-
Chương 5
Quận chúa còn đưa cho ta một tấm ngọc bài.
"Đây là ngọc bài của mẫu thân ta, ngươi giữ kỹ, có nó, không ai dám bắt nạt ngươi. Còn nữa, phía Dương Cảnh Hàn đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Lần này đến lượt ta đỏ mắt.
Tình địch xưa kia, giờ trở thành chỗ dựa lớn nhất của ta.
Ngày cưới sắp đến, công chúa Tây Lương mỗi ngày đều vui vẻ, trông giống hệt một thiếu nữ chờ ngày xuất giá.
Đáng tiếc, người nàng sẽ cưới là phu quân ta.
Ta che giấu sự lạnh lẽo trong mắt, trình lên danh sách khách mời.
Công chúa Tây Lương nghi ngờ liếc nhìn ta một cái, sau đó mang đi cho Mạnh Trường Sách xem.
Tối đó, Mạnh Trường Sách lại bước vào chính viện.
À, phải rồi!
Vì công chúa Tây Lương chê ta đã từng ở trong chính viện, nên yêu cầu bố trí tân phòng ở viện khác.
Hiện tại ta vẫn là phu nhân của Mạnh gia, vẫn ở chính viện.
Hơn nữa, chính viện này khá tốt, ta không có ý định dời đi.
Mạnh Trường Sách nhìn ta muốn nói lại thôi, thở dài: "Uyển Uyển, nếu lúc ta mới trở về, nàng sớm nghĩ thông, sớm chấp nhận Nguyệt nhi, thì nàng và Nguyệt nhi sẽ không phân biệt lớn nhỏ, ta cũng không cần để nàng làm thiếp."
Nghe hắn nói vậy, giống như tất cả đều là lỗi của ta, ta nên ủng hộ hắn mang một nữ nhân về để chọc giận ta.
Khi không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn.
Ta cười lạnh một tiếng: "Những lời thề non hẹn biển trước kia, ngươi đã sớm quên hết. Từ khi ngươi trở về sau chiến trận, ngươi đã thay đổi, thay đổi đến mức ta gần như không nhận ra. Cái gì là thê thiếp, ngươi nghĩ ta còn để ý sao?"
Hắn tức giận đến lúng túng: "Người thay đổi là nàng, trở nên không thể lý giải được. Nếu nàng cảm thấy ta thay đổi, thì chỉ chứng tỏ nàng chưa từng thực sự hiểu ta."
Hắn tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Thị nữ bước vào, khẽ thở dài, lặng lẽ trải giường.
Những người bên cạnh ta đều mong ta được tốt, mong Mạnh Trường Sách hồi tâm chuyển ý với ta.
Nhưng ta thấy hắn không còn xứng với ta nữa.
Tối nay ta cố ý chọc tức hắn bỏ đi.
Không chọc tức hắn, chẳng lẽ chờ đến ngày hắn c.h.ế.t, ta lại cùng hắn mây mưa một phen?
Ta sợ ta sẽ nôn ra mất.
Cuối cùng ngày đại hỷ cũng đến.
Khách khứa tấp nập, nhưng hầu hết đều là những kẻ nịnh bợ Mạnh Trường Sách.
Những gia đình quen biết, thường xuyên qua lại với ta, phần lớn chỉ gửi quà đến.
Cho đến khi thế tử của phủ Vũ Mục hầu và Nghiêu Khương quận chúa đến, nụ cười trên mặt Mạnh Trường Sách mới nhiều thêm chút.
Thế tử nhìn quanh một vòng, vỗ vai Mạnh Trường Sách nói: "Mạnh tướng quân đừng bận tâm người khác, mình vui vẻ là được."
Hai người xem nhau là tri kỷ.
Nghiêu Khương quận chúa cười nhạt, cùng ta đi đến một góc vắng người nói chuyện.
Nàng thờ ơ nói với ta: "Coi Hoàng cữu cữu của ta là kẻ ngốc, mới thật sự là ngu dốt, nhất định sẽ phải trả giá."
Ta mỉm cười đáp lại: "Quận chúa thật anh minh."
Không lâu sau, người được Hoàng thượng tin dùng, Dương đại nhân cũng đến.
Mạnh Trường Sách và thế tử của phủ Vũ Mục hầu đều tiến lên chào hỏi hắn.
Ta nhìn ánh mắt của quận chúa, không tự chủ được mà nhìn theo, trêu ghẹo: "Dương đại nhân quả là người thông minh."
Quận chúa cười dịu dàng, thân mật khoác tay ta, trêu lại: "Thẩm Tri Uyển, ngươi cô đơn ba năm, lại bị một nữ nhân man di vượt mặt, sau này biết làm sao đây?"
