Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Dịch: Gia Cát Nô
Trần Hán Thăng mở miệng ra đã đòi điện thoại, nhưng Chung Kiến Thành cũng không ngạc nhiên. Dù sao, Trần Hán Thăng vốn không phải là một sinh viên bình thường, nên hắn đưa ra yêu cầu thế nào cũng không cần ngạc nhiên.
Chung Kiến Thành hỏi dò Trần Hán Thăng: "Cậu không muốn 2 nghìn tệ, là nhằm mục đích đòi một chiếc điện thoại phải không?"
Chuyển phát nhanh Thâm Thông có cơ chế cổ phần. Chung Kiến thành có thể trở thành giám đốc khu vực Giang Lăng thì một chiếc điện thoại không là vấn đề gì quá to tát cả.
Lại nói, Trần Hán Thăng vừa giúp mình có được một chuyện tốt trong trường. Lão cảm thấy việc làm này thật là tuyệt vời.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Ý nghĩa của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Thuốc lá có mục đích thúc đẩy hạng mục, còn điện thoại là vì sự phát triển sau này của hạng mục. Hiện tại, tôi có thể xem như là đối tác làm ăn lớn trong trường học đi, xin một chiếc điện thoại cũng không quá đáng chứ."
Chung Kiến Thành nghĩ ngợi một chút, hiện tại Trần Hán Thăng đã có chỗ làm việc của riêng mình (2 căn phòng tầng 1), có quan hệ cực tốt bên đoàn ủy, lại là người có thân phận (lớp trường cùng với phó bộ trưởng). Tổng hợp lại những điều này, Trung Kiến Thành gật đầu nói: "Không tính là quá đáng."
"Chúng ta về cửa hàng trước đi, ăn cơm trưa xong, sau đó ngồi lại uống một chút trà cho tiêu cơm."
Chung Kiến Thành không đáp ứng, cũng không từ chối. Việc đầu tiên, lão muốn bàn bạc giá cả với Trần Hán Thăng cái đã.
Tại đường Thiên Nguyên Đông, trên văn phòng tầng 2, Chung Kiến Thành ngồi một bên, còn Trần Hán Thăng đang ngồi pha trà. Một bên đề xuất giá cả nói: "Đây là giá cả thời Mạnh Học Đông còn làm đại diện. Mội khi cậu ta thu được một kiện hàng tôi sẽ trích cho cậu ấy 5 hào. Nhưng cậu thì khác, mội kiện hàng tôi trả cậu 8 hào được không?"
Trần Hán Thăng lên tiếng. Trước tiên hắn cần xem thật kỹ bảng hiệp nghị, sau đó mới hỏi: "Trước đó tôi có nói, muốn làm tổng đại lý ở Tài Viện, Đông Đại, Viện Y Học cùng Học Viện Công Trình. Quản lý Chung cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này không thành vấn đề. Đến lúc đó, cậu làm tổng đại lý, những người hiện giờ đều là nhân viên của cậu, còn việc chia trác lợi nhuận cậu với bọn họ tự bàn với nhau, tôi mặc kệ. Tóm lại, tôi trích phần trăm cho cậu là 8 hào."
Chung Kiến Thành lập tức đồng ý. Năng lực Trần Hán Thăng biểu hiện ra, ăn đứt mấy đại lý ở mấy trường kia, đương nhiên công việc cũ thể lão cũng không muốn nhúng tay vào.
Giống như, Chung Kiến Thành trích phần trăm là 8 hào/ 1 kiện. Đến khi Trần Hán Thăng làm việc với cấp dưới, hắn sẽ chia lợi nhận 8 hào này ra. Khả năng cao, sau khi chia cho người dưới, hắn chỉ còn 2 hào/ kiện. Nhưng điều quan trọng là hắn không phải tự tay làm việc.
Trần Hán Thăng nhìn thấy Chung Kiến Thành kiên trì như vậy, thì uống một ngụm trà rồi từ từ nói ra: "Quản lý Chung có chút bảo thủ."
"Thế nào? Với giá tiền này, cậu có ý kiến gì không?"
Chung Kiến Thành Cau mày hỏi. Trước kia, không có sinh viên nào dám ý kiến ý cò với số tiền mà lão đưa ra cả. Trần Hán Thăng là người đầu tiên.
Trần Hán Thăng khoát tay nói: "Tôi cũng không có ý kiến gì cả, chỉ là có lời đề nghị tốt hơn thôi."
