Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Dịch: Gia Cát Nô
***
Hôm này là một ngày khá đặc biệt đối với Tài Viện nói chung, hay đối với khoa Khoa học nhân văn và xã hội nói riêng. Đây có thể được coi là chuyện lớn nhất mấy năm trở lại đây của trường.
Đơn giản tóm tắt vụ cá cược như sau:
Người trong cuộc: Trần Hán Thăng, sinh viên năm nhất, lớp trưởng lớp 2 Hành Chính Công cùng phó bộ trưởng bộ ngoại giao Chu Hiểu.
Sự kiện: Hai bên so đấu xem ai kéo được nhiều tài trợ hơn cho buổi dạ hội đón tân sinh.
Địa điểm: Làng đại học Giang Lăng cùng khu chợ Nghĩa Ô.
Trọng tài: Tả Tiểu Lực cùng Thích Vi đại diện cho hội học sinh, cùng rất nhiều tân sinh đứng ngoài quan sát nữa.
Chuyện này có rất nhiều yếu tố bên trong gộp lại, làm cho việc này trở nên rất hot dẫn đến mọi người trong trường đều để ý tới. Trong đó có lòng tự trọng của Chu Hiểu trỗi dậy, rồi Trần Hán Thăng ép buộc, rồi lời qua tiếng lại đẩy sự việc lên cao trào, tuy là ngoài ý muốn nhưng sâu chuỗi lại thì thấy rất hợp lý.
Thật ra, hội học sinh chỉ là một nhóm người tự lập và được nhà trường cho phép hoạt động mà thôi, nhưng lâu ngày lại nhiễm vào những thói hư tật xấu của quan trường, chức quan thì bé tẹo, nhưng phong cách quan liêu thì lại cao ngất ngưởng. Bởi vậy, trong trường chỉ có mấy bộ môn thôi mà cũng lục đục với nhau suốt ngày, rồi còn kéo bè kết đảng nữa chứ.
Có một điều rất rõ ràng là Chu Hiểu là vây cánh của Tả Tiểu Lực, nhưng những bộ ngành khác chưa hẳn đã có, bọn này lấy thái độ ‘việc không liên quan đến mình, treo lên thật cao’ chỉ cần xem náo nhiệt là được.
Nhưng nhóm tân sinh thì lại khác, trông có vẻ đoàn kết, nơi nào có áp bức thì lập tức có người phản kháng, các cụ ngày xưa nói rồi cấm có sai chút nào.
“Khoa học và nhân văn bình thường muốn kéo tài trợ đều là các thương nhân ở Chợ Nghĩa Ô. Tôi thấy chúng ta không cần đến hỏi từng nhà, loại hình thức này chỉ làm mất thời gian mà thôi. Trong chúng ta mỗi người ngẫu nhiên chọn một nhà, xem ai có thể kéo được nhiều tài trợ hơn?”
Bên trong sân lớn của Chợ Nghĩa Ô, phó chủ tịch Tả Tiểu Lực tuyên bố quy tắc.
Chu Hiểu không có lý do gì để từ chối cả. Mặc dù, nói là ‘ngẫu nhiên’, nhưng thằng này đã làm ở bộ phận đối ngoại được một thời gian, nên biết rất rõ từng thương nhân, biết rõ thương nhân nào dễ nói chuyện, còn thương nhân nào không cho một chút cơ hội nào. Về phần Tả Tiểu Lực nhất định sẽ bố trí một người tốt nhất cho mình.
Không ngoài dự đoán, Chu Hiểu được điều đến một hiệu cắt tóc mới được mở không lâu, bên ngoài vẫn đang còn những vỏ pháo mới nổ ngày khai trương vẫn chưa được quét sạch, ông chủ là một người thanh niên khoảng chừng 20 tuổi. Còn Trần Hán Thăng được điều đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm, ông chủ là một người trung niên khoảng chừng 40 tuổi.