"Nghe quận chúa đàm đạo phong nguyệt là đủ."
Chúng ta cùng cười, vui đùa với nhau.
Quản gia vội vã đi tới, vẻ mặt khó xử nói: "Phu nhân, công chúa bên kia truyền lời, muốn đội đón dâu đi sớm hơn một canh giờ, kiệu hoa phải đi vòng qua vài con phố rồi mới tới."
Nghiêu Khương quận chúa bật cười: "Ta không biết, là vị công chúa biểu muội nào của ta, mà Thái hậu và Hoàng hậu chưa từng nhắc tới."
Quản gia sợ hãi quỳ xuống: "Xin quận chúa thứ tội, là công chúa Dung Nguyệt của Tây Lương."
"Tây Lương đã bị diệt, một công chúa của quốc gia đã diệt vong mà còn dám đòi hỏi quá đáng như vậy."
Quận chúa lạnh lùng nhìn, khiến quản gia run rẩy không ngừng.
Những người trong phủ này tuy là những kẻ nịnh hót, nhưng dạo này họ cũng không dám ức hiếp ta, thậm chí còn ngấm ngầm bênh vực ta.
Ta lên tiếng: "Thôi, chỉ là người làm, họ chỉ làm theo lệnh mà thôi."
Hơn nữa, quản gia còn biết đến xin ý kiến của ta.
Ta nói với ông ấy: "Cứ theo lời công chúa Tây Lương mà làm."
Quản gia như được đại xá, lập tức cáo lui.
Nghiêu Khương quận chúa lấy ngón tay chọc vào trán ta: "Ta chẳng qua sợ ngươi bị ức hiếp trong phủ, muốn chống lưng cho ngươi, để họ biết rằng ngươi có ta ở phía sau!"
Ta thuận thế tựa vào nàng: "Ta biết, quận chúa là ân nhân của ta, là chỗ dựa của ta."
Nàng bổ sung: "Là bằng hữu."
Ta đột nhiên thấy mũi cay cay, mắt hơi ướt.
Sau khi phụ thân và ca ca ta bị giáng chức, mẫu thân và các đệ muội ta cũng rời kinh thành.
Nếu không có một người bạn như Nghiêu Khương quận chúa ở bên, dù ta có g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ bạc tình, cũng e rằng sẽ trầm cảm mà bệnh nặng.
Có một người bạn tri kỷ như vậy, thật tốt.
"Đây là ngọc bài của mẫu thân ta, ngươi giữ kỹ, có nó, không ai dám bắt nạt ngươi. Còn nữa, phía Dương Cảnh Hàn đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Lần này đến lượt ta đỏ mắt.
Tình địch xưa kia, giờ trở thành chỗ dựa lớn nhất của ta.
Ngày cưới sắp đến, công chúa Tây Lương mỗi ngày đều vui vẻ, trông giống hệt một thiếu nữ chờ ngày xuất giá.
Đáng tiếc, người nàng sẽ cưới là phu quân ta.
Ta che giấu sự lạnh lẽo trong mắt, trình lên danh sách khách mời.
Công chúa Tây Lương nghi ngờ liếc nhìn ta một cái, sau đó mang đi cho Mạnh Trường Sách xem.
Tối đó, Mạnh Trường Sách lại bước vào chính viện.
À, phải rồi!
Vì công chúa Tây Lương chê ta đã từng ở trong chính viện, nên yêu cầu bố trí tân phòng ở viện khác.
Hiện tại ta vẫn là phu nhân của Mạnh gia, vẫn ở chính viện.
Hơn nữa, chính viện này khá tốt, ta không có ý định dời đi.
Mạnh Trường Sách nhìn ta muốn nói lại thôi, thở dài: "Uyển Uyển, nếu lúc ta mới trở về, nàng sớm nghĩ thông, sớm chấp nhận Nguyệt nhi, thì nàng và Nguyệt nhi sẽ không phân biệt lớn nhỏ, ta cũng không cần để nàng làm thiếp."
Nghe hắn nói vậy, giống như tất cả đều là lỗi của ta, ta nên ủng hộ hắn mang một nữ nhân về để chọc giận ta.
Khi không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn.
Ta cười lạnh một tiếng: "Những lời thề non hẹn biển trước kia, ngươi đã sớm quên hết. Từ khi ngươi trở về sau chiến trận, ngươi đã thay đổi, thay đổi đến mức ta gần như không nhận ra. Cái gì là thê thiếp, ngươi nghĩ ta còn để ý sao?"
Hắn tức giận đến lúng túng: "Người thay đổi là nàng, trở nên không thể lý giải được. Nếu nàng cảm thấy ta thay đổi, thì chỉ chứng tỏ nàng chưa từng thực sự hiểu ta."
