Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Dịch: Gia Cát Nô
Tại sao lại gọi F-101 là "trung tâm thu nhận thiếu nữ không bình thường", bởi vì nơi nay có hai cô gái. Hai người này nếu xét về hình dáng thì đều xếp vào dạng có số có má ở Tài Viện. Nhưng một cô chỉ cần nói qua là đỏ mặt.
Một cô gái xinh đẹp khác thì nhận hết lừa gạt trong tình yêu, cũng đi lừa người khác. Quá đáng hơn nữa là cô ấy muốn quyến rũ quản lý nơi này là Trần Hán Thăng.
Chung Kiến Thành không nhìn thấy mặt mũi Thẩm Ấu Sở ra sao, nhưng dáng vẻ bên ngoài rất cao. Còn Thương Nghiên Nghiên bên cạnh đang nở nụ cười nghe rất dễ chịu, cách nói chuyện thoải mái rất dễ hòa nhập. Cho nên từ khi lão bước vào, ánh mắt luôn bị thu hút bởi Thương Nghiên Nghiên với chiếc quần jean bó sát đôi chân dài.
"Hắc hắc, quản lý Chung, nếu tính theo tuổi tác ngài có thể làm chú làm bác người ta đấy, đừng nên nhìn lung tung."
Trần Hán Thăng cười hi hi nhắc nhở.
Lão cũng là một tên lưu manh, nên chẳng có gì phải xấu hổ cả. Chung Kiến Thành thu lại tầm nhìn, quay đầu lại rút thuốc ra hút: "Cậu đừng nói lung tung. Gọi chú chẳng lẽ tôi già lắm sao. Nói các cô ấy gọi bằng anh Chung là được rồi.
Những người con trai bước vào độ tuổi trung niên thường hay có tình cách kỳ lạ. Nếu như bị một cô gái nhỏ tầm 20 tuổi kêu bằng chú có vẻ như khó chịu lắm, nhưng chỉ cần cô gái nhỏ đổi qua gọi là "ba ba" thì đoán chừng người đó ngủ cũng có thể cười.
Có thể hiểu "chú" là tăng thêm tuổi, còn "ba ba" là tăng thêm hiệu quả.
(Trung quốc hay có scandal về việc ông chủ lớn nhận con nuôi xong thịt.)
Hừ, một đám có "đệ đệ" chẳng ra gì.
Trần Hán Thăng hướng chủ để về: "Quản lý Chung đến Tài Viện chủ yếu là ra chỉ thị đúng không? Còn nếu không phải thì ngài ngồi chơi ở đây, chúng tôi còn phải đi học. Không các thầy cô giáo sẽ trừ bớt điểm chuyên cần mất."
Từ một sinh viên trốn học như cơm bữa, giờ phút này bỗng chốc trở thành học sinh ngoan. Chung Kiến Thành nghe qua là có thể biết, thằng nhóc này đang muốn đuổi khách đây.
Chung Kiến Thành cũng không còn cách nào. Năng lực làm tổng đại lý của Trần Hán Thăng trong trường là rất mạnh, năng lực này không chỉ gói gọn trong nghiệp vụ, mà trong hoạt động thực tế cũng biểu hiện sự đột biến.
Hiện tại, mỗi ngày Tài Viện thu vào trung bình khoảng 200 kiện. Theo xu thế này có thể đoán được, thời gian sắp bước vào kỳ nghỉ động, có thể khiến số lượng hàng hóa thu vào tăng lên độ cao mới.
Chung Kiến Thành là người làm ăn, nên rất yêu tiền. Còn Trần Hán Thăng là người có trình độ, tính tính có chút thối cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Lão tằng hắng một cái rồi nói: "Thị trường Tài Viện hiện giờ rất tốt, cậu tuyên truyền rất đúng chỗ, điều này chứng minh ánh mắt của tôi là chính xác."
Trần Hán Thăng nghĩ, Chung Kiến Thành đến đây chắc để giương oai đây. Đầu tiên lão cho mình một miếng bánh ngọt, nhưng chỉ là che đậy thôi. Mục đích của lão còn ở đằng sau đây này, mà chưa chắc đã là điều tốt.
