Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Chương 214
Tạ Bách An do dự một hồi, cuỗi cùng vẫn không leo lên.
Cho tới bây giờ cậu bé vẫn chưa bao giờ thân thiết với bố mẹ như vậy, cậu bé tự lập đã quen, nhưng thực ra tận sâu trong đáy lòng cậu rất thèm khát sự thân thiết như vậy, đó là sự thân thiết về huyết thống.
Trúc Nhã xoay người bò dậy, nắm lấy tay anh trai, kêu lên: “Anh ơi, mau lên đây đi!”
Hai đứa nhỏ một phải một trái ngồi bên cạnh Diệp Mai Hoa, biểu cảm của Tạ Bách An cũng đã trở nên thoải mái hơn so với cảm giác câu nệ lúc đầu, cậu bé thậm chí còn chủ động cọ vào lòng bàn tay to của mẹ.
Diệp Mai Hoa vuốt ve mái tóc mềm mại của Tạ Bách An, nhẹ nhàng nói: “Bách An vẫn luôn ngủ một mình sao?”
Tạ Bách An nghiêm túc gật đầu.
“Anh trai giỏi quá”
Trúc Nhã nhanh chóng khen một câu nịn nọt anh trai, quay đầu lại kéo cánh tay mẹ mình, hô lên: “Mẹ, mẹ kể chuyện cổ tích cho chúng con nghe đi”
“Được, Trúc Nhã muốn nghe câu chuyện gì nào?”
“Chuyện về nàng công chúa và con rồng hung dữ lần trước còn chưa kể xong ạ”
Diệp Mai Hoa mỉm cười đáp lại, mở cuốn truyện ra và bắt đầu kể câu chuyện bằng một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng và êm ái.
Hai đứa nhỏ nép vào một bên, chăm chú lắng nghe.
Không lâu sau, cô liền cảm thấy cánh tay trái như chùng xuống, cái đầu nhỏ của Trúc Nhã gục xuống, hiển nhiên là con bé đã ngủ.
Diệp Mai Hoa không biết nên cười hay nên khóc, Trúc Nhã luôn thích cô kể chuyện vào mỗi tối trước khi đi ngủ, nhưng con bé chưa nghe được bao nhiêu liền đã lăn đùng ra ngủ, dẫn đến một câu chuyện thường mất rất nhiều thời gian mới có thể kể hết.
Cô cẩn thận đỡ con bé nằm xuống và giúp con bé dịch chuyển lại chăn bông.
“Mẹ ơi, em gái con đã ngủ chưa?”
Bách An tò mò liếc mắt nhìn một cái.
“Sao vậy? Bách An không buồn ngủ sao?”
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ”
“Bách An muốn nói chuyện gì, hửm?”
Diệp Mai Hoa có chút tò mò, đối với đứa con trai đột nhiên xuất hiện này, cô vừa cảm thấy yêu thương nhưng vừa cũng không biết phải đối xử với thằng bé như thế nào mới là tốt nhất.
Tạ Minh Thành dạy dỗ Bách An rất tốt, từ nhỏ đã biết tiến, biết lùi, rất thông minh và có chủ kiến, điều này thường khiến cho Diệp Mai Hoa cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.
“Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với bố chứ?”
Câu hỏi này đã làm cho Diệp Mai Hoa ngẩn người một hồi lâu.
Cô không thể trả lời vấn đề này.
Bách An dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của mẹ mình.
Thằng bé cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Mẹ ơi, chẳng lẽ không được sao? Mẹ không định kết hôn với bố à? Chẳng lế mẹ… không thích bố sao?”
Diệp Mai Hoa hít một hơi thật sâu, quyết định không coi Bách An như một đứa trẻ lên năm bình thường như bao đứa trẻ khác nữa, cô bình tĩnh hạ giọng nói với thằng bé.
“Bách An, quan hệ của mẹ và bố con… Không đơn giản như con nghĩ:”
Ánh mắt Bách An mang đầy vẻ ảm đạm nhìn cô.
“Mẹ, sau này mẹ sẽ rời khỏi đây phải không?”
Trái tim Diệp Mai Hoa hung hăng nảy lên một cái, theo bản năng tránh đi ánh mắt của thằng bé, nhỏ giọng lên tiếng.
