Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 145: Leo lên thần bảng, Giang Nam chấn động!
Hoài Bắc, nhà họ Trịnh.
Dương Yến Xuân đang ngồi trong phòng sách, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Mấy ngày gần đây, cô ta làm làm ra một loạt hành động nhắm vào nhà họ Đường và nhà họ Cơ, đã thành công làm tan rã phần lớn đối tác của nhà họ Đường và nhà họ Cơ.
Mới đầu, kế hoạch của cô ta rất thành công, dưới sự ép buộc của nhà họ Trịnh đứng sau, mấy xí nghiệp kia hoàn toàn không dám làm trái ý Dương Yến Xuân, đều nhao nhao lựa chọn chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đường và nhà họ Cơ.
Vốn dĩ chỉ cần cho Dương Yến Xuân thêm thời gian một hai tuần nữa là cô ta có thể làm cho nhà họ Đường và nhà họ Cơ sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng thật không ngờ, nửa đường đột nhiên lại có một Tần Lăng Thường nhảy ra, phá hư toàn bộ kế hoạch của cô ta!
Tần Lăng Thường đại diện cho nhà họ Tần, đạt thành quan hệ hợp tác tam phương với nhà họ Đường và nhà họ Cơ.
Tin tức này vừa truyền đi, giá cổ phiếu của các xí nghiệp dưới danh nghĩa của ba nhà đều tăng chóng mặt!
Điều mấu chốt nhất là, sau khi có được hậu thuẫn lớn mạnh như nhà họ Tần, nhà họ Trịnh trông có vẻ không còn đáng sợ đến thế nữa.
Những xí nghiệp vốn đã tuyên bố chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đường và nhà họ Cơ, vì để không phải bồi thường tiền làm trái với quy ước nên lại nhao nhao lao về vòng tay của nhà họ Đường và nhà họ Cơ!
Không chỉ như thế, sau khi nhà họ Tần nhập cuộc, có không ít những xí nghiệp khác cũng muốn ôm đùi nhà họ Tần, nhao nhao tìm đến nhà họ Đường và nhà họ Cơ bàn chuyện hợp tác!
Dưới tình huống thế này, sức uy hiếp của nhà họ Trịnh rõ ràng là không đủ dùng.
Bởi vì, dù nhà họ Trịnh có mạnh đến đâu thì cũng là gia tộc ở Hoài Bắc.
Nhưng Tần Lăng Thường lại không giống vậy, Tần Lăng Thường chính là đại diện cho cả thể lực nhà họ Tần ở Giang Nam!
Nói một cách đơn giản, chính là nhà họ Tần đã vươn tay vào Giang Nam nhưng nhà họ Trịnh thì chưa.
Thế lực của nhà họ Trịnh vẫn chiếm cứ ở Hoài Bắc là chủ yếu.
Phép vua còn thua lệ làng, huống chi danh tiếng của nhà họ Tần còn vang dội hơn nhà họ Trịnh nhiều.
Thế là kế hoạch của Dương Yến Xuân xem như thất bại hoàn toàn.
“Đáng chết! Bọn nó làm thế nào mà lôi kéo được nhà họ Tần vào vậy!” Dương Yến Xuân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không cam lòng, kế hoạch mà cô ta trăm phương ngàn kế vạch ra cứ thế mà phá sản rồi!
Vào lúc này, cửa phòng sách của Dương Yến Xuân bị gõ vang.
“Vào đi.” Dương Yến Xuân xoa xoa huyệt thái dương, nói.
Cửa phòng bị mở ra, Trịnh Thanh Huỳnh mặc đồ vest mang giày da bước vào.
“Chẳng phải tổ chức tiệc à? Sao về sớm như vậy?” Dương Yến Xuân hỏi.
“Ha ha, tôi vừa nghe được một tin tức rất thú vị, nhất định là cô sẽ muốn biết.” Trên mặt Trịnh Thanh Huyền treo lên một nụ cười thản nhiên, nói.
“Tin tức gì?” Dương Yến Xuân ngẩng đầu hỏi.
“Trông cô có vẻ phờ phạc quá, có phải là vì chuyện của nhà họ Đường và nhà họ Cơ không? Nếu như là vậy thì không cần nữa đâu, bởi vì… rất nhanh sẽ có người báo thù giúp cô.” Trịnh Thanh Huỳnh bước lên ôm lấy Dương Yến Xuân, nói.
