Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Dịch: Gia Cát Nô
Tân Sinh Đại Hội lần nào cũng vậy, lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt. Đầu tiên là hiệu trưởng lên phát biểu, rồi lần lượt các lãnh đạo khác thay phiên nhau lên. Còn những sinh viên năm nhất thì ngồi dưới sân trường, hứng chịu những đợt nắng chói chang cuối cùng của mùa hè, ai nấy mồ hôi tuôn ra như tắm.
“Mẹ nhà nó, nóng quá.”
Trần Hán Thăng nói một câu.
“Lão Tứ, mày phàn nàn cái mịa gì. Sao lúc nãy, mày đứng nói chuyện với mấy em gái cùng lớp thì không la nóng đi.”
Dương Thế Siêu hậm hực nói ra.
“Vậy nên…”
Kim Dương Minh tranh thủ đưa ý kiến: “ Trưa nay Trần ca mời khách, và mỗi người một cốc Sprite mát lạnh.”
Thật ra trong lòng thằng này khó chịu nhất, vừa rồi nữ sinh trong lớp nói chuyện rất vui vẻ với Trần Hán Thăng, bỏ qua sự chú ý với chiếc điện thoại của nó, ý định thể hiện mốt chút nhưng chả có cô em nào thèm ngó ngàng đến.
Thật vất vả, mọi người mới chịu được đến khi Tân Sinh Đại Hội kết thúc. Tiếp theo, chính là hoạt động riêng của từng lớp, phụ đạo viên Quách Trung Vân dẫn theo học sinh của mình đi đến phòng học của lớp 2 Hành Chính Công.
Trên đường đi, mấy nam sinh nháy mắt ra hiệu, bởi vì bọn này phát hiện ra một vài bạn gái có nhan sắc rất tuyệt.
Mấy cô gái biết rõ bạn nam nhìn trộm mình, vẫn giả bộ không biết, nhưng ngoài mặt ẩn hiện ra nụ cười nhàn nhạt kết hợp với vẻ kiêu ngạo bán đứng nội tâm suy nghĩ của chính mình.
Lên đại học, không chỉ có con trai mới biết tỏ ra lạnh lùng.
Nơi này, chỉ có Thẩm Ấu Sở là ngoại lệ, cô nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu đi theo bạn nữ phía trước, tựa như muốn hòa nhập vào đoàn thể này vậy, nhưng thật ra là muốn cô lập bản thân.
Mọi người bước vào trong phòng học, mỗi người theo từng phòng mà chọn vị trí để ngồi. Trưởng phòng Trần Hán Thăng liếc nhìn một vòng rồi hỏi một chút: “Lão Lục chạy đâu rồi?”
“Nó đi nhà vệ sinh rồi.”
Đái Chấn Hữu trả lời, lại phàn nàn một câu: “Đi nhà vệ sinh mà còn mang theo điện thoại, mình đang chơi ngon lành.”
Nhưng mọi người vẫn còn đánh giá thấp khả năng giả vờ giả vịt của thằng này. Ngay thời điểm, Quách Trung Vân chuẩn bị bước chân vào lớp, thì bóng dáng Kim Dương Minh đã thấp thoáng đi đằng sau.
Kim Dương Minh chân bước đều, tay cầm điện thoại lớn tiếng nói: “Alô, alô. Ông nói gì sao tôi không nghe thấy, có thể nói lớn thêm chút nữa hay không, được rồi, chút nữa tan học bọn mình nói chuyện tiếp nhá.”
Lập tức, hành động này thu được ánh nhìn của cả lớp. Kim Dương Minh tắt điện thoại, trên mặt còn hiện ra vẻ vô tội cùng xin lỗi Quách Trung Vân: “Thầy, em vô ý quá, em vừa rồi ra ngoài nhận một cuộc gọi.”
Không nhiều thì ít, Quách Trung Vân cũng đã dẫn dắt qua vài khóa sinh viên đại học, loại sinh viên nào mà chưa nhìn qua, vở kịch nào mà chưa từng thấy đâu. Lão chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho Kim Dương Minh bước về chỗ ngồi.
Kim Dương Minh ngồi vào chỗ, hậm hực phàn nàn cùng với Đái Chấn Hữu: “Tín hiệu chán thật, bỏ 7 nghìn tệ ra để mua điện thoại, kết quả điện thoại thì có mà không sử dụng được.”
