Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Dịch: Lạc Đinh Đang
Thẩm Ấu Sở đột phá phòng tuyến tâm lý, lần đầu chủ động nhắc nhở Trần Hán Thăng đừng uống rượu. Nhưng điều này không thể, đêm nay Trần Hán Thăng đã chuẩn bị tốt một cân rượu.
"Khách sạn Monica Giang Lăng" là địa điểm gặp gỡ tối nay, nó ở ngay khu trung tâm Giang Lăng, đối diện bách hóa Đông Sơn. Cái khách sạn không có hơi thở nông thôn này là khách sạn ba sao tốt nhất Giang Lăng, không hổ là vùng ngoại ô.
Cái tên đó là đặc trưng của thời đại, không mang hương vị nước ngoài, càng không có vẻ ngột ngạt.
Khách sạn Monica phục vụ ăn uống tầng một, hát tầng hai, xông hơi tầng ba, từ tầng bốn trở lên là chỗ ngủ lại, thỏa mãn đủ các nhu cầu ăn uống vui chơi ngủ nghỉ.
Trần Hán Thăng xuống xe buýt, hai tay đút túi, thong thả chạy đến cửa khách sạn. Sau khi báo tên phòng, cô gái tiếp khách mặc sườn xám dẫn Trần Hán Thăng tới đó.
"Mặc như vậy có lạnh không?"
Trần Hán Thăng chỉ bắp đùi lộ ra của người ta.
Chị gái tiếp khách cũng rất đỉnh, thấy bộ dạng Trần Hán Thăng như sinh viên đại học, bĩu môi lười đáp.
Trần Hán Thăng cười cười, không nói tiếp nữa.
Hắn mở ra căn phòng được đặt trước, bên trong đã có không ít người, có doanh nhân áo vest giày da, cũng có nhân viên chi nhánh chuyển phát nhanh ở Giang Lăng, có cả đại lý trường học dáng dấp sinh viên đại học.
Phòng bao rộng ít nhất 60m2, bên trong bày ba cái bàn. Nếu không có gì bất ngờ thì nhân viên cấp cao của công ty Thâm Thông một bàn, nhanh viên chuyển phát nhanh ở Giang Lăng một bàn, đại lý sinh viên đại học một bàn.
Có vẻ như nhân số xã giao kiểu duyệt binh này đã đạt tới hiệu quả.
Chung Kiến Thành uống trà tán gẫu với mấy người trung niên trên ghế salon cách đó không xa, nhân viên chuyển phát nhanh ba hoa ở một vòng ghế salon khác, bầu không khí cũng khá náo nhiệt.
Chỉ có đại lý sinh viên đại học ngồi trên ghế salon ngoài cùng, trên bàn trống trơn, không có trà nóng cũng không có nước sôi.
Không ai phản đối, chỉ có một nam sinh bức xúc ra mặt giống như đang chửi mắng.
Trần Hán Thăng đi tới chào hỏi với họ: "Chào mọi người, tôi là Trần Hán Thăng, tổng đại lý của Học viện Tài chính."
Phản ứng của các đại lý sinh viên đại học đều khá lạnh nhạt, không phải tính cách họ như vậy, mà là kinh nghiệm xã giao quá ít, đột nhiên tới trường hợp xã giao của người trưởng thành nên có chút bó buộc.
Trừ nam sinh đầy mặt khó chịu kia, gã đứng lên đáp lại: "Hóa ra là anh Trần, em sớm nghe đại danh của ông anh đây rồi, ông trùm đại lý của bốn trường đại học luôn. Chú em này tên Lưu Bằng Phi, đến từ Học viện Công nghệ Kim Lăng."
Trần Hán Thăng đi tới ngồi cạnh gã, Lưu Bằng Phi như thể đã quen biết từ trước.
"Sao bên chúng ta không có trà?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Không hỏi còn hay, hỏi xong Lưu Bằng Phi đập mạnh xuống bàn: "Phục vụ khách sạn mắt chó khinh người, sau khi biết chúng ta là sinh viên đại học thì trà cũng không thèm mang lên, máy sưởi cũng không đưa một cái nào, chân bố cứng luôn rồi đây."
Diện tích phòng khách khá lớn, điều hòa không thể bao trùm hết nên nhất định phải có máy sưởi.
