Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
Chương 199
“Bố… Tạm thời bố con có chuyện rất quan trọng phải là nên không đến được. Không sao đâu, mẹ sẽ lên sân khấu cùng con.
Khuôn mặt nhỏ hạnh phúc của Trúc Nhã trùng xuống ngay lập tức.
Tạ Bách An ôm em gái nói: “Em không được khóc, còn có anh trai và mẹ mài”
Tạ Bách An dỗ Trúc Nhã một hồi lâu mới khiến cho cô em gái vui lên được một chút, nhưng vẫn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt nhỏ bé của em gái.
Trái tim Diệp Mai Hoa thắt lại, tự an ủi mình, Tạ Minh Thành có lẽ thật sự có chuyện quan trọng cần làm.
Khi người dẫn chương trình đọc tên Trúc Nhã, Diệp Mai Hoa đã nắm tay Tạ Bách An cùng đi lên.
Chỉ có một người đạt giải nhất, người đoạt giải này đã vượt trên hàng vạn trẻ nhỏ trên cả nước để có được giải thưởng như vậy.
Những bức tranh của Trúc Nhã cũng được phóng to trên màn hình, nhiều người có mặt tại đây đều tán dương một cách chân thành.
Năng khiếu tốt như vậy không đoạt được giải nhất mới lạ.
Cộng thêm với gương mặt đáng yêu của cô bé, đèn flash nháy liên tục.
Trúc Nhã đang ôm chiếc cúp cười rất tươi, nhưng sự mất mát vẫn hiện rõ trong mắt.
Đêm đó, Trúc Nhã trốn trong chăn và khóc một hồi lâu, cảnh tượng này rơi vào mắt Diệp Mai Hoa.
Cô không phát ra tiếng động mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm nay, Tạ Minh Thành không về nhà.
Chiếc cúp mà Trúc Nhã nhận lại được lặng lẽ đặt trong phòng khách, như một vị vua cô đơn.
Diệp Mai Hoa ngồi trên ghế sô pha, nhìn chiếc cúp thất thần.
Cô biết rằng Trúc Nhã đặc biệt thích Tạ Minh Thành, thế nên con bé muốn chia sẻ niềm vui thành công với bố. Cô vẫn còn nhỏ nhưng muốn được bố công nhận.
Trúc Nhã khác với Tạ Bách An, Tạ Bách An lớn lên cùng Tạ Minh Thành, không hề bị cô lập. Đối diện với một người cha tuyệt vời như vậy, Trúc Nhã càng muốn được công nhận nhiều hơn nữa.
Diệp Mai Hoa hiểu cảm giác này, Khi mới từ quê lên nhà họ Diệp, cô cũng đã có cảm giác run sợ như vậy.
Tuy nhiên, Trúc Nhã mới năm tuổi.
Cô sững sờ nhìn chiếc cúp, lúc này chuông điện thoại vang lên, cô có chút xúc động, liền ấn nút nghe điện thoại, nói: “Tạ Minh Thành, khi nào thì anh về?”
Chưa kịp dứt lời thì trong điện thoại đã phát ra một số tiếng động lạ.
Diệp Mai Hoa sững người, cô liếc nhìn cuộc gọi, quả nhiên là cuộc gọi của Tạ Minh Thành.
“Tạ Minh Thành…2”
Ngay sau đó, điện thoại lại bị treo, không thể liên lạc được nữa.
Hô hấp của Diệp Mai Hoa rối tung cả lên, cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ điên cuồng của mình lại, cầm điện thoại di động trở về phòng.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Tạ Minh Thành trở về nhà, trên người có hơi men, giữa lông mày có vẻ mệt mỏi.
Khi Diệp Mai Hoa nhìn thấy anh, một cơn tức giận dâng lên trong lòng mà cô không thể giải thích nổi.
Cô cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy, trực tiếp đi ngang qua anh.
“Diệp Mai Hoa, cô đến một lời chào hỏi cũng không muốn nói sao?”