Đái Chấn Hữu lại thuộc vào loại người nịnh hót, cũng hùa theo chửi bới mấy nhà mạng.
Trần Hán Thăng nhìn thấy vẻ mặt bạn học Kim Dương Minh tỏ rõ sự hưởng thụ, thì trong lòng có chút khâm phục.
Đời trước, thằng chó này làm việc cho nhà máy sản xuất chế tác búp bê tình dục, hơn nữa còn phụ trách dây chuyền sản xuất búp bê tình dục kiểu dáng trẻ em nữa chứ, không những thế còn làm đến trình độ nước chảy mây trôi. Thì hiện giờ khoe điện thoại đơn giản như vậy đã là gì, thằng này còn muốn đến chỗ từng bạn mà khoe mình có điện thoại ấy chứ.
…
Có sự việc của Kim Dương Minh làm ngắt quãng, bầu không khí trong lớp náo nhiệt hẳn lên. Quách Trung Vân đằng hắng một tiếng, rồi bắt đầu phổ biến những việc cần chú ý cho lớp biết. Sinh viên năm nhất có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như việc học quân sự, lĩnh sách, tài liệu online…vv
Quách Trung Vân nói chuyện rất rõ ràng ngắn gọn, mỗi việc chỉ nói một lần rồi thôi.
Khác hoàn toàn với giáo viên cấp ba. Thời cấp ba, các giáo viên thường phải nói đi nói lại, nói đến khi nào học sinh hiểu được mới thôi. Giảng viên đại học có cách giảng dạy đối lập hoàn toàn, họ chỉ làm đúng phần giảng dạy của mình, còn hiểu hay không là việc của sinh viên.
Quách Trung Vân dặn dò xong, tiếp sau đó là phần giới thiệu của từng sinh viên. Mọi người đều thích thú với quá trình này.
“Xin chào mọi người, mình là Trương Tiểu Nhàn, đến từ thành phố Bành Thành thuộc tỉnh Tô Đông.”
Bắt đầu giới thiệu từ bàn đầu tiên, nằm ở bên trái cạnh cửa ra vào. Mỗi người lần lượt lên trước bảng giới thiệu, công thức cứ lặp đi lặp lại: “Xin chào mọi người, mình tên là xxx, đến từ xxx.”
Có một vài bạn nữ tự tin với vẻ bề ngoài của mình, nên đến phần mình giới thiệu thì bỏ chiếc mũ quân sự ra, làm lộ khuôn mặt sinh đẹp của mình. Ngồi bên dưới, mấy cu cậu nhìn thấy cảnh này, mắt ai nấy cũng trợn tròn, huých vai nhau cười nói ồn ào, cực kỳ phấn khích.
Trần Hán Thăng tỏ ra không hứng thú với việc làm vô bổ này, ngồi dựa đầu vào ghế. Chỉ thời điểm, Thẩm Ấu Sở bước lên bục giảng giới thiệu, hắn mới ngồi thẳng người dậy, hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào.
Thẩm Ấu Sở rất khác biệt so với những bạn nữ khác, khuôn mặt lúc nào cũng được che lấp bởi chiếc mũ quân sự, không bao giờ nhìn thẳng về phía trước, giọng nói phát ra nhỏ đến nỗi có thể sách ngang với tiếng muỗi kêu.
“Xin chào mọi người, mình tên là Thẩm Ấu Sở, đến từ Xuyên Du, xin cảm ơn.”
Chỉ nói đơn giản một câu như vậy, mà cô nàng ngắt quãng đến hai lần mới nói được, nói xong lại cúi gằm mặt bước vào chỗ ngồi.
“Không nhìn thấy được điểm gì, chỉ có 2.15 điểm thôi, số điểm đó coi như lấy danh nghĩa bạn cùng lớp thêm vào đi.”
Quách Thiếu Cường trông giống một vị giám khảo công tâm vậy. Khi mỗi bạn nữ bước xuống, thằng này đều đều cho ra một con số, mà con mẹ nó đều chuẩn đến từng số lẻ thứ hai phía sau. Hiện tại Thương Nghiên Nghiên là người được cho cao điểm nhất, hoa khôi của lớp với số điểm 8.85.
