Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Chương 73
Tôn Quang Hạo lại nói: “Anh ấy là anh trai của tôi, cô cô là người của công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã sao? Vừa lúc anh trai tôi muốn đầu tư, cô nhất định phải giúp anh ấ Diệp Mai Hoa khách sáo mỉm cười, nói: “Nếu hết thảy đều phù hợp yêu cầu đương nhiên có thể.” Tôn Bân không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra một chồng tư liệu báo cáo hết tình trạng trước mắt.
Cho đến lúc này, Diệp Mai Hoa mới biết được vì sao Tôn Bân ngay từ đầu cũng không muốn nhận đầu tư.
Bí mật hào môn…
Quả nhiên khó giải quyết.
Nhưng cũng không phải là không thể.
Diệp Mai Hoa tỉ mỉ nói ra phân tích của mình, cũng muốn Tôn Bân chuẩn bị tất cả những tài liệu cô yêu cầu, cùng với đối mặt với mạo hiểm.
Giọng nói của Diệp Mai Hoa rất êm tai, hơn nữa sường mặt nghiêm túc của cô khiên Tôn Quang Hạo ngồi ở bên cạnh càng thêm mê luyến, lồng ngực nhảy thình thịch.
Tôn Bân đã không rảnh để ý tới em họ này, giờ phút này trong mắt anh ta đầy hoảng sợ, nhưng từ trong đáy lòng anh ta thật sự bội phục cô gái thoạt nhìn vô cùng yếu ớt này.
Cuối cùng, Diệp Mai Hoa mỉm cười nói: “Nếu anh có thể chuẩn bị những thứ này, như vậy phần còn lại, mới có thể đi tiếp được”
Tôn Bân đứng lên, vươn tay nói: “Cô Diệp, cô đúng là khiến tôi nhìn với ánh rất khát, cô yên tâm, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tốt” Nếu thật sự có thể thành công, không có người nào cam tâm làm một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Tốt, vậy tạm biệt.” Diệp Mai Hoa xem thời gian, đã lỡ thì giờ rồi, sau khi trở về Trúc Nhã sẽ lải nhải bên tai cô.
Tôn Quang Hạo vội vàng nói: “Cô Diệp, để tôi đưa cô về đi!” Diệp Mai Hoa hơi do dữ, nghĩ lại sau này cô còn phải tiếp xúc với Tôn Bân lâu dài nữa nên cũng không có cự tuyệt.
“Phiền toái anh vậy”
“Không phiền không phiền! Đi! Hiện tại tôi đưa cô về nhài” Lên xe, Tôn Quang Hạo cười giống như một bông hoa rực rỡ, cố gắng khống chế bản thân không nhìn cô nữa.
Nhưng dáng vẻ Tôn Quang Hạo, Diệp Mai Hoa nếu mà không phát hiện được chút gì thì đúng là quá ngốc, chỉ là có chút dở khóc dở cười.
Trong mắt nàng, Tôn Quang Hạo như thế càng giống như là một đứa em trai, không có cảm tình khác.
Có vài tình cảm tốt nhất là nên bóp chết nó từ trong nôi.
Lúc Diệp Mai Hoa nghĩ tới đây thì di động cô vang lên, là chị Dương gọi lại đây.
“Alo?”
“Mẹ! Tại sao giờ này mẹ còn chưa về nhà nữa vậy ạI” Sắc mặt Diệp Mai Hoa trở nên dịu dàng nói: “Mẹ hiện tại lập tức trở về, con ngoan ngoãn ăn cơm trước, không được kén ăn đâu nhé”
“Không sao, Trúc Nhã nhất định phải chờ mẹ trở về! Mẹ mau trở về nhé!”
“Rồi rồi rồi, hiện tại mẹ lập tức đi về, đợi lát nữa sẽ gặp con liền” Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mai Hoa chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Tôn Quang Hạo, môi còn hơi run rẩy.
“Mẹ, mẹ, mẹ?” Hai tay cầm tay lái của anh còn đang run rẩy.
Khuôn mặt Diệp Mai Hoa bình thản nói: “Đúng vậy, con gái của tôi năm nay năm tuổi.”
“Con, con gái của cô sao?” Tôn Quang Hạo cảm thấy nai con chạy loạn trong lòng mình đã hoàn toàn bị đâm chết.
Anh ấy khóc không ra nước mắt.
Không dễ dàng gì mới có một cô gái vừa ý mình, thế mà người đó lại là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi?
Thoạt nhìn cô rõ ràng càng nhỏ tuổi hơn so với anh ấy mài!
“Làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì…” Sau khi xe dừng lại sau, Diệp Mai Hoa còn cười nói cảm ơn rồi mới rời đi.