Chu Hiểu nhìn thấy kết quả như vậy thì tỏ ra rất tự tin, như vậy còn so đấu cái gì nữa. Cửa hàng cắt tóc mới mở, rõ ràng rất cần tuyên truyền, mà sinh viên đại học lại là những khách hàng tiềm năng nhất. Nhất là, ông chủ là một người trẻ tuổi sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều, muốn kéo đến vài trăm tệ tiền tài trợ là việc nằm trong tầm tay.
Về phần, ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, tuy là người có tiền, nhưng là loại người ăn cân sắt ỉa năm lạng đinh bờ loong, có phải muốn là xin được đâu. Với lại người ta làm ăn chuyên về bán lẻ mà làm cũng không lớn, nên đối với họ tuyên truyền là không cần thiết.
“Mày chờ đấy, tao sẽ làm cho mày sáng mắt ra ma xem!”
Chu Hiểu nhìn Trần Hán Thăng, nghĩ thầm mình vừa mới bị mất mặt, ngay lập tức đã có cơ hội lấy về.
Chu Hiểu tinh thần phấn khởi bước nhanh tới của hàng cắt tóc ‘my show’, mở cửa kính của cửa hàng ra rồi bước vào. Lúc đầu, ông chủ tưởng khách đến cắt tóc chào hỏi rất nhiệt tình, nhất là ở bên ngoài còn đứng rất nhiều sinh viên. Nhưng nghe Chu Hiểu nói rõ ý đồ đến đây, thì nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.
“Chúng tôi vừa mới mở cửa hàng, còn chưa làm ăn được gì.”
Ông chủ cửa hàng cắt tóc tỏ ra khó chịu, ở làng đại học Giang Lăng này có quá nhiều trường đại học. Chợ Nghĩa Ô là mục tiêu hàng đầu của bộ phận đối ngoại của các trường đại học, có đôi khi một tháng mà có mấy trường tới đây xin tài trợ.
“Cũng bởi vì anh vừa mới mở cửa hàng, cho nên rất cần chúng tôi tuyên truyền nha. Trường chúng tôi chuẩn bị mở một buổi dạ hội chào đón tân sinh. Người tài trợ sẽ có một tấm băng rôn, in hình rõ ràng đến lúc đó tất cả tân sinh viên đều có thể nhìn thấy. Nếu như nhà tài trợ có thêm một phần quà nho nhỏ, cửa hàng này qua một đêm sẽ được mọi người biết đến.”
Loại câu chữ theo đường lỗi cũ thế này, người đi xin ai cũng biết và ai cũng dùng. Nhưng hiệu quả thì không được tốt cho lắm, bình thường sẽ không kiếm được nhiều, nhưng một ít thì chắc là được.
Trần Hán Thăng cũng đang đứng trong cửa hàng, hắn chẳng nói chằng giằng chỉ lặng lẽ hút thuốc, cùng quan sát Chu Hiểu với ông chủ Tony trao đổi với nhau mà thôi.
Nói một lúc lâu, giọng Chu Hiểu đã chuyển sang giọng nịnh hót rồi.
Thích Vi cũng đứng trong cửa hàng, bên cạnh Trần Hán Thăng, lắc đầu thở dài: “Đây chính là thực trạng của bộ đối ngoại, kéo tài trợ không khác gì đi ăn xin. Nhưng cũng là việc tốt có thể rèn luyện mỗi người. Nhà này còn dễ nói chuyện, cửa hàng văn phòng phẩm bên kia chắc chắn sẽ ác liệt hơn.”
Chu Hiểu ỷ vào có sự chống lưng của phó chủ tịch Tả Tiểu Lực, căn bản không xem bộ trưởng Thích Vi ra gì. Cũng giống như sự việc trưa này, toàn bộ là do Chu Hiểu tự tung tự tác gây ra. Làm cho bây giờ, bộ phận đối ngoại đi theo càng thêm mất mặt.
