Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179: Ngoại truyện cp Thẩm Cốc (4)
4. Sao tim ngươi đập nhanh thế?
Sau khi Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An giải tán không mấy vui vẻ, không biết vì đâu mà nàng không còn hứng thú gì với chuyện này nữa, nên cũng đem ý nghĩ đi tìm cậu gạt qua một bên.
Những ngày sau đó, Ân Quảng Ly tập trung vào việc tu luyện của bản thân nên cũng không hung hăng tấn công giới tu tiên nữa. Hai bên hiếm hoi lắm mới có được một khoảng thời gian dài hòa hoãn.
Không chỉ có Cốc Thu Vũ, mà chính Thẩm Hoài An cũng đang cố quên đi những chuyện đã xảy ra với nàng. Thậm chí cậu cũng không tiếp xúc quá nhiều với An Linh Nhi, chỉ luôn toàn tâm toàn ý tu luyện. Ngược lại, An Linh Nhi không có chuyện gì thì lại thường xuyên đến tìm cậu nói chuyện, ăn uống.
Bởi vì An Linh Nhi, Thẩm Hoài An đã quen biết với một người tu luyện khác, người nọ tên là Tiêu Dực.
Xung quanh An Linh Nhi có rất nhiều người bảo vệ nàng ta, chỉ là, nàng ta chỉ coi tất cả bọn họ như bằng hữu. Tuy rằng trong lòng bọn họ có hơi mất mát, nhưng vẫn cảm thấy may mắn, thà nàng ta coi bọn họ như ca ca, đệ đệ vẫn tốt hơn là yêu một người nào đó.
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ gặp lại nhau là chuyện của năm năm sau đó, tại Bạch Vũ Lâu.
Có một hôm rất tình cờ, An Linh Nhi nài nỉ Thẩm Hoài An đi hái hoa cùng nàng ta.
An Linh Nhi và chưởng môn của Bạch Vũ Lâu – Lý Song An có giao tình rất tốt. Vì để thể hiện sự thân thiết ấy, An Linh Nhi luôn gọi Lý Song An là cô cô.
Ban đầu nàng ta định hái hoa xong thì sẵn tiện đến thăm hỏi Lý Song An. Trên đường đi, nàng ta không ngừng nói chuyện với Thẩm Hoài An, nào là các tỷ tỷ ở Bạch Vũ Lâu đều rất xinh đẹp, dịu dàng này, bọn họ đối xử với nàng ta rất tốt bày, lúc nào đó sẽ giới thiệu cho cậu làm quen nữa.
Khi đến gần Bạch Vũ Lâu, hai người mới phát hiện cả môn phái đều toàn mùi máu tanh, nơi nào cũng sụp đổ hơn phân nửa, máu chảy thành sông, khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể các đệ tử của Bạch Vũ Lâu nằm rải rác xung quanh.
Vẻ mặt của Thẩm Hoài An bỗng trở nên nghiêm trọng, chuyện này giống với thảm kịch lần trước, khi Phái Thăng Dương bị Ma Vực huyết tẩy vậy.
Thẩm Hoài An giữ lấy An Linh Nhi mặt mày đang tái nhợt kia lại, cậu nói nhỏ, “Muội đi gọi viện binh đến đi, đợi ở bên ngoài, ta vào trong trước xem tình hình thế nào.”
“Muội không đi, muội muốn đi cứu Lý cô cô!” An Linh Nhi nghẹn ngào nói, “Nhất định là bà ấy gặp chuyện rồi, muội không thể đi… Pháp bảo này muội đưa cho huynh, huynh đi tìm viện binh đi.”
“Linh Nhi!”
Thẩm Hoài An không giữ được nàng ta, An Linh Nhi đã chạy vào trong đại điện rồi.
Thẩm Hoài An bất lực, cậu nhìn pháp bảo mà An Linh Nhi đưa cho mình rồi dùng chân khí thức tỉnh nó, một luồng khói màu đỏ bay lên trời. Sau đó cậu đứng dậy đuổi theo An Linh Nhi.
Bước vào chính điện, mùi máu nồng nặc hơn rất nhiều, chính bản thân Thẩm Hoài An cũng thấy hơi kinh hãi.
Có khoảng ba trăm đến năm trăm nữ tu ở Bạch Vũ Lâu, nhưng không ai may mắn sống sót ư?
Thẩm Hoài An ngồi xuống bên cạnh một xác chết nữ tu để điều tra, nhưng lại phát hiện ra người đó chết mà không hề có vết thương ngoài da hay vết thương chí mạng nào cả, không giống như là đã giao đấu trực diện.
Cậu đang cau mày trầm ngâm thì nghe thấy tiếng hét của An Linh Nhi vọng ra từ trong đại sảnh.
“Đừng tới đây, mau tránh xa Lý cô cô ra!”
Thẩm Hoài An chạy đến ngay lập tức, trường kiếm cũng xuất hiện trên tay cậu.
Từ xa cậu đã nhìn thấy tay Lý Song An đang ôm ngực, còn An Linh Nhi thì đang che chắn trước mặt bà ta.
Sắc mặt của Lý Song An trắng bệch, trông vô cùng nhếch nhác, khóe miệng bà ta còn vương vệt máu, có thể thấy là vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Đối diện với hai người bọn họ là một bóng dáng màu đỏ quen thuộc, chính là người đã năm năm qua không gặp, Cốc Thu Vũ.
Y phục của Cốc Thu Vũ hơi xộc xệch, có vẻ như nàng cũng bị thương rồi, nhưng so với Lý Song An thì vẫn mạnh hơn nhiều.
Nàng một thân hồng y, tà áo bay phấp phới, tia nắng xuyên qua mấy kẽ hở của mái nhà đổ sập rồi nhẹ nhàng chiếu vào người nàng.
“Lý Song An, lên đi nào, sao lại không đánh nữa?” Cốc Thu Vũ chế nhạo, “Hay là ta nên gọi bà một tiếng sư phụ thì bà mới bằng lòng nể mặt đây?”
Bà ta vừa mới tiến lên một bước, An Linh Nhi đã lập tức chặn lại.
“Đừng hòng khiêu khích cô cô của ta, ả yêu nữ kia, mau nộp mạng đi!” An Linh Nhi nói lớn.
Nàng ta rút thanh trường kiếm ra, tấn công về phía Cốc Thu Vũ.
Cốc Thu Vũ đưa tay phất ống tay áo, Thẩm Hoài An thầm nói không ổn rồi.
Keng ——!
Giây tiếp theo, kiếm của Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đã va vào nhau, hai luồng sức mạnh xanh và đỏ lao ra tứ phía. Toàn bộ đại điện nhất thời chấn động.
Nhưng cậu vẫn chậm hơn một bước, An Linh Nhi đã bị ba cây kim châm của Cốc Thu Vũ phóng tới, nàng ta rên lên một tiếng rồi từ trên trời rơi xuống đất.
Thẩm Hoài An bay về phía sau ngay lập tức, túm lấy An Linh Nhi giữa không trung. Cả hai đáp xuống trước mặt Lý Song An.
“Linh Nhi, muội có sao không?” Thẩm Hoài An nói khẽ.
Sắc mặt An Linh Nhi tái nhợt, nàng ta ôm lấy bả vai, dáng vẻ nóm rất đau đớn.
Cốc Thu Vũ cũng từ từ tiếp đất, nàng nhìn cảnh tượng trước mặt rồi cười khẩy.
Thẩm Hoài An ôm An Linh Nhi vào lòng, cậu ngẩng đầu lên, nghiến răng chất vấn, “Ngươi đã hạ độc gì với muội ấy?”
“Ngươi yên tâm đi, nàng ta không chết được đâu.” Cốc Thu Vũ lãnh đạm nói, “Hôm nay ta chỉ giết Bạch Vũ Lâu, hai người các ngươi còn không mau cút đi!”
“Ả yêu nữ kia, trước đây ngươi huyết tẩy Phái Thăng Dương, bây giờ lại hạ thủ với môn phái của ta, quả thật là đối nghịch lại Thiên đạo!” Lý Song An tức giận nói, “Thẩm đạo hữu, chúng ta hãy cùng nhau đánh bại ả ta!”
Thẩm Hoài An nhẹ nhàng đặt An Linh Nhi xuống, cậu trịnh trọng đáp lời: “Được.”
Thẩm Hoài An và Lý Song An hợp lực tấn công Cốc Thu Vũ. Cốc Thu Vũ đã bị thương trong trận chiến ác liệt vừa rồi, bây giờ hai người họ lại liên thủ, Cốc Thu Vũ dần dần không cách nào chống cự lại.
Người của ma đạo vốn không có ý nghĩ chiến đấu đến chết. Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Hoài An đã phá hỏng chuyện tốt của nàng. Cốc Thu Vũ thấy bản thân đang gặp bất lợi nên có ý định chạy trước.
Thật không ngờ là ngay đúng lúc này, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực lại cùng nhau chạy đến giúp đỡ.
Nhiều cao thủ đang nhìn chằm chằm vào nàng như thế, Cốc Thu Vũ biết mình đã không còn cách nào rời đi nữa rồi.
Nàng đặt cây sáo ngọc lên môi, cùng với tiếng nhạc du dương, trùng độc ở khắp mọi nơi rung cánh tạo nên âm thanh xào xạc vô cùng tê tái.
“Là độc trùng của nàng ta, chạm vào thì nhất định sẽ mất mạng!” Lý Song An lớn tiếng nói, “Đừng để lại nàng ta bất cứ cơ hội nào!”
Không cần bà ta nói, ba người kia đã di chuyển ngay lập tức, còn Lý Song An thì lùi ra phía sau.
Cho dù khả năng khống chế độc của Cốc Thu Vũ rất kinh người, nhưng vẫn không phải là đối thủ của ba người bọn họ.
Thẩm Hoài An dùng ngọn lửa cuồn cuộn thiêu chết trùng độc, Lục Ngôn Khanh dùng pháp thuật tấn công, mở đường cho Tiêu Dực.
Cốc Thu Vũ đã bị thương, hoàn toàn không có cách nào chống lại Tiêu Dực và Lục Ngôn Khanh, nàng cố gắng chịu đựng được vài đòn thì đã bắt đầu đuối sức.
Tiêu Dực tận dụng sức mạnh hệ Phong của mình, trong khi Cốc Thu Vũ đang chống lại Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực đã áp sát rất gần.
Cốc Thu Vũ bị một chưởng của Tiêu Dực đánh bay ra khoảng đất trống bên ngoài đại điện.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy l0ng nguc của mình như bị vỡ ra thành nhiều mảnh, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Thứ duy nhất cứu mạng nàng chính là thân thể tu ma này, khiến nàng dù bị thương nặng nhưng cũng chưa ngất đi.