"Vậy cậu nói đi."
"Tôi cảm thấy nên tạo ra một con đường tiêu chuẩn, ví dụ như một tuần nhận được số lượng nào đó có thể trích thêm phần trăm từ 8 hào thêm 1 hay 2 hào nữa chẳng hạn, cứ thế mà suy ra làm cho người dưới có thêm động lực cố gắng... Quản lý Chung nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"
Trần Hán Thăng vừa nói ra suy nghĩ của mình, lời nói còn chưa hết đã thấy Chung Kiến Thành ngơ ngác nhìn mình.
"Nhóc con, cậu ở nhà có phải đã làm qua việc buôn bán rồi có phải không?"
"Làm gì có."
"Vậy sao cậu hiểu nhiều thứ như vậy?"
"Tôi học chuyên ngành quản lý, trên sách vở những ví dụ này rất nhiều."
Một tên sinh viên lên lớp không ngủ thì chơi, giờ này lại lấy sách vở ra làm bia đỡ đạn. Nhưng Chung Kiến Thành lại chấp nhận tin tưởng: "Chẳng trách người ta đều nói trong sách chứa ngàn vàng nha. Trần quản lý, cậu đúng là sách vở đầy miệng, còn tôi không làm sao nghĩ đến những vấn đề đó."
Trần Hán Thăng nghe thấy 3 chữ "quản lý Trần" thì như bị một bức dèm bằng sương mù che trước mặt. Không ngờ giờ này, mình lại biến thành quản lý Trần.
"Đề nghị này của quản lý Trần cực kỳ tốt, chờ tôi tính toán một chút rồi báo lại cho cậu. Còn việc cậu mở rộng công việc có ý kiến gì nữa không?" Chung Kiến Thành thành tâm hỏi.
"Không biết từ trước tới giờ quản lý Chung làm sao nhận hàng hóa chuyển phát nhanh trong trường?" Trần Hán Thăng lại hỏi.
"Bởi vì số lượng trong trường cũng không lớn. Cho nên, thường thường hai ba ngày chúng tôi sẽ đến thu một lần. Xe xuất phát từ đây, đến thu ở một chỗ cố định trong các trường."
Trần Hán Thăng nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu như sau này số lượng hàng nhận vào đạt tiêu chuẩn. Tôi muốn một nhân viên nhận hàng thường chú trong trường, cố gắng một ngày giao hàng một lần, nhằm nâng cao hiệu suất công việc."
Chung Kiến Thành gật đầu: "Cái này không thành vấn đề, chỉ cần cậu đạt đủ lợi nhuận cho công ty là được, cùng lắm là thuê thêm một người nữa là được."
Trần Hán Thăng đưa qua điếu thuốc, sau đó cười ha hả nói: "Tiền lương người này tôi trả. Ông chỉ cần hỗ trợ tôi tìm một người có kinh nghiệm là được."
"Tiền cậu trả?"
Chung Kiến Thành yên lặng một chút, rồi như có điều nghĩ ra, hứng thú nhìn Trần Hán Thăng nói: "Người trẻ tuổi suy nghĩ thật là nhiều. Nếu như vậy, công việc của 4 trường đại học này không phải bị cậu nắm chặt trong tay sao?"
"Quản lý Chung chẳng lẽ còn muốn làm Hoàng Đế? Người quản lý chỉ cần học cách kiếm tiền là được. Còn những việc nhỏ nên để cho cấp dưới thích hợp đảm nhận là việc nên làm."
Trần Hán Thăng xem thường nói.
"Ông đây cũng không phải là "tiểu thư", không cần nằm kiếm tiền. Nhưng chuyện này tôi có thể đồng ý với cậu. Đến lúc đó, tôi kiếm cho cậu một nhân viên ôm thu trung thực có kinh nghiệm, hơn nữa còn rõ ràng nói cho người ấy nghe, quản lý Trần mới là ông chủ chả tiền lương cho cậu đấy."
Chung Kiến Thành làm bộ tức giận nói, thật ra trong lòng lão lại cực kỳ vui sướng. Bởi biểu hiện của Trần Hán Thăng vượt qua sự mong đợi của lão, làm cho lão rất mong chờ công việc sau này của mảng trường học.
"Vậy thì tốt rồi, tôi không ý kiến gì nữa. Quản lý Chung xác định lại những tiểu chuẩn kia rồi báo cho tôi, sau đó chúng ta sẽ ký hợp đồng. Bây giờ tôi chuẩn bị về đây.