Nghe được tin tức Thích Vi vừa để lộ ra, Trần Hán Thăng im lặng không nói gì, chỉ đứng đó hút thuốc mà thôi.
Sau nửa giờ thuyết phục, cuối cùng ông chủ Tony cũng đồng ý, ủng hộ 200 tệ làm băng rôn, còn có 300 trăm tệ giảm giá cho tân sinh đến cắt tóc, coi như là phần thưởng cho đêm dạ hội chào đón tân sinh.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Trong trường học, Chu Hiểu là loại người vểnh đuôi lên trời, còn hiện tại không ngừng cúi đầu cảm ơn. Nhưng ông chủ Tony người ta cũng không thèm đáp lại, chỉ hững hờ đứng nhìn, không nói thêm điều gì.
“Xấu hổ quá, công việc này thật sự không dễ dàng, may mà đạt được một chút thành quả.”
Chu Hiểu thở phảo, khuôn mặt từ từ chuyển từ nịnh hót sang đắc chí, sau đó khiêu khích nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng ném tàn thuốc đi, lập tức hướng cửa hàng văn phòng phẩm đi tới, không nghĩ tới đến nơi thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mọi người đến nơi còn nhìn thấy ông chủ cùng hàng xóm nói chuyện với nhau. Nhưng khi ông chủ nhìn thấy Thích Vi cùng Tả Tiểu Lực bước tới, thì vội vàng bước vào nhà đem dèm cửa kéo lại.
Ăn ngay quả bế môn canh, Thích Vi có chút xấu hổ, cùng tức giận. Tả Tiểu Lực cố tình chọn thương nhân loại này cho Trần Hán Thăng, ý định khi dễ người là quá rõ ràng.
Còn trong lòng Chu Hiểu thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hận mình không thể biến thành ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm kia, bắt Trần Hán Thăng quỳ xuống gọi cha.
“Tôi giúp cậu mở đầu, còn phần việc còn lại phải phụ thuộc vào cậu rồi.”
Thích Vi bỏ lại một câu, ròi bước đến đẩy cửa kình ra, gọi lớn: “Xin chào ông chủ Phùng, lại tới làm phiền ông rồi.”
“Nếu các người cảm thấy quấy rầy, thì đừng tới nữa.”
Ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm tên là Phùng Kế Hoa, hơn bốn mươi tuổi, tóc hơi hói một chút ở trên đỉnh, trên mặt có đeo một cặp kính, gò má có chút cao. Theo tướng mạo, đây điển hình là một người khó tính.
Thích Vi nghe được những lời chế nhạo của Phùng Kế Hoa, gương mặt có chút đỏ lúng túng nói: “Trường chúng cháu mở một buổi dạ hội chào đón tân sinh, đến xin ngài tài trợ…”
“Bành’ một tiếng động vang lên.
Phùng Kế Hoa trực tiếp đem quyển sổ dày đặt xuống mặt tủ quầy hàng, Thích Vi cũng ngay lập tức dừng lại im bặt.
“Không phải là tôi không muốn ủng hộ các cậu. Ở bên ngoài, tôi còn có rất nhiều khoản nợ cần thu, làm sao mà có tiền tài trợ cho các cô các cậu được.”
Phùng Kế Hoa vừa nói vừa mở quyển sổ ra ‘xoẹt xoẹt’, rồi lấy ra một tờ giấy nợ nói.
Trong đám người đi cùng, có một người làm trong hội học sinh thấp giọng nói: “Lại là chiêu này, mỗi lần muốn lão tài trợ, là lão lại móc phiếu ghi nợ ra làm lý do đuổi chúng ta đi.”
Trần Hán Thăng đứng ở góc độ người làm ăn có thể hiểu được, tiền có phải là sản xuất từ lá mít đâu, đã không có tác dụng thì cần gì tài trợ.