Tôn Quang Hạo lại nói: “Anh ấy là anh trai của tôi, cô cô là người của công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã sao? Vừa lúc anh trai tôi muốn đầu tư, cô nhất định phải giúp anh ấ Diệp Mai Hoa khách sáo mỉm cười, nói: “Nếu hết thảy đều phù hợp yêu cầu đương nhiên có thể.” Tôn Bân không có nhiều lời, trực tiếp lấy ra một chồng tư liệu báo cáo hết tình trạng trước mắt.
Cho đến lúc này, Diệp Mai Hoa mới biết được vì sao Tôn Bân ngay từ đầu cũng không muốn nhận đầu tư.
Bí mật hào môn…
Quả nhiên khó giải quyết.
Nhưng cũng không phải là không thể.
Diệp Mai Hoa tỉ mỉ nói ra phân tích của mình, cũng muốn Tôn Bân chuẩn bị tất cả những tài liệu cô yêu cầu, cùng với đối mặt với mạo hiểm.
Giọng nói của Diệp Mai Hoa rất êm tai, hơn nữa sường mặt nghiêm túc của cô khiên Tôn Quang Hạo ngồi ở bên cạnh càng thêm mê luyến, lồng ngực nhảy thình thịch.
Tôn Bân đã không rảnh để ý tới em họ này, giờ phút này trong mắt anh ta đầy hoảng sợ, nhưng từ trong đáy lòng anh ta thật sự bội phục cô gái thoạt nhìn vô cùng yếu ớt này.
Cuối cùng, Diệp Mai Hoa mỉm cười nói: “Nếu anh có thể chuẩn bị những thứ này, như vậy phần còn lại, mới có thể đi tiếp được”
Tôn Bân đứng lên, vươn tay nói: “Cô Diệp, cô đúng là khiến tôi nhìn với ánh rất khát, cô yên tâm, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị tốt” Nếu thật sự có thể thành công, không có người nào cam tâm làm một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Tốt, vậy tạm biệt.” Diệp Mai Hoa xem thời gian, đã lỡ thì giờ rồi, sau khi trở về Trúc Nhã sẽ lải nhải bên tai cô.
Tôn Quang Hạo vội vàng nói: “Cô Diệp, để tôi đưa cô về đi!” Diệp Mai Hoa hơi do dữ, nghĩ lại sau này cô còn phải tiếp xúc với Tôn Bân lâu dài nữa nên cũng không có cự tuyệt.
“Phiền toái anh vậy”
“Không phiền không phiền! Đi! Hiện tại tôi đưa cô về nhài” Lên xe, Tôn Quang Hạo cười giống như một bông hoa rực rỡ, cố gắng khống chế bản thân không nhìn cô nữa.
Nhưng dáng vẻ Tôn Quang Hạo, Diệp Mai Hoa nếu mà không phát hiện được chút gì thì đúng là quá ngốc, chỉ là có chút dở khóc dở cười.
Trong mắt nàng, Tôn Quang Hạo như thế càng giống như là một đứa em trai, không có cảm tình khác.
Có vài tình cảm tốt nhất là nên bóp chết nó từ trong nôi.
Lúc Diệp Mai Hoa nghĩ tới đây thì di động cô vang lên, là chị Dương gọi lại đây.
“Alo?”
“Mẹ! Tại sao giờ này mẹ còn chưa về nhà nữa vậy ạI” Sắc mặt Diệp Mai Hoa trở nên dịu dàng nói: “Mẹ hiện tại lập tức trở về, con ngoan ngoãn ăn cơm trước, không được kén ăn đâu nhé”
“Không sao, Trúc Nhã nhất định phải chờ mẹ trở về! Mẹ mau trở về nhé!”
“Rồi rồi rồi, hiện tại mẹ lập tức đi về, đợi lát nữa sẽ gặp con liền” Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mai Hoa chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Tôn Quang Hạo, môi còn hơi run rẩy.
“Mẹ, mẹ, mẹ?” Hai tay cầm tay lái của anh còn đang run rẩy.
Khuôn mặt Diệp Mai Hoa bình thản nói: “Đúng vậy, con gái của tôi năm nay năm tuổi.”
“Con, con gái của cô sao?” Tôn Quang Hạo cảm thấy nai con chạy loạn trong lòng mình đã hoàn toàn bị đâm chết.
Anh ấy khóc không ra nước mắt.
Không dễ dàng gì mới có một cô gái vừa ý mình, thế mà người đó lại là mẹ của một đứa trẻ năm tuổi?
Thoạt nhìn cô rõ ràng càng nhỏ tuổi hơn so với anh ấy mài!
“Làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì…” Sau khi xe dừng lại sau, Diệp Mai Hoa còn cười nói cảm ơn rồi mới rời đi.