Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chương 55
Trúc Nhã ngửa đầu nhìn Lục Bách Thiên, trong miệng ngậm mì sợi căng phồng, thật vất vả nuốt vào, sau đó mới cất lên giọng nói non nớt: “Chú là ai vậy ạ?”
Tâm mắt của Lục Bách Thiên tâm mắt cũng dừng lại trên người Trúc Nhã, ngực anh giống như là bị kim đâm, đây là con gái của người anh thích, hơn nữa lại không phải của anh, loại cảm giác này đau đớn như dao cắt.
Nhưng trên mặt, Lục Bách Thiên ấm áp như cũ, anh ấy biết, chuyện này không thể trách bất luận kẻ nào.
“Cháu tên là gì vậy, người bạn nhỏ.” “Trúc Nhã, con tên Diệp Trúc Nhãt” “Trúc Nhã chào con, chú là bạn của mẹ con, chú tên là Lục Bách Thiên, cháu có thể gọi chú là chú Lục” Trúc Nhã vô cùng nhiệt tình với những người nào có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách này của cô bé cũng giống với Lục Bách Hoa.
Tích cách Trúc Nhã hoạt bát đáng yêu rất khó làm người chán ghét, hơn nữa Lục Bách Thiên yêu ai yêu cả đường đi cho nên không khỏi đối xử với cô bé càng dịu dàng quan tâm.
Dương Ngọc San đảo mặt, lặng lẽ túm Diệp Mai Hoa, nói: “Ngọc Anh, sao em không giới thiệu bạn của em?” Diệp Mai Hoa thở dài, vẫn là giới thiệu cho mọi người quen biết nhau một lát, khi biết được Lục Bách Hoa em gái của Lục Bách Thiên, Diệp Mai Hoa còn kinh ngạc một chút, sau đó lại liên tưởng một phen, sắc mặt của cô lập tức cứng đờ.
“Công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã… Là anh sao?” Diệp Mai Hoa sắc mặt không được tốt lắm.
Lục Bách Thiên lập tức liền hiểu rõ, không có phủ nhận, nói: “Đúng vậy, nhưng mà việc tôi tuyển dụng cô không có bất cứ liên quan gì đến quan hệ tình cảm cả, mà tôi chỉ biết cô là người có năng lực, tôi hiểu rõ điều này hơn bất luận kẻ nào.”
Diệp Mai Hoa cắn răng, nói: “Không cần, tôi có thể đổi.
“Mai Hoa! Cô nhất định phải như vậy sao?” Diệp Mai Hoa không đáp lời.
Lục Bách Thiên vô cùng đau lòng, đặc biệt nhìn thấy dáng vẻ muốn chạy trốn khỏi anh của Mai Hoa.
“Mai Hoa, cô có năng lực, tôi tín nhiệm ngươi, ở Tứ Nhã cô có thể phát huy được năng lực của mình một cách tốt nhất, cô chính là cây cầu tốt nhất” Diệp Mai Hoa rõ ràng điểm này, nhưng điều khiến cô bất lực chính là, rốt cuộc cô vẫn phải dựa vào người khác.
Lúc Diệp Mai Hoa muốn cự tuyệt, Dương Ngọc San liếc mắt nhìn cô, cũng lắc lắc đầu, như là đang nói cô đừng hành động theo cảm tính.
Diệp Mai Hoa lập tức cong eo, đừng hành động theo cảm tính…
Đúng vậy, nếu lại tìm việc thêm lần nữa sẽ rất khó, thậm chí cũng không tìm thấy công ty nào tốt hơn Tứ Nhã.
Lục Bách Thiên thấp thỏm bất an, thậm chí hối hận bản thân đã tới đây, lỡ như cô ấy trực tiếp từ chối cơ hội lần này, vậy thì mất nhiều hơn được.
Một mặt là anh ấy muốn mỗi ngày đều nhìn thấy Mai Hoa, mặt khác, Lục Bách Thiên cũng là người hiểu rõ năng lực của Diệp Mai Hoa nhất.
Trúc Nhã nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, có chút bất an kéo kéo cánh tay mẹ cô bé: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Diệp Mai Hoa tỉnh tảo lại, nói: “Mẹ không sao hết” Lại quay đầu nhìn về phía Lục Bách Thiên, cười cười, nói: “Tôi sẽ tận lực” Lục Bách Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, phía sau lưng đều toát mồ hôi lạnh, vừa mới nấy anh ấy thật sự sợ Mai Hoa sẽ không màng tất cả mà từ chối.