Đây cũng chỉ là va chạm nhỏ của lưu manh có học và lưu manh không có học thôi. Dù sao Trần Hán Thăng cũng là một tên lưu manh, nên biết rõ Chung Kiến Thành đang rào trước đón sau, những lời nói vẫn giống mọi ngày, còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.
"Nếu quản lý Chung hài lòng với công việc của chúng tôi, vậy có thể hỗ trợ chúng tôi giải quyết một chút khó khăn không?"
"Khó khăn gì? Gần đây công ty cũng đang gặp phải khó khăn đấy."
Chung Kiến Thành rất cảnh giác nói, trong lòng giường như có cảm giác hối hận. Đây cũng không phải lần đầu nói chuyện cùng Trần Hán Thăng, nếu như trong lời nói có phần khách sáo thì những lời nói ấy như một cái dây giúp hắn thuận tiện trèo lên mà thôi.
"Máy tính..."
Trần Hán Thăng vừa nói ra hai từ, Chung Kiến Thành lập tức ngắt lời: "Máy tính khẳng định là không được rồi, một bộ cả 10 nghìn. Mà hiện tại, phía nam dịch bệnh đang bùng phát, kéo dài qua Quảng Đông rồi tới gần Hồng Kông, rất nhanh kéo theo nhân viên xin từ chức, thị trường gần như tê liệt."
"Quản lý Chung gấp gáp cái gì vậy? Tôi còn chưa nói xong mà."
Trần Hán Thăng cười "hắc hắc" nói: "Máy tính tôi đã giải quyết xong với trường học rồi, nhưng nơi này còn thiếu vài chiếc xe ba bánh* dùng để vận chuyển. Công ty có thể giúp đỡ giải quyết không?"
(*Vào phần thảo luận truyện tại Bachngocsach. com để có hình ảnh)
Giờ này nội tâm Chung Kiến Thành mới buông lỏng một chút, coi như một máy tính đơn gian giá thành cũng hơn 1 nghìn. Có điên mới hỗ trợ nhân viên kiếm về một chiếc máy tính.
Xe ba bánh thì đơn gian rồi, chỉ có mấy chục tệ một cái mà thôi.
"Lần sau cậu cứ nói thẳng vào việc chính là được, tự dưng tự lành nói đến máy tính làm gì."
Chung Kiến Thành tức giận. Lão cũng biết được, đây là Trần Hán Thăng muốn trêu chọc mình.
Giờ đây, lão không dám chơi hư chiêu nữa, mà trực tiếp nói ra mục đích đến lần này: "Còn một chuyện nữa, hai ngày sau phó tổng giám đốc chuyển phát nhanh Thâm Thông quản lý Kiến Nghiệp sẽ đến Giang Ninh khảo sát. Tối hôm đó cậu cũng qua đây muộn chuyến đi."
"Tôi chỉ là đại diện tại trường học thôi mà?" Trần Hán Thăng hỏi.
Chung Kiến Thành lắc đầu: "Còn các đại diện tại trường khác nữa, đều phải đến."
Trần Hán Thăng hiểu ra, đây là hình thức duyệt binh xã giao. Mình đến chỉ cho đủ số lượng thôi mà.
Hai người khoác vai nhau nói chuyện, ăn uống cũng chưa ăn xong việc là ra về.
"Được rồi, đến lúc đó ngài báo cho tôi một tiếng là được."
Sau đó, Chung Kiến Thành cầm lấy cái túi giấy dùng để tuyên truyền nói: "Còn một chuyện, tôi đã nghe nói qua. Cách tuyên truyền của cậu hoàn toàn độc lập, tách biệt hẳn với công ty, chỉ dùng thương hiệu tòa nhà F-101 làm đơn vị chính chuyển phát nhanh. Băng rôn khẩu hiệu cũng chỉ viết tòa nhà F-101, căn bản không liên hệ gì tới chuyển phát nhanh Thâm Thông?"