Sắc mặt của Dương Yến Xuân hơi đổi, mắt sáng rỡ lên, vội hỏi: “Thanh Huỳnh, lời này của anh là có ý gì? Ai sẽ báo thù giúp tôi?”
“Cổ Uý Sênh.” Trịnh Thanh Huỳnh đáp.
Cổ Uý Sênh?
Dương Yến Xuân cảm thấy cái tên này hơi xa lạ, nhưng lập tức thay đổi sắc mặt!
Là thầy của Dương Thiếu Xương, Cổ Uý Sênh!
Sau khi Dương Thiếu Xương xảy ra chuyện, Dương Yến Xuân đã từng đặt hy vọng Cổ Uý Sênh, cảm thấy Cổ Uý Sênh nhất định có thể ra tay báo thù cho Dương Thiếu Xương.
Về sau, học trò chân truyền của Cổ Lạc Xuyên đã đến, nhưng gã ta không phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền, ngược lại còn bị Phương Vỹ Huyền giết chết.
Bây giờ, Cổ Uý Sênh cũng muốn ra tay rồi!
Chỉ là… Cổ Uý Sênh có thể là đối thủ của Phương Vỹ Huyền hay không?
Sau những lần thất bại liên tiếp, Dương Yến Xuân thật sự không biết thực lực của Phương Vỹ Huyền rốt cuộc đã mạnh đến mức nào.
“Thanh Huỳnh, anh cảm thấy… Cổ Uý Sênh có thể giết được Phương Vỹ Huyền hay không?” Dương Yến Xuân ngập ngừng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Trịnh Thanh Huỳnh bật cười thành tiếng, vươn tay sờ nắn nơi mềm mại của Dương Yến Xuân.
“Yến Xuân, có phải cô có ám ảnh tâm lý với Phương Vỹ Huyền hay không? Tên Cổ Uý Sênh này, dù có đặt ở Hoài Bắc thì cũng là một cường giả đứng đầu. Huống chi, bây giờ ông ta đã bước vào cảnh giới Võ Tôn rồi.
“Cảnh giới Võ Tôn?” Dương Yến Xuân không có nhiều hiểu biết về võ đạo, đương nhiên sẽ không có khái niệm gì.
“Nói thế này, võ giả có thể bước vào cảnh giới Võ Tôn thật sự là vô cùng xuất sắc hiếm có. Nhà ho Trịnh chúng ta mạnh như vậy nhưng cũng chỉ có bốn cường giả Võ Tôn.” Trinh Thanh Huỳnh hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Thực lực của cường giả Võ Tôn khủng bố bao nhiêu? Lấy một ví dụ, trang viên gần một trăm mẫu xung quanh nhà họ Trịnh chúng ta, nếu như cường giả Võ Tôn muốn thì chỉ cần một cái tát thôi là có thể san bằng cả trang viên của nhà họ Trịnh chúng ta.”
Một cái tát san bằng cả trang viên nhà họ Trịnh…
Nghe ví dụ này xong, trong mắt Dương Yến Xuân lập loè ánh sáng, trên mặt hiện lên nụ cười thâm độc.
Cường giả cấp bậc này mà ra tay thì Phương Vỹ Huyền còn có thể sống tiếp hay sao?
“Thanh Huỳnh, khi nào Cổ Uý Sênh…” Dương Yến Xuân lại hỏi.
“Ba ngày sau, hồ Nguyệt Tâm. Đến lúc đó, tôi có thể đi cùng cô, để cô được tận mắt nhìn Phương Vỹ Huyền bị giết chết, cởi bỏ nút thắt và thù hận trong lòng cô.” Trịnh Thanh Huỳnh nói.
“Được!” Trên mặt Dương Yến Xuân lộ ra nụ cười thoải mái, chủ động vươn tay ôm lấy Trịnh Thanh Huỳnh.
Trong hai tháng gần đây, trong lòng cô ta luôn bị thù hận lấp đầy, không có đêm nào cô ta được ngủ ngon, không lúc nào không nghĩ xem nên báo thù thế nào.
Nhưng hôm nay nghe được tin tức này, trái tim của cô ta đã hoàn toàn được phóng thích. Cô ta biết, cô ta sắp báo được thù rửa được hận, cô ta sắp được nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chết thảm!
Tâm trạng của cô ta rất tốt, lần đầu tiên chủ động hôn Trịnh Thanh Huỳnh.