Trúc Nhã ngửa đầu nhìn Lục Bách Thiên, trong miệng ngậm mì sợi căng phồng, thật vất vả nuốt vào, sau đó mới cất lên giọng nói non nớt: “Chú là ai vậy ạ?”
Tâm mắt của Lục Bách Thiên tâm mắt cũng dừng lại trên người Trúc Nhã, ngực anh giống như là bị kim đâm, đây là con gái của người anh thích, hơn nữa lại không phải của anh, loại cảm giác này đau đớn như dao cắt.
Nhưng trên mặt, Lục Bách Thiên ấm áp như cũ, anh ấy biết, chuyện này không thể trách bất luận kẻ nào.
“Cháu tên là gì vậy, người bạn nhỏ.” “Trúc Nhã, con tên Diệp Trúc Nhãt” “Trúc Nhã chào con, chú là bạn của mẹ con, chú tên là Lục Bách Thiên, cháu có thể gọi chú là chú Lục” Trúc Nhã vô cùng nhiệt tình với những người nào có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách này của cô bé cũng giống với Lục Bách Hoa.
Tích cách Trúc Nhã hoạt bát đáng yêu rất khó làm người chán ghét, hơn nữa Lục Bách Thiên yêu ai yêu cả đường đi cho nên không khỏi đối xử với cô bé càng dịu dàng quan tâm.
Dương Ngọc San đảo mặt, lặng lẽ túm Diệp Mai Hoa, nói: “Ngọc Anh, sao em không giới thiệu bạn của em?” Diệp Mai Hoa thở dài, vẫn là giới thiệu cho mọi người quen biết nhau một lát, khi biết được Lục Bách Hoa em gái của Lục Bách Thiên, Diệp Mai Hoa còn kinh ngạc một chút, sau đó lại liên tưởng một phen, sắc mặt của cô lập tức cứng đờ.
“Công ty đầu tư tài chính Tứ Nhã… Là anh sao?” Diệp Mai Hoa sắc mặt không được tốt lắm.
Lục Bách Thiên lập tức liền hiểu rõ, không có phủ nhận, nói: “Đúng vậy, nhưng mà việc tôi tuyển dụng cô không có bất cứ liên quan gì đến quan hệ tình cảm cả, mà tôi chỉ biết cô là người có năng lực, tôi hiểu rõ điều này hơn bất luận kẻ nào.”
Diệp Mai Hoa cắn răng, nói: “Không cần, tôi có thể đổi.
“Mai Hoa! Cô nhất định phải như vậy sao?” Diệp Mai Hoa không đáp lời.
Lục Bách Thiên vô cùng đau lòng, đặc biệt nhìn thấy dáng vẻ muốn chạy trốn khỏi anh của Mai Hoa.
“Mai Hoa, cô có năng lực, tôi tín nhiệm ngươi, ở Tứ Nhã cô có thể phát huy được năng lực của mình một cách tốt nhất, cô chính là cây cầu tốt nhất” Diệp Mai Hoa rõ ràng điểm này, nhưng điều khiến cô bất lực chính là, rốt cuộc cô vẫn phải dựa vào người khác.
Lúc Diệp Mai Hoa muốn cự tuyệt, Dương Ngọc San liếc mắt nhìn cô, cũng lắc lắc đầu, như là đang nói cô đừng hành động theo cảm tính.
Diệp Mai Hoa lập tức cong eo, đừng hành động theo cảm tính…
Đúng vậy, nếu lại tìm việc thêm lần nữa sẽ rất khó, thậm chí cũng không tìm thấy công ty nào tốt hơn Tứ Nhã.
Lục Bách Thiên thấp thỏm bất an, thậm chí hối hận bản thân đã tới đây, lỡ như cô ấy trực tiếp từ chối cơ hội lần này, vậy thì mất nhiều hơn được.
Một mặt là anh ấy muốn mỗi ngày đều nhìn thấy Mai Hoa, mặt khác, Lục Bách Thiên cũng là người hiểu rõ năng lực của Diệp Mai Hoa nhất.
Trúc Nhã nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, có chút bất an kéo kéo cánh tay mẹ cô bé: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Diệp Mai Hoa tỉnh tảo lại, nói: “Mẹ không sao hết” Lại quay đầu nhìn về phía Lục Bách Thiên, cười cười, nói: “Tôi sẽ tận lực” Lục Bách Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, phía sau lưng đều toát mồ hôi lạnh, vừa mới nấy anh ấy thật sự sợ Mai Hoa sẽ không màng tất cả mà từ chối.