Những người khác cùng nhau đáp xuống đất, Lục Ngôn Khanh duỗi tay, một sợi dây thừng bay ra ngay tức khắc, trói chặt lấy Cốc Thu Vũ.
Ánh mắt của Cốc Thu Vũ đột nhiên trở nên đen kịt, ma khí lan vào trong khắp cơ thể khiến nàng không cách nào khống chế được, sợi dây thừng khóa chặt linh khí làm cho nàng càng thêm đau đớn và yếu ớt.
“Ả yêu nữ kia, hôm nay ta phải giết ngươi để tế bái cho đệ tử của ta!” Lý Song An lạnh lùng lên tiếng.
Bà ta giơ kiếm lên muốn giết Cốc Thu Vũ, khuỷu tay của nàng chống trên mặt đất, nhìn bà ta với ánh mắt mỉa mai.
Không ngờ rằng, một kiếm này của Lý Song An lại bị Lục Ngôn Khanh giữ lấy.
“Lý chưởng môn, ta biết trong lòng bà rất buồn, nhưng không thể dễ dàng cho nàng ta được lợi như thế được.” Lục Ngôn Khanh gằn giọng, “Người chết không thể sống lại, nhưng nàng ta là cánh tay đắc lực của Ma tôn, chết rồi thì không còn giá trị gì nữa, vẫn nên bắt nàng ta về thẩm vấn thì hơn.”
“Ta, việc này…” Lý Song An do dự, ngập ngừng, mãi chẳng nói nên lời.
Thấy vậy, Cốc Thu Vũ chỉ khẽ cười.
“Sao thế, Lý Song An, vội vàng muốn giết ta để diệt khẩu ư?” Nàng cười hỏi.
“Câm miệng!” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói.
Nàng nhìn ánh mắt lạnh lùng chán ghét của bọn họ, chắc hẳn bọn họ hận nàng đến tận xương tủy.
Những lời nàng nói, bọn họ cũng sẽ không tin.
Tiêu Dực đỡ An Linh Nhi, người vừa mới tỉnh dậy kia bước đến.
Ân Quảng Ly muốn An Linh Nhi, tất nhiên Cốc Thu Vũ sẽ không giết nàng ta. Khuôn mặt của An Linh tái nhợt trông có vẻ rất đau đớn.
Vừa nhìn thấy Cốc Thu Vũ, toàn thân nàng ta đã run lên.
“Giết nàng ta… Ta phải giết nàng ta!…” An Linh Nhi run rẩy nói.
Sư phụ của Lục Ngôn Khanh, Vũ Hoằng Vĩ là người đứng đầu trong các môn phái tu tiên. Thân là đệ tử của ông ấy, nếu Lục Ngôn Khanh đã nói muốn bắt sống Cốc Thu Vũ thì đó nhất định là ý tứ của các đại lão kia.
Không thể lập tức gi3t ch3t Cốc Thu Vũ, An Linh Nhi không ngừng khóc lóc thảm thiết, ba người kia đương nhiên lại phải đi an ủi một phen.
Cốc Thu Vũ lại ho ra một ngụm máu, một chưởng của Tiêu Dực quả thực quá sức thâm độc, quả thật không hổ danh là nhân tài hiếm có trong giới tu tiên.
Tinh lực của nàng xuống thấp, ma khí trong trong cơ thể và dây thừng khóa linh khiến nàng càng lúc càng yếu hơn.
Nàng gượng sức nói: “Ta có thể chết, nhưng bà ta phải bồi táng cùng ta.”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía Thẩm Hoài An.
“… Mấy chục năm nay, Bạch Vũ Lâu vẫn luôn dùng thủ đoạn mua bán nữ tử. Bọn họ mua những hài tử có tư chất tu tiên ở khắp mọi nơi. Ai có thiên phú cao thì sẽ được giữ lại làm đệ tử. Còn nếu thiên phú thấp kém thì sẽ bị bán cho nam tu để làm ấm giường hoặc bị gi3t ch3t…”
Cốc Thu Vũ khó khăn nói, “Lý Song An chính là kẻ chủ mưu phía sau!”
“Câm miệng đi!” An Linh Nhi la hét cùng với chất giọng the thé, “Ngươi giết những người vô tội của cả hai môn phái, bây giờ lại còn bôi nhọ bọn họ, tại sao lại có một nữ nhân độc ác như ngươi được chứ?!”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Song An cũng lạnh lùng nói: “Ta chưa từng thấy yêu nữ nào như ngươi, ngươi muốn vu oan giá họa cho ta ư?”
Bà ta nhìn ba người bên cạnh rồi nhíu mày, “Lẽ nào các người đều tin lời ả yêu nữ này nói ư?”
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực lắc đầu.
Cốc Thu Vũ ho một tràng, Thẩm Hoài An ngồi xuống trước mặt nàng.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Cốc Thu Vũ tóc tai bù xù, vẻ mặt phờ phạc, môi cũng loang lổ vết máu, còn Thẩm Hoài An thì y phục chỉnh tề, dung nhan vẫn tuấn mỹ như cũ.
Ánh mắt cậu bấy giờ tựa như ngọn gió lạnh giá buốt nhất của ngày đông vậy.
“Lần này diễn tốt lắm.” Thẩm Hoài An châm chọc, “Suýt chút nữa thì ta đã tin rồi.”
Cốc Thu Vũ chỉ thấy hô hấp khó khăn, nàng sắp kiệt sức rồi, đầu cũng dần dần hạ thấp xuống.
Thẩm Hoài An chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng, “Năm ta mười tuổi thì đã bị bà ta bán cho một nam tu…”
“Các người không thể nghe lời ả yêu nữ này nói được!” Lý Song An nhướng mày, nói, “Cốc Thu Vũ, sắp chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn muốn kéo ta xuống nước ư, ngươi thật là ác độc!”
Cốc Thu Vũ ho khan một tiếng, nàng ngẩng đầu châm chọc, “Lý Song An, lẽ nào ngươi quên rồi ư, năm đó lúc chôn những nữ tử kia, ta cũng có đi theo… Ta biết ngươi chôn hài cốt của bọn họ ở đâu đấy!”
Vẻ mặt của Lý Song An đột ngột thay đổi hẳn, bà ta lớn tiếng nói: “Nếu như ngươi đã chấp mê bất ngộ như thế, vậy thì ta chỉ đành tiễn người một đoạn!”
Những người khác không ngờ Lý Song An lại đột nhiên tấn công. Cũng cùng lúc đó, trong mắt Cốc Thu Vũ lóe lên sát ý, chỉ có Thẩm Hoài An, người ở gần Cốc Thu Vũ nhất, mới nhìn thấy được tia lạnh giá trong mắt nàng.
Lý Song An quyết tâm muốn giết Cốc Thu Vũ để diệt khẩu, nhưng bà ta không ngờ rằng, khi mình bước tới thì đã rơi vào bẫy của Cốc Thu Vũ.
Thời điểm bà ta bước vào phạm vi tấn công của Cốc Thu Vũ, nàng cố gắng chịu đau đớn, ngưng tụ ma khí để dẫn đường cho trùng độc xung quanh bay đến.
Lý Song An thất kinh, đồng tử của bà ta co rút lại, pháp khí trên tay cũng rơi xuống.
Giây tiếp theo, Cốc Thu Vũ phun ra một ngụm máu tươi, hai người bọn họ cùng lúc ngã xuống đất.
Trước đó, Lý Song An đã bị trúng độc của Cốc Thu Vũ, bây giờ còn bị trùng độc được nàng nuôi bằng máu tim của nàng cắn, độc lại càng thêm độc, vô phương cứu chữa.
“Lý cô cô!” An Linh Nhi hét lên rồi ôm lấy Lý Song An.
Khi xác thực Lý Song An đã chết, An Linh Nhi ngẩng đầu lên, nàng ta định lao vào Cốc Thu Vũ, nhưng đã bị Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực ngăn lại. Nàng ta dốc sức lao đến khiến bọn họ suýt chút nữa đã không giữ được.
Thẩm Hoài An ngây người nhìn cảnh tượng này, cậu định thần lại, ánh mắt trở nên rất khủng b0.
Cậu đưa tay bắt lấy cổ của Cốc Thu Vũ, nhấc cả người đang mềm nhũn của nàng dậy.
“Ngươi vẫn thành công rồi.” Thẩm Hoài An tức giận nói, “Ngươi đã diệt toàn bộ Bạch Vũ Lâu.”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, nàng ho ra một ngụm máu, đôi mắt từng mạnh mẽ, thích giễu cợt người khác cũng dần dần mất đi thần sắc, giống như người sắp chết vậy.
Thẩm Hoài An nhìn chằm chằm Cốc Thu Vũ, máu dồn lên não khiến đầu óc của cậu cứ ong ong.
Chưởng môn của Bạch Vũ Lâu có thể không chết, hơn ai hết, cậu hiểu rõ Cốc Thu Vũ thích dùng độc đến mức nào.
Nhưng cậu vẫn sơ suất.
Những đường gân xanh trên mu bàn tay đang bóp lấy cổ Cốc Thu Vũ của cậu hằn lên, thấy cậu sắp vặn cổ Cốc Thu Vũ, Lục Ngôn Khanh ngăn cản.
“Thẩm Hoài An, ngươi không thể giết nàng ta được!” Lục Ngôn Khanh nghiến răng nói, “Nàng ta là cánh tay đắc lực của Ma tôn, chuyện đã đến bước này rồi, giết nàng ta cũng không có ích lợi gì, chỉ khi bắt sống thì mới có giá trị!”
Thẩm Hoài An buộc phải buông Cốc Thu Vũ ra, nàng lại ngã xuống vũng máu, hai má nàng tái nhợt áp xuống đất, l0ng nguc phập phồng yếu ớt.
“Đi… mau đi đến sơn cốc ở phía Tây Nam, hài cốt… đều ở đó.” Nàng hô hấp khó khăn, “Mấy hài tử đều đang ở điện phía sau…”
Sau khi nói xong, Cốc Thu Vũ bất tỉnh.
Trong đại điện, ngoại trừ An Linh Nhi đang khóc thì sự yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm khắp nơi.
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực nhìn nhau, Tiểu Dực xoay người đi vào phía trong.
An Linh Nhi nhìn thấy hành động của bọn họ, nàng ta ngẩng đầu lên nói với vẻ khó tin, “Không phải là các huynh tin những gì ả yêu nữ kia nói đấy chứ? Không ai hiểu rõ Lý cô cô và các vị sư tỷ là người như thế nào hơn muội, căn bản là không cần phải chứng thực những gì ả yêu nữ kia nói…”
“Linh Nhi, nếu đúng như những gì nàng ta nói, vẫn còn những hài tử còn sống, không phải sẽ tốt hơn sao?” Lục Ngôn Khanh an ủi.