Thực ra, trở thành người phụ nữ của Trịnh Thanh Huỳnh cũng không có gì không tốt.
Khoảng thời gian này, cô ta đã cảm nhận được mùi vị khi được ở trong một gia tộc siêu cấp lớn tuyệt vời đến đâu.
Mấy lần theo Trịnh Thanh Huỳnh ra ngoài, chẳng ai nhìn thấy cô ta cũng đều mang bộ dạng cung kính lễ phép đó sao?
Gia tộc thế tục hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với thế gia võ đạo!
Gia tộc thế tục chỉ có thể nhận được sự cung kính từ những người bình thường. Nhưng thế gia võ đạo lẹ có thể nhận được sự cung kính thật sự ở trước mặt tất cả mọi người!
Tiếp theo sau, kế hoạch của Dương Yến Xuân chính là thành công gả vào nhà họ Trịnh.
Cô ta cần có một địa vị vững vàng hơn, cô ta phải trở thành vợ của cậu cả nhà họ Trịnh.
Nghĩ đến đây, Dương Yến Xuân bắt đầu chủ động cởi thắt lưng của Trịnh Thanh Huỳnh, cúi người xuống…
Đối mặt với Dương Yến Xuân chủ động như vậy, Trịnh Thanh Huỳnh cong môi, bắt đầu hưởng thụ.
…
Vào buổi chiều khi Cổ Uý Sênh đột phá cảnh giới Võ Tôn trở về Giang Nam, lại có một tin tức bùng nổ truyền đến.
Tin tức này đến từ Kinh Thành.
Tên của Cổ Uý Sênh đã xuất hiện trên thần bảng Hoa Hạ!
Thần bảng Hoa Hạ, đây là bảng xếp hạng mà chỉ có một trăm võ giả có thực lực mạnh nhất Hoa Hạ mới có thể được xếp lên!
Bất kỳ cái tên nào có thể được xếp lên thần bảng Hoa Hạ đều là cường giả không thể tranh cãi!
Có người nói thần bảng là pháp bảo của một vị đại năng để lại vào mấy trăm năm trước, có thể tự động cảm ứng được hơi thở và thực lực tu vi của tất cả võ giả ở Hoa Hạ, những cái tên trên bảng xếp hạng sẽ được làm mới mỗi ngày.
Tên của Cổ Uý Sênh có thể xuất hiện trên thần bảng Hoa Hạ, cũng có thể nói rõ thực lực của ông ta được thần bảng công nhận, xếp vào vị trí một trăm cái tên đứng đầu Hoa Hạ!
Cường giả thần bảng!
Bản thân nó đã là một vinh dự!
Hơn nữa, Cổ Uý Sênh cũng là cường giả duy nhất có tên xuất hiện trên thần bảng Hoa Hạ của Giang Nam.
Việc này càng nói rõ Cổ Uý Sênh chính là người đứng đầu hiện tại của cả giới võ đạo Giang Nam không cần bàn cãi!
Tin tức này vừa truyền ra đã làm rúng động cả giới võ đạo Giang Nam.
“Không hổ là Cổ Uý Sênh, người cũng như tên, là con rồng giữa chúng người!”
“Tôn giả Cổ Uý Sênh bây giờ chính là bộ mặt của cả giới võ đạo Giang Nam chúng ta! Có ông ta, ngày phục hưng giới võ đạo Giang Nam đã không còn xa nữa!”
“Cường giả thần bảng đó! Giang Nam chúng ta cuối cùng cũng có một cường giả thần bảng rồi!”
…
Ngay khi giới võ đạo Giang Nam đều đang chấn động, Phương Vỹ Huyền cuối cùng cũng đưa ra một quyết định to lớn.
Anh quyết định sẽ nhổ hết đám cải xanh bị sâu này lên, rồi lại xới đất một lần nữa, sau đảm bảo đất không có sâu nữa thì bắt đầu gieo hạt.
Bận rộn cả một buổi chiều, mảnh vườn vốn dĩ tràn đầy sắc xanh dồi dào sức sống, đột nhiên trở nên trống trải cằn cỗi.
Phương Vỹ Huyền cầm cây cuốc đứng trước vườn rau, trong ánh mắt mang theo vẻ đau thương nhàn nhạt.1
Về phần các loại tin tức về Cổ Uý Sênh, Cơ Hiểu Nguyệt và Đường Mạnh Sơn đã thông báo cho Phương Vỹ Huyền mấy lần rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền chẳng thèm để ý đến, thậm chí còn thấy hơi hưng phấn.