Nhà tạo mẫu và sản xuất búp bê tình dục bạn học Kim Dương Minh tỏ ra am hiểu về sắc đẹp. Cu cậu chống tay lên cằm, suy nghĩ một chút rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không thể dừng lại ở 2 điểm được, cô nàng dáng người rất cao, tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc dài mềm mượt óng ả thế kia, ít nhất phải được 4 điểm.”
Trần Hán Thăng ngạc nhiên, đúng là người sinh ra ở địa phương như Kiến Nghiệp có khác, gu thẩm mỹ cao hơn Quách Thiếu Cường rất nhiều.
Thật ra, Thẩm Ấu Sở là một đóa hoa kỳ lạ. Hoàn cảnh cô ấy quá mức khó khăn, nên bốn năm đại học rất ít khi được ăn thức ăn mặn, điển hình của người thiếu dinh dưỡng. Vậy mà, trên thân hình gợi cảm hình chữ S ấy vẫn mọc ra hai cái đèn pha 36D, cùng mái tóc mềm mượt óng ả. Chỉ có thể nói, Xuyên Du sinh ra một đại mỹ nữ, được ông trời ban cho một thể chất phá mấy thì phá vẫn cứ đẹp.
Khi mọi người giới thiệu xong xuôi, chính là thời điểm chọn ra lớp trưởng. Trước kia, Quách Trung Vân nghĩ Hồ Lâm Ngữ là lựa chọn số một cho vị trí lớp trưởng. Nhưng thời gian gần đây, lão nhìn thấy những biểu hiện của Trần Hán Thăng, thì bắt đầu cân nhắc lại.
Trải qua một thời gian quan sát, Quách Trung Vân nhận ra, trình độ tổ chức, cách thức nói chuyện, hay năng lực xử lý Trần Hán Thăng đều tỏ ra vượt trội so với Hồ Lâm Ngữ. Nói như vậy không có nghĩa Hồ Lâm Ngữ không có ưu điểm gì, cô nàng rất nhiệt tình, tích cực cùng chủ động, thậm chí là một người hết mình vì việc chung, đây là những đức tình cực kỳ cần thiết của một lớp trưởng.
Quách Trung Vân đưa mắt, hết nhìn Trần Hán Thăng lại nhìn sang Hồ Lâm Ngữ.
Hồ Lâm Ngữ chăm chú nhìn về phía Quách Trung Vân, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
Trần Hán Thăng thì ngược lại, hoàn toàn không để ý. Hắn còn đang mải mê chém gió với các bạn cùng phòng.
Quách Trung Vân tính toán một chút, rồi mở miệng nói ra: “Đáng lẽ, hôm nay là ngày bầu ra vị trí lớp trưởng, nhưng xét thấy mọi người còn chưa quen thuộc lẫn nhau, cho nên đổi lại thời gian là một tuần sau.
Một tuần sau, chúng ta sẽ bầu ra vị trí lớp trưởng lớp 2 Hành Chính Công.”
Lão Quách nói xong thì rời đi, trong lớp học lập tức biến thành cái chợ, loạn xị ngậu hết cả lên.
Dương Thế Siêu mồm to nhất, lớn tiếng nói: “Lão Tứ, vị trí lớp trưởng này mày nhất định phải đạt được nha, về sau có chuyện gì còn có mày bảo kê chứ.”
Ngay cả loại người như Kim Dương Minh cũng giơ hai tay đồng ý: “Nếu mày là lớp trưởng, về sau lúc điểm danh, trốn học, chọn tín những vấn đề này. Có mày làm lớp trưởng sẽ giúp được chúng tao rất nhiều.”
Thật ra Dương Thế Siêu cùng Kim Dương Minh cũng không hiểu sao mình lại nhiệt tình để cử Trần Hán Thăng làm lớp trưởng đến như vậy. Tóm lại phù sa không đổ ruộng ngoài, bọn chúng không muốn làm, mà để người khác làm cũng không muốn, cho nên Trần Hán Thăng là lựa chọn tốt nhất.
Suy nghĩ của bọn này thật ra rất đơn giản, dù sao Trần Hán Thăng đã là trưởng phòng, nếu có thêm vị trí lớp trưởng nữa, thì những chuyện tốt tuyệt đối không thoát khỏi tay phòng 602 được.