Hắn tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Thị nữ bước vào, khẽ thở dài, lặng lẽ trải giường.
Những người bên cạnh ta đều mong ta được tốt, mong Mạnh Trường Sách hồi tâm chuyển ý với ta.
Nhưng ta thấy hắn không còn xứng với ta nữa.
Tối nay ta cố ý chọc tức hắn bỏ đi.
Không chọc tức hắn, chẳng lẽ chờ đến ngày hắn c.h.ế.t, ta lại cùng hắn mây mưa một phen?
Ta sợ ta sẽ nôn ra mất.
Cuối cùng ngày đại hỷ cũng đến.
Khách khứa tấp nập, nhưng hầu hết đều là những kẻ nịnh bợ Mạnh Trường Sách.
Những gia đình quen biết, thường xuyên qua lại với ta, phần lớn chỉ gửi quà đến.
Cho đến khi thế tử của phủ Vũ Mục hầu và Nghiêu Khương quận chúa đến, nụ cười trên mặt Mạnh Trường Sách mới nhiều thêm chút.
Thế tử nhìn quanh một vòng, vỗ vai Mạnh Trường Sách nói: "Mạnh tướng quân đừng bận tâm người khác, mình vui vẻ là được."
Hai người xem nhau là tri kỷ.
Nghiêu Khương quận chúa cười nhạt, cùng ta đi đến một góc vắng người nói chuyện.
Nàng thờ ơ nói với ta: "Coi Hoàng cữu cữu của ta là kẻ ngốc, mới thật sự là ngu dốt, nhất định sẽ phải trả giá."
Ta mỉm cười đáp lại: "Quận chúa thật anh minh."
Không lâu sau, người được Hoàng thượng tin dùng, Dương đại nhân cũng đến.
Mạnh Trường Sách và thế tử của phủ Vũ Mục hầu đều tiến lên chào hỏi hắn.
Ta nhìn ánh mắt của quận chúa, không tự chủ được mà nhìn theo, trêu ghẹo: "Dương đại nhân quả là người thông minh."
Quận chúa cười dịu dàng, thân mật khoác tay ta, trêu lại: "Thẩm Tri Uyển, ngươi cô đơn ba năm, lại bị một nữ nhân man di vượt mặt, sau này biết làm sao đây?"
"Nghe quận chúa đàm đạo phong nguyệt là đủ."
Chúng ta cùng cười, vui đùa với nhau.
Quản gia vội vã đi tới, vẻ mặt khó xử nói: "Phu nhân, công chúa bên kia truyền lời, muốn đội đón dâu đi sớm hơn một canh giờ, kiệu hoa phải đi vòng qua vài con phố rồi mới tới."
Nghiêu Khương quận chúa bật cười: "Ta không biết, là vị công chúa biểu muội nào của ta, mà Thái hậu và Hoàng hậu chưa từng nhắc tới."
Quản gia sợ hãi quỳ xuống: "Xin quận chúa thứ tội, là công chúa Dung Nguyệt của Tây Lương."
"Tây Lương đã bị diệt, một công chúa của quốc gia đã diệt vong mà còn dám đòi hỏi quá đáng như vậy."
Quận chúa lạnh lùng nhìn, khiến quản gia run rẩy không ngừng.
Những người trong phủ này tuy là những kẻ nịnh hót, nhưng dạo này họ cũng không dám ức hiếp ta, thậm chí còn ngấm ngầm bênh vực ta.
Ta lên tiếng: "Thôi, chỉ là người làm, họ chỉ làm theo lệnh mà thôi."
Hơn nữa, quản gia còn biết đến xin ý kiến của ta.
Ta nói với ông ấy: "Cứ theo lời công chúa Tây Lương mà làm."
Quản gia như được đại xá, lập tức cáo lui.
Nghiêu Khương quận chúa lấy ngón tay chọc vào trán ta: "Ta chẳng qua sợ ngươi bị ức hiếp trong phủ, muốn chống lưng cho ngươi, để họ biết rằng ngươi có ta ở phía sau!"
Ta thuận thế tựa vào nàng: "Ta biết, quận chúa là ân nhân của ta, là chỗ dựa của ta."
Nàng bổ sung: "Là bằng hữu."
Ta đột nhiên thấy mũi cay cay, mắt hơi ướt.
Sau khi phụ thân và ca ca ta bị giáng chức, mẫu thân và các đệ muội ta cũng rời kinh thành.
Nếu không có một người bạn như Nghiêu Khương quận chúa ở bên, dù ta có g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ bạc tình, cũng e rằng sẽ trầm cảm mà bệnh nặng.
Có một người bạn tri kỷ như vậy, thật tốt.
Bình luận facebook