Cảnh giới Võ Tôn,cũng chính là tu sĩ Kết Đan Kỳ, bên trong người có một viên kim đan.
Bên trong một viên kim đan có chứa sức mạnh tu vi, đối với Phương Vỹ Huyền bây giờ đang cực kỳ muốn đột phá tầng một vạn Luyện Khí Kỳ mà nói là có sức mê hoặc cực lớn.
Anh háo hức chờ đợi Cố Uý Sênh tìm tới cửa, thậm chí còn cảm thấy phải đợi đến ba ngày, quá lâu.
Lúc ăn bữa tối, Vu Ánh Hà nhìn trộm Phương Vỹ Huyền đang trầm ngâm không vui, hỏi: “Anh Phương Vỹ Huyền, anh bị sao vậy? Có phải cảm thấy không khỏe không?”
“Không có gì.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói.
“Tối mai là tiệc mừng thành lập trường, anh Phương Vỹ Huyền, anh có đến xem em biểu diễn không?” Vu Ánh Hà hỏi, trong đôi mắt chất chứa sự kỳ vọng.
Thực ra Phương Vỹ Huyền không có hứng thú với mấy kiểu tiệc mừng này, nhưng nhìn thấy sự kỳ vọng trong đôi mắt của Vu Ánh Hà, anh vẫn đồng ý: “Đương nhiên, anh đã muốn xem Ánh Hà biểu diễn từ lâu rồi.”
“Tốt quá rồi! Tiếc là tối mai mẹ phải đi làm, không thể tới được.” Vu Ánh Hà nói, cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Để mẹ xem có thể xin nghỉ được không, nếu có thể xin nghỉ thì mẹ nhất định sẽ đến.” Vương Duyên Tú sờ đầu Vu Ánh Hà, nói.
Ăn xong bữa tối, Phương Vỹ Huyền trở lại phòng, chuẩn bị tắm rửa súc miệng rồi đi ngủ.
Nhưng khi anh vừa bước vào phòng thì điện thoại đã reo lên.
“Phương Vỹ Huyền, cứu mạng!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu cứu gấp gáp của Đinh Thanh Trúc.
Dương Yến Xuân đang ngồi trong phòng sách, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Mấy ngày gần đây, cô ta làm làm ra một loạt hành động nhắm vào nhà họ Đường và nhà họ Cơ, đã thành công làm tan rã phần lớn đối tác của nhà họ Đường và nhà họ Cơ.
Mới đầu, kế hoạch của cô ta rất thành công, dưới sự ép buộc của nhà họ Trịnh đứng sau, mấy xí nghiệp kia hoàn toàn không dám làm trái ý Dương Yến Xuân, đều nhao nhao lựa chọn chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đường và nhà họ Cơ.
Vốn dĩ chỉ cần cho Dương Yến Xuân thêm thời gian một hai tuần nữa là cô ta có thể làm cho nhà họ Đường và nhà họ Cơ sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng thật không ngờ, nửa đường đột nhiên lại có một Tần Lăng Thường nhảy ra, phá hư toàn bộ kế hoạch của cô ta!
Tần Lăng Thường đại diện cho nhà họ Tần, đạt thành quan hệ hợp tác tam phương với nhà họ Đường và nhà họ Cơ.
Tin tức này vừa truyền đi, giá cổ phiếu của các xí nghiệp dưới danh nghĩa của ba nhà đều tăng chóng mặt!
Điều mấu chốt nhất là, sau khi có được hậu thuẫn lớn mạnh như nhà họ Tần, nhà họ Trịnh trông có vẻ không còn đáng sợ đến thế nữa.
Những xí nghiệp vốn đã tuyên bố chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà họ Đường và nhà họ Cơ, vì để không phải bồi thường tiền làm trái với quy ước nên lại nhao nhao lao về vòng tay của nhà họ Đường và nhà họ Cơ!
Không chỉ như thế, sau khi nhà họ Tần nhập cuộc, có không ít những xí nghiệp khác cũng muốn ôm đùi nhà họ Tần, nhao nhao tìm đến nhà họ Đường và nhà họ Cơ bàn chuyện hợp tác!
Dưới tình huống thế này, sức uy hiếp của nhà họ Trịnh rõ ràng là không đủ dùng.