Cậu nhìn xuống thì thấy Thẩm Hoài An đang ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Cốc Thu Vũ đã ngất đi.
Lục Ngôn Khanh đưa tay ra vỗ vỗ vai Thẩm Hoài An, rồi nói nhỏ bên tai cậu, “Trông Linh Nhi cho tốt, đừng để muội ấy tự tìm cách trả thù.”
Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, cậu thẫn thờ nói: “Linh Nhi nói đúng, hai người không cần phải tìm làm gì cả. Lời của yêu nữ không thể là sự thật được.”
“Đi kiểm tra cũng chỉ mất một lát mà thôi, bọn ta đi rồi về ngay.”
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực rời đi.
Thẩm Hoài An ngây người nhìn Cốc Thu Vũ trong vũng máu, đến cả chính bản thân cậu cũng không biết rốt cuộc trong lòng cậu đang cảm thấy thế nào.
Cậu vốn là con cưng kiêu hãnh của trời, nhưng lại bị một yêu nữ làm lung lay không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ, Bạch Vũ Lâu đã bị diệt.
Đều trách cậu, là do cậu trước đây đã không cố gắng hết sức giết nàng.
Tính mạng hơn bốn trăm người của Bạch Vũ Lâu đều vì cậu mà oan uổng mất đi.
Thẩm Hoài An ngẩn người ngồi xuống, An Linh Nhi ở bên cạnh đang khóc, nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của cậu.
“Sư, sư huynh… Muội buồn quá.” An Linh Nhi nghẹn ngào: “Muội rất sợ.”
Thẩm Hoài An đột nhiên hoàn hồn, cậu khàn giọng nói: “Linh Nhi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.”
Cậu dang tay ra, nàng ta dịu dàng ôm chặt lấy cậu, giống như một chú cừu non yếu đuối đang tìm kiếm sự an ủi và che chở vậy.
An Linh Nhi rúc người vào vòng tay của Thẩm Hoài An, cuối cùng nàng ta cũng thôi không nức nở nữa.
“Sư huynh, huynh còn nhớ không?” Nàng ta nhẹ nhàng nói, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở bí cảnh, huynh bị trúng một đòn chí mạng, bị thương rất nặng, lúc đó huynh cũng ôm muội như thế này.”
Thẩm Hoài An ngây người nhìn về hướng Cốc Thu Vũ, giọng cậu khàn khàn: “Ta nhớ.”
An Linh Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Hoài An, nàng ta khẽ rũ hàng mi.
“Bao năm nay, mọi thứ đều thay đổi, mọi chuyện năm đó đều cứ như một giấc mơ vậy…” Nàng ta lại rơi lệ rồi ngước mắt lên nhìn Thẩm Hoài An, cất tiếng khóc lóc, nói: “Sư huynh, huynh hứa với muội, huynh nhất định phải giết ả yêu nữ này, giúp muội báo thù rửa hận!”
Trước khi Thẩm Hoài An kịp trả lời, phía sau liền truyền đến tiếng động, An Linh Nhi quay đầu lại thì thấy Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đã quay trở lại.
Vẻ mặt của hai người kia đều có chút nghiêm trọng.
“Lục ca ca, thế nào rồi?” An Linh Nhi từ trong lòng của Thẩm Hoài An bật dậy, nàng ta chạy đến bên Lục Ngôn Khanh, vươn tay túm lấy ống tay áo của cậu, “Những lời ả yêu nữ kia nói có phải đều không đúng sự thật đúng không? Chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Lý cô cô, không thể để bà ấy chết oan uổng như thế…”
“Linh Nhi.”
Lục Ngôn Khanh ngắt lời nàng ta.
“Chúng ta phát hiện ở sơn cốc có ít nhất cả trăm xác chết, ở phía sau hậu điện cũng tìm thấy hơn bốn mươi nữ hài tử đang bị hôn mê.” Giọng của Lục Ngôn Khanh khô khốc, “Cốc Thu Vũ không hề nói dối, Bạch Vũ Lâu vẫn luôn cấu kết với nhau làm ra những chuyện không có tính người này.”
Thẩm Hoài An đột nhiên ngẩng đầu.
…
Tiêu Dực đã đánh thức những hài tử bị hôn mê, mấy nữ hài tử có vẻ khoảng chừng mười tuổi đã kể lại những hành vi thường ngày của Bạch Vũ Lâu.
Khi kể đến việc sư phụ cùng các sư tỷ đối xử với bọn họ như súc sinh, An Linh Nhi xông đến ngay.
“Ngươi nói dối, tất cả các ngươi đều nói dối cả!” An Linh Nhi hét lên, “Lý cô cô và các vị sư tỷ đều đối xử rất tốt với ta, bọn họ không hề giống như những gì các ngươi nói! Nhất định các ngươi đã thông đồng với yêu nữ kia rồi!”
Bọn trẻ đều run rẩy, Lục Ngôn Khanh vươn tay ra ngăn cản nàng ta.
“Linh Nhi, ta biết bây giờ muội đang rất đau lòng, nhưng chuyện này là sự thật.” Lục Ngôn Khanh nghiêm nghị nói, “Chắc hẳn Lý Song An đối xử với muội, đệ tử của môn phái khác tốt như vậy đều là có nguyên nhân cả. Muội có huyết mạch thiên linh, đây là chuyện cả giới tu tiên đều biết…”
“Không, không phải như thế đâu…” An Linh Nhi khóc thút thít, “Lý cô cô không phải loại người như vậy…”
Mấy nữ hài tử đều im lặng, một trong số ấy dẫn đầu nhìn nhau rồi đồng loạt xắn ống tay áo lên.
Chỉ thấy trên cánh tay mỗi đứa đều chi chít vết sẹo, cái mới chồng lên cái cũ.
Bọn họ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Làm sao có thể như thế…” An Linh nhi lẩm bẩm.
“Người của liên minh môn phái sắp tới rồi.” Lục Ngôn Khanh nghiêm nghị nói, “Bạch Vũ Lâu cũng là một môn phái lâu đời, Lý Song An cũng có quan hệ rất tốt với các chưởng môn của các môn phái khác. Bây giờ hai giới đang đại chiến, có lẽ liên minh Thiên đạo sẽ giấu nhẹm chuyện của Bạch Vũ Lâu để không làm lay chuyển lòng quân.”
Lục Ngôn Khanh nhìn Thẩm Hoài An và Tiêu Dực, “Chúng ta vẫn còn một chút thời gian để hỏi ma nữ này trước khi những người khác đến. Mọi người nghĩ thế nào?”
Cả Thẩm Hoài An lẫn Tiêu Dực đều đồng ý.
Bọn họ đánh thức Cốc Thu Vũ đang bất tỉnh dậy. Cơ thể của nàng quá yếu ớt nên không cách nào ngồi dậy được. Nhìn vẻ mặt khó coi của bốn người kia, nàng biết bọn họ nhất định đã biết được chân tướng.
Nàng khẽ cười.
“Sao nào, không ngờ tới trong giới tu tiên của các người cũng có người ra vẻ đạo mạo như thế ư?”
“Ngươi đừng quá đắc ý.” Lục Ngôn Khanh nghiêm nghị nói, “Ngươi đi theo Ân Quảng Ly việc ác nào mà không làm, tội chết khó thoát. Nhưng nếu muốn Bạch Vũ Lâu bị kết tội, tốt hơn hết ngươi nên nói sự thật. Ngươi biết được những gì?”
Nụ cười của Cốc Thu Vũ dần tắt, hàng mi dày của nàng run lên, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
“Lúc ta sáu, bảy tuổi đã bị thân nhân bán cho một lái buôn, Bạch Vũ Lâu đã mua lại ta từ tên lái buôn đó.” Nàng cất lời rất bình thản, “Ban đầu, Lý Song An rất kỳ vọng vào ta, nhưng không ngờ lúc mười tuổi ta lại biến thành thuộc tính trong suốt. Trong mắt người tu tiên thì đó là linh căn tàn phế, không có ích gì.”
Cốc Thu Vũ nhướng mi, nàng cười nhẹ bẫng, “Năm đó ở đại hội tiên môn Lý Song An đã bán ta cho một nam tu. Cũng chính vào năm đó, sư tôn của ta là Ân Quảng Ly đã quấy nhiễu đại hội tiên môn, trùng hợp cứu được ta, ta mới giữ được một mạng.”
“Đây đều là do ngươi kiếm cớ mà thôi!” An Linh Nhi không nhịn được mà nói, “Ngươi và hắn ta đều là thứ phẩm hạnh không đoan chính, trời sinh đã ác độc! Ngươi và Ân Quảng Ly đã làm biết bao chuyện thương thiên hại lý. Nếu như tâm địa ngươi chính trực thì sao có thể để bản thân cùng hắn thông đồng làm bậy?!”
Cốc Thu Vũ bật cười.
Dù bây giờ trông nàng vô cùng yếu ớt và thảm hại nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Nụ cười của nàng khiến người khác phải ngoái đầu nhìn lại.
“Không phải ai cũng tốt số như ngươi. Sinh ra đã thuộc về chính nghĩa, được mọi người ưu ái, chăm sóc.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Số mệnh của ta như sợi lông vũ vùng vẫy trong rãnh nước ngầm, dù sống hay chết đều nằm trong tay của kẻ khác.”
“Sự tồn tại của ta trên đời này chẳng có gì đáng giá cả, càng chẳng có ai sẵn lòng cứu ta đương lúc hoạn nạn, chỉ có sư tôn là thật lòng đối đãi với ta.” Cốc Thu Vũ cười nhẹ, “Cho dù sư tôn là người độc ác nhất thiên hạ thì đã sao nào? Nếu người muốn thôn tính giới tu tiên, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa, bị vạn người phỉ nhổ thì ta vẫn sẽ yểm trợ người.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ vẫn hận nàng nhưng lại không thể chỉ trích nàng bất cứ điều gì. Một sức nặng vô hình đặt lên vai những con người kiêu ngạo bằng trời kia, khiến họ không cách nào thốt ra thành lời.
Một lúc sau, Lục Ngôn Khanh gằn giọng: “Người của liên minh sẽ sớm tới đây. Kết cục của ngươi thế nào sẽ do các đại nhân phán xét. Về phần Bạch Vũ Lâu… Ta sẽ cố tiết lộ sự thật.”
Cốc Thu Vũ xem ra cũng không mấy quan tâm.
Nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An đang im lặng, không khỏi nở nụ cười.
“Tiểu kiếm tiên.” Giọng nàng nhẹ tênh, “Ta biết ngươi hận ta đến mức muốn giết ta, ngươi động thủ đi.”
Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Cốc Thu Vũ.
“Liên minh Thiên đạo sẽ không giết ta.” Cốc Thu Vũ nói, “Nếu các ngươi muốn báo thù, tốt hơn hết là nên làm ngay bây giờ.”
Thẩm Hoài An ngẩn người, đồng tử của cậu co lại.
Cậu hiểu ý nàng.
Sau khi phái tu tiên bắt được Cốc Thu Vũ, bọn họ sẽ tra tấn nàng, buộc nàng tiết lộ bí mật. Bọn họ cũng sẽ lợi dụng nàng như một quân bài để mặc cả trong trận đại chiến. Bất luận có như thế nào, nàng còn sống vẫn có ích cho bọn họ hơn là chết.
Như vậy cũng chẳng khác nào sống không bằng chết.
Thẩm Hoài An ngây người nhìn yêu nữ trước mặt, môi cậu khẽ mấp máy, nhưng lại không nói gì.
Cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy âm thanh của những người tu tiên đang đuổi đến.
Cốc Thu Vũ vẫn luôn tỏ vẻ không mấy để tâm nhưng l0ng nguc lại có chút phập phồng.
“Giết ta đi!” Nàng lớn tiếng nói.
Bất kể nàng có nói gì, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều ở nguyên chỗ cũ, ngây người nhìn chằm chằm vào nàng.
Bọn tu tiên đã đuổi đến nơi rồi.
Ma nữ Cốc Thu Vũ bị bắt làm tù binh.
…
Mười ngày sau.
Thẩm Hoài An ngơ ngác ngồi trên bậc thềm.
Cốc Thu Vũ đã bị giam giữ trong ngục được mười ngày, cậu cũng không thể nào tập trung được trong suốt mười ngày.
Mỗi khi nhắm mắt lại, hoặc khi rảnh rỗi, hình ảnh Cốc Thu Vũ nằm trong vũng máu luôn xuất hiện trước mặt cậu, khiến Thẩm Hoài An không cách nào quên được.
Hôm đó, cậu đã thấy Cốc Thu Vũ có bao nhiêu tức giận và căm thù khi giết toàn bộ Bạch Vũ Lâu. Những chuyện trong quá khứ mà nàng phải chịu đựng nhất định cũng không hề ít.
Không biết mười ngày qua nàng thế nào?
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Thẩm Hoài An, cậu mím môi, nhẫn tâm tự tát mình một cái.
Cho dù Bạch Vũ Lâu bị trừng trị là đúng, nhưng những người tu tiên chết trong tay Cốc Thu Vũ vẫn không sao đếm xuể.
Sao cậu có thể cho phép mình quan tâm đến kẻ thù chứ?
Nhưng dù vậy, ban đêm Thẩm Hoài An vẫn không thể ngủ được.
Ngày hôm sau, Thẩm Hoài An đến thăm hỏi sư phụ Hồng Cử.
Vừa bước vào thư phòng, cậu cúi đầu cung kính hành lễ.
“Sư phụ.”
Hồng Cử đang viết thư pháp trong thư phòng, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài An, ông ta không nhịn được mà cười hỏi, “Sao hôm nay lại cung kính như vậy, lại gặp phải rắc rối à?”
Thẩm Hoài An lắc đầu.
“Đệ tử chỉ là có chút tò mò.” Thẩm Hoài An nói, “Chuyện của Bạch Vũ Lâu, yêu nữ kia… hiện tại thế nào rồi?”
Hồng Cử đặt bút xuống, rồi thở dài.
“Người của đại lao cũng đang rầu rĩ đây.” Ông ta nói nhỏ, “Ma Vực quả thật cũng có chút bản lĩnh, mỗi một Ma tướng cấp cao đều có một lớp bảo vệ khiến chúng ta không thể dò xét được.”
“… Vậy phải làm thế nào?”
“Chỉ có thể dùng hình tra tấn.” Hồng Cử nói, “Cốc Thu Vũ lại rất trung thành, bị tra tấn mười ngày cũng không hề tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Ma Vực và Ân Quảng Ly.”
Thẩm Hoài An rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cậu thì thào nói: “… Sư phụ, con muốn gặp nàng ta một lần.”
…
Chiều hôm ấy, Thẩm Hoài An cầm trên tay văn điệp của Bách Trượng Phong, tiến vào ngục.
Là cánh tay đắc lực của Ân Quảng Ly, lại là người luyện độc cao nhất của Ma Vực, Cốc Thu Vũ bị giam giữ ở nơi sâu nhất trong đại lao.
Khi cửa ngục được mở ra, một mùi máu tươi tanh tưởi đột nhiên xộc đến.
Thẩm Hoài An không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Cốc Thu Vũ bị xích vào tường, nàng cúi đầu xuống, dưới làn váy đỏ dài rách tả tơi là nước da trắng bóc thiếu sức sống.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng hơi ngẩng đầu lên.
Bình thường khi gặp nhau, Cốc Thu Vũ luôn trang điểm thành dáng vẻ trưởng thành, quyến rũ, nhưng giờ đây, khi ở trong đại lao mười ngày, không thoa bất kỳ son phấn gì, trông nàng lại vô cùng tái nhợt và yếu ớt.
Mái tóc đen ướt đẫm dán ở bên tai, đôi mắt đầy vẻ yếu ớt.
Nhìn thấy mặt mộc của nàng, Thẩm Hoài An mới nhận ra rằng, có lẽ Cốc Thu Vũ nhỏ tuổi hơn cậu một chút.
“Tiểu kiếm tiên.” Đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc của Cốc Thu Vũ chậm rãi cong lên.
Lúc chưa gặp nhau, khuôn mặt của Cốc Thu Vũ cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Nhưng bây giờ gặp nhau rồi, Thẩm Hoài An lại không nói nên lời.
Cậu nhìn chằm chằm vào nữ tử bị xích trên tường, máu chảy dọc xuống tường khiến đôi mắt cậu nhức mỏi.
Nắm đấm của Thẩm Hoài An siết chặt lại.
“Vì Ân Quảng Ly, có đáng không?” Cậu hỏi, hỏi một cách khô khốc.
Cốc Thu Vũ chỉ cười nhẹ.
“Đáng.” Nàng đáp, “Sư tôn là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với ta.”
Thẩm Hoài An từ từ rũ mắt xuống.
Thấy cậu không lên tiếng, Cốc Thu Vũ nhướng mày.
“Ngươi phí sức đến gặp ta chỉ để hỏi câu này thôi ư?”
Thẩm Hoài An im lặng hồi lâu, cho đến khi Cốc Thu Vũ nghĩ cậu sẽ không nói gì nữa, Thẩm Hoài An lại nhẹ nhàng nói: “Nếu như lúc đó ta có thể gặp ngươi, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Cốc Thu Vũ sững người, rồi nàng bật cười.
Thẩm Hoài An ngẩng đầu, nụ cười của Cốc Thu Vũ khiến cậu thấy hơi khó chịu, cậu thì thào hỏi: “Ngươi không tin ta sao?”
“Ta tin, tâm ý của ngươi, ta xin nhận.” Nàng cười nói, “Nếu có kiếp sau, ngươi nhất định sẽ cứu ta thôi.”
Cốc Thu Vũ nói như vậy khiến trái tim của Thẩm Hoài An càng trở nên hỗn loạn.
Kiếp này đã thế này thì sao có kiếp sau được?
Vào ngày thứ mười hai, Ma tôn Ân Quảng Ly và liên minh phái tu tiên đã đạt được một thỏa thuận.
Trong vòng một trăm năm nữa, Ma Vực sẽ không tấn công giới tu tiên và đồng thời sẽ giao lại hơn mười thành trì đã chiếm đóng, chỉ để đổi lấy Cốc Thu Vũ.
Khi giới tu tiên trả lại Cốc Thu Vũ, nàng chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Bọn người tu tiên rất ghét yêu nữ, bọn họ đã chữa lành những vết thương do bị tra tấn của nàng, nhưng đến một bộ y phục tử tế cũng không chịu thay cho nàng, mà chỉ dùng pháp thuật treo nàng trong không trung để đưa ra khỏi địa lao.
Là công thần đã truy bắt được yêu nữ, bốn người Thẩm Hoài An được đặc cách tham gia vào cuộc bàn giao này.
An Linh Nhi và Cốc Thu Vũ có thâm thù sâu sắc, nàng ta nhìn Cốc Thu Vũ đang bị trói trong không trung với vẻ chán ghét.
Nhìn thấy yêu nữ y phục rách rưới, thảm hại, bị trói rồi vận chuyển như một món hàng, Thẩm Hoài An nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của nàng trước kia, không hiểu sao nội tâm lại vô cùng đớn đau.
Thẩm Hoài An mím môi, khi định thần lại thì bản thân đã bước về phía trước rồi.
Cậu lấy ra từ túi trữ vật một chiếc áo choàng dài dùng để khoác ngoài của mình, rồi đắp lên người Cốc Thu Vỹ, ôm nàng vào lòng.
“Hoài An!” Sư phụ của Thẩm Hoài An, Hồng Cử lập tức không tán thành.
Thẩm Hoài An ôm chặt Cốc Thu Vũ, cậu không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của những người khác, chỉ đi về phía trước.
“Đứa nhỏ này tâm địa lương thiện, nhìn không rõ bản chất của yêu nữ kia.” Hồng Cử chỉ đành cười cười giải thích với những người bên cạnh.
An Linh Nhi ở bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh này, nàng ta nghiến răng nhưng không phát ra tiếng động.
Trong mơ hồ, Cốc Thu Vũ tỉnh dậy trong vòng tay của Thẩm Hoài An, nàng từ từ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào quai hàm nghiêm nghị của thiếu niên trước mắt, môi nàng khẽ mấp máy.
“Tiểu kiếm tiên, ngươi mềm lòng rồi.” Nàng cười nói, “Ngươi đừng quên, ngươi không thể tin nữ nhân của Ma Vực.”
Trên vai của Cốc Thu Vũ, các ngón tay của Thẩm Hoài An từ từ siết chặt.
“Câm miệng.”
Thẩm Hoài An nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng lại không nhìn Cốc Thu Vũ.
Cậu nghiến răng, nói: “Cho dù đổi lại là bất kỳ nữ tử nào, ta cũng sẽ làm như vậy mà thôi.”
Cốc Thu Vũ lại cười nhẹ.
“Nếu đã như vậy…”
Nếu đã như vậy, sao tim ngươi đập nhanh thế?
Sau khi Cốc Thu Vũ và Thẩm Hoài An giải tán không mấy vui vẻ, không biết vì đâu mà nàng không còn hứng thú gì với chuyện này nữa, nên cũng đem ý nghĩ đi tìm cậu gạt qua một bên.