Nhưng từ góc độ cuộc so tài, Trần Hán Thăng không nghĩ thằng chó Tả Tiểu Lực này có thể gài bẫy mình như vậy, thế mà thằng này vẫn chọn cho hắn một người như Phùng Kế Hoa, chắc chắn ông chủ này sẽ không chịu bỏ tiền.
“Tôi vẫn là câu nói kia, nếu sinh viên các cậu có bản lĩnh. Ai có thể giúp tôi đòi được số nợ này về, thì coi như đó là tiền tôi tài trợ cho các cậu.”
Phùng Kế Hoa nói xong thì nhìn chằm chằm vào đám sinh viên này. Bọn này đều là lũ trẻ trâu chưa có kinh nghiệm xã hội, kéo tài trợ toàn theo khuôn mẫu, nếu làm theo khuôn mẫu mà không được, chỉ còn cách ra về tay trắng mà thôi.
Nơi này, người vui nhất là Chu Hiểu, tên này đang không ngừng ra hiệu cho Tả Tiểu Lực nhanh chóng tuyên bố kết quả. Chu Hiểu đã không kìm được nữa, thằng này đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ đế cạnh khóe Trần Hán Thăng rồi.
Trần Hán Thăng nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Chu Hiểu, thì đột nhiên bước ra lên tiếng hỏi: “Ông chủ Phùng, ở bên cạnh có người nào nợ ông hay không?”
Phùng Kế Hoa đang thưởng thức những khuôn mặt bối rối của đám sinh viên, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, lập tức sững sờ. Bình thường, chỉ cần lão ném ra đòn sát thủ này, đám sinh viên đều biết khó mà lui, không ngờ hôm nay lại có người xin giấy nợ.
“Cậu định giúp tôi đòi tiền?”
“Xa quá thì không được, tại vì buổi chiều phải có kết quả.” Trần Hán Thăng nói.
Phùng Kế Hoa đánh giá một chút Trần Hán Thăng. Dáng người cao to, nhìn cũng không xấu, nhìn vào con mắt lại không dấu được vẻ du côn, cười lên lại thấy có phần cợt nhả, nhưng cách nói chuyện lại rất ổn định.
“Gần đây, thật sự cũng có một nhà.”
Ông chủ Phùng Kế Hoa của cửa hàng văn phòng phẩm từ từ mở ra quyển sổ, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đó là cửa hàng hoa quả đối diện.”
“Giấy nợ đâu?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Vấn đề ngay ở chỗ này, giấy nợ này gồm có hai phần. Nhưng phần tôi giữ lại bị mất đi, lão kia không biết vì sao biết được, nên nhất quyết không chịu trả nợ. Nếu như tôi còn cầm giấy nợ đã sớm đòi về rồi.” Phùng Kế Hoa nói.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm đây khác gì cho vay không cần giấy ghi nợ, sau đó lại hỏi: “Ông ấy nợ ngài bao nhiêu?”
“2500 tệ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hô lên: “Lão Dương, Thiếu Cường, Chu Thành Long, cùng tao đi đòi nợ, chúng mày dám không?”
“Có gì mà không dám!”
“Lão Tứ, đừng xem thường bọn này.”
“Lớp trưởng, mày nói gì tao nghe nấy.”
Trần Hán Thăng cũng không khách khí, lập tức cùng ba thằng lưu manh đi đến cửa hàng hoa quả, cả đám sinh viên đứng xem cũng lục đục đi theo, chốc lát toàn bộ đã đi hết. Chỉ để lại, Chu Hiểu đang ngơ ngác nói cùng Tả Tiểu Lực: “Rõ ràng là tôi thắng rồi mà?”
Tả Tiểu Lực cũng chắc mẩm trong lòng 10 phần chắng 9 rồi, không ngờ tình huống lại phát sinh bất ngờ, không nhịn được nói ra: “ Con mẹ nó, mày hỏi tao, chứ tao hỏi ai?”