Các ghế salon bên cạnh đều có máy sưởi, duy chỉ bên đại lý sinh viên đại học này là không có, chắc chắn đây là sơ suất cố tình. Khách sạn năm 2002 chính là dạng thế này, không thể mong đợi phục vụ cao của nhân viên phục vụ, họ đang tồn tại ý thức lười chung.
Lúc này, có nam phục vụ tới hỏi Chung Kiến Thành khi nào mang đồ ăn lên, lúc đi qua chỗ Trần Hán Thăng bị hắn kéo lại.
"Tiền trà nước của khách sạn các anh hết bao nhiêu, mang cho chúng tôi mỗi người một tách, ông mày mời các anh em uống trà!"
Trần Hán Thăng ăn nói mạnh mẽ vang vọng, những người khác trong phòng đều nhìn về bên này.
Phục vụ bị túm lấy không thoát được, lúc này mới đáp: "Nước trà không mất phí."
"Không mất phí thì tiết kiệm cái gì, máy sưởi cũng chuyển một ít tới đây, còn nữa, không thấy tình trạng bên này của chúng tôi à?"
Đây vốn là tính lười của phục vụ khách sạn, bọn họ nhìn ra những vị khách quan trọng là một bàn ông chủ ở trong cùng kia, nhân viên chuyển phát nhanh có vẻ cũng không dễ trêu, vì vậy đều cung cấp nước trà và máy sưởi.
Đám sinh viên đại học này đều khá câu thúc, nhân viên phục vụ gặp qua nhiều người, biết là cho đám sinh viên này ra rìa thì chúng cũng không dám nói, ai ngờ bật ra tên khác loài như Trần Hán Thăng.
"Được được được, giờ chúng tôi đi lấy, vừa nãy là sơ sẩy, thật sự xin lỗi."
Nam phục vụ lập tức xin lỗi.
Chỉ chốc lát sau, nước và máy sưởi đều được mang tới.
Trần Hán Thăng lấy thuốc ra: "Còn gạt tàn nữa."
Không qua nửa phút, gạt tàn cũng được đưa tới, hơn nữa người đưa là cô tiếp khách mặc sườn xám kia.
"Mẹ, anh Trần oách ghê."
Lưu Bằng Phi vừa uống trà vừa thổi máy sưởi, người lập tức ấm lên.
Trần Hán Thăng thay đổi dáng vẻ hung ác khi nãy, cười hì hì chia thuốc, mấy đại lý sinh viên đại học đều tới nhận, cũng không biết họ có hút hay không.
Lúc này, Chung Kiến Thành đi tới từ bên trong: "Hán Thăng, lại đây gặp Lưu tổng và Thường tổng của chúng ta."
Trần Hán Thăng dụi thuốc bước vào salon trong cùng, Chung Kiến Thành giới thiệu: "Đây là đại lý sinh viên đại học làm ăn tốt nhất, phụ trách công việc chuyển phát nhanh của Học viện Tài chính, Đông Đại, cao đẳng Kỹ thuật và trường Y. Hai ngày gần đây làm ăn rất tốt, ngày khác trích phần trăm thì hơn 400 tệ."
Tiếp đó, hắn lại giới thiệu mấy vị chủ khách: "Phó tổng giám đốc chuyển phát nhanh Thâm Thông Lưu Chí Châu, trợ lý tổng giám đốc Khổng Tĩnh, tổng giám đốc Thường Tiểu Bình khu JZ······ "
Lưu Chí Châu là người địa vị cao nhất ở đây. Ông ta đeo kính mắt, cười ha ha nói: "Thật xin lỗi, vừa nãy chúng tôi chỉ lo uổng trà của mình, quên bên các cậu."
Trần Hán Thăng đáp: "Đây là vấn đề của khách sạn, bọn họ thấy Lưu tổng và Thường tổng phú quý đầy người nên trong mắt cũng chỉ có các ngài."
"Ha ha ha."
Mấy người đều cười, lúc đáp lời Trần Hán Thăng còn tiện đó nịnh luôn.
Khổng Tĩnh là một người phụ nữ trẻ đẹp ngoài ba mươi, dưới lớp áo gió là đôi tất đen dày, bắp chân lộ ra không quá thô, lúc cười lên rất quyến rũ.