Những ngày sau đó, Ân Quảng Ly tập trung vào việc tu luyện của bản thân nên cũng không hung hăng tấn công giới tu tiên nữa. Hai bên hiếm hoi lắm mới có được một khoảng thời gian dài hòa hoãn.
Không chỉ có Cốc Thu Vũ, mà chính Thẩm Hoài An cũng đang cố quên đi những chuyện đã xảy ra với nàng. Thậm chí cậu cũng không tiếp xúc quá nhiều với An Linh Nhi, chỉ luôn toàn tâm toàn ý tu luyện. Ngược lại, An Linh Nhi không có chuyện gì thì lại thường xuyên đến tìm cậu nói chuyện, ăn uống.
Bởi vì An Linh Nhi, Thẩm Hoài An đã quen biết với một người tu luyện khác, người nọ tên là Tiêu Dực.
Xung quanh An Linh Nhi có rất nhiều người bảo vệ nàng ta, chỉ là, nàng ta chỉ coi tất cả bọn họ như bằng hữu. Tuy rằng trong lòng bọn họ có hơi mất mát, nhưng vẫn cảm thấy may mắn, thà nàng ta coi bọn họ như ca ca, đệ đệ vẫn tốt hơn là yêu một người nào đó.
Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ gặp lại nhau là chuyện của năm năm sau đó, tại Bạch Vũ Lâu.
Có một hôm rất tình cờ, An Linh Nhi nài nỉ Thẩm Hoài An đi hái hoa cùng nàng ta.
An Linh Nhi và chưởng môn của Bạch Vũ Lâu – Lý Song An có giao tình rất tốt. Vì để thể hiện sự thân thiết ấy, An Linh Nhi luôn gọi Lý Song An là cô cô.
Ban đầu nàng ta định hái hoa xong thì sẵn tiện đến thăm hỏi Lý Song An. Trên đường đi, nàng ta không ngừng nói chuyện với Thẩm Hoài An, nào là các tỷ tỷ ở Bạch Vũ Lâu đều rất xinh đẹp, dịu dàng này, bọn họ đối xử với nàng ta rất tốt bày, lúc nào đó sẽ giới thiệu cho cậu làm quen nữa.
Khi đến gần Bạch Vũ Lâu, hai người mới phát hiện cả môn phái đều toàn mùi máu tanh, nơi nào cũng sụp đổ hơn phân nửa, máu chảy thành sông, khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể các đệ tử của Bạch Vũ Lâu nằm rải rác xung quanh.
Vẻ mặt của Thẩm Hoài An bỗng trở nên nghiêm trọng, chuyện này giống với thảm kịch lần trước, khi Phái Thăng Dương bị Ma Vực huyết tẩy vậy.
Thẩm Hoài An giữ lấy An Linh Nhi mặt mày đang tái nhợt kia lại, cậu nói nhỏ, “Muội đi gọi viện binh đến đi, đợi ở bên ngoài, ta vào trong trước xem tình hình thế nào.”
“Muội không đi, muội muốn đi cứu Lý cô cô!” An Linh Nhi nghẹn ngào nói, “Nhất định là bà ấy gặp chuyện rồi, muội không thể đi… Pháp bảo này muội đưa cho huynh, huynh đi tìm viện binh đi.”
“Linh Nhi!”
Thẩm Hoài An không giữ được nàng ta, An Linh Nhi đã chạy vào trong đại điện rồi.
Thẩm Hoài An bất lực, cậu nhìn pháp bảo mà An Linh Nhi đưa cho mình rồi dùng chân khí thức tỉnh nó, một luồng khói màu đỏ bay lên trời. Sau đó cậu đứng dậy đuổi theo An Linh Nhi.
Bước vào chính điện, mùi máu nồng nặc hơn rất nhiều, chính bản thân Thẩm Hoài An cũng thấy hơi kinh hãi.
Có khoảng ba trăm đến năm trăm nữ tu ở Bạch Vũ Lâu, nhưng không ai may mắn sống sót ư?
Thẩm Hoài An ngồi xuống bên cạnh một xác chết nữ tu để điều tra, nhưng lại phát hiện ra người đó chết mà không hề có vết thương ngoài da hay vết thương chí mạng nào cả, không giống như là đã giao đấu trực diện.
Cậu đang cau mày trầm ngâm thì nghe thấy tiếng hét của An Linh Nhi vọng ra từ trong đại sảnh.
“Đừng tới đây, mau tránh xa Lý cô cô ra!”
Thẩm Hoài An chạy đến ngay lập tức, trường kiếm cũng xuất hiện trên tay cậu.
Từ xa cậu đã nhìn thấy tay Lý Song An đang ôm ngực, còn An Linh Nhi thì đang che chắn trước mặt bà ta.
Sắc mặt của Lý Song An trắng bệch, trông vô cùng nhếch nhác, khóe miệng bà ta còn vương vệt máu, có thể thấy là vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Đối diện với hai người bọn họ là một bóng dáng màu đỏ quen thuộc, chính là người đã năm năm qua không gặp, Cốc Thu Vũ.
Y phục của Cốc Thu Vũ hơi xộc xệch, có vẻ như nàng cũng bị thương rồi, nhưng so với Lý Song An thì vẫn mạnh hơn nhiều.
Nàng một thân hồng y, tà áo bay phấp phới, tia nắng xuyên qua mấy kẽ hở của mái nhà đổ sập rồi nhẹ nhàng chiếu vào người nàng.
“Lý Song An, lên đi nào, sao lại không đánh nữa?” Cốc Thu Vũ chế nhạo, “Hay là ta nên gọi bà một tiếng sư phụ thì bà mới bằng lòng nể mặt đây?”
Bà ta vừa mới tiến lên một bước, An Linh Nhi đã lập tức chặn lại.
“Đừng hòng khiêu khích cô cô của ta, ả yêu nữ kia, mau nộp mạng đi!” An Linh Nhi nói lớn.
Nàng ta rút thanh trường kiếm ra, tấn công về phía Cốc Thu Vũ.
Cốc Thu Vũ đưa tay phất ống tay áo, Thẩm Hoài An thầm nói không ổn rồi.
Keng ——!
Giây tiếp theo, kiếm của Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ đã va vào nhau, hai luồng sức mạnh xanh và đỏ lao ra tứ phía. Toàn bộ đại điện nhất thời chấn động.
Nhưng cậu vẫn chậm hơn một bước, An Linh Nhi đã bị ba cây kim châm của Cốc Thu Vũ phóng tới, nàng ta rên lên một tiếng rồi từ trên trời rơi xuống đất.
Thẩm Hoài An bay về phía sau ngay lập tức, túm lấy An Linh Nhi giữa không trung. Cả hai đáp xuống trước mặt Lý Song An.
“Linh Nhi, muội có sao không?” Thẩm Hoài An nói khẽ.
Sắc mặt An Linh Nhi tái nhợt, nàng ta ôm lấy bả vai, dáng vẻ nóm rất đau đớn.
Cốc Thu Vũ cũng từ từ tiếp đất, nàng nhìn cảnh tượng trước mặt rồi cười khẩy.
Thẩm Hoài An ôm An Linh Nhi vào lòng, cậu ngẩng đầu lên, nghiến răng chất vấn, “Ngươi đã hạ độc gì với muội ấy?”
“Ngươi yên tâm đi, nàng ta không chết được đâu.” Cốc Thu Vũ lãnh đạm nói, “Hôm nay ta chỉ giết Bạch Vũ Lâu, hai người các ngươi còn không mau cút đi!”
“Ả yêu nữ kia, trước đây ngươi huyết tẩy Phái Thăng Dương, bây giờ lại hạ thủ với môn phái của ta, quả thật là đối nghịch lại Thiên đạo!” Lý Song An tức giận nói, “Thẩm đạo hữu, chúng ta hãy cùng nhau đánh bại ả ta!”
Thẩm Hoài An nhẹ nhàng đặt An Linh Nhi xuống, cậu trịnh trọng đáp lời: “Được.”
Thẩm Hoài An và Lý Song An hợp lực tấn công Cốc Thu Vũ. Cốc Thu Vũ đã bị thương trong trận chiến ác liệt vừa rồi, bây giờ hai người họ lại liên thủ, Cốc Thu Vũ dần dần không cách nào chống cự lại.
Người của ma đạo vốn không có ý nghĩ chiến đấu đến chết. Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Hoài An đã phá hỏng chuyện tốt của nàng. Cốc Thu Vũ thấy bản thân đang gặp bất lợi nên có ý định chạy trước.
Thật không ngờ là ngay đúng lúc này, Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực lại cùng nhau chạy đến giúp đỡ.
Nhiều cao thủ đang nhìn chằm chằm vào nàng như thế, Cốc Thu Vũ biết mình đã không còn cách nào rời đi nữa rồi.
Nàng đặt cây sáo ngọc lên môi, cùng với tiếng nhạc du dương, trùng độc ở khắp mọi nơi rung cánh tạo nên âm thanh xào xạc vô cùng tê tái.
“Là độc trùng của nàng ta, chạm vào thì nhất định sẽ mất mạng!” Lý Song An lớn tiếng nói, “Đừng để lại nàng ta bất cứ cơ hội nào!”
Không cần bà ta nói, ba người kia đã di chuyển ngay lập tức, còn Lý Song An thì lùi ra phía sau.
Cho dù khả năng khống chế độc của Cốc Thu Vũ rất kinh người, nhưng vẫn không phải là đối thủ của ba người bọn họ.
Thẩm Hoài An dùng ngọn lửa cuồn cuộn thiêu chết trùng độc, Lục Ngôn Khanh dùng pháp thuật tấn công, mở đường cho Tiêu Dực.
Cốc Thu Vũ đã bị thương, hoàn toàn không có cách nào chống lại Tiêu Dực và Lục Ngôn Khanh, nàng cố gắng chịu đựng được vài đòn thì đã bắt đầu đuối sức.
Tiêu Dực tận dụng sức mạnh hệ Phong của mình, trong khi Cốc Thu Vũ đang chống lại Lục Ngôn Khanh, Tiêu Dực đã áp sát rất gần.
Cốc Thu Vũ bị một chưởng của Tiêu Dực đánh bay ra khoảng đất trống bên ngoài đại điện.
Nàng phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy l0ng nguc của mình như bị vỡ ra thành nhiều mảnh, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Thứ duy nhất cứu mạng nàng chính là thân thể tu ma này, khiến nàng dù bị thương nặng nhưng cũng chưa ngất đi.
Những người khác cùng nhau đáp xuống đất, Lục Ngôn Khanh duỗi tay, một sợi dây thừng bay ra ngay tức khắc, trói chặt lấy Cốc Thu Vũ.