Chung Kiến Thành chỉ vào hình ảnh hỏa tiễn trong tui nói: "Hiện tại học sinh Tài Viện, hay quanh đây có Đông Đại, Học Viện xây dựng, Viện Y Học đều đã quên cái tên chuyển phát nhanh Thâm Thông. Họ chỉ nhớ đến khi cần chuyển phát nhanh đã có Hỏa Tiển 101."
Trần Hán Thăng nghe được vấn đề này, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Quản lý Chung nghe ai nói?"
Chung Kiến Thành trả lời hời hợt: "Nghe nói thôi, ai nói không quan trọng."
"Thằng nhóc Mạnh Học Đông kia phải không?"
Trần Hán Thăng trực tiếp nói: "Con chó này không còn cơ hội phát triển trong Tài Viện nữa. Thằng đó chơi không lại, thì chơi trò mách lẻo. Người khác không biết lợi hại trong đó, càng không thể có cách liên lạc với ngài được, chỉ có thể là Mạnh Học Đông."
Chung Kiến Thành nghe được suy đoán chuẩn xác của Trần Hán Thăng, thì không muốn dấu diếm nữa, trực tiếp hỏi: "Mặc kệ người nào nói. Tôi chỉ muốn nghe ý định của cậu là thế nào?"
"Tôi sao có thể vứt bỏ chuyển phát nhanh Thâm Thông đây?"
Trần Hán Thăng trừng mắt nói: "Tôi tuyên truyền tòa nhà F-101 là vì đây là căn cứ lập nghiệp của trường, để các bạn học sinh tin tưởng mà lại thuận tiện mang hàng qua đây. Nếu ngài cảm thấy tôi còn tâm tư khác, cậy ngài có thể nói ta còn mục đích gì khác đây?"
Chung Kiến Thành nghẹ họng. Thật ra, bản thân lão cũng không nghĩ ra được mục đích của Trần Hán Thăng là gì.
Trừ khi Trần Hán Thăng muốn nhảy ra làm độc lập. Nhưng đây không phải là nói vớ vẩn sao? Hắn mới triển khai được 4 trường đại học, trong đó có 3 trường còn những nhà chuyển phát nhanh khác trong đó, loại cơ sở này sao có thể nhảy ra ngoài được.
Nhưng Chung Kiến Thành không biết, thời điểm Trần Hán Thăng xé tờ đơn tuyển dụng cạnh nhà tắm thì trong đầu hắn đã có ý nghĩ này rồi.
Chung Kiến Thành nhìn Trần Hán Thăng. Giờ phút này tên lưu manh này lại đang tủm tìm nói chuyện cùng với Thương Nghiên Nghiên, ngoài miệng thì không đứng đắn nhưng tay chân lại rất sạch sẽ.
"Mịa nó, mình cũng không tin có người tính toán được 5 năm 10 năm về sau. Thế giới này phát triển làm sao mà biết được. Nói không chừng, ngày nào đó ợ ra cũng có thể là rắm."
Chung Kiến Thành còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên Trần Hán Thăng lại gần chủ động nói: "Ngài muốn tôi nói, đó chính là quản lý Chung là người có trách nhiệm quá cao rồi. Ngài tại Thâm Thông không có cổ phần, đơn giản chỉ là đại diện khu vực, đã thế lại còn phải đóng tiền gia nhập công ty. Chỉ cần tôi có thể giúp ngài kiếm tiền, hình thức có phải là quan trọng nhất không?"
Chung Kiến Thành nghĩ lại cũng đúng, lập tức lên tiếng: "Vậy sau này cậu vẫn dùng tòa nhà F-101 để tuyên truyền sao?"
Trần Hán Thăng không giấu diếm nữa. Thật ra Chung Kiến Thành không đến thăm dò thì Trần Hán Thăng cũng có dự định thời gian rỗi sẽ đi báo cáo.
"Không sai, đang chờ mọi việc ổn định lại sẽ đơn giản hóa thành chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101, dễ nhớ, dí dỏm, làm cho sinh viên dễ dàng tiếp nhận hơn."