***
Hôm này là một ngày khá đặc biệt đối với Tài Viện nói chung, hay đối với khoa Khoa học nhân văn và xã hội nói riêng. Đây có thể được coi là chuyện lớn nhất mấy năm trở lại đây của trường.
Đơn giản tóm tắt vụ cá cược như sau:
Người trong cuộc: Trần Hán Thăng, sinh viên năm nhất, lớp trưởng lớp 2 Hành Chính Công cùng phó bộ trưởng bộ ngoại giao Chu Hiểu.
Sự kiện: Hai bên so đấu xem ai kéo được nhiều tài trợ hơn cho buổi dạ hội đón tân sinh.
Địa điểm: Làng đại học Giang Lăng cùng khu chợ Nghĩa Ô.
Trọng tài: Tả Tiểu Lực cùng Thích Vi đại diện cho hội học sinh, cùng rất nhiều tân sinh đứng ngoài quan sát nữa.
Chuyện này có rất nhiều yếu tố bên trong gộp lại, làm cho việc này trở nên rất hot dẫn đến mọi người trong trường đều để ý tới. Trong đó có lòng tự trọng của Chu Hiểu trỗi dậy, rồi Trần Hán Thăng ép buộc, rồi lời qua tiếng lại đẩy sự việc lên cao trào, tuy là ngoài ý muốn nhưng sâu chuỗi lại thì thấy rất hợp lý.
Thật ra, hội học sinh chỉ là một nhóm người tự lập và được nhà trường cho phép hoạt động mà thôi, nhưng lâu ngày lại nhiễm vào những thói hư tật xấu của quan trường, chức quan thì bé tẹo, nhưng phong cách quan liêu thì lại cao ngất ngưởng. Bởi vậy, trong trường chỉ có mấy bộ môn thôi mà cũng lục đục với nhau suốt ngày, rồi còn kéo bè kết đảng nữa chứ.
Có một điều rất rõ ràng là Chu Hiểu là vây cánh của Tả Tiểu Lực, nhưng những bộ ngành khác chưa hẳn đã có, bọn này lấy thái độ ‘việc không liên quan đến mình, treo lên thật cao’ chỉ cần xem náo nhiệt là được.
Nhưng nhóm tân sinh thì lại khác, trông có vẻ đoàn kết, nơi nào có áp bức thì lập tức có người phản kháng, các cụ ngày xưa nói rồi cấm có sai chút nào.
“Khoa học và nhân văn bình thường muốn kéo tài trợ đều là các thương nhân ở Chợ Nghĩa Ô. Tôi thấy chúng ta không cần đến hỏi từng nhà, loại hình thức này chỉ làm mất thời gian mà thôi. Trong chúng ta mỗi người ngẫu nhiên chọn một nhà, xem ai có thể kéo được nhiều tài trợ hơn?”
Bên trong sân lớn của Chợ Nghĩa Ô, phó chủ tịch Tả Tiểu Lực tuyên bố quy tắc.
Chu Hiểu không có lý do gì để từ chối cả. Mặc dù, nói là ‘ngẫu nhiên’, nhưng thằng này đã làm ở bộ phận đối ngoại được một thời gian, nên biết rất rõ từng thương nhân, biết rõ thương nhân nào dễ nói chuyện, còn thương nhân nào không cho một chút cơ hội nào. Về phần Tả Tiểu Lực nhất định sẽ bố trí một người tốt nhất cho mình.
Không ngoài dự đoán, Chu Hiểu được điều đến một hiệu cắt tóc mới được mở không lâu, bên ngoài vẫn đang còn những vỏ pháo mới nổ ngày khai trương vẫn chưa được quét sạch, ông chủ là một người thanh niên khoảng chừng 20 tuổi. Còn Trần Hán Thăng được điều đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm, ông chủ là một người trung niên khoảng chừng 40 tuổi.