Bởi vì, dù nhà họ Trịnh có mạnh đến đâu thì cũng là gia tộc ở Hoài Bắc.
Nhưng Tần Lăng Thường lại không giống vậy, Tần Lăng Thường chính là đại diện cho cả thể lực nhà họ Tần ở Giang Nam!
Nói một cách đơn giản, chính là nhà họ Tần đã vươn tay vào Giang Nam nhưng nhà họ Trịnh thì chưa.
Thế lực của nhà họ Trịnh vẫn chiếm cứ ở Hoài Bắc là chủ yếu.
Phép vua còn thua lệ làng, huống chi danh tiếng của nhà họ Tần còn vang dội hơn nhà họ Trịnh nhiều.
Thế là kế hoạch của Dương Yến Xuân xem như thất bại hoàn toàn.
“Đáng chết! Bọn nó làm thế nào mà lôi kéo được nhà họ Tần vào vậy!” Dương Yến Xuân tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không cam lòng, kế hoạch mà cô ta trăm phương ngàn kế vạch ra cứ thế mà phá sản rồi!
Vào lúc này, cửa phòng sách của Dương Yến Xuân bị gõ vang.
“Vào đi.” Dương Yến Xuân xoa xoa huyệt thái dương, nói.
Cửa phòng bị mở ra, Trịnh Thanh Huỳnh mặc đồ vest mang giày da bước vào.
“Chẳng phải tổ chức tiệc à? Sao về sớm như vậy?” Dương Yến Xuân hỏi.
“Ha ha, tôi vừa nghe được một tin tức rất thú vị, nhất định là cô sẽ muốn biết.” Trên mặt Trịnh Thanh Huyền treo lên một nụ cười thản nhiên, nói.
“Tin tức gì?” Dương Yến Xuân ngẩng đầu hỏi.
“Trông cô có vẻ phờ phạc quá, có phải là vì chuyện của nhà họ Đường và nhà họ Cơ không? Nếu như là vậy thì không cần nữa đâu, bởi vì… rất nhanh sẽ có người báo thù giúp cô.” Trịnh Thanh Huỳnh bước lên ôm lấy Dương Yến Xuân, nói.
Sắc mặt của Dương Yến Xuân hơi đổi, mắt sáng rỡ lên, vội hỏi: “Thanh Huỳnh, lời này của anh là có ý gì? Ai sẽ báo thù giúp tôi?”
“Cổ Uý Sênh.” Trịnh Thanh Huỳnh đáp.
Cổ Uý Sênh?
Dương Yến Xuân cảm thấy cái tên này hơi xa lạ, nhưng lập tức thay đổi sắc mặt!
Là thầy của Dương Thiếu Xương, Cổ Uý Sênh!
Sau khi Dương Thiếu Xương xảy ra chuyện, Dương Yến Xuân đã từng đặt hy vọng Cổ Uý Sênh, cảm thấy Cổ Uý Sênh nhất định có thể ra tay báo thù cho Dương Thiếu Xương.
Về sau, học trò chân truyền của Cổ Lạc Xuyên đã đến, nhưng gã ta không phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền, ngược lại còn bị Phương Vỹ Huyền giết chết.
Bây giờ, Cổ Uý Sênh cũng muốn ra tay rồi!
Chỉ là… Cổ Uý Sênh có thể là đối thủ của Phương Vỹ Huyền hay không?
Sau những lần thất bại liên tiếp, Dương Yến Xuân thật sự không biết thực lực của Phương Vỹ Huyền rốt cuộc đã mạnh đến mức nào.
“Thanh Huỳnh, anh cảm thấy… Cổ Uý Sênh có thể giết được Phương Vỹ Huyền hay không?” Dương Yến Xuân ngập ngừng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Trịnh Thanh Huỳnh bật cười thành tiếng, vươn tay sờ nắn nơi mềm mại của Dương Yến Xuân.
“Yến Xuân, có phải cô có ám ảnh tâm lý với Phương Vỹ Huyền hay không? Tên Cổ Uý Sênh này, dù có đặt ở Hoài Bắc thì cũng là một cường giả đứng đầu. Huống chi, bây giờ ông ta đã bước vào cảnh giới Võ Tôn rồi.
“Cảnh giới Võ Tôn?” Dương Yến Xuân không có nhiều hiểu biết về võ đạo, đương nhiên sẽ không có khái niệm gì.