Vốn là Chung Kiến Thành mang Trần Hán Thăng tới đây làm quen, nhưng Trần Hán Thăng da mặt dày, không rời đi ngay, dù sao theo cái vòng này mới nghe được tin tức.
Trần Hán Thăng xem xét một vòng salon, đám khách kia chắc chắn không thể động, người có thể động tới chỉ có Chung Kiến Thành và Bành Cường.
Bành Cường là đội trưởng chuyển phát nhanh khu Giang Lăng, cũng coi như phó quản lý khu Giang Lăng, Trần Hán Thăng rất thân quen với anh ta.
"Cường ca, anh ngồi thu mông một chút, dành ít chỗ cho thằng em ngồi với."
Trần Hán Thăng cười đùa cợt nhả nói.
Bành Cường nghe xong trực tiếp đứng lên: "Tới đây tới đây, anh tặng chỗ này cho cậu, mịa, làm như cậu nghe hiểu được nhỉ?"
Đám người Lưu Chí Châu và Thường Tiểu Bình nói rất nhiều trong lúc trò chuyện, có lúc Bành Cường cảm thấy suy nghĩ không theo kịp.
Trần Hán Thăng không khách khí ngồi xuống, còn quay đầu nói một câu: "Cảm ơn Cường ca cho thằng em này cơ hội học tập."
Tổng giám đốc Kiến Nghiệp Thường Tiểu Bình cảm thấy tay sinh viên đại học Trần Hán Thăng này rất thú vị, ông ta móc thuốc lá ra: "Hút thuốc không?"
"Hút."
Trần Hán Thăng nhận điếu thuốc, thuận tiện nhìn ghế salon đại lý sinh viên đại học đang ngồi.
Trà có, máy sưởi cũng có, nhưng vẫn không trao đổi nhiều.
"Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, lần này tuyết rơi thật rồi."
Đột nhiên bên ngoài truyền tới một tràng tiếng hoan hô vui sướng.
Người trong phòng khách ngẩng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, hoa tuyết như tơ liễu nhẹ nhàng đậu xuống ô cửa sổ phòng khách, rồi biến mất không thấy nữa.
Ồ, một trận tuyết thật.
······
Thẩm Ấu Sở đột phá phòng tuyến tâm lý, lần đầu chủ động nhắc nhở Trần Hán Thăng đừng uống rượu. Nhưng điều này không thể, đêm nay Trần Hán Thăng đã chuẩn bị tốt một cân rượu.
"Khách sạn Monica Giang Lăng" là địa điểm gặp gỡ tối nay, nó ở ngay khu trung tâm Giang Lăng, đối diện bách hóa Đông Sơn. Cái khách sạn không có hơi thở nông thôn này là khách sạn ba sao tốt nhất Giang Lăng, không hổ là vùng ngoại ô.
Cái tên đó là đặc trưng của thời đại, không mang hương vị nước ngoài, càng không có vẻ ngột ngạt.
Khách sạn Monica phục vụ ăn uống tầng một, hát tầng hai, xông hơi tầng ba, từ tầng bốn trở lên là chỗ ngủ lại, thỏa mãn đủ các nhu cầu ăn uống vui chơi ngủ nghỉ.
Trần Hán Thăng xuống xe buýt, hai tay đút túi, thong thả chạy đến cửa khách sạn. Sau khi báo tên phòng, cô gái tiếp khách mặc sườn xám dẫn Trần Hán Thăng tới đó.
"Mặc như vậy có lạnh không?"
Trần Hán Thăng chỉ bắp đùi lộ ra của người ta.
Chị gái tiếp khách cũng rất đỉnh, thấy bộ dạng Trần Hán Thăng như sinh viên đại học, bĩu môi lười đáp.
Trần Hán Thăng cười cười, không nói tiếp nữa.
Hắn mở ra căn phòng được đặt trước, bên trong đã có không ít người, có doanh nhân áo vest giày da, cũng có nhân viên chi nhánh chuyển phát nhanh ở Giang Lăng, có cả đại lý trường học dáng dấp sinh viên đại học.
Phòng bao rộng ít nhất 60m2, bên trong bày ba cái bàn. Nếu không có gì bất ngờ thì nhân viên cấp cao của công ty Thâm Thông một bàn, nhanh viên chuyển phát nhanh ở Giang Lăng một bàn, đại lý sinh viên đại học một bàn.