Tại sao lại gọi F-101 là "trung tâm thu nhận thiếu nữ không bình thường", bởi vì nơi nay có hai cô gái. Hai người này nếu xét về hình dáng thì đều xếp vào dạng có số có má ở Tài Viện. Nhưng một cô chỉ cần nói qua là đỏ mặt.
Một cô gái xinh đẹp khác thì nhận hết lừa gạt trong tình yêu, cũng đi lừa người khác. Quá đáng hơn nữa là cô ấy muốn quyến rũ quản lý nơi này là Trần Hán Thăng.
Chung Kiến Thành không nhìn thấy mặt mũi Thẩm Ấu Sở ra sao, nhưng dáng vẻ bên ngoài rất cao. Còn Thương Nghiên Nghiên bên cạnh đang nở nụ cười nghe rất dễ chịu, cách nói chuyện thoải mái rất dễ hòa nhập. Cho nên từ khi lão bước vào, ánh mắt luôn bị thu hút bởi Thương Nghiên Nghiên với chiếc quần jean bó sát đôi chân dài.
"Hắc hắc, quản lý Chung, nếu tính theo tuổi tác ngài có thể làm chú làm bác người ta đấy, đừng nên nhìn lung tung."
Trần Hán Thăng cười hi hi nhắc nhở.
Lão cũng là một tên lưu manh, nên chẳng có gì phải xấu hổ cả. Chung Kiến Thành thu lại tầm nhìn, quay đầu lại rút thuốc ra hút: "Cậu đừng nói lung tung. Gọi chú chẳng lẽ tôi già lắm sao. Nói các cô ấy gọi bằng anh Chung là được rồi.
Những người con trai bước vào độ tuổi trung niên thường hay có tình cách kỳ lạ. Nếu như bị một cô gái nhỏ tầm 20 tuổi kêu bằng chú có vẻ như khó chịu lắm, nhưng chỉ cần cô gái nhỏ đổi qua gọi là "ba ba" thì đoán chừng người đó ngủ cũng có thể cười.
Có thể hiểu "chú" là tăng thêm tuổi, còn "ba ba" là tăng thêm hiệu quả.
(Trung quốc hay có scandal về việc ông chủ lớn nhận con nuôi xong thịt.)
Hừ, một đám có "đệ đệ" chẳng ra gì.
Trần Hán Thăng hướng chủ để về: "Quản lý Chung đến Tài Viện chủ yếu là ra chỉ thị đúng không? Còn nếu không phải thì ngài ngồi chơi ở đây, chúng tôi còn phải đi học. Không các thầy cô giáo sẽ trừ bớt điểm chuyên cần mất."
Từ một sinh viên trốn học như cơm bữa, giờ phút này bỗng chốc trở thành học sinh ngoan. Chung Kiến Thành nghe qua là có thể biết, thằng nhóc này đang muốn đuổi khách đây.
Chung Kiến Thành cũng không còn cách nào. Năng lực làm tổng đại lý của Trần Hán Thăng trong trường là rất mạnh, năng lực này không chỉ gói gọn trong nghiệp vụ, mà trong hoạt động thực tế cũng biểu hiện sự đột biến.
Hiện tại, mỗi ngày Tài Viện thu vào trung bình khoảng 200 kiện. Theo xu thế này có thể đoán được, thời gian sắp bước vào kỳ nghỉ động, có thể khiến số lượng hàng hóa thu vào tăng lên độ cao mới.
Chung Kiến Thành là người làm ăn, nên rất yêu tiền. Còn Trần Hán Thăng là người có trình độ, tính tính có chút thối cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Lão tằng hắng một cái rồi nói: "Thị trường Tài Viện hiện giờ rất tốt, cậu tuyên truyền rất đúng chỗ, điều này chứng minh ánh mắt của tôi là chính xác."
Trần Hán Thăng nghĩ, Chung Kiến Thành đến đây chắc để giương oai đây. Đầu tiên lão cho mình một miếng bánh ngọt, nhưng chỉ là che đậy thôi. Mục đích của lão còn ở đằng sau đây này, mà chưa chắc đã là điều tốt.