Tạ Bách An do dự một hồi, cuỗi cùng vẫn không leo lên.
Cho tới bây giờ cậu bé vẫn chưa bao giờ thân thiết với bố mẹ như vậy, cậu bé tự lập đã quen, nhưng thực ra tận sâu trong đáy lòng cậu rất thèm khát sự thân thiết như vậy, đó là sự thân thiết về huyết thống.
Trúc Nhã xoay người bò dậy, nắm lấy tay anh trai, kêu lên: “Anh ơi, mau lên đây đi!”
Hai đứa nhỏ một phải một trái ngồi bên cạnh Diệp Mai Hoa, biểu cảm của Tạ Bách An cũng đã trở nên thoải mái hơn so với cảm giác câu nệ lúc đầu, cậu bé thậm chí còn chủ động cọ vào lòng bàn tay to của mẹ.
Diệp Mai Hoa vuốt ve mái tóc mềm mại của Tạ Bách An, nhẹ nhàng nói: “Bách An vẫn luôn ngủ một mình sao?”
Tạ Bách An nghiêm túc gật đầu.
“Anh trai giỏi quá”
Trúc Nhã nhanh chóng khen một câu nịn nọt anh trai, quay đầu lại kéo cánh tay mẹ mình, hô lên: “Mẹ, mẹ kể chuyện cổ tích cho chúng con nghe đi”
“Được, Trúc Nhã muốn nghe câu chuyện gì nào?”
“Chuyện về nàng công chúa và con rồng hung dữ lần trước còn chưa kể xong ạ”
Diệp Mai Hoa mỉm cười đáp lại, mở cuốn truyện ra và bắt đầu kể câu chuyện bằng một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng và êm ái.
Hai đứa nhỏ nép vào một bên, chăm chú lắng nghe.
Không lâu sau, cô liền cảm thấy cánh tay trái như chùng xuống, cái đầu nhỏ của Trúc Nhã gục xuống, hiển nhiên là con bé đã ngủ.
Diệp Mai Hoa không biết nên cười hay nên khóc, Trúc Nhã luôn thích cô kể chuyện vào mỗi tối trước khi đi ngủ, nhưng con bé chưa nghe được bao nhiêu liền đã lăn đùng ra ngủ, dẫn đến một câu chuyện thường mất rất nhiều thời gian mới có thể kể hết.
Cô cẩn thận đỡ con bé nằm xuống và giúp con bé dịch chuyển lại chăn bông.
“Mẹ ơi, em gái con đã ngủ chưa?”
Bách An tò mò liếc mắt nhìn một cái.
“Sao vậy? Bách An không buồn ngủ sao?”
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ”
“Bách An muốn nói chuyện gì, hửm?”
Diệp Mai Hoa có chút tò mò, đối với đứa con trai đột nhiên xuất hiện này, cô vừa cảm thấy yêu thương nhưng vừa cũng không biết phải đối xử với thằng bé như thế nào mới là tốt nhất.
Tạ Minh Thành dạy dỗ Bách An rất tốt, từ nhỏ đã biết tiến, biết lùi, rất thông minh và có chủ kiến, điều này thường khiến cho Diệp Mai Hoa cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.
“Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với bố chứ?”
Câu hỏi này đã làm cho Diệp Mai Hoa ngẩn người một hồi lâu.
Cô không thể trả lời vấn đề này.
Bách An dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của mẹ mình.
Thằng bé cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Mẹ ơi, chẳng lẽ không được sao? Mẹ không định kết hôn với bố à? Chẳng lế mẹ… không thích bố sao?”
Diệp Mai Hoa hít một hơi thật sâu, quyết định không coi Bách An như một đứa trẻ lên năm bình thường như bao đứa trẻ khác nữa, cô bình tĩnh hạ giọng nói với thằng bé.
“Bách An, quan hệ của mẹ và bố con… Không đơn giản như con nghĩ:”
Ánh mắt Bách An mang đầy vẻ ảm đạm nhìn cô.
“Mẹ, sau này mẹ sẽ rời khỏi đây phải không?”
Trái tim Diệp Mai Hoa hung hăng nảy lên một cái, theo bản năng tránh đi ánh mắt của thằng bé, nhỏ giọng lên tiếng.