Chu Hiểu nhìn thấy kết quả như vậy thì tỏ ra rất tự tin, như vậy còn so đấu cái gì nữa. Cửa hàng cắt tóc mới mở, rõ ràng rất cần tuyên truyền, mà sinh viên đại học lại là những khách hàng tiềm năng nhất. Nhất là, ông chủ là một người trẻ tuổi sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều, muốn kéo đến vài trăm tệ tiền tài trợ là việc nằm trong tầm tay.
Về phần, ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm, tuy là người có tiền, nhưng là loại người ăn cân sắt ỉa năm lạng đinh bờ loong, có phải muốn là xin được đâu. Với lại người ta làm ăn chuyên về bán lẻ mà làm cũng không lớn, nên đối với họ tuyên truyền là không cần thiết.
“Mày chờ đấy, tao sẽ làm cho mày sáng mắt ra ma xem!”
Chu Hiểu nhìn Trần Hán Thăng, nghĩ thầm mình vừa mới bị mất mặt, ngay lập tức đã có cơ hội lấy về.
Chu Hiểu tinh thần phấn khởi bước nhanh tới của hàng cắt tóc ‘my show’, mở cửa kính của cửa hàng ra rồi bước vào. Lúc đầu, ông chủ tưởng khách đến cắt tóc chào hỏi rất nhiệt tình, nhất là ở bên ngoài còn đứng rất nhiều sinh viên. Nhưng nghe Chu Hiểu nói rõ ý đồ đến đây, thì nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.
“Chúng tôi vừa mới mở cửa hàng, còn chưa làm ăn được gì.”
Ông chủ cửa hàng cắt tóc tỏ ra khó chịu, ở làng đại học Giang Lăng này có quá nhiều trường đại học. Chợ Nghĩa Ô là mục tiêu hàng đầu của bộ phận đối ngoại của các trường đại học, có đôi khi một tháng mà có mấy trường tới đây xin tài trợ.
“Cũng bởi vì anh vừa mới mở cửa hàng, cho nên rất cần chúng tôi tuyên truyền nha. Trường chúng tôi chuẩn bị mở một buổi dạ hội chào đón tân sinh. Người tài trợ sẽ có một tấm băng rôn, in hình rõ ràng đến lúc đó tất cả tân sinh viên đều có thể nhìn thấy. Nếu như nhà tài trợ có thêm một phần quà nho nhỏ, cửa hàng này qua một đêm sẽ được mọi người biết đến.”
Loại câu chữ theo đường lỗi cũ thế này, người đi xin ai cũng biết và ai cũng dùng. Nhưng hiệu quả thì không được tốt cho lắm, bình thường sẽ không kiếm được nhiều, nhưng một ít thì chắc là được.
Trần Hán Thăng cũng đang đứng trong cửa hàng, hắn chẳng nói chằng giằng chỉ lặng lẽ hút thuốc, cùng quan sát Chu Hiểu với ông chủ Tony trao đổi với nhau mà thôi.
Nói một lúc lâu, giọng Chu Hiểu đã chuyển sang giọng nịnh hót rồi.
Thích Vi cũng đứng trong cửa hàng, bên cạnh Trần Hán Thăng, lắc đầu thở dài: “Đây chính là thực trạng của bộ đối ngoại, kéo tài trợ không khác gì đi ăn xin. Nhưng cũng là việc tốt có thể rèn luyện mỗi người. Nhà này còn dễ nói chuyện, cửa hàng văn phòng phẩm bên kia chắc chắn sẽ ác liệt hơn.”
Chu Hiểu ỷ vào có sự chống lưng của phó chủ tịch Tả Tiểu Lực, căn bản không xem bộ trưởng Thích Vi ra gì. Cũng giống như sự việc trưa này, toàn bộ là do Chu Hiểu tự tung tự tác gây ra. Làm cho bây giờ, bộ phận đối ngoại đi theo càng thêm mất mặt.