“Nói thế này, võ giả có thể bước vào cảnh giới Võ Tôn thật sự là vô cùng xuất sắc hiếm có. Nhà ho Trịnh chúng ta mạnh như vậy nhưng cũng chỉ có bốn cường giả Võ Tôn.” Trinh Thanh Huỳnh hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói: “Thực lực của cường giả Võ Tôn khủng bố bao nhiêu? Lấy một ví dụ, trang viên gần một trăm mẫu xung quanh nhà họ Trịnh chúng ta, nếu như cường giả Võ Tôn muốn thì chỉ cần một cái tát thôi là có thể san bằng cả trang viên của nhà họ Trịnh chúng ta.”
Một cái tát san bằng cả trang viên nhà họ Trịnh…
Nghe ví dụ này xong, trong mắt Dương Yến Xuân lập loè ánh sáng, trên mặt hiện lên nụ cười thâm độc.
Cường giả cấp bậc này mà ra tay thì Phương Vỹ Huyền còn có thể sống tiếp hay sao?
“Thanh Huỳnh, khi nào Cổ Uý Sênh…” Dương Yến Xuân lại hỏi.
“Ba ngày sau, hồ Nguyệt Tâm. Đến lúc đó, tôi có thể đi cùng cô, để cô được tận mắt nhìn Phương Vỹ Huyền bị giết chết, cởi bỏ nút thắt và thù hận trong lòng cô.” Trịnh Thanh Huỳnh nói.
“Được!” Trên mặt Dương Yến Xuân lộ ra nụ cười thoải mái, chủ động vươn tay ôm lấy Trịnh Thanh Huỳnh.
Trong hai tháng gần đây, trong lòng cô ta luôn bị thù hận lấp đầy, không có đêm nào cô ta được ngủ ngon, không lúc nào không nghĩ xem nên báo thù thế nào.
Nhưng hôm nay nghe được tin tức này, trái tim của cô ta đã hoàn toàn được phóng thích. Cô ta biết, cô ta sắp báo được thù rửa được hận, cô ta sắp được nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chết thảm!
Tâm trạng của cô ta rất tốt, lần đầu tiên chủ động hôn Trịnh Thanh Huỳnh.
Thực ra, trở thành người phụ nữ của Trịnh Thanh Huỳnh cũng không có gì không tốt.
Khoảng thời gian này, cô ta đã cảm nhận được mùi vị khi được ở trong một gia tộc siêu cấp lớn tuyệt vời đến đâu.
Mấy lần theo Trịnh Thanh Huỳnh ra ngoài, chẳng ai nhìn thấy cô ta cũng đều mang bộ dạng cung kính lễ phép đó sao?
Gia tộc thế tục hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với thế gia võ đạo!
Gia tộc thế tục chỉ có thể nhận được sự cung kính từ những người bình thường. Nhưng thế gia võ đạo lẹ có thể nhận được sự cung kính thật sự ở trước mặt tất cả mọi người!
Tiếp theo sau, kế hoạch của Dương Yến Xuân chính là thành công gả vào nhà họ Trịnh.
Cô ta cần có một địa vị vững vàng hơn, cô ta phải trở thành vợ của cậu cả nhà họ Trịnh.
Nghĩ đến đây, Dương Yến Xuân bắt đầu chủ động cởi thắt lưng của Trịnh Thanh Huỳnh, cúi người xuống…
Đối mặt với Dương Yến Xuân chủ động như vậy, Trịnh Thanh Huỳnh cong môi, bắt đầu hưởng thụ.
…
Vào buổi chiều khi Cổ Uý Sênh đột phá cảnh giới Võ Tôn trở về Giang Nam, lại có một tin tức bùng nổ truyền đến.
Tin tức này đến từ Kinh Thành.
Tên của Cổ Uý Sênh đã xuất hiện trên thần bảng Hoa Hạ!
Thần bảng Hoa Hạ, đây là bảng xếp hạng mà chỉ có một trăm võ giả có thực lực mạnh nhất Hoa Hạ mới có thể được xếp lên!
Bất kỳ cái tên nào có thể được xếp lên thần bảng Hoa Hạ đều là cường giả không thể tranh cãi!
Có người nói thần bảng là pháp bảo của một vị đại năng để lại vào mấy trăm năm trước, có thể tự động cảm ứng được hơi thở và thực lực tu vi của tất cả võ giả ở Hoa Hạ, những cái tên trên bảng xếp hạng sẽ được làm mới mỗi ngày.