Có vẻ như nhân số xã giao kiểu duyệt binh này đã đạt tới hiệu quả.
Chung Kiến Thành uống trà tán gẫu với mấy người trung niên trên ghế salon cách đó không xa, nhân viên chuyển phát nhanh ba hoa ở một vòng ghế salon khác, bầu không khí cũng khá náo nhiệt.
Chỉ có đại lý sinh viên đại học ngồi trên ghế salon ngoài cùng, trên bàn trống trơn, không có trà nóng cũng không có nước sôi.
Không ai phản đối, chỉ có một nam sinh bức xúc ra mặt giống như đang chửi mắng.
Trần Hán Thăng đi tới chào hỏi với họ: "Chào mọi người, tôi là Trần Hán Thăng, tổng đại lý của Học viện Tài chính."
Phản ứng của các đại lý sinh viên đại học đều khá lạnh nhạt, không phải tính cách họ như vậy, mà là kinh nghiệm xã giao quá ít, đột nhiên tới trường hợp xã giao của người trưởng thành nên có chút bó buộc.
Trừ nam sinh đầy mặt khó chịu kia, gã đứng lên đáp lại: "Hóa ra là anh Trần, em sớm nghe đại danh của ông anh đây rồi, ông trùm đại lý của bốn trường đại học luôn. Chú em này tên Lưu Bằng Phi, đến từ Học viện Công nghệ Kim Lăng."
Trần Hán Thăng đi tới ngồi cạnh gã, Lưu Bằng Phi như thể đã quen biết từ trước.
"Sao bên chúng ta không có trà?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Không hỏi còn hay, hỏi xong Lưu Bằng Phi đập mạnh xuống bàn: "Phục vụ khách sạn mắt chó khinh người, sau khi biết chúng ta là sinh viên đại học thì trà cũng không thèm mang lên, máy sưởi cũng không đưa một cái nào, chân bố cứng luôn rồi đây."
Diện tích phòng khách khá lớn, điều hòa không thể bao trùm hết nên nhất định phải có máy sưởi.
Các ghế salon bên cạnh đều có máy sưởi, duy chỉ bên đại lý sinh viên đại học này là không có, chắc chắn đây là sơ suất cố tình. Khách sạn năm 2002 chính là dạng thế này, không thể mong đợi phục vụ cao của nhân viên phục vụ, họ đang tồn tại ý thức lười chung.
Lúc này, có nam phục vụ tới hỏi Chung Kiến Thành khi nào mang đồ ăn lên, lúc đi qua chỗ Trần Hán Thăng bị hắn kéo lại.
"Tiền trà nước của khách sạn các anh hết bao nhiêu, mang cho chúng tôi mỗi người một tách, ông mày mời các anh em uống trà!"
Trần Hán Thăng ăn nói mạnh mẽ vang vọng, những người khác trong phòng đều nhìn về bên này.
Phục vụ bị túm lấy không thoát được, lúc này mới đáp: "Nước trà không mất phí."
"Không mất phí thì tiết kiệm cái gì, máy sưởi cũng chuyển một ít tới đây, còn nữa, không thấy tình trạng bên này của chúng tôi à?"
Đây vốn là tính lười của phục vụ khách sạn, bọn họ nhìn ra những vị khách quan trọng là một bàn ông chủ ở trong cùng kia, nhân viên chuyển phát nhanh có vẻ cũng không dễ trêu, vì vậy đều cung cấp nước trà và máy sưởi.
Đám sinh viên đại học này đều khá câu thúc, nhân viên phục vụ gặp qua nhiều người, biết là cho đám sinh viên này ra rìa thì chúng cũng không dám nói, ai ngờ bật ra tên khác loài như Trần Hán Thăng.
"Được được được, giờ chúng tôi đi lấy, vừa nãy là sơ sẩy, thật sự xin lỗi."
Nam phục vụ lập tức xin lỗi.
Chỉ chốc lát sau, nước và máy sưởi đều được mang tới.
Trần Hán Thăng lấy thuốc ra: "Còn gạt tàn nữa."
Không qua nửa phút, gạt tàn cũng được đưa tới, hơn nữa người đưa là cô tiếp khách mặc sườn xám kia.
"Mẹ, anh Trần oách ghê."
