Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chương 66
“Hát cái gì mà hát, chắc là tới đây chơi với bạn bè, nhưng mà nghe nói Đường An Na vẫn luôn theo đuổi người kia của nhà họ Lục, theo đuổi từ nước ngoài đến lúc về nước, không bao lâu nữa hai nhà khẳng định sẽ liên hôn”
“Lại là Lục Bách Thiên, tôi nhớ rõ anh ta sáu năm trước không phải bị người trong nhà cưỡng chế đưa ra nước ngoài sao? Tại sao lại chạy về đây rồi.”
“Không rõ ràng lắm. Anh Thành, em nhớ rõ năm đó bà cụ nhà anh còn muốn gả em gái Lục Bách Thiên cho anh phải không?”
Người đàn ông ở trong một góc bị nhắc tới, hơi nâng mí mắt lên, thản nhiên nhìn thoáng qua, dưới anh đèn chiếu ròi, một nửa gương mặt giấu trong bóng tối khiến người khác không nhìn ra cảm xúa của anh.
Nhưng mà, hình như tâm trạng anh không tốt lắm.
Cho nên Tôn Quang Hạo sờ sờ cái mũi, ước gì có thể thu lại câu nói vừa nãy của mình.
Dịch Trí Minh tiếp tục đề tài nói: “Minh Thành, nghe nói anh đã đuổi đám người bà cụ kia ra khỏi nhà, có lẽ người chú kia của anh chó cùng rứt giậu sẽ làm chuyện gì đó đấy”
Tôn Quang Hạo lập tức cười nói: Đúng là chuyện người, anh Thành của tôi làm sao lại sợ bà già kia chứ, năm đó bà ta dám làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy thì phải gánh vác lấy hậu quả!”
Tạ Minh Thành không nói gì, trên mặt của anh là vẻ thả lỏng hiếm thấy, trên người lộ ra hơi thở lường nhác, ngón tay không chút để ý khẽ gõ lên ly thủy tinh, dường như là đang nghĩ đến thứ gì đó.
Tôn Quang Hạo và Dịch Trí Minh đều nhận thấy được tâm trạng của Tạ Minh Thành không tốt lắm. Sai rồi, gần đây đều bày ra dáng vẻ không tốt lắm, cho nên đêm nay mới dẫn anh lại đây thả lỏng tâm trạng, chỉ là… hình như mục đích không đạt được rồi.
Tôn Quang Hạo nhìn Dịch Trí Minh ra hiệu, anh ấy ngầm hiểu, lặng lẽ tìm tới mấy mỹ nữ tiếp rượu, người nào người nấy đều thanh thuần như nước, đa số là sinh viên.
Nhưng còn chưa có tới gần, Tạ Minh Thành lại ném ra một chữ: “Cút”” Dịch Trí Minh vội vàng kêu người đều tránh ra.
Tôn Quang Hạo vẻ mặt đau khổ nói: “Anh Thành, tâm trạng anh không tốt sao? Có chuyện gì thì anh cứ nói ra, tôi nhất định sẽ giúp!” Tạ Minh Thành vốn không muốn nói chuyện, anh bỗng nhiên nghĩ đến bên phía Lâm Hoàng Kiệt gặp phải trở ngại, anh khế liếm răng cấm, nói: “Thay tôi tìm mấy cao thủ máy tính, tôi muốn tra chút tài liệu; Tôn Quang Hạo vẻ mặt khẽ biến, nói: “Anh Thành, tôi nhớ rõ Lâm Hoàng Kiệt chính là cao thủ ở phương diện này, tại sao anh còn cần phải tìm người khác?” Mới vừa nói xong câu đó, áp suất không khí dường như đã hạ xuống.
Dịch Trí Minh nhìn anh ấy với ánh mắt ‘Anh hết đường cứu chữa rồi.
Tâm trạng Tạ Minh Thành càng xấu đi, Dịch Trí Minh vội vàng nói: “Minh Thành, đúng lúc tôi cũng quen biết với một cao thủ, tôi đi liên hệ một chút, rất nhanh sẽ trả lời anh” Ấp suất không khí lúc này mới dần dần trởi lại.
“Ừ” Tuổi tác của Dịch Trí Minh và Tạ Minh Thành xâm xấp nhau, còn Tôn Quang Hạo lại là người nhỏ nhất, cho nên có những lời nói Dịch Trí Minh có thể nói thẳng.
“Gần đây Diệp Mai Nhung và bà cụ kia qua lại với nhau khá nhiều, anh không định quản sao?” Tuy rằng sự tồn tại của Diệp Mai Nhung còn chưa công bố với bên ngoài, nhưng trong giới này mọi người đều biết thân phận của cô ta.
Nhưng cũng biết Tạ Minh Thành không có tình cảm gì với người vợ này, thậm chí ngay cả liên hôn thương nghiệp cũng không tính, chẳng qua chỉ là người phụ nữ kia sinh một đứa con, địa vị xem như là được củng cố.
Tạ Bách An thông minh lanh lợi thực sự khiến mọi người hâm mộ, đứa nhỏ này chỉ cần chú tâm bồi dưỡng, tương lai sẽ rất xán lạn.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, Dịch Trí Minh rất hay bị người nhà thúc giục kết hôn, nhanh chóng sinh ra một người thừa kế, nhưng muốn sinh ra một thiên tài nhí đâu có dễ dàng như vậy chứt Tạ Minh Thành nghĩ đến diệp như mạn, một tia chán ghét chợt lóe qua đầu anh, từ trước đến nay không thích cô ta, chỉ vì để ý Bách An nên mới cho cô ta một danh phận, nhưng hiện tại, hình như danh phận này có lẽ co sai sót.