Nghe được tin tức Thích Vi vừa để lộ ra, Trần Hán Thăng im lặng không nói gì, chỉ đứng đó hút thuốc mà thôi.
Sau nửa giờ thuyết phục, cuối cùng ông chủ Tony cũng đồng ý, ủng hộ 200 tệ làm băng rôn, còn có 300 trăm tệ giảm giá cho tân sinh đến cắt tóc, coi như là phần thưởng cho đêm dạ hội chào đón tân sinh.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Trong trường học, Chu Hiểu là loại người vểnh đuôi lên trời, còn hiện tại không ngừng cúi đầu cảm ơn. Nhưng ông chủ Tony người ta cũng không thèm đáp lại, chỉ hững hờ đứng nhìn, không nói thêm điều gì.
“Xấu hổ quá, công việc này thật sự không dễ dàng, may mà đạt được một chút thành quả.”
Chu Hiểu thở phảo, khuôn mặt từ từ chuyển từ nịnh hót sang đắc chí, sau đó khiêu khích nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng ném tàn thuốc đi, lập tức hướng cửa hàng văn phòng phẩm đi tới, không nghĩ tới đến nơi thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mọi người đến nơi còn nhìn thấy ông chủ cùng hàng xóm nói chuyện với nhau. Nhưng khi ông chủ nhìn thấy Thích Vi cùng Tả Tiểu Lực bước tới, thì vội vàng bước vào nhà đem dèm cửa kéo lại.
Ăn ngay quả bế môn canh, Thích Vi có chút xấu hổ, cùng tức giận. Tả Tiểu Lực cố tình chọn thương nhân loại này cho Trần Hán Thăng, ý định khi dễ người là quá rõ ràng.
Còn trong lòng Chu Hiểu thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hận mình không thể biến thành ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm kia, bắt Trần Hán Thăng quỳ xuống gọi cha.
“Tôi giúp cậu mở đầu, còn phần việc còn lại phải phụ thuộc vào cậu rồi.”
Thích Vi bỏ lại một câu, ròi bước đến đẩy cửa kình ra, gọi lớn: “Xin chào ông chủ Phùng, lại tới làm phiền ông rồi.”
“Nếu các người cảm thấy quấy rầy, thì đừng tới nữa.”
Ông chủ cửa hàng văn phòng phẩm tên là Phùng Kế Hoa, hơn bốn mươi tuổi, tóc hơi hói một chút ở trên đỉnh, trên mặt có đeo một cặp kính, gò má có chút cao. Theo tướng mạo, đây điển hình là một người khó tính.
Thích Vi nghe được những lời chế nhạo của Phùng Kế Hoa, gương mặt có chút đỏ lúng túng nói: “Trường chúng cháu mở một buổi dạ hội chào đón tân sinh, đến xin ngài tài trợ…”
“Bành’ một tiếng động vang lên.
Phùng Kế Hoa trực tiếp đem quyển sổ dày đặt xuống mặt tủ quầy hàng, Thích Vi cũng ngay lập tức dừng lại im bặt.
“Không phải là tôi không muốn ủng hộ các cậu. Ở bên ngoài, tôi còn có rất nhiều khoản nợ cần thu, làm sao mà có tiền tài trợ cho các cô các cậu được.”
Phùng Kế Hoa vừa nói vừa mở quyển sổ ra ‘xoẹt xoẹt’, rồi lấy ra một tờ giấy nợ nói.
Trong đám người đi cùng, có một người làm trong hội học sinh thấp giọng nói: “Lại là chiêu này, mỗi lần muốn lão tài trợ, là lão lại móc phiếu ghi nợ ra làm lý do đuổi chúng ta đi.”
Trần Hán Thăng đứng ở góc độ người làm ăn có thể hiểu được, tiền có phải là sản xuất từ lá mít đâu, đã không có tác dụng thì cần gì tài trợ.