Hiện tại mọi người đang lục lọi lại trí nhớ, cân đo đong đếm xem người nào đáng cho mình bầu vào vị trí lớp trưởng. Lúc này, những bạn nam lập tức nhìn về phía Trần Hán Thăng, đây là tác dụng của những hành động hắn thể hiện vào buổi uống rượu tối qua. Đã có người kêu gọi ủng hộ, mà mình cũng thích, không chọn hắn thì chọn ai bây giờ!
Dù sao, mọi người cũng cùng nhau ở tại ký túc xá nam, có chuyện gì cũng dễ dàng nhắc nhở cho nhau. Chuyện này giống như sự tích ‘người lùn tuyển tướng’ vậy, tuy là hành động bất đắc dĩ nhưng lại đạt được ý kiến thống nhất với nhau.
Hồ Lâm Ngữ nghe được những lời này, ánh mắt trở nên mơ hồ, nghĩ chán nghĩ chê cũng không ngờ đối thủ cạnh tranh với mình lại là Trần Hán Thăng. Người mà cô nàng có ấn tượng tốt nhất trong tụi con trai.
“Haiz, biết người biết mặt mà không biết lòng nha.”
Hồ Lâm Ngữ thở dài, cuộc sống của mình có mục tiêu rất rõ ràng, đầu tiên là vị trí lớp trưởng, đi học bình thường sau đó là điều động sinh viên, cuối cùng tiến vào cơ quan nhà nước làm việc, cho nên vị trí lớp trưởng với cô nàng tuyệt đối quan trọng.
Hồ Lâm Ngữ ngồi lặng yên một chỗ, cẩn thận suy nghĩ. Cuối cùng cô ấy cũng nhẹ nhàng lắc đầu, chuẩn bị đứng lên trở về phòng ký túc, đã có người khiêu chiến vậy thì chiến thôi.
“Ấu Sở, tớ nói cho cậu biết, đứa con trai nào mà nói chuyện dễ nghe thì nhất định là tên lừa đảo. Cậu nhất định phải nhớ kỹ.”
“Hả…”
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Đáng tiếc không ai nhìn được cảnh này, dưới chiếc mũ quân sự đó là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, so với Tiêu Dung Ngư không hề thua kém chút nào.
Tân Sinh Đại Hội lần nào cũng vậy, lặp đi lặp lại một cách tẻ nhạt. Đầu tiên là hiệu trưởng lên phát biểu, rồi lần lượt các lãnh đạo khác thay phiên nhau lên. Còn những sinh viên năm nhất thì ngồi dưới sân trường, hứng chịu những đợt nắng chói chang cuối cùng của mùa hè, ai nấy mồ hôi tuôn ra như tắm.
“Mẹ nhà nó, nóng quá.”
Trần Hán Thăng nói một câu.
“Lão Tứ, mày phàn nàn cái mịa gì. Sao lúc nãy, mày đứng nói chuyện với mấy em gái cùng lớp thì không la nóng đi.”
Dương Thế Siêu hậm hực nói ra.
“Vậy nên…”
Kim Dương Minh tranh thủ đưa ý kiến: “ Trưa nay Trần ca mời khách, và mỗi người một cốc Sprite mát lạnh.”
Thật ra trong lòng thằng này khó chịu nhất, vừa rồi nữ sinh trong lớp nói chuyện rất vui vẻ với Trần Hán Thăng, bỏ qua sự chú ý với chiếc điện thoại của nó, ý định thể hiện mốt chút nhưng chả có cô em nào thèm ngó ngàng đến.
Thật vất vả, mọi người mới chịu được đến khi Tân Sinh Đại Hội kết thúc. Tiếp theo, chính là hoạt động riêng của từng lớp, phụ đạo viên Quách Trung Vân dẫn theo học sinh của mình đi đến phòng học của lớp 2 Hành Chính Công.
Trên đường đi, mấy nam sinh nháy mắt ra hiệu, bởi vì bọn này phát hiện ra một vài bạn gái có nhan sắc rất tuyệt.
Mấy cô gái biết rõ bạn nam nhìn trộm mình, vẫn giả bộ không biết, nhưng ngoài mặt ẩn hiện ra nụ cười nhàn nhạt kết hợp với vẻ kiêu ngạo bán đứng nội tâm suy nghĩ của chính mình.
Lên đại học, không chỉ có con trai mới biết tỏ ra lạnh lùng.