“Hát cái gì mà hát, chắc là tới đây chơi với bạn bè, nhưng mà nghe nói Đường An Na vẫn luôn theo đuổi người kia của nhà họ Lục, theo đuổi từ nước ngoài đến lúc về nước, không bao lâu nữa hai nhà khẳng định sẽ liên hôn”
“Lại là Lục Bách Thiên, tôi nhớ rõ anh ta sáu năm trước không phải bị người trong nhà cưỡng chế đưa ra nước ngoài sao? Tại sao lại chạy về đây rồi.”
“Không rõ ràng lắm. Anh Thành, em nhớ rõ năm đó bà cụ nhà anh còn muốn gả em gái Lục Bách Thiên cho anh phải không?”
Người đàn ông ở trong một góc bị nhắc tới, hơi nâng mí mắt lên, thản nhiên nhìn thoáng qua, dưới anh đèn chiếu ròi, một nửa gương mặt giấu trong bóng tối khiến người khác không nhìn ra cảm xúa của anh.
Nhưng mà, hình như tâm trạng anh không tốt lắm.
Cho nên Tôn Quang Hạo sờ sờ cái mũi, ước gì có thể thu lại câu nói vừa nãy của mình.
Dịch Trí Minh tiếp tục đề tài nói: “Minh Thành, nghe nói anh đã đuổi đám người bà cụ kia ra khỏi nhà, có lẽ người chú kia của anh chó cùng rứt giậu sẽ làm chuyện gì đó đấy”
Tôn Quang Hạo lập tức cười nói: Đúng là chuyện người, anh Thành của tôi làm sao lại sợ bà già kia chứ, năm đó bà ta dám làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy thì phải gánh vác lấy hậu quả!”
Tạ Minh Thành không nói gì, trên mặt của anh là vẻ thả lỏng hiếm thấy, trên người lộ ra hơi thở lường nhác, ngón tay không chút để ý khẽ gõ lên ly thủy tinh, dường như là đang nghĩ đến thứ gì đó.
Tôn Quang Hạo và Dịch Trí Minh đều nhận thấy được tâm trạng của Tạ Minh Thành không tốt lắm. Sai rồi, gần đây đều bày ra dáng vẻ không tốt lắm, cho nên đêm nay mới dẫn anh lại đây thả lỏng tâm trạng, chỉ là… hình như mục đích không đạt được rồi.
Tôn Quang Hạo nhìn Dịch Trí Minh ra hiệu, anh ấy ngầm hiểu, lặng lẽ tìm tới mấy mỹ nữ tiếp rượu, người nào người nấy đều thanh thuần như nước, đa số là sinh viên.
Nhưng còn chưa có tới gần, Tạ Minh Thành lại ném ra một chữ: “Cút”” Dịch Trí Minh vội vàng kêu người đều tránh ra.
Tôn Quang Hạo vẻ mặt đau khổ nói: “Anh Thành, tâm trạng anh không tốt sao? Có chuyện gì thì anh cứ nói ra, tôi nhất định sẽ giúp!” Tạ Minh Thành vốn không muốn nói chuyện, anh bỗng nhiên nghĩ đến bên phía Lâm Hoàng Kiệt gặp phải trở ngại, anh khế liếm răng cấm, nói: “Thay tôi tìm mấy cao thủ máy tính, tôi muốn tra chút tài liệu; Tôn Quang Hạo vẻ mặt khẽ biến, nói: “Anh Thành, tôi nhớ rõ Lâm Hoàng Kiệt chính là cao thủ ở phương diện này, tại sao anh còn cần phải tìm người khác?” Mới vừa nói xong câu đó, áp suất không khí dường như đã hạ xuống.
Dịch Trí Minh nhìn anh ấy với ánh mắt ‘Anh hết đường cứu chữa rồi.
Tâm trạng Tạ Minh Thành càng xấu đi, Dịch Trí Minh vội vàng nói: “Minh Thành, đúng lúc tôi cũng quen biết với một cao thủ, tôi đi liên hệ một chút, rất nhanh sẽ trả lời anh” Ấp suất không khí lúc này mới dần dần trởi lại.
“Ừ” Tuổi tác của Dịch Trí Minh và Tạ Minh Thành xâm xấp nhau, còn Tôn Quang Hạo lại là người nhỏ nhất, cho nên có những lời nói Dịch Trí Minh có thể nói thẳng.
“Gần đây Diệp Mai Nhung và bà cụ kia qua lại với nhau khá nhiều, anh không định quản sao?” Tuy rằng sự tồn tại của Diệp Mai Nhung còn chưa công bố với bên ngoài, nhưng trong giới này mọi người đều biết thân phận của cô ta.
Nhưng cũng biết Tạ Minh Thành không có tình cảm gì với người vợ này, thậm chí ngay cả liên hôn thương nghiệp cũng không tính, chẳng qua chỉ là người phụ nữ kia sinh một đứa con, địa vị xem như là được củng cố.
Tạ Bách An thông minh lanh lợi thực sự khiến mọi người hâm mộ, đứa nhỏ này chỉ cần chú tâm bồi dưỡng, tương lai sẽ rất xán lạn.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, Dịch Trí Minh rất hay bị người nhà thúc giục kết hôn, nhanh chóng sinh ra một người thừa kế, nhưng muốn sinh ra một thiên tài nhí đâu có dễ dàng như vậy chứt Tạ Minh Thành nghĩ đến diệp như mạn, một tia chán ghét chợt lóe qua đầu anh, từ trước đến nay không thích cô ta, chỉ vì để ý Bách An nên mới cho cô ta một danh phận, nhưng hiện tại, hình như danh phận này có lẽ co sai sót.