Nhưng từ góc độ cuộc so tài, Trần Hán Thăng không nghĩ thằng chó Tả Tiểu Lực này có thể gài bẫy mình như vậy, thế mà thằng này vẫn chọn cho hắn một người như Phùng Kế Hoa, chắc chắn ông chủ này sẽ không chịu bỏ tiền.
“Tôi vẫn là câu nói kia, nếu sinh viên các cậu có bản lĩnh. Ai có thể giúp tôi đòi được số nợ này về, thì coi như đó là tiền tôi tài trợ cho các cậu.”
Phùng Kế Hoa nói xong thì nhìn chằm chằm vào đám sinh viên này. Bọn này đều là lũ trẻ trâu chưa có kinh nghiệm xã hội, kéo tài trợ toàn theo khuôn mẫu, nếu làm theo khuôn mẫu mà không được, chỉ còn cách ra về tay trắng mà thôi.
Nơi này, người vui nhất là Chu Hiểu, tên này đang không ngừng ra hiệu cho Tả Tiểu Lực nhanh chóng tuyên bố kết quả. Chu Hiểu đã không kìm được nữa, thằng này đã chuẩn bị rất nhiều từ ngữ đế cạnh khóe Trần Hán Thăng rồi.
Trần Hán Thăng nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Chu Hiểu, thì đột nhiên bước ra lên tiếng hỏi: “Ông chủ Phùng, ở bên cạnh có người nào nợ ông hay không?”
Phùng Kế Hoa đang thưởng thức những khuôn mặt bối rối của đám sinh viên, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, lập tức sững sờ. Bình thường, chỉ cần lão ném ra đòn sát thủ này, đám sinh viên đều biết khó mà lui, không ngờ hôm nay lại có người xin giấy nợ.
“Cậu định giúp tôi đòi tiền?”
“Xa quá thì không được, tại vì buổi chiều phải có kết quả.” Trần Hán Thăng nói.
Phùng Kế Hoa đánh giá một chút Trần Hán Thăng. Dáng người cao to, nhìn cũng không xấu, nhìn vào con mắt lại không dấu được vẻ du côn, cười lên lại thấy có phần cợt nhả, nhưng cách nói chuyện lại rất ổn định.
“Gần đây, thật sự cũng có một nhà.”
Ông chủ Phùng Kế Hoa của cửa hàng văn phòng phẩm từ từ mở ra quyển sổ, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đó là cửa hàng hoa quả đối diện.”
“Giấy nợ đâu?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Vấn đề ngay ở chỗ này, giấy nợ này gồm có hai phần. Nhưng phần tôi giữ lại bị mất đi, lão kia không biết vì sao biết được, nên nhất quyết không chịu trả nợ. Nếu như tôi còn cầm giấy nợ đã sớm đòi về rồi.” Phùng Kế Hoa nói.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm đây khác gì cho vay không cần giấy ghi nợ, sau đó lại hỏi: “Ông ấy nợ ngài bao nhiêu?”
“2500 tệ.”
Trần Hán Thăng gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hô lên: “Lão Dương, Thiếu Cường, Chu Thành Long, cùng tao đi đòi nợ, chúng mày dám không?”
“Có gì mà không dám!”
“Lão Tứ, đừng xem thường bọn này.”
“Lớp trưởng, mày nói gì tao nghe nấy.”
Trần Hán Thăng cũng không khách khí, lập tức cùng ba thằng lưu manh đi đến cửa hàng hoa quả, cả đám sinh viên đứng xem cũng lục đục đi theo, chốc lát toàn bộ đã đi hết. Chỉ để lại, Chu Hiểu đang ngơ ngác nói cùng Tả Tiểu Lực: “Rõ ràng là tôi thắng rồi mà?”
Tả Tiểu Lực cũng chắc mẩm trong lòng 10 phần chắng 9 rồi, không ngờ tình huống lại phát sinh bất ngờ, không nhịn được nói ra: “ Con mẹ nó, mày hỏi tao, chứ tao hỏi ai?”