Trần Hán Thăng mồm thì nói muốn về, nhưng mông thì không có dấu hiệu của việc di chuyển.
"Còn có việc sao?"
Chung Kiến Thành ngạc nhiên hỏi.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tôi đang nghĩ, nếu sau này có ý tưởng gì mới mà muốn lập tức báo cáo cho quản lý Chung thì không biết nên dùng cách gì nhanh nhất đây?"
Chung Kiến Thành "hừ" một tiếng, sau đó đứng lên, đi đến bàn làm việc, mở ra ngăn bàn, lấy một hộp điện thoại còn chưa bóc seal ra nói: "Tôi chuẩn bị đổi điện thoại, trước hết đưa cho cậu dùng trước."
Trần Hán Thăng nhận lấy, nhìn qua. Nokia 5210, một chiếc điện thoại kinh điển, cực kỳ chắc chắn. Hắn nhanh chóng bóc vỏ bỏ xuống bàn.
Chung Kiến Thành ngạc nhiên hỏi: "Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cậu sao?"
"Chính xác."
Trần Hán Thăng trả lời.
Chung Kiến Thành có chút mờ mịt: "Trước kia, khi tôi mua cái điện thoại đầu tiên. Bên trong toàn sách hướng dẫn tiếng anh, tuy xem không hiểu nhưng cũng không dám bỏ đi."
"Làm vậy thì hơi quá."
Trần Hán Thăng phủi mông đứng dậy rời đi. Lần này, hắn đi thật, thuận tiện ngang qua Chợ Nghĩa Ô làm một cái sim.
....
Buổi tối, Trần Hán Thăng đúng giờ đến tham gia cuộc họp của hội học sinh. Trong phòng họp người đến cũng không ít. Đám người này đều là cán bộ trong hội học sinh. Hội nghị còn chưa bắt đầu, đám người này chia ra từng tốp đứng một chỗ nói chuyện với nhau.
Bởi vì cuộc họp này chủ yếu thảo luận về việc dạ tiệc đón tân sinh viên, cho nên bộ phận đối ngoại là quan trọng nhất. Nên ba vị phó chủ tịch đang giao lưu nói chuyện với Thích Vi cùng Diêu Quốc Khánh.
Thích Vi nhìn thấy Trần Hán Thăng bước vào, thì vẫy tay gọi lại: "Trần Hán Thăng, tới đây cầm lấy thẻ hội viên của cậu đi này."
Tiếng gọi vang lên, làm cho tiếng ồn trong phòng họp trung tâm giảm đi rất nhiều. Rất nhiều người trong đây đã nghe qua cái tên Trần Hán Thăng. Người vừa đá đít nguyên phó bộ trưởng Chu Hiểu, sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí trống đó. Mọi người đối với cậu tân sinh viên khiến người ta đau đầu này, cực kỳ tò mò.
Trần Hán Thăng không để ý, cười tủm tỉm cầm lấy thẻ hội viên của mình, trên đó ghi: "Trần Hán Thăng, phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại khoa Khoa Học Nhân Văn và Xã Hội".
"Cài này không phải suốt ngày phải đeo trên cổ chứ?"
Trần Hán Thăng hỏi Thích Vi.
Thích Vi còn chưa trả lời, mà phó chủ tịch Tả Tiểu Lực đang hậm hực đứng đó, dùng giọng khiển trách nói: "Cậu tốt nhất là đừng mang. Tôi thật sự lo lắng cậu làm mất hết hình tượng của hội học sinh."
"Mẹ mày nói hết hay chưa?"
Trần Hán Thăng không nhịn được quay đầu qua nói. Thích Vi nhanh chóng ngăn ở giữa hai người. Cô ấy rất sợ Trần Hán Thăng khó chịu, ngay chỗ này đánh nhau với Tả Tiểu Lực.
Nhưng Trần Hán Thăng không có hành động. Hắn nhìn thấy bên eo Tả Tiểu Lực cài một chiếc máy nhắn tin màu đen, phần đuôi còn treo một cái dây xích gắn liền với vỏ đựng, tạo thành một đường cong trên dây lưng.
Trần Hán Thăng đột nhiên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại Nokia 5210 mới tinh đặt trên bàn "bộp", sau đó lên tiếng nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, đeo thẻ thành viên hội học sinh có ảnh hưởng đến việc sử dụng không thôi?"