Ánh mắt của Cốc Thu Vũ đột nhiên trở nên đen kịt, ma khí lan vào trong khắp cơ thể khiến nàng không cách nào khống chế được, sợi dây thừng khóa chặt linh khí làm cho nàng càng thêm đau đớn và yếu ớt.
“Ả yêu nữ kia, hôm nay ta phải giết ngươi để tế bái cho đệ tử của ta!” Lý Song An lạnh lùng lên tiếng.
Bà ta giơ kiếm lên muốn giết Cốc Thu Vũ, khuỷu tay của nàng chống trên mặt đất, nhìn bà ta với ánh mắt mỉa mai.
Không ngờ rằng, một kiếm này của Lý Song An lại bị Lục Ngôn Khanh giữ lấy.
“Lý chưởng môn, ta biết trong lòng bà rất buồn, nhưng không thể dễ dàng cho nàng ta được lợi như thế được.” Lục Ngôn Khanh gằn giọng, “Người chết không thể sống lại, nhưng nàng ta là cánh tay đắc lực của Ma tôn, chết rồi thì không còn giá trị gì nữa, vẫn nên bắt nàng ta về thẩm vấn thì hơn.”
“Ta, việc này…” Lý Song An do dự, ngập ngừng, mãi chẳng nói nên lời.
Thấy vậy, Cốc Thu Vũ chỉ khẽ cười.
“Sao thế, Lý Song An, vội vàng muốn giết ta để diệt khẩu ư?” Nàng cười hỏi.
“Câm miệng!” Lục Ngôn Khanh lạnh lùng nói.
Nàng nhìn ánh mắt lạnh lùng chán ghét của bọn họ, chắc hẳn bọn họ hận nàng đến tận xương tủy.
Những lời nàng nói, bọn họ cũng sẽ không tin.
Tiêu Dực đỡ An Linh Nhi, người vừa mới tỉnh dậy kia bước đến.
Ân Quảng Ly muốn An Linh Nhi, tất nhiên Cốc Thu Vũ sẽ không giết nàng ta. Khuôn mặt của An Linh tái nhợt trông có vẻ rất đau đớn.
Vừa nhìn thấy Cốc Thu Vũ, toàn thân nàng ta đã run lên.
“Giết nàng ta… Ta phải giết nàng ta!…” An Linh Nhi run rẩy nói.
Sư phụ của Lục Ngôn Khanh, Vũ Hoằng Vĩ là người đứng đầu trong các môn phái tu tiên. Thân là đệ tử của ông ấy, nếu Lục Ngôn Khanh đã nói muốn bắt sống Cốc Thu Vũ thì đó nhất định là ý tứ của các đại lão kia.
Không thể lập tức gi3t ch3t Cốc Thu Vũ, An Linh Nhi không ngừng khóc lóc thảm thiết, ba người kia đương nhiên lại phải đi an ủi một phen.
Cốc Thu Vũ lại ho ra một ngụm máu, một chưởng của Tiêu Dực quả thực quá sức thâm độc, quả thật không hổ danh là nhân tài hiếm có trong giới tu tiên.
Tinh lực của nàng xuống thấp, ma khí trong trong cơ thể và dây thừng khóa linh khiến nàng càng lúc càng yếu hơn.
Nàng gượng sức nói: “Ta có thể chết, nhưng bà ta phải bồi táng cùng ta.”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía Thẩm Hoài An.
“… Mấy chục năm nay, Bạch Vũ Lâu vẫn luôn dùng thủ đoạn mua bán nữ tử. Bọn họ mua những hài tử có tư chất tu tiên ở khắp mọi nơi. Ai có thiên phú cao thì sẽ được giữ lại làm đệ tử. Còn nếu thiên phú thấp kém thì sẽ bị bán cho nam tu để làm ấm giường hoặc bị gi3t ch3t…”
Cốc Thu Vũ khó khăn nói, “Lý Song An chính là kẻ chủ mưu phía sau!”
“Câm miệng đi!” An Linh Nhi la hét cùng với chất giọng the thé, “Ngươi giết những người vô tội của cả hai môn phái, bây giờ lại còn bôi nhọ bọn họ, tại sao lại có một nữ nhân độc ác như ngươi được chứ?!”
“Ngươi ngậm máu phun người!” Lý Song An cũng lạnh lùng nói: “Ta chưa từng thấy yêu nữ nào như ngươi, ngươi muốn vu oan giá họa cho ta ư?”
Bà ta nhìn ba người bên cạnh rồi nhíu mày, “Lẽ nào các người đều tin lời ả yêu nữ này nói ư?”
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực lắc đầu.
Cốc Thu Vũ ho một tràng, Thẩm Hoài An ngồi xuống trước mặt nàng.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Cốc Thu Vũ tóc tai bù xù, vẻ mặt phờ phạc, môi cũng loang lổ vết máu, còn Thẩm Hoài An thì y phục chỉnh tề, dung nhan vẫn tuấn mỹ như cũ.
Ánh mắt cậu bấy giờ tựa như ngọn gió lạnh giá buốt nhất của ngày đông vậy.
“Lần này diễn tốt lắm.” Thẩm Hoài An châm chọc, “Suýt chút nữa thì ta đã tin rồi.”
Cốc Thu Vũ chỉ thấy hô hấp khó khăn, nàng sắp kiệt sức rồi, đầu cũng dần dần hạ thấp xuống.
Thẩm Hoài An chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của nàng, “Năm ta mười tuổi thì đã bị bà ta bán cho một nam tu…”
“Các người không thể nghe lời ả yêu nữ này nói được!” Lý Song An nhướng mày, nói, “Cốc Thu Vũ, sắp chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn muốn kéo ta xuống nước ư, ngươi thật là ác độc!”
Cốc Thu Vũ ho khan một tiếng, nàng ngẩng đầu châm chọc, “Lý Song An, lẽ nào ngươi quên rồi ư, năm đó lúc chôn những nữ tử kia, ta cũng có đi theo… Ta biết ngươi chôn hài cốt của bọn họ ở đâu đấy!”
Vẻ mặt của Lý Song An đột ngột thay đổi hẳn, bà ta lớn tiếng nói: “Nếu như ngươi đã chấp mê bất ngộ như thế, vậy thì ta chỉ đành tiễn người một đoạn!”
Những người khác không ngờ Lý Song An lại đột nhiên tấn công. Cũng cùng lúc đó, trong mắt Cốc Thu Vũ lóe lên sát ý, chỉ có Thẩm Hoài An, người ở gần Cốc Thu Vũ nhất, mới nhìn thấy được tia lạnh giá trong mắt nàng.
Lý Song An quyết tâm muốn giết Cốc Thu Vũ để diệt khẩu, nhưng bà ta không ngờ rằng, khi mình bước tới thì đã rơi vào bẫy của Cốc Thu Vũ.
Thời điểm bà ta bước vào phạm vi tấn công của Cốc Thu Vũ, nàng cố gắng chịu đau đớn, ngưng tụ ma khí để dẫn đường cho trùng độc xung quanh bay đến.
Lý Song An thất kinh, đồng tử của bà ta co rút lại, pháp khí trên tay cũng rơi xuống.
Giây tiếp theo, Cốc Thu Vũ phun ra một ngụm máu tươi, hai người bọn họ cùng lúc ngã xuống đất.
Trước đó, Lý Song An đã bị trúng độc của Cốc Thu Vũ, bây giờ còn bị trùng độc được nàng nuôi bằng máu tim của nàng cắn, độc lại càng thêm độc, vô phương cứu chữa.
“Lý cô cô!” An Linh Nhi hét lên rồi ôm lấy Lý Song An.
Khi xác thực Lý Song An đã chết, An Linh Nhi ngẩng đầu lên, nàng ta định lao vào Cốc Thu Vũ, nhưng đã bị Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực ngăn lại. Nàng ta dốc sức lao đến khiến bọn họ suýt chút nữa đã không giữ được.
Thẩm Hoài An ngây người nhìn cảnh tượng này, cậu định thần lại, ánh mắt trở nên rất khủng b0.
Cậu đưa tay bắt lấy cổ của Cốc Thu Vũ, nhấc cả người đang mềm nhũn của nàng dậy.
“Ngươi vẫn thành công rồi.” Thẩm Hoài An tức giận nói, “Ngươi đã diệt toàn bộ Bạch Vũ Lâu.”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu lên, nàng ho ra một ngụm máu, đôi mắt từng mạnh mẽ, thích giễu cợt người khác cũng dần dần mất đi thần sắc, giống như người sắp chết vậy.
Thẩm Hoài An nhìn chằm chằm Cốc Thu Vũ, máu dồn lên não khiến đầu óc của cậu cứ ong ong.
Chưởng môn của Bạch Vũ Lâu có thể không chết, hơn ai hết, cậu hiểu rõ Cốc Thu Vũ thích dùng độc đến mức nào.
Nhưng cậu vẫn sơ suất.
Những đường gân xanh trên mu bàn tay đang bóp lấy cổ Cốc Thu Vũ của cậu hằn lên, thấy cậu sắp vặn cổ Cốc Thu Vũ, Lục Ngôn Khanh ngăn cản.
“Thẩm Hoài An, ngươi không thể giết nàng ta được!” Lục Ngôn Khanh nghiến răng nói, “Nàng ta là cánh tay đắc lực của Ma tôn, chuyện đã đến bước này rồi, giết nàng ta cũng không có ích lợi gì, chỉ khi bắt sống thì mới có giá trị!”
Thẩm Hoài An buộc phải buông Cốc Thu Vũ ra, nàng lại ngã xuống vũng máu, hai má nàng tái nhợt áp xuống đất, l0ng nguc phập phồng yếu ớt.
“Đi… mau đi đến sơn cốc ở phía Tây Nam, hài cốt… đều ở đó.” Nàng hô hấp khó khăn, “Mấy hài tử đều đang ở điện phía sau…”
Sau khi nói xong, Cốc Thu Vũ bất tỉnh.
Trong đại điện, ngoại trừ An Linh Nhi đang khóc thì sự yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm khắp nơi.
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực nhìn nhau, Tiểu Dực xoay người đi vào phía trong.
An Linh Nhi nhìn thấy hành động của bọn họ, nàng ta ngẩng đầu lên nói với vẻ khó tin, “Không phải là các huynh tin những gì ả yêu nữ kia nói đấy chứ? Không ai hiểu rõ Lý cô cô và các vị sư tỷ là người như thế nào hơn muội, căn bản là không cần phải chứng thực những gì ả yêu nữ kia nói…”
“Linh Nhi, nếu đúng như những gì nàng ta nói, vẫn còn những hài tử còn sống, không phải sẽ tốt hơn sao?” Lục Ngôn Khanh an ủi.