Lưu Bằng Phi vừa uống trà vừa thổi máy sưởi, người lập tức ấm lên.
Trần Hán Thăng thay đổi dáng vẻ hung ác khi nãy, cười hì hì chia thuốc, mấy đại lý sinh viên đại học đều tới nhận, cũng không biết họ có hút hay không.
Lúc này, Chung Kiến Thành đi tới từ bên trong: "Hán Thăng, lại đây gặp Lưu tổng và Thường tổng của chúng ta."
Trần Hán Thăng dụi thuốc bước vào salon trong cùng, Chung Kiến Thành giới thiệu: "Đây là đại lý sinh viên đại học làm ăn tốt nhất, phụ trách công việc chuyển phát nhanh của Học viện Tài chính, Đông Đại, cao đẳng Kỹ thuật và trường Y. Hai ngày gần đây làm ăn rất tốt, ngày khác trích phần trăm thì hơn 400 tệ."
Tiếp đó, hắn lại giới thiệu mấy vị chủ khách: "Phó tổng giám đốc chuyển phát nhanh Thâm Thông Lưu Chí Châu, trợ lý tổng giám đốc Khổng Tĩnh, tổng giám đốc Thường Tiểu Bình khu JZ······ "
Lưu Chí Châu là người địa vị cao nhất ở đây. Ông ta đeo kính mắt, cười ha ha nói: "Thật xin lỗi, vừa nãy chúng tôi chỉ lo uổng trà của mình, quên bên các cậu."
Trần Hán Thăng đáp: "Đây là vấn đề của khách sạn, bọn họ thấy Lưu tổng và Thường tổng phú quý đầy người nên trong mắt cũng chỉ có các ngài."
"Ha ha ha."
Mấy người đều cười, lúc đáp lời Trần Hán Thăng còn tiện đó nịnh luôn.
Khổng Tĩnh là một người phụ nữ trẻ đẹp ngoài ba mươi, dưới lớp áo gió là đôi tất đen dày, bắp chân lộ ra không quá thô, lúc cười lên rất quyến rũ.
Vốn là Chung Kiến Thành mang Trần Hán Thăng tới đây làm quen, nhưng Trần Hán Thăng da mặt dày, không rời đi ngay, dù sao theo cái vòng này mới nghe được tin tức.
Trần Hán Thăng xem xét một vòng salon, đám khách kia chắc chắn không thể động, người có thể động tới chỉ có Chung Kiến Thành và Bành Cường.
Bành Cường là đội trưởng chuyển phát nhanh khu Giang Lăng, cũng coi như phó quản lý khu Giang Lăng, Trần Hán Thăng rất thân quen với anh ta.
"Cường ca, anh ngồi thu mông một chút, dành ít chỗ cho thằng em ngồi với."
Trần Hán Thăng cười đùa cợt nhả nói.
Bành Cường nghe xong trực tiếp đứng lên: "Tới đây tới đây, anh tặng chỗ này cho cậu, mịa, làm như cậu nghe hiểu được nhỉ?"
Đám người Lưu Chí Châu và Thường Tiểu Bình nói rất nhiều trong lúc trò chuyện, có lúc Bành Cường cảm thấy suy nghĩ không theo kịp.
Trần Hán Thăng không khách khí ngồi xuống, còn quay đầu nói một câu: "Cảm ơn Cường ca cho thằng em này cơ hội học tập."
Tổng giám đốc Kiến Nghiệp Thường Tiểu Bình cảm thấy tay sinh viên đại học Trần Hán Thăng này rất thú vị, ông ta móc thuốc lá ra: "Hút thuốc không?"
"Hút."
Trần Hán Thăng nhận điếu thuốc, thuận tiện nhìn ghế salon đại lý sinh viên đại học đang ngồi.
Trà có, máy sưởi cũng có, nhưng vẫn không trao đổi nhiều.
"Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, lần này tuyết rơi thật rồi."
Đột nhiên bên ngoài truyền tới một tràng tiếng hoan hô vui sướng.
Người trong phòng khách ngẩng đầu nhìn ra ngoài, quả nhiên, hoa tuyết như tơ liễu nhẹ nhàng đậu xuống ô cửa sổ phòng khách, rồi biến mất không thấy nữa.
Ồ, một trận tuyết thật.
······