Đây cũng chỉ là va chạm nhỏ của lưu manh có học và lưu manh không có học thôi. Dù sao Trần Hán Thăng cũng là một tên lưu manh, nên biết rõ Chung Kiến Thành đang rào trước đón sau, những lời nói vẫn giống mọi ngày, còn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ.
"Nếu quản lý Chung hài lòng với công việc của chúng tôi, vậy có thể hỗ trợ chúng tôi giải quyết một chút khó khăn không?"
"Khó khăn gì? Gần đây công ty cũng đang gặp phải khó khăn đấy."
Chung Kiến Thành rất cảnh giác nói, trong lòng giường như có cảm giác hối hận. Đây cũng không phải lần đầu nói chuyện cùng Trần Hán Thăng, nếu như trong lời nói có phần khách sáo thì những lời nói ấy như một cái dây giúp hắn thuận tiện trèo lên mà thôi.
"Máy tính..."
Trần Hán Thăng vừa nói ra hai từ, Chung Kiến Thành lập tức ngắt lời: "Máy tính khẳng định là không được rồi, một bộ cả 10 nghìn. Mà hiện tại, phía nam dịch bệnh đang bùng phát, kéo dài qua Quảng Đông rồi tới gần Hồng Kông, rất nhanh kéo theo nhân viên xin từ chức, thị trường gần như tê liệt."
"Quản lý Chung gấp gáp cái gì vậy? Tôi còn chưa nói xong mà."
Trần Hán Thăng cười "hắc hắc" nói: "Máy tính tôi đã giải quyết xong với trường học rồi, nhưng nơi này còn thiếu vài chiếc xe ba bánh* dùng để vận chuyển. Công ty có thể giúp đỡ giải quyết không?"
(*Vào phần thảo luận truyện tại Bachngocsach. com để có hình ảnh)
Giờ này nội tâm Chung Kiến Thành mới buông lỏng một chút, coi như một máy tính đơn gian giá thành cũng hơn 1 nghìn. Có điên mới hỗ trợ nhân viên kiếm về một chiếc máy tính.
Xe ba bánh thì đơn gian rồi, chỉ có mấy chục tệ một cái mà thôi.
"Lần sau cậu cứ nói thẳng vào việc chính là được, tự dưng tự lành nói đến máy tính làm gì."
Chung Kiến Thành tức giận. Lão cũng biết được, đây là Trần Hán Thăng muốn trêu chọc mình.
Giờ đây, lão không dám chơi hư chiêu nữa, mà trực tiếp nói ra mục đích đến lần này: "Còn một chuyện nữa, hai ngày sau phó tổng giám đốc chuyển phát nhanh Thâm Thông quản lý Kiến Nghiệp sẽ đến Giang Ninh khảo sát. Tối hôm đó cậu cũng qua đây muộn chuyến đi."
"Tôi chỉ là đại diện tại trường học thôi mà?" Trần Hán Thăng hỏi.
Chung Kiến Thành lắc đầu: "Còn các đại diện tại trường khác nữa, đều phải đến."
Trần Hán Thăng hiểu ra, đây là hình thức duyệt binh xã giao. Mình đến chỉ cho đủ số lượng thôi mà.
Hai người khoác vai nhau nói chuyện, ăn uống cũng chưa ăn xong việc là ra về.
"Được rồi, đến lúc đó ngài báo cho tôi một tiếng là được."
Sau đó, Chung Kiến Thành cầm lấy cái túi giấy dùng để tuyên truyền nói: "Còn một chuyện, tôi đã nghe nói qua. Cách tuyên truyền của cậu hoàn toàn độc lập, tách biệt hẳn với công ty, chỉ dùng thương hiệu tòa nhà F-101 làm đơn vị chính chuyển phát nhanh. Băng rôn khẩu hiệu cũng chỉ viết tòa nhà F-101, căn bản không liên hệ gì tới chuyển phát nhanh Thâm Thông?"