Trần Hán Thăng mở miệng ra đã đòi điện thoại, nhưng Chung Kiến Thành cũng không ngạc nhiên. Dù sao, Trần Hán Thăng vốn không phải là một sinh viên bình thường, nên hắn đưa ra yêu cầu thế nào cũng không cần ngạc nhiên.
Chung Kiến Thành hỏi dò Trần Hán Thăng: "Cậu không muốn 2 nghìn tệ, là nhằm mục đích đòi một chiếc điện thoại phải không?"
Chuyển phát nhanh Thâm Thông có cơ chế cổ phần. Chung Kiến thành có thể trở thành giám đốc khu vực Giang Lăng thì một chiếc điện thoại không là vấn đề gì quá to tát cả.
Lại nói, Trần Hán Thăng vừa giúp mình có được một chuyện tốt trong trường. Lão cảm thấy việc làm này thật là tuyệt vời.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Ý nghĩa của hai việc này hoàn toàn khác nhau. Thuốc lá có mục đích thúc đẩy hạng mục, còn điện thoại là vì sự phát triển sau này của hạng mục. Hiện tại, tôi có thể xem như là đối tác làm ăn lớn trong trường học đi, xin một chiếc điện thoại cũng không quá đáng chứ."
Chung Kiến Thành nghĩ ngợi một chút, hiện tại Trần Hán Thăng đã có chỗ làm việc của riêng mình (2 căn phòng tầng 1), có quan hệ cực tốt bên đoàn ủy, lại là người có thân phận (lớp trường cùng với phó bộ trưởng). Tổng hợp lại những điều này, Trung Kiến Thành gật đầu nói: "Không tính là quá đáng."
"Chúng ta về cửa hàng trước đi, ăn cơm trưa xong, sau đó ngồi lại uống một chút trà cho tiêu cơm."
Chung Kiến Thành không đáp ứng, cũng không từ chối. Việc đầu tiên, lão muốn bàn bạc giá cả với Trần Hán Thăng cái đã.
Tại đường Thiên Nguyên Đông, trên văn phòng tầng 2, Chung Kiến Thành ngồi một bên, còn Trần Hán Thăng đang ngồi pha trà. Một bên đề xuất giá cả nói: "Đây là giá cả thời Mạnh Học Đông còn làm đại diện. Mội khi cậu ta thu được một kiện hàng tôi sẽ trích cho cậu ấy 5 hào. Nhưng cậu thì khác, mội kiện hàng tôi trả cậu 8 hào được không?"
Trần Hán Thăng lên tiếng. Trước tiên hắn cần xem thật kỹ bảng hiệp nghị, sau đó mới hỏi: "Trước đó tôi có nói, muốn làm tổng đại lý ở Tài Viện, Đông Đại, Viện Y Học cùng Học Viện Công Trình. Quản lý Chung cảm thấy thế nào?"
"Chuyện này không thành vấn đề. Đến lúc đó, cậu làm tổng đại lý, những người hiện giờ đều là nhân viên của cậu, còn việc chia trác lợi nhuận cậu với bọn họ tự bàn với nhau, tôi mặc kệ. Tóm lại, tôi trích phần trăm cho cậu là 8 hào."
Chung Kiến Thành lập tức đồng ý. Năng lực Trần Hán Thăng biểu hiện ra, ăn đứt mấy đại lý ở mấy trường kia, đương nhiên công việc cũ thể lão cũng không muốn nhúng tay vào.
Giống như, Chung Kiến Thành trích phần trăm là 8 hào/ 1 kiện. Đến khi Trần Hán Thăng làm việc với cấp dưới, hắn sẽ chia lợi nhận 8 hào này ra. Khả năng cao, sau khi chia cho người dưới, hắn chỉ còn 2 hào/ kiện. Nhưng điều quan trọng là hắn không phải tự tay làm việc.
Trần Hán Thăng nhìn thấy Chung Kiến Thành kiên trì như vậy, thì uống một ngụm trà rồi từ từ nói ra: "Quản lý Chung có chút bảo thủ."
"Thế nào? Với giá tiền này, cậu có ý kiến gì không?"
Chung Kiến Thành Cau mày hỏi. Trước kia, không có sinh viên nào dám ý kiến ý cò với số tiền mà lão đưa ra cả. Trần Hán Thăng là người đầu tiên.
Trần Hán Thăng khoát tay nói: "Tôi cũng không có ý kiến gì cả, chỉ là có lời đề nghị tốt hơn thôi."
"Vậy cậu nói đi."