Nơi này, chỉ có Thẩm Ấu Sở là ngoại lệ, cô nàng chỉ lặng lẽ cúi đầu đi theo bạn nữ phía trước, tựa như muốn hòa nhập vào đoàn thể này vậy, nhưng thật ra là muốn cô lập bản thân.
Mọi người bước vào trong phòng học, mỗi người theo từng phòng mà chọn vị trí để ngồi. Trưởng phòng Trần Hán Thăng liếc nhìn một vòng rồi hỏi một chút: “Lão Lục chạy đâu rồi?”
“Nó đi nhà vệ sinh rồi.”
Đái Chấn Hữu trả lời, lại phàn nàn một câu: “Đi nhà vệ sinh mà còn mang theo điện thoại, mình đang chơi ngon lành.”
Nhưng mọi người vẫn còn đánh giá thấp khả năng giả vờ giả vịt của thằng này. Ngay thời điểm, Quách Trung Vân chuẩn bị bước chân vào lớp, thì bóng dáng Kim Dương Minh đã thấp thoáng đi đằng sau.
Kim Dương Minh chân bước đều, tay cầm điện thoại lớn tiếng nói: “Alô, alô. Ông nói gì sao tôi không nghe thấy, có thể nói lớn thêm chút nữa hay không, được rồi, chút nữa tan học bọn mình nói chuyện tiếp nhá.”
Lập tức, hành động này thu được ánh nhìn của cả lớp. Kim Dương Minh tắt điện thoại, trên mặt còn hiện ra vẻ vô tội cùng xin lỗi Quách Trung Vân: “Thầy, em vô ý quá, em vừa rồi ra ngoài nhận một cuộc gọi.”
Không nhiều thì ít, Quách Trung Vân cũng đã dẫn dắt qua vài khóa sinh viên đại học, loại sinh viên nào mà chưa nhìn qua, vở kịch nào mà chưa từng thấy đâu. Lão chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho Kim Dương Minh bước về chỗ ngồi.
Kim Dương Minh ngồi vào chỗ, hậm hực phàn nàn cùng với Đái Chấn Hữu: “Tín hiệu chán thật, bỏ 7 nghìn tệ ra để mua điện thoại, kết quả điện thoại thì có mà không sử dụng được.”
Đái Chấn Hữu lại thuộc vào loại người nịnh hót, cũng hùa theo chửi bới mấy nhà mạng.
Trần Hán Thăng nhìn thấy vẻ mặt bạn học Kim Dương Minh tỏ rõ sự hưởng thụ, thì trong lòng có chút khâm phục.
Đời trước, thằng chó này làm việc cho nhà máy sản xuất chế tác búp bê tình dục, hơn nữa còn phụ trách dây chuyền sản xuất búp bê tình dục kiểu dáng trẻ em nữa chứ, không những thế còn làm đến trình độ nước chảy mây trôi. Thì hiện giờ khoe điện thoại đơn giản như vậy đã là gì, thằng này còn muốn đến chỗ từng bạn mà khoe mình có điện thoại ấy chứ.
…
Có sự việc của Kim Dương Minh làm ngắt quãng, bầu không khí trong lớp náo nhiệt hẳn lên. Quách Trung Vân đằng hắng một tiếng, rồi bắt đầu phổ biến những việc cần chú ý cho lớp biết. Sinh viên năm nhất có rất nhiều việc phải làm, ví dụ như việc học quân sự, lĩnh sách, tài liệu online…vv
Quách Trung Vân nói chuyện rất rõ ràng ngắn gọn, mỗi việc chỉ nói một lần rồi thôi.
Khác hoàn toàn với giáo viên cấp ba. Thời cấp ba, các giáo viên thường phải nói đi nói lại, nói đến khi nào học sinh hiểu được mới thôi. Giảng viên đại học có cách giảng dạy đối lập hoàn toàn, họ chỉ làm đúng phần giảng dạy của mình, còn hiểu hay không là việc của sinh viên.
Quách Trung Vân dặn dò xong, tiếp sau đó là phần giới thiệu của từng sinh viên. Mọi người đều thích thú với quá trình này.
“Xin chào mọi người, mình là Trương Tiểu Nhàn, đến từ thành phố Bành Thành thuộc tỉnh Tô Đông.”
