Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Chương 35: Cô Không Muốn Lật Lại Bản Án À
Tạ Minh Thành bất giác nhớ lại buổi tối đêm hôm ấy, khế liếm môi. Có một số thứ tuy mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác lại chẳng tài nào đánh lừa được. Dáng dấp vô cùng đẹp đẽ của cô, giấu trong bộ quần áo rộng thùng thình, không ai nhận ra.
“Anh Tạ?” Diệp Mai Hoa rụt rè gọi tên đối phương. Ánh mắt Tạ Minh Thành quá mức đáng sợ, nhìn cô chằm chăm giống nhưu thú hoang săn mồi vậy. Anh ghìm xuống loại xúc cảm muốn bùng nổ trong lòng, thanh âm bất giác trở nên khàn đặc.
“Cô phạm tội gì mà phải vào tù?” “Anh điều tra tôi?” Nhắc đến chuyện này, trong nháy mắt sắc mặt Diệp Mai Hoa trở nên lạnh lùng. Tạ Minh Thành nâng cốc cà phê, khẽ nhấp một ngụm.
“Bách An rất thích cô, tôi không thể không lưu ý” Nếu có mặt Lâm Hoàng Kiệt ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ gào lên, ông chủ anh đang nói dối! Rõ ràng trong lòng Tạ Minh Thành rục rịch ý định không trong sáng gì cho nên mới cố tình điều tra Diệp Mai Hoa. Cô khẽ cắn môi, không biết động tác này trong mắt Tạ Minh Thành giống như đang khiêu khích giới hạn của anh.
Phần môi dưới bị cắn mạnh đến mức hơi đỏ lên, mà Diệp.
Như Hoa bởi vì căng thẳng cho nên trong vô thức lại liếm vành môi khô khóc. Tâm tình Tạ Minh Thành bấy giờ như mặt hồ bị cục đá nhỏ thảy vào, khiến mọi thứ gợn sóng. Anh nhấp thêm một ngụm cà phê, chậm rãi nuốt xuống.
“Anh Tạ, xin anh cứ việc yên tâm. Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không đến gần Bách An thêm lần nào nữa”
Bị hiểu lầm là kẻ xấu, ai cũng sẽ tức giận mà thôi. Hơn nữa Diệp Mai Hoa thật lòng đối xử với Tạ Bách An, cô cảm thấy đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người khác đau lòng biết bao. Hơn nữa, tốt xấu gì Tạ Bách An cũng xem như dì của Tạ Bách An rồi. Cho dù cô không thích Diệp Mai Nhung thì quanh đi quẩn lại vẫn cùng vướng vào tầng quan hệ này.
“Vẫn không muốn thử à?” Tạ Minh Thành gật đầu, vươn đầu ngón tay chỉ vào tách cà phê. Đề tài thay đổi đột ngột khiến Diệp Mai Hoa không kịp trở tay. Cô chẳng muốn uống cà phê chút nào nhưng dưới cái nhìn gắt gao kia, Diệp Mai Hoa vẫn quyết định thử xem sao. Vị cà phê đậm đặc, đắng đến mức cô phải bụm miệng, dằn xuống cảm giác muốn phun ra ngay lập tức.
Diệp Mai Hoa sợ nhất là vị đắng, nếu không phải sợ mất mặt thì cô đã sớm nôn ra rồi. Nhìn vành mắt cô đỏ hoe, uất ức trừng mình, Tạ Minh Thành cúi đầu, khe khẽ bật cười.
“Uống không được?” “Anh cố ý! Anh Tạ, chuyện tôi cầm ví của anh là tôi không đúng. Nhưng dù sao tôi cũng cứu anh một mạng, hơn nữa đã hoàn trả lại toàn bộ. Anh đối xử với người đã giúp mình như vậy đấy à?” Diệp Mai Hoa bị Tạ Minh Thành trêu chọc đến mức tính tình vốn dịu dàng cũng chẳng kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp đứng dậy.
“Ừm, tách cà phê này chính là quà cảm ơn dành cho cô.
Tôi không hề cố ý” Ai mà lại có niềm yêu thích với cái loại cà phê rách nát này cơ chứ. Suýt chút nữa thì Diệp Mai Hoa đã phun ra những lời thật lòng.
“Cảm ơn cà phê của anh. Giữa chúng ta xem như không ai nợ ai hết! Anh không muốn tôi đến gần Bách An, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Trước đây từng có vài lần mâu thuẫn, hiện tại tôi chúc anh và Diệp Mai Nhung hạnh phúc bên nhau! Tôi còn có việc, xin phép đi trước!” Dứt lời, Diệp Mai Hoa nhanh chóng cầm giỏ xách, xoay người hướng về phía cửa. Tạ Minh Thành vẫn ngồi nguyên tại chỗ cứu, chậm rãi ngẩng đầu.
“Cô không muốn lật lại bản án năm xưa à? Khách sạn Hoa Sen, phòng 609” Bước chân Diệp Mai Hoa ngay tức khắc dừng lại, ở góc độ mà Tạ Minh Thành không nhìn thấy, mặt cô đã cắt chẳng còn hột máu. Anh chậm rãi khuấy tách cà phê, động tác vô cùng thong dong tao nhã. Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có thời gian để tâm những chuyện đó, Diệp Mai Hoa nghiêm giọng.
“Anh Tạ, anh vừa mới nói cái gì?”