Cậu nhìn xuống thì thấy Thẩm Hoài An đang ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào Cốc Thu Vũ đã ngất đi.
Lục Ngôn Khanh đưa tay ra vỗ vỗ vai Thẩm Hoài An, rồi nói nhỏ bên tai cậu, “Trông Linh Nhi cho tốt, đừng để muội ấy tự tìm cách trả thù.”
Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, cậu thẫn thờ nói: “Linh Nhi nói đúng, hai người không cần phải tìm làm gì cả. Lời của yêu nữ không thể là sự thật được.”
“Đi kiểm tra cũng chỉ mất một lát mà thôi, bọn ta đi rồi về ngay.”
Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực rời đi.
Thẩm Hoài An ngây người nhìn Cốc Thu Vũ trong vũng máu, đến cả chính bản thân cậu cũng không biết rốt cuộc trong lòng cậu đang cảm thấy thế nào.
Cậu vốn là con cưng kiêu hãnh của trời, nhưng lại bị một yêu nữ làm lung lay không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ, Bạch Vũ Lâu đã bị diệt.
Đều trách cậu, là do cậu trước đây đã không cố gắng hết sức giết nàng.
Tính mạng hơn bốn trăm người của Bạch Vũ Lâu đều vì cậu mà oan uổng mất đi.
Thẩm Hoài An ngẩn người ngồi xuống, An Linh Nhi ở bên cạnh đang khóc, nàng ta nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của cậu.
“Sư, sư huynh… Muội buồn quá.” An Linh Nhi nghẹn ngào: “Muội rất sợ.”
Thẩm Hoài An đột nhiên hoàn hồn, cậu khàn giọng nói: “Linh Nhi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.”
Cậu dang tay ra, nàng ta dịu dàng ôm chặt lấy cậu, giống như một chú cừu non yếu đuối đang tìm kiếm sự an ủi và che chở vậy.
An Linh Nhi rúc người vào vòng tay của Thẩm Hoài An, cuối cùng nàng ta cũng thôi không nức nở nữa.
“Sư huynh, huynh còn nhớ không?” Nàng ta nhẹ nhàng nói, “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở bí cảnh, huynh bị trúng một đòn chí mạng, bị thương rất nặng, lúc đó huynh cũng ôm muội như thế này.”
Thẩm Hoài An ngây người nhìn về hướng Cốc Thu Vũ, giọng cậu khàn khàn: “Ta nhớ.”
An Linh Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Thẩm Hoài An, nàng ta khẽ rũ hàng mi.
“Bao năm nay, mọi thứ đều thay đổi, mọi chuyện năm đó đều cứ như một giấc mơ vậy…” Nàng ta lại rơi lệ rồi ngước mắt lên nhìn Thẩm Hoài An, cất tiếng khóc lóc, nói: “Sư huynh, huynh hứa với muội, huynh nhất định phải giết ả yêu nữ này, giúp muội báo thù rửa hận!”
Trước khi Thẩm Hoài An kịp trả lời, phía sau liền truyền đến tiếng động, An Linh Nhi quay đầu lại thì thấy Lục Ngôn Khanh và Tiêu Dực đã quay trở lại.
Vẻ mặt của hai người kia đều có chút nghiêm trọng.
“Lục ca ca, thế nào rồi?” An Linh Nhi từ trong lòng của Thẩm Hoài An bật dậy, nàng ta chạy đến bên Lục Ngôn Khanh, vươn tay túm lấy ống tay áo của cậu, “Những lời ả yêu nữ kia nói có phải đều không đúng sự thật đúng không? Chúng ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Lý cô cô, không thể để bà ấy chết oan uổng như thế…”
“Linh Nhi.”
Lục Ngôn Khanh ngắt lời nàng ta.
“Chúng ta phát hiện ở sơn cốc có ít nhất cả trăm xác chết, ở phía sau hậu điện cũng tìm thấy hơn bốn mươi nữ hài tử đang bị hôn mê.” Giọng của Lục Ngôn Khanh khô khốc, “Cốc Thu Vũ không hề nói dối, Bạch Vũ Lâu vẫn luôn cấu kết với nhau làm ra những chuyện không có tính người này.”
Thẩm Hoài An đột nhiên ngẩng đầu.
…
Tiêu Dực đã đánh thức những hài tử bị hôn mê, mấy nữ hài tử có vẻ khoảng chừng mười tuổi đã kể lại những hành vi thường ngày của Bạch Vũ Lâu.
Khi kể đến việc sư phụ cùng các sư tỷ đối xử với bọn họ như súc sinh, An Linh Nhi xông đến ngay.
“Ngươi nói dối, tất cả các ngươi đều nói dối cả!” An Linh Nhi hét lên, “Lý cô cô và các vị sư tỷ đều đối xử rất tốt với ta, bọn họ không hề giống như những gì các ngươi nói! Nhất định các ngươi đã thông đồng với yêu nữ kia rồi!”
Bọn trẻ đều run rẩy, Lục Ngôn Khanh vươn tay ra ngăn cản nàng ta.
“Linh Nhi, ta biết bây giờ muội đang rất đau lòng, nhưng chuyện này là sự thật.” Lục Ngôn Khanh nghiêm nghị nói, “Chắc hẳn Lý Song An đối xử với muội, đệ tử của môn phái khác tốt như vậy đều là có nguyên nhân cả. Muội có huyết mạch thiên linh, đây là chuyện cả giới tu tiên đều biết…”
“Không, không phải như thế đâu…” An Linh Nhi khóc thút thít, “Lý cô cô không phải loại người như vậy…”
Mấy nữ hài tử đều im lặng, một trong số ấy dẫn đầu nhìn nhau rồi đồng loạt xắn ống tay áo lên.
Chỉ thấy trên cánh tay mỗi đứa đều chi chít vết sẹo, cái mới chồng lên cái cũ.
Bọn họ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Làm sao có thể như thế…” An Linh nhi lẩm bẩm.
“Người của liên minh môn phái sắp tới rồi.” Lục Ngôn Khanh nghiêm nghị nói, “Bạch Vũ Lâu cũng là một môn phái lâu đời, Lý Song An cũng có quan hệ rất tốt với các chưởng môn của các môn phái khác. Bây giờ hai giới đang đại chiến, có lẽ liên minh Thiên đạo sẽ giấu nhẹm chuyện của Bạch Vũ Lâu để không làm lay chuyển lòng quân.”
Lục Ngôn Khanh nhìn Thẩm Hoài An và Tiêu Dực, “Chúng ta vẫn còn một chút thời gian để hỏi ma nữ này trước khi những người khác đến. Mọi người nghĩ thế nào?”
Cả Thẩm Hoài An lẫn Tiêu Dực đều đồng ý.
Bọn họ đánh thức Cốc Thu Vũ đang bất tỉnh dậy. Cơ thể của nàng quá yếu ớt nên không cách nào ngồi dậy được. Nhìn vẻ mặt khó coi của bốn người kia, nàng biết bọn họ nhất định đã biết được chân tướng.
Nàng khẽ cười.
“Sao nào, không ngờ tới trong giới tu tiên của các người cũng có người ra vẻ đạo mạo như thế ư?”
“Ngươi đừng quá đắc ý.” Lục Ngôn Khanh nghiêm nghị nói, “Ngươi đi theo Ân Quảng Ly việc ác nào mà không làm, tội chết khó thoát. Nhưng nếu muốn Bạch Vũ Lâu bị kết tội, tốt hơn hết ngươi nên nói sự thật. Ngươi biết được những gì?”
Nụ cười của Cốc Thu Vũ dần tắt, hàng mi dày của nàng run lên, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
“Lúc ta sáu, bảy tuổi đã bị thân nhân bán cho một lái buôn, Bạch Vũ Lâu đã mua lại ta từ tên lái buôn đó.” Nàng cất lời rất bình thản, “Ban đầu, Lý Song An rất kỳ vọng vào ta, nhưng không ngờ lúc mười tuổi ta lại biến thành thuộc tính trong suốt. Trong mắt người tu tiên thì đó là linh căn tàn phế, không có ích gì.”
Cốc Thu Vũ nhướng mi, nàng cười nhẹ bẫng, “Năm đó ở đại hội tiên môn Lý Song An đã bán ta cho một nam tu. Cũng chính vào năm đó, sư tôn của ta là Ân Quảng Ly đã quấy nhiễu đại hội tiên môn, trùng hợp cứu được ta, ta mới giữ được một mạng.”
“Đây đều là do ngươi kiếm cớ mà thôi!” An Linh Nhi không nhịn được mà nói, “Ngươi và hắn ta đều là thứ phẩm hạnh không đoan chính, trời sinh đã ác độc! Ngươi và Ân Quảng Ly đã làm biết bao chuyện thương thiên hại lý. Nếu như tâm địa ngươi chính trực thì sao có thể để bản thân cùng hắn thông đồng làm bậy?!”
Cốc Thu Vũ bật cười.
Dù bây giờ trông nàng vô cùng yếu ớt và thảm hại nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Nụ cười của nàng khiến người khác phải ngoái đầu nhìn lại.
“Không phải ai cũng tốt số như ngươi. Sinh ra đã thuộc về chính nghĩa, được mọi người ưu ái, chăm sóc.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Số mệnh của ta như sợi lông vũ vùng vẫy trong rãnh nước ngầm, dù sống hay chết đều nằm trong tay của kẻ khác.”
“Sự tồn tại của ta trên đời này chẳng có gì đáng giá cả, càng chẳng có ai sẵn lòng cứu ta đương lúc hoạn nạn, chỉ có sư tôn là thật lòng đối đãi với ta.” Cốc Thu Vũ cười nhẹ, “Cho dù sư tôn là người độc ác nhất thiên hạ thì đã sao nào? Nếu người muốn thôn tính giới tu tiên, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa, bị vạn người phỉ nhổ thì ta vẫn sẽ yểm trợ người.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ vẫn hận nàng nhưng lại không thể chỉ trích nàng bất cứ điều gì. Một sức nặng vô hình đặt lên vai những con người kiêu ngạo bằng trời kia, khiến họ không cách nào thốt ra thành lời.
Một lúc sau, Lục Ngôn Khanh gằn giọng: “Người của liên minh sẽ sớm tới đây. Kết cục của ngươi thế nào sẽ do các đại nhân phán xét. Về phần Bạch Vũ Lâu… Ta sẽ cố tiết lộ sự thật.”
Cốc Thu Vũ xem ra cũng không mấy quan tâm.
Nàng nhìn về phía Thẩm Hoài An đang im lặng, không khỏi nở nụ cười.
“Tiểu kiếm tiên.” Giọng nàng nhẹ tênh, “Ta biết ngươi hận ta đến mức muốn giết ta, ngươi động thủ đi.”