Chung Kiến Thành chỉ vào hình ảnh hỏa tiễn trong tui nói: "Hiện tại học sinh Tài Viện, hay quanh đây có Đông Đại, Học Viện xây dựng, Viện Y Học đều đã quên cái tên chuyển phát nhanh Thâm Thông. Họ chỉ nhớ đến khi cần chuyển phát nhanh đã có Hỏa Tiển 101."
Trần Hán Thăng nghe được vấn đề này, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Quản lý Chung nghe ai nói?"
Chung Kiến Thành trả lời hời hợt: "Nghe nói thôi, ai nói không quan trọng."
"Thằng nhóc Mạnh Học Đông kia phải không?"
Trần Hán Thăng trực tiếp nói: "Con chó này không còn cơ hội phát triển trong Tài Viện nữa. Thằng đó chơi không lại, thì chơi trò mách lẻo. Người khác không biết lợi hại trong đó, càng không thể có cách liên lạc với ngài được, chỉ có thể là Mạnh Học Đông."
Chung Kiến Thành nghe được suy đoán chuẩn xác của Trần Hán Thăng, thì không muốn dấu diếm nữa, trực tiếp hỏi: "Mặc kệ người nào nói. Tôi chỉ muốn nghe ý định của cậu là thế nào?"
"Tôi sao có thể vứt bỏ chuyển phát nhanh Thâm Thông đây?"
Trần Hán Thăng trừng mắt nói: "Tôi tuyên truyền tòa nhà F-101 là vì đây là căn cứ lập nghiệp của trường, để các bạn học sinh tin tưởng mà lại thuận tiện mang hàng qua đây. Nếu ngài cảm thấy tôi còn tâm tư khác, cậy ngài có thể nói ta còn mục đích gì khác đây?"
Chung Kiến Thành nghẹ họng. Thật ra, bản thân lão cũng không nghĩ ra được mục đích của Trần Hán Thăng là gì.
Trừ khi Trần Hán Thăng muốn nhảy ra làm độc lập. Nhưng đây không phải là nói vớ vẩn sao? Hắn mới triển khai được 4 trường đại học, trong đó có 3 trường còn những nhà chuyển phát nhanh khác trong đó, loại cơ sở này sao có thể nhảy ra ngoài được.
Nhưng Chung Kiến Thành không biết, thời điểm Trần Hán Thăng xé tờ đơn tuyển dụng cạnh nhà tắm thì trong đầu hắn đã có ý nghĩ này rồi.
Chung Kiến Thành nhìn Trần Hán Thăng. Giờ phút này tên lưu manh này lại đang tủm tìm nói chuyện cùng với Thương Nghiên Nghiên, ngoài miệng thì không đứng đắn nhưng tay chân lại rất sạch sẽ.
"Mịa nó, mình cũng không tin có người tính toán được 5 năm 10 năm về sau. Thế giới này phát triển làm sao mà biết được. Nói không chừng, ngày nào đó ợ ra cũng có thể là rắm."
Chung Kiến Thành còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên Trần Hán Thăng lại gần chủ động nói: "Ngài muốn tôi nói, đó chính là quản lý Chung là người có trách nhiệm quá cao rồi. Ngài tại Thâm Thông không có cổ phần, đơn giản chỉ là đại diện khu vực, đã thế lại còn phải đóng tiền gia nhập công ty. Chỉ cần tôi có thể giúp ngài kiếm tiền, hình thức có phải là quan trọng nhất không?"
Chung Kiến Thành nghĩ lại cũng đúng, lập tức lên tiếng: "Vậy sau này cậu vẫn dùng tòa nhà F-101 để tuyên truyền sao?"
Trần Hán Thăng không giấu diếm nữa. Thật ra Chung Kiến Thành không đến thăm dò thì Trần Hán Thăng cũng có dự định thời gian rỗi sẽ đi báo cáo.
"Không sai, đang chờ mọi việc ổn định lại sẽ đơn giản hóa thành chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101, dễ nhớ, dí dỏm, làm cho sinh viên dễ dàng tiếp nhận hơn."