Bắt đầu giới thiệu từ bàn đầu tiên, nằm ở bên trái cạnh cửa ra vào. Mỗi người lần lượt lên trước bảng giới thiệu, công thức cứ lặp đi lặp lại: “Xin chào mọi người, mình tên là xxx, đến từ xxx.”
Có một vài bạn nữ tự tin với vẻ bề ngoài của mình, nên đến phần mình giới thiệu thì bỏ chiếc mũ quân sự ra, làm lộ khuôn mặt sinh đẹp của mình. Ngồi bên dưới, mấy cu cậu nhìn thấy cảnh này, mắt ai nấy cũng trợn tròn, huých vai nhau cười nói ồn ào, cực kỳ phấn khích.
Trần Hán Thăng tỏ ra không hứng thú với việc làm vô bổ này, ngồi dựa đầu vào ghế. Chỉ thời điểm, Thẩm Ấu Sở bước lên bục giảng giới thiệu, hắn mới ngồi thẳng người dậy, hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào.
Thẩm Ấu Sở rất khác biệt so với những bạn nữ khác, khuôn mặt lúc nào cũng được che lấp bởi chiếc mũ quân sự, không bao giờ nhìn thẳng về phía trước, giọng nói phát ra nhỏ đến nỗi có thể sách ngang với tiếng muỗi kêu.
“Xin chào mọi người, mình tên là Thẩm Ấu Sở, đến từ Xuyên Du, xin cảm ơn.”
Chỉ nói đơn giản một câu như vậy, mà cô nàng ngắt quãng đến hai lần mới nói được, nói xong lại cúi gằm mặt bước vào chỗ ngồi.
“Không nhìn thấy được điểm gì, chỉ có 2.15 điểm thôi, số điểm đó coi như lấy danh nghĩa bạn cùng lớp thêm vào đi.”
Quách Thiếu Cường trông giống một vị giám khảo công tâm vậy. Khi mỗi bạn nữ bước xuống, thằng này đều đều cho ra một con số, mà con mẹ nó đều chuẩn đến từng số lẻ thứ hai phía sau. Hiện tại Thương Nghiên Nghiên là người được cho cao điểm nhất, hoa khôi của lớp với số điểm 8.85.
Nhà tạo mẫu và sản xuất búp bê tình dục bạn học Kim Dương Minh tỏ ra am hiểu về sắc đẹp. Cu cậu chống tay lên cằm, suy nghĩ một chút rồi vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không thể dừng lại ở 2 điểm được, cô nàng dáng người rất cao, tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng mái tóc dài mềm mượt óng ả thế kia, ít nhất phải được 4 điểm.”
Trần Hán Thăng ngạc nhiên, đúng là người sinh ra ở địa phương như Kiến Nghiệp có khác, gu thẩm mỹ cao hơn Quách Thiếu Cường rất nhiều.
Thật ra, Thẩm Ấu Sở là một đóa hoa kỳ lạ. Hoàn cảnh cô ấy quá mức khó khăn, nên bốn năm đại học rất ít khi được ăn thức ăn mặn, điển hình của người thiếu dinh dưỡng. Vậy mà, trên thân hình gợi cảm hình chữ S ấy vẫn mọc ra hai cái đèn pha 36D, cùng mái tóc mềm mượt óng ả. Chỉ có thể nói, Xuyên Du sinh ra một đại mỹ nữ, được ông trời ban cho một thể chất phá mấy thì phá vẫn cứ đẹp.
Khi mọi người giới thiệu xong xuôi, chính là thời điểm chọn ra lớp trưởng. Trước kia, Quách Trung Vân nghĩ Hồ Lâm Ngữ là lựa chọn số một cho vị trí lớp trưởng. Nhưng thời gian gần đây, lão nhìn thấy những biểu hiện của Trần Hán Thăng, thì bắt đầu cân nhắc lại.
Trải qua một thời gian quan sát, Quách Trung Vân nhận ra, trình độ tổ chức, cách thức nói chuyện, hay năng lực xử lý Trần Hán Thăng đều tỏ ra vượt trội so với Hồ Lâm Ngữ. Nói như vậy không có nghĩa Hồ Lâm Ngữ không có ưu điểm gì, cô nàng rất nhiệt tình, tích cực cùng chủ động, thậm chí là một người hết mình vì việc chung, đây là những đức tình cực kỳ cần thiết của một lớp trưởng.