Tạ Minh Thành bất giác nhớ lại buổi tối đêm hôm ấy, khế liếm môi. Có một số thứ tuy mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác lại chẳng tài nào đánh lừa được. Dáng dấp vô cùng đẹp đẽ của cô, giấu trong bộ quần áo rộng thùng thình, không ai nhận ra.
“Anh Tạ?” Diệp Mai Hoa rụt rè gọi tên đối phương. Ánh mắt Tạ Minh Thành quá mức đáng sợ, nhìn cô chằm chăm giống nhưu thú hoang săn mồi vậy. Anh ghìm xuống loại xúc cảm muốn bùng nổ trong lòng, thanh âm bất giác trở nên khàn đặc.
“Cô phạm tội gì mà phải vào tù?” “Anh điều tra tôi?” Nhắc đến chuyện này, trong nháy mắt sắc mặt Diệp Mai Hoa trở nên lạnh lùng. Tạ Minh Thành nâng cốc cà phê, khẽ nhấp một ngụm.
“Bách An rất thích cô, tôi không thể không lưu ý” Nếu có mặt Lâm Hoàng Kiệt ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ gào lên, ông chủ anh đang nói dối! Rõ ràng trong lòng Tạ Minh Thành rục rịch ý định không trong sáng gì cho nên mới cố tình điều tra Diệp Mai Hoa. Cô khẽ cắn môi, không biết động tác này trong mắt Tạ Minh Thành giống như đang khiêu khích giới hạn của anh.
Phần môi dưới bị cắn mạnh đến mức hơi đỏ lên, mà Diệp.
Như Hoa bởi vì căng thẳng cho nên trong vô thức lại liếm vành môi khô khóc. Tâm tình Tạ Minh Thành bấy giờ như mặt hồ bị cục đá nhỏ thảy vào, khiến mọi thứ gợn sóng. Anh nhấp thêm một ngụm cà phê, chậm rãi nuốt xuống.
“Anh Tạ, xin anh cứ việc yên tâm. Từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không đến gần Bách An thêm lần nào nữa”
Bị hiểu lầm là kẻ xấu, ai cũng sẽ tức giận mà thôi. Hơn nữa Diệp Mai Hoa thật lòng đối xử với Tạ Bách An, cô cảm thấy đứa nhỏ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến người khác đau lòng biết bao. Hơn nữa, tốt xấu gì Tạ Bách An cũng xem như dì của Tạ Bách An rồi. Cho dù cô không thích Diệp Mai Nhung thì quanh đi quẩn lại vẫn cùng vướng vào tầng quan hệ này.
“Vẫn không muốn thử à?” Tạ Minh Thành gật đầu, vươn đầu ngón tay chỉ vào tách cà phê. Đề tài thay đổi đột ngột khiến Diệp Mai Hoa không kịp trở tay. Cô chẳng muốn uống cà phê chút nào nhưng dưới cái nhìn gắt gao kia, Diệp Mai Hoa vẫn quyết định thử xem sao. Vị cà phê đậm đặc, đắng đến mức cô phải bụm miệng, dằn xuống cảm giác muốn phun ra ngay lập tức.
Diệp Mai Hoa sợ nhất là vị đắng, nếu không phải sợ mất mặt thì cô đã sớm nôn ra rồi. Nhìn vành mắt cô đỏ hoe, uất ức trừng mình, Tạ Minh Thành cúi đầu, khe khẽ bật cười.
“Uống không được?” “Anh cố ý! Anh Tạ, chuyện tôi cầm ví của anh là tôi không đúng. Nhưng dù sao tôi cũng cứu anh một mạng, hơn nữa đã hoàn trả lại toàn bộ. Anh đối xử với người đã giúp mình như vậy đấy à?” Diệp Mai Hoa bị Tạ Minh Thành trêu chọc đến mức tính tình vốn dịu dàng cũng chẳng kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp đứng dậy.
“Ừm, tách cà phê này chính là quà cảm ơn dành cho cô.
Tôi không hề cố ý” Ai mà lại có niềm yêu thích với cái loại cà phê rách nát này cơ chứ. Suýt chút nữa thì Diệp Mai Hoa đã phun ra những lời thật lòng.
“Cảm ơn cà phê của anh. Giữa chúng ta xem như không ai nợ ai hết! Anh không muốn tôi đến gần Bách An, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Trước đây từng có vài lần mâu thuẫn, hiện tại tôi chúc anh và Diệp Mai Nhung hạnh phúc bên nhau! Tôi còn có việc, xin phép đi trước!” Dứt lời, Diệp Mai Hoa nhanh chóng cầm giỏ xách, xoay người hướng về phía cửa. Tạ Minh Thành vẫn ngồi nguyên tại chỗ cứu, chậm rãi ngẩng đầu.
“Cô không muốn lật lại bản án năm xưa à? Khách sạn Hoa Sen, phòng 609” Bước chân Diệp Mai Hoa ngay tức khắc dừng lại, ở góc độ mà Tạ Minh Thành không nhìn thấy, mặt cô đã cắt chẳng còn hột máu. Anh chậm rãi khuấy tách cà phê, động tác vô cùng thong dong tao nhã. Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có thời gian để tâm những chuyện đó, Diệp Mai Hoa nghiêm giọng.
“Anh Tạ, anh vừa mới nói cái gì?”