàng tử. Bọn họ không chỉ tìm thấy vũ khí mà còn tìm được cả một chiếc hoàng bào.
Khi chiếc hoàng bào này được trình lên, sắc mặt của Tiêu Dực đã thay đổi.
Vân Quý phi quỳ rạp trên mặt đất, kiểu trang điểm thanh tú thường ngày cũng không che nổi vẻ xám xịt trên mặt: “Bệ hạ, Nguyên Hạo làm sao có thể phản nghịch, rõ ràng là… rõ ràng là…”
Nhưng mọi bằng chứng đều chứng minh rằng ý định của Tiêu Nguyên Hạo không trong sáng.
Tiêu Dực đang ở thời kỳ đỉnh cao trong khi thất hoàng tử đã trưởng thành, ngài ấy vốn là một người máu lạnh và quyết đoán. Ngay cả khi mối quan hệ cha con rất tốt, động chạm vào uy nghiêm đế vương vẫn là việc không thể nào bỏ qua.
“Dù sao cũng cùng chung huyết thống, bệ hạ hay là trục xuất thất hoàng tử khỏi kinh thành, coi như không phụ bạc tình phụ tử.”
Ta cẩn thận đưa cho Tiêu Dực một cái thang để bước xuống.
Dù sao cha giết con cũng không phải là tiếng tốt gì, một vị hoàng tử bị giam cầm thì đời này cũng coi như đã bị phế bỏ.
Tiêu Dực cân nhắc một lúc, nhìn ta và đồng ý.
70.
Vào ngày đi đày ải, ta đã xin sắc lệnh của hoàng đế để tiễn Thẩm Minh Nhu.
Thẩm Minh Nhu căm hận mắng ta: "Tất cả là lỗi của ngươi, ngươi nhất định là người đã hãm hại ta.”
Vân Quý phi chỉ để cho nàng ta mặc quần áo tẩm thuốc quanh quẩn ở trước mặt Thẩm Minh Uyển, không hề cho nàng ta để lại hình nhân tà thuật gì cả!
Ta nhìn khuôn mặt điên dại của nàng ta nhẹ nhàng nói:
“Có liên quan gì chứ? Vẫn là các người có ý muốn hại ta.”
Người phía trước bắt đầu di chuyển, Thẩm Minh Nhu cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nàng ta đang mặc quần áo đơn bạc, trên người và chân đều có xiềng xích, nàng ta khóc lóc cầu xin ta.
"Minh Uyển, trước đây ta sai rồi, xin muội buông tha cho ta đi, muội là sủng phi, nhất định có cách mà.”
Ta nghi ngờ hỏi nàng ta: “Đối với ngươi, đây không phải là một cuộc hôn nhân tốt sao?”
"Dù sao cũng là tình cảm tỷ muội bao lâu nay, ta đặc biệt xin hoàng thượng giữ lại thân phận thất thiếp của ngươi, đối với ngươi cũng không phải là sỉ nhục, ngươi yên tâm đi theo chồng đi.”
Nhặt được một mối duyên tốt, đương nhiên là phải bám chặt lấy cả đời chứ.
71.
Một ngày mùa xuân, ta sinh ra một hoàng tử.
Tiêu Dực đặt tên cho đứa bé là Tiêu Nguyên Ý.
Khi Nguyên Ý được ba tuổi, Tiêu Dực đã phong nó làm thái tử, cho phép ta về nhà thăm họ hàng.
Những người từng cười nhạo và bắt nạt ta lần lượt đứng trước mặt ta, cẩn thận giả lả lấy lòng ta.
Thẩm Minh Kính xúc phạm thánh nhan bị giáng chức, Thẩm Minh Đường mất đi sức sống trước đây, lặng lẽ đứng trong sảnh.
Thẩm phu nhân đứng sang một bên, cắn môi muốn lại gần ta, lại bị thị nữ trong cung sắc mặt lạnh lùng ngăn lại.
"Đây là sân viện trước kia của con, cha đã cho người dọn sạch rồi."
Cha ta ân cần dắt ta vào sân, cây cỏ bên trong vẫn như trước, chỉ là đồ đạc bên trong không phải là thứ ta trước kia được phép sử dụng.
“Nương nương.”
Đám đông giải tán, nhưng Thẩm Minh Đường vẫn đứng tại chỗ và cúi chào ta.
Y đứng đó, nhìn ta dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ xin lỗi ta:
"Lúc trước, là ta có lỗi với muội.”
Ta chỉ nói khẽ: “Bổn cung mệt rồi.”
Trong giấc mơ ban đêm, ta như trở lại thời còn bé, nhưng ta lại đang ở trong vòng tay của Thẩm phu nhân, Thẩm Minh Đường cũng vui vẻ gọi ta: “Minh Uyển muội muội.”
72.
Ngày ta hồi cung, vừa bước xuống kiệu, từ xa đã có một hoàng tử nhỏ nhào vào lòng ta, nũng nịu gọi: “Mẹ.”
Nguyên Ý ba tuổi chỉ vào một bên.
“Phụ hoàng cũng đến đây."
“Sao thánh thượng lại ở đây?” - Trong mắt ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tiêu Dực nắm tay ta, hạ lệnh cho đám cung nhân lui sang hai bên.
Ý nhi đang cười ở phía trước, Tiêu Dực và ta bước từng bước trên tuyết, giống như một cặp đôi bình thường.
“Ta đưa nàng về nhà.”
Kết