Quách Trung Vân đưa mắt, hết nhìn Trần Hán Thăng lại nhìn sang Hồ Lâm Ngữ.
Hồ Lâm Ngữ chăm chú nhìn về phía Quách Trung Vân, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
Trần Hán Thăng thì ngược lại, hoàn toàn không để ý. Hắn còn đang mải mê chém gió với các bạn cùng phòng.
Quách Trung Vân tính toán một chút, rồi mở miệng nói ra: “Đáng lẽ, hôm nay là ngày bầu ra vị trí lớp trưởng, nhưng xét thấy mọi người còn chưa quen thuộc lẫn nhau, cho nên đổi lại thời gian là một tuần sau.
Một tuần sau, chúng ta sẽ bầu ra vị trí lớp trưởng lớp 2 Hành Chính Công.”
Lão Quách nói xong thì rời đi, trong lớp học lập tức biến thành cái chợ, loạn xị ngậu hết cả lên.
Dương Thế Siêu mồm to nhất, lớn tiếng nói: “Lão Tứ, vị trí lớp trưởng này mày nhất định phải đạt được nha, về sau có chuyện gì còn có mày bảo kê chứ.”
Ngay cả loại người như Kim Dương Minh cũng giơ hai tay đồng ý: “Nếu mày là lớp trưởng, về sau lúc điểm danh, trốn học, chọn tín những vấn đề này. Có mày làm lớp trưởng sẽ giúp được chúng tao rất nhiều.”
Thật ra Dương Thế Siêu cùng Kim Dương Minh cũng không hiểu sao mình lại nhiệt tình để cử Trần Hán Thăng làm lớp trưởng đến như vậy. Tóm lại phù sa không đổ ruộng ngoài, bọn chúng không muốn làm, mà để người khác làm cũng không muốn, cho nên Trần Hán Thăng là lựa chọn tốt nhất.
Suy nghĩ của bọn này thật ra rất đơn giản, dù sao Trần Hán Thăng đã là trưởng phòng, nếu có thêm vị trí lớp trưởng nữa, thì những chuyện tốt tuyệt đối không thoát khỏi tay phòng 602 được.
Hiện tại mọi người đang lục lọi lại trí nhớ, cân đo đong đếm xem người nào đáng cho mình bầu vào vị trí lớp trưởng. Lúc này, những bạn nam lập tức nhìn về phía Trần Hán Thăng, đây là tác dụng của những hành động hắn thể hiện vào buổi uống rượu tối qua. Đã có người kêu gọi ủng hộ, mà mình cũng thích, không chọn hắn thì chọn ai bây giờ!
Dù sao, mọi người cũng cùng nhau ở tại ký túc xá nam, có chuyện gì cũng dễ dàng nhắc nhở cho nhau. Chuyện này giống như sự tích ‘người lùn tuyển tướng’ vậy, tuy là hành động bất đắc dĩ nhưng lại đạt được ý kiến thống nhất với nhau.
Hồ Lâm Ngữ nghe được những lời này, ánh mắt trở nên mơ hồ, nghĩ chán nghĩ chê cũng không ngờ đối thủ cạnh tranh với mình lại là Trần Hán Thăng. Người mà cô nàng có ấn tượng tốt nhất trong tụi con trai.
“Haiz, biết người biết mặt mà không biết lòng nha.”
Hồ Lâm Ngữ thở dài, cuộc sống của mình có mục tiêu rất rõ ràng, đầu tiên là vị trí lớp trưởng, đi học bình thường sau đó là điều động sinh viên, cuối cùng tiến vào cơ quan nhà nước làm việc, cho nên vị trí lớp trưởng với cô nàng tuyệt đối quan trọng.
Hồ Lâm Ngữ ngồi lặng yên một chỗ, cẩn thận suy nghĩ. Cuối cùng cô ấy cũng nhẹ nhàng lắc đầu, chuẩn bị đứng lên trở về phòng ký túc, đã có người khiêu chiến vậy thì chiến thôi.
“Ấu Sở, tớ nói cho cậu biết, đứa con trai nào mà nói chuyện dễ nghe thì nhất định là tên lừa đảo. Cậu nhất định phải nhớ kỹ.”
“Hả…”
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Đáng tiếc không ai nhìn được cảnh này, dưới chiếc mũ quân sự đó là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, so với Tiêu Dung Ngư không hề thua kém chút nào.