Thẩm Hoài An ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt của Cốc Thu Vũ.
“Liên minh Thiên đạo sẽ không giết ta.” Cốc Thu Vũ nói, “Nếu các ngươi muốn báo thù, tốt hơn hết là nên làm ngay bây giờ.”
Thẩm Hoài An ngẩn người, đồng tử của cậu co lại.
Cậu hiểu ý nàng.
Sau khi phái tu tiên bắt được Cốc Thu Vũ, bọn họ sẽ tra tấn nàng, buộc nàng tiết lộ bí mật. Bọn họ cũng sẽ lợi dụng nàng như một quân bài để mặc cả trong trận đại chiến. Bất luận có như thế nào, nàng còn sống vẫn có ích cho bọn họ hơn là chết.
Như vậy cũng chẳng khác nào sống không bằng chết.
Thẩm Hoài An ngây người nhìn yêu nữ trước mặt, môi cậu khẽ mấp máy, nhưng lại không nói gì.
Cùng lúc đó, bọn họ nghe thấy âm thanh của những người tu tiên đang đuổi đến.
Cốc Thu Vũ vẫn luôn tỏ vẻ không mấy để tâm nhưng l0ng nguc lại có chút phập phồng.
“Giết ta đi!” Nàng lớn tiếng nói.
Bất kể nàng có nói gì, Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và Tiêu Dực đều ở nguyên chỗ cũ, ngây người nhìn chằm chằm vào nàng.
Bọn tu tiên đã đuổi đến nơi rồi.
Ma nữ Cốc Thu Vũ bị bắt làm tù binh.
…
Mười ngày sau.
Thẩm Hoài An ngơ ngác ngồi trên bậc thềm.
Cốc Thu Vũ đã bị giam giữ trong ngục được mười ngày, cậu cũng không thể nào tập trung được trong suốt mười ngày.
Mỗi khi nhắm mắt lại, hoặc khi rảnh rỗi, hình ảnh Cốc Thu Vũ nằm trong vũng máu luôn xuất hiện trước mặt cậu, khiến Thẩm Hoài An không cách nào quên được.
Hôm đó, cậu đã thấy Cốc Thu Vũ có bao nhiêu tức giận và căm thù khi giết toàn bộ Bạch Vũ Lâu. Những chuyện trong quá khứ mà nàng phải chịu đựng nhất định cũng không hề ít.
Không biết mười ngày qua nàng thế nào?
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Thẩm Hoài An, cậu mím môi, nhẫn tâm tự tát mình một cái.
Cho dù Bạch Vũ Lâu bị trừng trị là đúng, nhưng những người tu tiên chết trong tay Cốc Thu Vũ vẫn không sao đếm xuể.
Sao cậu có thể cho phép mình quan tâm đến kẻ thù chứ?
Nhưng dù vậy, ban đêm Thẩm Hoài An vẫn không thể ngủ được.
Ngày hôm sau, Thẩm Hoài An đến thăm hỏi sư phụ Hồng Cử.
Vừa bước vào thư phòng, cậu cúi đầu cung kính hành lễ.
“Sư phụ.”
Hồng Cử đang viết thư pháp trong thư phòng, vừa nhìn thấy Thẩm Hoài An, ông ta không nhịn được mà cười hỏi, “Sao hôm nay lại cung kính như vậy, lại gặp phải rắc rối à?”
Thẩm Hoài An lắc đầu.
“Đệ tử chỉ là có chút tò mò.” Thẩm Hoài An nói, “Chuyện của Bạch Vũ Lâu, yêu nữ kia… hiện tại thế nào rồi?”
Hồng Cử đặt bút xuống, rồi thở dài.
“Người của đại lao cũng đang rầu rĩ đây.” Ông ta nói nhỏ, “Ma Vực quả thật cũng có chút bản lĩnh, mỗi một Ma tướng cấp cao đều có một lớp bảo vệ khiến chúng ta không thể dò xét được.”
“… Vậy phải làm thế nào?”
“Chỉ có thể dùng hình tra tấn.” Hồng Cử nói, “Cốc Thu Vũ lại rất trung thành, bị tra tấn mười ngày cũng không hề tiết lộ bất kỳ tin tức nào về Ma Vực và Ân Quảng Ly.”
Thẩm Hoài An rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cậu thì thào nói: “… Sư phụ, con muốn gặp nàng ta một lần.”
…
Chiều hôm ấy, Thẩm Hoài An cầm trên tay văn điệp của Bách Trượng Phong, tiến vào ngục.
Là cánh tay đắc lực của Ân Quảng Ly, lại là người luyện độc cao nhất của Ma Vực, Cốc Thu Vũ bị giam giữ ở nơi sâu nhất trong đại lao.
Khi cửa ngục được mở ra, một mùi máu tươi tanh tưởi đột nhiên xộc đến.
Thẩm Hoài An không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
Cốc Thu Vũ bị xích vào tường, nàng cúi đầu xuống, dưới làn váy đỏ dài rách tả tơi là nước da trắng bóc thiếu sức sống.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng hơi ngẩng đầu lên.
Bình thường khi gặp nhau, Cốc Thu Vũ luôn trang điểm thành dáng vẻ trưởng thành, quyến rũ, nhưng giờ đây, khi ở trong đại lao mười ngày, không thoa bất kỳ son phấn gì, trông nàng lại vô cùng tái nhợt và yếu ớt.
Mái tóc đen ướt đẫm dán ở bên tai, đôi mắt đầy vẻ yếu ớt.
Nhìn thấy mặt mộc của nàng, Thẩm Hoài An mới nhận ra rằng, có lẽ Cốc Thu Vũ nhỏ tuổi hơn cậu một chút.
“Tiểu kiếm tiên.” Đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc của Cốc Thu Vũ chậm rãi cong lên.
Lúc chưa gặp nhau, khuôn mặt của Cốc Thu Vũ cứ hiện lên trong tâm trí cậu. Nhưng bây giờ gặp nhau rồi, Thẩm Hoài An lại không nói nên lời.
Cậu nhìn chằm chằm vào nữ tử bị xích trên tường, máu chảy dọc xuống tường khiến đôi mắt cậu nhức mỏi.
Nắm đấm của Thẩm Hoài An siết chặt lại.
“Vì Ân Quảng Ly, có đáng không?” Cậu hỏi, hỏi một cách khô khốc.
Cốc Thu Vũ chỉ cười nhẹ.
“Đáng.” Nàng đáp, “Sư tôn là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với ta.”
Thẩm Hoài An từ từ rũ mắt xuống.
Thấy cậu không lên tiếng, Cốc Thu Vũ nhướng mày.
“Ngươi phí sức đến gặp ta chỉ để hỏi câu này thôi ư?”
Thẩm Hoài An im lặng hồi lâu, cho đến khi Cốc Thu Vũ nghĩ cậu sẽ không nói gì nữa, Thẩm Hoài An lại nhẹ nhàng nói: “Nếu như lúc đó ta có thể gặp ngươi, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Cốc Thu Vũ sững người, rồi nàng bật cười.
Thẩm Hoài An ngẩng đầu, nụ cười của Cốc Thu Vũ khiến cậu thấy hơi khó chịu, cậu thì thào hỏi: “Ngươi không tin ta sao?”
“Ta tin, tâm ý của ngươi, ta xin nhận.” Nàng cười nói, “Nếu có kiếp sau, ngươi nhất định sẽ cứu ta thôi.”
Cốc Thu Vũ nói như vậy khiến trái tim của Thẩm Hoài An càng trở nên hỗn loạn.
Kiếp này đã thế này thì sao có kiếp sau được?
Vào ngày thứ mười hai, Ma tôn Ân Quảng Ly và liên minh phái tu tiên đã đạt được một thỏa thuận.
Trong vòng một trăm năm nữa, Ma Vực sẽ không tấn công giới tu tiên và đồng thời sẽ giao lại hơn mười thành trì đã chiếm đóng, chỉ để đổi lấy Cốc Thu Vũ.
Khi giới tu tiên trả lại Cốc Thu Vũ, nàng chỉ còn sót lại chút hơi tàn.
Bọn người tu tiên rất ghét yêu nữ, bọn họ đã chữa lành những vết thương do bị tra tấn của nàng, nhưng đến một bộ y phục tử tế cũng không chịu thay cho nàng, mà chỉ dùng pháp thuật treo nàng trong không trung để đưa ra khỏi địa lao.
Là công thần đã truy bắt được yêu nữ, bốn người Thẩm Hoài An được đặc cách tham gia vào cuộc bàn giao này.
An Linh Nhi và Cốc Thu Vũ có thâm thù sâu sắc, nàng ta nhìn Cốc Thu Vũ đang bị trói trong không trung với vẻ chán ghét.
Nhìn thấy yêu nữ y phục rách rưới, thảm hại, bị trói rồi vận chuyển như một món hàng, Thẩm Hoài An nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của nàng trước kia, không hiểu sao nội tâm lại vô cùng đớn đau.
Thẩm Hoài An mím môi, khi định thần lại thì bản thân đã bước về phía trước rồi.
Cậu lấy ra từ túi trữ vật một chiếc áo choàng dài dùng để khoác ngoài của mình, rồi đắp lên người Cốc Thu Vỹ, ôm nàng vào lòng.
“Hoài An!” Sư phụ của Thẩm Hoài An, Hồng Cử lập tức không tán thành.
Thẩm Hoài An ôm chặt Cốc Thu Vũ, cậu không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của những người khác, chỉ đi về phía trước.
“Đứa nhỏ này tâm địa lương thiện, nhìn không rõ bản chất của yêu nữ kia.” Hồng Cử chỉ đành cười cười giải thích với những người bên cạnh.
An Linh Nhi ở bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh này, nàng ta nghiến răng nhưng không phát ra tiếng động.
Trong mơ hồ, Cốc Thu Vũ tỉnh dậy trong vòng tay của Thẩm Hoài An, nàng từ từ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào quai hàm nghiêm nghị của thiếu niên trước mắt, môi nàng khẽ mấp máy.
“Tiểu kiếm tiên, ngươi mềm lòng rồi.” Nàng cười nói, “Ngươi đừng quên, ngươi không thể tin nữ nhân của Ma Vực.”
Trên vai của Cốc Thu Vũ, các ngón tay của Thẩm Hoài An từ từ siết chặt.
“Câm miệng.”
Thẩm Hoài An nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng lại không nhìn Cốc Thu Vũ.
Cậu nghiến răng, nói: “Cho dù đổi lại là bất kỳ nữ tử nào, ta cũng sẽ làm như vậy mà thôi.”
Cốc Thu Vũ lại cười nhẹ.
“Nếu đã như vậy…”
Nếu đã như vậy, sao tim ngươi đập nhanh thế?