"Tôi cảm thấy nên tạo ra một con đường tiêu chuẩn, ví dụ như một tuần nhận được số lượng nào đó có thể trích thêm phần trăm từ 8 hào thêm 1 hay 2 hào nữa chẳng hạn, cứ thế mà suy ra làm cho người dưới có thêm động lực cố gắng... Quản lý Chung nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?"
Trần Hán Thăng vừa nói ra suy nghĩ của mình, lời nói còn chưa hết đã thấy Chung Kiến Thành ngơ ngác nhìn mình.
"Nhóc con, cậu ở nhà có phải đã làm qua việc buôn bán rồi có phải không?"
"Làm gì có."
"Vậy sao cậu hiểu nhiều thứ như vậy?"
"Tôi học chuyên ngành quản lý, trên sách vở những ví dụ này rất nhiều."
Một tên sinh viên lên lớp không ngủ thì chơi, giờ này lại lấy sách vở ra làm bia đỡ đạn. Nhưng Chung Kiến Thành lại chấp nhận tin tưởng: "Chẳng trách người ta đều nói trong sách chứa ngàn vàng nha. Trần quản lý, cậu đúng là sách vở đầy miệng, còn tôi không làm sao nghĩ đến những vấn đề đó."
Trần Hán Thăng nghe thấy 3 chữ "quản lý Trần" thì như bị một bức dèm bằng sương mù che trước mặt. Không ngờ giờ này, mình lại biến thành quản lý Trần.
"Đề nghị này của quản lý Trần cực kỳ tốt, chờ tôi tính toán một chút rồi báo lại cho cậu. Còn việc cậu mở rộng công việc có ý kiến gì nữa không?" Chung Kiến Thành thành tâm hỏi.
"Không biết từ trước tới giờ quản lý Chung làm sao nhận hàng hóa chuyển phát nhanh trong trường?" Trần Hán Thăng lại hỏi.
"Bởi vì số lượng trong trường cũng không lớn. Cho nên, thường thường hai ba ngày chúng tôi sẽ đến thu một lần. Xe xuất phát từ đây, đến thu ở một chỗ cố định trong các trường."
Trần Hán Thăng nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu như sau này số lượng hàng nhận vào đạt tiêu chuẩn. Tôi muốn một nhân viên nhận hàng thường chú trong trường, cố gắng một ngày giao hàng một lần, nhằm nâng cao hiệu suất công việc."
Chung Kiến Thành gật đầu: "Cái này không thành vấn đề, chỉ cần cậu đạt đủ lợi nhuận cho công ty là được, cùng lắm là thuê thêm một người nữa là được."
Trần Hán Thăng đưa qua điếu thuốc, sau đó cười ha hả nói: "Tiền lương người này tôi trả. Ông chỉ cần hỗ trợ tôi tìm một người có kinh nghiệm là được."
"Tiền cậu trả?"
Chung Kiến Thành yên lặng một chút, rồi như có điều nghĩ ra, hứng thú nhìn Trần Hán Thăng nói: "Người trẻ tuổi suy nghĩ thật là nhiều. Nếu như vậy, công việc của 4 trường đại học này không phải bị cậu nắm chặt trong tay sao?"
"Quản lý Chung chẳng lẽ còn muốn làm Hoàng Đế? Người quản lý chỉ cần học cách kiếm tiền là được. Còn những việc nhỏ nên để cho cấp dưới thích hợp đảm nhận là việc nên làm."
Trần Hán Thăng xem thường nói.
"Ông đây cũng không phải là "tiểu thư", không cần nằm kiếm tiền. Nhưng chuyện này tôi có thể đồng ý với cậu. Đến lúc đó, tôi kiếm cho cậu một nhân viên ôm thu trung thực có kinh nghiệm, hơn nữa còn rõ ràng nói cho người ấy nghe, quản lý Trần mới là ông chủ chả tiền lương cho cậu đấy."
Chung Kiến Thành làm bộ tức giận nói, thật ra trong lòng lão lại cực kỳ vui sướng. Bởi biểu hiện của Trần Hán Thăng vượt qua sự mong đợi của lão, làm cho lão rất mong chờ công việc sau này của mảng trường học.
"Vậy thì tốt rồi, tôi không ý kiến gì nữa. Quản lý Chung xác định lại những tiểu chuẩn kia rồi báo cho tôi, sau đó chúng ta sẽ ký hợp đồng. Bây giờ tôi chuẩn bị về đây.