“Bố… Tạm thời bố con có chuyện rất quan trọng phải là nên không đến được. Không sao đâu, mẹ sẽ lên sân khấu cùng con.
Khuôn mặt nhỏ hạnh phúc của Trúc Nhã trùng xuống ngay lập tức.
Tạ Bách An ôm em gái nói: “Em không được khóc, còn có anh trai và mẹ mài”
Tạ Bách An dỗ Trúc Nhã một hồi lâu mới khiến cho cô em gái vui lên được một chút, nhưng vẫn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt nhỏ bé của em gái.
Trái tim Diệp Mai Hoa thắt lại, tự an ủi mình, Tạ Minh Thành có lẽ thật sự có chuyện quan trọng cần làm.
Khi người dẫn chương trình đọc tên Trúc Nhã, Diệp Mai Hoa đã nắm tay Tạ Bách An cùng đi lên.
Chỉ có một người đạt giải nhất, người đoạt giải này đã vượt trên hàng vạn trẻ nhỏ trên cả nước để có được giải thưởng như vậy.
Những bức tranh của Trúc Nhã cũng được phóng to trên màn hình, nhiều người có mặt tại đây đều tán dương một cách chân thành.
Năng khiếu tốt như vậy không đoạt được giải nhất mới lạ.
Cộng thêm với gương mặt đáng yêu của cô bé, đèn flash nháy liên tục.
Trúc Nhã đang ôm chiếc cúp cười rất tươi, nhưng sự mất mát vẫn hiện rõ trong mắt.
Đêm đó, Trúc Nhã trốn trong chăn và khóc một hồi lâu, cảnh tượng này rơi vào mắt Diệp Mai Hoa.
Cô không phát ra tiếng động mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm nay, Tạ Minh Thành không về nhà.
Chiếc cúp mà Trúc Nhã nhận lại được lặng lẽ đặt trong phòng khách, như một vị vua cô đơn.
Diệp Mai Hoa ngồi trên ghế sô pha, nhìn chiếc cúp thất thần.
Cô biết rằng Trúc Nhã đặc biệt thích Tạ Minh Thành, thế nên con bé muốn chia sẻ niềm vui thành công với bố. Cô vẫn còn nhỏ nhưng muốn được bố công nhận.
Trúc Nhã khác với Tạ Bách An, Tạ Bách An lớn lên cùng Tạ Minh Thành, không hề bị cô lập. Đối diện với một người cha tuyệt vời như vậy, Trúc Nhã càng muốn được công nhận nhiều hơn nữa.
Diệp Mai Hoa hiểu cảm giác này, Khi mới từ quê lên nhà họ Diệp, cô cũng đã có cảm giác run sợ như vậy.
Tuy nhiên, Trúc Nhã mới năm tuổi.
Cô sững sờ nhìn chiếc cúp, lúc này chuông điện thoại vang lên, cô có chút xúc động, liền ấn nút nghe điện thoại, nói: “Tạ Minh Thành, khi nào thì anh về?”
Chưa kịp dứt lời thì trong điện thoại đã phát ra một số tiếng động lạ.
Diệp Mai Hoa sững người, cô liếc nhìn cuộc gọi, quả nhiên là cuộc gọi của Tạ Minh Thành.
“Tạ Minh Thành…2”
Ngay sau đó, điện thoại lại bị treo, không thể liên lạc được nữa.
Hô hấp của Diệp Mai Hoa rối tung cả lên, cô cố gắng kiềm chế suy nghĩ điên cuồng của mình lại, cầm điện thoại di động trở về phòng.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Tạ Minh Thành trở về nhà, trên người có hơi men, giữa lông mày có vẻ mệt mỏi.
Khi Diệp Mai Hoa nhìn thấy anh, một cơn tức giận dâng lên trong lòng mà cô không thể giải thích nổi.
Cô cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy, trực tiếp đi ngang qua anh.
“Diệp Mai Hoa, cô đến một lời chào hỏi cũng không muốn nói sao?”