Tên của Cổ Uý Sênh có thể xuất hiện trên thần bảng Hoa Hạ, cũng có thể nói rõ thực lực của ông ta được thần bảng công nhận, xếp vào vị trí một trăm cái tên đứng đầu Hoa Hạ!
Cường giả thần bảng!
Bản thân nó đã là một vinh dự!
Hơn nữa, Cổ Uý Sênh cũng là cường giả duy nhất có tên xuất hiện trên thần bảng Hoa Hạ của Giang Nam.
Việc này càng nói rõ Cổ Uý Sênh chính là người đứng đầu hiện tại của cả giới võ đạo Giang Nam không cần bàn cãi!
Tin tức này vừa truyền ra đã làm rúng động cả giới võ đạo Giang Nam.
“Không hổ là Cổ Uý Sênh, người cũng như tên, là con rồng giữa chúng người!”
“Tôn giả Cổ Uý Sênh bây giờ chính là bộ mặt của cả giới võ đạo Giang Nam chúng ta! Có ông ta, ngày phục hưng giới võ đạo Giang Nam đã không còn xa nữa!”
“Cường giả thần bảng đó! Giang Nam chúng ta cuối cùng cũng có một cường giả thần bảng rồi!”
…
Ngay khi giới võ đạo Giang Nam đều đang chấn động, Phương Vỹ Huyền cuối cùng cũng đưa ra một quyết định to lớn.
Anh quyết định sẽ nhổ hết đám cải xanh bị sâu này lên, rồi lại xới đất một lần nữa, sau đảm bảo đất không có sâu nữa thì bắt đầu gieo hạt.
Bận rộn cả một buổi chiều, mảnh vườn vốn dĩ tràn đầy sắc xanh dồi dào sức sống, đột nhiên trở nên trống trải cằn cỗi.
Phương Vỹ Huyền cầm cây cuốc đứng trước vườn rau, trong ánh mắt mang theo vẻ đau thương nhàn nhạt.1
Về phần các loại tin tức về Cổ Uý Sênh, Cơ Hiểu Nguyệt và Đường Mạnh Sơn đã thông báo cho Phương Vỹ Huyền mấy lần rồi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền chẳng thèm để ý đến, thậm chí còn thấy hơi hưng phấn.
Cảnh giới Võ Tôn,cũng chính là tu sĩ Kết Đan Kỳ, bên trong người có một viên kim đan.
Bên trong một viên kim đan có chứa sức mạnh tu vi, đối với Phương Vỹ Huyền bây giờ đang cực kỳ muốn đột phá tầng một vạn Luyện Khí Kỳ mà nói là có sức mê hoặc cực lớn.
Anh háo hức chờ đợi Cố Uý Sênh tìm tới cửa, thậm chí còn cảm thấy phải đợi đến ba ngày, quá lâu.
Lúc ăn bữa tối, Vu Ánh Hà nhìn trộm Phương Vỹ Huyền đang trầm ngâm không vui, hỏi: “Anh Phương Vỹ Huyền, anh bị sao vậy? Có phải cảm thấy không khỏe không?”
“Không có gì.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói.
“Tối mai là tiệc mừng thành lập trường, anh Phương Vỹ Huyền, anh có đến xem em biểu diễn không?” Vu Ánh Hà hỏi, trong đôi mắt chất chứa sự kỳ vọng.
Thực ra Phương Vỹ Huyền không có hứng thú với mấy kiểu tiệc mừng này, nhưng nhìn thấy sự kỳ vọng trong đôi mắt của Vu Ánh Hà, anh vẫn đồng ý: “Đương nhiên, anh đã muốn xem Ánh Hà biểu diễn từ lâu rồi.”
“Tốt quá rồi! Tiếc là tối mai mẹ phải đi làm, không thể tới được.” Vu Ánh Hà nói, cảm thấy hơi đáng tiếc.
“Để mẹ xem có thể xin nghỉ được không, nếu có thể xin nghỉ thì mẹ nhất định sẽ đến.” Vương Duyên Tú sờ đầu Vu Ánh Hà, nói.
Ăn xong bữa tối, Phương Vỹ Huyền trở lại phòng, chuẩn bị tắm rửa súc miệng rồi đi ngủ.
Nhưng khi anh vừa bước vào phòng thì điện thoại đã reo lên.
“Phương Vỹ Huyền, cứu mạng!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu cứu gấp gáp của Đinh Thanh Trúc.