Trần Hán Thăng mồm thì nói muốn về, nhưng mông thì không có dấu hiệu của việc di chuyển.
"Còn có việc sao?"
Chung Kiến Thành ngạc nhiên hỏi.
Trần Hán Thăng cười hì hì nói: "Tôi đang nghĩ, nếu sau này có ý tưởng gì mới mà muốn lập tức báo cáo cho quản lý Chung thì không biết nên dùng cách gì nhanh nhất đây?"
Chung Kiến Thành "hừ" một tiếng, sau đó đứng lên, đi đến bàn làm việc, mở ra ngăn bàn, lấy một hộp điện thoại còn chưa bóc seal ra nói: "Tôi chuẩn bị đổi điện thoại, trước hết đưa cho cậu dùng trước."
Trần Hán Thăng nhận lấy, nhìn qua. Nokia 5210, một chiếc điện thoại kinh điển, cực kỳ chắc chắn. Hắn nhanh chóng bóc vỏ bỏ xuống bàn.
Chung Kiến Thành ngạc nhiên hỏi: "Đây là chiếc điện thoại đầu tiên của cậu sao?"
"Chính xác."
Trần Hán Thăng trả lời.
Chung Kiến Thành có chút mờ mịt: "Trước kia, khi tôi mua cái điện thoại đầu tiên. Bên trong toàn sách hướng dẫn tiếng anh, tuy xem không hiểu nhưng cũng không dám bỏ đi."
"Làm vậy thì hơi quá."
Trần Hán Thăng phủi mông đứng dậy rời đi. Lần này, hắn đi thật, thuận tiện ngang qua Chợ Nghĩa Ô làm một cái sim.
....
Buổi tối, Trần Hán Thăng đúng giờ đến tham gia cuộc họp của hội học sinh. Trong phòng họp người đến cũng không ít. Đám người này đều là cán bộ trong hội học sinh. Hội nghị còn chưa bắt đầu, đám người này chia ra từng tốp đứng một chỗ nói chuyện với nhau.
Bởi vì cuộc họp này chủ yếu thảo luận về việc dạ tiệc đón tân sinh viên, cho nên bộ phận đối ngoại là quan trọng nhất. Nên ba vị phó chủ tịch đang giao lưu nói chuyện với Thích Vi cùng Diêu Quốc Khánh.
Thích Vi nhìn thấy Trần Hán Thăng bước vào, thì vẫy tay gọi lại: "Trần Hán Thăng, tới đây cầm lấy thẻ hội viên của cậu đi này."
Tiếng gọi vang lên, làm cho tiếng ồn trong phòng họp trung tâm giảm đi rất nhiều. Rất nhiều người trong đây đã nghe qua cái tên Trần Hán Thăng. Người vừa đá đít nguyên phó bộ trưởng Chu Hiểu, sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí trống đó. Mọi người đối với cậu tân sinh viên khiến người ta đau đầu này, cực kỳ tò mò.
Trần Hán Thăng không để ý, cười tủm tỉm cầm lấy thẻ hội viên của mình, trên đó ghi: "Trần Hán Thăng, phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại khoa Khoa Học Nhân Văn và Xã Hội".
"Cài này không phải suốt ngày phải đeo trên cổ chứ?"
Trần Hán Thăng hỏi Thích Vi.
Thích Vi còn chưa trả lời, mà phó chủ tịch Tả Tiểu Lực đang hậm hực đứng đó, dùng giọng khiển trách nói: "Cậu tốt nhất là đừng mang. Tôi thật sự lo lắng cậu làm mất hết hình tượng của hội học sinh."
"Mẹ mày nói hết hay chưa?"
Trần Hán Thăng không nhịn được quay đầu qua nói. Thích Vi nhanh chóng ngăn ở giữa hai người. Cô ấy rất sợ Trần Hán Thăng khó chịu, ngay chỗ này đánh nhau với Tả Tiểu Lực.
Nhưng Trần Hán Thăng không có hành động. Hắn nhìn thấy bên eo Tả Tiểu Lực cài một chiếc máy nhắn tin màu đen, phần đuôi còn treo một cái dây xích gắn liền với vỏ đựng, tạo thành một đường cong trên dây lưng.
Trần Hán Thăng đột nhiên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại Nokia 5210 mới tinh đặt trên bàn "bộp", sau đó lên tiếng nói: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút, đeo thẻ thành viên hội học sinh có ảnh hưởng đến việc sử dụng không thôi?"